Truy Công Tử
Chương 9
Quả nhiên là sáng dậy cổ vừa đau buốt vừa nhức làm Tiêu Nhiễm phải chau mày. Nhưng cũng còn may là vẫn chưa rơi khỏi gối.
Lôi Vô Nhai từ sáng sớm đã ra ngoài để lo sự vụ ở phân đà của Lôi Gia Bảo nên hắn không đến để đánh thức y như mọi ngày. Vì vậy, lúc này trong sân mang một không khí vô cùng tĩnh lặng.
Nếu mà trong Sương Lâm Túy trồng cây phong và cây mai cạnh nhau, thì ở đây lại là một vườn đào. Hai tòa tiểu viện này, một là do trưởng huynh tặng cho y, còn một là do phụ thân tặng. Tiêu Nhiễm mải mê đưa mắt ngắm nhìn vườn hoa đào trong viện đang khoe sắc. Mỗi cây đều mang một vẻ thập phần quyến rũ. Lại chợt nhớ cũng lâu rồi mình chưa gặp lại huynh trưởng cùng vị phụ thân không biết rõ sống chết nơi nào.
Bỗng nhiên ở bên khung cửa sổ có một con chim ưng đáp xuống, dáng vẻ thật kiêu ngạo đậu trên song cửa. Nó chao mắt nhìn Tiêu Nhiễm rồi cất hai tiếng gọi.
Miệng Tiêu Nhiễm thoáng mỉm cười thầm nghĩ Thiên Võng không giống như các tổ chức thông thường, không dùng những con bồ câu hòa nhã dễ gần để đưa thư, mà lại chọn những chú chim ưng bình thường khó lòng thuần phục. Trời sinh đã mang tính kiêu ngạo, không bao giờ chịu khuất phục con người. Nên khi dùng trong tình báo, tính an toàn mang lại cũng cao hơn hẳn. Tuy rằng ban đầu y cũng đã bỏ ra không ít công sức.
Gỡ lấy mật thư trong ống trúc dưới chân chim ưng, y đưa tay vỗ vỗ cánh nó tỏ ý bảo nó không cần chờ, có thể bay đi được rồi. Quả nhiên, con chim ưng kia cũng không thèm liếc y lấy một cái, nhẹ nhàng cúi mình giang cánh bay đi mất.
Tiêu Nhiễm lại mỉm cười nhẹ nhàng mở mật thư trong tay ra.
Thì ra An Vương gia có thân tín ở Dương Châu. Vào khoảng thời gian số hoàng kim cứu trợ nạn dân bị thất thoát, người này lại vừa khéo cũng đang ở Hàng Châu.
Như vậy, tiếp theo, y nên đi Dương Châu, hay Hàng Châu đây?
Thường thì buổi trưa Lôi Vô Nhai sẽ không về biệt viện. Nhưng hắn luôn về kịp bữa tối, để cùng ăn cơm với Tiêu Nhiễm.
Vì vậy, trong lúc dùng cơm, Tiêu Nhiễm đã nói cho hắn biết ý định của mình. Còn hỏi ý kiến Lôi Vô Nhai xem nên đi Dương Châu tốt, hay là Chiết Giang tốt.
Lôi Vô Nhai thoáng nhẹ cau mày. Hắn cảm thấy Tiêu Nhiễm hình như luôn nói một làm mười, thật khiến cho người khác không sao có thể theo kịp cước bộ của y.
“Ân?” Tiêu Nhiễm thấy hắn không đáp, tự hỏi nét mặt này của hắn là sao? Y liền nghi hoặc nhướn mày, nhưng lại bất cẩn xoay đầu hơi mạnh, làm động đến cổ, bỗng một trận co rút đau đến rơi nước mắt. Tiêu Nhiễm không khỏi nhíu chặt mi, khẽ hít một ngụm lãnh khí.
“Làm sao vậy?” Lôi Vô Nhai thấy y như thế, vội vàng buông bát, lo lắng hỏi.
“Không có gì, chỉ là tối qua ngủ quên, nên lăn khỏi gối.” Tiêu Nhiễm trả lời.
“Có muốn ta giúp ngươi xoa bóp một chút không?” Lôi Vô Nhai ân cần hỏi.
“Cơm nước xong rồi tính.” Tiêu Nhiễm đáp: “Ta rốt cuộc nên đi nơi nào trước?”
“… Cơm nước xong rồi tính.” Lôi Vô Nhai lại cầm lấy bát đũa gắp một ít thức ăn cho vào bát của y.
“…”
Trong thư phòng chỉ độc nhất một ngọn đèn vàng leo lét, Tiêu Nhiễm nằm trên tháp quý phi, để cho Lôi Vô Nhai tùy ý xoa bóp cho mình.
Lúc hai người vẫn còn là tình nhân nói tuy chỉ là hư tình giả ý, nhưng bọn hắn trong lúc đó cũng thường có những hành động thân mật. Lôi Vô Nhai cũng đã quen với thân thể của y. Nên hắn tự mình biết điều chỉnh lực đạo mạnh nhẹ khác nhau, làm Tiêu Nhiễm vô cùng thoải mái. Y không nhịn được mà khép dần hai mắt tựa đi vào cõi hư vô, hô hấp cũng dần ổn định hơn…
“Đi Dương Châu đi.” Lôi Vô Nhai nói.
“Ân?” Tiêu Nhiễm đáp lại khi đang bị cơn buồn ngủ tấn công.
“Chúng ta đi Dương Châu đi.” Lôi Vô Nhai nói.
“Chúng ta?” Tiêu Nhiễm cười: “Lôi Gia Bảo cũng có phân đà ở Dương Châu sao?”
“Ta trong vòng hai ngày sẽ bàn giao lại toàn bộ sự vụ. Với lại gần đây cũng không có chuyện gì trọng đại, nên có thể để bọn thuộc hạ xử lý.” Lôi Vô Nhai thản nhiên đáp.
“Lôi huynh, ngươi đối với ta thật tốt.” Tiêu Nhiễm vẫn như cũ, từ từ khép hai mắt lại, hừ giọng mũi nói. Khiến cho Lôi Vô Nhai cũng không biết y có còn thanh tỉnh hay không.
“Là thật lòng sao?”
“Phải, là thật lòng ta muốn vậy.” Lôi Vô Nhai đáp, ngữ khí hắn lúc này cực kỳ nghiêm túc. Trong lòng chợt hơi khó hiểu, không phải hắn đã nói rõ là sẽ giúp y một tay rồi sao, sao lại hỏi câu này?
“Quả nhiên, trở thành bằng hữu của ngươi là một quyết định đúng đắn của ta.” Tiêu Nhiễm thản nhiên nói.
Thế này, không phải nên là tình nhân sao? Mặc dù không yêu y, nhưng vẫn muốn tự y thừa nhận trong lòng y chỉ có mình hắn. Cứ cho là hắn rất tự phụ và vô sỉ đi, nhưng dù sao nam nhân này cũng đã biết nguyên nhân vì sao khi xưa hắn theo đuổi y.
“…Ngươi biết từ khi nào?” Lôi Vô Nhai do dự trong chốc lát, nhưng vẫn không nhịn được liền hỏi.
“Ân?” Tiêu Nhiễm xoay đầu sang một bên.
“Biết ta đối với Lam Ngọc…”
“Ân, đại khái là đã biết từ sớm rồi.” Tiêu Nhiễm mơ hồ đáp.
“Sớm là khi nào?” Lôi Vô Nhai nghe thế liền hỏi tới.
“Lần đó, không nhớ là vị phú thương nào đã tổ chức yến tiệc, ngươi và Lam Ngọc cũng tới dự. Ta lúc đó không nhớ người kia là ai, nhưng lại có ấn tượng vô cùng sâu sắc với ngươi. Ánh mắt của một nam nhân luôn truy đuổi theo một nam nhân khác, vừa nóng bỏng lại vừa tuyệt vọng.” Tiêu Nhiễm nói.
Lôi Vô Nhai không nói gì. Hắn thật chưa bao giờ hiểu rõ Tiêu Nhiễm. Mà Tiêu Nhiễm ngay từ đầu cũng đã không hề có ý cho hắn biết tường tận về mình.
Tiêu Nhiễm cũng thoải mái hơn khi hắn không hỏi thêm gì nữa. Cơn buồn ngủ lại từ đâu kéo đến, y cứ trong tư thế đó mà đi gặp Chu công.
Vì thế, khi Lôi Vô Nhai phát hiện ra thì Tiêu Nhiễm hai mắt đã nhắm chặt, hô hấp cũng ổn định. Lúc này hắn mới biết y đã ngủ tự lúc nào. Có chút kinh ngạc mà cau mày, hắn khẽ câu thần lại bất giác mà sủng nịch cười thật tươi. Hắn giúp y trở người lại, lại muốn cứ thế ôm y vào phòng ngủ nhưng đột nhiên chợt nhớ mình từng đùa là chưa bao giờ thử ôm y, kết qủa là thiếu chút nữa, thắt lưng cũng rời ra luôn. Tiêu Nhiễm nhìn tuy có hơi gầy một chút, nhưng nói cho cùng vẫn là một nam nhân.
Nhưng mùa xuân vừa tới, tiết trời vẫn còn khá lạnh, nếu để y ngủ thế này không khéo y sẽ sinh bệnh, hay là nên đánh thức y dậy?
Nhưng Lôi Vô Nhai cũng không làm gì thêm, chỉ lẳng lặng đứng đó nhẹ nhàng nhìn Tiêu Nhiễm.
Tiêu Nhiễm khi ngủ, đã không còn duệ khí bức người như thường ngày. Không những vậy, bộ dáng lúc này của y còn rất bình yên, an ổn.
Tiêu Nhiễm luôn tỏ ra vô tội và vô hại, vừa lười biếng, lại vừa tùy ý, tính cách ôn nhu mà rụt rè, nhưng cũng rất kiêu ngạo. Nhưng Lôi Vô Nhai biết, tiểu tử này… hắn có thể nói một cách chính xác thì Tiêu Nhiễm chính là một nam nhân quen giả dối. Y hỏi hắn có thật tâm hay không, nhưng kỳ thật chính hắn mới là người muốn biết Tiêu Nhiễm có thật tâm hay không. Y đối với hắn đã không còn kiên nhẫn, hay căn bản là y không bao giờ có thể tha thứ cho hắn, là y đã chán ghét hắn? Dù là thế nào, Lôi Vô Nhai hắn cũng đều không dám tìm hiểu thêm.
Hắn chỉ là nhân lúc lửa giận phừng phừng, đuổi theo y từ kinh thành đến tận Tô Châu. Nhưng bây giờ, hắn là thật tâm muốn trở thành bằng hữu của Tiêu Nhiễm.
Khẽ nhíu mày nhưng để tránh việc y ngủ quên mà rơi khỏi gối, hắn đành phải lay y dậy: “Tiêu Nhiễm, mau đứng lên đi, về phòng mà ngủ.”
Tiêu Nhiễm dường như không nghe thấy, chỉ trở mình ngủ tiếp.
“Tiêu Nhiễm, Tiêu công tử.” Lôi Vô Nhai thấy y có vẻ không muốn dậy, nên tiếp tục gọi. “Về phòng mà ngủ, nằm ở đây không bị lạnh, cũng bị rơi khỏi tháp.”
“…” Tiêu Nhiễm không tình nguyện, từ từ mở mắt, rồi lại trừng mắt nhìn Lôi Vô Nhai.
“Ngoan nào.” Lôi Vô Nhai có cảm giác mình đang dỗ dành một Tiêu Nhiễm trẻ con mà hắn chưa từng thấy qua.
“Ta…” Tiêu Nhiễm bĩu môi, bước xuống tháp quý phi, ngáp dài đi về phía cửa. “Ngươi cũng nên về ngủ đi, sáng mai nhanh chóng giải quyết công việc, còn phải đi Dương Châu nữa. Ngươi nói là muốn đi cùng ta mà, đừng có quên đó.”
…
Rốt cuộc bọn họ chọn đi đường thủy đến Dương Châu. Đồng hành còn có Tân Dư.
Lôi Vô Nhai biết Tân Dư vốn là chủ của một cửa hàng ở kinh thành, nhưng cũng không biết nàng có quan hệ gì với Tiêu Nhiễm. Lúc ở Tô Châu, nàng cũng không ở lại Bích Như Lam. Hắn từng hỏi qua Tiêu Nhiễm, nhưng Tiêu Nhiễm chỉ nói, đó là chuyện riêng của Tân Dư, thật không tiện cho hắn biết.
Tân Dư cũng không làm phiền gì hai người, đối với Lôi Vô Nhai, nàng vô cùng khách khí. Có lẽ vì là thân nữ nhi nên phải như vậy.
Dọc theo đường đi, phong cảnh hữu tình, non xanh nước biếc, hai bên bờ dương liễu soi bóng. Tân Dư cười nói: “Tiêu công tử thấy cảnh đẹp thế này, chắc khó cầm lòng mà không họa một bức tranh.”
Tiêu Nhiễm chỉ khẽ chớp chớp mắt: “Cảnh đẹp chỉ cần ghi tạc trong tim là đủ rồi.”
Nhưng đối với Lôi Vô Nhai mà nói thì thấy cảnh Tiêu Nhiễm ngồi ở đầu thuyền, mái tóc dài tung bay trong gió, mới là cảnh đẹp nhất trên đời.
Tân Dư… nàng thoạt nhìn dường như rất ôn nhu, hiền thục, nhưng kỳ thật lại vô cùng giảo hoạt cùng cơ trí. Nhìn hai nam nhân này, khóe miệng khẽ nhếch lên bật cười ha hả. Thật là thú vị mà.
Tới Dương Châu, ba người vì để tiện điều tra, nên đã trú lại nhà một bằng hữu của Tân Dư.
Hảo bằng hữu của Tân Dư, tên Kim Ngân, là một lão bá đã ngoài năm mươi, thoạt trông vô cùng phúc hậu. Năm đó ở kinh thành, cũng từng nổi tiếng một thời. Sau này, do đã nhìn thấu thế nhân nên quyết đinh rời xa phù hoa, danh lợi, ẩn cư ở thị trấn nhỏ trong vùng sông nước này, buôn bán đồ cổ, tranh chữ. Tuy chỉ là buôn bán nhỏ, nhưng cũng cảm thấy rất hài lòng.
“Vãn bối quấy rầy quý phủ, thực lòng áy này. Kính xin Kim lão chiếu cố.” Ở đại sảnh, khi vừa thấy Kim Ngân, Tiêu Nhiễm liền chắp tay thi lễ.
“Tiêu công tử, Lôi bảo chủ, Tân lão bản, ba vị đại giá quang lâm, chịu ở lại hàn xá, đã là xem trọng Kim mỗ rồi.” Kim Ngân cũng cười nói.
“Phục hai người thật, rõ ràng đã quen biết từ lâu, vậy mà còn ở đây vờ vịt.” Tân Dư cười giễu cợt.
“Khụ, tiểu Dư nhi, sao lại vạch trần nhanh như vậy, thật không cho ta chút mặt mũi nào, ngươi cũng thấy vậy đúng không Tiểu Nhiễm.”
“Đúng vậy.” Tiêu Nhiễm phụ họa.
“Ha ha. Bất quá, lần này ngay cả Lôi bảo chủ cũng đến đây, thật làm cho ta có chút kinh ngạc. Chẳng lẽ chuyện lần này cũng liên quan đến…” Kim Ngân nghi hoặc.
“Không, chỉ là ta mời hắn đến chiếu cố thôi.” Tiêu Nhiễm trả lời.
Lôi Vô Nhai nhíu mày, hắn nhớ kỹ Tiêu Nhiễm chưa hề “mời” hắn “chiếu cố” qua. Không phải từ đầu chí cuối toàn là hắn tự mình chủ động giúp đỡ y sao?
“Nga, nga…” Nghe y nói, Kim Ngân đã hiểu.
“Lôi Vô Nhai quả là một hảo bằng hữu.” Tiêu Nhiễm còn nói.
“Bằng hữu?” Kim Ngân lại thấy khó hiểu. “Rõ ràng năm ngoái ngươi đã thừa nhận…”
“Chúng ta bây giờ là bằng hữu.” Tiêu Nhiễm thản nhiên đáp.
“Năm ngoái?” Lần này người hỏi lại là Lôi Vô Nhai.
“Ân, năm ngoái, hình như cũng là khoảng thời này, Tiểu Nhiễm có ghé qua chỗ ta. Sao vậy, không lẽ Lôi bảo chủ không biết gì sao?” Kim Ngân hỏi.
“Vãn bôi bất tài, quả thật không biết.” Lôi Vô Nhai nói xong, không khỏi nghiến chặt răng.
“Chuyện mà người không biết còn nhiều lắm, đâu phải chỉ mỗi việc này.” Tiêu Nhiễm nửa đùa nửa thật nói. Nhưng nhìn thấy Lôi Vô Nhai đang nghiến răng nheo mắt, bộ dạng thật vô cùng nguy hiểm, liền nói tiếp: “Năm ngoái, vào lúc này, không phải ngươi có việc phải đi Hàng Châu rồi sao. Vậy nên ta sẵn tạt sang đây chơi một chút.”
“Sẵn tạt sang?” Lôi Vô Nhai khẽ nhíu mày. “Lôi Gia Bảo hình như cách đây cũng không xa nhỉ, cước trình của Tiêu công tử thật tốt mà.”
“Cứ xem như vậy đi.” Tiêu Nhiễm nói lại.
Nhìn Lôi Vô Nhai tức đến nghẹn lời, Kim Ngân cùng Tân Dư nhịn không được, cười thành tiếng.
“Được rồi.” Kim Ngân cố nén cười, nói: “Phòng của các ngươi đều đã an bài xong. Các ngươi nên xem qua một vòng đi. Nếu có gì không hài lòng cứ nói với ta. Dư Nhi và Tiểu Nhiễm vẫn ở hai gian phòng lần trước, Tiểu Lôi ở gian phòng cách vách với Tiểu Nhiễm.” Không biết từ khi nào lão bá này đã đem Lôi Vô Nhai từ “Lôi bảo chủ” đổi thành “Tiểu Lôi”.
Lôi Vô Nhai nghe vậy, cũng không phản đối. Vì gọi như vậy, nghe như quan hệ của hắn và Tiêu Nhiễm càng thêm phần thân mật.
“Đa tạ Kim lão.” Tiêu Nhiễm thật tâm nói: “Lại làm phiền người rồi.”
“Hảo bằng hữu đến chơi với ta, ta mừng còn không kịp, sao lại nói là làm phiền?” Sắc mặt Kim Ngân chợt trở nên đứng đắn. “Bất quá Tiểu Nhiễm ngươi lần này hình như gặp không ít phiền toái rồi.”
“Vận khí ta bất hảo nên đành chịu.” Tiêu Nhiễm nói.
“Thôi được, ngươi cũng đã mấy lần gặp phải sóng to gió lớn, cũng đều tìm được đường sống trong cõi chết đó thôi. Lão phu cũng không phải quá lo lắng. Huống hồ gì lần này còn có Tiểu Lôi tương trợ cho ngươi.”
“Vậy sao?” Tiêu Nhiễm liếc Lôi Vô Nhai một cái, cười nói.
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
6 chương
161 chương
102 chương
20 chương
29 chương
82 chương
28 chương