Trượt Chân
Chương 9
Hai tám tháng ba.
Giờ Tỵ.
Dương Châu.
Phân đà Nhật Nguyệt giáo.
Thư phòng của giáo chủ.
Thiếu niên thanh tú gầy yếu tựa bên bàn, tập trung tinh thần cầm một thư quyển, chăm chú như si như túy, muốn ngừng mà không được – từ khi dùng xong tảo thiện (bữa ăn sáng) y vẫn duy trì tư thế như vậy, thời gian cũng bất giác mà trôi đi.
“A Minh, A Minh A Minh A Minh......” Từ dịu dàng nhỏ nhẹ khẽ gọi rồi kêu to lên, kêu đến bảy tám lần, Đoạn đại giáo chủ đối mặt với thiếu niên chẳng hề có phản ứng gì rất là mất kiên nhẫn, dứt khoát ôm ngang người ta, bế đi.
“...... Uy, ” thiếu niên cầm thư quyển đang nằm trong lồng ngực người nào đó cuối cùng cũng giật mình bừng tỉnh, một tay vội vội vàng vàng đẩy ra, “Ngươi làm gì vậy? Đoạn Vô Văn, mau buông ta xuống!”
“Ngươi còn biết ta là ai a?” Người họ Đoạn nào đó bế nửa ngày mới tâm không cam tình không nguyện mà buông thiếu niên xuống, giọng mang hờn giận ghen, “Ta tưởng rằng trên đời này ngươi chỉ biết đến châm cứu huyệt vị, biết sao được đến người tên Đoạn Vô Văn ta đây.”
“Ách......” Chung Minh im lặng — từ ngày đó tới giờ hai thư quyển đều được mình coi như tuyệt thế kì trân, cứ như vậy say sưa đọc, thật không nghĩ tới Đoạn Vô Văn là cái hũ dấm chua thật lớn, ngay cả sách cũng ăn dấm chua nha.”Ha hả...... đâu có đâu......” Y một mặt lưu luyến liếc liếc thư quyển trên tay, một mặt ha ha cười ý đồ lừa lọc qua cửa nha.
“Như thế nào lại không có?!” Đoạn đại giáo chủ bày ra vẻ mặt ai oán, phẫn uất bất bình lên án.”Buổi tối hôm trước vì nó mà không chịu sớm cùng ta ngủ! Ngày hôm qua lại đọc cả ngày, chẳng chừa thời gian mà thân ta một chút, hôm nay sáng sớm ngươi lại......”
“Dừng!” Chung Minh chạy nhanh một phen che cái miệng ngoác rộng lải nhải của Đoạn Vô Văn, rất sợ hắn nói ra mấy từ “ngủ”, “thân một chút” linh tinh — giữa ban ngày lớn tiếng ồn ào như thế, người này đến tột cùng có biết mấy chữ “cảm thấy thẹn” viết như thế nào không a?
“Oa! Ngươi làm gì vậy?!” Ngoài dự đoán, người họ Đoạn nào đó vẻ mặt tà tà vươn cái lưỡi đỏ hồng ra liếm liếm tay Chung Minh, dọa y sợ tới mức lập tức rút tay về.
“A Minh.” Không để y lùi lại, thắt lưng của thiếu niên đã bị một con đại sắc lang nào đó gắt gao quấn lấy, làm y không thể động đậy chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy đối phương cúi đầu lấy môi áp lên miệng mình.”Thật có lỗi, ta không dừng được......” Theo một tiếng thở dài rất nhỏ, nụ hôn mưa rền gió dữ ập tới, bao lấy cả khoang miệng, tận tình gặm cắn mút lấy đôi môi y, thẳng đến khi cảm giác đối phương chân đã nhũn ra mới lưu luyến mà buông tha, hai tròng mắt bị che kín bởi sương mù dày đặc nhìn chằm chằm thiếu niên hai gò má ửng đỏ cũng với đôi mắt tràn ngập hơi nước, đôi mắt đen thâm trầm không chút che dấu tình dục trắng trợn.
“Hô......” Quyển sách trên tay đã sớm vì nụ hôn nồng nhiệt mà rơi xuống đất, Chung Minh thật vất vả thở dốc, bởi vì hai thân thể kề sát nhau nên có thể cảm nhận rõ sự biến hóa sinh lý trong ý loạn tình mê, lại ngẩng đầu nhìn Đoạn Vô Văn với ánh mắt rụt rè mà chuyên chú — không tốt, người này như thế nào ngay cả mắt đều “thẳng” như vậy. Y rất nhanh quyết định giãy ra khỏi lồng ngực đối phương, lui ra phía sau vài bước, hắc hắc cười nói, “Này...... Ha hả a...... làm phiền ngươi ngừng một chút...... loại sự tình này...... không thể vội được...... dù thế nào cũng phải chờ ta chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi nói sau......”
“Ngô......” Kiệt lực khắc chế suy nghĩ đem thiếu niên hai mắt không ngừng loạn chuyển, đôi gò má đỏ như sắp sôi trào trực tiếp áp đảo trên mặt đất thỏa mãn dục vọng, Đoạn Vô Văn dùng sức hít sâu hơn mười lần, thật lâu sau, tình ý hỗn loạn cuồng nhiệt mới chậm rãi bình ổn xuống. Hắn híp mắt rất không hảo ý trên dưới đánh giá thiếu niên đang đứng trước mặt mình, ung dung nói, “Như vậy, ngươi tới khi nào thì mới có thể chuẩn bị tốt đây?”
“Ách...... cái này....” Chung Minh quanh co.
“Ta hiểu rồi.” Đoạn Vô Văn vỗ vỗ đầu, bừng tỉnh đại ngộ.”Ngươi nhất định là đang sợ hãi!”
“Ai...... Ai sợ hãi?” Là một tiểu hài tử lớn lên ở đô thị lớn hiện đại, cho dù chưa thấy heo ngoài đường, ít nhất cũng nếm qua thịt heo — Chung Minh cứng rắn ngẩng đầu lên, không chịu nhận thua.”Không phải chỉ là làm tình sao? Việc đó có gì khó chứ? Nói cho ngươi biết, từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc, cả quá trình bổn thiếu gia đều nhất thanh nhị sở.” Lúc trước đứa bạn La Phương Lăng có lôi kéo mình xem qua không ít tranh ảnh, còn viết mĩ danh gì mà “Bài tập chuẩn bị trước khi thực chiến”, huống hồ, ở thế kỉ hai mươi mốt, không có cái gọi là internet sao? Còn lại bất quá chỉ là thực hành trong thực tiễn mà thôi.
“Làm tình là cái gì?” Lại nghe thấy một từ mình chẳng hề hiểu, Đoạn Vô Văn hảo hảo đi thỉnh giáo.
“Chính là...... các ngươi hay nói là mây mưa...... cũng chính là sinh hoạt vợ chồng......”
“Nga –” gật gật đầu tỏ vẻ sáng tỏ, ngắm ngắm khuôn mặt lần thứ hai ửng đỏ của thiếu niên, Đoạn Vô Văn mê đắm cười, “Ngươi đã hiểu biết chuyện ‘làm tình’ như vậy, thế mà còn chưa chuẩn bị sao? Không bằng hiện tại chúng ta bắt đầu đi......” Nói xong, mặt đầy ham muốn ngả ngớn bước tới.
“...... Chậm đã.” Chung Minh cố gắng áp chế nhiệt khí trên mặt, cố giữ vững tinh thần.”Tuy rằng lý thuyết của ta thực sự phong phú, bất quá......”
“Bất quá cái gì?”
“Ta hiện tại không có hứng thú.”
“Không quan hệ, ta sẽ cho ngươi có hứng thú.”
“Ngươi...... không được qua đây!”
“Vì cái gì? A Minh, ngươi không cần thẹn thùng như vậy, nơi này không có người khác, ngươi cứ việc phóng tâm mà thỏa mãn đi.”
“Biến thái! Cầm thú!”
“Tục ngữ nói ‘đánh là thương, mắng là yêu’, ngươi không ngại thì mắng nhiều một chút.”
“......” Chung Minh hôm nay cuối cùng cũng hiểu được thế nào là “vô liêm sỉ”, kỳ quái là làm sao mấy lời này càng nghe càng quen tai như vậy? Đúng rồi, nguyên lai Đoạn đại giáo chủ lấy lời kịch của hái hoa đạo tặc trong mấy cuốn tiểu thuyết võ lâm hiệp khách, tục xưng “dâm tặc” a. Y lập tức nhãn châu xoay động, ngửa đầu nhe răng cười với nam nhân đang chống tay lên tường vây lấy mình vẻ mặt bỡn cợt, sau đó, dùng sức huy một quyền —
Đông.
Chính là đánh trúng bụng của Đoạn đại sắc lang.
“Ngô...... Đau quá......” Đoạn Vô Văn ôm bụng ai ai lên án, “Ngươi lại đánh ta......”
“Hắc hắc, ” Chung Minh lắc lắc tay, liếc mắt nhìn lại.”Vừa rồi là ai nói ‘đánh là thương, mắng là yêu’? Ngươi đã tự mình mở miệng yêu cầu, ta làm sao nhẫn tâm cô phụ kỳ vọng mãnh liệt của ngươi? Thế nào? Tư vị cũng không tệ đúng không? Muốn hay không ta lại cho ngươi thêm hai quyền nữa?”
“Không...... Không cần......” Đoạn Vô Văn ngay lập tức thẳng thắt lưng, hướng về Chung Minh cười một cái gọi là nịnh nọt.”A Minh, ta có thứ rất tốt muốn cho ngươi......”
“Cái gì vậy?” Chung Minh nhặt thư quyển dưới đất lên, nhẹ nhàng phủi đi bụi đất trên mặt, không yên lòng hỏi.
“Đây.” Đoạn Vô Văn thần bí từ trong ngực một cái hộp đen vừa dài vừa dẹt.
“Đây...... là cái gì?” Chung Minh trong lòng vừa động, hai mắt dần dần tỏa ánh sáng, có thể nào —
“Ngươi đoán không tồi. Bất quá –” Đoạn Vô Văn kéo dài thanh âm, giơ cao tay.
“Được rồi.” Chung Minh bất đắc dĩ nói, “Ngươi có điều kiện gì?”
“Điều kiện gì đều có thể chứ?” Đoạn Vô Văn ngữ khí mang theo trêu chọc.
“Đoạn Vô Văn......” Chung Minh đề phòng nhìn hắn.
“Yên tâm đi, ” Đoạn Vô Văn lười biếng nói, “Ta sẽ không bắt buộc ngươi ‘làm tình’ cùng ta, ta nhất định sẽ đợi đến khi nào ngươi đồng ý.”
“Ách......” Người này nói chuyện thật sự là chẳng giữ ý tứ gì cả– tức giận trừng mắt nhìn người nào đó, liếc mắt một cái, Chung Minh trong lòng thực chất là nhẹ nhàng thở ra.”Vậy ngươi có cái gì yêu cầu?”
“Ta cũng không có yêu cầu nào khác. Chỉ là...... chúng ta đã quen nhau lâu như vậy, hơn nữa, quan hệ của chúng ta......” Đoạn Vô Văn thâm ý ngắm ngắm Chung Minh, “Ngươi cho đến bây giờ vẫn còn mang cả họ cả tên ta ra mà xưng hô, về sau......”
“Ta đã biết,” Chung Minh sảng khoái nói, “Vô Văn,” thời điểm kêu tên hắn mặt không tự giác mà ửng hồng, “Như thế được rồi chứ?”
“Đương nhiên.” Nghe được một tiếng “Vô Văn” này, Đoạn đại giáo chủ mặt mày hớn hở, rất hứng khởi phấn chấn mà đưa luôn cái hộp trong tay.
Chung Minh thân thủ tiếp nhận, thật cẩn thận mở ra. Đập vào mắt là kim quang chói mắt, một bộ ngân châm đủ loại dài ngắn khác nhau, chất liệu không đồng nhất nằm chỉnh tề trong hộp.
“Cám ơn.”
“Làm gì mà khách khí như vậy?” Tên lưu manh họ Đoạn cười cười, “Ngân châm của mẹ ta đều giao cho ngươi, ngươi cần phải......” Lời chưa nói xong, đột nhiên sắc mặt ngưng trọng, hướng về phía Chung Minh dùng tay ra hiệu.
Chung Minh trong lòng rùng mình, vội vàng đóng hộp gỗ, cả sách thuốc cũng thu hết vào lồng ngực. Một loạt động tác vừa làm xong, ngoài cửa liền truyền đến thanh âm trầm thấp.
“Giáo chủ, thuộc hạ Phạm Thông có việc bẩm báo.”
“Tiến vào” Đoạn Vô Văn trong mắt tinh quang chợt lóe, lập tức lôi kéo Chung Minh ngồi lên hai chiếc ghế gỗ trong phòng, đồng thời bày ra tư thái cao cao tại thượng.
“Dạ” Phạm Thông đẩy cửa gỗ cất bước mà vào, nhìn thấy Chung Minh ngồi một bên vẫn chưa lộ ra chút thần sắc ngạc nhiên nào.
“Tiểu Phạm,” Đoạn Vô Văn thản nhiên nói, “Có chuyện gì ngươi cứ nói đi.”
“Giáo chủ......” Phạm Thông liếc nhìn Chung Minh, muốn nói lại thôi.
“A Minh không phải ngoại nhân.” Đoạn Vô Văn thản nhiên nói.
“Vâng”, bị ánh mắt sắc bén của giáo chủ đâm trúng, Phạm Thông cúi thấp đầu xuống.”Thuộc hạ nhận được mật báo, người tới Đỗ gia thuyết phục Đỗ Tư đến phân đà của chúng ta là người của Phi Ưng bảo.”
“Nga?” Đoạn Vô Văn nhíu mày, “Tin tức này có đáng tin không?”
“Chính đệ tử tin cẩn của thuộc hạ nghe thấy,” Phạm Thông khẳng định, “Hơn nữa thuộc hạ đã phái người trộm đi lệnh bài đeo bên thắt lưng hắn để kiểm tra, đó là đồ thật.”
“Vậy sao?” Đoạn Vô Văn mâu quang chớp động, “Người có được lệnh bài trong Phi Ưng bảo cũng không nhiều lắm, mau chóng điều tra rõ hắn thuộc phân đường nào.”
“Rõ”
“Còn có, phái người tiếp tục theo dõi động tĩnh của Đỗ gia, chớ đả thảo kinh xà.”
“Rõ”
“Ngươi đi đi.”
“Thuộc hạ cáo lui.” Phạm Thông cúi người hành lễ, rời khỏi thư phòng.
Đoạn Vô Văn nghiêng tai lắng nghe một hồi, xác định người đã đi xa, mới thay đổi một kiểu ngồi thoải mái, cả người dựa hẳn vào lưng ghế, hai chân duỗi ra, cà lơ phất phơ gác lên bàn trà trước mặt.
“A Minh, ta muốn nghe một chút ý kiến của ngươi về chuyện vừa rồi.”
“Ta?” Chung Minh chẳng thèm liếc nhìn hắn mà nói, “Ta cảm thấy, cho dù người kí là do Lạc Dực phái tới cũng không có gì kì quái. Nếu tên Lạc Dực hỗn đản đó muốn làm âm hồn bất tán, ta sẽ cho hắn nếm thử mùi vị dược ta mới điều chế.”
“Ý tưởng này không tồi.” Đoạn Vô Văn thoáng chốc cười đến mị mắt, mạnh mẽ đồng ý. “Ta tán thành.”
“Đoạn...... Ách...... Vô Văn, ” nhất thời cứng miệng, Chung Minh chút nữa cắn phải đầu lưỡi, quay đầu nhìn biểu tình vui vẻ trên mặt người kia, chẳng biết sao tâm tình của chính mình cũng không tự chủ được cao hứng.”Ngươi nói xem, Lạc Dực hắn có tìm tới cửa hay không?”
“Khó nói lắm.” Đoạn Vô Văn nghĩ nghĩ, “Bất quá, ta vẫn cảm thấy việc này có chút kì quặc. Theo lý thuyết, lấy thái độ làm người của hắn mà xem xét, hắn sẽ không làm ra chuyện xúi giục Đỗ Tư đến đây gây chuyện......”
“Ai biết?” Chung Minh đối với Lạc Dực vô cùng không có hảo cảm, “Tên kia bạo lực vô sỉ lại tâm ngoan thủ lạt, có chuyện gì hắn không làm được?”
“......” Ha hả a, xem ra A Minh đối với Lạc Dực thật đúng là căm thù đến tận xương tuỷ — ma giáo giáo chủ âm hiểm xảo quyệt cũng không tự nhiên có tâm tình tốt mà đi biện bạch cho tình địch của mình, chính xác là hắn đang âm thầm cười trộm, vui sướng khi người khác gặp họa, mà vui sướng đến nỗi cười sắp rụng hàm luôn.
“Giáo chủ!” Một trận bước chân dồn dập truyền đến, Phạm Thông đã đi giờ quay lại, hắn vọt tiến vào, trên mặt khó nén được vẻ hân hoan vui sướng.”Bạch Phó giáo chủ đến!”
“Vậy sao?” Đoạn Vô Văn sắc mặt khẽ biến, trong mắt lệ mang chợt hiện, giây lát lướt qua, lại nhanh chóng bình tĩnh vô ba.”Mời hắn đến tiền thính trước, bản giáo chủ tức khắc sẽ ra.”
“Vâng” Phạm Thông tinh thần chấn hưng lên tiếng, xoay người chạy vội đi.
“Thùng cơm làm sao lại hưng phấn vậy?” Chung Minh hiếu kỳ hỏi, “Hắn rất sùng bái vị Bạch Phó giáo chủ kia sao?”
“Nếu nói là sùng bái, không bằng nói là ái mộ.” Đoạn Vô Văn khóe miệng nhếch lên một mạt cười trào phúng, “Lại là một người không biết trời cao đất rộng là gì.”
“Nhìn dáng vẻ của ngươi –” Chung Minh cau mày kéo dài giọng, “Dường như rất chán ghét vị Bạch Phó giáo chủ kia. Liệu có phải là......” Y nửa giỡn nửa thật nói, “sợ hắn soán ngôi vị giáo chủ của ngươi?”
“Ngươi nói đúng một chút rồi đấy.” Lần này là chó ngáp phải ruồi, Đoạn Vô Văn thật không nửa điểm giấu diếm, rất rõ ràng thừa nhận.”Ta cùng hắn từ khi mười lăm mười sáu tuổi đã bắt đầu tranh nhau vị trí giáo chủ, tuy rằng cuối cùng là ta thắng, nhưng thế lực của hắn cũng không thể khinh thường, cho nên......”
“Cái gì?”
“Tạm thời ngươi cần mang thân phận Đỗ Mạt,” Đoạn Vô Văn nghiêm mặt nói, “Không thể để Bạch Tiếu Phong biết lai lịch của ngươi, để tránh bị hắn lợi dụng.”
“Ân.” Về thân thế của chính mình, Chung Minh cho rằng chỉ cần Đoạn Vô Văn tin tưởng là đủ, cùng người khác đấu võ mồm về thân phận ấy cũng chẳng ý nghĩa.”Nhưng mà...... Ta sẽ không kêu Đỗ Tư là ‘cha’.” Y lập tức tuyên bố.
“Không có hề gì,” Đoạn Vô Văn hề hề cười kiểu kẻ trộm. “Ngươi cứ đóng vai một đứa con bị phụ thân tôn kính bán đứng, sau đó vạn phần thống khổ đến nối thương tâm tuyệt vọng mà sinh ra hận ý, mỗi lần vừa nghe đến chuyện gia đình, chỉ có thể tuyệt vọng cùng đau xót, luôn luôn đau đớn mãnh liệt và tâm thần bất an.”
“......” Người này đúng là miệng lưỡi không xương, nếu mình mà có thể trở mặt như trở bàn tay như người này thì bổn thiếu gia đây đã đổi từ nghề thầy thuốc sang minh tinh màn bạc rồi, — mãi đến khi Đoạn Vô Văn kéo tay hắn tới tận cửa thính môn, Chung Minh vẫn còn vì khả năng diễn xuất tồi tệ của mình mà phiền não không thôi.
“Giáo chủ,” một âm thanh tao nhã lịch sự êm tai từ trong sảnh truyền đến, “Trước tại hạ có nghe được một chút tin tức của giáo chủ, nghe nói giáo chủ bị bọn chuột nhắt đuổi giết mà bị thương, bởi vậy mới tới thăm hỏi.”
“Thật sao?” Lạnh lùng liếc liếc mắt tên Phạm Thông đang có vẻ chột dạ, Đoạn Vô Văn hướng về phía Bạch Tiếu Phong khách khí nói, “Thật là phiền Bạch phó giáo chủ quá. Đáng tiếc bản giáo chủ chỉ bị một chút tiểu thương, đã sớm khỏi lâu rồi, đã làm cho Bạch phó giáo chủ vất vả rồi.”
“Đâu có đâu có.” Bạch Tiếu Phong trả lời cũng thập phần khách khí, “Tại hạ rất là quan tâm thân thể của giáo chủ, thỉnh giáo chủ nhất định phải hảo hảo bảo trọng, ngàn vạn lần chớ để kẻ xấu thừa dịp.” Nói xong, đôi mắt nhìn như có như không về phía Chung Minh đang đứng ngay cạnh Đoạn Vô Văn.
“Bên người bản giáo chủ có kẻ gian sao?” Đoạn Vô Văn bất động thanh sắc, cười hì hì.”Nếu thật là vậy, phải dốc sức phân giải ưu sầu với Nhật Nguyệt thần giáo cùng Đoạn Vô Văn ta đây thì mới là huynh đệ tốt — không biết Bạch phó giáo chủ có chấp nhận?”
“Đương nhiên rồi.” Bạch Tiếu Phong một làm bộ rất thản nhiên, “Nếu ai dám gây bất lợi với giáo chủ, ta Bạch Tiếu Phong là người đầu tiên không bỏ qua hắn.”
“Ha ha ha ha......” Đoạn Vô Văn bỗng nhiên cười dài, “Như vậy, tính mạng của bản giáo chủ sẽ hoàn toàn phó thác cho Bạch phó giáo chủ.”
“Không dám, ” Bạch Tiếu Phong ánh mắt không đổi, “Tại hạ sẽ tận tâm tận lực để không phụ sự tín nhiệm của giáo chủ.”
“Hảo.” Đoạn Vô Văn quàng tay ra sau ôm người Chung Minh vẫn đứng phía sau mà nhìn chằm chằm vào Bạch Tiếu Phong, cười nói, “A Minh, ta giới thiệu với ngươi một chút, vị này chính là Bạch phó giáo chủ của Nhật Nguyệt thần giáo ta.”
“......”
“Làm sao vậy?” Không nghe thấy Chung Minh đáp lại, Đoạn Vô Văn mắt phượng vừa chuyển, không khỏi có cảm giác không biết nên khóc hay nên cười......
Thật sự như là một cú sét đánh của vũ trụ làm kinh thiên địa quỷ thần khiếp (trời đất kinh ngạc quỷ thần khiếp vía), mỹ nam tử xinh đẹp đến không thể dùng lời mà diễn đạt a — Chung Minh sợ hãi than. Thân hình người đối diện thon dài, phiêu dật xuất trần, đôi mắt đen láy, da thịt trắng đến nõn nà cùng với đôi môi ôn nhuận như nước, chậc chậc, chỉ cần vẻ ngoài như vậy, tuyệt đối có thể trở thành một idol, trách không được “thùng cơm” vừa thấy hắn đến đã mừng rỡ đến thí điên thí điên nha. Ngô, điều đáng tiếc duy nhất là, người này có lễ chỉ cao mét bảy ba, bảy tư, đứng bên cạnh một Đoạn Vô Văn cao đến mét tám có vẻ như không có khí thế cho lắm, bất quá vẫn là một đại mỹ nhân mười phân vẹn mười nhé. Hắc hắc hắc, không biết hắn cười rộ thì trông như thế nào nhỉ......
“A Minh, A Minh......” Mắt thấy Chung Minh đã sắp rơi vào trạng thái mà người ta gọi là …“mê gái”, người nào đó lúc đầu cười khanh khách chuyển sang thái độ cực kì bất mãn, kề sát vào lỗ tai Chung Minh hét to một tiếng, “A Minh!!”
“Oa!” Chung Minh giật mình nhảy dựng lên, một bên ôm hai tai, một bên căng thẳng nhìn quanh bốn phía.”Cái gì? Xảy ra chuyện gì?!”
“Ha ha ha......” Tiếng cười thanh thúy theo miệng thiếu niên tuyệt sắc tràn ra, “Thú vị a. Giáo chủ, tình nhân của người lần này còn thú vị hơn lần trước nhiều......”.
“Ngươi cười lên thật dễ nhìn.” Nhìn ngắm ngấu nghiến thiếu niên đang cười rộ lên kia, Chung Minh chân thành khen.
“Cám ơn.” Bạch Tiếu Phong hướng y ôm quyền, “Tại hạ Bạch Tiếu Phong.”
” Xin chào, ta là Chung Minh.” Chung Minh vừa nói, vừa theo thói quen đưa tay ra, giữa chừng thì chợt nhận ra, lại ngượng ngùng rút tay về.
“Tại hạ có một chuyện muốn thỉnh giáo, không biết Chung công tử có thể giải đáp cho tại hạ hay không?” Bạch Tiếu Phong rất lễ độ hỏi.
“Có chuyện gì Bạch phó giáo chủ cứ nói.” Chung Minh cười đến sáng lạn.
“Chung công tử trước kia tên gọi là gì?” Bạch Tiếu Phong nhìn chằm chằm Chung Minh một lát rồi nói tiếp, “Là Đỗ Mạt hay là Linh Nguyệt?”
“Ách......” Chung Minh nhất thời nghẹn lời, bị Đoạn Vô Văn nhéo nhéo một thôi một hồi, lập tức bày ra vẻ mặt “ủy khuất lại thương tâm” cúi đầu thật thấp xuống.
“Bạch phó giáo chủ, ” Đoạn Vô Văn đem thiếu niên “khóc không thành tiếng” ôm vào trong lồng ngực, trên mặt hiện ra vài phần không vui.”A Minh không muốn lại nghe thấy tiếng “Đỗ” này, ta nghĩ ngươi có thể hiểu được phải không?”
“Tại hạ hiểu.” Nhìn thiếu niên vùi vào lòng Đoạn Vô Văn “không ngừng run rẩy, khóc không ra tiếng”, Bạch Tiếu Phong thấu hiểu nói, “Giáo chủ, tại hạ vẫn là cáo lui trước, thỉnh giáo chủ thay tại hạ nói một câu tạ lỗi với Chung công tử.”
“Hảo, vậy hẹn gặp lại lúc vãn thiện (bữa tối).” Đoạn Vô Văn vuốt cằm nói, “Tiểu Phạm, tiễn Bạch phó giáo chủ tới Ngự Phong các nghỉ ngơi.”
“Vâng” Phạm Thông ước còn không được đưa Bạch Tiếu Phong ra khỏi thính môn.
Qua khe hở nhìn bóng dáng mĩ thiếu niên lặng lẽ đi xa, Chung Minh có điểm đáng tiếc thở dài.
“Này, cho ngươi.” Đại sảnh rộng lớn chỉ còn lại hai người, Đoạn Vô Văn phụng phịu từ trong lồng ngực lấy ra một chiếc khăn lụa đặt lên tay Chung Minh.
“Làm gì?” Chung Minh ngẩng đầu ù ù cạc cạc nhìn hắn.
“Chung công tử chẳng lẽ không cần lau lau nước miếng sao?” Đoạn Vô Văn châm chọc nói.
“Ngươi......” Bị đối phương đùa cợt kích…đểu, Chung Minh có chút tức giận trừng mắt, nhìn ngắm cẩn thận khuôn mặt Đoạn Vô Văn từ trên xuống dưới, bỗng cười nhạo thành tiếng.”Phốc ha ha ha...... Sắc mặt của ngươi thật khó xem......”
“Nhờ phúc của ngươi, ” Đoạn Vô Văn có chút không tự nhiên cào cao tóc, thấp giọng than thở, “Đúng là một tên háo sắc nhỉ......”
“Uy,” Chung Minh kiễng chân vỗ vỗ vai hắn, “Người xinh đẹp như vậy ai chẳng thích ngắm nhìn? Ta chỉ là thưởng thức một chút thôi, ngươi cần gì phải sinh khí như vậy?”
“Ai sinh khí?” Đoạn Vô Văn liều chết không chịu nhận, “Ngươi thích ngắm bao lâu cũng được, bản giáo chủ một chút cũng không để ý.”
“Thật sự? Vậy thì ta hiện tại phải đi......”
“Ngươi dám!”
Trong tiếng kinh hô, thiếu niên thanh tú tiêm gầy đã bị nam nhân tức giận đang sắp nổi điên khiêng lên vai, cứ như vậy giữa nơi công cộng đi xuyên qua hành lang dài về tới phòng ngủ......
Ngự Phong các.
Gió xuân ấm áp mơn trớn cành liễu phất phơ trước lầu các, đưa vào trong phòng.
Bạch Tiếu Phong hai tay khoanh trước ngực đứng trước khung cửa, đôi môi con duyên dáng chậm rãi nhếch lên, trong đôi con ngươi trong sáng bao hàm một phần ý cười ý tứ.
“Dù thế nào, tiểu tử kia cũng không thành thục việc diễn trò.” Sau khi nghe Phạm Thông giải thích xong, hắn kết luận, “Ta chưa từng gặp người nào giả khóc kém đến vậy. Tiểu Phạm,” hắn tao nhã che miệng ngáp, “Ta có chút mệt mỏi, lúc vãn thiện thì gọi ta dậy.”
“Vâng” tham luyến liếc nhìn sườn mặt Bạch Tiếu Phong một cái, Phạm Thông mới kính cẩn địa xoay người rời đi, trước khi đi còn không quên săn sóc thay Bạch Tiếu Phong đóng cửa phòng.
“Hừ,” cất bước tiến vào nội thất, Bạch Tiếu Phong hừ lạnh một tiếng, bên môi ý cười nhàn nhạt, đôi mắt phát tinh quang như lợi kiếm.”Đoạn Vô Văn a Đoạn Vô Văn, không nghĩ tới ngươi cũng sẽ có loại biểu tình này,” hắn thì thào tự nói, “Để rồi xem, một ngày nào đó, ta sẽ cho ngươi cười không nổi.”
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
27 chương
69 chương
34 chương
15 chương
40 chương
25 chương
73 chương