"Được rồi, được rồi, ngươi cũng không cần giả bộ đáng thương, mặc dù ngươi đã gặp một vấn đề nhỏ, thật ra chưa hẳn là tai họa. Ít nhất ngươi còn có cơ hội và thời gian chuẩn bị tốt hơn cho kỳ Thiên kiếp sau. Đối với quá trình độ kiếp sẽ có trợ giúp rất lớn đó." Con khỉ cười nói: "Trên ý nghĩa này thì tiểu tử ngươi còn may mắn đó." "Thôi đi, bây giờ ta đang cần thực lực, không phải là thời gian." Bần đạo cười khổ nói. "Ngươi muốn tăng cường thực lực làm gì?" Con khỉ đột nhiên tò mò nói: "Chỉ bằng vào Thiên Không Thành, cộng thêm một thân pháp bảo, dù cho là tổng chỉ huy Thiên sứ xuất hiện cũng không phải là đối thủ của ngươi mà, ngươi còn không biết đủ ?" "Ngươi có điều không biết." Bần đạo cẩn thận quan sát bốn phía, tiện tay bố trí một kết giới cách âm rồi mới nghiêm mặt nói với con khỉ: "Ngươi biết không, chúng ta sắp sửa gặp phải đại phiền toái." "Phiền toái gì?" Con khỉ thấy ta trịnh trọng như thế lập tức thu lại vẻ tươi cười, nghiêm túc nói: "Đáng để ngươi nghiêm túc như thế sao?" "Vô Lượng thiên kiếp…!" Bần đạo nghiêm nghị nói: "Sắp xảy ra !" "A..." Con khỉ nhất thời sợ ngây người. "Vô Lượng thiên kiếp sắp tới rồi?" Con khỉ nhíu mày nói: "Thiệt hay giả? Vì sao ta không biết tin tức gì hết?" "Chuyện lớn như vậy ta có thể nói nhảm được sao?" Bần đạo cười khổ nói: "Tuyệt đối là thật, sư phụ ta và Phật tổ đã có dự cảm rõ ràng." "Ha ha." Con khỉ đột nhiên cười to nói: "Đến thì cứ đến. Không phải là Vô Lượng thiên kiếp thôi sao, lão Tôn ta đây còn chưa sợ qua cái gì. Đúng lúc mấy năm này thanh nhàn quá, cũng nên hoạt động gân cốt cho nóng người rồi." Cái tên này đúng là hào khí quá mức. "Nói rất hay." Vong Ưu cười phụ họa: "Đây mới đúng là sắc thái Đấu Chiến Thắng Phật, có câu là binh tới tướng đỡ, nước tới đấp đất ngăn, cứ đánh là được. Chỉ một trận Vô Lượng thiên kiếp có thể làm gì chúng ta đây?" "Ha ha, vẫn là đệ muội can đảm, không giống cái tên mũi trâu kia, suốt ngày thiếu trước hụt sau." Con khỉ thấy bộ dạng ta chau mày suy nghĩ liền bắt đầu châm chọc: "Không phải là ngươi đang sợ đó chứ?" "Ai dà, bản thân ta thì không sao cả, chẳng qua là trong nhà còn một nhóm phu nhân thực lực không mạnh, ta đây phải bận tâm chiếu cố." Bần đạo trêu chọc: "Chẳng lẽ ngươi không hề lo lắng cho Thường Nga?" "Hừ." Thường Nga lập tức trừng mắt. Con khỉ vội vã nói: "Làm sao như thế được, chỉ cần còn có lão Tôn ta hiện diện làm gì có ai đủ khả năng đụng chạm nàng." "Ha ha, con khỉ mà cũng đi học đòi miệng lưỡi trơn tru." Vong Ưu cười nói: "Tiến bộ không nhỏ nhỉ?" Con khỉ nhất thời xấu hổ đỏ mặt không dám nói nhiều nữa. Thường Nga đột nhiên thở dài nói: "Ài, ta biết ta là gánh nặng, nếu như tình huống không ổn ta sẽ tự động lo liệu. Phu quân không cần quá lo lắng cho ta, phải bảo trọng bản thân mới tốt." "Nói nhăng gì đó?" Con khỉ nghiêm sắc mặt nói: "Ai muốn động đến nàng một cọng tóc phải bước qua thi thể lão Tôn mới được. Bớt nói nhảm đi, không cần nhiều lời nữa." "Đúng vậy, tình huống chưa hẳn bết bát như vậy." Vong Ưu cũng lên tiếng an ủi. "Các ngươi không cần gạt ta ta, nói thế nào ta cũng ở trong Thiên Đình vài ngàn năm, sự kinh khủng của Vô Lượng thiên kiếp đã sớm nghe thấy rồi. Lần trước vì độ qua Vô Lượng thiên kiếp đã có hai vị *** thần thượng cổ hình thần câu diệt, thậm chí có cả siêu cấp cao thủ như Nữ Oa nương nương, các lộ thần tiên vẫn lạc nhiều không đếm nổi. Nghe nói tổn hại đến tám chín phần, ta là một nữ tử không biết chiến đấu thì làm sao có cơ hội sống sót đây?" Thường Nga lắc đầu cười khổ. "Chưa chắc, chưa chắc." Bần đạo cười nói: "Lần trước Vô Lượng thiên kiếp tới quá đột ngột, lần này chúng ta đã sớm có chuẩn bị, tất nhiên sẽ không xuất hiện tổn thương quá lớn." "Chỉ hy vọng là như thế." Thường Nga mỉm cười nói. Thế nhưng từ khóe mắt nàng vẫn tỏ ra rất lo lắng. "Thường Nga tỷ tỷ, ngươi nhìn đây." Vong Ưu đột nhiên nói: "Ta biết thực lực ngươi không mạnh cho nên tìm riêng cho ngươi hai kiện bảo bối hộ thân." Vừa nói dứt lời Vong Ưu đưa cho Thường Nga hai kiện pháp bảo, một là Ngũ Thải Thiên Y, một là Ngũ Hành Linh Lung Bảo Tháp, đều là pháp bảo hộ thân thuộc tính Ngũ Hành. Thích hợp nhất với Thường Nga vốn am hiểu tu luyện Ngọc Nữ chân kinh. Thường Nga là người trong Thiên Đình nên kiến thức bất phàm, vừa nhìn liền nhận ra hai kiện pháp bảo này lợi hại, vội vàng nói: "Trời đất, đây là bảo vật do *** thần thượng cổ lưu lại?" "Đúng vậy, ta kế thừa y bát Cộng Công nên chiếm được bảo khố hắn lưu lại." Vong Ưu cười nói. "Ai da, thứ này quá quý trọng, ta không thể nhận." Thường Nga vội vàng từ chối. "Ngươi cầm lấy đi, nói thật ra bây giờ ngoại trừ ngươi không có mấy người có khả năng hoàn toàn phát huy ra uy lực của nó." Vong Ưu cười nói. "Đúng vậy, ngươi cứ cầm đi." Bần đạo trêu đùa: "Cái thứ này đã bị con khỉ thấy rồi, bị tổ tông trộm cướp như hắn coi trọng còn có thể chạy thoát được không? Ngươi bây giờ không lấy một hồi hắn cũng đi trộm mà thôi, cần gì phải phiền toái như thế." "Ha ha." Con khỉ cười to nói: "Coi như tiểu tử ngươi thức thời, Thường Nga, nàng hãy thu lại đi." Nghe thấy con khỉ lên tiếng, lúc này Thường Nga mới nói: "Như vậy đa tạ đệ muội rồi." "Không cần cám ơn." Con khỉ dõng dạc xoay mặt nói với ta: "Của ta đâu? Còn không mau lấy ra!" "Ngươi đúng là con khỉ thối mà." Bần đạo dở khóc dở cười cười mắng một tiếng, sau đó lấy ra mấy vật phẩm đã chuẩn bị sẵn đưa cho hắn, nói: "Cầm lấy đi." Bần đạo cho con khỉ là một món Thủy Tố bảo nhân diện mục mờ ảo, thân thể không hài hòa gì lắm, nhìn vào khó coi muốn chết. Con khỉ nhận lấy lại cực kỳ vui mừng, nói: "Bảo bối tốt, linh khí phong phú như thế hẳn là uy lực rất lớn nhỉ? Sử dụng thế nào đây?" "Đây không phải là pháp bảo công kích." Bần đạo cười nói. "Đó là dùng để hộ thân?" Con khỉ tò mò hỏi. "Da của ngươi đã dày như vậy dĩ nhiên không cần hộ thân." Bần đạo cười khổ nói: "Đó là một loại pháp bảo phụ trợ, tên là Thủy Tố bảo nhân." "Loại phụ trợ?" Vừa nghe không liên quan đến chiến đấu con khỉ nhất thời mất đi hứng thú, thở dài nói: "Vậy thì dùng để làm gì?" "Nó có thể thay thế thương tổn cho ngươi, nếu như trong thời điểm chiến đấu có một loại công kích làm ngươi bị thương, thương tổn đó sẽ chuyển dời đến Thủy Tố bảo nhân này. Cho dù là ngươi bị ta dùng Hạo Thiên thần kiếm chém đứt người, nhà ngươi cũng có một cơ hội sống lại. Dĩ nhiên, Thủy Tố bảo nhân vẫn có giới hạn, khả năng chịu đòn thay của nó ngang với cường độ thân thể của ngươi. Một khi ngươi bị thương tổn đạt tới trình độ trí mạng thì nó sẽ bị phá hủy, nếu ngươi tiếp tục bị thương thì tự chịu rồi." Bần đạo giải thích. "Thứ tốt, chẳng khác nào ta nhiều thêm một mạng sao?" Con khỉ lập tức hưng phấn lên, cười hỏi: "Nếu như công kích không phá được phòng ngự của ta thì Thủy Tố bảo nhân có bị thương không?" "Dĩ nhiên là không, chỉ khi nào ngươi bị thương mới có thể chịu đòn thay được." Bần đạo cười nói: "Lấy lực phòng ngự biến thái của ngươi, khả năng bị thương cũng không nhiều, trí mạng lại càng nhỏ hơn, cho nên vật này đối với ngươi tương đối thích hợp để hộ mạng." "Ha ha." Con khỉ luôn miệng cười nói: "Tốt lắm, quả là rốt tốt, nhưng mà một cái quá ít, nếu như hư hỏng thì làm sao bây giờ? Ngươi cho lão Tôn thêm mấy cái nữa đi." "Trời đất ơi!" Bần đạo cười khổ nói: "Ngươi cho rằng đây là cái gì hả? Còn đòi thêm mấy cái? Nói cho ngươi biết, đây là pháp bảo do Cộng Công đại thần tự mình chế tạo, ngoại trừ hắn ra không còn một ai tạo ra được đâu! Trên tay chúng ta chỉ có một cái đó thôi." "Được rồi, nhà ngươi đừng có không biết đủ." Vong Ưu cũng cười nói: "Chỉ cần nó không bị phá hủy hoàn toàn, sau khi bị thương có thể tự động chữa trị, chỉ hao phí một ít thời gian thôi." "Ai dà, đồ tốt như vậy vì sao các ngươi không lưu lại dùng?" Thường Nga vội vàng khuyên: "Hắn da dày thịt béo không sợ bị đánh, chẳng lẽ các ngươi cũng như thế?" "Ha hả, tỷ tỷ yên tâm, ta có U Thủy Thần Cung hộ thân nên rất khó có người nào đủ khả năng gây tổn thương cho ta. Nếu như ngay cả U Thủy Thần Cung cũng bảo vệ không được ta, cho dù là Thủy Tố bảo nhân cũng không làm nên chuyện gì. Người ta có thể giết ta một lần tự nhiên có thể giết hai lần ba lần mà." Vong Ưu cười nói: "Về phần Tam Phong, hắn đã có thuật phân thân Nhất Khí Hóa Tam Thanh, chỉ cần một phân thân không chết sẽ không bị ảnh hưởng gì lớn. Hơn nữa hắn có rất nhiều pháp bảo, lại thêm quỷ kế đa đoan, phương diện an toàn tuyệt đối không có vấn đề." "Ha ha, không sai, chỉ có lão Tôn ta đây là yếu đuối. Cho nên ta không khách khí nữa đâu!" Con khỉ nói xong liền thu đồ vào làm như sợ chúng ta đổi ý vậy. Chúng ta thấy vậy cười to một trận náo nhiệt. Sau đó con khỉ nhớ tới bổn phận chủ nhân của mình, lập tức phân phó mang rượu và thức ăn lên chào hỏi chúng ta. Trong buổi tiệc rượu, mọi người thoải mái chè chén cực kỳ cao hứng, nói một hồi đề tài được chuyển đến một thế lực mới trên Thần Giới. Con khỉ nói với chúng ta: "Bây giờ toàn bộ Thần Giới căn bản đã được Thiên Đình nắm trong tay, duy chỉ có chư thần Hy Lạp của Tây Phương là còn gây phiền toái. Nếu như không phải ta thấy bọn hắn là thân nhân của Athena thì ta đã sớm đánh đến tận cửa rồi." "Ta không có những thân nhân như vậy." Vong Ưu nói: "Ta vừa ra đời đã bị gã phụ thân trực tiếp tìm cách giết chết, lý do buồn cười dĩ nhiên là sợ ta trưởng thành soán vị. Lấy thực lực của hắn không thể nào dự cảm được tương lai xa như vậy, chuyện này rõ ràng là nói nhảm. Chờ ta vất vả chạy đến hỏi chuyện, hắn tìm mọi cách gây khó khăn cho ta, nếu không phải ta lập nhiều công lớn trong chiến tranh, chỉ sợ sớm đã bị hắn diệt trừ rồi. Cha ta đã muốn giết chết ta, các thúc thúc thì thèm thuồng vẻ đẹp của ta, mẫu thân và tỷ muội lại đố kỵ nhan sắc ta nữa, hừ, toàn bộ gia đình hèn hạ đó chỉ là cặn bã, nói cho chính xác ta chỉ là cây đinh trong mắt bọn họ, ta chỉ mong muốn giết chết sạch bọn họ mới vui vẻ được." Nhìn thấy Vong Ưu tức giận như thế, bần đạo vội vàng kéo nàng vào trong ngực an ủi: "Đừng sợ, hết thảy có ta, không có ai làm gì nàng được đâu." Tuy nói như vậy nhưng sắc mặt ta cũng phi thường khó coi. Bất kể nói thế nào, lần trước chúng ta bị tính toán, ba huynh đệ Zeus tập thể xuất động, đây rõ ràng là có dã tâm đẩy chúng ta vào chỗ chết mà. Con khỉ cũng rất nhức đầu, lúng túng nói: "Nhưng Đông Phương thần giới chúng ta xưa nay làm việc luôn lấy hiếu làm đầu, ai dà, mặc dù ta biết những tên kia vô liêm sỉ không nên nết, nhưng ta cũng không thể thay ngươi xử trí bọn họ được!" "Ta tự mình xử lý là tốt rồi." Vong Ưu đột nhiên đứng lên nói: "Chuyện này đã qua mấy chục năm, vốn là ta muốn nghe lời phu quân bỏ qua ân oán kia đi. Nhưng mà không biết chuyện gì xảy ra, mỗi lần ta nhớ tới bọn họ đối xử với ta lúc trước liền không nhịn được tức giận trong lòng. Thật xin lỗi phu quân, ta đã làm cho chàng thất vọng rồi." "Ha hả, nha đầu ngốc, chẳng qua là xúc động dẫn đến phẫn nộ mà thôi. Bọn họ quả thật là quá đáng, nhưng bất kể thế nào bọn họ cũng là thân nhân của nàng. Ta không hi vọng trên tay nàng dính máu của bọn họ. Đây là vấn đề đạo nghĩa, tuyệt đối không thể xử lý qua loa được." Bần đạo nghiêm nghị nói. "Ừ, nhưng mà..." Vong Ưu khổ sở khóc um sùm lên. Từng là nữ chiến thần uy phong lẫm lẫm, thời điểm đối mặt chí thân phản bội rốt cục lộ ra một mặt mềm yếu của mình. Thế nhưng ta lại thích nàng bây giờ hơn, vì thế mới có người tình, không phải là một khối băng hình người như lúc trước. "Được rồi." Bần đạo vỗ vỗ vai nàng, nói đùa: "Tam Hại chúng ta lâu lắm mới tề tụ một lần. Nếu như chỉ uống rượu nói chuyện phiếm thì không có ý nghĩa gì nhỉ? Ta đề nghị đi tìm vài con quỷ xui xẻo khai trương thôi." "Ha ha, tốt!" Con khỉ nghe ta nói lập tức hưng phấn nhảy lên cao, tán thành: "Chủ ý này tốt, kể từ khi trở thành Ngọc đế, cuộc sống lão Tôn ta mấy chục năm không có một chút thoải mái. Lần này các ngươi tới nhất định phải náo lớn mới được." "Trời đất." Thường Nga cười khổ nói: "Tam Phong, ta vẫn cho rằng ngươi là người đàng hoàng, tại sao lại là ngươi dẫn đầu đi gây chuyện vậy?" "Ha ha, nàng nhìn nhầm người rồi. Tên mũi trâu này là chuyên gia giả dạng, thật ra hắn mới là kẻ xấu nhất trong Tam Hại chúng ta, khà khà, chẳng qua là tiểu tử này bình thời thích ra vẻ đạo mạo, kẻ khác nhìn vào còn tưởng rằng hắn là người tốt đấy." Con khỉ cười to nói. "Nhưng đứng đầu Tam Hại không là ngươi sao?" Bần đạo cười ha hả nói: "Đây là điều mà mọi người công nhận đó, ngươi chống chế không được đâu." Con khỉ lập tức cười khổ nói: "Ta đây là bị oan uổng. Đáng thương cho lão Tôn ta, chỉ vì trước kia thanh danh có chút bất hảo, cho nên bị vu hãm thành đứng đầu Tam Hại. Vốn là ta bị tên mũi trâu này tính kế, thật ra những trò xấu của chúng ta đều do hắn ra hết đó. Ta đây hoàn toàn không có quan hệ, ta tối đa chỉ là tòng phạm mà thôi, hắn mới là chủ mưu, không tin ngươi hỏi Athena đi." "Ha hả, hình như đúng là thế." Vong Ưu cười ha hả nói: "Có điều bởi vì không có biện pháp nào khác, ai bảo ngươi tiếng xấu lan truyền quá xa làm gì? Dù có thối thêm một ít cũng không sao cả, dựa theo các ngươi thuyết pháp chính là..." "Thối đến mức không thể thối hơn được nữa." Bần đạo liền tiếp lời: "Ngươi vốn chính là cặn bã, còn sợ dính thêm vài điểm xấu à? Thôi đi, bần đạo là người thanh tịnh, ta chấp nhận có quan hệ với ngươi, khà khà, đã là tốt tính lắm rồi." "Ngươi đó..." Con khỉ dở khóc dở cười nói. "Nhưng Thần Giới căn bản đã khá yên tĩnh, tất cả đều là người phe mình, các ngươi đi quấy rối ai đây?" Thường Nga tò mò hỏi. "Còn phải hỏi sao? Mục tiêu đương nhiên là mấy tên còn dư lại rồi." Bần đạo mỉm cười nói."Mặc dù ta cũng hơi ngại tìm nhạc phụ đại nhân để làm thịt, nhưng khiến cho hắn tổn thất một ít hẳn là không có vấn đề gì mà?" "Ài, cái tên kia vô cùng hẹp hòi, lần trước ta chỉ lấy của hắn mấy quả táo vàng mà thôi, mãi cho đến bây giờ hắn còn canh cánh trong lòng." Con khỉ cười nói: "Dù sao lần này nhất định phải cho hắn một giáo huấn thật sâu mới được." "Hừ." Vong Ưu cũng oán hận nói: "Ta nhất định phải lấy đi một đồng tiền cuối cùng của hắn." Thường Nga dở khóc dở cười nói: "Các ngươi hiện tại có thân phận gì rồi? Một người là kế nhiệm Ngọc đế. Một người là nhân vật trọng yếu của Đạo Môn, còn có một người là truyền nhân *** thần thượng cổ Cộng Công. Lấy thân phận như vậy đi trộm đồ móc túi, thật sự là mất mặt đó?" "Chúng ta trộm đồ còn có thể bị phát hiện sao?" Bần đạo cười nói: "Yên tâm đi, chúng khi thực lực ta không đủ còn có thể trộm được mấy quả táo vàng, thực lực bây giờ đã gia tăng đến trình độ này lại càng không có vấn đề, bọn họ sẽ không nắm được bất kỳ nhược điểm nào của chúng ta hết." "Nhưng mà bên trong Thần Giới, ngoại trừ bọn ngươi ra làm gì còn có ai dám đánh chủ ý lên bọn hắn chứ? Cho nên các ngươi vừa động bảo đảm tất cả thần minh trong Thần Giới đều biết là do Tam Hại các ngươi ra tay rồi." Thường Nga nói. "Sợ cái gì?" Con khỉ khinh thường nói: "Bọn họ có biết cũng không dám nói gì mà. Chẳng lẽ có người vì mấy tên phế vật Zeus tìm lão Tôn gây phiền toái hay sao?" "Đúng đấy, chỉ cần không lưu lại chứng cớ, đám người Zeus cũng không làm gì được chúng ta." Bần đạo cười nói. "Có chứng cớ thì sao?" Vong Ưu lại càng hung ác nói: "Có ngon thì bọn họ tới tìm ta gây sự. Xem thử ta có dám đánh gục ba huynh đệ bọn họ hay không!" "Ai da, ta bây giờ cuối cùng đã hiểu tại sao các ngươi lại gọi là Tam Hại rồi, quả nhiên là ba tai họa mà." Thường Nga dở khóc dở cười nói: "Cũng tốt, dù sao ba huynh đệ Zeus cũng rất quá đáng, nhận một ít giáo huấn cũng tốt cho bọn hắn. Các ngươi đi đi, nhớ hạ thủ lưu tình, không nên gây ra tai nạn chết người." "Hiểu rồi mà." Con khỉ quay sang chúng ta cười nói: "Đi thôi, rèn sắt khi còn nóng, chúng ta đi ngay bây giờ quậy một trận thống khoái." Nói xong hắn liền nhảy lên Cân Đẩu Vân bay đi. Bần đạo và Vong Ưu vội vàng gật đầu chào Thường Nga, sau đó đuổi sát theo hắn. Đang bay ở giữa không trung, Vong Ưu đột nhiên nói: "Chúng ta chơi như thế nào?" "Không bằng làm như lần trước, len lén lẻn đi vào cầm đồ đi ra." Con khỉ âm hiểm nói: "Chờ đến khi bọn hắn phát hiện đồ đạc mất hết cũng không biết tìm ai hỏi chuyện. Ha ha !" "Không tốt." Vong Ưu lập tức phản đối nói: "Lần trước đã chơi một lần rồi, lần này lại làm thế thì không có ý nghĩa gì nữa. Không quản bọn hắn làm khỉ gió gì, ta mà không được quậy một trận thì không có hết giận." "A…" Con khỉ dở khóc dở cười nói: "Ngươi muốn hết giận chẳng phải cứ trực tiếp xông vào đánh chém là được. Nhưng thân phận chúng ta quá nhạy cảm, không được bại lộ ra ngoài." "Làm sao lại không được bại lộ? Chẳng lẽ ngươi còn sợ đám phế vật Zeus trả thù?" Vong Ưu bất mãn nói. "Ta dĩ nhiên không sợ bọn họ, nhưng vấn đề là chúng ta không so được với ngươi, bởi vì ngươi thừa kế y bát Cộng Công nhưng vẫn là nhân vật độc lai độc vãng, thích làm gì cũng không ai quản." Con khỉ cười khổ nói: "Nhưng mà ta cùng tên mũi trâu này lại có chuyện, nếu như để cho người khác biết ta đây là chủ quản Thiên Đình lại đi làm chuyện như vậy, không chỉ là đánh mất thể diện Thiên Đình, mặt mũi Đạo Môn cũng không dễ nhìn luôn, đúng không?" "Không sai, danh dự sư môn rất trọng yếu, ta không thể làm cho ân sư khó xử." Bần đạo vội vàng nói. "Đáng giận." Vong Ưu sau đó cười nói: "Vậy ta tự mình bại lộ thân phận đánh vào, các ngươi len lén đi sau náo động được không?" "Không phải là bịt tai trộm chuông hay sao?" Bần đạo cười khổ nói: "Người nào không biết ngươi là một trong Tam Hại? Đồng bọn ngươi chính là chúng ta, ngoài ra còn có người khác hay sao?" "Vậy làm sao bây giờ, ta không có xả giận được hả?" Vong Ưu kéo tay của ta nói: "Phu quân, ngươi nhiều quỷ kế đa đoan, nghĩ giúp ta vài chủ ý đi." "Ừ." Bần đạo suy nghĩ một chút, đột nhiên cười nói: "Có rồi, không bằng chúng ta làm như thế này, xem thử tốt không?" Sau đó bần đạo cẩn thận giảng giải kế sách cho hai người nghe. "Ha ha." Con khỉ lập tức cười to nói: "Chỉ có tiểu tử ngươi là đủ âm hiểm." "Ha hả, đó là đương nhiên, sau khi phu quân ta chuyển sinh đã được gọi là Âm Hiểm Quân Thần đó." Vong Ưu cũng đắc ý nói. "Đây là khích lệ ta hả?" Bần đạo cười khổ nói. "Ha ha." Ba người chúng ta cùng nhau cười lớn lên.