"Hả?" Trưởng trấn nhất thời sửng sốt trong lòng tự nhủ: "Người này không phải là đang định gạt tiền chứ?" Bần đạo tự nhiên biết hắn nghĩ cái gì. Ta không để ý tới hắn, tiếp tục nói: "Cho nên ta định bán vài khối bảo thạch đổi thành tiền. Có thể tìm giúp ta người mua không?" "À." Trưởng trấn nghe thế thì đổi thái độ, vội vàng nói: "Đại nhân, trấn nhỏ này người có kinh tế mạnh nhất chính là ta. Nếu như ngài không chê ta nguyện ý giải trừ khốn cảnh dùm cho ngài, tiến hành thu mua bảo thạch." "Rất tốt." Bần đạo tiện tay ném ra một viên bảo thạch, nói: "Ra giá đi!" "A? Đây là …" Trưởng trấn cầm viên bảo thạch trong tay nhìn thoáng qua, trực tiếp kích động run rẩy cả người. Đồng thời trong ánh mắt hắn lập tức toát ra một tia ánh sáng tham lam, sắc mặt trở nên vặn vẹo dữ tợn, hiển nhiên đã có ý định giết người đoạt bảo. Chỉ có điều khi hắn nhìn thấy ta đang cười híp mắt, y như bị giội gáo nước lạnh vào đầu lập tức khôi phục lý trí. Một người cưỡi Ma Khuyển Vương dễ giết như vậy sao? Một người có thể tiện tay ném ra bậc bảo thạch cao cấp như vậy, thế lực sau lưng lớn tới cỡ nào chứ? Nhiều người ở chung quanh đều nhìn thấy một màn này, làm sao để giữ bí mật? Một khi sự tình bộc phát hậu quả khẳng định vô cùng nghiêm trọng, hắn tuyệt đối sẽ vạn kiếp bất phục. Hậu quả nghiêm trọng đó sẽ làm cho hắn thoáng cái tỉnh táo lại. Trưởng trấn đưa tay lau mồ hôi lạnh trên mặt, lưu luyến không nỡ đưa viên bảo thạch trả lại cho ta, cười khổ nói: "Thật tình xin lỗi đại nhân, ta phải thừa nhận ta đang rất là rung động. Viên bảo thạch này nói ít cũng có thể đổi được mười mấy cái trấn nhỏ. Ta mua không nổi, thậm chí một vị Công tước bình thường cũng chưa chắc mua nổi." "A…" Đám người chung quanh nhất thời kinh hô một trận. "Ừ." Bần đạo bình thản thu viên bảo thạch lại, đây là đồ vật năm đó ta cướp đoạt, không nghĩ tới tiện tay ném ra cũng đáng giá như vậy. Đổi không được coi như xong, ta cũng không muốn làm một kẻ coi tiền như rác. Thế nhưng tiền tiêu vẫn cần phải có, bần đạo suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy ngươi có thu mua thi thể ma thú không?" "Thu, dĩ nhiên thu." Trưởng trấn vừa thấy còn có cơ hội, vội vàng gật đầu nói. "Cái này trị giá bao nhiêu?" Bần đạo tiện tay ném ra một khối thi thể Ma Tê Ngưu ra ngoài. Con ma thú này da dày thịt béo, thoát khỏi được mấy người Thất công chúa công kích lại chạy đến trước mặt Hương Hương. Cho nên bị Ái Liên Na đứng bên cạnh Hương Hương không nhịn được thưởng cho nó một quyền. Ma Tê Ngưu trọng lượng hơn mười tấn phóng chân chạy như điên thế mà bị đánh văng ra ngoài, đầu lâu vỡ vụn mà chết. Ái Liên Na nói đây là chiến lợi phẩm bảo ta thu vào để bán. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https:// "Hả?" Thi thể Ma Tê Ngưu vừa xuất hiện, tất cả mọi người ở chung quanh trợn mắt hô lên. "Đây là Ma Tê Ngưu cấp tám mà. Nó lại bị người ta đánh nát xương sọ cứng rắn, điều này sao có thể được?" Trưởng trấn kinh hãi hỏi ta: "Chẳng lẽ ngài là Kiếm thần trong truyền thuyết sao?" Vừa nói hắn đột nhiên quỳ xuống. "Ta không phải là Kiếm thần, Ma Tê Ngưu không phải là ta đánh chết." Bần đạo nhún nhún vai nói. "A?" Trưởng trấn vội vàng bò dậy, nói: "Vậy nó bị ai đánh chết ?" "Trưởng trấn đại nhân." Bần đạo nghiêm nghị nói: "Biết quá nhiều không có lợi." "Thật xin lỗi, đại nhân." Trưởng trấn nói: "Ta không dám hỏi nữa!" "Rất tốt, ngươi cũng là người thông minh đó." Bần đạo cười nói: "Vậy thì thứ này ngươi thu hay không thu?" "À, thật sự là ta rất muốn nhận, nhưng mà vật này quá mức trân quý, bất luận là bộ da hay là sừng và ma hạch cũng có giá trị liên thành. Ngài thật sự muốn bán hả?" Trưởng trấn nói: "Nếu như ngài thiếu tiền, ta nguyện ý mượn một ít cho ngài tiêu xài!" Ma Tê Ngưu xuất hiện làm cho trưởng trấn lập tức biết ta là người không thể trêu chọc. Hắn chỉ có nước nịnh bợ ta, không dám lộ ra ý xấu nữa. Nếu không, hắn rất có thể bị ta tiện tay bóp chết như con nhái. Mà các đại nhân vật như ta khi giết người hiển nhiên sẽ không có bất cứ phiền phức gì to tát hết. "Không cần, thứ đồ hư này ta không cần giữ lại làm gì, ngươi thu lấy đi." Bần đạo nói. "Nhưng mà ta nhiều nhất chỉ có thể thu mua da và xương, sừng và ma hạch giá quá cao. Ta mua không nổi." Trưởng trấn cười khổ nói. Hiển nhiên, Vị Diện này gần giống với Thánh Quang đại lục, ma thú cấp tám đã là tồn tại phi thường cao cấp rồi. "Cứ đi xử lý thi thể, ngươi giữ lại da và xương và tiền trả ta, sừng và ma hạch ta giữ lại." Bần đạo nói: "Như vậy tạm được rồi hả?" "Dĩ nhiên, dĩ nhiên !" Trưởng trấn lập tức hưng phấn vung tay lên để cho nhóm thủ hạ khiêng Ma Tê Ngưu đi. Sau đó hắn nói với ta: "Đại nhân, xin ngài yên tâm, ta nhất định sẽ cấp cho ngài một giá tiền hài lòng. Người xem..." "Chuyện này một hồi lại nói sau!" Bần đạo cắt đứt lời của hắn, nói: "Bây giờ ta cần mua một ít vật phẩm, ở chỗ này có địa điểm bán đồ không?" "Dĩ nhiên, xin đại nhân cứ việc phân phó." Trưởng trấn lập tức hưng phấn nói. Bần đạo nhìn qua đám người chung quanh, nói với trưởng trấn: "Tìm một chỗ an tĩnh nói chuyện." "Vâng." Trưởng trấn nói: "Mời ngài qua bên này, nhà của ta là địa phương hoa lệ nhất trấn. Bảo đảm ngài hài lòng." Rất nhanh, chúng ta đi đến nhà của trưởng trấn, hắn dẫn ta vào trong phòng khách, trưởng trấn bảo thị nữ dâng đồ uống lên. Sau khi đuổi đám tạp vụ ra ngoài, rồi mới nói với ta: "Đại nhân, ngài muốn mua cái gì? Chỗ của ta cái gì cũng có. Nhất là các loại nữ nô đặc thù !" "Ta không cần thứ kia." Bần đạo chán ghét nói: "Ta cần mua y phục, ba mươi bộ y phục mạo hiểm cho nữ tử, bao gồm các chức nghiệp pháp sư, cung tiễn thủ, chiến sĩ và kỵ sĩ !" "A, ngài cần mấy thứ này?" Trưởng trấn không nghĩ tới ta cần mua những món đồ này. "Thế nào, ngươi không có?" Bần đạo bất mãn nói. "Đương nhiên là có, chẳng qua là mấy bộ y phục này khá nhiều chủng loại, lớn nhỏ, cấp bậc cũng không giống nhau. Rốt cuộc ngài cần loại nào?" Trưởng trấn hỏi. "Phiền toái." Bần đạo nhíu mày nói: "Ta cũng không biết các nàng mặc loại nào mới thích hợp." "Vậy thì..." Trưởng trấn không biết tình huống cụ thể lại không dám hỏi, nhất thời không biết nên nói gì cho phải. "Ngươi có những loại nào?" Bần đạo hỏi. "À, nơi này thường xuyên có người mạo hiểm ra vào rừng rậm, mỗi lần trở về y phục cũng tan nát rồi mua mới. Cho nên chúng ta trữ hàng rất nhiều loại!" Trưởng trấn giải thích. "Rất tốt, ta nghĩ như thế này, ngươi tìm cho ta một gian phòng sạch sẽ nhất, chuẩn bị nước tắm thơm tho và các loại y phục kỹ càng. Ta mời tất cả các nàng tới chỗ này, tắm rửa xong tự mình tuyển chọn y phục." Bần đạo hỏi: "Được không?" "Dĩ nhiên là được, đây là vinh hạnh của ta." Trưởng trấn nói: "Xin hỏi các nàng có bao nhiêu người ?" "Mười mấy người." Bần đạo suy nghĩ một chút, nói với trưởng trấn: "Ta bây giờ tiết lộ cho ngươi một chút lai lịch, thật ra ta chỉ là gã quản gia mà thôi!" "Hả?" Trưởng trấn không nghĩ tới một cao thủ cường hãn như ta mà chỉ là một gã quản gia. Bần đạo không để ý tới hắn, tiếp tục nói: "Các nàng đều là tiểu thư có thân phận cao quý, thế lực sau lưng mạnh mẽ vô cùng, có thể dễ dàng xử lý cái trấn nhỏ này cùng với ngươi vĩnh viễn biến mất ở trên đại lục. Cho nên ngươi làm việc không được qua loa, phải cẩn thận chiêu đãi các nàng, hiểu chưa?" "Hiểu, hiểu." Trưởng trấn bị ta dọa cho sợ hãi vội vàng gật đầu nói: "Ta nhất định dốc hết toàn lực." "Rất tốt." Bần đạo nói: "Thế nhưng, các nàng lần này chỉ là tham gia chơi trò mạo hiểm, không muốn để cho người khác biết thân phận của mình. Cho nên ngươi không được làm bại lộ thân phận của các nàng, không được nói ra ngoài cái gì cả, không đượcp phép hỏi thăm chi tiết, biết không? Nếu không, sẽ chọc cho tới tai họa sát thân đó!" "Biết, biết." Trưởng trấn vội vàng gật đầu lia lịa. Bần đạo thấy hắn đã chịu phục, lúc này mới hài lòng nói: "Rất tốt, chỉ cần ngươi dựa theo yêu cầu làm cho tốt, nhất định sẽ nhận phần thưởng được phong phú, các nàng luôn luôn hào phóng !" "Tiểu nhân không dám hy vọng quá cao." Trưởng trấn vội vàng từ chối: "Đây là việc ta phải làm mà !" "Được rồi, chỗ tốt ta đưa cho ngươi thì ngươi không cần phải khách khí." Bần đạo không nhịn được nói: "Bây giờ trước tiên ngươi tìm cho ta hai mươi cái áo choàng thật lớn, cái chủng loại che kín cả khuôn mặt. Sau đó ngươi lập tức chuẩn bị địa điểm cho các nàng dừng chân." "Vâng vâng !" Trưởng trấn vội vàng đáp ứng, bảo thuộc hạ đi lấy ba mươi cái áo choàng mới tinh. Bần đạo tiện tay thu hết vào trong không gian giới chỉ, sau đó mau chóng rời khỏi trấn. Không qua một hồi, ta đã trở về bên cạnh nhóm Vong Ưu, phân phát áo choàng xuống. Đồng thời, bần đạo nói qua một lần chuyện ở trấn với các nàng. Chúng nữ khoác áo choàng vào người, trang phục kín mít y như một đám quái nhân. Sau đó các nàng vừa đùa giỡn lẫn nhau vừa đi tới trấn nhỏ. Chỗ này chỉ có Lệ Nhược Nhã hơi khó xử, ai bảo thân thể nàng cao hơn hai thước chứ? Cho dù là cái áo choàng lớn nhất đối với kích thước của nàng vẫn còn quá nhỏ, y như một nhỏ hẹp áo vậy. Vì thế nàng không hề thoải mái, sau này ta phải đặc hàng làm theo yêu cầu mới được. Hơn nữa, ta đoán chừng y phục thích hợp với nàng không có sẵn ở trong trấn nhỏ. Một đám người trang phục kỳ quái đi vào trấn nhỏ nhất thời dẫn tới oanh động. Thế nhưng tọa kỵ của chúng ta đều là ma thú lợi hại, không có ai dám tìm chúng ta gây phiền toái, cho nên chúng ta dễ dàng đi tới nhà trưởng trấn. Các nữ hài tử sống ở trong rừng rậm vài ngày, vừa nghe nói có tắm nước nóng thì hết sức hưng phấn, tiến nhanh vào phòng. Bần đạo ở bên ngoài, nghe bên trong vang lên âm thanh ào ào, trong lòng vô cùng nhộn nhạo, buồn bực quá đi!