Trương Tam Phong Dị Giới Du
Chương 767
Trên Thiên Giới, nơi Thiên Không Thành được kiến tạo. Bần đạo đang ngồi điều tức, lợi dụng hoàn cảnh nơi này có Tụ Nguyên đại trận tụ tập linh khí phong phú tu luyện. Đột nhiên, ta tâm sanh cảnh báo, không khỏi ngừng lại mở mắt nhìn ra nơi xa. Chỉ thấy từ bầu trời không trung rất xa bay tới hai người, bần đạo tập trung quan sát lập tức nhận ra là Vong Ưu và nữ thần Tự Nhiên.
Bần đạo nhất thời cảm giác không ổn, tự nhủ trong lòng: "Kỳ quái, các nàng không phải cùng phân thân của ta về thăm ân sư hay sao? Tại sao lại xuất hiện ở chỗ này? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện? Nghĩ tới đây bần đạo không nhịn được nhíu mày, đáng tiếc phân thân của ta ở khoảng cách quá xa căn bản không thể nào liên lạc, nếu không đã sớm biết được xảy ra chuyện gì, thậm chí còn có thể dùng Tâm Tâm Tương Ấn đuổi tới cứu viện. Mà bây giờ ta chỉ có thể lo lắng suông mà thôi.
"Xảy ra chuyện gì?" Bần đạo đợi các nàng bay đến gần khẩn cấp hỏi.
"Măm vị tổng chỉ huy quân đoàn Thiên Sứ được Ngọc đế hướng dẫn tập kích hai nhà Phật Đạo." Vong Ưu nói ngắn gọn: "Phân thân của ngươi mang theo Thiên Không Thành đi cứu viện, hắn trở lại đưa tin cho chúng ta thuận tiện thừa cơ hội đốt chút lửa sau lưng người chim."
"Sư môn tình huống như thế nào?" Bần đạo gấp gáp hỏi.
"Cụ thể không rõ, chúng ta không có tham chiến đã bị ngươi đuổi trở về." Vong Ưu an ủi ta: "Ngươi không cần phải gấp gáp, có ngươi và Thiên Không Thành ở đó. Hơn nữa tiểu Lục là nhân vật cường hãn chống đỡ, ta nghĩ Đạo Môn sẽ không có việc gì !"
"Ừ. Không sai." Bần đạo gật gật đầu nói: "Nhiêu đó lực lượng đã rất mạnh. Đủ để thay đổi thực lực song phương rồi. Chẳng qua là lão Ngọc đế chết tiệt kia chính là một tên phiền toái, có hắn làm nội gian hết thảy cũng rất khó nói!"
"Ngươi đã biết hắn là nội gian rồi, hẳn là sẽ không để cho hắn thêm cơ hội lừa đảo chứ?" Vong Ưu nói: "Bây giờ việc cấp bách nhất là chúng ta nên làm thế nào đốt thêm vào chút lửa để hấp dẫn lực chú ý của người chim. Ít nhất cũng không để cho bọn hắn phái thêm người qua bên đó."
"Phân thân kia của ta không có khai báo gì cho các ngươi sao?" Bần đạo hỏi.
"Hắn nói hắn sẽ tận lực hấp dẫn toàn bộ năm tên tổng chỉ huy tạo cơ hội cho chúng ta. Còn nói đã có thể vận dụng con cờ lúc trước sắp đặt sẵn." Vong Ưu nói đến.
"Vậy là được rồi." Bần đạo mỉm cười nói: "Người chim lần này coi như đã trúng chiêu, một chiêu có thể hủy diệt quân đoàn Thiên Sứ. Đây là cơ hội tốt của chúng ta, ta nghĩ ta biết ta nên làm cái gì rồi."
"Nữ thần Tự Nhiên !" Bần đạo xoay người cười nói: "Có một chuyện phải phiền toái nàng !"
"Ha hả, có phải muốn ta đi mời Đại Địa mẫu thần tham chiến? Việc đó ngươi đã sớm dặn dò ta rồi mà." Nữ thần Tự Nhiên cười nói: "Các ngươi không hỗ là cùng một người, chuyện gì cũng có thể nghĩ giống nhau!"
"Ha hả, không có biện pháp. Chúng ta dù sao cũng là một người! Ý nghĩ giống nhau là rất bình thường. Không sai, ý của ta là như thế." Bần đạo cười nói.
"Được rồi, ta tận lực thử một chút, nhưng mà không bảo đảm mẫu thần sẽ đáp ứng." Nữ thần Tự Nhiên gật gật đầu nói: "Ta đây cáo từ trước." Nói xong nàng xoay người rời đi.
"Đi thong thả, không tiễn." Ta cùng Vong Ưu đưa mắt nhìn nàng rời đi. Bần đạo nói với Vong Ưu: "Nàng đi liên lạc với Athena. Hỏi nàng có kế hoạch gì hay không, ta đi tìm Thái Thản thần tộc nói chuyện."
"Tốt." Vong Ưu hôn ta một cái, nói: "Thật vất vả mới chờ đến hôm nay, chúng ta nhất định phải làm cho tốt, ngàn vạn lần đừng cho người chim có cơ hội trở mình."
"Ha hả. Ta làm việc nàng cứ yên tâm." Bần đạo cười nói, dứt lời chúng ta đường ai nấy đi.
Bần đạo trực tiếp lủi về tổng bộ Thiên Giới. Ngựa không ngừng vó câu tìm tới chỉ huy tối cao Lam Tạp của Thái Thản thần tộc. Lam Tạp bây giờ đã được Thái Thản Thần hoàng bổ nhiệm đại sứ chính thức ở nơi này. Lấy cấp bậc Lam Tạp và thân phận hoàng gia đã đủ cho thấy Thái Thản thần tộc coi trọng nơi này thế nào. Vì thế bần đạo cố ý đưa cho hắn một tòa phủ đệ xa hoa, hắn vừa thấy liền thích, bình thời thường làm việc ở chỗ này. Bây giờ ta dễ dàng ta đi tới đó tìm hắn.
Bần đạo và Lam Tạp chung đụng hơn mười năm quan hệ cũng không tệ. Mặc dù kể từ khi ta bế quan, chúng ta rất ít gặp mặt. Nhưng mà thủ hạ hắn đều biết mặt ta. Cho nên bần đạo căn bản không cần thông báo, trực tiếp đi tới chỗ hắn làm việc.
Trên thực tế, nói là hắn làm việc căn bản không phải là chuyện gì to tát, công việc của hắn là sai khiến thuộc hạ, một ngày nói mấy câu là xong xuôi. Công việc một tháng không tốn hơn một canh giờ, hiện tại hắn đang nhàn nhã vô cùng. Cho nên khi ta đến nhìn thấy Lam Tạp còn đang nhàn nhã ngồi chơi uống rượu trái cây của Nguyên Tố Tinh linh tộc.
Vừa thấy ta ánh mắt Lam Tạp lập tức sáng lên, đứng dậy cười nói: "Ý? Khách quý tới, ngươi không phải đang bế quan sao? Làm sao chạy đến đây? Mau tới ngồi xuống uống hai chén với ta."
"Ai..." Bần đạo cười khổ ngồi xuống, nói: "Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, bản thân ta muốn nhàn nhã đi chơi, nhưng mà có một tên khốn không có mắt không để cho ta yên mà?"
"Ai dám xúc phạm người có quyền thế như ngươi?" Lam Tạp vừa rót rượu cho ta vừa kinh ngạc nói: "Bây giờ còn có thế lực nào mà ngươi không xử được chứ? Có muốn chúng ta xuất thủ hay không, chỉ cần một câu nói của ngươi, Thái Thản thần tộc sẽ xuất động vài chục vạn đại quân quét ngang nhà tên đó, không có một chút vấn đề nào cả!"
Hắn nói chuyện rất là thành khẩn, hiển nhiên tuyệt không phải nói không. Dĩ nhiên, ngoại trừ quan hệ chúng ta tốt đẹp ra, đây là từ ý nghĩ báo đáp ta. Dù sao bọn họ ở chỗ này của ta nhận được không ít thứ tốt, đặc biệt là từ Athena báo lại hướng đi của quân đoàn Thiên Sứ. Từ đó bọn hắn giảm được không ít tổn thất, sáng tạo rất nhiều cơ hội chiến đấu thuận lợi cho phe mình. Cho nên khi ta gặp phải khó khăn, Thái Thản thần tộc sẽ ra mặt giải quyết vài chuyện giúp ta là bình thường..
"Ngoại trừ đám người chim còn có thể là ai chứ?" Bần đạo cười lạnh nói: "Thực không dám giấu diếm, gần đây ta không phải bế quan, mà quay trở về sư môn một chuyến."
"A?" Lam Tạp tò mò nói: "Ta cứ tự hỏi mình, thực lực ngươi mạnh như vậy không thể nào tự dưng biến ra được, sư phụ ngươi là ai?"
"Sư phụ ta là lãnh tụ Đạo Môn, Nguyên Thủy Thiên Tôn." Bần đạo nghiêm nghị nói: "Hôm nay ta sẽ kể chút chuyện xưa của ta cho ngươi biết."
"Rất tốt." Lam Tạp hưng phấn nói: "Ta đã chờ một ngày này lâu rồi. Thật lâu lắm rồi!"
"Ha hả, ngươi thật là ..." Bần đạo cười khổ nói.
"Ta vốn thích những chuyện xưa tích cũ mà." Lam Tạp thúc giục: "Nói mau, nói mau."
"Nói như thế nào đây, ta vốn là thần tiên ở một Vị Diện xa xôi, sau đó bị người chim phục kích ta và thê tử cùng nhau gặp nạn. Cuối cùng chúng ta dưới cơn nóng giận phát động tự bạo, thế nhưng chẳng biết tại sao lại chạy đến Vị Diện này gửi hồn vào người sống. Cho nên chúng ta mới có tên là Long Thanh Thiên và Vong Ưu." Bần đạo giải thích: "Trước đó ta cảm thấy thời cơ đã tới, cho nên mang theo Vong Ưu quay trở về sư môn xem thế nào, thuận tiện tìm những kẻ mưu hại chúng ta để tính sở. Nhưng không ngờ đúng lúc quân đoàn Thiên Sứ đại cử tiến công sư môn của ta. Vì thế ta lần này tới tìm các ngươi kết minh."
"Thì ra là như thế!" Sắc mặt Lam Tạp nghiêm túc lên, nói: "Ta đây cần biết trước thực lực sư môn ngươi, còn thực lực đại quân người chim bên đó ra sao, sau đó mới bàn điều kiện kết minh cùng với ngươi."
"Thực lực sư môn ta coi như cường hãn, bọn họ đối mặt là năm vị tổng chỉ huy quân đoàn Thiên Sứ." Bần đạo cười nói.
"A?" Lam Tạp cũng hít một hơi lạnh, nói: "Năm tên tổng chỉ huy? Trời ạ, huynh đệ, lần này ta có thể không giúp được ngươi. Tinh nhuệ toàn tộc chúng ta ra hết mới có khả năng đối kháng với năm vị tổng chỉ huy Thiên sứ, nếu phải phái toàn bộ quân đội ra cứu các ngươi, vậy thì bản thân chúng ta làm sao bây giờ?"
"Ha hả." Bần đạo cười nói: "Ngươi yên tâm, sư môn phòng thủ kiên cố. Mặt khác còn có một nhà Phật Môn cường đại như thế làm đồng minh, có thể trợ giúp nhau rất tốt, chỉ năm gã tổng chỉ huy làm sao đối phó được chúng ta? Nếu như không phải có nội gian tồn tại, ngươi cho rằng quân đoàn Thiên Sứ dám đụng đến chúng ta hay sao? Mặc dù giai đoạn ban đầu bọn họ đánh lén chiếm tiện nghi, tạm thời chủ động một lúc. Nhưng mà một khi chúng ta ổn định trận cước nhất định bọn hắn sẽ ăn đòn rất đau. Ta lần này tới tìm ngươi không phải là vì cầu cứu, mà là vì kết minh, cùng chung tay đối phó quân đoàn Thiên Sứ."
"Năm vị tổng chỉ huy Thiên sứ, chúng ta ứng phó cũng rất mệt mỏi, thế mà nghe ngươi nói tựa hồ các ngươi căn bản không xem ra gì vậy. Các ngươi thật sự mạnh như vậy hả?" Lam Tạp hoài nghi nói.
"Đạo Môn ta đã truyền thừa hơn mười vạn năm, thực lực ân sư ta tuyệt đối ở trên cấp bậc tổng chỉ huy Thiên sứ, mặt khác ta còn có mười mấy vị sư huynh, thực lực bọn họ đều là chủ thần đỉnh cấp. Cho dù ta đây là đệ tử nhỏ nhất thực lực không ra gì, ta tự hỏi mình cũng không thua Da Cáp Đức. Ngươi cho rằng thế nào?" Bần đạo cười hỏi.
"Thực lực của ngươi không đủ, nhưng mà tinh thần lực đã đạt đến cảnh giới đỉnh cấp rồi, ước chừng ngươi sau khi chuyển sinh còn chưa có hoàn toàn khôi phục." Lam Tạp gật đầu thừa nhận: "Thế nhưng, một thân ngươi đều là thần khí siêu cấp, ai nhìn thấy cũng phải thèm thuồng. Cộng thêm những món đồ này, ta nghĩ ngươi đúng là có chiến lực chủ thần đỉnh cấp."
"Ha hả." Bần đạo mỉm cười, tiếp tục nói: "Mà Phật Môn minh hữu của chúng ta cũng có thực lực xấp Đạo Môn xỉ, hơn nữa chúng ta tác chiến ở trên lãnh thổ của mình, cơ nghiệp cực khổ xây dựng hơn mười vạn năm cũng không phải là dễ gặm như vậy. Ngươi nói chúng ta có cần phải sợ năm gã tổng chỉ huy kia không?"
"Ừ, nếu như đúng lời ngươi nói, thật sự không cần phải lo lắng!" Lam Tạp nói: "Vậy ngươi rốt cuộc là tính toán thế nào? Nếu nói kết minh thì hai bên sẽ phải hành động những gì?"
"Nếu nói kết minh thì chỉ là trên tình thế mà thôi, mọi người đều tự đánh, chẳng qua là giúp đỡ lẫn nhau tranh thủ thở một hơi. Dù sao chúng ta khoảng cách quá xa, căn bản không có cách nào hội hợp, không thể tụ tập với nhau trên chiến trường được. Chỉ có thể tác chiến ăn ý trên đại cục." Bần đạo cười nói: "Như vậy cũng đủ rồi. Quân đoàn Thiên Sứ lần này hiển nhiên đã phạm vào binh gia tối kỵ. Mặc dù bọn họ thực lực rất mạnh, tuy nhiên còn không có mạnh đến trình độ có thể đồng thời đối kháng hai mặt cường địch. Ta là nghĩ như thế này, số lượng tổng chỉ huy quân đoàn Thiên Sứ khẳng định không thể quá nhiều, chúng ta bên kia dây dưa năm tên, các ngươi nơi này sẽ không có nhiều rồi. Nếu như bây giờ các ngươi tiến công mạnh mẽ khẳng định sẽ chiếm được chỗ tốt dễ dàng."
"Đạo lý không sai, nhưng mà áp dụng cụ thể vẫn có chút khó khăn, dù sao chúng ta không biết lai lịch quân đoàn Thiên Sứ, lỡ may trước mặt chúng ta còn có ba năm tên tổng chỉ huy khác, vậy thì chúng ta mù quáng tiến công chỉ làm tăng thêm thương vong mà thôi." Lam Tạp khó xử nói: "Ngươi cũng là binh gia, nói vậy cũng hiểu đạo lý này chứ?"
"Ha hả, ta dĩ nhiên biết." Bần đạo cười nói: "Nhưng mà ta rõ ràng ngươi, trước mặt các ngươi ban đầu là năm tên tổng chỉ huy, mà bây giờ chỉ còn có hai tên, một người trong đó là Cáp Mặc mà ta biết mặt đã lâu. Hắn lần trước bị ta gây thương tích, ít nhất trong vòng ngàn năm chỉ có thể phát huy ra tám phần thực lực."
"A..." Lam Tạp kinh hãi nói: "Làm sao ngươi biết rõ ràng như thế?"
"Hắc hắc." Bần đạo chỉ cười mà không nói. Ta mặc dù bế quan, nhưng mà liên lạc với Athena vẫn không có gián đoạn, nàng thường xuyên đưa tin tức qua cho ta, vì thế ta biết rõ tình huống nội bộ quân đoàn Thiên Sứ như lòng bàn tay. Gần đây. Thái Thản thần tộc giằng co nơi tiền tuyến đột nhiên thiếu đi một nhóm quân đội cao cấp, đồng thời điều đi còn có hai tên tổng chỉ huy. Athena kiên trì giữ Cáp Mặc lại, thừa cơ hội này tăng lên chức vụ, thu được quyền lợi cao hơn một cấp.
Bởi vì Athena biểu hiện ưu tú, bây giờ đã thành thân tín của Cáp Mặc, thay thế Cáp Mặc xử lý chính vụ, Cáp Mặc thì chuyên tâm dưỡng thương, không hỏi thế sự. Cho nên, bần đạo mới có khả năng đạt được rất nhiều tình báo trân quý. Chỉ tiếc khi đám người chim điều quân không có lộ ra mục tiêu, cho nên chúng ta lúc ấy không biết bọn họ muốn đi công kích Đạo Môn. Ta lúc đó còn mở tiệc ăn mừng Athena thăng chức nữa. Thử nghĩ lại thì đúng là dở khóc dở cười.
"A, ta hiểu rồi, ngươi có gian tế ở trong nội bộ quân đoàn Thiên Sứ, nếu không ngươi những tình báo kia ngươi lấy ở đâu ra đây?" Lam Tạp hưng phấn nói: "Nếu như như lời ngươi nói đều là sự thật. Vậy thì Thái Thản thần tộc chúng ta tuyệt đối nguyện ý đi tìm người chim gây một ít phiền toái."
"Không, phải gây ra thật nhiều phiền toái." Bần đạo nghiêm nghị nói: "Mục tiêu của ta là giết chết Cáp Mặc và một tên tổng chỉ huy khác."
"Trời đất ơi!" Lam Tạp kinh hãi nói: "Khẩu khí thật lớn? Ngươi nghĩ bọn hắn là vịt hay cá? Nói giết là giết? Ngay cả Thần hoàng và Thần hậu của chúng ta cùng xuất lực tối đa cũng chỉ đả thương được bọn họ mà thôi. Muốn giết chết bọn họ đã khó càng thêm khó. Huống chi thành viên cao cấp của bọn họ mặc dù ít đi, nhưng mà tổng số lượng quân đội cũng không có biến hóa nhiều lắm. Chúng ta không thể nào ở trong thiên quân vạn mã tìm thấy rồi giết chết bọn họ được."
"Ha ha." Bần đạo đã định liệu trước việc này, ta bình thản nói: "Ta có thể chỉ điểm cho các ngươi trực tiếp đi tới tổng bộ bọn hắn."
"Ừ." Lam Tạp lần này đỏ mặt lập tức đứng lên. Vội vã chuyển động vài vòng trong phòng như suy nghĩ gì đó, sau đó đột nhiên dừng lại nói với ta: "Hai người bọn họ tách ra hay là cùng nhau?"
"Cùng nhau." Bần đạo cười khổ nói: "Cáp Mặc và một tên gọi là Khẳng Đặc đều ở trong một Thiên đường trên Thần Giới, không hề tách rời nhau!"
"Ai…" Lam Tạp nhục chí nói: "Nếu như chỉ có một, lấy thực lực Thần hoàng và Thần hậu đánh chết một tên ngay tại chỗ còn có thể, nhưng mà có hai tên chỉ sợ đánh không chết được tên nào. Nhiều nhất chỉ làm trọng thương bọn họ thôi. Nếu như ngươi có thể nghĩ biện pháp tách bọn họ ra, vậy thì cực kỳ tốt." Vừa nói hắn vừa mong đợi nhìn ta.
"Đây là không thể." Bần đạo cười nói: "Ta chính là muốn bọn họ ở chung một chỗ. Nếu như tách ra cũng chỉ có thể giết được một người, người kia khẳng định nhận được tin tức bỏ chạy mất. Sau đó sẽ rất là khó tìm hắn đó!"
"Thôi đi!" Lam Tạp trợn trắng mắt nói: "Nhưng mà hai tên đó quá lớn, chúng ta nuốt không trôi nha?"
"Nếu như có thêm Đại Địa mẫu thần thì sao?" Bần đạo mỉm cười lấy ra lá bài tẩy cuối cùng.
"Nàng ta?" Lam Tạp ánh mắt sáng lên, vội vàng nói: "Nàng luôn luôn thừa hành chính sách trung lập, tại sao lại giúp chúng ta?"
"Đừng quên, Hải thần là con gái của nàng đã chết trên tay người chim. Cho nên nàng hận người chim thấu xương." Bần đạo cười nói: "Nàng trước kia chỉ vì sợ hãi người chim thu thập các hài tử của nàng nên không dám trả thù. Mà bây giờ có được cơ hội tiêu diệt triệt để quân đoàn Thiên Sứ, ngươi nói nàng ta có thể ngồi không sao?"
"Ngươi nắm chắc được bao nhiêu phần bảo nàng phát động?" Lam Tạp hỏi.
"Nàng ưu điểm lớn nhất chính là cẩn thận, không thấy thỏ không tát ưng, chỉ dựa vào chúng ta nói thế nào cũng khó khăn, rất khó lòng thuyết phục nàng. Nhưng mà ví dụ có Thái Thản Thần hoàng tự mình ra mặt đi mời, ta nghĩ nắm chắc mời được nàng gia nhập liên minh." Bần đạo nghiêm nghị nói.
"Đi." Lam Tạp lủi tới kéo tay ta nói: "Ta bây giờ dẫn ngươi đi gặp Thái Thản Thần hoàng."
"Không phải chứ? Thái Thản Vân Điện không phải ngoại nhân có thể tùy tiện ra vào, ngươi đây bất lịch sự mang ta đi vào đó, không phải là là đi gây chuyện chứ?" Bần đạo cười khổ nói: "Chuyện này mặc dù gấp, nhưng mà một ngày hay hai ngày cũng không vội, ngươi trước tiên trở về thông báo một tiếng đi!"
"Đúng đúng, là ta hồ đồ." Lam Tạp lúng túng nói: "Ngươi chờ một ngày, ngày mai ta nhất định trở lại hồi báo cho ngươi!" Nói xong, hắn liền xoay người rời đi, bộ dáng còn gấp gáp hơn cả ta nữa. Thái Thản thần tộc và Quang minh thần tộc tranh giành từ xưa tới nay, hai phe đều bị kìm hãi phát triển rất nhiều, có thể nói Thái Thản thần tộc nằm mộng cũng muốn tiêu diệt gọn đối thủ này. Bây giờ rốt cục có một cơ hội như vậy, hắn tự nhiên là hưng phấn không thôi .
Chủ nhân đã đi bần đạo tự nhiên không nên ở lâu, ngay sau đó ta trở lại chỗ ở. Nhà của ta vẫn do Phù Ni Nhã lo liệu thay ta, nàng thân là chủ quản hành chính Thiên Giới cũng phải chiếu cố nhiều việc, bình thường bọn ta giao cho ba tỷ muội Tử La Lan thu thập vài chuyện cụ thể.
Từ lần trước bần đạo thu hạ ba nàng làm thị nữ, đã giao các nàng cho Phù Ni Nhã, không nghĩ tới các nàng và Phù Ni Nhã quan hệ tốt vô cùng. Mãi cho tới nay đã đảm nhiệm chức vị trọng yếu bên cạnh Phù Ni Nhã. Đi theo Phù Ni Nhã thống trị Tạp Đặc, lãnh địa của ta, bây giờ là Thiên Giới. Mặc dù các nàng trên danh nghĩa là thị nữ của ta, thường xuyên rút thời gian xử lý nhà ta, trên thực tế các nàng đã là đại nhân vật nắm quyền bính trong tay. Chia ra trông coi thuế vụ, tư pháp và quan viên Thiên Giới, đây là ba vị trí tối trọng yếu. Rất nhiều cao thủ thần cấp nhìn thấy các nàng cũng phải hành lễ một cái, có thể nói là phong quang vô hạn.
Các nàng không hỗ là thành vieenc hoàng thất từng được giáo dục cao cấp, năng lực xử lý cụ thể phi thường giỏi. Mấu chốt chính là tâm trung thành của các nàng rất rõ ràng, nhiều năm như vậy trôi qua, các nàng đều cẩn trọng làm việc chưa từng có xảy ra không hay. Cho dù là ta ở thời điểm khó khăn cũng kiên định đứng chung một chỗ với ta, không hề dao động một lần nào. Đám người Vong Ưu đối với biểu hiện của các nàng cũng hài lòng, sau đó truyền thụ mấy bộ công pháp cường đại, còn đề nghị giúp các nàng hoà giải với người nhà, chẳng qua là các nàng cự tuyệt, nói là thị nữ phải ở bên cạnh chủ nhân. Cho nên bần đạo cuối cùng đành phải thu nhận. Mấy năm trước đã thu các nàng và Phù Ni Nhã vào phòng thất luôn.
Mấy ngày nay ta bận rộn tu hành, lạnh nhạt với các nàng không ít, hắc hắc, hôm nay phải cẩn thận bồi bổ lại, khà khà, bần đạo dứt khoát giữ Phù Ni Nhã và Lệ Nhược Nhã cùng ở lại, giằng co đánh chiến suốt cả đêm. Hô hô, thật là thoải mái. Đây mới là cuộc sống thần tiên mà.
Truyện khác cùng thể loại
119 chương
7 chương
164 chương
1896 chương