Trương Tam Phong Dị Giới Du
Chương 757
Nghĩ vậy, bần đạo nhanh chóng vòng đến mặt bên khác của Thiên Hỏa tỉnh. Ha ha, chắc hẳn điểu nhân cũng cho rằng không ai dám xuyên qua Thiên Hỏa tỉnh đi cứu người, hoặc là, bọn hắn căn bản là không nghĩ tới sẽ có người có thể xuyên qua, cho nên phòng thủ bên nơi cực kỳ lơi lỏng, chỉ có mấy thập dực đại thiên sứ trưởng chia nhau tuần tra để phòng ngừa có người đi vòng tới. Ngược lại cột lửa của Thiên Hỏa tỉnh thì không có trọng điểm phòng ngự.
Nhìn thấy tình huống như vậy, bần đạo rất là mừng rỡ, lập tức không ẩn giấu thân hình nữa, trực tiếp nghênh ngang đi tới. Những thủ vệ này tuy rằng đã phát hiện ra ta nhưng chỉ có thể bao vây hai bên đường, chừa lại cho ta con đường thẳng hưởng Thiên Hỏa tỉnh. Ha ha, một khi đã như vậy, bần đạo cũng không khách khí. Ta lập tức thả ra nguyên thần tử hỏa phượng hoàng, sau khi bao trùm toàn thân, dưới ánh mắt kinh ngạc của điểu nhân, một đầu đâm vào trong Thiên Hỏa tỉnh.
Cột lửa phun ra từ Thiên Hỏa tỉnh dày hơn mười dặm, cao mấy ngàn thước, lấy tốc độ của ta nếu muốn xuyên qua vốn là trong chớp mắt là có thể, nhưng mà sau khi đi vào ta mới phát hiện mình đã phạm sai lầm lớn lớn. Mật độ huyễn tật thiên hỏa nơi này cực kỳ khủng bố, cảm giác giống như mình rơi vào hổ thủy ngân, hành động cực kỳ khó khăn.
Nếu như là ở nơi khá thì chậm một chút cũng không sao cả, nhưng mà bây giờ là đang ở trong Thiên Hỏa tỉnh a! Huyễn tật thiên hảo ở nơi này bá đạo tuyệt luân, tử hỏa phượng hoàng bảo hộ ta cũng không so được. Đại lượng năng lượng huyễn tật thiên hỏa quán thâu tiến vào trong thân thể của nó, bắt nó phình to thân thể ra, khó chịu phi thường. Hơn nữa, những năng lượng này sau khi đi vào liền bắt đầu tán loạn trong cơ thể tử hỏa phượng hoàng. Bần đạo tránh ở trong tử hỏa phương hoàng cũng khó thoát xui xẻo, cho dù là thể chất được xưng là miễn dịch với lửa cũng không chịu nổi, theo năng lượng của huyễn tật thiên hỏa càng ngày càng nhiều, thân thể của bần đạo cũng dần dần bị hủy hoại.
Không chỉ có như thế, thiên hỏa trong Thiên Hỏa tỉnh mặc dù là phun về phía trước, nhưng mà lại không biết vì cái gì, tại vị trí trung tâm của cột lửa lại có một cỗ hấp lực vô cùng khổng lồ đang lôi kéo ta xuống phía dưới. Lực lượng này thật sự quá cường đại quá cường đại ta cơ hồ không thể bay lên nổi, chi có thể di chuyển về phía trước từng chút một. Nếu dựa theo tình huống này phát triển lên, bần đạo nhất định sẽ bị luyện thành cháy thành than trước khi đi ra được. Ta quả thực là vẫn còn quá coi thường uy lực của Thiên Hỏa tỉnh.
Bất quá việc đã đến nước này, hối hận cũng không hữu dụng, bần đạo rơi vào đường cùng, đành phải buông tay đánh cuộc một lần. Nghĩ vậy, ta vội vàng đem tam bảo tế hết ra. Lấy hỗn thiên lăng hộ thân, sau đó đem Hạo Thiên thần kiếm cùng Phật tổ kim liên toàn lực ném về phía ân sư. Hy vọng sống sót của ta đều tùy thuộc vào lần hành động này, chỉ cần ân sư nhận được Hạo Thiên thần kiếm, khẳng định lập tức có thể phát giác ra khí tức cầu cứu ta phát ra ở phía trên, tự nhiên sẽ kéo ta ra khỏi nơi này.
Về phần Phật tổ kim liên, ta cũng muốn để lại hộ thân, nhưng vấn đề là, nếu như không đưa nó cho Phật tổ, một mình Phật tổ vô luận như thế nào cũng không ngăn cản được công kích của cao thủ điểu nhân, như vậy, ẩn sư bổn sự cho dù lớn thế nào, cũng không xuất thủ tới cứu ta được a! Cho nên, dù cho bần đạo nơi này cũng cần phòng hộ, nhưng ta vẫn đem Phật tổ kim liên ném ra ngoài.
Còn lại cũng chỉ là chờ đợi, hỗn thiên lăng tuy rằng rất mạnh, nhưng mà bị huyễn tật thiên hỏa cuồng bạo trong Thiên Hỏa tỉnh thiêu đốt, rốt cục hiện trở về bản thế, thể tích thu nhỏ lại rất nhiều, thậm chí nó còn có xu thế tan vỡ. Lực phòng hộ cung cấp cũng đang không ngừng giảm chậm lại, khiến cho bần đạo không thể không trực tiếp đối mặt với sự tế luyện của huyễn tật thiên hỏa, thật sự là thống khổ a.
Vào lúc thân thể bần đạo cơ hồ sắp bị thiêu rụi thì đột nhiên một cỗ lực lượng cực kỳ cường đạo gia trì trên thân ta, mạnh mẽ kéo ta trực tiếp ra khỏi cột lửa của Thiên Hỏa tỉnh. Bần đạo đáng thương rốt cục thoát khỏi sự tế luyện của huyễn tật thiên hỏa, mà lúc này, cả người ta đã bị cháy đen, lông râu toàn bộ biến mất, cả người giống như là một cục than.
"Đồ nhi, ngươi sao rồi?" Thanh âm hiền lành của ân sư lo lắng vang lên. Lập tức một cỗ năng lượng lục sắc bao trùm người của ta, là pháp thuật khôi phục của ân sư, cam lâm chú.
Bần đạo được cam lâm chú bao trùm, tức thì cảm thấy sảng khoái tinh thần, thư thái hơn rất nhiều, chẳng qua là đau đớn quanh thần vẫn không có hết, thể chất miễn dịch lửa của ta vào lúc này cũng thể hiện ra tác hại của nó, đó là pháp thuật khôi phục hiệu quả rất kém coi. Cho dù là siêu cấp pháp thuật của ân sư cũng không thể làm cho ta sinh ra làn da mới, bần đạo thoạt nhìn vẫn như là một con khỉ đen kịt.
Bất quá, bần đạo lại không thềm quan tâm chút nào, ta mở to mắt, đánh gia qua tình thế xung quanh, phát hiện trận chiến tạm thời đình chỉ, đám người kia đang tụ tập cùng nhau thương nghị đối sách. Bần đạo để ý thấy, nguyên bản tám vị chủ thần đỉnh cấp uy phong lẫm lẫm, hiện tại chỉ còn có bốn, không cần hỏi bần đạo cũng đoán được, đây nhất định là thành quả chiến đấu sau khi ân sư bắt được Hạo Thiên thần kiếm, xuất kỳ bất ý tạo ra.
Bần đạo thấy chiến đấu tạm dừng, lúc này mới an tâm, vội vàng quỳ trước người ân sư, khóc ròng nói :" Sư phó, đồ nhi bất hiếu!" Câu nói cuối cùng, ta một chữ cũng không nói ra được, chỉ biết khóc, mấy năm nay ta chịu đủ loại ủy khuất, luôn luôn mang theo cái đuôi làm người, hiện tại rốt cục nhìn thấy trưởng bối rồi, kiềm nén không nổi mà khóc rống lên.
"Chớ khóc, chớ khóc." Ân sư cũng kích động nói :"Hài tử, ta biết ngươi đã chịu nhiều ủy khuất, trước tới tham kiến Phật tổ rồi nói sau. Không được mất đi lễ nghĩa."
"Dạ!" Bần đạo vội vàng lau lau nước mắt, hướng Phật tổ lễ bái nói :"Tham kiến Phật tổ!"
"Ha ha, không dám!" Phật tổ lúc này đã không còn biến thân Bất Động Minh Vương mà đã đổi lại pháp thân bình thường, cười a a nói với ta :"Nếu không có ngươi tới cứu chúng ta, hôm nay bọn ta đã chết oan trong tay đám tiểu nhân hèn hạ đó rồi!"
"Đệ tử không dám kể công, ta chỉ là trả về hai kiện đồ vật mà thôi." Bần đạo vội vàng khiêm tốn nói.
"Ha ha, ngươi đừng khiêm tốn, nếu không có hai thứ này, chúng ta vị tất có thể đánh lui bọn hắn chứ!" Ân sư lập tức cười nói :"Mau nói cho chúng ta biết, mây năm nay ngươi ở đâu, vì sao bổn sự lại lớn như vậy, ngay cả huyễn tật thiên hỏa tỉnh cũng dám xông vào a?"
"Ai, một lời khó nói hết!" Bần đạo ủy khuất nói :"Từ sau khi bị đám hỗn trưởng tây phương ép phải tự bạo, chúng ta chuyển sinh tới một cái vị diện cực kỳ xa xôi, đều trở thành trẻ con nhưng tinh thần lực của chúng ta vẫn bảo lưu lại, chỉ có năng lượng trong cơ thể là mất hết, chỉ có thể bắt đầu tu luyện từ con số không. Trong thời gian đó cứ phải nơm nớp lo sợ bị người ta giết chết, thật sự là ức chết ta mà!"
"Vậy thành tựu hiện tại của ngươi như thế nào mà đạt được đây?" Ân sư tò mò hỏi.
" Là như thế này, có một lần ta cứu được một chủ thần đỉnh cấp bị điểu nhân cầm tù, hắn là chúa tể của hỏa nguyên tố giới, vì báo đáp ta, hắn dùng máu huyết của bản thân giúp ta cải tạo thân thể, lúc này thực lực mới tăng mạnh đồng thời tu thành thân thể miễn dịch lửa. Thậm chí, ta dưới sự trợ giúp của hắn, đem nguyên thần của mình luyện chế thành tử hỏa phượng hoàng có thể điều khiển huyễn tật thiên hỏa." Bần đạo tiếp theo cười khổ nói :"Chẳng qua là, huyễn tật thiên hỏa khống chế được thật sự quá yếu ớt, cùng nơi này căn bản không cách nào so sánh được, cho nên ta mới bị đốt thành bộ dáng này.
"Có thể khống chế được huyễn tật thiên hỏa là giỏi lắm rồi, quả là kỳ ngộ tuyệt vời." Ân sư tiếp theo hỏi :"Vậy ngươi làm thế nào biết được chúng ta bị khốn ở nơi này?"
"Đệ tử sau khi khôi phục thực lực, tưởng nhớ ân sư, cho nên tìm cách trở về Đạo Môn. Vừa vặn gặp phải hàng loạt công kích của điểu nhân. Ta sau khi giúp các sư huynh giải vây, bọn họ nói ân sư bị lão già Ngọc Đế lừa đi lại không liên lạc được, đồ nhi liền phán đoán ân sư và Phật tổ là bị vây ở nơi này." Bần đạo vội vàng giải thích nói.
"Đạo Môn thế nào rồi?" Ân sư gấp gáp hỏi.
"Khi đồ nhi đi thì tình thế đã rất tốt, đồ nhi ở trên đường từng thu được tình báo, nói lần này điểu nhân tổng cộng tập hợp năm vị tổng chỉ huy cấp bậc tương đương với ân sư, một người trong số đó thì vây công Đạo Môn, bất quá hắn đã bị tru tiên kiếm trận của bốn vị sư huynh ngăn lại. Chỉ cần mấy gia hỏa trước mặt chúng ta không đi hỗ trợ, chúng ta thắng chắc rồi." Bần đạo vội vàng giải thích nói.
"Hắc hắc, bọn hắn đương nhiên sẽ không đi hỗ trợ." Ân sư hơi cay đắng nói :" Bọn hắn còn muốn cái mạng già của chúng ta."
"Ân?" Bần đạo nghe thấy không ổn, vội vàng hỏi :"Ân sư, ngài có Hạo Thiên thần kiếm nơi tay, phối hợp với Phật tổ, giết ra không thành vấn đề a?"
"Ai!" Phật tổ thở dài một hơi nói :" Trước kia không thành vấn đề, đáng tiếc hiện tại không được, chúng ta bị Ngọc Đế ám toán, bị thương không nhẹ, lại trải qua mấy ngày mấy đêm ác chiến không ngừng, lúc này đã là miệng cọp gan thỏ, không còn có bao nhiêu khí lực nữa."
"Vậy còn có lực đánh một kích không?" Bần đạo vội vàng hỏi.
"Có, bất quá, không có lực để chạy." Ân sư cười khổ nói :"Nói ra thật xấu hổ, hai ngươi chúng ta có mắt không tròng, còn liên lụy cho ngươi."
"Trên người hai người chẳng lẽ không có đan được trị liệu, bổ khí gì sao?" Bần đạo kỳ quái hỏi.
" Không có!" Phật tổ cười khổ nói :"Cái tên Ngọc Đế này thừa dịp chúng ta lơ là, đột nhiên hạ cho chúng ta một cái phong thần ấn kỳ quái, nó làm cho chúng ta có phục dùng tiên đan hoàn toàn không có hiệu quả. Sau khi chúng ta khai chiến đã ăn qua mấy trăm loại dược vậy nhưng một chút phản ứng cũng không có. Chúng ta hoàn toàn là dựa vào linh khí của bản thân mình mà chống đỡ đến hiện tại. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
"Vị tất! Phong thần ấn ta cũng đã nghe nói qua, tựa hồ là một loại cấm chế cấm tiên nhân trị liệu cùng uống thuốc. Nhưng mà nó cũng có khuyết điểm." Bần đạo vội vàng nói :" Khuyết điểm của phong thần ấn là có thể phong tiên đan linh khí nhưng không cách nào phong được năng lượng nguyên tố ma pháp của phương tây, bởi vì đó là hai hệ thống pháp thuật hoàn toàn bất đồng. Nhưng mà, trải qua nghiên cứu ta phát hiện kỳ thật năng lượng của hai bên là giống nhau, chỉ là thuộc tính hơi có chút bất đồng mà thôi. Thê tử Athéna của ta từng dùng qua tiên đan, kết quả, ma lực của nàng được bổ sung, tuy nhiên hiệu quả có kém hơn một nửa.
Bần đạo nói xong, ta lấy toàn bộ nguyên tố chi thủy ra đưa cho hai người rồi nói :"Đây là nguyên tố chi thủy, là một loại tài liệu tương đối cao cấp mà pháp sư phương tây dùng để bổ sung ma lực, ta suy đoán, hai người sau khi uống vào, cũng sẽ bổ sung được một chút ma lực bởi vì ta đã từng tự mình thực nghiệm qua."
"Nga!" Ân sư nhãn tình sáng lên, vội vàng nhận lấy, cười nói :" Nhìn không ra, ngươi có kiến thức nhiều như vậy, vi sư hôm nay được hưởng chút vinh quang từ ngươi rồi." Dứt lời liền nhanh chóng uống một ngụm lớn.
Phật tổ bên kia thì cũng đã sớm uống, không lâu sau, trăm cân nguyên tố chi thủy đã cạn sạch, hơi hơi nhắm mắt cảm thụ một chút, lập tức mỉm cười nói :" Quả nhiên hữu dụng, ít nhất có thể chạy đi." Năng lượng của bọn họ cũng quá lớn, cho nên trăm cân nguyên tố chi thủy này, cũng chỉ đủ cho bọn họ phi hành một hồi mà thôi. Bất quá, lấy cước lực của bọn họ, vẻn vẹn một hồi này cũng đủ cho bọn họ về tới nhà, tốc độ nhanh cho nên mới hao tổn lực nhiều a.
"Ta cũng vậy, đánh ra một kích thì vẫn còn có năng lực hành động." Ân sư tiếp theo hơi nhíu mày nói :"Chẳng qua là, vẻn vẹn một kích có thể phá vây sao?
" Ân sư, đồ nhi tới giúp người phá vây." Bần đạo vội vàng xung phong đứng ra nói :" Đồ nhi đảm bảo mở ra một lỗ hổng, cộng thêm một kích của hai ngươi, tuyệt đối có thể chạy ra ngoài.
"Ngươi?" Ân sư tò mò nói :"Thật sự?"
"Người xem!" Bần đạo nhẹ nhàng lấy một quả thái dương thần lôi ra, đưa cho ân sư nói :"Thứ này ta có một trăm lẻ tám cái."
"Bảo bối tốt!" Ân sư nhìn sơ qua liền lập tức biết ý đồ của ta. Sau khi đem thần lôi trả lại cho ta, lo lắng nói :" Nhưng mà, chúng ta đi ra ngoài, lại không mang được ngươi theo a! Cước lực của ngươi so với bọn hắn vẫn là chậm hơn." Không có biện pháp, ai bảo người ta so với ta mạnh hơn hai cấp bậc chứ.
"Hắc hắc!" Bần đạo cười nói :"Ân sư, ở trước mặt ngài, chỉ là một cái phân thân của đồ nhi a! Chết cũng không đau lòng, chỉ cần hộ tống hai người trở về, tổn thất một cái phân thân cũng đáng. Chỉ cần đến lúc đó ngài cấp thêm nhiều chỗ tốt, giúp đồ nhi luyện lại là được.:
"Ha ha!" Ân sư cười nói :"Giỏi cho tên đồ đệ giảo hoạt. Được rồi, sẽ có chỗ tốt cho ngươi."
"Ta cũng có một phần nhân tình." Phật tổ cũng cười nói :"Tiểu gia hỏa ngươi có phúc rồi."
"Hắc hắc!" Bần đạo cười cười, sau đó nghiêm nghị nói :"Việc này không nên chậm trễ, Đạo Môn mặc dù không còn nguy hiểm nhưng e là Linh sơn vẫn đang bị vây công, hay người thỉnh nhanh chóng đi theo ta."
Dứt lời, bần đạo đem toàn bộ đồ vật trên người giao cho sư phó, sau đó cầm thái dương thần lôi đi thẳng đến chỗ Ngọc Đế, ta đã sớm nhìn ra, Ngọc Đế không đồng lòng với bọn họ, cho nên đứng một mình một bên, hơn nữa hắn tuy rằng lợi hại, nhưng mà sợ chết, nhất định sẽ không liều mạng giống như điểu nhân ngăn cản chúng ta, mặt khác cấp dưới của hắn là đám ăn hại, không có cao thủ cấp bậc nhất cấp chủ thần trấn thủ, là nơi có phòng thủ bạc nhược nhất, cho nên đột phá từ chỗ hắn là thích hợp nhất.
Tướng mạo của Ngọc Đế là một trung niên nhân rất uy nghiêm, khóe mắt mang theo lệ khí nhàn nhạt, khiến cho người ta nhìn qua rất không thoải mái. Hắn thân mặc long bào, cầm trong tay bảo kiếm, chính diện ngăn trở đường đi của ta. Lúc này, bần đạo mới phát hiện điểu nhân bên cạnh hắn không ngờ hành động chậm chạp. Hiển nhiên bọn hắn khinh thường ta, không có tính toán toàn lực trợ giúp Ngọc Đế.
Bần đạo không nói nhiều, ba mươi sáu quả thái dương thần lôi, bố trí thành thiên cương trận, mang theo liệt hỏa hừng hực đánh thẳng tới Ngọc Đế. Ngọc Đế vừa nhìn liền biết những thần lôi này bất phàm, nếu không phải thân mang trọng trách, hắn tuyệt đối sẽ nhanh chóng tránh né, nhưng mà hiện tại, vì cản lại chúng ta, hắn cũng chỉ có thể kiên trì đón đỡ. Liên tiếp phóng ra mấy kiện pháp bảo phòng ngự cấp cao bảo hộ quanh thân.
Đáng tiếc, hắn vẫn là quá coi thường uy lực của những thần lôi này. Theo một tiếng nổ mạnh cực lớn vang lên, bảo bối hộ thân Ngọc Đế toàn bộ bị nổ vỡ, ngay cả bản thân hắn cũng chật vật đến mặt xám mày tro.
Nổ mạnh như thế lập tức làm mọi người chấn kinh, nguyên bản điểu nhân chậm chạp trong nháy mắt gia tốc, hướng chúng ta ngăn cản, người chưa tới, các loại pháp thuật mạnh mẽ đã ùn ùn kéo đến bao vây chúng ta lại.
Lúc này, ân sư cầm theo Hạo Thiên thần kiếm xuất thủ, một bóng kiếm lớn đến mấy trăm dặm vẽ một cái, tất cả pháp thuật này đều bị một kiếm này chặn ngang chặt đứt, rốt cuộc không tạo thành uy hiếp gì, còn lại một chút cũng bị Phật tổ dùng kim liên ngăn đỡ. Về phần điểu nhân có gan tới gần thì trực tiếp bị kiếm quang của Hạo Thiên thần kiếm làm cho sợ hãi. Vừa rồi mấy người chủ thần đỉnh cấp kia đã bị một lần giáo huấn khó phai, ai cũng không muốn bị cái thanh thần kiếm vô địch này chém trúng, cho nên trở nên do dự không dám tiến đến.
Bần đạo thì không quản nhiều như vậy, ta chống lại sóng xung kích sinh ra từ vụ nổ mạnh vừa rồi nỗ lực tiếp cận Ngọc Đế, dư âm nổ mạnh lần đầu tiên vẫn đang còn thì đợt tấn công thứ hai của bần đạo lại đến, như cũ là ba mươi sáu quả thái dương thần lôi bố trí theo thiên cương trận đánh tới Ngọc Đế. Chỉ có khác biệt duy nhất là phản ứng của Ngọc Đế, lần này hắn đặc biệt thức thời, dứt khoát quay đầu bỏ chạy. Vụ nổ vừa rồi đã nổ tan cơ hồ toàn bộ pháp bảo hộ thân của hắn, nếu như hắn dám nghênh đỡ nữa, khẳng định sẽ đem bản thân mình góp vào luôn.
Ngọc Đế vừa chạy, phòng tuyến lập tức xuất hiện lỗ hổng. Những điểu nhân này vừa thấy thì nhãn cầu đỏ lên, hành động lần này liên lụy quá lớn, đã cùng với thần giới phương đông xé toang da mặt, nếu như thả cọp về núi, đó nhất định là hậu hoạn vô cùng. Thiên sứ quân đoàn sẽ phải đối mặt với sự trả thù điên cuồng của hai nhà Phật Đạo. Có lẽ trước kia bọn hắn còn không phải rất để ý, đánh thì đánh, bọn hắn cũng không có gì để sợ, nhưng mà hiện tại, bọn hắn vừa mới cùng Thái Thản thần tộc triển khai đại chiến, thật sự không còn bao nhiêu tinh lực đi đối phó hai nhà Phật Đạo. Một khi hai nhà Phật Đạo liên thủ với Thái Thản thần tộc, thiên sứ quân đoàn cũng chống không nổi a!
Cho nên bọn hắn cực kỳ liều mạng xông lại chặn đường. Bần đạo tiếp theo quay người lại, đem ba mươi sáu quả thái dương thần lôi còn lại cho ân sư, nói :" Ân sư đi nhanh, trên đường cẩn thận lão già Ngọc Đế đánh lén." Dứt lời, ta liền điều khiển thần lôi dọa chạy Ngọc Đế, quay đầu lại nhằm về phía đám điểu nhân.
"A!!!" Ân sư sau khi tiếp nhận thần lôi, tức giận đến mặt tái mét. Làm người đứng đầu Đạo Môn, hắn đời này chưa có bao giờ cảm thấy bất lực như vậy, không ngờ luân lạc tới nổi bị người ta đuổi giết, cuối cùng còn phải nhờ vào đồ đệ liều mạng cứu giúp mới có thể đào thoát, thật sự làm cho hắn cảm thấy vô cùng nhục nhã. Tuy rằng hiện tại bất đắc dĩ phải chạy trốn, nhưng hắn vẫn rít gào nói :" Thiên sứ quân đoàn! Lão đạo với các ngươi còn chưa xong đâu. Chúng ta không chết không thôi."
"Tính thêm cả ta nữa!" Phật tổ cũng tức giận quát :" Thiên sứ quân đoàn, các ngươi chờ đón lửa giận của ta đi!"
Hai người nói xong, cuối cùng liếc mắt nhìn ta một cái rồi kiên dứt khoát rời đi, chẳng qua đều là tự chảy ra hai giọt anh hùng lệ. Bốn giọt nước mắt này sau khi nhỏ xuống mặt đất, lập tức hợp lại, ngưng kết ra hai khối bảo thạch. Của Phật tổ màu vàng óng, gọi là Phật, của Nguyên Thủy Thiên Tôn thì màu xanh tươi, gọi là tiên lệ, trở thành thần phật mà cộng đồng thần giới cung phụng, so với thần khí còn quý giá hơn.
Truyện khác cùng thể loại
119 chương
7 chương
164 chương
1896 chương