Trương Tam Phong Dị Giới Du
Chương 750
"Ha ha." Thấy Vong Ưu bị chọc giận trợn mắt căm hận mà không có biện pháp, Thiên Chiếu và Tu Tả lại càng vui vẻ lớn tiếng cười như điên. Thậm chí quên mất cả hai sắp sửa mất mạng luôn, rốt cục thần kinh bọn họ thư giãn được một chút.
Vào lúc này, bần đạo vẫn giả bộ nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở to mắt ra. Bọn ta đang chờ cơ hội này, ở trước mặt bần đạo còn dám lớn lối như thế, quả thực là muốn chết. Bần đạo trực tiếp phát động Hỗn Thiên Lăng, nó tựa như một con rồng màu sắc rực rỡ nhanh chóng quấn lấy bọn họ.
Thiên Chiếu lập tức phát giác ra hành động của ta, giận dữ hét lên: "Ngươi muốn làm gì?" Đồng thời theo bản năng sẽ phóng Thiên Ma Hóa Huyết Đao ra ngăn cản Hỗn Thiên Lăng của ta.
Ha ha, quả thực hành động này trúng ngay ý ta, ta vội vàng chỉ huy Hỗn Thiên Lăng cuốn lấy Thiên Ma Hóa Huyết Đao, không có kiện bảo bối này ở bên người, Thiên Chiếu và Tu Tả ở trong mắt ta chỉ là một đống tro bụi.
Khi mà bần đạo mới vừa dây dưa Thiên Ma Hóa Huyết Đao, bí mật ta ẩn giấu hồi lâu rốt cục bộc phát ra, hai phân thân đột nhiên từ dưới đất xông lên, một nhắm tới Thiên Chiếu, một đánh về phía Tu Tả.
Thiên Chiếu hình thể nhỏ lập tức phát giác ta đánh lén, nàng nhất thời thất kinh. Cố gắng nghĩ biện pháp ứng phó, đáng tiếc là đã quá muộn, Hạo Thiên thần kiếm lóe hàn quang khiến cho nàng cảm thấy triệt để tuyệt vọng, nếu như có Thiên Ma Hóa Huyết Đao ở bên người, nàng còn có thể ngăn cản vài chiêu. Sau đó thừa dịp khe hở này né tránh hoặc là tự bạo. Tiến thối đều có đường sống.
Mà bây giờ, nàng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn hàng tỉ ngôi sáng rực sáng kia dễ dàng đánh nát lá chắn ma pháp rồi bao phủ thân thể nàng. Sau đó một bàn tay hung hăng vỗ lên đầu nàng, Ngũ Hành đạo thuật vô cùng bá đạo nháy mắt chấn nát luồng năng lượng bảo vệ đại não. Vào giờ khắc này, đại não Thiên Chiếu không thể nào truyền ra bất kỳ mệnh lệnh gì nữa. Nói cách khác, nàng ta liền trở thành người thực vật. Từ khi bần đạo xuất thủ đến lúc chế trụ Thiên Chiếu, quá trình chưa tới nửa giây, Thiên Chiếu ngay cả ý niệm tự bạo trong đầu cũng không làm được, giây lát đã biến thành tù nhân của ta.
Về phần Tu Tả ngu ngốc kia vốn có thân thể to lớn, mặc dù còn có năm cái đầu thừa lại nhưng hắn không có phát hiện tình huống dưới đất. Huống chi hắn còn đang ngửa đầu lên trời cười như điên thì làm sao phát giác ta đánh lén được. Phân thân của bần đạo tập kích hắn dễ dàng tới trước người hắn. Vừa vung tay lên chiếc nhẫn Hỏa Tổ bắn ra luồng năng lượng giống như một thanh đao sắc bén, trực tiếp chặt đứt chỗ giao tiếp của hắn và Thiên Chiếu. Cho dù làn da Bát Kỳ Đại Xà có lực phòng ngự kinh người, nhưng mà luồng năng lưu cuồng bạo vẫn nhanh chóng xé nát nó ra.
Tiếp theo không đợi cho máu trong thân hắn phun ra, bần đạo ném lễ vật đã sớm chuẩn bị xong theo miệng vết thương vào trong. Đó là một đoàn chất lỏng đường kính hơn thước, chính là tinh hoa Hỏa nguyên tố ta nhận được ở Hỏa nguyên giới.
Được bần đạo thao túng, loại này chất lỏng nhiệt độ siêu cao này theo miệng vết thương trên người Tu Tả Chi Nam trôi ngược lên trên. Trực tiếp tiến vào trong trong thân thể hắn. Dọc đường đụng máu trực tiếp thiêu đốt thành hóa từng đoàn liệt hỏa. Mà tinh hoa Hỏa nguyên tố tiến vào thân thể hắn lại càng bốc cháy càng quét cơ quan nội tạng trong dó rối tinh cả lên. Làn da bên ngoài thân hắn rất nhanh chuyển thành màu đỏ lửa.
"A..." Lần này Tu Tả Chi Nam bị thương nặng kêu thảm ngã trên mặt đất, thống khổ không chịu nổi lăn lộn lung tung. Đáng tiếc tất cả cố gắng của hắn nhất định là phí công, nhiều tinh hoa Hỏa nguyên tố nhiệt độ cao như vậy lực phá hoại tự nhiên là kinh người. Nếu như ở ngoài thân còn dễ nói, bằng vào lân phiến và ma lực có độ phòng ngự siêu cường, cộng thêm các loại pháp thuật cứu trị có lẽ còn có thể cứu được một mạng. Nhưng mà nó bộc phát ở trong người, pháp thuật loại gì cũng không có hiệu quả, hắn ta chết chắc rồi. Không qua một hồi hắn đã nằm im re trên mặt đất. Thân thể to lớn hóa thành một đoàn lửa đỏ hừng hực bốc cháy.
Bởi vì lúc nãy tai nạn tới quá nhanh và quá mãnh liệt, cho nên linh hồn Tu Tả Chi Nam không kịp chạy trốn, trực tiếp đã bị hỏa diễm cắn nuốt sạch sẽ. Vì thế thượng cổ thần thú từng xưng hùng Thần Giới, Bát Kỳ Đại Xà từ nay trở thành lịch sử, không còn hy vọng sống lại.
Hết thảy điều đó Thiên Chiếu nhìn thấy tận mắt, nhìn thấy đồng bạn chung sống vài ngàn năm hóa thành tro bụi, nàng ta vốn ích kỷ nên cảm giác sinh ra không phải là ưu thương, mà là sợ hãi. Khi mà bần đạo giải khai một ít cấm chế trên người nàng, để cho nàng có thể nói chuyện, nàng ta cho ra phản ứng đầu tiên không phải là khóc lớn hay chạy trốn, mà là cầu xin tha thứ: "Đừng có giết ta, ta nguyện ý mang linh hồn hiến tặng cho ngài, trở thành nữ nô của ngài, ta sẽ làm bất cứ chuyện gì ngài muốn."
Trước sau chỉ có mấy giây, bần đạo lợi dụng cạm bẫy nho nhỏ trước đó nhất cử giải quyết hai người này, cảm giác phi thường thoải mái. Làm xong mọi chuyện, ba phân thân của bần đạo hợp lại, không nói nhiều nữa. Tu Tả Chi Nam đã bị ta giết chết, còn lại Thiên Chiếu ta để cho Vong Ưu tự mình xử trí. Một người một tên mới công bình, nói thế nào Vong Ưu cũng đã tốn không ít công sức.
Vong Ưu nhìn thấy đại sự đã thành cuối cùng cơn tức giận cũng tiêu tan, nhưng mà vừa nghe Thiên Chiếu cầu xin tha thứ lập tức giận dữ lại bay lên, cười lạnh nói: "Nữ tiện nhân như ngươi căn bản không có tư cách làm nữ nô. Ngươi nhất định phải chết, xuống dưới Địa ngục chậm rãi mà sám hối đi!"
"Không nên, ta van các ngươi, tha cho ta đi, ta thừa nhận sai lầm còn không được sao?" Thiên Chiếu đau khổ cầu khẩn.
"Đừng có nằm mộng, ban đầu ngươi tìm người vây công chúng ta có từng nghĩ tới tha thứ chúng ta hay không?" Vong Ưu kích động nói: "Lúc đó ngươi e sợ chúng ta không chết, cuối cùng bức bách chúng ta cùng nhau tự bạo, ngươi hại chúng ta thảm như vậy, chúng ta tại sao phải tha thứ cho ngươi? Tại sao chứ?"
"Ta, ta còn có chỗ hữu dụng!" Thiên Chiếu vội vàng nói: "Ta có thể nói cho các ngươi biết rất nhiều cơ mật, bao gồm cả gian tế bán đứng các ngươi ở Thiên Đình, còn có âm mưu của Thiên đường nữa." Thiên Chiếu khóc nức nở nói: "Các ngươi nghe xong cũng biết, thật ra ta cũng chỉ là là một con cờ bị lợi dụng mà thôi. Không có thế lực lớn ở sau lưng chỉ huy hành động, ta chỉ là một thần minh nho nhỏ tại sao tìm được nhiều người như vậy tới vây công các ngươi đây? Chẳng lẽ ta không úy kỵ Tôn Ngộ Không hoặc Đạo môn đuổi giết sao?"
"Hừ, nói như vậy ngươi còn có chỗ ủy khuất?" Vong Ưu cười lạnh hỏi.
"Ta có thể không ủy khuất hay sao?" Thiên Chiếu khóc lóc kể lể nói: "Ban đầu chúng ta sở dĩ bị ma quỷ ám ảnh đi đến tham dự việc phát triển Nhân gian giới, trực tiếp vận dụng lực lượng của chúng ta đả kích thế lực Đông Phương. Thật ra đều là đám người chim ở chúng ta sau lưng khuyến khích. Cái tên Jesus thất đức nói gì là phái quân đội giết vào Đông Phương đại lục, giết bao nhiêu cũng không sao cả, Đông Phương Thần Giới sẽ không tham dự. Cho dù tham dự người chim cũng sẽ trợ giúp ta. Hơn nữa mọi chuyện thành công chúng ta sẽ được lấy chiến lợi phẩm làm của riêng, bao gồm đất đai, dân chúng và bảo vật."
"Ngươi ngu ngốc hả?" Vong Ưu cười lạnh nói: "Hắn nói mà ngươi cũng tin?"
"Chúng ta không tin sẽ chết ngay tại chỗ." Thiên Chiếu cười khổ nói: "Cái tên Jesus phế vật uy hiếp chúng ta, đây là hắn đại biểu cha hắn tìm chúng ta nói chuyện, nếu như không đáp ứng bọn họ trước hết diệt chúng ta. Chúng ta không có lực lượng đối kháng quân đoàn Thiên Sứ mà. Làm sao dám không đáp ứng chứ?"
"Thúi lắm." Vong Ưu cười lạnh nói: "Đừng mang trách nhiệm đẩy toàn bộ lên trên thân người chim, làm như ta tốt lừa gạt sao? Các ngươi cấu kết với nhau làm việc xấu, nếu không phải do các ngươi tham lam, hoàn toàn có thể không đáp ứng, hơn nữa có thể nhờ cậy Đông Phương Thần Giới bao che. Bọn họ luôn luôn coi trọng nhân nghĩa, chỉ cần hiểu được chuyện tình xảy ra tự nhiên sẽ che chở các ngươi. Cho nên, nói trắng ra hai bên các ngươi đều là tình nguyện, tất cả không phải là đồ tốt gì hết!"
"Đúng đúng, là ban đầu chúng ta không suy nghĩ kỹ càng." Thiên Chiếu vội vàng nói.
"Bớt nói nhảm, hiện tại nói sạo cũng không có ý nghĩa, thân là thần minh ngay cả điểm thông minh nhỏ này ngươi cũng không có sao?" Vong Ưu cười lạnh nói: "Nói tiếp đoạn ở dưới, nếu để cho ta không hài lòng ngươi sẽ phải chết đó!"
"Vâng !" Thiên Chiếu nói: "Lúc ấy chúng ta phái quân đội ra, ban đầu cũng không có chân chính tham dự, sau đó thấy mọi chuyện êm đẹp chúng ta từ từ lớn gan. Nhưng ai biết được, không lâu sau khi chúng ta đại khai sát giới, Đông Phương Thần Giới lại bắt đầu tham dự vào. Đầu tiên là con khỉ giáo huấn chúng ta một bữa, hắn lấy một địch hai vẫn đánh chúng ta trọng thương, phải ngưng hẳn kế hoạch xâm lấn. Sau lại, thương thế chúng ta còn chưa có dưỡng tốt, vị Tam Bảo đạo nhân này tìm tới tận cửa, kết quả hai người chúng ta đánh không lại hắn. Hắn chém đứt thân thể Tu Tả, còn đuổi ta như chó nhà có tang vậy. Cho nên chúng ta cũng thành đá kê chân cho hắn, sau trận chiến này danh tiếng của hắn lên như mặt trời ban trưa." Thiên Chiếu khóc than nói: "Nhưng mà đám người chim chết tiệt, khi mà ta bị đuổi giết vẫn không có xuất hiện lần nào, ta hận chết bọn chúng !"
"Đáng đời." Vong Ưu hết giận nói: "Đều không phải là đồ tốt cả thôi!"
"Đúng rồi." Bần đạo đột nhiên nhớ tới một chuyện, tò mò hỏi: "Lúc ấy mỗi lần ta tìm được nơi ngươi ẩn thân, thế mà lần nào cũng vồ hụt, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Nhân phẩm của ta không có kém như vậy chứ?"
"Đấy không phải là nhân phẩm có vấn đề." Thiên Chiếu nói: "Là Ngọc đế cho ta một cái gương, nó có thể hiện ra phong cảnh trong phương viên hai nghìn dặm, có cả vị trí cụ thể của bất kỳ một vị tiên nhân nào trên Thiên Đình. Cho nên mỗi lần ngươi tiếp cận gần đến ta, từ khoảng ngàn dặm là ta sẽ biết ngươi đến rồi. Sau đó mau chóng chạy đi, ngươi dĩ nhiên bắt không được ta."
"Đáng chết." Bần đạo buồn cười nói: "Đây là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ ta bị Ngọc đế hạ xuống pháp thuật truy tung? Không thể nào? Hắn không có bản lãnh này, khi đó ta cũng không có đáng giá để hắn làm như vậy mà?"
"Đó không phải là pháp thuật truy tung, vấn đề ở trên mảnh ngọc bội tiên phẩm của các ngươi, đó là đồ Thiên Đình phát xuống, các ngươi phải mang ở trên người, trong thời khắc mấu chốt Thiên Đình có thể thông qua nó đưa tin khẩn cấp, triệu tập các ngươi lại đối kháng địch nhân." Thiên Chiếu đàng hoàng nói: "Trên mảnh ngọc bội này có dấu hiệu đặc biệt, có thể biểu hiện ra trên tấm gương, nguyên lý ra sao ta cũng không biết, tất cả là ta nghe được khi Ngọc đế say rượu tiết lộ!"
"Thật là một già khốn nạn mà!" Bần đạo căm tức nói. Cơ mật lớn như vậy, ta đây là Đại La Kim Tiên cũng không biết, hắn lại thuận miệng nói cho một ả gái điếm nghe. Khốn kiếp, thật tình tức muốn chết, tám phần ta bị buộc tự bạo là do hắn tìm cách, hừ hừ, chỉ cần để ta xác định được, không quản hắn là Ngọc đế khỉ gió gì, ta cũng nhất định giết chết hắn.
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
853 chương
211 chương
63 chương
261 chương
3 chương
35 chương
22 chương