Ngay lúc này, Vong Ưu đột nhiên dùng tâm linh truyền tin lặng lẽ nói với ta: "Phu quân, chúng ta có hang ổ chẳng lẽ Âm Mưu Thần hắn không có sao? Ta cũng không tin hắn ta lại ăn ở ngoài hoang dã !" "Đúng vậy. Ta làm sao quên mất việc này nhỉ?" Đúng là một câu thức tỉnh người trong mộng, ta bị tên Âm Mưu Thần làm cho giận dữ hồ đồ cả rồi, không ngờ rõ ràng có điểm sơ hở như thế mà không nhìn ra. Sau khi được Vong Ưu nhắc nhở, bần đạo nhất thời hiểu ra, chủ thần đỉnh cấp làm sao không có cung điện của riêng mình đây? Bọn họ có rất nhiều vật phẩm phải lưu trữ tồn, đều có của mình phòng luyện kim chuyên dụng, có thể còn có nơi chăn nuôi sủng vật. Huống chi trong lúc tu luyện bọn họ cũng cần phải có địa phương yên tĩnh và an toàn, phòng ngừa bị người khác quấy rầy. Tất cả điều đó quyết định một gã chủ thần đỉnh cấp nhất định phải có cơ ngơi riêng. Ngay cả Hỏa tổ cũng có cung thất tu hành đặc biệt, Âm Mưu Thần tuyệt đối không thể ngoại lệ. Chẳng qua Hắc Ám giới chỉ là một mảnh đen nhánh, tràn ngập đủ loại năng lượng thuộc tính mặt trái, khiến cho phạm vi thần thức của ta cũng bị ảnh hưởng lớn, chỉ có thể dò xét tình huống trong vài ba ngàn dặm. Trong phạm vi này, ngoại trừ mấy trăm sào huyệt các loài ma thú phương ra, ta không hề nhìn thấy địa phương nào đặc biệt, hiển nhiên không có hang ổ Âm Mưu Thần trong đó. Bất đắc dĩ bần đạo quay sang hỏi Vong Ưu: "Hắc Ám giới quá mức rộng lớn, ta nhất thời tra không ra hang ổ của Âm Mưu Thần, nàng có biện pháp gì không?" "Ha hả, sớm nghĩ xong rồi, Tự Bạo phi trùng lúc mới bắt đầu đã phân ra ngoài mấy trăm con tìm kiếm phương hướng chung quanh đây. Lấy tốc độ của bọn chúng, ta tin tưởng không bao lâu sẽ có hồi báo lại thôi." Vong Ưu cười nói. "Hắc hắc." Bần đạo cười nói: "Nếu chủ nhân ở đây đối đãi khách tốt như vậy, vậy thì chúng ta cũng không nên quá khách sáo làm gì. Một khi tìm thấy Âm Mưu Thần thì chúng ta cẩn thận đi tới đó thăm hỏi một chút." "Ha hả, nhất định là như thế." Vong Ưu ngay sau đó vui mừng nói: "Tìm được rồi, theo hướng kia bay thẳng khoảng hai vạn dặm. Nơi đó có một tòa cung điện chiếm diện tích cực kỳ rộng lớn, phòng giữ cực kỳ sâm nghiêm, hẳn là không sai." Vừa nói, Vong Ưu đưa ngón tay chỉ ra một hướng. "Tiểu Lục, đi thôi, nhìn xem ngươi chạy mau cỡ nào." Bần đạo mỉm cười nói. "Tốt tốt." Tiểu Lục hưng phấn nói: "Ha ha, ta thích nhất là bay trên trời, đây chính là ước mơ trước kia của ta đó." Vừa nói, tiểu Lục bắt đầu thúc dục tòa thành tiến hành di chuyển. Rất nhanh, tòa thành dưới chân chúng ta bắt đầu gia tốc. Thế nhưng tốc độ này có điểm thê thảm không nỡ nhìn rồi, dù sao diện tích tòa thành quá lớn, di động được cũng không tệ rồi. Tuyệt đối không thể nào thuấn di một phát là vạn dặm giống như chúng ta, tối đa chỉ là mỗi giờ đi được hai ba trăm dặm mà thôi. Nếu muốn đi đến nơi, ít nhất phải trải qua một trăm giờ phi hành không gián đoạn. Theo như bình thường chúng ta sẽ trực tiếp đột phá không gian hạn chế, thuấn di qua đó cho nhanh. Nhưng mà bây giờ không gian đã bị phong tỏa, chúng ta chỉ có thể từ từ bay đi. Về phần đề nghị thu tòa thành vào không gian cầu, ta cũng ngần ngại mở miệng nói, tiểu Lục đại nhân tuyệt đối sẽ không đáp ứng. Dù chúng ta có gấp cũng không vội vã một ít thời gian làm gì, vậy thì cứ tà tà mà bay vậy. Chỉ có điều, chúng ta mặc dù thừa dịp trống trải tăng tốc bay đi, nhưng mà gã Âm Mưu Thần lại bắt đầu gấp gáp. Chúng ta phi hành ba ngày sau, hắn từ trên lộ tuyến chúng ta phi hành nhìn ra có chỗ không đúng. Bởi vì chúng ta đang bay thẳng tắp tới nơi ở của hắn. Hắn vốn rất trấn tĩnh, bây giờ lại đứng ngồi không yên, chỉ là hắn còn không dám xác định chúng ta có phải đã biết vị trí hang ổ của hắn hay không, cho nên hắn mở miệng thử dò xét: "Các ngươi đi đâu đó?" "Đến nhà ngươi làm khách một bữa, khà khà !" Bần đạo cười gian nói. "Cái gì?" Âm Mưu Thần lấy làm kinh hãi, ngay sau đó giả bộ chẳng thèm ngó tới nói với ta: "Hoan nghênh, chỉ cần ngươi có thể ở trong Hắc Ám giới rộng lớn vô hạn tìm được cung điện của ta, ta nhất định nhiệt tình chiêu đãi các ngươi!" "Ha hả, tốt lắm, vì nhận được sự tiếp đón nhiệt tình của tên keo kiệt như ngươi, ta thế nào cũng phải chạy đến hang ổ của ngươi dạo chơi một lát. Dù sao cái ta dư dả chính là thời gian, không có chút nóng nảy nha !" Bần đạo cười gian nói: "Chẳng qua đến lúc đó, ngươi cũng không nên rút lời lại đó? Nếu không, ta đây sẽ phải nổi giận rồi!" "Chuyện này…, ngươi có phải đã phát giác gì đó hay không?" Âm Mưu Thần đột nhiên nghiêm nghị nói. "Ngươi cứ nói đi?" Bần đạo cười ha hả nói: "Chẳng lẽ lấy trí thông minh của ngươi còn có thể nhìn không ra phương hướng ta đang đi tới sao?" Âm Mưu Thần vừa nghe nhất thời trong lòng lạnh đi, bây giờ ta đã nói rõ ràng như thế, hắn làm sao không hiểu tính toán của ta chứ? Nghĩ đến cảnh tượng thê thảm bị ta phá sập hang ổ, mồ hôi lạnh trên mặt Âm Mưu Thần nhất thời xuất hiện. Thế nhưng, hắn vẫn không cam tâm bỏ qua cho chúng ta, cho nên hắn nói với ta: "Không sai, phía trước đúng là có một cái cung điện của ta. Thế nhưng, đó chỉ là một trong mười mấy tòa cung điện mà thôi, các ngươi tới đó hủy đi ta cũng không tiếc lắm đâu!" "Đừng nghe hắn lừa gạt." Vong Ưu đột nhiên lặng lẽ truyền âm: "Tòa cung điện diện tích kia vượt qua trăm dặm, trong đó có rất nhiều kiến trúc cao lớn, thị vệ, mỹ nữ ở bên trong ít nhất cũng hơn trăm vạn người. Cung điện lớn như vậy làm sao có tới mười mấy cái được? Dù sao Tự Bạo phi trùng ta phái ra ngoài đến bây giờ cũng không có tìm được địa phương thứ hai mà." "Ha hả, phải không?" Bần đạo cười cười nói: "Chuyện này cũng không có vấn đề gì hết, ta hoàn toàn có thể tìm được một cái hủy đi một cái, cho đến khi ngươi đau lòng mới thôi." "Ha ha." Âm Mưu Thần giả bộ khinh thường nói: "Cung điện không phải là tùy tiện hủy diệt, bên trong có vô số thủ vệ, còn có số lượng lớn Ma pháp tháp tiến hành phòng ngự, nếu muốn công phá nói dễ hơn làm đó? Ít nhất cũng phải nghĩ kĩ mình đủ khả năng hay không đã ?" "Ha hả, thử một lần là biết ngay thôi." Bần đạo ra vẻ bất cần nói. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL "Không cần thử, cho dù là các ngươi có thể hủy nó đi cũng sẽ phải tổn thất thảm trọng, mà ta vẫn còn có mười mấy cung điện khác kia mà, căn bản không cần. Các ngươi cần gì phải làm vậy chứ?" Âm Mưu Thần khuyên: "Ta xem không bằng như vậy đi, chỉ cần ngươi chịu xin lỗi ta, lại bồi thường ta mười kiện thần khí, ta sẽ tha thứ cho các ngươi, mọi người sau này vẫn là bằng hữu? Thấy thế nào?" "Không thể được!" Bần đạo vừa nghe đã biết hắn chột dạ, chẳng qua là không nghĩ tới hắn còn không biết xấu hổ định tiếp tục lừa gạt ta. Bần đạo há có thể làm theo ý hắn? Cho nên ta nói: "Ta rất nghèo, cầm không ra mười kiện vật thần khí, chỉ đành phải phụ ý tốt của các hạ rồi." "Vậy thì tám kiện, không, năm vật cũng tốt, thật sự không được, ba vật ta cũng có thể đáp ứng, nếu như ngươi chịu lưu tòa thành này lại, ta đây cũng chấp nhận luôn, ai bảo con người của ta hay mềm lòng chứ!" Âm Mưu Thần phi thường "thiện ý" nói. "Ai dà, còn muốn Thiên Không Thành của ta nữa hả? Miệng ngươi cũng không nhỏ nhỉ? Ngươi đừng có nằm mộng, một món cũng không có." Bần đạo buồn cười nói. "Ngươi…" Âm Mưu Thần vừa định phát tác, rồi lại phải cố nén xuống nói: "Vậy cũng tốt. Nhìn tại giao tình sau này chúng ta đều muốn trao đổi quan hệ, ta cũng không cần ngươi bồi thường, chỉ cần ngươi chịu xin lỗi ta. Ta đây sẽ thả ngươi đi liền!" "Có ý gì đây?" Bần đạo giả bộ không vui nói: "Là ngươi gọi ta tới, giờ lại muốn đuổi ta đi sao? Còn vọng tưởng kêu ta xin lỗi ngươi? Ngươi ngay cả vị trí chủ nhà cũng làm chưa có tốt nữa, tựa hồ người nên nói xin lỗi chính là ngươi mà?" "Ngươi…" Âm Mưu Thần nhất thời cả giận nói: "Là ngươi làm cho ta mất thể diện trước, sau đó ta mới tính toán ngươi, tại sao muốn ta đây xin lỗi?" "Hình như ta nhớ là có ai đó muốn cướp thần khí của ta không được rồi mới bị ta đánh, chẳng lẽ ta nên xin lỗi một thằng ăn cướp sao hả?" Bần đạo cười lạnh nói. "Cái này." Âm Mưu Thần không có lời gì để nói nữa, trên tình lý là hắn đứng không vững mà? Bất đắc dĩ hắn phải thay một thành khuôn mặt tươi cười, mềm nhũn nói với ta: "Vậy cũng tốt, chuyện đã qua chúng ta ai cũng không truy cứu nữa làm gì, không cần ai xin lỗi hết. Bây giờ ta sẽ giải phóng không gian giam cầm, các hạ sẽ có thể đi ra ngoài rồi." Trong lúc nói chuyện, bần đạo cảm giác được lượng quỷ dị tràn ngập không gian chung quanh năng chợt biến mất. "Đi ra ngoài?" Bần đạo không có ý lĩnh tình, khinh thường nói: "Nơi này phong cảnh không tệ, ta có ý định ở lại chơi thêm ít lâu, chẳng lẽ các hạ không hoan nghênh ta phải không?" "Long Thanh Thiên ~!" Âm Mưu Thần nhất thời giận dữ quát lên: "Ta đã bỏ qua cho ngươi. Ngươi còn muốn thế nào? Không nên khinh người quá đáng có được hay không?" "Hừ, ngươi nghĩ tốt quá, vừa gọi ta đến, giờ bảo ta đi là ta phải đi sao? Ở đời đâu có chuyện tốt như thế chứ? Ta là thuộc hạ của ngươi hử? Tại sao ta nhất định phải nghe lời ngươi?" Bần đạo cười lạnh nói: "Ngươi chẳng lẽ chưa có nghe qua một câu nói sao?" "Câu gì?" Âm Mưu Thần kỳ quái hỏi. "Mời thần đến dễ tiễn thần khó khăn." Bần đạo nhả ra từng chữ từng câu. "Ngươi, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?" Âm Mưu Thần cơ hồ sắp khóc đến nơi rồi. Hắn bây giờ mới thật sự là hối hận vì đã tính toán lên trên người của ta, hắn làm sao cũng không nghĩ tới sự việc lại có phát triển đến nước này. Quyền chủ độngthoáng cái bị ta chộp vào tay rồi. "Ta xem không bằng như vậy đi, chỉ cần ngươi chịu mở miệng xin lỗi ta, lại bồi thường ta mười kiện thần khí, ta đây sẽ tha thứ cho ngươi, mọi người sau này vẫn là bằng hữu? Như thế nào?" Bần Đạo học theo khẩu khí của Âm Mưu Thần, đem lời hắn nói mới vừa rồi giữ nguyên phụng trả lại cho hắn. "Trời đất ơi!" Âm Mưu Thần giận dữ đến mức muốn hộc máu. Trong đầu xấu hổ thành lửa giận, hắn căm phẫn quát lên: "Ngươi không nên quá mức. Tại Hắc Ám giới, nếu như ta muốn tự thân động thủ, toàn bộ các ngươi cộng lại cũng chưa chắc có thể đánh thắng ta." "Ừ, chuyện này ta thừa nhận, ở chỗ này thật sự chúng ta không phải là đối thủ của ngươi." Bần đạo mỉm cười nói. "Hừ, thừa nhận là tốt rồi." Âm Mưu Thần hừ lạnh nói. "Nhưng mà các hạ có muốn thắng chúng ta, sợ rằng không có thời gian mấy ngày cũng không thể nào mà?" Bần đạo cười gian nói: "Không biết cấp bậc như chúng ta đại chiến bộc phát ra. Lấy cung điện của các hạ làm chiến trường, sau đó sẽ còn thừa lại bao nhiêu tro bụi đây nhỉ?" Hắc hắc, bần đạo thật ra đã sớm có chủ ý này, nếu như không ra phát động tiểu Lục chúng ta đúng là chưa chắc có thể thắng Âm Mưu Thần ở chỗ này, nhưng mà chúng ta cũng không phải là dễ dàng thua như vậy. Ít nhất chúng ta tuyệt đối nắm chắc trước khi Thiên Không Thành bị phá hủy, trước đó đã tiêu diệt sạch sẽ tòa cung điện của hắn rồi. Hơn nữa, đến lúc đó không có Âm Mưu Thần chủ trì không gian phong ấn, chúng ta vẫn có thể cướp đoạt một phen rồi không chút hoang mang thong dong rút lui. Chỉ cần ra khỏi Hắc Ám giới, coi như là Âm Mưu Thần có can đảm đuổi theo ra, chúng ta cũng không phải sợ hắn. Dưới tình huống công bình chiến đấu, bần đạo ỷ vào một thân pháp bảo đã không sợ chủ thần đỉnh cấp nữa. Huống chi, đây là trong tình huống ta không phát động tiểu Lục, một khi tính cả lực chiến đấu cường đại của tiểu Lục vào, vậy thì chúng ta càng thắng ổn rồi. Thế nhưng tiểu Lục là vũ khí bí mật của chúng ta, không phải vạn bất đắc dĩ ta đây tuyệt đối sẽ không vận dụng. Mà khí tức cường đại của hắn được bị chúng ta cố ý dùng Cửu Cung Bát quái trận pháp bên trong tòa thành che dấu, cho nên Âm Mưu Thần vẫn không biết mình lần này lừa gạt tới ai, cho tới bây giờ hắn còn ngây thơ cho rằng chỉ có ta và Vong Ưu cấp bậc chủ thần cấp một mới là đối thủ của hắn. Ai, không biết thật sự là đáng sợ mà. Âm Mưu Thần nghe bần đạo nói xong nhất thời hết chỗ nói rồi, thực tế tàn khốc còn tại đó. Hắn rõ ràng có thể nhìn ra là ta đang cố ý. Nếu chúng ta động thủ, vậy thì hang ổ hắn cực khổ kinh doanh nhiều năm, bên trong cất giấu vô số bảo bối sẽ phải thuộc về ta, đây là tổn thất mà hắn không thế nào thừa nhận nổi. Nhưng nếu như hắn động thủ, tối đa cũng chỉ giữ được vài món trong bảo khố, về phần cung điện to lớn như vậy, nhất định là xong xuôi rồi. Bởi vì chủ thần siêu cấp chiến đấu với nhau có thể dễ dàng phá hủy hết thảy sự vật trong vòng ngàn dặm. Tòa cung điện của hắn cho dù là đúc bằng sắt, cũng nhất định bị pháp thuật của chúng ta oanh thành phấn vụn. Hơn nữa, sau khi đập nát cung điện của hắn, chúng ta còn có thể tiêu sái trở lui. Nếu như đến một bước này, Âm Mưu Thần nói không chừng có thể sống không nổi nữa rồi. Trải qua suy nghĩ nặng nhẹ một hồi, Âm Mưu Thần biết dù thế nào đi nữa cũng không thể cùng ta xung đột, một khi khai chiến, tổn thất của hắn tuyệt đối không phải chỉ vài món thần khí là có thể bù đắp nổi. Cho nên hắn đành phải làm mặt dày, nhìn ta cười nói: "Hắc hắc, chuyện này, tiểu huynh đệ nè, thật ra ta lần này hoàn toàn chỉ là muốn kết giao bằng hữu với ngươi mà thôi. Thế nhưng, bởi vì chúng ta lúc trước có chút hiểu lầm, cho nên ta sợ ngươi không tới chỗ ta làm khách, cho nên ta mới đưa ra hạ sách này. Thừa cơ hội để cho nhóm thủ hạ mời các ngươi đi qua chơi. Ta đây tuyệt đối không có ác ý !" Lời như vậy mà cũng có thể nói ra, da mặt Âm Mưu Thần quả là dày, chúng ta xem thế là đủ rồi, bần đạo cảm muốn đỏ mặt xấu hổ thay cho hắn. Ta sau đó buồn cười nói: "À, thì ra là như thế hả? Vậy tại sao vừa bắt đầu còn phái đại quân tới công kích ta chứ? Nếu ta không có tòa Thiên Không Thành này, sợ rằng đã sớm xong đời rồi." "Không có đâu, đó là do ta muốn thử xem thực lực của tiểu huynh đệ, lấy thực lực mạnh mẽ của ngươi làm sao có thể bị những tên kém cỏi kia đụng chạm được chứ?" Âm Mưu Thần vội vàng cười làm lành nói. "Tứ đại chiến tướng thủ hạ ngươi cũng là hạng kém cỏi sao?" Bần đạo cười lạnh nói: "Nếu như nhiều thêm mấy tên, ta đây sẽ chịu không nổi đó." "Bọn họ cũng chỉ muốn tỷ thí với huynh đệ ngươi một phen, không có xuất ra mạnh nhất thực lực. Ta đối với các ngươi thật sự không có bất kỳ ác ý mà." Âm Mưu Thần còn định lừa gạt ta. "Vậy là ta không phải rồi?" Bần đạo giả bộ có lỗi nói: "Ai, ta thật không nên hạ tử thủ, lỡ giết lầm mấy chục đầu ruồi bu tạp nham của các hạ." "Nào có nào có, đó là do bọn chúng học nghệ không tinh, ta không trách huynh đệ." Âm Mưu Thần mau chóng nói. "Thật sự không trách?" Bần đạo cười hỏi. "Không trách, tuyệt đối không trách." Âm Mưu Thần vội vàng nói lại. "Ai dà, vậy thì ta đây an tâm." Bần đạo cười nói: "Nếu các hạ đã nói là hiểu lầm, vậy thì ta đây xem như là hiểu lầm vậy!" Vốn là ta có ý định bức bách hắn, nhưng mà sau đó nghĩ lại ta tạm thời sửa đổi chú ý. Dù nói thế nào Âm Mưu Thần cũng là chủ thần đỉnh cấp, là một đại nhân vật có danh dự lâu năm. Nếu như ta trước mặt mọi người uy hiếp đe dọa hắn thì hắn sẽ rất mất mặt. Coi như là vì tôn nghiêm, hắn có thể chơi trò cá chết lưới rách với ta, nếu không sau này hắn làm sao ngẩng đầu ở trước mặt đám thuộc hạ. Mà sự việc đã đến một bước này, ta được không bù nổi mất, dù sao Âm Mưu Thần cũng không phải là hạng ngồi không, ta dù có thắng cũng phải giao ra cái giá thảm trọng. Chẳng bằng thừa dịp bây giờ cấp cho hắn một cái thang leo xuống, sau đó lại hung hăng cướp của hắn một khoản. Cứ như vậy, hắn có mặt mũi và tôn nghiêm, bần đạo nhận được tiếng là người nhân ái. Mọi người đều tốt, hai bên đều sống tốt, ta cớ gì không làm đây? "Đúng, đúng, chỉ là hiểu lầm, tuyệt đối là hiểu lầm, chúng ta là bằng hữu, làm sao có thể thật sự chém chém giết giết đây?" Âm Mưu Thần vội vàng cười làm lành nói. "Ừ, nếu tất cả mọi người đều là bằng hữu, vậy ta muốn nói với ngươi một câu." Bần đạo cười nói: "Lão huynh, ngươi lần này đùa giỡn hình như hơi lớn một chút, tạo thành tổn thất cực kỳ nghiêm trọng đối với ta. Chỉ riêng Kim Diệu Thạch Thạch tượng quỷ đã tổn thất vượt qua một trăm ngàn đầu. Ngươi nói phần tổn thất này ai bồi thường đây?" Một trăm ngàn đương nhiên là ta thuận miệng nói ra, cụ thể bao nhiêu ta cũng không rõ ràng lắm, dù sao cũng không cao hơn số lượng 3500 vạn. Chẳng qua đang lừa gạt người khác, ta đây tự nhiên phải báo giả tổn thất lên một ít mới không làm thất vọng bản thân chứ? "Chuyện này, lão đệ, ngươi có tổn thất, ta cũng có mà? Lần này thuộc hạ cấp thứ thần của ta cũng chết một đống, có lẽ bọn chúng quý trọng hơn đám Thạch tượng quỷ kia mà?" Âm Mưu Thần cười khổ nói: "Nếu tất cả mọi người đều có tổn thất, ta xem chuyện này thôi thì cứ bỏ qua đi?" "Ai dà, vậy cũng không được." Bần đạo ra vẻ bất mãn nói: "Tổn thất của ngươi chỉ có thể trách bọn họ học nghệ không tinh, không có liên quan tới ta, đây là tự ngươi nói. Chẳng lẽ lão huynh ngươi muốn đổi ý sao ?" "Việc này..." Âm Mưu Thần nhất thời á khẩu không trả lời được. Mặc dù chúng ta một mực dùng thần thức trao đổi, không có ai nhìn thấy đối phương, nhưng mà ta có thể tưởng tượng được sắc mặt hắn bây giờ tuyệt đối là phi thường đặc sắc. "Cho nên, giữa chúng ta bây giờ chỉ có một vấn đề, đó chính là các hạ cần phải bồi thường cho ta một phần tổn thất." Bần đạo cười nói: "Nhóm Thạch tượng quỷ này có giá thành đắt đỏ, nhưng mà đối với lão huynh khẳng định là không coi vào đâu, có đúng không?" "Nếu như ta đây không bồi thường thì sao?" Âm Mưu Thần nghiến răng nghiến lợi nói. "Ta đây không đi." Bần Đạo học khẩu khí con khỉ già kia, nói: "Nghe nói phong cảnh trong cung điện lão huynh rất tốt, ta đúng lúc tới đó ở nhờ một hai ngày, thuận tiện giám định và thưởng thức một ít đồ vật lão huynh sưu tầm, hắc hắc, ta đây mượn cơ hội hạ thủ xem thử giữa ngươi và Da Cáp Đức rốt cuộc ai sưu tầm phong phú hơn nào!" Âm Mưu Thần vừa nghe bần đạo nhắc đến bảo khố của Da Cáp Đức, nhất thời trong lòng chợt lạnh, mồ hôi lạnh trên trán tuôn ra. Hắn bây giờ mới nhớ tới, dường như tại phương diện thăm hỏi bảo khố người khác, ta đây tương đối sở trường thì phải? Nếu như để ta ở trong cung điện của hắn nghỉ ngơi vài ngày, lúc đó không cần phải nói nhiều, đoán chừng toàn bộ bảo khố của hắn sẽ phải dời vào trong tòa thành của ta rồi. Hắn mà không đuổi được ta đi, hắc hắc, vậy thì hắn xem như trắng máu rồi? Âm Mưu Thần nghĩ thông suốt điểm này, cuối cùng hiểu ra một đạo lý, quả nhiên là mời thần đến dễ tiễn thần khó khăn, lần này mà hà tiện nữa tuyệt đối đuổi không được bần đạo.