Bần đạo hôm nay mặc một bộ nho phục Nhật Nguyệt Càn Khôn Bát Bảo, cầm trong tay một cái quạt Mạn Quyển Sơn Hà, bộ dạng y chang công tử nho nhã, hai thứ đồ này ta tìm thấy ở trong Phật Tổ Kim Liên, hai món pháp bảo này có chỗ diệu dụng tương đối đặc biệt. Hôm nay phải tham dự tràng đại chiến này, bần đạo tự nhiên lấy ra sử dụng, vừa tiện vừa đẹp ai chẳng thích chứ? Bần đạo lướt nhẹ lên trên đỉnh Thiên Không Chi Thành rồi dừng lại, bần đạo mỉm cười nói với Bỉ Đặc ở phía trước: "Gã người chim đối diện kia, tìm Bổn tướng quân là có chuyện gì?" "Ngươi muốn chết?" Thiên sứ tám cánh Bỉ Đặc thân là Thiên sứ trưởng trông coi trăm vạn đại quân, đi tới bất cứ đâu người nào mà không kính sợ? Hôm nay liên tiếp bị người ta vỗ mặt hô hào người này chim nọ, trong bụng hắn đã sớm lửa giận ngập trời, lúc này đã không chịu nổi nữa. Sau khi tức giận mắng một tiếng, đưa tay bắn ra một đạo Thánh Viêm quang mâu đâm thẳng tới trước ngực ta. Thiên sứ tám cánh tức giận thi triển pháp thuật tự nhiên là rất mạnh, đừng xem cái thanh Thánh Viêm quang mâu này chỉ dài có ba thước, to khoảng cái chén ăn cơm, thế nhưng năng lượng Quang minh ẩn chứa trong đó cực kỳ cường đại, Thánh Viêm thiêu đốt hừng hực trên thân mâu, uy lực nhìn cái là thấy kinh người, ít nhất cũng phải là pháp thuật cấp mười bốn trở lên. Thế nhưng dùng nó chống lại bần đạo vẫn không đủ sức, ta chỉ nhẹ nhàng phẩy một cái, đạo Thánh Viêm quang mâu lập tức quay đầu mâu lại, đâm thẳng lên trên trời, nháy mắt đã không còn thấy đâu nữa. Khà khà, trên tay bần đạo là Mạn Quyển Sơn Hà Phiến được xưng có thể di sơn đảo hải, bất luận là pháp thuật địch nhân, pháp bảo hay là phi kiếm, hết thảy đều có thể thay đổi được phương hướng, diệu dụng chính của nó là thế. Hơn nữa, mặt ngoài nhìn như pháp bảo phòng ngự, trên thực tế dùng để tiến công cũng rất sắc bén, bởi vì nó có thể thổi bay phi pháp thuật hoặc pháp bảo phòng ngự của địch nhân. Thậm chí tại thời điểm Độ Kiếp, nó cũng có thể trực tiếp thổi bay Thiên Kiếp, khà khà, thật sự là quá mức biến thái. Vật này trong truyền thuyết là do Nữ Oa nương nương chế tạo, sau đó lưu lực ở trong thế gian khiến cho vô số người tranh đoạt, cuối cùng biến mất không còn thấy bóng dáng trong một đoạn thời gian, khi bần đạo tập kích Thiên Chiếu Thần Cung, từ trong bảo khố bọn họ thấy được, dĩ nhiên là do hai tên đó trộm đi, không trách được chúng ta tìm mỏi cẳng cũng không thấy được. Cây Mạn Quyển Sơn Hà Phiến uy lực quá mức kinh người, so với Phật Tổ Kim Liên, Thất Thải Hỗn Thiên Lăng thì thua kém một chút. Chỉ tiếc rằng lúc ta lấy được nó thì trên người đã có tam bảo phối tề đầy đủ. Thật sự không có tinh lực dư thừa đi tế luyện nó, cho nên vẫn cất giấu cho tới nay. Sau khi ta thực lực đại tổn, bởi vì không thể liên kết tâm linh với nó nên không thể nào sử dụng. Cho đến gần đây ta mới có năng lực sử dụng. Lập tức ra tay tế luyện một phen, cuối cùng đã có thể phát huy ra ba bốn thành uy lực của nó. Có nó trong tay ta không cần dùng đến Hạo Thiên thần kiếm và Huyễn Tật Thiên Hỏa cũng có thể thu thập Thiên sứ tám cánh. Bỉ Đặc thấy ta dễ dàng phá pháp thuật của hắn như thế nhất thời lấy làm kinh hãi. Hắn đã nhìn ra thực lực của ta kém hơn hắn một ít, nhưng trên tay lại có bảo bối kỳ lạ. Nếu như ngu ngốc lao đầu vào chiến đấu chỉ dẫn đến bại vong mà thôi. Cho nên hắn vội vã bắt buộc bản thân tỉnh táo lại. Sau đó nói với ta: "Được lắm, nhìn không ra thực lực các hạ lại mạnh như thế. Lúc nãy là ta thất lễ, bây giờ ta xin giới thiệu. Ta là Thiên sứ trưởng Bỉ Đặc." "Đại Hán lãnh chủ Long Thanh Thiên." Bần đạo mỉm cười gật đầu nói. "Ngươi chính là Long Thanh Thiên?" Khuôn mặt Thiên sứ tám cánh Bỉ Đặc hiện lên nét kinh ngạc, nói: "Tài liệu nói ngươi mới chỉ có mười chín tuổi mà?" "Thế nào, ta rất già sao?" Bần đạo cười hỏi. "Không phải là ngươi già, mà là ta già mới đúng." Bỉ Đặc buồn bực nói: "Mười chín tuổi mà đã mạnh như vậy, sợ rằng các hạ chính là một vị thần minh chuyển thế?" "Ha hả, chuyện này ta cũng không rõ ràng cho lắm." Bần đạo cười nói. Tiểu tử này đang muốn thăm dò gốc gác của ta mà, không thể để cho ngươi được như ý. "Nếu như vậy vấn đề này chúng ta sẽ thảo luận sau." Thiên sứ tám cánh Bỉ Đặc ngay sau đó nghiêm mặt nói: "Xin hỏi các hạ tại sao lại nhúng tay vào phân tranh giữa chúng ta và Tự Nhiên thần giáo, khí tức của ngươi rõ ràng không có bóng dáng ma lực tự nhiên mà?" "Thuần túy chỉ là xem đám người chim các ngươi ức hiếp người không vừa mắt." Bần đạo cười nói: "Đáp án này ngươi có hài lòng không?" "Hài lòng, phi thường hài lòng." Thiên sứ tám cánh Bỉ Đặc vừa nghe xong nhất thời giận dữ, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu như ngươi đã không hiểu biết như thế, vậy thì đừng trách ta không khách khí, chúng ta sẽ quyết đấu một trận, ngươi thua sẽ giao Thiên Không Chi Thành ra đây, ta thua lập tức rút quân." "Ai dà, ngươi cụ bị cái sự vô sỉ điển hình của người chim." Bần đạo khinh thường nói: "Ta thua thì giao nộp thành thị, ngươi thua lại không có tổn thất gì, muốn tay không ăn hàng hả? Đánh cuộc không biết xấu hổ như vậy cũng nói ra khỏi miệng cho được." Thiên sứ tám cánh Bỉ Đặc mặt già đỏ dần lên, giận dữ hỏi: "Vậy ngươi muốn thế nào?" "Đánh thì cứ đánh đi? Đâu cần nói nhảm nhiều như vậy." Bần đạo khinh thường nói: "Có thể làm thịt toàn bộ chúng ta, không phải Thiên Không Chi Thành sẽ tùy ngươi quản lý hay sao?" "Được lắm, đã như vậy, ngươi tới đây mà đánh." Thiên sứ tám cánh Bỉ Đặc phẫn nộ quát lớn. "Ha hả, ngươi còn không xứng để Bổn công tử động thủ, ta đã chuẩn bị đối thủ khác cho ngươi rồi." Bần đạo mỉm cười nói. "Hừ, bất kể ai tới ta cũng giết sạch không có chỗ chôn thân." Bỉ Đặc tàn bạo nói. "Ha hả, phải không đó, đây là người quen cũ của ngươi nha, giết không cho chôn luôn?" Bần đạo cười hỏi. "Ai?" Thiên sứ tám cánh Bỉ Đặc vừa nghe vội vã hỏi tới. "Lệ Nhược Nhã, đi ra nhìn mặt cấp trên của ngươi đi." Bần đạo mỉm cười, quay ra phía sau lên tiếng. Tiếp theo, Lệ Nhược Nhã đột nhiên hiện ra bên cạnh ta, sau đó nàng tức giận nói với ta: "Ta mặc dù trở thành tù binh của ngươi, nhưng mà ta tuyệt đối sẽ không phản bội quang minh, nếu muốn cho ta chiến đấu với Bỉ Đặc đại nhân tuyệt đối là không thể." "Lệ Nhược Nhã?" Thiên sứ tám cánh Bỉ Đặc nghe Lệ Nhược Nhã nói xong, giận dữ nói với ta: "Buông nàng ra ngay, nếu không lửa giận của ta có thể đốt cháy toàn bộ đại lục thành đất bằng." "Ha ha ~!" Bần đạo lớn tiếng cười nói: "Hai vị không cần phải gấp gáp, ta không bao giờ bức bách bất luận kẻ nào đi làm việc người ta không muốn, ta hôm nay gọi Lệ Nhược Nhã ra chỉ là muốn hỏi nàng một câu nói trước mặt mọi người thôi." Lệ Nhược Nhã dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn ta, hỏi, "Ngươi muốn hỏi ta nói cái gì?" "Cây thương của nàng gọi là gì nhỉ?" Bần đạo nghiêm nghị hỏi. "Có ý gì?" Lệ Nhược Nhã biến sắc, không hiểu ý định của ta nên hỏi tới. Bần đạo không có vội vã trả lời, mà chỉ khẽ mỉm cười, phẩy nhẹ cây quạt hai cái, đợi đến khi mọi người nhanh chờ đợi sốt ruột, mới không chút hoang mang nói: "Hơn một vạn năm nghìn năm trước kia, đồng dạng ở trên phiến đại lục này. Đồng dạng là ở địa điểm này, từng có một quốc độ nhân loại nho nhỏ tồn tại. Vào lúc đó thực lực loài người không có cường đại như hiện tại, thường xuyên gặp phải các loại ma vật uy hiếp, cho nên bọn họ vì tiếp tục sinh tồn luôn phải chiến đấu sinh tử với ma vật cường đại, vào thời gian đó có rất nhiều anh hùng cùng với truyền kỳ bất hủ được sinh ra." "Ở trong đất nước nhỏ bé này, lúc ấy xuất hiện một vị nữ anh hùng, nàng vốn là trưởng công chúa của quốc gia này, vì không muốn người dân của mình không bị ma vật làm hại. Từ nhỏ nàng lập chí khổ luyện bản lĩnh, mười bảy tuổi đã trở thành kỵ sĩ hợp cách, sau đó liên tục chiến đấu ở các chiến trường nam bắc, chém giết vô số ma vật, lập ra nhiều chiến công hiển hách. Cuối cùng sự tích của nàng cảm động đến thiên thần, vì thế thiên thần hạ phàm ban cho nàng thần khí long thương Áo Cách Thụy Căn." Bần đạo tiếp tục nói. "Sau đó quốc gia nàng đã gặp phải nguy cơ trước nay chưa từng có, toàn bộ ma vật liên hợp lại tấn công đất nước nàng. Dưới sự lãnh đạo của một tên đầu lĩnh phát động tràng tiến công mãnh liệt nhất tới quốc gia của nàng. Công kích kinh khủng như vậy hiển nhiên một đất nước nhỏ không thể nào chịu nổi. Cho nên bọn họ bị đánh cho liên tiếp bại lui, một mực thối lui về tận vương đô. Ở trước nguy cơ tận diệt này, vị trưởng công chúa kia dứt khoát sử dụng bí pháp cấm kỵ Phượng Hoàng Niết Bàn, hy sinh tính mạng làm đại giá, tăng cường thực lực lên tới một cảnh giới kinh khủng, sau đó trực tiếp giết tẳng vào trận hình đám ma vật, chém giết gã thủ lĩnh." Bần đạo thở dài nói: "Ài, sau đó nàng cũng bỏ mình tại chỗ." "Thế nhưng hành vi của nàng cảm động đến trời cao, thiên thần lại phủ xuống biến nàng thành một vị Thiên sứ mỹ lệ. Nhiều năm về sau nàng trở thành Thiên sứ sáu cánh, nhờ có chiến công to lớn nàng được phép cho quay trở về đại lục, thu hồi vĩnh viễn thanh thần khí long thương Áo Cách Thụy Căn, từ đó về sau cây thương này không hề rời xa vị nữ Thiên sứ kia nữa." Sau khi bần đạo nói xong, nhìn qua Lệ Nhược Nhã hỏi: "Đây có phải là chuyện xưa của ngươi không? Lệ Nhược Nhã • Vưu Thụy Tây Ti công chúa điện hạ. Lệ Nhược Nhã lúc này đã lệ rơi đầy mặt, nàng tiện tay lau nước mắt trên mặt mình, nói với ta nói: "Hết thảy mọi chuyện cũng đã qua, ta bây giờ chính là Thiên sứ chiến tướng Lệ Nhược Nhã. Ngươi nói với ta chuyện này rốt cuộc có mục đích gì, có thể nói thẳng không?" "Dĩ nhiên có thể." Bần đạo nghiêm nghị hỏi: "Ngươi trước sau hai lần cầm lấy thanh long thương Áo Cách Thụy Căn này, từng phát hạ lời thề: "Lấy danh chính nghĩa diệt trừ tà ác, bảo vệ nhân dân", khắc dấu vĩnh viễn ở trên thân thương, có phải hay không?" "Đúng!" Lệ Nhược Nhã gật đầu thừa nhận: "Ta vẫn còn nhớ đến lời thề này, vĩnh viễn khắc vào trong tâm trí." "A? Phải không?" Bần đạo cười lạnh nói: "Ngươi có làm như vậy không? Cây thương đó còn nhân danh chính nghĩa bảo vệ nhân dân hả?" "Dĩ nhiên, đây là chuyện thực không cần phải nghi ngờ." Lệ Nhược Nhã căm tức nhìn ta. "Ngươi nói nhảm." Bần đạo chỉ vào Thiên sứ tám cánh Bỉ Đặc, cả giận nói: "Cái tên kia tự tay bày ra, đạo diễn ra trận Ma tộc xâm lấn ở bốn ngàn năm trước, khiến cho trên đại lục vô số đế quốc diệt vong, số lượng dân chúng chết đi trên trăm triệu. Ngươi lại thần phục một chủng tộc tạp chủng như vậy, rồi luôn mồm nói chính nghĩa, chẳng lẽ chính nghĩa của ngươi là như vậy sao?" Bần đạo thông qua pháp thuật gia trì, truyền lời nói đi khắp toàn bộ chiến trường, tất cả mọi người đều bị tin tức kia làm sợ ngây người. Ngay cả những vị Thiên sứ biết đến cuộc chiến tranh này cũng hiện ra vẻ mặt không thể tin nổi. Rồi sắc mặt Thiên sứ tám cánh Bỉ Đặc trong nháy mắt trở nên trắng bệch, chuyện này tới quá đột ngột, trong lúc nhất thời hắn không biết bây giờ nên làm cái gì cho tốt, hắn muốn phản bác nhưng lại sợ càng tô càng đen, chỉ có thể lo lắng đứng đó, không nói một câu nào. "Ngươi mới nói nhảm." Lệ Nhược Nhã lập tức giận đỏ mặt, lớn tiếng phản bác: "Chuyện này là không thể xảy ra, ngươi đang vu hãm, bịa đặt mọi chuyện." Bần đạo không đáp lời, nhẹ nhàng đưa tay điểm nát Nô Thú Hoàn trước ngực Lệ Nhược Nhã, triệt để giải phóng cho nàng. Lệ Nhược Nhã nhất thời cả kinh, sững sờ dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn ta, hiển nhiên ý muốn hỏi ta tại sao làm như vậy. "Người trong cuộc là Bỉ Đặc đang ở chỗ này, nếu như ngươi có thể bảo hắn dùng linh hồn của mình phát hạ huyết thệ, nói chuyện kia không liên quan tới hắn, vậy thì ta chấp thuận để cho ngươi trở về quân đoàn Thiên sứ, đánh một trận với ta." Sau đó bần đạo lớn tiếng giận dữ quát: "Còn nếu như hắn không dám thề, ngươi phải cho ta một cái công đạo, được chứ?" Lệ Nhược Nhã bị ta kích thích, nhất thời máu nóng xông lên đầu, ở trước mặt mọi người giận dữ hét: "Ta, Lệ Nhược Nhã • Vưu Thụy Tây Ti lấy linh hồn của mình vĩnh viễn đọa lạc Địa ngục làm đại giá, phát hạ lời thề độc, nếu như chuyện này thật sự chứng minh là đại nhân Bỉ Đặc gây nên, ta nguyện ý đời đời kiếp kiếp làm nữ nô cho Long Thanh Thiên ngươi ~!" Nói xong lời thề, nàng dứt khoát xoay người bay về phía Bỉ Đặc, trực tiếp ném ta qua một bên. Bần đạo nhất thời mặt mày giận dữ nổi gân xanh, trong đầu Lệ Nhược Nhã này tuyệt đối là ngớ ngẩn rồi, ý của ta chỉ muốn để cho nàng giúp đỡ ta đánh Bỉ Đặc thôi, nàng thế nào lại hạ lời thề làm nữ nô của ta chứ? Trước mặt nhiều người như vậy nói ta công khai thu nhận nữ nô còn gì là hình tượng của bần đạo nữa chứ? Toàn bộ đều bị nàng phá hủy sạch sẽ cả rồi. Vài bữa trở về ta đây làm sao khai báo với một đám cọp mẹ ở trong nhà đây? Thời điểm bần đạo đang buồn bực, Lệ Nhược Nhã ở bên kia đã bay tới đối diện với Bỉ Đặc. Lệ Nhược Nhã đầu tiên thi lễ với Bỉ Đặc, sau đó mới nghiêm nghị nói: "Đại nhân, chúng ta nói chuyện ngài đã nghe được chứ?" "Nghe được." Thiên sứ tám cánh Bỉ Đặc tận lực mở ra một nụ cười hòa ái, cười nói với Lệ Nhược Nhã: "Phải tin tưởng ta, không nên nghe hắn nói nhảm, hai bên đang là địch nhân, lời của bọn hắn ngươi không thể tin tưởng được?" Lệ Nhược Nhã Bỉ tuyệt đối đệ nhất hãn tướng dưới trướng Bỉ Đặc, thực lực mạnh mẽ chỉ thua kém Bỉ Đặc một đường mà thôi, trước kia Bỉ Đặc thủ hạ đông đảo, cho nên hắn có thể không cần để ý tới Lệ Nhược Nhã. Nhưng mà bây giờ Bỉ Đặc vừa bị tổn thất thảm trọng. Sau này sợ là phải trọng dụng Lệ Nhược Nhã, cho nên hắn mới tận lực giữ khẩu khí ôn hòa, đơn giản là muốn tận lực lung lạc Lệ Nhược Nhã. "A..." Lệ Nhược Nhã nghe xong thở phào nhẹ nhỏm. Sau đó tinh thần chấn động, nói với Bỉ Đặc: "Ta cũng biết đại nhân trong sạch, đã như vậy xin mời đại nhân lấy linh hồn mà phát hạ lời thề, chứng minh ngài không liên quan đến chuyện này được chứ? Như vậy Lệ Nhược Nhã sẽ có thể trở lại dưới trướng ngài, tiếp tục chiến đấu cho ngài." "Ôi chao..." Thiên sứ tám cánh Bỉ Đặc mặt mũi biến sắc, rất bất mãn nói: "Ta nói không phải là không phải, còn cần phải dùng đến lời thề? Chẳng lẽ ngươi không tín nhiệm ta hả?" Dùng linh hồn thề thốt chính là tối trọng yếu đối với một vị Thiên sứ, lấy linh hồn phát hạ lời thề trên căn bản là chân thật có thể tin tưởng, bởi vì tận sâu trong tâm tưởng Thiên sứ chính là thiên ý, luôn trung thành với Thiên Thần. Lời thề đối với chư thần cực kỳ linh nghiệm, cho dù là chủ thần mười hai cánh cũng tuyệt đối không dám dễ dàng cầm linh hồn của mình ra nói giỡn. Bỉ Đặc hắn dĩ nhiên cũng không dám. "Đại nhân !" Lệ Nhược Nhã vừa nghe liền nóng nảy, vội vàng nói: "Ta thật sự tin tưởng đại nhân, nhưng mà người khác lại không tin mà? Nếu như đại nhân trong sạch , tại sao không phát ra một lời thề để chứng minh bản thân vô tội?" "Lệ Nhược Nhã ~!" Bỉ Đặc cả giận nói: "Chuyện của ta ngươi có thể quản được sao? Ngươi không cảm giác mình đang hành động quá phận sao?" Thẹn quá thành giận, Bỉ Đặc bất đắc dĩ phải dùng thân phận của mình áp chế người. "Ta biết mình lần này vô lý, nhưng mà Lệ Nhược Nhã khẩn cầu đại nhân hãy đáp ứng yêu cầu của ta, sau này bất luận đại nhân muốn ta làm cái gì ta cũng sẽ đáp ứng." Khi Lệ Nhược Nhã nói ra lời này, nước mắt trên mặt đã rơi như mưa như hoa, Bỉ Đặc sở dĩ đặt nàng sang một bên chẳng thèm quan tâm mấy ngàn năm, đơn giản chỉ là vì thèm thuồng nhan sắc của nàng, nhưng lại bị nàng cự tuyệt. Rồi Lệ Nhược Nhã thà rằng bị cô đơn nhiều năm như vậy cũng không có đáp ứng, thế nhưng hôm nay nàng lại dùng việc này để làm điều kiện, nguyện ý dâng lên thân thể chỉ cầu Bỉ Đặc phát hạ lời thề, có thể thấy được Lệ Nhược Nhã đối với chuyện này là thật lòng thật dạ đến mức nào. "Cái này ~" Thiên sứ tám cánh Bỉ Đặc nhất thời khó xử, mong muốn nhiều năm nay chỉ cần một câu nói là có thể đạt được, đối với hắn đúng là hấp dẫn rất lớn, nhưng mà lời thề với linh hồn của mình có quan hệ quá trọng đại. Hắn suy đi nghĩ lại vẫn không dám đùa với lửa. Nữ nhân không đạt được thì có thể tìm ở nơi khác, linh hồn đọa lạc xuống địa ngục sẽ phải vĩnh viễn chịu khổ. Cho nên hắn lắc đầu nói: "Ta không thể đáp ứng yêu cầu quá đáng này, nếu như chỉ vì một mình ngươi mà ta phải cúi đầu, sau này ta còn mang binh thế nào được ?" "Đại nhân..." Lệ Nhược Nhã vô cùng khiếp sợ nói. Nàng không hề nghĩ tới bản thân ủy khúc cầu toàn như thế cũng không được Bỉ Đặc nhận thức, chẳng lẽ thân thể và sự trung thành của mình còn không bằng một lời thề đơn giản sao? Không đúng, trừ phi lời thề này là sự thật, nếu không vì sao hắn lại keo kiệt như thế? Nghĩ tới đây, sắc mặt Lệ Nhược Nhã dần trắng bệch, ngơ ngác nhìn tới Bỉ Đặc, thật lâu không nói được câu nào. Bỉ Đặc cũng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt Lệ Nhược Nhã, quay đầu đi không ngừng né tránh, Lệ Nhược Nhã bắt đầu nghi ngờ vừa định tiếp tục ép hỏi. Bỉ Đặc lại tranh thủ nói trước: "Người đâu, bắt Lệ Nhược Nhã lại cho ta, nàng đã làm mất mặt mũi quân đoàn Thiên sứ, nhìn trên chiến công lớn lao của nàng trước kia, tạm thời bắt lại giam giữ, đợi đến khi trận chiến này đánh xong sẽ cùng lúc luận xử công tội một lần." "Vâng." Hai tên thân binh Thiên sứ bốn cánh bên cạnh Bỉ Đặc đáp ứng một tiếng, liền xông đi lên bắt Lệ Nhược Nhã. Các nàng đều là mỹ nữ, làm thân binh cho Bỉ Đặc cũng có nghĩa là nữ nô, đã sớm nhìn Lệ Nhược Nhã mỹ lệ không vừa mắt từ lâu rồi, vì sợ Lệ Nhược Nhã đoạt đi sự sủng ái của các nàng, bây giờ có cơ hội bắt giữ Lệ Nhược Nhã nên hành động đặc biệt nhanh nhẹn, hai tên nhe răng cười gian nhào tới. Không ngờ sự tình không có đơn giản như các nàng tưởng tượng. "Cút ngay ~!" Lệ Nhược Nhã gầm lên một tiếng, đồng thời đấu khí trên người lập tức bộc phát, trực tiếp đánh bay hai nữ nhân ra ngoài, đợi đến khi các nàng trụ vững thân thể liền há mồm ói ra một búng máu, hiển nhiên thương thế không nhẹ. "Lệ Nhược Nhã !?" Thiên sứ tám cánh Bỉ Đặc nhất thời giận dữ, gầm lên: "Ngươi muốn tạo phản hả?" "Thuộc hạ không dám, xin mời đại nhân phát hạ lời thề, tất cả lỗi lầm Lệ Nhược Nhã sẽ nhận hết, mặc cho đại nhân trách phạt." Lệ Nhược Nhã nghiêm nghị nói. "Nếu như ta không thề thì sao?" Thiên sứ tám cánh Bỉ Đặc giận dữ hét: "Ngươi định thế nào?" "Đây?" Lệ Nhược Nhã nhất thời không có chủ ý, chung quy nàng cũng không thể động thủ với cấp trên mà? Ngay khi hai bên bị vây vào tình thế giằng co, đột nhiên tại địa phương phía trước bần đạo trăm thước, một đạo khe không gian rộng mấy trăm mét vô thanh vô tức mở ra. Sau đó khe không gian sáng lên một vùng, rồi một con Kim long khổng lồ từ bên trong chui ra. Đây là một con rồng sải cánh đạt tới ba trăm thước, toàn thân lóe ra ngân quang, hình tượng uy vũ chí cực. Hiển nhiên, ngoại trừ Anna • Tạp Liệt Ni Na tiểu thư do ta mang từ Minh giới về làm hộ vệ ra, hiện tại không có đầu Kim long nào hình thể to lớn như vậy