"Ài..." Vong Ưu tiếc hận nói: "Thật ra người nào giúp Giáo Hoàng ra chủ ý cũng không còn trọng yếu, ngay cả lần này hòa đàm thất bại đã không còn là vấn đề lớn nữa rồi. Dù sao thắng thua của trận chiến tuyên truyền cũng không quan trọng bằng đại cục, chúng ta chỉ cần nghĩ ra kế tạm hoãn thời gian lại một chút. Cho dù là có thắng hay không cũng không sao cả. Ta chỉ tiếc là Phúc La Tháp bại lộ quá sớm, đây mới là tổn thất lớn nhất của chúng ta." "Không sai." Bần đạo bất đắc dĩ nói: "Chúng ta là nên kiểm kê lại một lần xem rốt cuộc là ai có vấn đề, dẫn đến làm cho hắn bại lộ đây?" "Hẳn là không phải vấn đề bên trong tổng bộ chúng ta." Vong Ưu nói: "Thân phận Phúc La Tháp bên phía chúng ta giữ tuyệt đối cơ mật, ngoại trừ chúng ta ra cũng không có bất kỳ ai biết, không có khả năng tiết lộ ra ngoài." "Ừ." Bần đạo gật gật đầu nói: "Thân phận của hắn thật ra chỉ có ba người biết, ngươi, ta cùng với Khắc Lý, thậm chí nhân viên chịu trách nhiệm liên lạc của chúng ta ở Thánh Đô cũng không biết là Phúc La Tháp cung cấp tình báo cho bọn hắn." "Hơn nữa, những nhân viên tình báo kia cho đến hiện tại vẫn không có chuyện gì, cho thấy khả năng bọn họ làm bại lộ Phúc La Tháp là không lớn." Vong Ưu nhíu mày nói: "Cho nên ta có thể khẳng định, trách nhiệm làm hắn bại lộ không có ở bên phía chúng ta, hẳn là chính bản thân hắn không cẩn thận làm cho Giáo Đình hoài nghi mới đúng." "A? Vậy thì có phải âm mưu của Sương Chi Ai Thương bại lộ, dẫn đến Giáo Hoàng hoài nghi hắn?" Bần đạo suy đoán: "Ban đầu hắn mang theo không ít thứ tốt từ tiền tuyến vượt sông Lưu Hoa rút lui về Giáo Đình, rồi bị ta cản lại ở giữa đường, bản ý của ta là muốn làm thịt hắn. Nhưng mà khi đó hắn muốn đầu nhập vào ta để đổi lấy một mạng, lúc ấy ta đã đáp ứng hắn, vơ vét sạch sẽ đồ hắn mang đi, chỉ để lại cho hắn một cây Sương Chi Ai Thương mang về báo cáo chiến quả với Giáo Hoàng." "Lúc ấy Phúc La Tháp dựa vào thanh thần khí Sương Chi Ai Thương này nhận lấy công lao, vì thế được Giáo Hoàng tuyệt đối tín nhiệm. Nhưng mà sau đó Thánh Chiến tiến hành đến lúc cuối cùng..." Bần đạo cười gian nói: "Chứng minh được Sương Chi Ai Thương thật ra là một âm mưu của ta, ta lúc ấy đã nghĩ rằng Giáo Hoàng bệ hạ có thể vì vậy mà hoài nghi Phúc La Tháp hay không? Vì thế, ta cố ý nhắc nhở Phúc La Tháp bảo hắn ẩn núp hơn hai năm. Trong khoảng thời gian này, hắn toàn tâm toàn ý phục vụ cho Giáo Đình, thậm chí đến trình độ mất ăn mất ngủ, dốc hết tâm can máu huyết mới lại được Giáo Hoàng coi trọng, cũng trở thành đứng đầu mười hai vị Hồng Y giáo chủ. Ta thật sự không rõ ràng rốt cuộc vì sao Giáo Đình tìm được ra hắn chứ?" "A! Ta nghĩ tới…" Vong Ưu đột nhiên nói: "Có phải chuyện tình Dã Man Nhân khiến cho Giáo Đình cảnh giác?" "Đúng vậy." Bần đạo vỗ trán một cái, hối hận nói: "Kế hoạch Giáo Đình chiêu dụ Dã Man Nhân chỉ mới triển khai, mà chúng ta cho ra kế hoạch ứng phó cũng lập tức xuất hiện. Lúc ấy vì tranh thủ thực thi kế hoạch nên ta không có lưu ý đến thời gian chênh lệch. Bình thường mà nói, Giáo Đình lập ra kế hoạch bí ẩn như vậy, chúng ta nếu muốn phát giác ít nhất cũng phải qua vài tháng mới là hợp lý. Lại tính thời gian lập ra kế hoạch cụ thể ứng phó và áp dụng, ít nhất cũng phải cần thời gian nửa năm mới đúng. Tại sao chúng ta có thể phản ứng nhanh như thế chứ? Không phải là nói cho người ta biết ta có gian tế là cao tầng Giáo Đình hay sao? Ta đúng là một con heo mà." Bần đạo hiện tại buồn bực muốn chết. "Cũng không thể trách ngươi, ta cũng có trách nhiệm về chuyện này." Vong Ưu cười khổ nói: "Ban đầu chúng ta chỉ một lòng phá hư kế hoạch Giáo Đình, nhưng lại quên mất giữ bí mật cho Phúc La Tháp. Chúng ta thật sự khinh thường trí tuệ của Giáo Đình rồi." "Hiện tại đã mất một con mắt. Cuộc sống sau này của chúng ta sẽ phải khó khăn hơn rồi." Bần đạo phi thường buồn phiền. Nói thật ra, bần đạo cũng chỉ làm bộ một chút mà thôi, trong lòng ta mặc dù có cảm giác tiếc hận, tuy nhiên sự tình không có nghiêm trọng như biểu hiện. Hơn nữa, bởi vì Tiên Nhã còn tồn tại, cho nên thế cục vẫn tuyệt đối vững chức. Nếu như đổi lại một góc độ khác mà nói, trong lòng bần đạo còn cao hứng hơn cả bi thương. Nguyên nhân thì rất đơn giản, bởi vì Phúc La Tháp chết đi sẽ bảo vệ được Tiên Nhã. Thật ra, Phúc La Tháp bại lộ không có tạo thành tổn thất quá lớn đối với mạng lưới tình báo của ta, bởi vì tình báo hắn cung cấp rất nhiều cái trùng hợp với tin tức của Tiên Nhã. Rồi những tin tình báo trọng đại, hắn không có lấy được nhiều bằng Tiên Nhã, nói cách khác tin tình báo thực sự cần thiết nhận được từ hắn cũng không có bao nhiêu. Ban đầu bần đạo chứa chấp hắn, ngoại trừ muốn dựa vào hắn thu thập một vài tình báo, vị trí tối trọng yếu ta an bài cho hắn chính là làm nhân vật chịu tội thay. Mọi người đều biết một đạo lý, bất luận là thế lực nào đi nữa, chỉ cần đang tranh đấu với những thế lực khác, chỉ cần thua thiệt liên tục khẳng định sẽ hoài nghi nội bộ bên mình có vấn đề. Giáo Đình dĩ nhiên không ngoại lệ, bọn hắn bị ta tính toán mấy lần tự nhiên sẽ có hoài nghi như vậy. Dưới tình huống như vậy, ta chỉ có hai con đường để đi. Hoặc là tự mình giả bộ ngu, ăn mấy lần thiệt hại để bỏ đi sự nghi ngờ của Giáo Đình. Hoặc là hy sinh nội tuyến Tiên Nhã của mình, liều mạng ép lấy tin tình báo của nàng. Nhưng mà kết quả như thế chính là điều ta không muốn nhìn thấy, chuyện có hại cho người tốt, kể từ khi bần đạo xuống núi cho tới nay chưa từng làm qua. Hy sinh Tiên Nhã tuyệt đối là không thể, thời điểm ta đang rầu rỉ suy nghĩ thì Phúc La Tháp xuất hiện, bần đạo lập tức nghĩ ra một chủ ý. Cho nên ta nghĩ một kế nhỏ thu phục hắn thành tai mắt của mình, trên thực tế bần đạo dùng Phúc La Tháp để che chắn nguy hiểm cho Tiên Nhã. Từ đó về sau ta chưa bao giờ lỗ lả, cứ tận tình thống khoái chiếm tiện nghi Giáo Đình. Biết rằng bọn họ sẽ sinh nghi nội bộ bên mình, ta cũng không cần lý đến. Dù sao Tiên Nhã ẩn giấu sâu hơn Phúc La Tháp nhiều, một khi thế cục không tốt, ta sẽ bảo Tiên Nhã bán Phúc La Tháp cho Giáo Đình, đổi lấy Tiên Nhã an toàn. Chỉ có điều ta không nghĩ tới lần này xuất hiện một điểm nhỏ nhỏ ngoài dự liệu, bản thân Giáo Đình tự tìm ra Phúc La Tháp, còn trực tiếp giết chết hắn. Mặc dù không phải Tiên Nhã bán hắn, nhưng mà ta lại biết, sau khi trinh sát bên Giáo Đình tìm ra Phúc La Tháp sẽ không tiếp tục liều mạng đi tìm vị phản đồ cao tầng kế tiếp. Tám phần bọn họ sẽ cho rằng Phúc La Tháp chính là gián điệp sâu nhất của ta rồi, mấy lần tiết lộ cơ mật trước kia đều tự hắn gánh hết. Bần đạo ở chỗ này cứ việc giả bộ im lặng phối hợp một chút, lúc đó bọn họ sẽ hoàn toàn tin tưởng. Cứ như vậy Tiên Nhã sẽ cực kỳ an toàn. Nếu như nói Phúc La Tháp chết đi tạo thành tổn thất lớn cho ta, chính là sau này ta sẽ không dám tùy tiện sử dụng tình báo từ Tiên Nhã, ít nhất khi sử dụng cũng phải suy nghĩ cẩn thận kẻo làm bại lộ Tiên Nhã. Ài, cuộc sống không có thứ gì che chắn đúng là không tốt mà. Xem ra lại phải tìm thêm cho Tiên Nhã một tấm bình phong khác rồi. Chuyện này bần đạo và Vong Ưu giả bộ không cần để ý, trên thực tế chúng ta lại biết lần này ra trận chúng ta phi thường bất lợi. Quả nhiên không qua mấy ngày, Giáo Đình cố hết sức tuyên dương ra ngoài cơ hồ toàn đại lục đều biết chuyện này. Hiển nhiên, sở dĩ tin tức có thể truyền bá nhanh như vậy, hoàn toàn là vì trước đó người ta đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Chúng ta dĩ nhiên không ngồi chờ chết, lập tức phái ra rất nhiều người, truyền bá chung quanh chân tướng sự thật. Có thể Giáo Đình đã sớm chuẩn bị, bên chúng ta phải vội vã ứng chiến, cho nên khi tuyên truyền ra ngoài dư luận, chúng ta rõ ràng rơi vào thế hạ phong. Chuyện này phi thường quỷ dị, giải thích của chúng ta tương đối vô lực, dần dần chống đỡ không được thế công của Giáo Đình. Dù sao người chết ở bên phía Giáo Đình chính là một đại nhân vật. Mà người ta lại chết ở trước mắt bao người trên phố xá sầm uất. Ta lại không dám thừa nhận Phúc La Tháp là người của ta, quả thực chính là tự rước lấy nhục. Nếu như Giáo Đình đem chuyện hắn ăn thịt não người dội ngược lại trên đầu ta, nói là ta sai sử, vậy thì ta có nhảy vào sông Lưu Hoa cũng rửa không sạch tội nổi. Cho nên chúng ta sa vào tình thế quẫn bách, bị toàn bộ đại lục công khai lên án. Chụp cái mũ phá hư hòa đàm đã đành, lại còn nói bần đạo vô cớ tàn sát người vô tội. Ta cương quyết không chấp nhận cái mũ kia đội xuống, nhưng cũng không có lý do nào tốt để phản kích. Thật tình buồn bực chết người mà. Bên phía Giáo Đình lại càng ỷ thế không buông tha, vừa đốc thúc ta phải nghiêm trị hung thủ giết người Thương • Long Giác, vừa gia tăng điều động quân đội. Chuẩn bị tiến hành dùng võ lực uy hiếp, đặc biệt là Tây Á, hắn vô cùng lớn lối, thế mà dám can đảm xuất kỳ bất ý xuất hiện ở trên đất liền gần Tạp Tây Á, thành công tập kích một thành thị cỡ trung. Đường ven biển Tạp Tây Á quá dài, quân đội Thất công chúa coi trọng tinh nhuệ và nhanh nhẹn, trước kia nàng sử dụng phương pháp căn bản là lấy tấn công thay cho phòng thủ, chiến trường xưa nay vẫn ở bên phía Giáo Đình. Địa phương bên phía chúng ta cơ hồ không có chiến sự. Cho nên số lượng chiến hạm Thất công chúa không nhiều, căn bản không thể nào hoàn toàn phòng ngự toàn bộ đường duyên hải Tạp Tây Á. Kết quả bị Tây Á chui lọt đánh cho một đòn đau. Sau khi xác định Thất công chúa không có ở khu vực phụ cận, Tây Á lập tức suất lĩnh vài chục vạn đại quân trực tiếp giết vào khu vực gần bờ biển chúng ta, thành công chiếm được một thành thị có nhân khẩu hơn ba mươi vạn. Đã nhiều năm không có thưởng thức được tư vị thành quả thắng lợi, đại quân Giáo Đình hưng phấn không thôi, bọn họ bị Mục Sư Giáo Đình đầu độc tư tưởng, những quân nhân kia triển khai giết chóc máu tanh tất cả dị giáo đồ. Tây Á mặc dù toàn lực ước thúc, đáng tiếc có Giáo Đình tham dự vào, cho nên hắn can ngăn không có bao nhiêu hiệu quả. Cuối cùng tòa thành thị này bị bọn họ phóng hỏa đốt cháy, hỏa hoạn thiêu đốt hừng hực suốt ba ngày ba đêm. Tổng số ba mươi vạn dân chúng, chết ở trong dao mổ và liệt hỏa kia có hơn mười mấy vạn người. Nghe nói khi bọn hắn rời khỏi tòa thành, Tây Á quay lại nhìn tòa thành bốc cháy thổ ra một búng máu, bi phẫn nói một câu: "Một đám ngu ngốc, Thất công chúa mà hung bạo lên, chúng ta toàn bộ xong xuôi." Không thể không nói, Tây Á vẫn có chút kiến thức quân sự. Mấy ngày sau Thất công chúa đi tới nơi này, thấy thành thị đầy tro bụi và thi thể chồng chất như núi, lúc này mới quát lên như sấm. Nàng đánh tiếng ra ngoài thề tru diệt tất cả thành viên hạm đội Giáo Đình từng tham dự lần này, không cho một cơ hội đầu hàng, bất luận là ai, bao nhiêu quý tộc bao nhiêu quan chức, nhất luật giết chết, quyết không khoan thứ. Nữ Vũ Thần không phải là kẻ nói chuyện ra chơi, nàng cho quân đội nghỉ ngơi và hồi phục thật tốt, sau đó dẫn dắt đại quân bắt đầu điên cuồng trả thù hạm đội Giáo Đình. Lần này, nàng nhận được thiết giáp chiến hạm kiểu mới nhất chúng ta đưa đến, chính là loại siêu cấp chiến hạm dài 500m, rộng 200m. Vốn gã Ca Ty nói cho ta biết, thứ đồ chơi này cần thời gian mười năm mới có khả năng hoàn thành, sau đó nhờ có đống lớn khô lâu mang theo rất nhiều kỹ thuật thất truyền gia nhập vào quá trình chế tạo chiến hạm. Cho nên loại siêu cấp chiến hạm vô địch trên biển này chỉ trong thời gian ba năm đã kiến tạo hoàn thành. Đại chiến hạm này có hai đặc điểm lớn nhất, một là hỏa lực mãnh liệt, phòng ngự vững chắc. Bởi vì thân hạm quá lớn, chúng ta trang bị cho nó năm ngàn Khô Lâu pháp sư chuyên môn tiến công. Đám Khô Lâu pháp sư này đều được chọn lựa tinh nhuệ nhất. Trong đó có hơn ba trăm tên cường giả có thực lực Vu Yêu. Phải biết rằng Vu Yêu chính là Vong Linh Pháp Thần chuyển hóa mà thành, thực lực mỗi một tên Vu Yêu không hề thua kém một con rồng. Kiến trúc trên chiến hạm có năm tầng, mỗi tầng có thể chứa mấy trăm pháp sư, còn có rất nhiều Quang minh tháp cài đặt ở trên chiến hạm. Hơn nữa, bản thân chiến hạm được gia cố ma pháp trận và ma đạo khí có khả năng tăng cường uy lực ma pháp, vì thế khi pháp sư thi triển pháp thuật uy lực sẽ tăng mạnh.. Có thể tưởng tượng năm ngàn pháp sư cùng lúc bắn ra ma pháp sẽ dẫn đến thương tổn cho địch nhân kinh khủng đến mức nào đây? Chỉ sợ là Thiên sứ sáu cánh cũng không dám đối kháng chính diện. Hỏa lực như vậy đã đủ mãnh liệt chưa nhỉ? Về phần phòng ngự trên chiến hạm lại càng không cần phải nói, thân thể của nó đều được chế tạo từ Tinh Cương đặc chế, dày hơn hai thước. Thế này vẫn chưa tính, bộ vị trọng yếu của nó còn được khắc pháp trận phòng ngự, ngay cả ma pháp cao cấp cũng có thể ngăn cản, tuyệt đối chống chọi đả kích cực tốt. Nếu như cần thiết, tất cả pháp sư còn có thể mượn ma pháp trận khắc trên chiến hạm, liên hợp lại thi triển ra một màn Ma Pháp Hộ Bích đặc biệt cường hãn, có thể ngăn cản cấm chú công kích. Phòng ngự mạnh mẽ không cần phải bàn cãi. Đăcj điểm thứ hai chính là nói không phải chỉ là hải thuyền, mà nó còn là một chiếc phi thuyền. Hai bên chiến hạm có khắc ma pháp trận Phiêu Phù Thuật, chỉ cần trong khi chiến đấu cần thiết, pháp sư trên chiến hạm tùy thời đều có thể thi triển Phiêu Phù Thuật khiến cho nó bay lên không trung dễ dàng vượt qua chướng ngại. Mặc dù tốc độ bay không nhanh, nhưng mà khẳng định nhanh hơn chiến hạm bơi trên biển rất nhiều. Cho nên khi chiến đấu dùng đến nó, bất luận là đuổi giết đối thủ, hay là chạy trốn tuyệt đối đơn giản và mau chóng. Mặt khác, nhìn ở ngoài mặt nó chỉ giống Thiết giáp hạm hỏa lực uy mãnh mà thôi, một khi đến thời điểm mấu chốt, nó còn có thể biến hóa nhanh chóng, trở thành chiến hạm cường đại nhất - Hàng không mẫu hạm. Sở dĩ nó có thể trở thành Hàng không mẫu hạm, nguyên nhân căn bản nhất là ở chỗ, trên bình đài chiến hạm Vong Ưu tự mình khắc năm cái ma pháp trận Không Gian Truyền Tống. Đồng thời ba trăm tên Vu Yêu được sự quan tâm của chúng ta, thành công thu nhận Kim long làm sủng vật. Bởi vì Kim long thật sự quá lớn quá nặng, mặc dù chiếc Hàng không mẫu hạm rất lớn, vẫn không thể cùng lúc chuyên chỏ ba trăm con Kim long này, chìm là chắc rồi. Bởi vì sức nặng của Kim long, chiến hạm này không thích hợp cuộc sống lâu dài trên biển. Thỉnh thoảng tham chiến tuyệt đối không có vấn đề. Chỉ cần thời cơ chín muồi, những tên Vu Yêu kia có thể phối hợp với nhau, lợi dụng khế ước sủng vật tìm kiếm vị trí sủng vật của mình. Sau đó dùng cánh cửa không gian trực tiếp kéo Kim long lên trên chiến hạm để tham gia chiến đấu. Pháp thuật này cũng không phức tạp, chỉ cần các vu yêu phối hợp ăn ý ước chừng vài giây là có thể triệu hoán một đầu Kim long, ba trăm con Kim long thì chỉ tốn mười mấy phút là triệu hồi xong. Tùy thời có thể đầu nhập chiến đấu. Vì thế, siêu cấp chiến hạm này của ta căn bản là kết hợp giữa Thiết giáp hạm hỏa lực cường đại và Hàng không mẫu hạm, lực chiến đấu cực kỳ kinh khủng. Đừng xem ta hiện tại chỉ có một chiếc chiến hạm như vậy, sợ rằng chỉ cần một mình nó cũng có thể quét ngang tất cả chiến hạm Tây Á. Nữ Vũ Thần bị Giáo Đình chọc giận triệt để nổi tính hung bạo, trên tay lại có hung khí khủng bố như vậy, kết quả thê thảm của hạm đội Giáo Đình hoàn toàn có thể nghĩ ra. Bần đạo hiện tại chỉ hơi lo lắng, Thất công chúa ngàn vạn lần đừng có lỡ tay giết chết Tây Á, nói như vậy ta làm sao mà báo cáo chiến quả với Tây Tư Nhĩ thân vương đây. Hàng không mẫu hạm xuất hiện trực tiếp tạo ra một thời đại khoa kỹ ma pháp hoàn toàn mới, mọi người lần đầu tiên ý thức được ra là kết hợp cả hai lại có thể sáng tạo ra một loại cơ khí kinh khủng như thế. Hàng không mẫu hạm lần đầu tiên xuất hiện vào một buổi sáng có ánh nắng tươi sáng, lúc đó Tây Á mang theo hạm đội chủ lực của mình đi tới biển rộng. Mục đích của bọn họ là một tòa thành thị khác. Vốn dựa theo ý tứ Tây Á, đây là hành động cực kỳ mạo hiểm. Thất công chúa đã bị một bài học kinh nghiệm đau đớn căn bản không thể nào không tăng gia đề phòng, cho dù Tây Á có thể tập kích thành thị thành công, nhưng mà trên đường quay trở lại có tám phần sẽ bị Thất công chúa ngăn chặn. Mặc dù trải qua hơn hai năm tích lũy, quân lực trên tay Tây Á cường đại chưa từng có, thậm chí hắn còn có được hậu cần bảo đảm. Nhưng mà lấy ánh mắt chiến lược cao minh Tây Á của, từ vô số kinh nghiệm thảm bại trước kia mà suy đoán, hắn không có thấy được bất kỳ hi vọng thắng lợi nào, ngược lại có một sự sợ hãi âm thầm quanh quẩn ở trong đầu của hắn. Tây Á hiểu rằng loại sợ hãi này đến từ Thất công chúa, đến từ Nữ Vũ Thần bị hắn chọc giận, cùng với sự uy hiếp và cảnh cáo tanh máu kia. Cho nên Tây Á cố gắng phản đối lần xuất chinh này. Thế nhưng trên dưới Giáo Đình đã bị thắng lợi của hắn làm cho mê muội, tất cả mọi người không ngừng cố gắng thúc dục hắn, muốn tiếp tục tiến hành đả kích Tạp Tây Á. Cơ hồ tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung vào đống chiến lợi phẩm chồng chất như núi kia, không có ai quan tâm Tây Á cảnh cáo, phảng phất Thất công chúa đã trở thành một vấn đề nho nhỏ vậy. Thậm chí ngay cả Giáo Hoàng cũng kiên định đứng ở phía đối lập Tây Á. Hắn thật sự quá cần thắng lợi để ủng hộ sĩ khí đang ngày càng chán chường, nhất là cái loại tiếp xúc với việc phát tài này lại càng tốt, có thêm mấy lần thắng lợi như vậy còn sợ quân nhân không thích chiến tranh sao? Còn sợ có người không muốn đầu quân hay sao? Cho nên Giáo Hoàng cũng cố gắng khuyên Tây Á xuất chinh. Về phần Thất công chúa uy hiếp, Giáo Hoàng dĩ nhiên không thể nào giống như những tên không có đầu óc kia. Lão vẫn tương đối lo lắng đến điều đó, vì thế lão cho Tây Á hai ưu đãi, một là Tây Á có thể tự mình lựa chọn thời gian và mục tiêu xuất chinh cụ thể. Cứ như vậy, Tây Á có thể xác nhận không có đụng tới Thất công chúa mới tiến hành xuất chinh. Ưu đãi thứ hai là để phòng ngừa vạn nhất, Giáo Hoàng thỉnh cầu Thiên Giới cấp cho Tây Á một nhánh quân đội. Có thêm nguồn lực này, khi Tây Á chống lại Thất công chúa cũng chưa chắc thua trận. Duới tình huống như thế, Tây Á mới chính thức quyết định xuất binh.