Trương Tam Phong Dị Giới Du
Chương 577
Đột nhiên, vào lúc này, từ bên ngoài truyền đến một tiếng rên rỉ của hắc long, nghe rất là thống khổ, hiển nhiên là nó đã bị thương. Hai nữ nhân chấn động, thất công chúa ở trong vị trí chỉ huy không thể đi, còn Ái Liên Na tức khắc vội vàng chạy ra ngoài buồng chỉ huy, lên boong thuyền xem xét, chỉ thấy trên lưng hắc long không biết từ lâu nào có thêm một tên điểu nhân.
Tên này toàn thân mặc một bộ khải giáp kim quang lấp lánh, trên tay là một thanh kiếm sáng chói, lúc này hắn đang đem kiếm đâm trên lưng hắc long rút ra, theo bảo kiếm rút ra, một tia long huyết cũng theo đó bắn ra, tức thì bị đấu khí của người này thổi tan. Hắc long lần nữa phát ra tiếng hét thảm, sau đó cái cổ thon dài của nó không ngừng quay ra phía sau nhả ra long tức về phía gia hỏa kia.
Thế nhưng mà nam nhân trên lưng nó lại không chút nào thèm quan tâm, vẫn không nhanh không chậm rút kiếm của hắn, hơn nữa thỉnh thoảng còn bất chợt dùng sức đè xuống phía dưới, ý đồ tạo cho hắc long vết thương càng lớn. Về phần long tức của hắc long ngay khi sắp chạm vào hắn thì lại bị một tầng ma pháp hộ bích vô hình chặn lại ở bên ngoài, long tức cũng chỉ giằng co được vài giây đồng hồ rồi tiêu tán, cũng không có thương tổn được hắn.
Ái Liên Na dù sao cũng là xuất thân từ Giáo Đình, cho nên vừa nhìn thấy chiến giáp màu vàng cùng thanh bảo kiếm thanh quen thuộc kia liền lập tức đoán được lai lịch của người này, khi mà long tức của hắc long bị ma pháp hộ bích vô hình ngăn trở lại, nàng càng khẳng định suy đoán trong lòng mình, vội vàng cao giọng hướng tọa kỵ của mình hô: "Mỹ Địch Á, nhanh bay qua đây, bộ đồ tên kia đang mặc chính là thần khí — chiến thần sáo trang, long tức không đánh vỡ được ma pháp hộ bích của nó đâu."
Mỹ Địch Á nghe xong lập tức gào lên một tiếng tỏ vẻ đáp ứng, lập tức lấy tốc độ cao nhất bay về phía Ái Liên Na. Cái gọi là chó cùng rứt giậu thì hắc long Mỹ Địch Á hiện tại chính là như vậy. Cái tên kia ở trên lưng nàng dùng bảo kiếm thần khí cắt thịt nó, nó có thể không vội sao? Cho nên vào thời khắc nguy cấp này, nó lấy toàn bộ tiềm lực của mình, nhưng một đạo tia màu đen, trong chớp mắt bay đến trước mặt Ái Liên Na.
Ái Liên Na khẽ kêu một tiếng, bay lên trời, trực tiếp nhảy lên lưng hắc long, truyền thừa bổng trong tay vung mạnh hết khí lực, hô lên một tiếng quét về phía cái tên có cánh kia.
"Cút ngay!" Cái tên kia khinh thường hô lên một tiếng, tiện tay một kiếm hời hợt bổ tới Ái Liên Na, hiển nhiên, hắn cũng không coi cái tiêu cô nương trẻ tuổi này vào đâu, bất quá nhìn vào truyền thừa bổng trên tay nàng hắn vẫn là dùng tới năm thành đấu khí. Theo hắn nghĩ, năm thành đấu khí của kiếm thần cộng với tăng phúc của bảo kiếm thần khí, cho dù là khổ tu sĩ chân chính cũng chịu không được, huống chi là một hài tử mới mười mấy tuổi đầu này.
Thế nhưng mà hắn lại không ngờ rằng điều mà hắn nghĩ hoàn toàn không giống với thực tại, khi kiếm của hắn va chạm với truyền thừa bổng, hắn cảm giác như bản thân mình như đang chém vào một ngọn núi, cái loại lực lượng cự đại không thể địch nỗi này, trực tiếp làm tay hắn mất đi cảm giác. Hắn chỉ biết trơ mắt nhìn cái bổng kia đánh nát bảo kiếm thần khí của hắn, đánh nát ma pháp hộ bích thần khí, sau đó nặng nề đập vào trên ngực của hắn.
Cảm giác của hắn giống như là bị Đại Địa Chi Hùng đạp vào, lồng ngực truyền đến áp lực cực lớn, trực tiếp làm cho hai mắt hắn biến thành màu đen, sau đó mơ mơ màng màng há miệng hộc ra một lượng máu huyết lớn, phun huyết mãi một lúc lâu, hắn mới dần dần thanh tỉnh một chút, lúc này mới phát hiện tiểu cô nương kia cùng hắc long của nàng đều đang nhỏ đi, hơn nữa càng ngày càng nhỏ. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Không đúng, hẳn là mình đang bay, chờ hắn ý thức được điểm này thì sau lưng lần nữa truyền đến một hồi chấn động, một âm thanh chi chi vang lên cùng với mơ hồ có tiếng gào của rất nhiều người truyền đến. Thần kinh nhiều năm rèn luyện rốt cục khôi phục lại bình thường cẩn thận quan sát xung quanh, nguyên lai khi hắn rơi xuống chưa kịp vỗ cánh bay lên nên đã đụng cột buồm chính của một chiến hạm, chiến sĩ phía dưới đang huyên náo khôi phục lại trật tự.
Hắn không quan tâm đến điều này, lập tức đem sự chú ý tập trung lên bảo kiếm trong tay. Cái thanh chiến thần này được truyền lưu ở Giáo Đình mấy ngàn năm, bản thân mới được Giáo Hoàng ban cho, còn chưa đến vài ngày đã bị gãy thành hai đoạn, đoán chừng Giáo Hoàng sẽ đau lòng muốn chết. Hắn cúi đầu nhìn xuống lồng ngực, phần giáp trước ngực là nơi phòng ngự mạnh nhất, thế nhưng mà hiện tại thì tại nơi đó đã có một vết lõm rất sâu.
Đây là kết quả sau khi ma pháp hộ bích bị đánh vỡ, có thể nghĩ, nếu như trực tiếp bị đập trúng thì thế nào? Nghĩ vậy, đầu hắn không khỏi đổ mồ hôi lạnh, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía hắc long và tiểu cô nương nơi xa xa, ân? Khoảng cách đến tận một dặm sao?
Phát hiện kinh người như thế, làm cho hắn trong lòng nhịn không được chửi thề, bà mẹ nớ! Đem một người trưởng thành toàn thân trọng dặm đánh bay đi hơn một dặm, còn đụng gãy được cột buồn, đây có thể còn là người sao? Chỉ sợ khí lực cũng không kém hơn Bỉ Mông a? Đây mà là người sao? Đúng rồi, Khách Thu Toa, chẳng lẽ nàng ta cũng là con rồng có thể biến ảo thành người sao? Ông trời ơi, thật ác quá! Đối với một đầu rồng trưởng thành, ta còn chỉ dùng năm thành đấu khí, đây không phải là muốn chết sao?
Nghĩ vậy, hắn căm tức hướng Ái Liên Na chỉ trích: "Các hạ không cần cải trang nữa. Thân là một cự long trưởng thành có thể biến ảo nhân hình, ngươi không biết dùng hình dạng nhân loại đánh lén người khác là một chuyện rất mất mặt sao?"
"Ha ha!" Ái Liên Na nghe xong cười nắc nẻ, vừa tiếp tục liệu thương cho hắc long vừa cười nhạo nói: "Ngươi như thế nào mà ngu ngốc vậy? Ta rõ ràng là nhân loại, ngươi sao lại nói ta là rồng chứ?"
"Nói bậy!" Người nọ cả giận nói: "Khí lực của ngươi làm sao có thể lớn như vậy, đem ta đánh bay xa như vậy không nói, còn đánh nát một thanh thần khí, ngươi cho rằng ngươi là bỉ mộng hoàng tộc sao?"
"Ha ha!" Ái Liên Na cười nói: "Ngươi có thể mặc được chiến thần sáo trang của Giáo Đình, hẳn là cao tầng trong Giáo Đình, vì sao lại không nhận biết ta chứ?" Đang khi nói chuyện, nàng cũng đã đem vết thương của hắc long trị liệu xong.
Tuy rằng lân phiến của hắc long có thể chống cự hết thảy ma pháp, thế nhưng mà không có nghĩa là thịt của hắc long cũng có thể như vậy, chỉ cần ma lực trực tiếp tác dụng vào dưới làn da của nó, đồng dạng có thể tiến hành trị liệu hữu hiệu vết thương cho nó. Đương nhiên, lân phiến hư hao của nó thì không có biện pháp chữa trị, bất quá trong các loại rồng thì lực khôi phục của hắc long là mạnh nhất, cái miệng vết thương lớn hơn một thước đã có thể khép lại trong thời gian ngắn, như vậy về phần lân phiến hư hao tối đa vài ngày là có thể hoàn toàn dài ra như cũ.
"Ta vì cái gì phải nhận ra ngươi? Chẳng lẽ ngươi cùng cao tầng Giáo Đình rất quen thuộc sao?" Người nọ kỳ quái hỏi. Trên người hắn toàn thân là giáp, cả mặt cũng bị che đi, cho nên Ái Liên Na không cách nào nhận ra hắn là ai.
"Đương nhiên, cao tầng Giáo Đình ta đều nhận biết, bọn hắn cũng đều nhận biết ta." Ái Liên Na nghiêm túc gật đầu nói: "Bởi vì ta chính là Ái Liên Na bị bọn hắn đuổi ra khỏi Thánh Đô."
"Nguyên lai là ngươi!" Người nọ giật mình nói. Hiển nhiên đại danh Ái Liên Na hắn cũng biết đến, lúc trước bần đạo vì nàng cơ hồ khơi mào ra cuộc nội chiến ở Giáo Đình, sự tình huyên náo xôn xao, toàn bộ đều truyền ra khắp đại lục, hắn lại làm sao có thể không biết đây?
"Như vậy ngươi là ai? Vì cái gì thần khí sáo trang của Giáo Đình lại ở trên người của ngươi." Ái Liên Na nghiêm nghị hỏi.
"Ta? Ai! Ta là ai cũng không trọng yếu, ngươi cũng không cần biết." Người nọ sau khi thở dài lạc mịch nói. Hắn tại lúc nói chuyện, ma lực quang minh trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, vừa chữa trị thương thế, vừa chữa trị cho thần khí. Cái chỗ tốt thứ hai của bộ chiến thần sáo trang này là sau khi bị hao tổn thì có thể dùng phương pháp quán thâu ma lực tự động khôi phục.
Nhìn vết lõm trước ngực chậm rãi khôi phục như lúc ban đầu, hơn nữa, cái đạo ma pháp hộ bích vô hình cũng bắt đầu hình thành lên, trong nội tâm A Nhĩ Bá Đặc cuối cùng là thở dài ra một hơi. Trong lòng âm thầm may mắn, may mắn đụng phải một hài tử không hiểu chuyện, có thể để cho hắn kéo dài thời gian. Nếu như đụng phải một tên gia hỏa khôn ranh, vừa rồi nhất định sẽ xông lên bổ cho mình một gậy, như vậy hắn chỉ sợ phải trực tiếp trở lại trong chuyển sinh trì ở thiên giới rồi.
"Ngưng giả bộ bí hiểm à?" Ái Liên Na khinh thường mà nói: "Đừng tưởng rằng đã mọc cánh ta cũng không nhận ra ngươi, cao thủ cấp bậc kiếm thần trên đại lục cũng không có được bao nhiêu. Ni Khoa đại nhân đã đến đây rồi, vậy ngươi, thân phận của các hạ A Nhĩ Bá Đặc còn rất khó đoán sao?"
"Ha ha, tiểu cô nương thông minh." A Nhĩ Bá Đặc cười khổ nói: "Được rồi, ta thừa nhận là ta."
"Hắc hắc, vậy là được rồi." Ái Liên Na cười nói: "Như vậy A Nhĩ Bá Đặc các hạ có phải hay không đã gia nhập vào trận doanh của Giáo Đình?"
"Nhìn trang bị trên người ta, vẫn chưa thể nói rõ vấn đề sao?" A Nhĩ Bá Đặc nói :" Tiểu cô nương phụ thân ngươi hiện tại là cộng sự của ta, nể mặt mũi của hắn, ta cho ngươi một cơ hội sửa đổi, chỉ cần ngươi chịu trở lại bên cạnh phụ thân ngươi, ta có thể hướng Giáo Hoàng cầu tình, miễn đi toàn bộ tội lỗi của ngươi."
"Cám ơn ý tốt của các hạ, thế nhưng ta không cần." Ái Liên Na thản nhiên nói: "Khi mà lệnh truy sát của Giáo Đình bức bách ta phải ở trong nơi hoang dã, như một tên ăn mày mấy tháng trời, ta cũng đã quyết tâm quyết không cùng cái tổ chức dơ bẩn kia có bất kỳ quan hệ gì nữa."
"Nhưng còn lệnh tôn đại nhân...", A Nhĩ Bá Đặc đang định nói tiếp thì lại bị Ái Liên Na cực nhanh cắt lời.
"Ông ấy có tín ngưởng của ông ấy, ta có truy cầu của ta." Ái Liên Na lạnh lùng nói.
Lời nói của Ái Liên Na đã kết thúc tâm chiêu hàng của A Nhĩ Bá Đặc, hắn đành phải bất đắc dĩ nhún nhún vai nói: "Vậy được rồi, ta hiểu được, xem ra ngươi quyết tâm đối đầu với Giáo Đình đến cùng chứ gì?"
"Sai, là Giáo Đình quyết tâm muốn diệt trừ chúng ta mới đúng, chúng ta là bị ép." Ái Liên Na lạnh lùng phản bác nói. "Tranh cãi ai đúng ai sai, là một việc rất nhàm chán, chân lý duy nhất trên thế giới chỉ có thực lực. "A Nhĩ Bá Đặc bất đắc dĩ nói :"Mặc dù ta không thích cái chân lý này, nhưng đó lại là sự thật."
"Ha ha!" Ái Liên Na cười nói :" Nói rất đúng, vậy hãy để cho chúng ta dùng cái chân lý đó mà nói chuyện đi." Nói xong nàng liền thúc hắc long đánh về phía A Nhĩ Bá Đặc.
"Đừng tưởng rằng sức chiến đấu so bằng với Bỉ Mông là được, có đôi khi kỹ xảo mới trọng yếu hơn." A Nhĩ Bá Đặc không chút hoang mang mà nói: "Ta thừa nhận thiên phú của ngươi khiến cho ta đố kỵ, thế nhưng ngươi quá trẻ tuổi, kỹ xảo chưa kịp tôi luyện, có khí lực không thôi cũng vô dụng, để cho ta cho ngươi một bài học đi. Ta sẽ cho ngươi minh bạch, kiếm thần chiến đấu như thế nào." Nói xong vừa vặn Ái Liên Na cũng đã tới gần hắn.
A Nhĩ Bá Đặc nhẹ nhàng lách mình mấy cái liền tránh được cái bổng của Ái Liên Na, cũng tại trong nháy mắt liên tục xuất ba kiếm về phía Ái Liên Na, phân biệt tại cánh tay, đùi, cùng phía sau lưng Ái Liên Na. Lực phòng ngự của Ái Liên Na thật sự quá biến thái, A Nhĩ Bá Đặc tự tin ba kiếm này có thể đem một bộ trọng thiết giáp chém thành vài đoạn, thế nhưng bổ vào trên người Ái Liên Na, vẻn vẹn sâu vào thịt mây tấc, hơn nữa mũi kiếm vừa rời đi, miệng vết thương liền tự động khép lại.
Thoạt nhìn ba kiếm này uy lực tuyệt luân, nhưng kết quả thu lại chỉ là làm rách bộ y phục của Ái Liên Na mà thôi. Đối mặt với Ái Liên Na siêu cấp cường hãn như vậy, cộng thêm lực phòng ngự và lực khôi phục gần như biến thái, A Nhĩ Bá Đặc ngoại trừ cười khổ còn có thể như thế nào?
Ái Liên Na hiện tại, trải qua sự chỉ bảo của bần đạo và Vong Ưu, thực lực so với Mễ Nặc Á thời kỳ toàn thịnh còn mạnh hơn rất nhiều, nhất là sau khi tu luyện , tiến cảnh càng là một ngày ngàn dặm. Tuy rằng còn chưa luyện ra hỏa diễm lợi hại gì, thế nhưng năng lượng tinh khiết trong cơ thể lại trở nên hùng hậu vô cùng, bằng không thì vừa rồi cũng không thể một gậy đem A Nhĩ Bá Đặc đánh cho thảm như vậy.
Bất quá, Liên Na dù sao về phương diện kỹ xảo không có nhiều thời gian luyện tập, so với kiếm thần A Nhĩ Bá Đặc khổ luyện cả đời, quá thật kém quá xa. Huy vũ truyền thừa bổng liên tục nhưng ngay cả cái chéo áo của A Nhĩ Bá Đặc cũng không đụng được đến. Mà pháp thuật nàng chủ yếu dùng để trị liệu, tạm thời trên công kích không có gia trì pháp thuật cường hãn, cho nên nàng đối với đối thủ A Nhĩ Bá Đặc linh hoạt như chạch cũng là không có biện pháp, trong nhất thời, hai người lâm vào thế giằng co.
Vừa lúc đó, tình hình trên chiến trường lại một lần nữa xảy ra chuyển biến, hỏa long pháo trên bốn chiếc thiết giáp chiến hạm yên lặng đã lâu một lần nữa phát uy, mấy trăm đạn pháo cùng lúc bắn lên bầu trời, sau đó rơi xuống vào giữa hạm đội chằng chịt phía Giáo Đình. Mặc dù có một nửa đạn pháo rơi xuống biển, ngòi nổ bị dính nước căn bản không nổ được, nhưng một nữa khác thì rơi vào trên hạm đội của Giáo Đình mang đến thương vong cực lớn.
Vài chiếc chiến hạm bị hơn mười quả đạn pháo bắn trúng, toàn bộ chiến sĩ trên thuyền đều bị nổ tan xác, số khác thì bị dư lực ép rơi xuống biển trúng độc mà chết. Bạo tạc qua đi, khắp nơi đều là lửa, rất nhanh, mấy cái thuyền còn sót lại đã bị vây bởi biển lửa.
Sau đó, hỏa long pháo không ngừng khai hỏa, mỗi lần đều là mấy trăm quả pháo nhắm về hạm đội dày đặc của Giáo Đình, khiến cho đội quân Giáo Đình thống khổ kêu cha gọi mẹ, chạy trối chết. Chưa đến nữa ngày, đã có trên trăm chiến hạm hóa thành bó đuốc cực lớn trên biển.
Thắng lợi đang dần nghiêng về phía thất công chúa, hạm đội bên Giáo Đình đã bắt đầu có dấu hiệu bất ổn, cứ theo như tình hình này mà nói, Giáo Đình thua không thể nghi ngờ. Nhưng khiến cho người ta kỳ quái chính là, quan chỉ huy hạm đội bên Giáo Đình dù cho hiện tại đã lâm vào tình trạng cực kỳ bất lợi, cũng vẫn không chịu lui lại.
Có các pháp sư trợ giúp, bọn hắn muốn rút lui khỏi chiến trường cũng không quá khó khăn, nhưng vì cái gì bọn hắn còn liều chết chiến đấu đây? Trong nội tâm thất công chúa hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng, chẳng lẽ trong này còn có âm mưu gì khác sao?
Truyện khác cùng thể loại
548 chương
124 chương
134 chương
1442 chương
7 chương
247 chương
261 chương
124 chương