Trương Tam Phong Dị Giới Du
Chương 302
Huyết chiến kịch liệt trên chiến trường phân hai nhánh triển khai, hàng đầu chiến tranh là Đại Hán quốc trước tiên phát động, hai phụ tử Long Khiếu Vân, Long Thanh Vân cũng kế thừa huyết thống thiện chiến Long gia, ỷ vào kỵ binh nhiều ưu thế, chủ động nhắm chỗ đông cận vệ quân Tạp Đặc phát khởi thế công như thủy triều. Trên chiến trường thảo nguyên rộng lớn, hai người phụ tử chia quân đội làm vài luồng, tránh Tạp Đặc kỵ binh, phóng tới quân bộ binh Tạp Đặc phòng ngự nghiêm mật, thay nhau đánh cho cận vệ quân Tạp Đặc kêu khổ thấu trời, nhưng bộ binh ngoài bị động phòng thủ cũng không hề có biện pháp khác? Bọn họ đuổi không kịp chiến mã.
Mà khi kỵ binh Tạp Đặc chuẩn bị cứu viện, quân Đại Hán đã sớm chạy. Tạp Đặc kỵ binh ít người, không có bộ binh phối hợp, bọn họ cũng không dám vọng động đuổi theo, môt khi bị kỵ binh Đại Hán lấy ưu thế bao vây sẽ hỏng bét rồi. Nhưng nếu toàn quân tiến công Đại Hán bộ binh, lỡ kỵ binh quay lại quấy rầy, nhân số cũng không chiếm tiện nghi. Cho nên lâm vào cục diện bị động. Cũng may nhân số đông đảo, lại thêm phó thống lĩnh Đốc Tạp Lặc là một quân nhân lão luyện, không cầu có công, chỉ cầu vô sự, chỉ huy coi như quy củ. Hơn nữa đây là quốc gia chiến tranh, sĩ khí quân lính Tạp Đặc cũng còn tốt, cho nên hắn còn miễn cưỡng duy trì cục diện không đến nổi thất thố, tạm thời còn không có tan tác.
Tại hạ dạo trên chiến trường, Ni Cổ Lạp Tư giống mãnh hổ hung mãnh, đặt hắn ở trên chiến trường, tận tình triển hiện năng lực ra ngoài. Nhằm Thiết Bích quân đoàn ở giữa của tam đại quân đoàn Tạp Đặc, Ni Cổ Lạp Tư mang theo mười vạn đại quân, sử dụng các loại chiến thuật không thể tưởng tượng nổi, trước dùng trận tên bắn vào hông Dong Binh quân đoàn đại khai sát giới, sau đó thời điểm Thiết Bích quân đoàn tiếp ứng, nghênh ngang rời đi. Rồi hóa thành mấy trăm tiểu đội như mũi dùi, phân tán mà đi, để truy binh Thiết Bích quân phía sau tối tăm mặt mũi không biết đuổi theo bên nào cho tốt.
Khi truy binh còn đang mê hoặc, bọn kỵ binh phân tán lại đang hội hợp một chỗ khác, bắt đầu giày xéo Dong Binh quân đoàn lần nữa một, bọn lính đánh thuê vốn vô tâm tử chiến, lại gặp được đại lục đệ nhất quân đoàn chuyên tìm tới xử, hơn nữa quân đội chịu trách nhiệm che chở bọn hắn căn bản không phải đối thủ người ta, bị Ni Cổ Lạp Tư tận tình đùa bỡn trong tay. Bọn họ lập tức sợ rồi, đối mặt Lam Sắc Thiểm Điện quân đoàn xuất hiện lần nữa chỉnh tề công kích toàn diện, bọn lính đánh thuê năm bè bảy mảng lúc này liền mất dũng khí chiến đấu, lao nhao kéo bè kéo cánh giải tán.
Thiết Bích quân đoàn tổng chỉ huy Tháp Khắc không phải không nghĩ tới Ni Cổ Lạp Tư lợi hại. Chẳng qua không nghĩ tới lợi hại đến như thế. Thiết Bích quân đoàn của hắn, mấy lần muốn cùng Lam Sắc Thiểm Điện chiến đấu, người ta không dùng Thanh Long quân đoàn che chở, thì chia ra chạy, luôn có biện pháp tránh chiến đấu cùng Thiết Bích quân đoàn. Tổng chỉ huy Tháp Khắc trong lòng buồn bực không hiểu được. Làm sao bọn họ nói phân liền phân, nói tụ liền tụ, một chút cũng không trễ nãi đâu?
Nhìn thấy không có biện pháp giao chiến cùng Lam Sắc Thiểm Điện quân đoàn, hắn không thể làm gì khác hơn đành dây dưa với Thanh Long thiết kỵ, nhưng mới vừa cùng Thanh Long quân đoàn đánh không có bao lâu, Ni Cổ Lạp Tư vừa đem Dong Binh đoàn chia thành từng mảng. Sau đó bất kể là bộ binh thủy quân, liền trực tiếp bắt đầu ngoan đá phía sau Thiết Bích quân đoàn. Thủy quân nhìn thấy Thiết Bích quân hai mặt thụ địch vội vàng lên tiếp ứng, Ni Cổ Lạp Tư lại dẫn binh chia làm hai đường, sau đó tập kích hai cánh thủy quân, giết thủy quân kêu khổ thấu trời. Đồng thời cũng làm Thiết Bích quân đoàn chú ý đầu không để ý mông, chật vật không chịu nổi, trên chiến trường Tạp Đặc, tổng chỉ huy Tháp Khắc cũng muốn khóc.
Cuối cùng hắn định dứt khoát bỏ qua bọn lính đánh thuê, toàn tâm toàn ý bảo vệ thủy quân, hướng đại doanh vừa đánh vừa lui. Thế nhưng, đối mặt Ni Cổ Lạp Tư giảo hoạt như hồ ly, phòng ngự của hắn liền lủng ra trăm ngàn chỗ hở, luôn bị tìm được khe hở, đột nhiên bị Lam Sắc Thiểm Điện hung hăng kéo vài mảng ra cắn lên một ngụm. Rồi lúc đó, hắn còn phải chịu đựng quân đoàn anh dũng thiện chiến nhất trên đại lục, Thanh Long thiết kỵ như sóng biển dâng lên tập kích, tổn thất thảm trọng. Thời điểm này chỉ sợ là cả đời hắn đánh trận bị uất ức nhất rồi. Bốn mươi vạn đại quân bị hai mươi vạn người đánh phải liên tiếp bại lui, nếu không phải bây giờ còn có trách nhiệm chỉ huy quân đội, Thiết Bích quân đoàn tổng chỉ huy Tháp Khắc hẳn muốn lập tức tự tử, mau sớm kết thúc trận ác mộng này.
Trên chiến trường chiếm hết thượng phong, tràng huyết chiến cũng đến trình độ gay cấn. Hiện tại trên chiến trường đã như cài răng lược rồi, phụ thân mang theo đội thân vệ một vạn tinh nhuệ, dựa vào thực lực cá nhân cường hãn, giết sâu vào trận địa Tạp Đặc, mặc dù phía sau hắn có lượng lớn khinh kỵ binh cùng bộ binh đi theo, nhưng hai cánh quân hắn còn chưa có theo tới.
Quân đội Tạp Đặc chính diện phụ thân đều là bộ binh, cho nên đột kích tương đối dễ dàng, nhưng hai cánh có Hổ Hoàng quân mấy vạn kỵ binh nằm vùng. Hai cánh Thanh Long quân khi thọc sâu vào trung quân Tạp Đặc, lập tức bị Hổ Hoàng kỵ binh tụ thế đã lâu phản kích, đi đầu chính là Hổ Khiếu quân cường hãn nhất.
Bên súc lực chờ thời, bên huyết chiến nửa ngày, hai bên giao phong cao thấp liền phán, phía trước nhất một tầng Thanh Long kỵ sĩ lập tức bị giết té ngựa. Thế công hung mãnh của Thanh Long quân đoàn ngưng lại, song phương ngay sau đó triển khai một trận kỵ binh đối công dị thường thảm thiết. Mặc dù Thanh Long quân có quân đội tiếp viện, dựa vào trang bị hoàn mỹ cùng thân thủ cao cường, bắt đầu giết Hổ Khiếu quân liên tiếp lui về sau, nhưng tốc độ tiến công chậm đi rất nhiều.
Hai cánh bị người ta ngăn chặn, phụ thân lại đang thuận bườm xuôi gió. Hắn mang theo là Thanh Long quân tinh nhuệ nhất, đánh lại là đoàn quân đội nhị lưu Hổ Hoàng quân, tốc độ tấn công cực kỳ khoái, rất nhanh dứt bỏ hai cánh, tạo thành thế công thẳng tắp.
Huyết chiến kéo dài đến bốn giờ chiều, phụ thân đã xâm nhập rất sâu trong trận địa Tạp, cách đài cao Tây Tư Nhĩ thân vương còn khoảng ngàn thước, hai người lúc này đã có thể thấy được đối phương. Phụ thân máu tươi đầy người vẫn sinh long hoạt hổ, chiến đấu vừa rồi vẫn dùng lực tay đánh đối thủ, đấu khí hao phí cũng không bao nhiêu, độ khôi phục sức lực của hắn lại cao biến thái, cho nên tái chiến lực rất cao. Hắn phất tay chém rớt mấy chiến sĩ Hổ Hoàng quân không sợ chết, sau đó ném ánh mắt qua Tây Tư Nhĩ thân vương.
"Tây Tư Nhĩ. Ta tới rồi!" Phụ thân cao giọng quát.
"Đáng tiếc huynh đệ chúng ta rốt cục vẫn phải tới một bước này." Tây Tư Nhĩ thân vương thương cảm nói: "Huynh đệ xin đi trước một bước, đợi ca ca ta chết, ta sẽ đích thân tìm ngươi bồi tội !" Dứt lời, hắn hung hăng phất tay.
Sau đó, dưới đài Tây Tư Nhĩ thân vương một cổ ma pháp cường đại ba động bắt đầu kéo dài. Thì ra, Tây Tư Nhĩ thân vương đã sớm mang Ma Đạo đoàn đặt ở nơi này. Đợi đến khi phụ thân mỏi mệt mang đám thân vệ quân tinh nhuệ giết tới đây, liền nhất cử dùng pháp thuật cao gần cấp 11 thu thập hết, không giống như lần trước, bị buộc khống chế phạm vi pháp thuật trên tiền tuyến hai quân, lần này pháp thuật phóng ra bao phủ trên đầu toàn bộ Thanh Long thân vệ quân.
Dưới tình huống bình thường, một kích kia đủ để giết chết phần lớn gần vạn quân, chưa tính thương nặng, thậm chí giết chết cả phụ thân. Lại bởi vì Đại Ma đạo sư Tha Khắc Đàn bây giờ không phải là người phát động pháp thuật, mà có hơn trăm người phụ trợ, cho nên thi triển pháp thuật cấp 11 xong, hắn còn có dư lực thi triển những pháp thuật khác tiếp tục công kích, cho đến khi phụ thân cùng tinh nhuệ quân toàn diệt.
Sau đó, Tây Tư Nhĩ thân vương tự mình dẫn năm ngàn thân vệ quân của hắn và mấy vạn kỵ binh, có pháp sư đoàn phối hợp trực tiếp phản công giết Thanh Long quân đoàn mỏi mệt. Đến lúc đó, dù không đánh bại hai cánh Thanh Long quân thì thế nào, hắn chiếm cứ chủ động trên chiến trường, ít nhất có thể dễ dàng thối lui khỏi chiến trường, trở về đến đại doanh từ từ đợi Đại Hán quân chết đói.
Phụ thân hiện tại thân có ma lực, dĩ nhiên cảm thấy ma lực cường đại ba động, tuy nhiên hắn cũng không nóng nảy, đợi Tạp Đặc chuẩn bị ma pháp mười mấy phút đồng hồ, hắn vẫn không nhanh không chậm, bình tĩnh chiến đấu. Rốt cục, trên trời bắt đầu tụ tập mây đen, lôi điện pháp thuật Lôi Vân Phong Bạo sắp phủ xuống.
Nhìn thảm kịch sắp phát sinh, Tây Tư Nhĩ thân vương tâm tình kích động không dứt, có tiếc hận mất bạn thân, cũng có hưng phấn đánh bại cường địch, đánh xuống đi, lôi quang ánh sáng như ngọc, để cho Đại Hán dưới tiếng sấm rung lạc lối, để cho Tạp Đặc trong tiếng sấm rung xuống quật khởi lên. Tây Tư Nhĩ thân vương khẩn trương, lòng bàn tay chảy ướt mồ hôi.
Đáng tiếc, hết thảy cũng không giống hắn tưởng tượng, tia chớp thô to dọa người kia mặc dù đánh xuống, tuy nhiên nó bị một tầng hơi nước màu lam nhạt đột nhiên xuất hiện chắn phía ngoài, được màn nước che chở, Thanh Long chiến sĩ bên trong vô thương vô tích, chỉ có phía ngoài tấm màng nước bị sóng điện từ trên trời hạ xuống hóa thành tro bụi. Đáng thương cho một pháp thuật cấp 11 của Đại Ma đạo sư thi triển, chiến quả lấy được chỉ có thương vong binh lính bằng hai số lẻ.
"Đây là không thể!" Tây Tư Nhĩ thân vương bị một màn rung động sợ ngây người, bật thốt lên câu kinh điển trong văn kịch này.
Huyết chiến kịch liệt trên chiến trường phân hai nhánh triển khai, hàng đầu chiến tranh là Đại Hán quốc trước tiên phát động, hai phụ tử Long Khiếu Vân, Long Thanh Vân cũng kế thừa huyết thống thiện chiến Long gia, ỷ vào kỵ binh nhiều ưu thế, chủ động nhắm chỗ đông cận vệ quân Tạp Đặc phát khởi thế công như thủy triều. Trên chiến trường thảo nguyên rộng lớn, hai người phụ tử chia quân đội làm vài luồng, tránh Tạp Đặc kỵ binh, phóng tới quân bộ binh Tạp Đặc phòng ngự nghiêm mật, thay nhau đánh cho cận vệ quân Tạp Đặc kêu khổ thấu trời, nhưng bộ binh ngoài bị động phòng thủ cũng không hề có biện pháp khác? Bọn họ đuổi không kịp chiến mã. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Mà khi kỵ binh Tạp Đặc chuẩn bị cứu viện, quân Đại Hán đã sớm chạy. Tạp Đặc kỵ binh ít người, không có bộ binh phối hợp, bọn họ cũng không dám vọng động đuổi theo, môt khi bị kỵ binh Đại Hán lấy ưu thế bao vây sẽ hỏng bét rồi. Nhưng nếu toàn quân tiến công Đại Hán bộ binh, lỡ kỵ binh quay lại quấy rầy, nhân số cũng không chiếm tiện nghi. Cho nên lâm vào cục diện bị động. Cũng may nhân số đông đảo, lại thêm phó thống lĩnh Đốc Tạp Lặc là một quân nhân lão luyện, không cầu có công, chỉ cầu vô sự, chỉ huy coi như quy củ. Hơn nữa đây là quốc gia chiến tranh, sĩ khí quân lính Tạp Đặc cũng còn tốt, cho nên hắn còn miễn cưỡng duy trì cục diện không đến nổi thất thố, tạm thời còn không có tan tác.
Tại hạ dạo trên chiến trường, Ni Cổ Lạp Tư giống mãnh hổ hung mãnh, đặt hắn ở trên chiến trường, tận tình triển hiện năng lực ra ngoài. Nhằm Thiết Bích quân đoàn ở giữa của tam đại quân đoàn Tạp Đặc, Ni Cổ Lạp Tư mang theo mười vạn đại quân, sử dụng các loại chiến thuật không thể tưởng tượng nổi, trước dùng trận tên bắn vào hông Dong Binh quân đoàn đại khai sát giới, sau đó thời điểm Thiết Bích quân đoàn tiếp ứng, nghênh ngang rời đi. Rồi hóa thành mấy trăm tiểu đội như mũi dùi, phân tán mà đi, để truy binh Thiết Bích quân phía sau tối tăm mặt mũi không biết đuổi theo bên nào cho tốt.
Khi truy binh còn đang mê hoặc, bọn kỵ binh phân tán lại đang hội hợp một chỗ khác, bắt đầu giày xéo Dong Binh quân đoàn lần nữa một, bọn lính đánh thuê vốn vô tâm tử chiến, lại gặp được đại lục đệ nhất quân đoàn chuyên tìm tới xử, hơn nữa quân đội chịu trách nhiệm che chở bọn hắn căn bản không phải đối thủ người ta, bị Ni Cổ Lạp Tư tận tình đùa bỡn trong tay. Bọn họ lập tức sợ rồi, đối mặt Lam Sắc Thiểm Điện quân đoàn xuất hiện lần nữa chỉnh tề công kích toàn diện, bọn lính đánh thuê năm bè bảy mảng lúc này liền mất dũng khí chiến đấu, lao nhao kéo bè kéo cánh giải tán.
Thiết Bích quân đoàn tổng chỉ huy Tháp Khắc không phải không nghĩ tới Ni Cổ Lạp Tư lợi hại. Chẳng qua không nghĩ tới lợi hại đến như thế. Thiết Bích quân đoàn của hắn, mấy lần muốn cùng Lam Sắc Thiểm Điện chiến đấu, người ta không dùng Thanh Long quân đoàn che chở, thì chia ra chạy, luôn có biện pháp tránh chiến đấu cùng Thiết Bích quân đoàn. Tổng chỉ huy Tháp Khắc trong lòng buồn bực không hiểu được. Làm sao bọn họ nói phân liền phân, nói tụ liền tụ, một chút cũng không trễ nãi đâu?
Nhìn thấy không có biện pháp giao chiến cùng Lam Sắc Thiểm Điện quân đoàn, hắn không thể làm gì khác hơn đành dây dưa với Thanh Long thiết kỵ, nhưng mới vừa cùng Thanh Long quân đoàn đánh không có bao lâu, Ni Cổ Lạp Tư vừa đem Dong Binh đoàn chia thành từng mảng. Sau đó bất kể là bộ binh thủy quân, liền trực tiếp bắt đầu ngoan đá phía sau Thiết Bích quân đoàn. Thủy quân nhìn thấy Thiết Bích quân hai mặt thụ địch vội vàng lên tiếp ứng, Ni Cổ Lạp Tư lại dẫn binh chia làm hai đường, sau đó tập kích hai cánh thủy quân, giết thủy quân kêu khổ thấu trời. Đồng thời cũng làm Thiết Bích quân đoàn chú ý đầu không để ý mông, chật vật không chịu nổi, trên chiến trường Tạp Đặc, tổng chỉ huy Tháp Khắc cũng muốn khóc.
Cuối cùng hắn định dứt khoát bỏ qua bọn lính đánh thuê, toàn tâm toàn ý bảo vệ thủy quân, hướng đại doanh vừa đánh vừa lui. Thế nhưng, đối mặt Ni Cổ Lạp Tư giảo hoạt như hồ ly, phòng ngự của hắn liền lủng ra trăm ngàn chỗ hở, luôn bị tìm được khe hở, đột nhiên bị Lam Sắc Thiểm Điện hung hăng kéo vài mảng ra cắn lên một ngụm. Rồi lúc đó, hắn còn phải chịu đựng quân đoàn anh dũng thiện chiến nhất trên đại lục, Thanh Long thiết kỵ như sóng biển dâng lên tập kích, tổn thất thảm trọng. Thời điểm này chỉ sợ là cả đời hắn đánh trận bị uất ức nhất rồi. Bốn mươi vạn đại quân bị hai mươi vạn người đánh phải liên tiếp bại lui, nếu không phải bây giờ còn có trách nhiệm chỉ huy quân đội, Thiết Bích quân đoàn tổng chỉ huy Tháp Khắc hẳn muốn lập tức tự tử, mau sớm kết thúc trận ác mộng này.
Trên chiến trường chiếm hết thượng phong, tràng huyết chiến cũng đến trình độ gay cấn. Hiện tại trên chiến trường đã như cài răng lược rồi, phụ thân mang theo đội thân vệ một vạn tinh nhuệ, dựa vào thực lực cá nhân cường hãn, giết sâu vào trận địa Tạp Đặc, mặc dù phía sau hắn có lượng lớn khinh kỵ binh cùng bộ binh đi theo, nhưng hai cánh quân hắn còn chưa có theo tới.
Quân đội Tạp Đặc chính diện phụ thân đều là bộ binh, cho nên đột kích tương đối dễ dàng, nhưng hai cánh có Hổ Hoàng quân mấy vạn kỵ binh nằm vùng. Hai cánh Thanh Long quân khi thọc sâu vào trung quân Tạp Đặc, lập tức bị Hổ Hoàng kỵ binh tụ thế đã lâu phản kích, đi đầu chính là Hổ Khiếu quân cường hãn nhất.
Bên súc lực chờ thời, bên huyết chiến nửa ngày, hai bên giao phong cao thấp liền phán, phía trước nhất một tầng Thanh Long kỵ sĩ lập tức bị giết té ngựa. Thế công hung mãnh của Thanh Long quân đoàn ngưng lại, song phương ngay sau đó triển khai một trận kỵ binh đối công dị thường thảm thiết. Mặc dù Thanh Long quân có quân đội tiếp viện, dựa vào trang bị hoàn mỹ cùng thân thủ cao cường, bắt đầu giết Hổ Khiếu quân liên tiếp lui về sau, nhưng tốc độ tiến công chậm đi rất nhiều.
Hai cánh bị người ta ngăn chặn, phụ thân lại đang thuận bườm xuôi gió. Hắn mang theo là Thanh Long quân tinh nhuệ nhất, đánh lại là đoàn quân đội nhị lưu Hổ Hoàng quân, tốc độ tấn công cực kỳ khoái, rất nhanh dứt bỏ hai cánh, tạo thành thế công thẳng tắp.
Huyết chiến kéo dài đến bốn giờ chiều, phụ thân đã xâm nhập rất sâu trong trận địa Tạp, cách đài cao Tây Tư Nhĩ thân vương còn khoảng ngàn thước, hai người lúc này đã có thể thấy được đối phương. Phụ thân máu tươi đầy người vẫn sinh long hoạt hổ, chiến đấu vừa rồi vẫn dùng lực tay đánh đối thủ, đấu khí hao phí cũng không bao nhiêu, độ khôi phục sức lực của hắn lại cao biến thái, cho nên tái chiến lực rất cao. Hắn phất tay chém rớt mấy chiến sĩ Hổ Hoàng quân không sợ chết, sau đó ném ánh mắt qua Tây Tư Nhĩ thân vương.
"Tây Tư Nhĩ. Ta tới rồi!" Phụ thân cao giọng quát.
"Đáng tiếc huynh đệ chúng ta rốt cục vẫn phải tới một bước này." Tây Tư Nhĩ thân vương thương cảm nói: "Huynh đệ xin đi trước một bước, đợi ca ca ta chết, ta sẽ đích thân tìm ngươi bồi tội !" Dứt lời, hắn hung hăng phất tay.
Sau đó, dưới đài Tây Tư Nhĩ thân vương một cổ ma pháp cường đại ba động bắt đầu kéo dài. Thì ra, Tây Tư Nhĩ thân vương đã sớm mang Ma Đạo đoàn đặt ở nơi này. Đợi đến khi phụ thân mỏi mệt mang đám thân vệ quân tinh nhuệ giết tới đây, liền nhất cử dùng pháp thuật cao gần cấp 11 thu thập hết, không giống như lần trước, bị buộc khống chế phạm vi pháp thuật trên tiền tuyến hai quân, lần này pháp thuật phóng ra bao phủ trên đầu toàn bộ Thanh Long thân vệ quân.
Dưới tình huống bình thường, một kích kia đủ để giết chết phần lớn gần vạn quân, chưa tính thương nặng, thậm chí giết chết cả phụ thân. Lại bởi vì Đại Ma đạo sư Tha Khắc Đàn bây giờ không phải là người phát động pháp thuật, mà có hơn trăm người phụ trợ, cho nên thi triển pháp thuật cấp 11 xong, hắn còn có dư lực thi triển những pháp thuật khác tiếp tục công kích, cho đến khi phụ thân cùng tinh nhuệ quân toàn diệt.
Sau đó, Tây Tư Nhĩ thân vương tự mình dẫn năm ngàn thân vệ quân của hắn và mấy vạn kỵ binh, có pháp sư đoàn phối hợp trực tiếp phản công giết Thanh Long quân đoàn mỏi mệt. Đến lúc đó, dù không đánh bại hai cánh Thanh Long quân thì thế nào, hắn chiếm cứ chủ động trên chiến trường, ít nhất có thể dễ dàng thối lui khỏi chiến trường, trở về đến đại doanh từ từ đợi Đại Hán quân chết đói.
Phụ thân hiện tại thân có ma lực, dĩ nhiên cảm thấy ma lực cường đại ba động, tuy nhiên hắn cũng không nóng nảy, đợi Tạp Đặc chuẩn bị ma pháp mười mấy phút đồng hồ, hắn vẫn không nhanh không chậm, bình tĩnh chiến đấu. Rốt cục, trên trời bắt đầu tụ tập mây đen, lôi điện pháp thuật Lôi Vân Phong Bạo sắp phủ xuống.
Nhìn thảm kịch sắp phát sinh, Tây Tư Nhĩ thân vương tâm tình kích động không dứt, có tiếc hận mất bạn thân, cũng có hưng phấn đánh bại cường địch, đánh xuống đi, lôi quang ánh sáng như ngọc, để cho Đại Hán dưới tiếng sấm rung lạc lối, để cho Tạp Đặc trong tiếng sấm rung xuống quật khởi lên. Tây Tư Nhĩ thân vương khẩn trương, lòng bàn tay chảy ướt mồ hôi.
Đáng tiếc, hết thảy cũng không giống hắn tưởng tượng, tia chớp thô to dọa người kia mặc dù đánh xuống, tuy nhiên nó bị một tầng hơi nước màu lam nhạt đột nhiên xuất hiện chắn phía ngoài, được màn nước che chở, Thanh Long chiến sĩ bên trong vô thương vô tích, chỉ có phía ngoài tấm màng nước bị sóng điện từ trên trời hạ xuống hóa thành tro bụi. Đáng thương cho một pháp thuật cấp 11 của Đại Ma đạo sư thi triển, chiến quả lấy được chỉ có thương vong binh lính bằng hai số lẻ.
"Đây là không thể!" Tây Tư Nhĩ thân vương bị một màn rung động sợ ngây người, bật thốt lên câu kinh điển trong văn kịch này.
Truyện khác cùng thể loại
548 chương
124 chương
134 chương
1442 chương
7 chương
247 chương
261 chương
124 chương