Trương Tam Phong Dị Giới Du
Chương 274
Xế chiều hôm đó, trời còn chưa tối ta đã dẫn đại quân ra. Hành động lần này cần phải tốc chiến, ta xuất động ba cái kỵ sư đoàn, tổng cộng 18 vạn bộ đội và 1 vạn Cận Vệ Quân của phụ than!
Cũng không phải sử dụng cả 18 vạn bộ đội, ta vẻn vẹn chỉ dùng 1 sư đoàn 6 vạn người để đánh lén mà thôi, thêm 1 vạn của phụ thân nữa cũng đủ tẩm nhừ tử Tạp Đặc Vương Gia Cận Vệ Quân đệ nhất sư đoàn rồi! Vì đánh lén, thanh âm hành quân của Địa Hành Long thật sự quá lớn nên không có mang theo, để bọn hắn và 2 sư đoàn khác sẽ tiếp ứng trên đường chúng ta trở về, nếu vạn nhất chúng ta bị dây dưa chậm trễ thời gian phản hồi mà viện quân địch nhân đuổi theo không rời, cạc cạc! Vậy thì ta làm 1 chiêu phục kích nữa! Chiêu này gọi là liên hoàn pháo, ai tới mà chẳng chết!
Dưới sự giám thị của rada, chúng ta tiếp cận bọn hắn gần 20 dặm vẫn chưa bị phát hiện, ven đường gặp được 2 tiểu đội trinh sát đã bị cao thủ liệp sát đoàn ta phái ra phục kích, diệt sạch! Càng đi về phía trước ta càng thêm cẩn thận. Trên cái đại thảo nguyên này có một ít cao nhân có thể quỳ rạp trên mặt đất, nghe được tiếng đại quân di động trong vòng 20 dặm, ta không thể đại ý được.
Dưới mệnh lệnh của bần đạo, các chiến sĩ đều xuống ngựa, dùng da lông dày đã chuẩn bị trước bọc chân ngựa lại. Ngoài trọng giáp kỵ binh ra, khinh kỵ còn lại đều xuống ngựa đi bộ, lén lút đi về phía trước. Mãi đến khi khoảng cách còn chừng 2-3 dặm mới tập thể lên ngựa, nhẹ nhàng tiếp cận. Mặc dù nhẹ nhàng nhưng mấy vạn kỵ binh đánh bất ngờ, mặt đất đều phải run lên, có thể bắt người ta không phát hiện sao? Da dày cũng không có khả năng hoàn toàn làm tiêu trừ chấn động a?
Tạp Đặc quân doanh bắt đầu xuất hiện âm thanh ồn ào, có vẻ thập phần bối rồi, rất nhiều người tán loạn chạy ra. Bây giờ có bại lộ cũng không sao cả, khoảng cách này rất thích hợp xung phong mà! Mấy vạn đại quân không hẹn mà cùng nhau gia tốc!
"Các huynh đệ, theo ta lến, diệt đám món lòng cẩu nuôi dưỡng này!" Phụ thân hét lớn một tiếng, đồng thời không quên thả ra chiêu bài của hắn - Quang Minh pháp thuật "Quang Minh Lễ Tán"! Sau đó một mình mọt thú xông vào doanh địa Tạp Đặc đại quân! Cận Vệ Quân sau hắn cũng không cam lòng lạc hậu, đều rống giận lao về phía địch nhân đang còn ngơ ngác!
Mà lúc này ta phát hiện ra hiệu quả pháp thuật này của phụ thân tốt hơn bình thường rất nhiều, tầng bạch quang kia bám vào người tạo thành một chiến giáp, dày hơn xưa rất nhiều, hiển nhiên năng lượng ẩn dấu bên trong mạnh hơn rất nhiều. Hơn nữa diện tích chiêu này bao trùm cả hơn 500 thước, bán kính gần 600 thước làm vài ngàn thủ hạ của hắn đồng thời được lợi. Xỉu! Hóa ra Quang Minh thể chất còn có tác dụng tăng phúc uy lực của pháp thuật Quang Minh Hệ a! Nhưng mà ngay cả pháp thuật của trang bị mang theo cũng tăng phúc thì có phải là biến thái quá không?
Tóm lại, nói gì thì nói, lần đánh lén này hoàn toàn có thể dùng hai chữ hoàn mỹ để hình dung. Đại quân bần đạo xuyên từ trước ra sau, dẫm đại doanh của địch thất linh bát lạc, rất nhiều người đều chưa kịp ra lều trại đã bị lều trại sụp đổ đè lên, sau đó là vô số chiến mã chạy như bay phóng qua, để lại một đống thịt vụn. Một ít tên khôn khéo đã sớm bị tiếng chân đánh thức, không có ngủ say mà là chạy lên ngựa chuẩn bị chiến tranh, đám lão luyện này coi như may mắn, gặp chuyện không ổn liền dắt ngựa bỏ chạy, bần đạo đương nhiên không thể đuổi theo hết được.
Khi bần đạo chà đạp tiền doanh thì doanh trướng tại trung tâm, sư đoàn trường Đê Đê Á đang ngủ say ở trong té nhào xuống đất. Vì nữ nhân nên chiến giáp vân vân hắn cởi sạch cả, chờ khi hắn hoang mang rối loạn mặc vào xong, đi ra ngoài đã thấy đại doanh hóa thành một biển lừa, mà chúng ta đang lao về phía trung quân. Hắn vừa nhìn thấy đã biết mình xong đời rồi! Trên cái thảo nguyên mờ mịt này không có gì che chở, ngăn cản, doanh địa mình không có cả hàng rào, bị mấy vạn hổ lang chi chà đạp, có thể không xong đời sao!
Bất quá, cái làm cho lòng hắn hơi bình tĩnh lại là thế cục giờ không phải quá xấu, dù sao phía sau lưng mình còn mấy trăm vạn viện quân, mà đối thủ dường như chỉ có mấy vạn người thôi, nếu mình chiến đấu hăng hái thì... Vừa rồi hắn còn định nhanh chân bỏ chạy, nhưng giờ hắn đã có dũng khí đánh một trận!
Hơn nữa bộ đội của hắn cũng không phải toàn là bao cỏ, dù sao cũng là Tạp Đặc đệ nhất sư đoàn, ít nhất ở trung quân của hắn cũng có không ít tinh nhuệ. Khi quân ta vừa bắt đầu tập kích thì họ đã thanh tỉnh rồi, cũng bắt đầu tự động tập kết đợi lệnh. Những chiến sĩ này từ khi vào thảo nguyên cơ hồ là giáp mũ không cởi, ngựa không rời xa, trạng thái tùy thời đợi lệnh, hôm nay cuối cùng cũng có tác dụng! Đê Đê Á lên ngựa cầm thương, nhìn 3 vạn thủ hạ tinh nhuệ đi theo mình nhiều năm này không khỏi sinh ra hào khí. Hắn hét lớn: "Viện quân chỉ cách chúng ta chừng 20 dặm, chỉ cần chúng ta kiên trì hơn 30 phút thì địch nhân sẽ trả giá, đến lúc đó ta sẽ thưởng cho mọi người gấp mười lần, gia quan tiến tước, công danh lợi lộc ngay trước mặt! Lấy danh dự gia tộc của ta thề, ta quyết không nuốt lời!
"Thề sống chết đi theo tướng quân!" Mọi người bị lời của hắn đả động, đỏ mắt đáp ứng.
"Trận hình đột kích! Theo ta lên! Ai cản đường, giết không tha!" Đê Đê Á hưng phấn rống to, dẫn người vọt tới tiền doanh! Đầu tiên chém giết người một nhà, đạp máu tươi của bộ hạ mình mà vọt tới tiền doanh, gặp chủ tướng dũng mãnh như thế, những chiến sĩ tháo chạy cũng quay ngựa, giết ngược trở lại!
Nói thật, bần đạo qua rada đã thấy Đê Đê Á tập kết bộ đội nhanh như vậy, bổn sự trì quân của hắn quả thật làm ta hoảng sợ. Ta vốn tưởng rằng hắn sẽ quay đầu bỏ chạy, nếu vậy thì ta cũng chỉ có thể than ngắn thở dài, hoặc là hắn sẽ chết dưới vạn quân ngay tại trung quân, nhưng không nghĩ tới hắn có dũng khí tiến hành phản xung phong.
Dưới tình huống bình thường, đây tuyệt đối là lựa chọn sáng suốt nhất, thích hợp nhất. Kỵ binh không phải là binh chủng phòng bị, mà trung quân đại doanh ngay cả hàng rào cũng không, làm sao thủ đây? Về phần chạy trốn tức là buông tha cho toàn bộ đại doanh, mặc cho người đuổi giết, số người hắn có thể mang về đại khái là số người đang ở bên cạnh hắn, còn lại tuyệt đối là xong đời.
Dưới loại tình huống này chỉ có phản xung phong là thích hợp nhất, không chỉ có thể đầy đủ phát huy ra ưu thể của kỵ binh mà còn có thể kéo sĩ khí của mọi người lại, nếu hắn có thể chống lại được một chút, bộ đội ở hậu doanh có thể thắng được thời gian quý giá tập kết an toàn, chờ khi hậu doanh tập kết xong qua cứu viện thì bọn họ có thể đánh cái ngang tay rồi!
Đáng tiếc là, đối thủ hắn gặp phải quả thật quá cường đại. Bộ đội Đê Đê Á suất lĩnh vừa vọt tới tiền doanh đã đụng vào phụ thân, lúc ấy hắn nhìn thấy chiến giáp màu vàng uy phong của phụ thân, nhất là Thiết Giáp Thú dưới thân lập tức hiểu được việc lớn không tốt, nhưng mọi người đã đến đây có thể lui về sao? Hắn đã là tên trên dây, không thể không phát! Đành phải kiên trì vọt về phía phụ thân!
"Nha ~~~ nga!" Đê Đê Á gào lớn để lấy dũng khí cho mình, nhưng mà vẻn vẹn trong nháy mắt khi đối mặt với phụ thân thì thanh âm này đã trở thành thanh âm bi thống trước khi chết! Hắn thân là hoàng kim trung cấp chiến sĩ, một tích tắc trước khi sinh mệnh trôi đi đã hoàn toàn hiểu được một chuyện, hóa ra chênh lệch của mình với người ta lớn như vậy sao?
Phụ thân giết một đường, quân địch chạy tán loạn, đang buồn bực không thôi! Đột nhiên nhìn thấy Đê Đê Á dẫn quân tiến hành phản xung phong lập tức hưng phấn lên, cái càng làm hắn cao hứng là tướng lãnh địch nhân thậm chí có dũng khí lao về phía hắn làm hắn vui vẻ vô cùng. Vì tỏ vẻ kính ý với vị dũng sĩ này, hắn lập tức thôi phát đấu khí đến cùng cực, hung hăng bổ một kiếm tới!
Đấu khí bạch kim giống thực thể vừa hiện làm Đê Đê Á sợ tới mức thiếu chút nữa tè ra quần, nhanh chóng đổi công làm thủ, dùng đầu thương chắn đấu khí trọng trảm của phụ thân, chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, đầu thương, đầu người thêm đầu ngựa của Đê Đê Á cùng bị phụ thân trảm xuống!
Một kiếm tước tam thủ! Hiệu quả rất rung động, đương trường làm các chiên sĩ của Tạp Đặc đệ nhất sư đoàn sợ hãi, cái này là người sao? Chiến sĩ bên phía phụ thân lại sĩ khí đại chấn, dưới trường hợp trái ngược này, bộ đội phản xung phong của Tạp Đặc bị tan rã, bị giết đến kêu cha gọi mẹ, chạy trối chết!
"Phi!" Phụ thân tức giận phun ra một ngụm, mắng: "Còn tưởng có thể hảo hảo đánh một trận chứ, hóa ra là một cái ngu ngốc!" Nói xong tự mình giết về phía trung quân! Chỉ có chút bổn sự như vậy mà dám tới khiêu chiến, không phải ngu ngốc thì là cái gì?
Nhưng mà hành động của phụ thân lại làm bần đạo buồn bực không thôi, trong lòng âm thầm oán trách: "Bại gia tử a! Lần sau không đến lúc khó khăn nhất định không để hắn xuất chiến! Một kiếm liền chém bay 100 vạn! Ai chịu cho nổi? Nếu bị gia gia thấy không lấy roi quất hắn mới là lạ!"
Phải biết rằng dù sao Đê Đê Á kia cũng là vương tộc lập công lớn, toàn thân đều là bảo bối. Thương là ma pháp hàn thiết Điểm Tinh Thương, riêng tài liệu cũng không ít hơn 10 vạn, hơn nữa tay nghề của Ải Nhân đại sư, ít nhất cũng bán được mấy chục vạn, lại bị hắn làm hỏng cái một. Mà ma pháp áo giáp cấp bậc sư đoàn trường cũng là hàng cao cấp, ít nhất không có 10 vạn tuyệt đối đừng mơ. Phụ thân bổ nát cả mũ giáp, trên tay hắn nếu không có Long Giác Kiếm mà đấu khí cũng hùng hậu hơn người ta mấy lần thì sao dễ dàng phá hủy bảo vật như vậy được? Lần đầu tiên bần đạo hối hận, lúc trước không nên đưa Long Giác Kiếm cho hắn!
Đáng tiếc nhất là con ngựa kia, đó là một loại tinh khiết huyết mã độc hữu của Tạp Đặc vương thất, gọi là Mộng Huyễn Lam Kỵ vì ánh mắt màu lam và bốn vó của nó. Con ngựa này vô luận là tốc độ hay sức chịu đựng cũng đều là siêu nhất lưu, nếu không sao dám tới gần Thiết Giáp Thú? Tạp Đặc vương thất tổng cộng cũng chỉ mấy chục con, hơn nữa chỉ có đệ tử vương thất lập công lớn mới có tư cách cưỡi! Có cầu không cung, vô giá! Nếu như bị gia gia yêu ngựa nhìn thấy một bảo bối như vậy bị hắn trực tiếp chém bay đầu thì lão gia tử không phát điên mới là lạ!
Ngay khi bần đạo còn đang miên man suy nghĩ, một tia phản kháng ý thức cuối cùng của Tạp Đặc địa quân đã tiêu thất theo cái chết của Đê Đê Á, ngoài liều mạng trốn chạy ra không còn động thái khác nữa. Rất nhanh hậu doanh cũng bị chúng ta đột phát, bộ đội ở đây đã sớm chạy rồi. Phụ tâhn không nói hai lời muốn dẫn người truy đuổi!
"Dừng lại! Bảo bọn hắn đẩy nhanh tiến độ phá hậu doanh đi, phá xong không được truy, nhanh chóng lui binh!" Bần đạo cảm thấy hình như chiến đấu hôm nay có vẻ thuận lợi quá mức... Sợ đêm dài lắm mộng, cũng không kéo dài thời gian nữa, vội vàng hạ lệnh đánh nhanh rồi rút, ngay cả chiến lợi phẩm cũng chỉ là tùy ý kéo theo một ít chiến mã vô chủ mà thôi, còn lại thì mặc kệ!
"Tiểu tử, sao không truy chứ? Cũng có rất nhiều tên chưa kịp chạy mà, chỉ cần đuổi theo cam đoan làm sạch cả!" Phụ thân đang đuổi đến cao hứng, lại bị ta khẩn cấp kêu dừng, đương nhiên không quá nguyện ý rồi! Buồn đầu đến truy hỏi ta.
"Ta cảm thấy không đúng lắm, sự tình quá thuận lợi!" Bần đạo vẻ mặt nghiêm túc nói với phụ thân: "Tây Tư Nhĩ thân vương đấu với ta một tháng nhưng chưa từng chịu thiệt, lần nào bị ta tính kế cũng rất nhanh trả miếng, ta sợ lần này cũng là âm mưu của hắn!"
"Ừ! Tên tiểu tử kia quả thật rất giảo hoạt!" Phụ thân chỉ có điểm này là tốt, hắn biết mình không hiểu nhiều thứ lắm nên luôn tiếp thu ý kiến người khác, cho đến bây giờ cũng không vì điểm mặt mũi nhàm chán mà ngoan cố chủ trương của mình! Đây cũng là vì sao một cái chiến thuật ngu ngốc như hắn lại có thể ngồi vững chãi trên cái ghế quân đoàn trưởng!
Một bên bần đạo mệnh lệnh toàn quân lui về phía sau, một bên thả rada ra ngoài, phạm vi trinh sát của rada mặc dù trong vòng trăm dặm, nhưng là dù sao nó cũng phải bay qua mới thấy được, cũng không phải là bất cứ gió thổi cỏ bay gì trong vòng trăm dặm nó cũng có thể lập tức báo cáo ta biết được! Cho dù là khoảng cách 20 dặm thì nó cũng phải trinh sát hơn 10 phút mới được! Hơn nữa buổi chiều nó đã bay rất lâu rồi, đã mệt mỏi không chịu nổi nên khi đánh lén ta vốn không có phóng nó ra ngoài!
Bây giờ trong lòng bần đạo đã cảnh giác nên mặc kệ, thúc giục nó tăng phạm vi tìm tòi lên! Quả nhiên, cách chúng ta 20 dặm đã phát hiện hành tung của hai đại quân Tạp Đặc, đúng là muốn chặt đứt đường lui của chúng ta, tư thế muốn vây kín chúng ta. Hơn nữa bọn họ vượt qua chúng ta rất xa, cho dù giờ chúng ta muốn về cũng nhất định bị người ta chặn trên đường! Kết quả này làm bần đạo vô cùng kinh ngạc, Tây Tư Nhĩ thân vương này không khỏi quá lợi hại đi?
Sao hắn biết hôm nay ta đánh lén được? Đây là bần đạo nhất thời nảy lòng tham nha? Hơn nữa lấy vị trí của họ mà phán đoán, với tốc độ xuất động của họ thì khi ta còn chưa bắt đầu đánh lén họ đã ra ngoài rồi. Xỉu, sao bọn họ biết ta đến đây? Sao phán đoán được vị trí của ta? Đúng rồi, chết tiệt Đại Ma Đạo Sư, bần đạo đột nhiên nhớ tới Điện Hệ Đại Ma Đạo Sư Thác Khắc Đàn cũng bị Tây Tư Nhĩ thân vương mời đến, chỉ có hắn mới có thể phát hiện được sự biến hóa của đại quân trong mấy chục dặm.
Dù vậy trừ phi Tây Tư Nhĩ thân vương có chuẩn bị trước, nếu không sao có thể xuất động nhanh như vậy. Nói như vậy hẳn là người ta đã sớm có dự mưu, chuẩn bị tốt một cái ao để ta câu cá? Đáng thương cho Đê Đê Á, đứa nhỏ này đến chết cũng không biết bị người ta bán!
Hắc hắc! Đáng tiếc bần đạo không vội chút nào, thực mệt cho bần đạo luôn luôn cẩn thận, cách ta 40 dặm còn có 2 sư đoàn phục binh không xài đến đâu! Nếu không trong đám chúng ta có thể quay về được 2-3 thành là không sai rồi!
Quả nhiên không chỉ đường về đột nhiên có 20 vạn đại quân giết đến mà sau mông chúng ta cũng có một đội ngũ hơn 10 vạn đuổi theo, chuẩn bị tiền giáp hậu kích! Bất quá vì Tạp Đặc đệ nhất sư đoàn bại lui thật sự quá nhanh, bộ đội truy kích và vây kín cũng không phối hợp tốt, tuy đội ngũ phía trước ngăn chặn chúng ta nhưng bộ đội phía sau còn phải một lúc nữa mới có thể hoàn toàn vây quanh chúng ta.
" Hổ Hoàng! Hổ Hoàng!" 20 vạn kỵ binh chặn phía trước hưng phấn hô lớn, trong mắt họ, thắng lợi đã thuộc về Tạp Đặc! Mấy vạn Thanh Long Thiết Kỵ bị 20 vạn Tạp Đặc kỵ binh ngăn chặn đường đi, vô luận như thế nào cũng không thể chạy trốn được! Dưới sự suất lĩnh của Thống soái Tây Tư Nhĩ thân vương anh minh của họ, quân đoàn vừa trùng kiến trận đầu tiên đã là một trận bao vây tiêu diệt xinh đẹp, bọn họ có thể mất hứng sao?
So sánh với họ, các chiến sĩ Thanh Long Quân Đoàn tuy không hưng phấn như bọn hắn, nhưng lại không chút khiếp đảm, ngược lại còn dùng ánh mắt khinh thường nhìn đối thủ. 20 vạn đại giống như một bức tường thành che trước mặt chúng ta, lúc này trước bức tường có một đám người ngồi trên lưng ngựa, đầu lĩnh chính là Tây Tư Nhĩ thân vương!
Tây Tư Nhĩ thân vương là một vị trung niên thân sĩ rất có phong độ, nếu không có một thân giáp trụ thì nhìn sao cũng giống như một vị văn nhân đầy trí thức. Chỉ xét về khí chất thôi thì trong Thiết Tam Giác hắn hoàn toàn xứng đáng đệ nhất! Lúc này trên mặt hắn cũng không có nhiều ít hưng phấn mà càng nhiều là một loại tiếc hận, hảo hữu ngày xưa có thể giao thác tánh mạng giờ đây phải đứng trên chiến trường chém giết lẫn nhau, thật sự làm hắn không cao hứng nổi!
"Khiếu Thiên! Không nghĩ tới chúng ta lại gặp mặt trong tình huống như thế này!" Trong lời nói Tây Tư Nhĩ thân vương tràn ngập vẻ không đành lòng.
"Đúng vậy!" Phụ thân cũng vẻ mặt buồn bực nói: "Ngươi không thể không tới sao?"
Ta xỉu! Có người nói như hắn sao?
"Ha hả!" Tây Tư Nhĩ thân vương vẻ mặt cười khổ nói: "Còn nói như vậy, ngươi cũng chiếm một nửa lãnh thổ của Tạp Đặc chúng ta, ta có thể không tới sao?"
Tuy khẩu khí của hắn giống như dạy bảo tiểu đệ, nhưng phụ thân không có chút bất kiên nhẫn nào!
"Ai!" Phụ thân thở dài nói: "Ta cũng không muốn a? Nhưng ai bảo Phùng Tu Tư hai ta ngủ một giấc thật sâu, tỉnh lại đã như vậy rồi? Sớm biết vậy ta tỉnh chậm lại vài ngày a?"
"Ha hả! Theo ngươi nói chẳng lẽ ngươi tỉnh muộn mấy ngày thì Tạp Đặc vương quốc sẽ bị các ngươi chiếm toàn bộ phải không?" Tây Tư Nhĩ thân vương cười nói.
"Đừng nói nhảm nữa! Ngươi đánh với ta hay thả ta đi? Nói thẳng đi!" Phụ thân sắc mặt nghiêm chỉnh, nói với Tây Tư Nhĩ thân vương, đây là ta nhắc nhở hắn nói.
"Chẳng lẽ lão bằng hữu chúng ta gặp mặt không thể ôn chuyện được sao?" Tây Tư Nhĩ thân vương vẻ mặt mất mác nói.
"Nhưng mà con ta nói ngươi đang kéo dài thời gian, để cho người của ngươi ở phía sau đuổi kịp, cùng vây công chúng ta mà?" Phụ thân lại ngây thơ hỏi, ta xỉu, hắn quả thật là một người thành thật nha, cái này cũng nói ra nữa!
"Ha ha!" Tây Tư Nhĩ thân vương cười to nói: "Không nghĩ tới ngươi có một đứa con thông minh như vậy! Hắn nói không sai, ta đang đợi truy binh sau lưng ngươi!"
"Vậy ta phải đấu võ rồi!" Phụ thân hỏi: "Ngươi có tránh ra không?"
"Ta lừa gạt ngươi, ngươi không tức giận sao?" Tây Tư Nhĩ thân vương lại kỳ quái hỏi.
Phụ thân lắc đầu nói: "Ở trong lòng ta, ngươi vĩnh viễn là đại ca mà ta có thể giao tính mạng mình. Hơn nữa ta chạy tới đánh lén ngươi cũng đâu có nói với ngươi đâu? Bây giờ là giao chiến quan hệ hai bên, ta và ngươi ai nói thật đều là bất trung với quốc gia! Ta sao có thể trách ngươi đây? Ngươi chuẩn bị đi, ta muốn đột kích!"
"Tốt lắm! Ngươi thành thục ổn trọng hơn!" Tây Tư Nhĩ thân vương vui mừng cười nói. Sau đó hắn cũng vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đến đây đi, cho ta xem mấy năm nay ngươi có tiến bộ gì!"
"Như ngươi mong muốn! Toàn quân không kích!" Phụ thân nhấc Long Giác Kiếm trong tay, phóng xuất ra "Quang Minh Lễ Tán" xong hét lớn một liền, lập tức vọt về phía Tây Tư Nhĩ thân vương!
Truyện khác cùng thể loại
38 chương
517 chương
334 chương
501 chương
309 chương