Tuy rằng chết cháy không ít người làm bần đạo rất buồn bực, cũng may thương vong của Thanh Long quân đoàn coi như vừa lòng, ngoài trận đầu thương vong 4 vạn ra, trong vài lần chiến tiếp theo cũng chỉ chừng hơn 3 vạn mà thôi, như vậy, nếu tính toàn bộ Thanh Long quân đoàn trong thành, ta có thẻ lấy ra được 30 vạn bộ đội! Khi lửa còn đang hừng hực thiêu đốt, bần đạo tập kết 10 vạn tinh nhuệ rời đi, công tác khác thì giao cho người khác a! Một bụng tức giận của bần đạo cần phải tìm người phát tiết chứ! Cạc cạc! Tạp Đặc quốc vương bất hạnh bị ta nhìn trúng. Tên hỗn đản này tham dự toàn bộ kế hoạch đối phó với chúng ta, sinh tử phụ thân chưa biết, hắn phải chịu một nửa trách nhiệm! Ta mà không tìm hắn gây chuyện thì cảm thấy thực có lỗi với bản thân quá! Mục tiêu của ta rất rõ ràng, Xà Vẫn Quân Đoàn của ngươi không phải coi trọng Thanh Long Thành của ta sao? Hắc hắc, vừa hay ta cũng coi trọng tổng bộ của Xà Vẫn Quân Đoàn, phong thủy của Y Tạp Thành cũng rất tốt nha, vì vậy đành phải lấy về chơi vậy! Khi bần đạo chặn đường lui của đại quân Tạp Đặc, cơ hồ ngày nào cũng có một đám nhân mã vận chuyển lương thực đi ngang qua, đương nhiên là ta sẽ dẫn bọn hắn đến một chỗ "tốt", sau đó chơi trò "úng trung tróc miết"! Bọn họ căn bản không nghĩ tới quân đội dẫn dắt bọn họ là địch nhân nên bị ta đánh cho trở tay không kịp. Đội ngũ vận lương của họ ngàn bài một điệu, đều là 1 vạn nô lệ vận chuyển, 1000 quân chính quy của Tạp Đặc áp giải, phục kích thật đơn giản, không có chút cảm giác thành tựu nào! Nhưng thu hoạch thì lại nhiều đến kinh người, ngoài quân nhu ra, thứ mà ta coi trọng là nô lệ! Mấy vạn nô lệ đều bị ta tập trung lại tẩy não. Rất đơn giản, bần đạo chỉ dùng một câu là xong chuyện: "Từ giờ trở đi, các ngươi không còn là nô lệ nữa mà đã trở thành bình dân của Đại Hán Quốc! Là bình dân tự do, sau khi đại chiến chấm dứt ta sẽ thả cho các ngươi đi!" Nghe đến đó rất nhiều người kích động đến nỗi lệ rơi đầy mặt, rốt cục không phải làm nô lệ nữa! Rốt cục cũng đã có tự do của mình. Lúc đầu bọn họ còn không tin, mãi đến khi lấy được lương thực và quần áo được phân phát rồi về lại lều trại, lúc này bọn mới tin, một đám hoan hô nhảy nhót, mà sự cảm kích của họ với ta quả thật không thể diễn tả thành lời! Sau đó, ta nói thân phận và "chuyện đời" của Lệ Phù Nghê cho họ nghe, còn long trọng mời Lệ Phù Nghê ra gặp bọn họ nữa. Quốc gia của Lệ Phù Nghê bị diệt cũng chỉ mới mấy mươi năm, còn có rất nhiều lão nhân nhớ đến nên khi Lệ Phù Nghê xuất trướng, rất nhiều người đều quỷ trên mặt đất khóc lớn! Cảnh tình cảm cố quốc thật đẹp a! Lệ Phù Nghê cũng bị bọn họ làm cảm động đến phát khóc, bất quá sau đó nàng bắt đầu giảng thuật bi thảm của đế quốc và hành vi vô sỉ của Phùng * Tu Tư, sau khi thành công kích động lửa giận của mọi người, nàng truyền tin tức Phùng * Tu Tư đã bị bắt sống tới! Trong nhất thời, không khí đạt đến cao trào, cuối cùng Lệ Phù Nghê tung con bài cuối cùng ra, ai có thể giúp đỡ Thanh Long quân đoàn xúi giục nô lệ bạo động thành công thì sẽ có cơ hội được phong tước! Tin tức này lập tức làm đám nô lệ này ngây ra, từ nô lê đến phong tước thì chênh lệch đến cỡ nào a? Vẻn vẹn chỉ cần làm một chuyện không quá nguy hiểm là được! Lúc này còn có ai sẽ buông tha cho sao? Chỉ vì vài cái danh ngạch này mà đám nô lệ tranh nhau đến phá đầu! Cuối cùng, trải qua sàng lọc cẩn thận, Lệ Phù Nghê chọn ra 500 người đi hoàn thành hành động lần này. Vì ngăn chặn việc xuất hiện phản đồ, bần đạo để bọn họ nhìn thấy Phùng * Tu Tư bị bắt sống và hơn mười vạn kỵ binh Tạp Đặc đầu hàng tới, trong nô lệ có rất nhiều người nhận quan quân trong đám tù binh của Tạp Đặc, cái này thì không còn ai hoài nghi việc Tạp Đặc thảm bại nữa. Đợi hết lửa thì ta sẽ đưa 500 người này đi, đồng thời còn mấy trăm người của ta đi theo chỉ đạo bọn họ nữa. Không lâu sau ta đã lĩnh quân xuất chinh, vì có thể đi theo ta mà bốn sư đoàn trưởng bên cạnh cơ hồ phải đánh nhau, cuối cùng tên không hay ho là thứ năm sư đoàn, sư đoàn trưởng Tạp Lý Nhĩ, ai bảo hắn tư lịch thấp làm chi, không nói vừa lên chức mà còn là một đại quân đoàn trưởng nữa, hắn không ở lại thì ai ở lại? Y Tạp Thành là một thành lớn, dân cư vượt quá 50 vạn, xem như là một nơi quân sự trọng yếu qua trọng nhất của Tạp Đặc. Không chỉ có vị trí địa lỵ rất trọng yếu, đồng thời cũng là trung tâm kinh tế và chính trị của phía tây Tạp Đặc! Xét đến toàn bộ Tạp Đặc Vương Quốc thì nó cũng xếp đệ tam! Cách Lưỡng Tí Sơn chừng 400 dặm, trước kia còn từng bị gia gia đạp đến, sau đó gia gia lại bị ám toán trong một hồi đại chiến kia làm nó lại bị Tạp Đặc chiếm lại. Sau này phụ thân mấy lẫn dẫn quân công tới, đáng tiếc đều bị thủ đoạn nguyền rủa âm độc của Phùng * Tu Tư bức lui! Lịch sử của Y Tạp Thành rất lâu đời, bắt đầu từ quốc gia của Lệ Phù Nghê, nơi này đã là trận địa phòng ngự trên cùng của Đại Hán Quốc! Sau đó bị Tạp Đặc với tài lực kinh người chiếm cứ, lại xây dựng rầm rộ, kiến thiết nó thành một tòa kiên thành được xưng là không thể phá được! Tường thành của Y Tạp Thành cao gần 14 thước, độ dày của phần dưới vượt qua 10 thước, phần trên chừng 8 thước, đều chế tạo từ vật liệu thu thập trong núi gần đó, chắc chắn vô cùng. Không chỉ như vậy, Y Tạp Thành còn có 9 tòa vệ thành bao quanh, mỗi tòa vệ thành đều có thể lưu trữ chừng 5 vạn quân! Có thể tưởng tượng, nếu cường công thì sợ là không có mấy chục vạn thương vong mà trăm vạn binh lực thì đừng mơ tới làm gì! Nhưng lần này bần đạo lại dùng 10 vạn đại quân đến xử nó. Lần này chúng ta mặc chế phục của Xà Vẫn Quân Đoàn, lấy công văn của chính tay Phùng * Tu Tư viết, dùng cờ hiệu của Tháp Tháp Á Khắc sư đoàn, một đường đi tới thì các đồn biên phòng lớn nhỏ trong cảnh nội đều thoải mái cho vào! Ai! Có điều cho vào mà lại bị ta diệt thì quả thực cảm thấy có lỗi với người ta a! Thuận tiện nói một câu, Tháp Tháp Á Khắc đồng chí quả thật tinh ranh, sau sự kiện đại hỏa thiêu hắn liền dự cảm đến sự tình bất ổn, dưới tâm lý thế công cường đại của bần đạo rốt cục đã khuất phục, nguyện ý phối hợp với ta để bắt lấy Y Tạp Thành! Ai! Nói thật, cũng không nên trách hắn bất trung, thật sự là Phùng * Tu Tư rất đáng giận, hắn chỉ điểm không lọt một người nào của gia tộc Tháp Tháp Á Khắc, lại nói một ít tội vụn vặn của Tháp Tháp Á Khắc, cũng không có gì, một sư đoàn 10 vạn thì hắn chỉ ăn 3 vạn thôi, cũng không nhiều lắm! Mặt khác là một ít việc như buôn lậu, mua bán quân sự vật tư, giúp đỡ gia tộc ức hiếp người thiện lương chế tạo án oan hay trực tiếp dùng danh nghĩa bọn tặc phỉ để cướp bóc thương đội vân vân! Chừng đó tội cộng lại, nhiều nhất cũng chỉ là diệt tộc mà thôi! Bất quá, hiển nhiên hắn không muốn gặp kết cục như vậy, dưới sự đồng ý cam đoan của ta rằng tài sản và nhân viên gia tộc hắn sẽ không gặp thiệt hại gì thì hắn liền lập tức đáp ứng yêu cầu trợ giúp của ta! Không chỉ hắn, lại động viên thêm tâm phúc thủ hạ của hắn trong gia tộc tham dự, lạ phối hợp mệnh lệnh viết tay hàng thật giá thật của Phùng * Tu Tư, 10 vạn đại quân của bần đạo mới có thể nghênh ngang đi vào trong lãnh thổ Tạp Đặc mà không bị phát hiện thì cũng không có gì là lạ! Vẻn vẹn chỉ diệt đồn biên phòng là không đủ, chúng ta còn phải diệt cả mấy nơi đóng quân lớn nhỏ, cả trạm gác đồn trú vân vân nữa, thuận tiện còn giải cứu một ít nô lệ. Dù sao bộ đội nơi này thật sự ít đến đáng thương, chỉ cần không tiết lộ tin tức là tốt rồi. Trong 400 dặm đường ta luôn tính toán 3,4 bước, nhưng khi cách Y Tạp Thành mấy chục dặm đã xảy ra việc ngoài ý muốn, lúc ấy chúng ta phải đi ngang qua nơi đóng quân của một sư đoàn, bên trong vẻn vẹn có mấy trăm quân chính quy mà có đến mấy vạn nô lệ bị ta tẩy não! Bần đạo thật sự vẻn vẹn là đi ngang qua a! Nhưng mà đại quân của ta vừa đến thì người ở trong đã tự mình hành sự rồi. Chờ chúng ta đi vào đã thấy mấy trăm quân chính quy của Tạp Đặc đã bị mấy vạn nô lệ giận dữ đánh thành thịt vụn! Xem ra các nô lệ hận bọn hắn lắm a! Hóa ra đám quan quân của ta thấy bộ đội như chúng ta đến đây, còn dựng cờ hiệu của Tháp Tháp Á Khắc liền hiểu được là ta, lập tức phát động bạo loạn. Quan quân thủ hạ của ta đều là Chiến Sĩ từ bạc trắng trở lên, đặt ở đâu cũng được xem là cao thủ, có bọn họ đi đầu thì bạo động tiến hành thật sự rất thuận lợi. Có điều khi chúng ta đi vào, thấy các nô lệ vẫn dùng ánh mắt e ngại nhìn ta, lúc này mười mấy nô lệ và bộ hạ phụ trách đến đây làm công tác kích động mới thi lễ về phía ta! ------------------ (1): Tiếng Anh: Nghĩa là đảm bảo địch nhân không có chỗ để chạy, chỉ cần xuống tay là có thể bắt được, dễ dàng như bắt rùa từ trong một cái bình vậy. Chuyện quan trọng nhất lúc này là tiêu trừ sự nghi ngờ của đám nô lệ, cũng không thể để bọn hắn làm rối loạn hơn nữa! Bần đạo tuyên bố bọn họ đều đã là người tự do, lập tức một mảnh gào thét đinh tai nhức óc vang lên, ta lại tuyên bố mười mấy người tham dự việc này được phong thành quý tộc, bây giờ từ bọn họ tạm thời thống lĩnh đám nô lệ này, chờ sau khi ta thu phục xong Y Tạp Thành rồi lại xử trí tiếp! Không có việc gì không được ra ngoài để tránh bại lộ hành động của quân ta. Chuyện như vậy gặp một lần là ta đã hối hận rồi, chung quanh trấn nhỏ không thiếu bình dân của Tạp Đặc và quan viên địa phương, động tĩnh lớn như vậy khó có thể bảo toàn người ta không biết a! Cũng không thể giết sạch được? Đành phải mệnh lệnh phong tỏa những con đường giao thông trọng yếu lớn nhỏ, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi! Ai! Đều do trước đó không ước định tốt, nếu những nô lệ và quan quân của ta trầm ổn hơn một chút là tốt rồi, bọn họ thật sự không nên gây thêm phiền toái cho ta a! Làm loạn thêm rồi ta còn phải phong thưởng? Buồn bực! Trong một đêm tối om, đại quân của chúng ta lặng lẽ đi đến dưới cửa thành của người ta, đương nhiên cũng chỉ 300 người mà thôi, 10 vạn người cùng đến thì ai dám mở cửa thành chứ? Mấy trăm người này toàn bộ là Cuồng Chiến Sĩ của ta giả trang, đầu lĩnh chính là hai đại cao thủ thúc tổ và Tạp La! Bất quá người kêu của lại là Tháp Tháp Á Khắc, thủ vệ trông cửa nhìn thấy văn kiện và Tháp Tháp Á Khắc, không dám trậm chễ, nhanh chóng mở cửa thành ra. Chờ sau khi 300 người của bần đạo đi vào lập tức lộ ra diện mục dữ tợn, giết sạch binh lính thủ vệ ở đây! Lập tức tiếng kêu thảm thiết cắt qua màn đêm yên tĩnh, phóng thẳng lên trời cao! Khi toàn thành bị bừng tỉnh thì bộ đội mai phục ở ngoài thành cũng không nhàn rỗi mà đều giết vào đây, dưới sự dẫn dắt của nô lệ, bộ đội chủ lực giết thẳng về phía thành chủ phủ! Y Tạp Thành thành chủ đại nhân là một tên mập mạp gọi là Tháp Lạp, tối nay tâm tình của hắn rất vui sướng vì thủ hạ vừa báo cáo cho hắn 2 tin tức tốt! Một là Xà Vẫn Quân Đoàn Nguyên soái Phùng * Tu Tư đại nhân một đường thế như chẻ tre đánh tới dưới Thanh Long Thành, thừa dịp đối thủ mê hoặc chưa kịp trở tay, nội ứng ngoài hợp bắt được Thanh Long Thành! Hiện đang bao vây tiễu trừ đám lính tản mạn bên ngoài của Thanh Long Quân Đoàn. Một cái thắng lợi huy hoàng như thế đương nhiên Tháp Lạp phải cao hứng rồi, làm quan viên phụ trách đảm bảo hậu cần dù sao hắn cũng có công lao thật lớn, thăng quan tiến chức là chuyện tất nhiên! Bần đạo thừa nhận ta lại nói dối rồi, tin tức này là ta dùng cờ hiệu của lão Phùng thả ra, nếu không, mấy chục vạn đại quân đi mấy ngày rồi lại không có chút tin tức nào sao? Nếu vậy thì không tránh khỏi nghi ngờ a! Cho nên ta mới sai người đưa cho hắn một phong thư làm cho hắn cao hứng một chút trước khi chết! Ha ha, bần đạo thực nhân từ nha! Mập mạp thành chủ Tháp Lạp còn nhận thêm một cái tin tức tốt khác làm hắn cao hứng, tiểu thư quý tộc mà hắn để mắt kia, dưới áp lực của gia tộc đã khuất phục! Bây giờ con dê nhỏ đang ở trong phòng ngủ của hắn chờ hắn a! Thể trọng của Tháp Lạp chắc đã ngoài 400 cân, thân thể đơn bạc gầy yếu của tiểu thư kia chẳng biết có bị hắn đè chết không nữa! Ngay khi Tháp Lạp chuẩn bị nhảy lên giường, một trận chém giết thảm thiết từ rất xa truyền đến, âm thanh hò hét kinh tâm động phách kia làm hắn lạnh cả người, vì thế lập tức "xìu xuống", lúc này sao hắn còn có thể có hứng đây? Nhanh chóng mặc áo ngủ vào bỏ chạy ra ngoài. Khi hắn đi ra phía trước mới phát hiện trong thành chủ phủ của hắn nơi nơi đều là loạn quân, bọn họ nơi nơi đuổi giết thủ hạ của thành chủ, nhân số và thực lực chênh lệch thật lớn biến trận chiến này thành đơn phương giết hại, Tháp Lạp sợ tới mức tùy tiện chui xuống, núp dưới một cái gầm giường, đáng tiếc cuối cùng vẫn bị tìm ra, bắt làm tù binh! Cùng lúc đó, ở vùng ngoại thành, trong các nô lệ doanh, dưới sự an bài của ta cũng đều xảy ra bạo động! Vì lần chiến tranh này mà Tạp Đặc triệu tập 100 vạn nô lệ công tác ở đây, việc chính là chế tạo và vận chuyển quân nhu vật tư. Đãi ngộ của bọn họ kém tới cực điểm, cơ hồ mỗi ngày đều có mấy trăm người chết. Hiện trạng như vậy bọn nô lệ đã phải chịu đựng mấy chục năm rồi, lòng sớm mang phẫn nộ chỉ chờ ngày bùng nổ! Dưới sự xuất động quy mô của Phùng * Tu Tư thì đám linh trông coi nô lệ ở đây còn không đến 2 vạn, hơn nữa đều phân tán ra khắp nơi nên cuộc bạo động vô cùng thuận lợi, dưới sự tiếp ứng từ bộ đội của ta, vụng trộm đập vỡ xiềng xích, giết sạch đám linh trông coi! Lần đánh bất ngờ này bần đạo nắm rõ tình huống trong ngoài thành như trong lòng bàn tay, quân trông thành ở trong Y Tạp Thành vẻn vẹn chỉ 1 vạn người, ta phái 3 vạn quân của đệ nhất sư đoàn chủ công, tuyệt đối không có vấn đề! Ta lại phái 3 vạn quân của đệ tam sư đoàn phụ trách vây chặn 3 chỗ cửa thành khác, cần phải thịt sạch đám lính trong thành! Còn thừa 3 vạn người của đệ tứ sư đoàn thì bị phân tán, làm bạo động trong mấy chục cái nô lệ doanh ở vùng ngoại thành, kế hoạch tiến hành phi thường hoàn mỹ, chiến sự khắp nơi rất thuận lợi, chỉ có ngẫu nhiên vài cái nô lệ doanh phát hiện hành động của chúng ta, nhưng dưới sự đột nhiên cường công thì đám thủ vệ ít đến đáng thương kia vẫn bị chế phục! Đến hửng đông thì Y Tạp Thành đã hoàn toàn đổi chủ! 3 vạn đại quân lưu thủ của Tạp Đặc vì muốn trông coi nô lệ phải phân tán quá nhiều nên bị chúng ta nội ứng ngoại hợp, dễ dàng giết sạch, tù binh cơ hồ chưa kịp bắt đã bị nô lệ phẫn nộ giết! Tổn thất của Thanh Long Quân Đoàn rất nhỏ, vẻn vẹn là mấy trăm khi giao chiến với 1 vạn quân lính giữ thành và một ít thương vong khi tấn công phủ thành chủ, bất quá ít đến mức có thể xem nhẹ! Thành công chiếm lĩnh xong ta cũng không dám để đám nô lệ vào thành, nếu không bọn họ không làm hỏng cái thành này mới là lạ, một bên ta bảo các nô lệ trước tiên cứ ở tại doanh trại của mình đợi lệnh, phái đại biểu đến trao đổi với ta hướng đi sau này của bọn họ, một bên dán thông báo an dân, tỏ vẻ sẽ không làm gì với dân chúng trong thành. Đương nhiên, đám quan viên địa phương của Tạp Đặc thì vẫn phải bắt, sau đó ta kiểm tra tồn kho trong thành. Ha ha, không nhìn không biết, vừa thấy đã bị dọa nhảy! Quân dụng vật tư trong thành làm ta rất giật mình, chỉ riêng trọng giáp đã có sẵn 2 vạn kiện, ở mã tràng ngoại thành còn gần 5,7 vạn chiến mã! Mặt khác, giáp, thương, kiếm, thuẫn, cung vân vân đều chồng chất như núi, cũng đủ sức trang bị cho 20 vạn người. Còn có tài sản trong kim khố nữa, cạc cạc, tiền mặt gần 300 vạn kim tệ, còn khách khí làm gì? Bần đạo ra lệnh một tiếng, tất cả các tướng sĩ Thanh Long Quân Đoàn tham chiến, không phân lớn nhỏ, trợ cấp mỗi người 10 kim tệ, bị thương 15, chết trận 100! Thanh Long Quân Đoàn lập tức sôi trào! 10 kim tệ là quân lương 1 năm của một binh lính bình thường đấy! Lập tức loại tình cảm sùng bái cảm kích của họ với bần đạo lại nhảy lên một cái độ cao mới. Các quan thì chướng mắt chút tiền này, bần đạo có thứ khác thưởng ngay! Ở trong phủ thành chủ và nhà của mấy đại quý tộc tìm thấy vô số kim ngân châu báu và các loại vũ khí quý báu, đống ma pháp áo giáp, ma pháp kiếm cao cấp làm thủ hạ của ta đều hoa cả mắt! Tuy rằng theo tình huống bình thường, những thứ này thu được đại bộ phận phải quy về nước, về phía Nguyên soái, còn thừa chút chút mới đến phiên bọn họ! Gớm! Bần đạo mới mặc kệ cái này, dù là quốc vương muốn chiến lợi phẩm cũng là thứ còn sót lại của ta. Vì vậy ta dựa theo cấp độ của đám thủ hạ, phát cho mỗi người một bộ ma pháp áo giáp. Bình thường mà nói, chỉ có áo giáp của một bậc tướng quân vạn phu trưởng mới là ma pháp áo giáp, giá trị chừng 1 vạn kim tệ, giống với Cuồng Long Thiết Kỵ của ta. Bây giờ ta lại thu được hơn 30 bộ ma pháp áo giáp cấp bậc này, đưa hết cho 3 cái sư đoàn trưởng cho bọn hắn tự chia! Ma pháp áo giáp của sư đoàn trưởng giá trị cũng tầm 5 - 10 vạn, ba cái sư đoàn trưởng của ta cũng chỉ có đệ tứ sư đoàn trưởng - Phú Đặc Mạn có một cái, đây là đồ tổ truyền nha, ta lấy từ 7 kiện thu được lần này cho bọn hắn mỗi người một kiện! Ta còn đoạt được hai kiện áo giáp cấp bậc Nguyên soái, loại áo giáp này không phải là tay nghề của nhân tộc có thể chế tạo ra, tuyệt đối là kiệt tác của Ải Nhân đại sư, mỗi cái gia tộc chỉ cần có một kiện thì đã có thể thờ phụng như vật báu gia truyền rồi! Giá trị cụ thể không biết, nhưng chắc chắn ngoài 50 vạn, ta đành phải tự mình giữ lấy, không có cách nào, không đủ chia a! Nhưng 3 cái sư đoàn trường ỷ vào thân phận trưởng bối của ta, nói chuyện cũng không cố kỵ bao nhiêu, dây dưa mãi không ngớt, cuối cùng, rơi vào đường cùng ta cũng chỉ có thể đáp ứng: "Về sau nếu có đại chiến nữa, các ngươi ai thu được thì ưu tiên cho các ngươi một kiện, sau đó mới đến người khác!" Bọn họ vừa nghe thấy còn cơ hội mới buông tha ta.