Trương Tam Phong Dị Giới Du
Chương 181
Cuối cùng, ta từ trên miệng hai vị công chúa biết được, quốc vương nói cho các nàng biết đáp án chính là: "Long tiểu tử đó điên rồi, cư nhiên là vì các ngươi, muốn phát động một hồi chiến tranh. Điểm buồn cười là, hắn nói ta còn lung lay tất cả đại thần. Đúng thế, mang theo bọn họ thì sao nào. Quang Minh Thần phù hộ a, chỉ mong bọn họ có thể thành công"
Vì thế hai vị công chúa không chỉ không có chút so đo khuyến điểm thất ước nào của ta, ngược lại bởi vì ta rất thành thật, vì các nàng mà đi chỉ huy cuộc chiến tranh này, nên đối với ta càng thêm cảm kích.
Ha ha! Ta không khỏi vừa cười vừa nghĩ, nguyên lai có đôi khi làm người tốt thật sự quá đơn giản ha.
Ta ở nơi này cười ha ha hô hô, vô cùng thư sướng. Thì ở cách xa xa vài dặm Thất công chúa đang vô cùng buồn bực. Nàng từ lúc bắt đầu tiến công Tạp Tây Á rất thuận buồm xuôi gió. Vô luận là điều động bộ đội hành động quân sự, hay là giảo hoạt uy hiếp ngoại giao của Tạp Tây Á, đã làm cho nàng có cảm giác như ở trong lòng bàn tay. Cái loại cảm giác này làm cho nàng vô cùng an tâm. Nhưng mà, trong một đêm tất cả mọi vấn đề liên quan điều thay đổi.
Đầu tiên là sự chống cự của Tinh Nhược bảo so với trong tưởng tượng của nàng còn mãnh liệt hơn, cơ hồ mỗi lần nàng chứng kiến tường thành lung lay sắp đỗ kia, thì chỉ cần nàng gia tăng thêm chút kình lực có thể công phá được ngay. Nhưng mà nó lại hiên ngang đứng đó. Đối với việc này, mặc dù khiến nàng vạn phần tức giận, nhưng lại không tìm ra được vấn đề nằm ở đâu.
Chẳng lẻ thủ hạ có vấn đề? Thất công chúa lắc lắc đầu, kiên quyết phủ nhận. Bọn họ chiến đấu cực kỳ oanh liệt, biểu hiện lại dũng cảm vô cùng, nhìn thi thể chất thành đống kia chỉ biết rằng không có bất luận kẻ nào phát ra chỉ trích những chiến sĩ dũng cảm như vậy, ngay cả Thất công chúa cũng không thể.
Chẳng lẽ chỉ huy có vấn đề? Thất công chúa ngay lập tức phủ nhận. Trận chiến cho tới bây giờ, biểu hiển của Ngõa Nạp chỉ có thể dùng từ "hoàn mỹ" để khen ngợi mà thôi. Có thể bức cho Tạp Tây Á cùng Bàn Thạch quân đoàn đến hoàn cảnh như hiện giờ, đây là lần đầu tiên xảy ra khi hai quốc gia nhiều lần va chạm chiến tranh. Hơn nữa, chỉ cần kiên trì thêm một chút nữa, thắng lợi tuyệt đối nghiêng về phía Ngõa Nạp.
Nhưng mà, điều khiến cho nàng nổi giận, phẫn nộ nhất cũng ở cái địa phương này, "vinh dự thuộc về Ngõa Nạp chết tiệt này, nhưng lại không thuộc về Thất công chúa ta", nàng rống lên từ trong đáy lòng dĩ nhiên không ai nghe thấy được, nhưng bởi vì phẫn nộ, tức giận khiến cho gương mặt của nàng có chút vặn vẹo dữ tợn, trong lòng nàng rốt cuộc có bao nhiêu thống khổ.
Ở thời khắc sắp phá được thành, thì Nhị vương tử Ngõa Nạp tự mình dẫn theo năm mươi vạn Vương gia quân cận vệ chạy tới bộ chỉ huy của Thất công chúa. Nhị vương tử kiêu ngạo vừa đến, lập tức xuất ra lệnh bài của quốc vương, chính thức tiếp quản tất cả bộ đội tiến công Tạp Tây Á. Mà Thất công chúa đã bị điều đi, chỉ có cho nàng một Phượng Vũ quân đoàn, tổng cộng có 70 vạn người, phái nàng đi ngăn cản hơn trăm vạn bộ đội của Đại Hán quốc. Cũng may trong số đó có 30 vạn Thú nhân, đây là điều bất đắt dĩ mà thôi. Ai biểu chỉ có Thất công chúa mới có thể chỉ huy được đám Thú nhân này? Căn bản mệnh lệnh của Nhị vương tử không thể làm cho người ta tuân theo được. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Mà bọn họ thay đổi chỉ huy cũng cấp cho Tạp Tây Á một cái cơ hội. Mật thám của ta nhân cơ hội này lẻn vào bên trong thành, tiếp đó cũng đưa tới tín thư bằng tay của ta giao cho Ba Lạp Đốn tướng quân đang bị bệnh nguy kịch. Bức thư tín của ta rất ngắn gọn, "Một trăm hai mươi vạn hùng binh Đại Hán đánh vào sườn Ngõa Nạp, ngày đi ba trăm dặm, trong ít ngày nữa sẽ đến được thủ đô Ngõa Nạp – Đề Tắc Á. Tin tưởng rằng ít ngày nữa Thất công chúa sẽ rút lui. Xin kiên nhẫn chờ đến thời khắc cuối cùng"
Quả nhiên, Bàn Thạch quân đoàn còn không có thời gian nghỉ ngơi và phục hồi sức khỏe, lại một lần nữa Ngõa Nạp tấn công như cuồng triều nước lũ. Chẳng qua, mặc dù cùng là tấn công, nhưng Ba Lạp Đốn hoàn toàn vui sướng thấy được không giống như trước nữa. Đầu tiên, sĩ khí của địch nhân rõ ràng so với trước đó không giống nhau. Tựa hồ có điểm ứng phó công việc cho có mà thôi. Tiếp theo là cấp trên chỉ huy, cũng rõ ràng không có sắc bén lưu sướng như người trước đây. Phang phất là một người khác vậy. Còn có Thú nhân làm cho Bàn Thạch quân đoàn lại không thấy đâu, điểm quan trọng nhất là Thất công chúa thường xuyên đốc thúc chiến đấu cũng không đã biến mất. Thậm chí soái kỳ của nàng của không có.
Chứng kiến sự biến hóa này, Ba Lạp Đốn đối với nội dung trong mật thư ít nhất cũng đã tin tưởng ta, tối thiểu là không nhìn thấy Thất công chúa kia. Quân đội Ngõa Nạp đã không có Thất công chúa, tựa như lão hổ không móng vuốt, liền mất đi một nửa sức chiến đấu. Tại sĩ khí này mà nói, hậu quả càng thêm nghiêm trọng. Bàn Thạch quân đoàn cùng quân đội Ngõa Nạp giao phong đã nhiều lần, chưa bao giờ thất bại một trận, nên ý niệm này luôn chiếm cứ ở trong lòng. Thất công chúa đến, làm Bàn Thạch quân đoàn thất bại liên tiếp mà rút lui, một lần này khiến cho tâm lý nghiêng về phía Ngõa Nạp, mà Thất công chúa vừa đi, sĩ khí của Ngõa Nạp lại một lần nữa suy nhược, mà ở phía ngược lại sĩ khí của Bàn Thạch quân đoàn đại chấn hẳn lên.
Lúc còn Thất công chúa tại vị, tỷ lệ thương vong được khống chế là 1 so với 1.5, mà hiện tại lập tức tăng lên là 1 so với 3. Tin tưởng rằng sĩ khí tiếp tục hạ xuống và cùng chỉ huy sai lầm nghiêm trọng, cái này còn có thể tăng lên. Chẳng qua, đối với tình thế của Tạp Tây Á mà nói, vẫn ác liệt như cũ, sinh mạng bọn họ chỉ còn dưới 20 vạn. Hơn nữa, đại bộ phận đều mang thương tích, rất nhiều dân thường xông lên trên tường thành mà nghênh chiến. Trái lại nhân số Thú nhân của Ngõa Nạp có điều giảm bớt, nhưng vẫn như cũ gắn bó hơn một trăm vạn đại quân, điểm mấu chốt là lương thảo của người ta còn rất dư thừa. Thậm chí so với Bàn Thạch quân đoàn còn nhiều hơn. Vì thế có thể thấy được, nếu không có ý muốn gì xảy ra, Bàn Thạch quân đoàn bị tiêu diệt chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Lúc này, quân viễn chinh của Đại Hán quốc cũng đã tới biên giới lãnh thổ Ngõa Nạp. Sau khi an bài thật tốt, đại quân chia làm ba đường, từ ba phương hướng khác nhau tiến vào Ngõa Nạp. Hoàn toàn không để ý đến Ngõa Nạp gửi đến thông điệp ngoại giao hoặc là kháng nghị gì gì đó v.v… Vẻn vẹn vài ngày thời gian liền đi được hơn ba trăm dặm. Cứ thế mà đi tới, cơ hồ Ngõa Nạp không có quân đội chính quy tiến hành chống cự, tam đại quân đoàn đến đâu quân nhân Ngõa Nạp đều tránh lui đến đó. Ngay cả ba vạn thú nhân cũng đều biến mất. Mà bên trong quân đội Đại Hán quốc cũng bắt đầu xuất hiện cảm giác kiêu căn kiêu ngạo.
Đặc biệt là Thạch Nguyên Nhị Lang cùng Long Thanh Vân xuất lĩnh bộ đội, giống như trận chiến vậy, liều mạng rượt đuổi về phía trước, ngay cả mệnh lệnh của tổng chỉ huy quân đoàn trưởng Bạch Hổ quân đoàn Lý Khắc bảo bọn hắn đi chầm chậm lại và thậm chí ngay cả nghỉ ngơi và phục hồi sức cũng một mực không nghe. Bởi vì, nhân số của Long Thanh Vân ít hơn, chạy đi cũng nhanh hơn, tiến độ thoáng cái so với Huyền Vũ quân đoàn nhanh hơn một chút. Vì thế Thạch Nguyên Nhị Lang không cam lòng bị bỏ lại phía sau, tự mình dẫn theo mười vạn bộ đội kỵ binh, liều mang chạy đi, rất nhanh làm cho Chu Tước quân đoàn tụt lại phía sau. Long Thanh Vân lại không cam lòng chịu nhục. Nếu sau này trở về bị Thạch Nguyên Nhị Lang cười nhạo, chỉ sợ hắn xấu hổ mà chết đi. Hắn liền mang theo năm vạn kỵ binh chạy đi.
Mười ngày sau. Tại ta liều mạng chạy đuổi tới nơi dừng chân của Bạch Hổ quân đoàn, hai tên ngu ngốc đó đã một mình vượt qua đại bộ đội ước chừng 70 dặm, bỏ xa quân đoàn Bạch Hổ hơn 140 dặm.
"Ta kháo! Bọn họ muốn chết nhanh hơn ấy à" Ta đối quân đoàn trưởng Bạch Hổ quân đoàn Lý Khắc chửi rủa ầm lên: "Đồ hai con lợn. Ta sớm đã có được tin tức, quân đội của Thất công chúa hơn mười ngày trước đã xuất phát, vị trí cụ thể của nàng hiện tại không biết được, nhưng trong ấn tượng của ta lấy tốc độ hành quân của nàng mà nói, nhiều nhất là hai ngày thời gian là có thể giáp mặt với chúng ta. Nhưng hiện tại một cái tin tức thám báo cũng không có, cái này *** rất không bình thường?"
"Không sai. Chúng ta hiện tại đã xâm nhập vào lãnh thổ Ngõa Nạp gần 700 dặm" Quân đoàn trưởng Bạch Hổ quân đoàn bất đắc dĩ nói: "Nhưng, kế hoạch của chúng ta nhiều nhất là 500 dặm. Mà bọn hắn liều mạng chạy về phía trước, ta cuối cùng vẫn không thể tự mình bỏ lại phía sau được?"
"Hiện tại khoảng cách giữa ba quân đoàn quá xa, 70 dặm. Ta có được tình báo là, nàng dẫn theo 70 vạn người, trong đó Thú nhân 25 vạn. Có thể thấy được lực lượng của nàng chỉ ngang bằng ta mà thôi, nhưng hiện tại chúng ta có cái bộ dáng này, khẳng định rằng tất cả mọi người đừng mong trở về. Sẽ chờ đợi nàng đến tiêu diệt từng bộ phận" Ta cả giận nói: "Lần này bọn họ còn mạng mà trở về, ta sẽ thỉnh gia pháp làm cho mông tên Long Thanh Vân nát bấy luôn"
"Hiện tại đứng ở đây mà nói thì có tác dụng gì chứ?" Quân đoàn trưởng Bạch Hổ quân đoàn oán giận nói: "Điểm mấu chốt nhất, chúng ta hiện tại nên làm gì bây giờ?"
"Ha hả" Ta đột nhiên cười lớn nói: "Kỳ thật cũng đừng nói đến bọn họ, mà chính ta cũng không thể nào đối nha đầu này cũng rung động. Chúng ta vì cái gì sợ nàng làm cho chết khiếp"
"Ý của ngươi là, chúng ta nên chính diện đối kháng, cùng nàng đánh một trận?" Quân đoàn trưởng Lý Khắc hai mắt phát quang: "Kỳ thật nếu bảo ta chạy tới đây đi dạo một vòng, sau đó nhanh chân chạy trở về. Trong lòng cũng không cảm thấy thoải mái cho lắm, nhưng mà Thú nhân của nàng ta lại rất lợi hại, và không sợ ngươi chê cười, ta lần trước cũng không thể làm gì được nàng, nhưng lại phóng ra kết quả, thiếu chút nữa không trở về được. Nếu ngươi có thể nghĩ ra biện pháp chế trụ được quân đoàn Thú nhân của nàng, đánh một trận ta cũng không sợ"
"Đối Thú nhân ta có chủ ý tốt lắm, nhưng mà người của nàng rất ít. Chúng ta có thể lợi dụng tình thế nào đó, có lẽ có thể trụ vững cũng nói không chừng" Ta nói tiếp: "Hiện tại điều tối trọng yếu là tập hợp bộ đội. Ngài lập tức hạ đạt một mệnh lệnh tập kết, đặc biệt nói rõ nếu ai dám không nghe lời nói, giết ngay tại chỗ"
"Ai" Quân đoàn trưởng Bạch Hổ quân đoàn Lý Khắc sầu mi khổ hiểm nói: "Ta cơ hồ điều như vậy cả, nhưng mà người ta căn bản là không nghe theo?"
"***" Ta hung hăng mắng một câu, nói tiếp: "Như vậy đi, ta đuổi theo Chu Tước quân đoàn, quân đoàn của ngươi cũng đừng đi ở giữa, nương theo hướng Chu Tước mà đi, hai quân đoàn chúng ta tập hợp vào một chỗ hẳn nói sau, Huyền Vũ quân đoàn dù sao cũng có nhiều người, nếu như bị bao vậy cũng có thể chống đỡ nhiều thời gian hơn"
"Được rồi" Quân đoàn trưởng Bạch Hổ quân đoàn Lý Khắc cười nói: "Đánh trận này đều do ngươi chỉ huy đi"
"Sao có thể được. Ngài cũng đừng cười chê ta chứ, Lý Khắc thúc thúc" Ta nhanh nhạy giải thích! Ta lớn tiếng đoạt quyền thật sự có chút bất đắc dĩ a, bởi vì ta kỳ thật làm như vậy cũng có tư tâm, ta thật sự lo lắng cho vị đường ca, Thất công chúa mưu lược xuất chúng. Nhìn nàng cho đến hiện tại chưa xuất hiện đối mặt cùng chúng ta, chỉ biết nàng đang đợi một cơ hội. Mà người đó là cơ hội lưu lại tất cả người của chúng ta.
Đường ca của ta kỳ thật là một cơ hội như vậy. Chỉ cần hắn bị bao vây, hấp dẫn Bạch Hổ quân đoàn cùng Huyền Vũ quân đoàn tới cứu viện, nếu bọn hắn không quản nhân mã đường ca của ta, cứ như vậy trở về, cho dù là bảo toàn được lực lượng, sợ cũng không thể giữ được thanh danh, tội danh vứt bỏ quân đội bạn có thể khiến cho cả đời của hắn không ngẩng đầu lên được. Cho nên cần phải được bọn họ cứu viện, bởi vì Huyền Vũ quân đoàn là của Thạch Nguyên gia, cùng với Long gia chúng ta không ưa thích lắm. Cứu viện hắn nhất định bất lợi. Nếu mà chỉ vẻn vẹn dựa vào Bạch Hổ quân đoàn, thì giống như mỹ thực đưa cho người ta dùng, chờ đợi hai bộ đội này đến rồi xử lý, đến một người của Huyền Vũ quân đoàn cũng đừng mong trở về.
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
853 chương
211 chương
63 chương
261 chương
3 chương
35 chương
22 chương