" Ý của ngài là để cho nhị hoàng tử bảo vệ ta?" Tiểu Khuyển Xuân Lãng đột nhiên thần thái phấn chấn nói :"Dựa vào mối quan hệ giữa ta và nhị vương tử, ta nghĩ hắn sẽ đáp ứng." " Không hoàn toàn đúng như thế!" Ta cười híp mắt nói :" Nếu chỉ dựa vào nhị hoàng tử, ngươi cũng chết chắc rồi." "A! Chẳng lẽ hắn vẫn không thể bảo vệ được sao?" Tiểu Khuyển Xuân Lãng cực kỳ hoảng sợ nói. "Nói nhảm!" Ta có chút hận luyện sắt không thành thép :"Sai lầm của ngươi lần này là gây nên một hồi chiến tranh giữa hai nước a! Nếu là bình thường, ngươi dâng lên một số mỹ nữ cùng châu báu cũng bỏ qua, nhưng mà tình huống hình tại thì quốc gia của ngươi đang cùng Tạp Tây Á chiến tranh, cho dù sắp thắng nhưng mà dù sao còn chưa đánh thắng cơ mà? Thời gian này ai cũng không muốn có thêm một đối thủ đúng không? Hai tuyến tác chiến chính là tối kỵ binh gia. Vì để giải trừ hỏa nộ của Đại Hán, ngươi vẫn là sẽ bị đưa ra chịu trận, với lại còn có thất công chúa ở phía sau nhúng tay vào, bằng vào nhị hoàng tử có thể bảo vệ ngươi sao? Sợ là quốc vương cũng không được!" "Vậy phải làm sao bây giờ?" Tiểu Khuyển Xuân Lãng sốt ruột nói. "Ta cho ngươi một chủ ý, ngươi cần phải nghe kỹ." Ta cười nói. "Dạ vâng, ngài nói mau đi!" Tiểu Khuyển Xuân Lãng sốt ruột nói. " Ngươi đem tội lỗi đổ hết lên người thất công chúa, sau đó liên hợp với nhị hoàng tử mật cáo với quốc vương, nói thất công chúa mưu đồ bất chính." Ta cười gian nói. "Nhưng mà có khả thi không?" Tiểu Khuyển Xuân Lãng nghi ngờ nói :"Ta không có chứng cớ a? Với lại, coi như là sự thật, quốc vương cũng không thể đụng đến nàng, hiện trong tay nàng có đến trăm vạn đại quân a!" " Ngu ngốc, chứng cớ chính là nàng muốn giết ngươi. Ngoài ra những thứ khác ngươi nói mới là giả, với sự tinh minh của thất công chúa như vậy ngươi có thể nắm được chứng cứ gì về nàng cơ chứ?" Ta khinh thường nói :"Mục tiêu của ngươi chỉ là khơi lên lòng nghi ngờ của bọn họ, chính là lòng nghi ngờ, không hơn." "Lòng nghi ngờ có tác dụng gì chứ?" Tiểu Khuyển Xuân Lãng khó hiểu nói. " Có lòng nghi ngờ liền sinh ra nghi kỵ, quốc vương hắn sẽ hoài nghi thất công chúa có hay không có lòng bất chính. Đối với thất công chúa là đại tướng nắm trong tay quân đội hùng hậu, điều này cơ hồ là không thể tránh khỏi." Ta cười nói. " Nhưng mà thất công chúa là thân nữ nhi mà quốc vương yêu mến nhất a?" Tiểu Khuyển Xuân Lãng nghi ngờ nói. "Ngu ngốc! Thật hoài nghi ngươi vì sao có thể ngồi vào vị trí này? Ngươi chẳng lẽ chỉ giỏi đánh rắm sao?" Ta tức giận mắng :"Đối với vương vị, đừng nói thân nữ nhi, cho dù là thân nhi tử, thân phụ, chỉ cần cản đường đều sẽ tuyệt đối giết chết không tha. Ngươi hiểu chưa? Thật là một phế vật." "Sau khi quốc vương nổi lên lòng nghi kỵ, ta lại như thế nào?" Tiểu Khuyển Xuân Lãng bị ta mắng rất buồn bực, liền nhanh chóng nói sang chuyện khác. " Lúc này, ngươi có thể hiến kế, chủ yếu là phân ưu (chia sẻ)." Ta dụ hoặc hắn. "Hiến kế gì a?" Tiểu Khuyển Xuân Lãng nghi ngờ hỏi. " Đương nhiên là mưu kế giải quyết thất công chúa rồi. Nếu thành công, ngươi chính là đại công thần a!" Ta cười híp mắt nói. "Giải quyết như thế nào?" Tiểu Khuyển Xuân Lãng khó hiểu nói :"Người ta chính là có binh quyền a?" " Tinh Nhược Bảo hiện tại cơ hồ tập trung bộ đội tinh nhuệ cả nước của Tạp Tây Á, nhưng mà vẫn không phải là đối thủ của thất công chúa. Thành này nếu bị phá thì lãnh thổ của Tạp Tây Á sau này cơ hồ sẽ không bố trí phòng vệ đúng không?" Ta hỏi Tiểu Khuyển Xuân Lãng. "Không sai!" Tiểu Khuyển Xuân Lãng đáp. "Mà Tinh Nhược Bảo hiện tại bị quân đội thất công chúa bao vây, ngày đêm mãnh công, nghe nói tường thành rất nhanh đã bị thi thể lấp đầy, đủ thấy tình thế là hết sức nguy hiểm, phỏng chừng lúc này, đừng nói công thành chính là thất công chúa, theo ta thấy cho dù là nhị hoàng tử cũng nhất định có thể công phá!" Ta điểm hóa hắn. "Không tệ, cho dù là ta đi chỉ huy, cũng nhất định có thể phá thành." Tiểu Khuyển Xuân Lãng vẫn là u mê không hiểu nói. " Vậy tại sao ngươi không khuyên nhị hoàng tử dẫn dắt một đội vương gia quân cận vệ, đi lên tiền tuyến tiếp nhận quyền chỉ huy tác chiến của thất công chúa đây?" Ta đành phải nói rõ. "A!" Tiểu Khuyển Xuân Lãng đột nhiên hai mắt tỏa sáng :" Đúng vậy! Ta làm sao lại không nghĩ tới chứ?" " Nói như vậy, mấy chục năm qua, vinh dự đầu tiên công phá Tinh Nhược Bảo thuộc về nhị hoàng tử, vinh dự đánh bại danh tướng Bàn Thạch nguyên soái Ba Lạp Đốn cũng thuộc về nhị hoàng tử, còn có là vinh dự đánh sâu vào Tạp Tây Á cũng là nhị hoàng tử, ngay cả mấy trăm năm qua, Ngõa Nạp lần đầu mở mang bờ cõi cũng là của nhị hoàng tử sao?" Ta nói tiếp :"Ngẫm lại đi, đây là vinh dự lớn cỡ nào a! Thêm cả ngươi là quân sư bày mưu tính kế, sau khi đi theo nhị hoàng tử hoàn thành xong một loạt hành động vĩ đại này, có thể hay không đạt được quyền lợi lớn hơn nữa đây? Có thể hay không thành tựu uy danh của ngươi ở Ngõa Nạp đây?" "Đương nhiên sẽ vậy rồi!" Tiểu Khuyển Xuân Lãng nghĩ đến hắn sắp có một ngày trở thành vĩ nhân, hô hấp liền trở nên dồn dập. " Vừa rồi đều là thu hoạch trên phương diện danh dự và quyền thế, chẳng lẽ không hơn sao?" Ta tiếp theo lại dụ dỗ nói. "Còn có nữa?" Tiểu Khuyển Xuân Lãng kích động hỏi :"Còn thu hoạch cái gì nữa sao?" "Chiến tranh thường kèm theo của cải!" Ta dụng thanh âm ma quỷ nói với hắn :" Tạp Tây Á là đại lục nổi tiếng màu mỡ, nơi đó có vô số kim ngân, mỹ nữ, đừng quên một trong thập đại mỹ nữ đại lục là ở Tạp Tây Á. Nếu ngươi đem nàng hiến cho quốc vương hoặc là nhị hoàng tử, ngươi thử nói xem ngươi sẽ được cái gì đây?" "Đúng! Công chúa của Tạp Tây Á được xưng thâm lam chi toản (kim cương màu xanh đậm) tuyệt thế mỹ nữ - Hải Luân điện hạ. Ta và nhị hoàng tử đều đã gặp qua nàng, thật sự là rất đẹp, mới mười lăm tuổi mà đã đẹp khuynh quốc khuynh thành, nhị hoàng tử từng thề nếu ai có thể dâng lên nàng thì người đó sẽ được cho một cái phong địa hành tỉnh." Tiểu Khuyển Xuân Lãng kích động mặt đỏ rần. "Còn có các đại quý tộc của Tạp Tây Á, tài phú của bọn họ, tùy tiện tìm một người có thể liền khiến cho quốc vương Ngõa Nạp các ngươi xấu hổ. Nếu như khi ngươi lĩnh quân xâm nhập, tùy tay lấy đi một chút, chẳng lẽ còn có người dám không phục sao? "Ta hỏi ngược lại. "Ai dám! Ta liền giết hắn!" Tiểu Khuyển Xuân Lãng hét to. "Đúng a! Của cải, vinh dự, mỹ nữ, đất phong, cơ hội đạt được mấy thứ này đang ở trước mặt của ngươi, chỉ là phải nhìn xem ngươi có biết nắm bắt hay không." Ta cười híp mắt nói. "Nhưng mà, chúng ta như thế nào mới có thể tìm cớ điều thất công chúa đi a?" Tiểu Khuyển Xuân Lãng đột nhiên nghĩ đến một cái vấn đề ngu xuẩn như vậy. "Ta chửi!" Nếu không phải hắn còn có chút tác dụng, ta hận không thể đem cái đầu ngu dốt của hắn bổ ra xem thử bên trong là cái thứ gì? Nhưng hiện tại, ta chỉ có thể cố nén lửa giận, mắng :"Còn tìm cái rắm cái cớ ấy? Trăm vạn đại quân sắp xuất binh, ngươi còn sợ thất công chúa không đến ứng địch sao?" " Đúng vậy!" Tiểu Khuyển Xuân Lãng cao hứng cơ hồ nhảy dựng lên nói :" Ta như thế nào đã quên, các ngươi thật sự tới quá tốt." Kháo, thật là mấy lời nói mới mẻ. Còn có người thấy người ta xâm lược quốc gia mình mà còn vỗ tay trầm trồ khen ngợi nữa chứ? Thật là một Thật là một hỗn đản không hơn không kém a. " Ngươi hiện tại ở chỗ này chờ, suy nghĩ cho tốt như thế nào mê hoặc nhị hoàng tử xuất binh, như thế nào khiến cho quốc vương các ngươi đối với thất công chúa sinh ra nghi kỵ. Việc này chính là quan hệ trực tiếp đến tiền đồ cùng mạng nhỏ của ngươi, đồng thời ngươi sau này phong vương hay là đầu ngươi rơi xuống đất, đều là nhìn vào biểu hiện của ngươi đấy!" Ta nghiêm túc nói :" Ta có thể giúp ngươi cũng chỉ có những điều này." "Đa tạ đại nhân! Xin ngài yên tâm, cái khác ta không có bổn sự, nhưng nói về đùn đẩy trách nhiệm, xúi bẩy gây chuyện, châm ngòi ly gián, những bổn sự này ta nhận mình đứng thứ hai, trên đại lục tuyệt đối không có ai dám nhận thứ nhất." Tiểu Khuyển Xuân Lãng tự tin nói :"Ngài cứ chờ tin tốt của ta đi!" " Ân! Tốt lắm! Ta cũng không muốn mất đi một đồng bọn hợp tác làm ăn như ngươi, ngươi ở Ngõa Nạp vị trí càng trọng yếu, ta thiết lập sự tình cũng thuận tiện hơn a!" Ta cười nói :" Đúng đúng! Chỉ cần là chuyện của đại nhân thì cũng chính là chuyện của ta, ngài lần này giúp ta như thế, ta cũng không biết cảm tạ như thế nào cho ngài mới phải đây?" Tiểu Khuyển Xuân Lãng biểu hiện ra ngoài một bộ dáng cảm kích đến rơi nước mắt. Chia tay Tiểu Khuyển Xuân Lãng, ta mang tâm tình nặng nề trở về nhà. Ai! Ám chiêu lần này, xác suất thành công tương đối lớn, nhưng mà ta trong lòng một chút cao hứng cũng không có. Tạp Tây Á nếu thất thủ, dưới sự thống trị của thất công chúa chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì. Chỉ bằng khí lượng tha thứ Thú Nhân của thất công chúa là biết nàng khẳng định cũng sẽ đối với Tạp Tây Á thực hiện chính sách dụ dỗ của nàng, nói như vậy, nhân dân Tạp Tây Á trong thời gian rất ngắn sẽ quy thuận sự thống trị của Ngõa Nạp. Nhưng mà đây là tình huống ta không muốn nhìn thấy nhất. Cho nên ta mới giựt giây nhị hoàng tử đi xâm lấn Tạp Tây Á. Nhị hoàng tử người này tàn bạo ngoan độc, lại tham tài háo sắc, hắn tới Tạp Tây Á nhất định là một loại chính sách khác -- chính sách áp bức tàn khốc. Lấy tính cách của hắn mà nói, muốn không kích thích dân chúng nổi dậy là không thể nào. Ta cơ hồ cũng có thể nhìn thấy Tạp Tây Á màu mở lâm vào bên trong một cái biển lửa. Tương lai, không biết có bao nhiêu người bởi vì mưu kế này của ta mà nhà tan cửa nát. Bần đạo làm người xuất gia, thật sự không đành lòng a. Nhưng mà tư thế hung hăng dọa người của thất công chúa làm cho ta không thể không làm như vậy. Vì dân chúng Đại Hán không lâm vào loạn lạc chiến tranh, ta cũng chỉ có thể làm ra chuyện lợi mình hại người như vậy, đối với dân chúng Tạp Tây Á cũng chỉ có thể nói tiếng xin lỗi mà thôi. Về đến nhà, ta trực tiếp đi tìm gia gia, ông ấy cũng đang đợi ta. "Lúc nãy, ngươi đã chạy đi đâu?" Gia gia hơi trách cứ nói. "Ta đi thu thập thất công chúa!" Ta cười a a nói. "A! Kết quả như thế nào?" Gia gia nhìn chằm chằm ta nói. " Không sai biệt lắm, nếu chúng ta có thể phối hợp lại một lần," Ta tự tin nói với gia gia :" Ta có nắm chắc làm cho Ngõa Nạp lâm vào vạn kiếp bất phục, dù không được như vậy cũng có thể khiến bọn hắn ít nhất trong vòng mười năm vô lực khởi binh xâm phạm nước ta." "Ân! Thật vậy sao?" Gia gia hoài nghi nói. "Đương nhiên, bởi vì ta nắm dược một cái nhược điểm mà không phải nhược điểm của thất công chúa." Ta cười nói. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL "Nhược điểm gì ?" Gia gia kỳ quái hỏi. " Nàng thật sự không nên là một vị công chúa, nếu nàng là hoàng tử là tốt rồi." Ta cảm thán nói. Nếu nàng là hoàng tử, quốc vương Ngõa Nạp tuyệt đối sẽ không ủng hộ nhị hoàng tử đi cướp lấy một loạt vinh dự nguyên vốn thuộc về thất công chúa. Nhưng mà tình huống hiện tại, quốc vương Ngõa Nạp nhất định không muốn thất công chúa tiếp nhận chức vị của hắn, như vậy hắn tuyệt đối sẽ để cho nhị hoàng tử thay thất công chúa, làm tốt chuẩn bị cho nhị hoàng tử sau này đăng cơ. Điều này sợ sẽ là bi ai vì là thân nữ nhi của thất công chúa. Vô luận nàng xuất sắc như thế nào, cố gắng như thế nào, vương vị lại luôn luôn xa tầm tay nàng. " Nói nhanh lên, ý của ngươi là sao?" Gia gia vội vàng hỏi. Thế là ta đem chuyện của ta với Tiểu Khuyển Xuân Lãng cẩn thận nói cho gia gia nghe. Cuối cùng, ta cười nói :"Khi mà bên ngoài tòa thành kiên cố không thể phá vỡ nổi, thì thường thường chúng ta có thể ở bên trong nhẹ nhàng khiến cho nó tự động sụp đổ. Ngõa Nạp chính là như thế!"