Tinh lực của vị Hồng Nhi tiểu thư này quá mức tràn đầy, ôm ôm chặt lấy cánh tay của ta một đường hưng phấn nhảy nhót theo ta đến tràng thi đấu thể thao. Ngược lại với vẻ mặt của nàng là, bần đạo hoàn toàn bơ phờ mệt mỏi. Đã vài ngày không có ngủ ngon, mà nguyên nhân chính là ta muốn cho nàng dễ ngủ, vì thế đã kể cho nàng nghe chuyện xưa tích cũ Ngưu Lang – Chức Nữ. Nhưng với ta chính là ác mộng mới bắt đầu. Cơ hồ Hồng Nhi chưa bao giờ ngủ, buổi tối mỗi ngày cũng chạy đến trên giường của ta mà nghe chuyện xưa, hơn nữa nghe liên tục. Có mấy lần, ví như ngày hôm qua vậy, ta tức thì bị nàng quấn lấy nguyên một đêm. Ta buồn rầu a, phiền não a. Ta thề, nếu có thể thực sự làm cho nàng biến thành quả trứng như lúc trước, hoặc chỉ cần mang nàng tặng cho người khác, và bảo ta tiêu tốn thêm một thanh thần khí, ta cũng nguyện ý. Ngồi ở trên sô-pha trong phòng, ta lập tức ngủ gà ngủ gật liên miên. Rốt cuộc Hồng Nhi cũng khai ân, đi quấn lấy phụ thân, hỏi thăm sự tình khi ta còn nhỏ. Mà phụ thân lại rất muốn có một nữ nhi, nhưng mẫu thân của ta chính là không muốn sinh thêm. Tiên Nhã dịu dàng rất được hắn yêu thương, mà Hồng Nhi bướng bỉnh tinh nghịch, nên hắn đối với nàng yêu thích không hề buông tay. Miệng năm miệng mười khai báo lúc nhỏ ta bướng bỉnh như thế nào. Quốc vương cùng Thạch Nguyên Hùng Nhị hai người đang thì thầm to nhỏ gì đó, đang muốn tham khảo ý kiến của ta, nhưng lại thấy bộ dáng đáng thương của ta, liền nhíu mày nói: "Tiểu tử, vừa mới trải qua đêm mới lạ a, nhưng cũng phải hạn chế một chút chứ?" Trời ạ! Đến tột cùng là cái gì? "Đúng vậy. Tiểu tử này đang còn nhỏ, thời gian về sau còn rất dài mà. Nhưng phải cẩn thận nghĩ đến tương lai chứ" Thạch Nguyên Hùng Nhị giọng âm dương quái khí nói. "Không phải các ngươi đang nghĩ đến cái đó hả" Bần đạo giận dữ hét lớn. "Không sai? Chẳng lẻ các ngươi kể chuyện xưa mất một đêm trắng sao?" Quốc vương cười nói: "Một đôi thiếu niên nam nữ ở cùng nhau, mà lại đều không ngủ được, bởi vì kể lại chuyện xưa? Ha ha! Ngươi xem chúng ta là những thằng ngốc à" "Nhưng….! Chính xác là như vậy rồi. Ha ha! Ngươi sợ chúng ta hoài nghi năng lực của ngươi sao" Thạch Nguyên Hùng Nhị hùa theo. Trời! Ta phát hiện hai tên nửa động vật nửa người thảo luận về vấn đề không đứng đắn chút nào. Bần đạo nhận thua, ngậm miệng như hến. "Ha ha! Biết sai biết sửa là tốt rồi, hảo hài tử" Quốc vương ở trước mặt ta lần đầu tiên có cảm giác làm trưởng bối. Tuy rằng hắn rất muốn …, nhưng chẳng qua hắn vì tiền đặt cược nên không dám đắc tội với ta quá mức. Thấy ta ở bên này muốn bạo phát, hắn thấy chuyện không tốt vì thế thu lời lại, nhanh nhạy chuyển sang đề tài khác: "Chúng ta vừa mới có được tin tức, từ sau khi ngươi thắng Dã Man nhân, hiện tại không ai nguyện ý đánh cược ngươi thua, cho nên sòng bạc không thể không thay đổi hạng mục. Sửa đổi con số thương vong của ngươi" Đại khái là do trận chiến với Dã Man nhân quá mức rung chuyển, xuất hiện thần bí thần khí ma đạo khí, cùng tình huống phần đông ma thú vô duyên vô cớ phát cuồng. Làm cho bọn họ tin chắc rằng, cho dù cường đại như Thú nhân Lang kỵ binh cũng khôn có khả năng ngăn cản cước bộ thắng lợi của ta. Đại lục bài danh tứ kiệt. Kỳ thật, từ trận quyết đấu đó về sau chẳng khác nào đã xong. Mà hiện tại so đấu, rất nhiều người muốn xem tôn nghiêm Lang kỵ binh chi chiến. Như lời Thất công chúa phát ra, vô luận như thế nào cũng muốn đánh vỡ linh thương vong thần thoại của ta, hơn nữa trước mặt mọi người đặt cửa một khoản 500 vạn trên người của mình. Nghe Thạch Nguyên Hùng Nhị thuật lại, bần đạo bắt đầu cúi đầu suy nghĩ, vừa mới nghĩ ra chút manh mối, muốn lên tiếng. Không ngờ lại bị Hồng Nhi ở một bên lên tiếng trước. "Ta mấy ngày nay ở nơi nơi đều nghe nói tới vị công chúa kia rất là lợi hại. Một khi nàng đã thông minh như vậy, như thế nào lại phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy được?" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ánh lên vẻ nghi hoặc. "Nàng phạm vào sai lầm gì thế?" Quốc vương với vẻ mặt khó hiểu hỏi lại. "Nếu là ta, thật sự nắm chắc phần thắng lợi, ta sẽ không đi nơi nơi tuyên dương ai ai cũng biết đến? Mà lại làm ra cái bộ dáng không chút nắm chắc cho người khác nhìn thấy, nói như thế, bọn họ mới có thể đặt cược ta thua, mà một khi ta thắng, thì có … có rất … rất nhiều tiền a" Hồng Nhi cười cười giải thích. Thật không hỗ là tướng quân, phân tích của Hồng Nhi cũng giống như suy nghĩ của ta. Chỉ nhìn một lần liền thấy được vị Thất công chúa này giấu đầu hở đôi. "Có đạo lý a" Quốc vương hỏi lại ta: "Ý của ngươi thì sao" "Ta cũng muốn xem, nàng thực sự có nắm chắc như lời nói không. Ngược lại không làm ra một cái tuyên truyền, hơn nữa nàng trải qua mấy trận đánh bạc điên cuồng, không biết kiếm được ít nhiều. Làm sao không đặt cược trên người của mình?" Bần đạo tự tin nói: "Ta có linh cảm, nàng bên ngoài cược rất nhiều ở trên người của ta đó" "Tỷ suất, không thương vong của ngươi là 1 ăn 2, thương vong là 1 ăn 0.5" Thạch Nguyên Hùng Nhị nói. "Đúng rồi, tiền đặt cược bên ngoài khẳng định là đúng với suy luận của nàng rồi" Bần đạo cười nói, "Còn chờ gì nữa? Đi đặt cược đi" "Ha ha! Đúng thế. Đi" Phụ thân và Thạch Nguyên Hùng Nhị hai người cùng nhau đi ra ngoài. Chờ cho bọn hắn trở về, trận quyết đấu cũng vừa mới bắt đầu. Lần xuất tràng trước nhất là Lang kỵ binh, bộ dáng của họ vẫn như cũ, cưỡi Ma Lang, khí thế hung hăng, vũ khí lại được thay bằng chiến đao. "Mấy tên gia hỏa này nhìn không thuật mắt chút nào" Hồng Nhi quyệt cái miệng nhỏ nhắn của mình bình luận một câu. Sau cùng là Cuồng Long thiết kỵ của ta. Sự uy phong lẫm liệt của bọn họ nhận được một trận pháo tay nồng nhiệt của người quan khán, hôm nay vũ khí của họ nhiều hơn một thứ. Đó là vũ khí mà ta cố ý ẩn giấu cho đến lúc này mới xuất ra, là lợi khí chuyên môn đối phó Lang kỵ binh – Tiêu thương (giáo) "Ân! Mấy tên gia hỏa nhìn nhìn có điểm khá hơn. Ít nhất so với mấy con rùa lông xanh (???) ấy thuận mắt hơn nhiều" Hồng Nhi cười nói. "Không chỉ đẹp thôi, mà còn lợi hại nữa" Bần đạo tự hào nói. "Phải không đó? Ta thấy như thế nào ấy đội hình của bọn họ không chút chỉnh tề, hơn nữa cũng không có bộ dáng rất sắc bén. Vì thế, một khi xung phong, thì xung lực lại quá mức lãng phí?" Hồng Nhi nhất nhất vạch ra chỗ thiếu khuyết của Cồng Long thiết kỵ lúc này đã bày ra trận thế. Thật không hỗ là tướng quân thống soái mười vạn quân. "Tiểu cô nương rất lợi hại a" Phụ thân kinh ngạc nói: "Ngươi hiểu biết thật không ít a? Đứa nhỏ, đội hình của ngươi lần này đem ra bãi rác vứt đi nha" "Các ngươi chỉ biết một mà không biết được hai. Ai nói cho các ngươi biết kỵ binh của ta nhất định phải xung kích thế?" Bần đạo cười nói: "Ta bảo bọn hắn đổi nghề là công kích từ xa không được à?" "Ngươi xác thực trận thế kỵ binh này rất đúng tiêu chuẩn, chẳng lẽ bọn họ còn có thể công kích từ xa?" Hồng Nhi kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ vũ khí đen đen dài dài ở phía dưới yên của bọn họ là tiêu thương? Không nhìn kỹ thật không nhận thức được" "Hắc hắc!" Bần đạo cười gian nói: "Không sai, đây là lần đầu tiên bọn họ thế hiện tính cách của bản thân đó nha, là ta cố ý chuẩn bị lễ vật tặng đến Thất công chúa đây mà" "Ca ca ngươi quá âm hiểm a" Hồng Nhi khen ngợi thật lòng làm mồ hôi bần đạo xuất ra không ngớt. Nàng lại không biết, sự âm hiểm của bần đạo không chỉ có cái này mà thôi. Lúc chúng ta đang còn chuyện trò, trọng tài làm thủ tục vô nghĩa cũng đã xong, theo hắn ra lệnh một tiếng, trận quyết đấu chính thức bắt đầu. Cuồng Long thiết kỵ sớm đã được kiềm chế sự hưng phấn, nghe xong tiếng bắt đầu, như trước tiến về phía đối thủ. Nhưng mà Lang kỵ binh lại làm sai lầm tai hại. Quan chỉ huy của bọn họ quá ngu đần, đầu tiên dùng ma pháp còi truyền đến mệnh lệnh là – tránh đi trung ương, hướng hai bên di chuyển công kích. Nhưng mà bọn hắn cố lực chạy chưa được vài thước công phu, một đạo ma pháp còi lệnh thứ hai đã được truyền đến, lệnh cho bọn hắn tập trung lại một chỗ và cùng nhau cố thủ. Mặc dù đối với cái mệnh lệnh này, ngay cả quan chỉ huy Thú nhân cũng không biết nói sao cho phải, nhưng mà bọn hắn phải theo mệnh lệnh mà làm. Nhìn thấy mệnh lệnh kiểm nghiệm thông qua đám Thú nhân này rất thuận lợi, trong lòng bần đạo vui hẳn lên. Liền không nói nữa. Vì thế, dưới ánh mắt không hiểu của nhiều người đang nhìn chằm chằm, đám Thú nhân trình diễn một màn này, không ngừng tản ra rồi lại tập kết. Cứ như thế lặp đi lặp lại vài lần. Mãi cho đến tiến vào tầm tiễn của Cuồng Long thiết kỵ, bọn họ đã loạn thành một đống hỗn loạn. "Phóng" Bì Lỗ ra lệnh một tiếng, một ngàn cây hắc thiết tiêu thương đồng loạt phóng tới. Vốn tầm bắn là hơn 300 thước, ta vì bảo trụ bí mất này, mệnh lệnh cho bọn hắn đến khoảng 250 thước mới công kích. Chỉ nghe âm thanh "ông … ông" vang lên, tiêu thương dày đặc như một tảng đá cự đại rớt xuống trên đầu đám người Thú nhân đang hỗn loạn thành một đống kia. "A! A!" Ngay lập tức, Thú nhân ngã xuống như rơm như rạ, ngay cả da lông cứng cỏi của Ma Lang đều không có ngăn cản được hắc thiết tiêu thương đâm vào. Vô luận người hay là lang, đều bị lực lượng cự đại của tiêu thương dễ dàng xuyên thấu, lại còn có trường hợp xuyên thấu qua cả lang cùng người. Nhưng mà, ác mộng còn không có chấm dứt nhanh đến thế. Theo một tiếng ra lệnh của Bì Lỗ, một loạt tiếp nối một loạt tiêu thương như mưa trút xuống, sau một trận năm lượt như thế, 1000 Thú nhân Lang kỵ binh mới vừa rồi còn đang vui vui vẻ vẻ, cơ hồ đều biến thành tử thi. Bởi vì sinh mệnh lực của Thú nhân rất cường hãn, còn rất nhiều chưa có chết ngay lập tức, đang phí công giãy dụa muốn rút tiêu thương ra khỏi thân thể. Nhưng, cuối cùng cũng bị một tiểu đội phụ trách thu hồi tiêu thương trực tiếp xử lý sạch sẽ. Từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc, trận chiến này được mọi người xem là trận quyết đấu trọng yếu nhất, nhưng lại giằng co không đến vài phút đồng hồ. Lập tức toàn quân Thú nhân Lang kỵ binh hoàn toàn bị giết sạch sẽ. Giẫm đạp lên thi thể Lang kỵ binh, Cuồng Long thiết kỵ lại hướng thế nhân chứng minh rằng bản thân mình rất cường đại. Theo như thường lệ, mọi người quan khán cuồng nhiệt hò hét lên. Hòa trong tiếng hoan hô đó, đoàn người chúng ta trở về tới khách sạn. Hồng Nhi tại trên đường đi đối ta nhỏ giọng nói: "Cuồng Long thiết kỵ của ca ca đưa tới Ma giới cũng có thể tính là bộ đội nhất lưu a" "Ở đó bộ đội nhất lưu rốt cuộc có bao nhiêu thế?" Bần đạo tò mò hỏi. "Không nhiều lắm, chỉ khoảng mấy chục gì đó thôi" Hồng Nhi cười nói. "Ta kháo! Cái này mà không nhiều sao?" Bần đạo tức giận nói: "Ngươi có thể nói cho ta biết tiêu chuẩn của bộ đội nhất lưu có những đặc điểm gì?" "Ân! Số lượng phải vượt qua 100 mới có thể đặt tên, nếu bộ đội này có thể cùng đơn đấu với một đầu Ma Long mới có thể xưng là bộ đội nhất lưu a" Hồng Nhi đả kích ta nói "Choáng! Ma Long là ma thú cửu cấp trung vị a?" Bần đạo buồn bực nói: "3000 Cuồng Long thiết kỵ của ta cho dù đánh thắng một đầu Ma Long, phỏng chừng cũng không còn lại bao nhiêu người?" "Nếu như đưa ta chỉ huy, 3000 người, miễn cưỡng có thể đánh bại hai con a" Hồng Nhi cười ha hả nói. Ý tốt. Bần đạo đột nhiên nghĩ đến một vấn đề. Tài hoa quân sự của nàng phỏng chừng cũng không thua Ni Cổ Lạp Tư. Nếu có cơ hội để cho nàng cầm nắm quân đội, nói như vậy, tức có thể bóc lột năng lực của nàng, còn có thể thoát khỏi quấn lấy của nàng, thật sự là nhất cữ lưỡng tiện đây mà.