Đi theo tổ mẫu đi đến trước một giá sách, cũng chẳng thấy nàng ấn lên cái gì khác, giá sách chậm rãi chuyển sang một bên, lộ ra một cánh cửa. Tổ mẫu dẫn ta đi vào, bên trong là một gian mật thất không lớn. Bốn phía chung quanh mật thất đều là giá gỗ, trên giá đó xếp đặc vài chục kiện đồ vật này nọ. "Tất cả đồ vật ở trong này là cả cuộc đời của ta tích góp được, ngươi có thể cầm lấy một kiện" Tổ mẫu dùng một loại ngữ khí tự hào nhìn ta nói. Bần đạo phóng nhãn nhìn lại, phát hiện những thứ kia đều rất có giá trị. Thật sự là không nhìn không biết, vừa nhìn thấy sẽ làm cho người ta nhảy đựng lên. So với người ta, ta thật sự là kẻ ăn xin. Ta vừa mới mua được Thần Chi Kim, tự cho là rất giỏi, nhưng mà ở trong này của tổ mẫu có thể đem ra ngoài "bán sỉ". Một Thần Chi Kim to bằng nắm tay được bày biện chật kín ước chừng đến mười khối. Ta nổi lên một trận buồn bực. Lại nhìn thấy một thanh kiếm ở bên cạnh, tuyệt đối không thua gì Hàn Băng Thần Kiếm – Liệt Viêm Kiếm. Bên cạnh nói là một cây cung, lộ ra một cỗ hơi thở lạnh thấu xương, có thể đem Phong nguyên tố nồng đậm tụ tập cùng một chỗ, đây không phải là thần khí Phong Thần Cung hay sao? Mặc dù nó so với "Nộ Long Chi Bào Hao" kém hơn một chút, nhưng nói như thế nào nó vẫn là thần khí. Một cái hộp nhỏ đã hấp dẫn sự chú ý của ta, vừa mở nó ra, choáng váng, đầy một hộp là không gian giới chỉ, ít nhất 20, 30 cái. Ta mừng rỡ như điên, người ta có đem nó mang vào tất cả ngón chân ngón tay a. Người nhìn thấy nó, không tức chết mới là lạ. Bần đạo ta càng xem càng kinh ngạc, càng xem càng thương tâm. Như thế nào chỉ cho ta một lần chọn lựa? Cái này không phải hại chết ta sao? Ta muốn …. Nhiều hơn. Đáng tiếc hiện tại thì không được, tổ mẫu một mực ở bên nhìn chằm chằm, tại dưới một vị Kiếm Thần thì không thể gian lận được, hiển nhiên là hết sức không lý trí. Ta chỉ có thể dằn cơn ngứa ngáy của miêu trảo mà thôi, cố gắng bày ra một bộ dáng lạnh nhạt, toàn tâm toàn lực vào chuyện tầm bảo. Nguyên vật liệu luyện kim ta một mực không cần. Bởi vì ta có niềm tin tưởng vững chắc, có thể kiếm được gì đó tuyệt đối không phải thứ tốt. Không gian giới chỉ cũng không muốn, dù sao cái của ta đã là lớn nhất. Các loại phụ tùng siêu cấp ma pháp, chỉ có thể chứa đựng được vập phẩm pháp thuật hơn bát cấp cũng đều buông tha. Chỉ cần có vật liệu, ta tự mình làm ra? Cho nên vài món thần khí ở trong mắt bọn họ vô cùng quý giá, đáng tiếc kiếm tiên trong Kim Liên của bần đạo so với mấy cái rác rưởi này mạnh hơn nhiều. Nên cũng không muốn. Cuối cùng, tuyển đi tuyển lại, bần đạo chọn được một quyển sách – Ám Hắc Thánh Điển. "Ngươi như thế nào đối với loại này cảm thấy hứng thú?" Tổ mẫu đối sự lựa chọn của ta không chút hài lòng, nàng nói, "Thứ này thật đáng sợ, hay là ngươi đổi thứ khác đi" "Ta chọn nó" Bần đạo không đồng ý. "Cho người nhiều hơn một lựa chọn" Tổ mẫu đành phải hối lộ ta. Tùy tay bỏ vào không gian giới chỉ, nói: "Cho dù cho ta toàn bộ ta cũng không thay đổi" "Ngươi đang là hài tử, ngươi có biết cái này là gì chứ?" Tổ mẫu có chút tức giận. "Bản ghi chép tất cả Hắc Ma Pháp cùng Vong Linh ma pháp" Bần đạo nói: "Bên trong phong ấn một vu yêu vô cùng cường đại. Cho đến hiện giờ tất cả pháp sư tìm được nó đều đã chết oan chết uổng. có đúng thế không?" "Đúng vậy. Ngươi còn muốn nó nữa không?" Tổ mẫu hỏi. "Ta chỉ là nghiên nghiên cứu cứu thôi, ngài yên tâm đi ha. Ta có bà ngoại làm hậu thuẫn, nhất định có thể vén điều mê hoặc ở trong quyển sách này" Bần đạo tự tin nói. "Cái gì mê hoặc? Căn bản là vu yêu ở bên trong phá rối. Nhưng mà bà ngoại ngươi cũng không đối phó được hắn. Ngươi hay là buông tha đi" Tổ mẫu nói. "Ngài biết những điều bí mật của nó sao?" Bần đạo vội vàng hỏi. "Ta tại thời còn trẻ cùng gia gia ngươi du lịch đại lục tìm được nó, lúc ấy nó cùng Bạch Long của ta tại trong thế giới tinh thần tranh đấu, ta giúp Bạch Long thoát khỏi sự dây dưa của nó, từ Bạch Long mà biết được bí mật ở trong cuốn sách này" Tổ mẫu chậm rãi nói: "Vu yêu bên trong chính là một Pháp Thần – Vong linh Pháp Thần Bất Lại Nhĩ. Hắn tại thời điểm chuyển hóa không cẩn thận đắc tội một vị Ma Thần, bị Ma Thần phong ấn vào trong sách, hắn chỉ có chiếm cứ thân thể người khác mới có thể đi ra ngoài được. Nhưng mà tinh thần lực hắn quá cường đại cho dù là Đại Ma Đạo Sư cũng không chịu nổi, những pháp sư bị hắn mạnh mẽ đoạt thể mà chết đã hơn mấy trăm người. Sau lại, hắn lưu lạc tại Sơn Lĩnh thì bị Bạch Long phát hiện, tưởng nghĩ không phải chúng ta đúng lúc giải cứu, hắn sẽ chiếm cứ thân thể Bạch Long để sống lại" "Nói đúng ra thực lực của hắn cùng Bạch Long của ngài là xấp xỉ nhau sao?" Bần đạo hỏi. "Không, thực lực của hắn so với Long vương còn cường đại hơn, chính là bị quyển sách này áp chế, chỉ có thể phát huy không đến một thành lực lượng, lúc ấy mới làm cho Bạch Long tránh được một kiếp" Tổ mẫu nói. "Việc này không có gì, ngài yên tâm đi ha, ta có thể thu phục hắn" Bần đạo tự tin nói. "Trừ phi ngươi có thể xuất ra một chứng minh xác đáng khiến ta yên tâm, bằng không, ta nuốt lời sẽ không cho ngươi mang nó đi" Tổ mẫu cố chấp nói. "Ân!" Bần đạo do dự một hồi, nghĩ nghĩ thấy quyển sách này đối với ta rất trọng yếu, tuyệt đối không dễ buông tha, liền hỏi: "Ngài có thể giữ bí mật được không?" "Lấy danh nghĩa Thần, hôm nay mọi việc nhìn thấy ở nơi này tuyệt đối sẽ không nói cho bất luận kẻ nào biết" Tổ mẫu thề rằng. "Đi ra để cho tổ mẫu ta thấy một chút đi ha, Uy Na" Bần đạo làm cho tiểu Tinh Linh của ta đi ra. "Thật chán ghét! Ngươi lại quấy rầy ta nghỉ ngơi rồi, ngươi phải bồi cho ta đó?" Uy Na thần tình rất mất hứng càu nhàu với ta. Nào dám đắc tội với vị ma nữ này, vội vàng đưa ra một bó kẹo to tướng lấy lòng, nói: "Vừa phát minh ra loại mới đây. Thỉnh nhấm nháp a" Tùy tay đoạt lấy, sau đó, chính mình lại chui vào một cái không gian đặc thù ở trong cơ thể ta, lúc gần biến mất nói: "Chuẩn bị nhiều hơn một chút, ta ăn xong lại ngủ" Bần đạo nhìn tổ mẫu đang trợn mắt há mồm, nói: "Người xem, mẫu thân của nàng có thể đối phó với tên vu yêu này được không?" "Ngươi như thế nào có được?" Tổ mẫu không để ý đến lời của ta, mà trực tiếp hỏi ta những điều nghi hoặc ở trong lòng. Liền đem chuyện của Uy Na tỉ mĩ kể lại cho tổ mẫu nghe, sau đó nói: "Thực lực Tinh Linh nữ hoàng này đã biết rồi đó nên cũng yên tâm đi ha? Thu thập một tên vu yêu không chút mất sức, có các nàng thu thập vu yêu, ta nghiên cứu sách này tuyệt đối không thành vấn đề chứ" "Được rồi, như vậy quá tốt, sớm thu thập hắn đi, cũng bảo hắn về sau đừng có hại người nữa" Tổ mẫu lại nói: "Trách không được ngươi chẳng thể coi khí thế phát ra của ta vào đâu, cũng không trách được, ngươi căn bản không đem Tắc Văn huynh đệ để vào mắt, nguyên lại là có nàng làm chỗ dựa" "Hắc hắc!" Bần đạo ngây ngô cười hai tiếng. "Ngươi trước tiên đi ra bên ngoài tham quan đi. Ta cùng phụ thân ngươi còn có một số chuyện muốn nói" Vừa trở lại bên ngoài, cái mông của ta ngồi chưa nóng đã bị tổ mẫu đuổi đi ra ngoài. Đi đến bên ngoài, liền đi dạo sang Đông về Tây, bọn thị vệ đại khái đã biết được tin tức, không có ai ngăn cản ta. Đi tới đi tới, vô giác đi tới cửa chính đại điện, ta một bên thưởng ngoạn phù điêu được điêu khắc một cách tinh mỹ, một bên tự hỏi nên như thế nào xử trí quyển sách này. Vấn đề về cuốn sách này chưa có nghĩ ra, nội dung của phù điêu Long Thần ở trên tường hoàn toàn hấp dẫn ta. Phù điêu đẹp thì có đẹp, đáng tiếc là miêu tả lại quang huy chiến tích của Chiến Thần. Kỳ thật căn bản đó là tiến hành giết chóc hủy diệt chủng tộc đối với một dị tộc nhỏ yếu, quá vô sỉ, bọn họ lại có thể đường hoàng khắc lên trên tường, thật đúng là nhỏ nhen thấp hèn. Ở thời điểm bần đạo đang còn tức giận, một thanh âm cắt ngang lời suy nghĩ của ta. "Uy! Ngươi là ai?" Một vị tiểu cô nương đứng bên cạnh ta không biết lúc nào, vô cùng kiêu ngạo nói. Bần đạo không có trả lời, chính là xoay người quan sát tỉ mĩ nàng, tuổi của nàng ước chừng 11, 12 gì đó, bộ dáng cực kỳ xinh đẹp, không ngờ so với Tiên Nhã của ta hơn một chút, nhưng mà dáng vẻ mặt lưu manh đã hoàn toàn phá hủy khí chất của nàng. "Ngươi điếc sao hả?" Nàng hai tay chắp sau lưng, trợn mắt nhìn ta, "Thấy bổn tiểu thư sao không hành lễ, một chút quy củ đều không có" Choáng! Chẳng lẽ ta đụng phải một "tiểu thái muội" trong truyền thuyết sao? Bần đạo hướng bọn thủ vệ ngoài cửa nhìn lại, bọn họ dáng người thẳng tắp, nhưng lại không có ý tứ đi đến can thiệp. "Ngươi là tiểu hỗn đản muốn bị ăn đòn hay sao?" Nàng tức giận hỏi lại. "Ngươi là ai?" Bần đạo hỏi lại: "Có việc gì sao?" "Ngươi không ngờ không biết ta là ai? Hơn nữa quy củ ở nơi này cũng không biết?" Nàng tức giận đến cực điểm. "Không biết! Nơi này có cái quy củ gì vậy?" Bần đạo cười hỏi lại. "Ngươi nghe đây, dưới tòa Thánh Sơn này, tất cả hài tử khi thấy ta đều hô lên đại tỷ, lần đầu tiên gặp mặt còn mang theo lễ vật kính dâng. Ngươi còn không nhanh lên?" Nàng vươn cánh tay nhỏ bé trắng noãn chỉ ta nói. Bần đạo thật sự bị sốc. Ở Thánh đô này cũng có hang ổ bọn thổ phỉ, cách đây mới hai ngày cũng bị uy hiếp như thế này. Ta còn chưa kịp trả lời, nàng còn bồi thêm: "Ta sẽ lấy giới chỉ ở trên tay ngươi. Nhanh lấy ra cho ta" "Ngươi có bản lĩnh thì tự mình đến lấy đi" Bần đạo thật sự tức giận, bật thốt lên một câu. "Tốt, đây chính là ngươi nói nha" Nàng nói xong, nâng tay lên đối ta đánh một quyền. Bần đạo bị một quyền này làm cho sợ hai, không phải một hắc hổ bình thường, tư thế rất chính quy, tuyệt đối chưa nói tới cao minh gì, nhưng mà mang theo tiếng gió rất uy phong. Từ một quyền mang theo tiếng gió này, lực lượng tuyệt đối bất khả tư nghị. Nhìn hình dáng này của nàng, vẫn là làm cho động tác có phần chậm lại. Bần đạo không dám chậm trễ, Thái Cực Thôi Thủ xuất ra, làm cho một quyền này dẫn sang một bên, sau đó rất nhanh vọt đến bên cạnh nàng, tùy tay đẩy nàng. Làm cho nàng bị đẩy lùi xa mấy bước. Làn da của nàng làm cho ta có cảm giác rất trơn nhãn bóng loáng, nhưng phi thường dai, nếu không phải ta cảm xúc được trơn nhãn, ta đều cảm nhận nó là da thú. "Ân! Ngươi không có tồi nha. Cuối cùng cũng có người dám cùng ta động thủ" Nàng thua một chiêu, không có chút ý tứ uể oải, ngược lại càng thêm hưng phấn. Hiện tại bộ dáng của nàng, rất giống bộ dáng chiến cuồng của phụ thân ta. Choáng, không phải thế chứ? Ngay khi bần đạo đang còn kinh dị chăm chú nhìn, nắm tay nhỏ nhắn của nàng nắm chặc lại, hướng ta đấm tới. Lúc này nàng đã toàn lực xuất thủ, kình phong thổi tới làm da mặt ta rát bỏng. Dụng Thái Cực Quyền cùng nàng đánh vài quyền, thấy vẻ mặt nàng càng thêm hưng phấn, bần đạo biết, không đem nàng đả thương thì không được. Ba thành công lực, đánh trúng Thiền Trung Huyệt ở ngực của nàng, nội lực đánh vào như đá chìm đáy biển. Năm thành công lực, không ăn thua. Không phải là con người a. Bảy thành công lực, thoáng cái. Có phản ứng a. "Ngươi là đồ lưu manh" Nàng càng đánh càng hăng. Ta kháo! Nha đầu này nói có ý gì vậy?