Trương Tam Phong Dị Giới Du
Chương 114
"Tiên Nhã. Ngươi hãy đến bên cạnh Cái Thứ" Bần đạo sau khi dặn dò một tiếng, liền không quản bọn họ nữa, bắt đầu chính thức luyện kiếm chi chiến.
Ta trải qua hơn một năm tu luyện, hiện tại năng lực đã không thua lúc mình 30 tuổi, căn bản không xem đám phế vật trước mặt này để vào mắt. Thế giới này năng lực đấu khí đầy đủ, tác dụng lại giống như người luyện võ chúng ta đạt tới tiên nhiên cương khí. Nhưng tiên thiên cương khí của chúng ta ít nhất mất một giáp (12 năm) khổ tu mới có chút thành tựu, mà ở nơi này đấu khí là cần đến tư chất tốt, mất vài năm có thể luyện ra nó. Chẳng qua, tính chất lớn dần lên của đấu khí thật không bằng cương khí của chúng ta. Tại tác dụng phòng độc, khinh thân so với cương khí kém xa. Xem như ai cũng có sở trường riêng.
Nhưng mà, trên phương diện kỹ xảo võ học, thế giới này so với chúng ta lại kém quá xa. Đừng nói thần công của bần đạo hiện tại có chút thành tựu, so với đấu khí của mấy tên Bạch Ngân không kém tí nào, nhưng mà có so với bọn hắn kém đi nữa, ta cũng có nắm chắc chỉ bằng mười năm luyện Thái Cực Kiếm Pháp cũng thu thập được bọn họ.
Lập tức, bần đạo triển khai Thái Cực Kiếm, thả người vào bên trong 20 tên hộ vệ đó tiến hành phát ra kiếm ý. Người ngoài nhìn vào, chỉ thấy từng đạo bạch ngân kiếm khí liên miên bất tuyệt, vòng lại như cái lồng, một vòng chưa tan, một vòng mới xuất hiện, tầng tầng sóng gợn làm cho tất cả bọn họ chồng chềnh ở trong đó. Người bên trong đó càng thêm chật vật, nhìn cho đã con mắt chỉ thấy một mờ mịt, chỉ có thể mù quáng vũ động binh khí, còn lúc nhìn thấy, bất giác đả thương đồng bạn, vì thế khi xuất thủ càng thêm câu nệ. Mà bần đạo ở trung tâm, lại như cá gặp nước, trong nháy mắt đã đâm ngã bảy tám người.
Bần đạo tuy rằng việc này vì phụng mệnh mà làm việc, nhưng thân bất do kỷ, không muốn sinh mệnh bọn họ, nhưng ta cũng thật sự hận sự ác độc của Mỹ Cách Lam đế quốc, cho nên xuống tay có chút nặng, phỏng chừng ít nhất cũng mất năm ngày sau mới có thể tự khai mở huyệt đạo, trong lúc này bọn họ cũng chỉ có thể có đời sống thực vật mà thôi.
Tiên Nhã bên kia cũng không lao lực gì, dù sao nàng đã là ma đạo sĩ, mà Cái Thứ lại là phần tử quá khủng bố. Tiên Nhã không muốn đả thương người, tự chính mình xuất ra Quang minh hộ bích, trốn tại phía sau Cái Thứ, trừng đôi mắt ngập nước thân thiết nhìn tình hình bên này của ta.
Vì Cái Thứ vừa thấy đánh nhau sớm đã hưng phấn không thôi. Hùng chưởng vũ loạn, trước tiến chụp đến hai gã ngu ngốc liều lĩnh khinh địch quất ngã xuống đất, sau đó, lặng lẽ vận dụng trọng lực thuật làm giảm tốc độ đối thủ, tiếp đó đưa cái hùng chưởng lên, những người này không còn một người nào có thể đứng vững, về sau bị hùng chưởng "vuốt ve", áo giáp trước sau trên toàn thân trong nháy mắt… không còn nguyên vẹn. Ngươi nói xem bộ ngực con người bị áp súc đến nông nỗi này có thể sống được sao? Tên gia hỏa này một chút mềm lòng cũng đều không có. Mà hắn như lão hổ, dưới sự dạy dỗ của bần đạo, nói vậy đã là thiên hạ đệ nhất rồi? Từ lúc bắt đầu cho đến chấm dứt, tám người không đến một phút đồng hồ liền được giải quyết. So với bần đạo còn nhanh hơn nhiều.
Cứ như vậy, cha ta bắt đầu sốt ruột, hắn mới đả thương được có ba người, mà đều là vết thương nhẹ còn thể tiếp tục chiến đấu. Chỉ thấy hắn liên thanh quát lên, gia tăng thế công. Bất đắc dĩ, mấy tên gia hỏa láu cá ác độc này, chính là quần đấu, không trực tiếp đón đỡ, phụ thân nhất thời đối bọn họ cũng không không có biện pháp.
Chờ hắn trừng mắt nhìn sang bên này, liền phát hiện ở bên này của ta chỉ còn 2,3 tên khốn khổ chống đỡ, mắt thấy cũng đã xong đời. Hắn trong lòng gấp gáp, đây chính là sử dụng quyền lợi cuối cùng. Nếu ngày sau mọi người bàn tán, hắn nuôi dưỡng nhi tử tốt như vậy, mất đi cơ hội quản giáo dục, quả thực dọa người a? Liên quan hệ đến mặt mũi của nam nhân, phụ thân đối người khác mạnh mẽ hơn rất nhiều.
"Các ngươi đều là những tên hỗn đãn, nếu các ngươi không ngã xuống cho ta, ta cần phải ra tuyệt chiêu giết gọn. Hắn đối với người vây quanh mình hô lên.
Mấy tên vây công tức khí lộn ruột, nếu bảo người ta ngã xuống còn có thể đứng lên được sao hả?
Phụ thân thấy bọn họ không phản ứng, không nói thêm lời nào, hạ một cái quyết định quyết tâm xuất ra tuyệt chiêu tối cường của mình. Chỉ thấy hắn đột nhiên thu tay lại, không tiến lên chém nữa, mà là hai tay cầm kiếm, nhắm mắt định thần.
"Hắn muốn sử dụng đại chiêu, đang súc khí, nhanh nhanh thừa dịp này giết hắn đi" Khắc Ti quát lớn. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Tám người kia không chút nghi ngờ lời của hắn, nhanh chóng công qua, Khắc Ti mặc dù xướng lên, nhưng lão cáo già này lại cố ý thả chậm cước bộ, rơi vào phía sau cùng.
"Long gia mật kiếm – Thần Long Thê Hoàng Liệt Trảm" Phụ thân đột nhiên hai mắt trợn lên, giận dữ hét lớn.
Khắc Ti vừa nghe đến "Long gia mật kiếm" bốn chữ đã biết là bất hảo, sợ tới mức liều mạng bay ngược trở về. Đáng tiếc lúc này đã là quá muộn. Chỉ thấy phụ thân đột nhiên được bao phủ một luồng kim quang chói mắt, kim quang từ trên thân thể hắn bắn ra bốn phía vô số kiếm khí cường hãn. Hơn hàng tỉ đạo kiếm khí hướng bốn phía bắn ra, giống như hải triều cuồng nộ, khoảng khắc làm cho chín người này cuốn hút vào bên trong. Đợi cho kim quang tán đi, mọi người khiếp sợ nhìn thân ảnh đang đứng đó, không hẹn mà cùng tiếng lòng thổn thức – còn phải là người hay không chứ?
Cương thạch được lót ở trên mặt đất cũng bị xới lên một tầng thật dày, có bán kính đến mười thước, thi thoảng có một ít mảng vỡ của sắt thép từ trên trời giáng xuống, dừng ở đáy hố vang lên âm thanh đinh đương, đó là vũ khí, áo giáp của một vài người mới hồi nãy còn vui vẻ giờ đã biến thành mảnh nhỏ, tứ chi lại rơi rụng tứ tung tại chung quanh. Còn có rơi xuống trên đám người đang đứng xem, làm hơn một nữa đám người đều nôn mửa.
Duy nhất người còn sống chính là Khắc Ti, hắn hiện tại toàn thân đều là lỗ thủng lớn nhỏ, máu không ngừng bạo phát ra, nhưng chỉ còn lại một tay phải cùng cái đùi trái. Người đã hôn mê bất tỉnh. Tay phải của hắn đang còn nắm Hàn Băng Thần Kiếm, đáng tiếc trên bề mặt của thanh kiếm là từng đạo vết nứt lớn nhỏ như hạt gạo, cái chuôi thần khí này phỏng chừng đã trở thành phế vật, mà Khắc Ti khẳng định đã xong đời, thương thế của hắn phải có hơn ba vị Hồng Y giáo chủ liên thủ thi triển cấm chú pháp thuật cấp 12 mới có thể hồi phục như cũ, nhưng mà quốc vương là tiểu quốc cũng không có hưởng thụ loại đãi ngộ này, dù sao sau khi thi triển cấm chú, Hồng y giáo chủ phải mất nửa năm thời gian không xuống giường, còn có giảm bớt tuổi thọ nữa.
Hơn nữa tứ chi được phục hồi còn phải rèn luyện lại, nói cách khác, trị liệu pháp tốt đến đâu cũng không thể hồi phục lại được thực lực Kiếm Thánh. Hà huống chi, ta không tiếp thu lấy hoàng đế Mỹ Cách Lam đế quốc nổi danh keo kiệt bỏ ra đại giới to lớn để trị liệu một tên phế vật này. Vì vậy, Khắc Ti xem như hoàn toàn xong đời.
Chiêu này của phụ thân không chỉ làm bị thương một mình Khắc Ti, vì phòng ngừa bạn bè quấy rối, đám hộ vệ Mỹ Cách Lam đế quốc đem đám người vây xem chắn ở bên ngoài, chính bọn nó lại nằm trong phạm vi công kích trực diện, Chẳng qua, bởi vì bọn họ cách xa phụ thân khoảng 20 thước, cho nên chỉ có bị thương không chết, nằm rải rác trên mặt đất rên rỉ
Điểm xui xẻo nhất chính là đoàn người hoàng đế Mỹ Cách Lam đế quốc, bọn họ cách phụ thân có hơn 10 thước, sau khi kiếm khí dũng mãnh càn quét qua, bọn họ muốn trốn cũng không xong, may mắn lưu thủ lại bốn cao thủ, bởi vì bọn họ hợp lực ngăn cản dư âm đại chiêu của phụ thân, không có làm cho phụ tử bọn họ bị thương. Đáng thương chính là mấy gã cao thủ này, bởi vì sự việc đột nhiên phát sinh, chuẩn bị không đủ, tất cả đều hộc máu, mất một khoảng thời gian cũng không đứng lên được.
Tốt nhất và khôi hài nhất tuyệt đối là Tam hoàng tử các hạ, hắn lúc ấy đang giương cái miệng rộng, bất khả tư nghị nhìn nhìn phụ thân lấy một địch chín hơn nữa còn chiếm thế thượng phong, sau đó lại kinh ngạc đại chiêu của phụ thân, vì vậy suốt thời gian này hắn đều là há mồm, như ngừng thở. Lúc kim quang tan hết, kiếm khí tiêu thất, hắn hút một hơi, lại đột nhiên phát hiện từ trong miệng như có một thứ gì đó lớn lớn, một vật thể tròn tròn trơn nhẵn, nằm ngay yết hầu nếu không cẩn thận hắn sẽ nuốt lại xuống bụng. Hắn nhanh nhạy làm cho vật thể trơn tròn đó phun ra trên tay.
Đó là một quả trứng. Cái gì? Một quả trứng? Ngay khi Tam hoàng tử nhìn thấy quả trứng, lập tức trái tim thổn thức, hắn liên tưởng đến lúc ăn cái vật tròn tròn trơn nhẵn bóng loáng gì đó, hắn thì thầm, đó là Ba Lương … Ba Lương! Theo sau đó Tam hoàng tử thống khổ rống lên một tiếng trực tiếp hôn mê.
"Hoàng nhi! Hoàng nhi…. Hoàng nhi, ngươi như thế nào vậy?" Hoàng đế Mỹ Cách Lam đế quốc vội vàng ôm lấy hắn, đau xót la lên.
Tam hoàng tử căn bản không phản ứng.
"Ngươi ….!" Hoàng đế Mỹ Cách Lam đế quốc chỉ vào phụ thân ta mắng, nhưng hắn lập tức im miệng, hắn nhìn thấy phụ thân ta trừng hai con mắt lên, hắn cảm giác được trên người phụ thân tản mát ra sát khí lạnh thấu xương, hắn không nghi ngờ phụ thân đã quyết tâm giết hắn. Vì thế, hắn rất sáng suốt lựa chọn không nên đi trêu chọc tên sát thần này, hơn nữa quyết định tức khắc lui về. Dưới sự bảo vệ của đám hộ vệ còn lại, đoàn người của vị hoàng đế chật vật thoát ly hiện trường.
"Hừ! Phụ thân cũng không có ngăn cản hắn, còn đứng yên tĩnh tại chỗ.
Bần đạo dưới uy lực của phụ thân vừa chấm dứt, liền làm cho đám ngu ngốc này xong đời, bởi vì có Tiên Nhã trợ giúp, đại chiêu của phụ thân đại nhân đối ta không hề ảnh hưởng. Thấy hắn như vậy, ta ít nhiều đoán được, phụ thân hiện tại rất suy yếu.
Bần đạo nhanh chân chạy lại giúp đỡ hắn, cánh tay hắn mềm nhũn ra, một chút sức lực cũng không có, ta kêu gọi Cái Thứ tới, đưa phụ thân lên trên lưng Cái Thứ, vì phòng ngừa hắn bị ngã xuống, ta bảo Tiên Nhã dụng "Quang Phược Thuật" trói hắn lại. Sau đó cùng Tây Tư Nhĩ thân vương vội vàng trở về khách sạn.
Sau khi hảo hảo an bài hắn, ta mới phát hiện quốc vương của chúng ta cùng Thạch Nguyên Hùng Nhị hai người cũng đã trở về.
"Các ngươi như thế nào không quyết đấu vậy?" Bần đạo kỳ quái hỏi.
"Nhìn cái rắm, người ta là hoàng đế Mỹ Cách Lam đế quốc cũng bị phụ tử các ngươi đánh cho chạy dài, còn có cái quyết đấu gì nữa chứ?" Quốc vương cả giận nói: "Người ta nói như thế nào cũng là đế quốc, các ngươi không có việc làm sao đi trêu chọc hả? Không phải mang phiền toái đến cho ta sao?"
"Ngài thì có cái gì phiền toái? Nhiều nhất tìm ngài khai mở đấu tràng thứ hai là được, chứ có cái gì ghê gớm lắm đâu" Bần đạo không cho là đúng nói.
"Ngươi nói thật dễ nghe, đấu tràng lần thứ hai? Không có phụ thân ngươi tham dự, chúng ta trả rất nhiều đại giới đó? Còn có không có khả năng thắng được?" Quốc vương oán giận nói.
"Cha ta có nói tham dự từ khi nào vậy ta?" Bần đạo kỳ quái hỏi.
"Choáng" Quốc vương bất đắc dĩ nói: "Ngươi là người Long gia? Như thế nào ngay cả Long gia mật kiếm cũng không biết?"
"Ta không có cơ hội luyện kiếm, đương nhiên không biết?" Bần đạo ủy khuất nói: "Ngươi có biết sao?"
"Biết một chút đỉnh" Quốc vương hướng ta khoe khoang: "Kiếm pháp này được hai vị gia tổ Thần Kiếm của các ngươi truyền lại, bởi vì chỉ có cao thủ cấp Kiếm Thần mới có thể tự do sử dụng, cho nên mới gọi là Kiếm Thần kỹ, ý là chỉ có Kiếm Thần mới có thể nắm giữ được kỹ năng"
"Vậy phụ thân ta như thế nào có thể sử dụng được?" Bần đạo kỳ quái hỏi.
Truyện khác cùng thể loại
119 chương
7 chương
164 chương
1896 chương