Trương Tam Phong Dị Giới Du
Chương 103
Hai tráng hán thân cao 2 thước 4 nâng một thanh trọng kiếm hai tay dài bốn thước, cơ hồ đồng thời gầm lên giận dữ, chạy về phía đối phương, hai cây vũ khí cuốn theo đấu khí màu vàng cùng nhau bổ về phía cổ đối thủ. Hai người đều cố ý tránh hướng đại kiếm của đối thủ, ép đối thủ biến chiêu đón đỡ, nếu không lập tức kết quả đồng quy vu tận. Nhưng biến chiêu là mất đi chủ động, sau này sẽ phải bị đè ép đánh. Cho nên bọn họ hiện tại so đấu đúng là tố chất liều mạng cùng ý chí.
Bì Da La căn bản triệt đầu triệt đuôi kẻ điên. Bần đạo vừa thấy ánh mắt của hắn liền biết, trong đó có một loại hưng phấn khát máu. Ta không hề nghi ngờ quyết tâm liều mạng của hắn có bao nhiêu kiên quyết, cho dù cùng đối thủ cùng nhau đi chết hắn cũng chả có nháy mắt đâu! Thật con mẹ nó cái tên bệnh.
Bì Lỗ là một kẻ chiến đấu điên cuồng không giả, nhưng không có nghĩa là hắn ngông cuồng tự sát, đối mặt Bì Da La loại kẻ điên muốn chết này, hắn coi như triệt để liệt dương rồi. Vạn bất đắc dĩ, ủy khuất khẩn cấp biến chiêu, ngăn lưỡi kiếm Bì Da La.
Vẻ mặt Bì Da La tuyệt đối không phải là hưng phấn quỷ kế được như ý, mà ngược lại như là mất mác, dường như không được chết cho nên hắn rất tức giận, thật là một kẻ điên đặc rồi. Hắn làm cho Bì Lỗ thành một tên hèn yếu rồi lại tức giận, nhưng ngay sau đó hướng Bì Lỗ triển khai thế công điên cuồng. Kiếm pháp của hắn, không, đây căn bản không xứng gọi là kiếm pháp, không chém đầu, chặt cổ thì lại đâm thẳng tim, hung ác sắc bén tới cực điểm, không phải ngươi chết chính là ta sống. Cùng hắn đối chiến, không có bại, chỉ có chết.
Kiếm của hắn chỉ vì giết địch, chưa từng có quá một lần phòng thủ, hơn nữa thà rằng bị thương, cũng cố ý khiến cho Bì Lỗ đưa kiếm ngăn đỡ. Thân pháp của hắn toàn bộ là vì phối hợp tiến công, chưa từng có chuyện né tránh, chỉ cần có lợi cho tiến công, hắn liền không chút lựa chọn xông qua.
Trải qua mười mấy lần đổi phiên công thủ hung ác, Bì Da La chiếm hết thượng phong, để lại trên người Bì Lỗ vài vết thương sâu thấy xương, nếu không phải Cuồng Chiến Sĩ thể chất kinh người đã sớm kiên trì không được. Bì Da La cũng bị thương, nhưng máu kích thích chỉ khiến hắn hưng phấn hơn, điên cuồng hơn. Hiện tại Bì Da La hoàn toàn bỏ qua chiêu số ám sát, chỉ đơn thuần điên cuồng chém giết Bì Lỗ. Bì Lỗ càng thấy chật vật, thân thể có chút không ổn rồi.
Thật ra thì bần đạo hiện tại cũng không lo lắng Bì Lỗ chiến bại, ở trong mắt ta, tình cảnh hiện tại Bì Lỗ vẫn có lợi. Bởi vì tấn công không kéo dài, giống như Bì Da La thế công điên cuồng như vậy thì kiên trì không được bao nhiêu thời gian , năng lực bản thân hắn so sánh với Bì Lỗ đã kém, còn tiêu hao đại lượng thể lực như vậy, một hồi chờ thể lực, đấu khí hắn hao hết, chỉ có thể tùy ý Bì Lỗ xâm lược mà thôi. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Đáng tiếc, thế sự khó liệu. Vẫn có chuyện bần đạo tính không tới, chuyện đang hay bỗng nổi lên biến hóa không tưởng được, kiếm trong tay Bì Da La là tác phẩm nhân tộc đại sư, đặc biệt gia công cho vương thất, tinh mỹ tuyệt luân, đáng tiếc chất lượng kém một chút. Vốn là kém một chút cũng không có gì, dù sao loại hai tay trọng kiếm này bề rộng hai gang, nửa tấc dày, sao dễ dàng hư như vậy? Nhưng hôm nay là đặc thù, hai người đều là đại lực sĩ cấp biến thái, lại là cao thủ đấu khí dư thừa, chém mấy chục nhát như vậy, chất lượng kém tự nhiên phải xảy ra vấn đề, cầm trong tay Bì Lỗ chính là Ải Nhân đại sư tinh phẩm, không chỉ chất liệu gỗ so với kiếm Bì Da La tốt hơn, thủ nghệ cũng cao hơn rất nhiều.
Cho nên, kiếm Bì Da La không chịu nổi chấn động, gãy làm hai khúc, trong tay của hắn chỉ còn dư lại đoạn kiếm dài hơn 1 thước. Bì Da La thật không hỗ là thân kinh bách chiến, đại khái trên trường giác đấu vũ khí cũng rất hay thay đổi, thường xuyên hủy hoại, hắn sớm có thói quen, dường như đã sớm biết trước, không có một chút không ngoài ý liệu.
Ngược lại, Bì Lỗ lại bị nửa khúc trên đoạn kiếm đập bể đầu, ngây người xuống. Bì Da La nhân cơ hội đến gần, dùng nửa đoạn đoạn kiếm hung hăng đâm vào cổ họng Bì Lỗ. Đại kiếm Bì Lỗ quá dài, muốn đón đỡ phòng ngự đã không còn kịp rồi. Cũng may hắn và ma thú hàng năm chiến đấu, phản ứng rất nhanh, lập tức ném đi, hai tay không bắt được đoạn kiếm đâm tới. Cũng may hắn không phải là xuất thân quý tộc chánh thống kiếm khách, không có cái gì kiếm còn người còn, kiếm mất người mất chó má quy củ. Nếu không, vừa rồi hắn đã là một cỗ thi thể rồi.
Bì Da La tự biết khí lực so với Bì Lỗ kém một chút, thông qua đợt chém vừa rồi hắn đã thử ra, cho nên không cùng Bì Lỗ dây dưa nhiều, hắn dùng tay trái cầm chuôi kiếm, tiếp sức gần sát Bì Lỗ, tay phải chìa ra hai ngón, thọc thẳng vào hai mắt Bì Lỗ. Bì Lỗ bị làm cho sợ đến vội vàng cúi đầu, chỉ nghe răng rắc một tiếng, hai ngón tay Bì Da La gãy lìa, trên trán Bì Lỗ lại hiện ra hai lổ máu.
Bì Da La căn bản không biết đau đớn, dường như gãy là ngón tay người khác, tay phải hắn lập tức ném chuôi kiếm qua, dùng tay trái bắt cổ áo Bì Lỗ, ngoan độc xiết cổ họng Bì Lỗ. Bì Lỗ đỡ được đoạn kiếm kia. Sau, Bì Da La đưa đầu hung hăng táp tới cổ Bì Lỗ, giương cái miệng đầy răng nhọn, cho thấy rõ mục đích của hắn, hẳn là muốn cắn gãy cổ họng Bì Lỗ đi ?!
Bì Lỗ lần nữa cúi đầu bảo vệ cổ họng, sau đó một quyền hung hăng đánh vào dưới xương sườn Bì Da La. "Răng rắc", thanh âm gãy xương vang lên, Bì Da La bị đánh bay ra ngoài. Không, là hắn cố ý bay ra, bởi vì hắn thừa dịp thân thể bay ngang, hai tay chộp lên cổ Bì Lỗ, giống như vòng quanh một cây đại thụ, cứ như vậy áp sát phía sau Bì Lỗ. Ngay sau đó thuận tay ghìm chặt cổ Bì Lỗ, không chút buông tay.
Bì Lỗ cổ bị xiết, hô hấp không tốt, hắn vội vàng dùng hai khuỷa tay liên tục đánh hai sườn Bì Da La. Trong lúc nhất thời, thanh âm gãy xương liên tiếp vang lên. Trên mặt Bì Da La hiện đầy vẻ sắp thắng lợi nhe răng cười, không chút quan tâm thân thể bị thương. Tràng diện cứ như vậy giằng co xuống.
Đồng thời, bốn phía quý tộc, tiểu thư, các phu nhân cũng bị cảnh tượng máu tanh này kích thích luôn miệng cao gọi.
"Giết hắn đi! Bì Da La! Giết hắn đi! Bì Da La!"
Dĩ nhiên gọi đến độ người Tạp Đặc vương quốc mừng rơn, người Đại Hán quốc thì cũng như đưa đám. Đặc biệt là quốc vương bệ hạ.
"Làm sao ngươi để quái vật như vậy xuất chiến, muốn chơi Đại Hán quốc chúng ta sao?" Quốc vương nghiêm khắc khiển trách, sắc mặt không tốt nói: "Tổn thất của ta tùy người chịu trách nhiệm đó !"
"A?" Không đợi bần đạo kịp phản bác, phụ thân cũng tới tham gia náo nhiệt.
"Còn có ta, ngươi phải bồi hoàn gấp đôi. Ngay cả ta thắng cũng phải bồi thêm cho ta!" Phụ thân dùng ánh mắt uy hiếp ta nói.
Vừa lúc Thạch Nguyên Hùng Nhị cũng bu lại, mặc dù không nói chuyện, nhưng khi nhìn cái ánh mắt dường như oán phụ khuê phòng kia bần đạo ác tâm giống như là ăn phải con ruồi.
"Ngất, các ngươi thua, ta có thể lấy ra bồi, nhưng các ngươi nếu thắng tiền mà nói? Làm sao chia cho ta đây?" Bần đạo cười hì hì hỏi.
"Ngươi còn có thể thắng? Đừng có mà đi lừa nhân gia, ngươi nhìn, người của ngươi mặt đỏ bừng ra rồi, lập tức sẽ sẽ bị người ta bóp chết rồi, ngươi còn thắng cái gì aa..a? Hay là sớm nói thường bồi thường tiền đi?" Quốc vương bất mãn nói.
"Dừng ! Ngươi biết hắn là ai không?" Bần đạo khinh thường hỏi.
"Là ai? Trừ phi hắn là Thú Nhân, chỉ có Thú Nhân mới không sợ bị tên Bì Da La này bóp cổ chết thôi! Nhưng người của ngươi không giống Thú Nhân nha?" Quốc vương nghi ngờ nói.
"Ngươi không nhìn ra , phụ thân ngài đang giả bộ hả?" Bần đạo đem tên phụ thân phản đồ dụ dỗ, nói: "Kia là đệ tử hắn, ngươi nhìn bộ dạng phụ thân ta, có giống như là gấp gáp sao?"
"Ờ?" Quả nhiên, quốc vương đưa ánh mắt quăng qua cha ta.
"Hắc hắc!" Phụ thân chột dạ cười khan hai tiếng, nói: "Xin bệ hạ yên tâm, Bì Lỗ tất thắng!"
"A? Tại sao?" Quốc vương lên tinh thần ngay.
"Hắn là Cuồng Chiến Sĩ, chỉ cần cuồng hóa liền không thành vấn đề, trừ phi chém đứt đầu của hắn, nếu không hắn không chết được, cổ họng chặt đứt cũng không sao!" Phụ thân nói: "Lần này là cho hắn luyện tập thực chiến sao!"
"A! Ta nghe nhi tử ngươi nói là đồ đệ ngươi, còn tưởng rằng hắn là cao thủ nhà các ngươi bồi dưỡng? Không nghĩ tới là Cuồng Chiến Sĩ! Vậy thì tốt!" Quốc vương cười nói.
Lúc này Bì Lỗ hết sức chật vật, thời gian dài hô hấp không được làm mặt hắn đỏ lên như muốn nhỏ máu, hơn nữa hắn bắt đầu cảm thấy tứ chi vô lực, tốc độ đánh khuỷa tay cũng bắt đầu chậm lại, các quý tộc ở chung quanh cũng cho là hắn sắp không được. Dị biến phát sinh!
Bì Lỗ hoàn toàn ngừng chống cự, cứ như vậy đứng thẳng tắp ở đó. Bì Da La có trực giác dã thú, hắn nghe thấy hơi thở nguy hiểm, nhưng hắn không có trốn tránh, mà càng thêm ra sức ghìm cổ Bì Lỗ, ý đồ muốn kết thúc chiến đấu sớm một chút.
A..a! Bì Lỗ gầm lên giận dữ. Cuồng hóa rốt cục bắt đầu, đấu khí màu vàng giống như thủy triều từ trong cơ thể hắn mãnh liệt tràn ra, trên người vốn là áo giáp chắc chắn lại tựa như trang giấy bị chấn nát bấy. Rồi da thịt Bì Lỗ bành trướng, trong nháy mắt thân thể của hắn liền lớn suốt một vòng, trên da mạch máu lưu động nhanh chóng giống bầy rắn bò tán loạn. Thân thể của hắn bị mấy vết thương đang lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng khép lại.
Y phục Bì Da La cũng bị đấu khí phá tan tành, nhưng hắn thế nhưng bằng vào nghị lực ngoan cường rất nhanh khôi phục tinh thần, mặc dù đã thương tích đầy mình, máu tươi chảy xuôi, nhưng hắn vẫn cố gắng bóp chặt cổ họng Bì Lỗ, mặc dù hắn cũng hiểu đây là phí công, nhưng hắn thuộc loại tinh thần chiến đấu ngoan cường, khiến cho bần đạo trong lòng bội phục.
Hiện tại hai người nam nhân trần truồng, khôi hài nhất chính là còn ôm chặt một chỗ. Cảnh tượng buồn cười vừa xuất hiện liền nổi lên một trần cười giòn giã, nhưng hiện tại có người cười không ra tiếng.
"Cuồng Chiến Sĩ!"
"Cuồng hóa Cuồng Chiến Sĩ!"
"Còn bị đả thương? Trời ơi, chạy mau !"
Quý tộc vây xem chạy trốn tứ tán, cuồng hóa Cuồng Chiến Sĩ mặc dù không đến nổi mất hết tính người, nhưng cuồng hóa Cuồng Chiến Sĩ khi bị thương tuyệt đối là thấy người nào thịt người nấy a! Trừ chiến hữu thường xuyên ở chung một chỗ, những người xa lạ khác chắc chắn giết không tha. Những tên quý tộc kia còn ai dám ở chỗ này đây? Ngay cả phụ thân ngay từ lúc Bì Lỗ phát uy liền che chở quốc vương chạy trốn.
Không ngờ nổi, thế mà lại để tiểu hài tử như ta ở lại, đây là chuyện người cha nên làm sao? Trở về xem ta kiện hắn với mụ mụ ra sao, xem bộ dáng hắn thế nào?
Truyện khác cùng thể loại
119 chương
7 chương
164 chương
1896 chương