Trường phong độ

Chương 67 : chạy trốn khỏi dương châu

Lời y nói khiến tất cả mọi người ngây dại. Đột nhiên, có tiếng kêu sợ hãi quái dị phát ra từ giữa đám người, “Ghê gớm, quan phủ muốn giết người, muốn tàn sát hàng loạt dân trong thành!” Đám người nhất thời náo loạn muốn tiến về phía trước. Lạc Tử Thương nhìn bốn phía, binh lính dựng thẳng trường mâu, y giận dữ nói, “Ai dám tiến lên, giết tại chỗ không cần luận tội!” Nghe vậy mọi người mới nín bặt. Diệp Thế An núp ở chỗ tối, hắn từ xa nhìn thấy thị nữ của Diệp Vận chạy lại gần. Nàng ấy đến bên Diệp Thế An, cúi đầu thì thào, “Tiểu thư nhắn ngài cứ đi trước.” “Muội ấy đang ở đâu?” “Tiểu thư biết Lạc Tử Thương khóa thành, ngài ấy nói sẽ nghĩ cách.” Diệp Thế An cắn chặt răng, “Muội ấy có thể làm gì chứ!” Hắn hít sâu một hơi, âm thầm kêu ám vệ tới rồi lập tức ra lệnh, “Mau chóng đi tìm tiểu thư, đưa tiểu thư đến đây bằng bất kỳ giá nào!” “Còn ngài…” “Không cần quan tâm ta!” Diệp Thế An nhìn chằm chằm ám vệ, “Bảo vệ tiểu thư, biết chưa!” Ám vệ chẳng dám nhiều lời, hắn đáp ứng rồi xoay người đi mất. Diệp Thế Anh thoáng nhìn xung quanh, mọi người đang giằng co với Lạc Tử Thương. Chính lúc ấy, một tiếng thét kinh hãi vang lên từ trong đám người, tiếp theo có đám người bịt mặt chẳng nói chẳng rằng xông thẳng vào quan binh và giơ đao lên chém! “Đi mau!” “Xông lên!” “Dương Châu sắp loạn, ra ngoài rồi nói!” Những tiếng kêu sợ hãi không ngừng vang lên, khắp nơi hỗn loạn. Diệp Thế An rốt cuộc không chờ nổi nữa mà phóng về phía cổng thành. Lạc Tử Thương đứng ở trước cổng, y lập tức phát hiện Diệp Thế An liền quát lớn, “Bắt lấy hắn!” Binh lính đổ xô tới chỗ Diệp Thế An, song ngay lúc đó, có tiếng vang lớn từ xa vọng lại và ánh lửa ngút trời xuất hiện. “Công tử,” người bên cạnh sốt ruột nhắc Lạc Tử Thương, “hướng đấy là kho lúa.” Tiếng nổ thứ hai truyền đến, “Công tử, là từ kho binh khí.” “Địch tập kích, địch tập kích!” Không biết ai hô lên nhưng hiện giờ cư dân thành Dương Châu đã ùn ùn chạy tới cổng thành. “Mở cổng, đại nhân, cầu xin ngài để chúng ta ra ngoài!” Bá tánh hoảng loạn tột cùng. Binh lính đang giằng co với Diệp Thế An, Thẩm Minh thầm lặng dẫn người đến giải quyết binh lính và che chở Diệp Thế An ra ngoài. Lạc Tử Thương đoạt lấy cây cung từ người đứng cạnh rồi bất chấp tất cả mà chĩa về phía Diệp Thế An. “Đại nhân,” binh lính cưỡi ngựa từ xa chạy đến trước mặt Lạc Tử Thương, lớn tiếng thông báo, “Vương đại nhân bị ám sát!” Tay Lạc Tử Thương khẽ run, tên rời cung, Diệp Thế An nhanh nhẹn nghiêng người né tránh nhưng lại bị đại đao chém vào cánh tay. May Thẩm Minh kịp thời đỡ nhát chém kia nên vết thương không quá sâu. Thẩm Minh đá văng người xung quanh, hắn lôi kéo Diệp Thế An ra bên ngoài, “Đi mau!” “Đại nhân,” binh lính vây quanh Lạc Tử Thương, “ngài mau quay về, đừng canh giữ cổng thành nữa! Cần phải tăng người bảo vệ kho lúa lẫn kho binh khí, không thể dồn hết người vào chỗ này.” Chuyện lớn cỡ nào cũng chẳng quan trọng bằng việc Vương Thiện Tuyền bị ám sát. Vương Thiện Tuyền chính là thiên tử của Dương Châu, bây giờ y cần trở về giải quyết dù là để trấn an lòng người hay ổn định tình hình đi chăng nữa. Lạc Tử Thương nghiến răng nói, “Lập tức đuổi theo cho ta, không được để hắn thoát!” Ra lệnh xong, Lạc Tử Thương dẫn theo người cưỡi ngựa quay về Vương phủ. Thẩm Minh bảo vệ Diệp Thế An, vừa đánh vừa lui. Lạc Tử Thương bỏ đi thì binh lính cũng tan rã, hơn nữa biển người này toàn là bá tánh, đa số binh lính không dám vung đao chém. Thẩm Minh ném Diệp Thế An ra bên ngoài, “Chạy nhanh lên!” Diệp Thế An lảo đảo xông ra. Hắn ném đao, che cánh tay bị thương lại, trà trộn vào dòng người tiến về phía trước. Một chiếc xe ngựa dừng ven đường, Diệp Thế An đang nôn nóng chạy bỗng nghe tiếng nữ tử trong trẻo cất lên, “Lên xe đi.” Diệp Thế An quay đầu lại thấy Liễu Ngọc Như điều khiển xe ngựa, rèm của chiếc mũ được cuốn lên để lộ khuôn mặt tươi cười vừa hòa nhã vừa trầm tĩnh. Diệp Thế An thầm thở phào, hắn vội vàng lên xe ngựa, thấp giọng nói, “Đa tạ.” “Bên trong có quần áo, huynh thay đồ đi.” Liễu Ngọc Như nhắc nhở, Diệp Thế An thấy trong xe ngựa quả nhiên có một bộ quần áo vải xanh da trời, cả băng vải lẫn thuốc trị thương. Diệp Thế An chả hỏi nhiều mà làm theo lời Liễu Ngọc Như. Hắn bôi thuốc lên miệng vết thương rồi quấn băng vải, sau đó vừa thay quần áo vừa hỏi, “Vị công tử kia ở lại sẽ không sao chứ?” “Không sao đâu,” Liễu Ngọc Như bình thản trả lời, “hắn quen chạy trốn rồi, rất có kinh nghiệm đối phó với quan phủ. Bọn họ đều mặc thêm một bộ quần áo khác bên trong, đợt lát nữa vứt bỏ áo ngoài, ném đao đi rồi lẫn vào đám đông thì chẳng ai nhận ra được hết. Huynh không cần lo.” Được lời này, Diệp Thế An yên tâm hơn, hắn lại hỏi, “Cố lão gia đâu?” “Đã rời đi.” Liễu Ngọc Như điềm đạm nói, “Ta cho người hộ tống ông ấy đi đường bộ, cũng chuẩn bị đầy đủ giấy tờ tùy thân và giấy thông hành. Lạc Tử Thương không biết đến sự tồn tại của ông ấy, chỉ cần hai ta bình an thì ông ấy cũng sẽ bình an.” “Ngọc Như…” Diệp Thế An khó xử mở miệng. Liễu Ngọc Như ngước nhìn hắn, nàng biết hắn muốn nói gì bèn bình tĩnh bảo, “Lát nữa tới bến tàu chúng ta sẽ đi thuyền của người khác. Nếu Vận nhi đến kịp thì cùng đi, nếu không đến thì chúng ta vẫn sẽ xuất phát.” Diệp Thế An cắn chặt răng, “Đến lúc đó, ta sẽ ở lại.” Liễu Ngọc Như im lặng trầm ngâm, nàng biết mình chẳng thuyết phục được Diệp Thế An nên suy nghĩ xem còn biện pháp khác không. Hai người ngồi xe ngựa tới thẳng bờ sông. Hiện tại bờ sông vô cùng rối loạn, thương đội tranh chấp với binh lính; binh lính không cho thuyền chạy, thương đội dĩ nhiên bất mãn. Ở bến tàu toàn là thương nhân vãng lai, khác với bá tánh trong thành. Vương Thiện Tuyền từng tắm máu thương gia Dương Châu khiến thương nhân từ nơi khác nơm nớp lo sợ, nhưng vì tiền tài nên vẫn liều mạng lại đây buôn bán. Giờ binh lính lại muốn giam thuyền giam người thì lòng ai không hoảng hốt? Bản thân binh lính không ưa thương nhân, nói chuyện rất khinh miệt. Hai bên đàm phán, binh lính mất kiên nhẫn, thương nhân vừa sợ vừa giận; các loại cảm xúc hỗn độn tràn lan ở bến tàu. Liễu Ngọc Như đỡ Diệp Thế An xuống xe ngựa rồi dẫn hắn lên thuyền. “Không.” Diệp Thế An quyết đoán nói, “Ngọc Như, muội lên thuyền trước đi, ta ở đây đợi Vận nhi. Nếu muội ấy không tới thì ta sẽ không đi. Muội không cần ở cạnh ta, đừng để ta làm chậm trễ chuyện của muội.” Liễu Ngọc Như mím môi. Chưa tính việc Diệp Thế An năm lần bảy lượt giúp nàng và Cố gia, chỉ nói đến mối quan hệ giữa nàng với Diệp gia thì nàng không thể trơ mắt nhìn Diệp Thế An ở lại đây. Nàng hít sâu một hơi, rốt cuộc bảo, “Diệp ca ca, huynh nghe này, huynh đang bị thương, còn là một mục tiêu dễ nhắm đến vì có quá nhiều người quen biết huynh. Huynh lên thuyền trước, ta ở đây chờ Vận nhi để đưa nàng ấy lên thuyền. Nếu thuyền chạy mà chúng ta chưa lên thì huynh lại xuống chờ chúng ta.” Lý do này khiến Diệp Thế An trầm mặc giây lát, hắn mím môi rồi đi lên thuyền. Liễu Ngọc Như là tiểu thư khuê các, trước đây ngoại trừ người thân quen thì chẳng mấy ai từng gặp nàng. Song hắn lại là thanh niên tài hoa nức tiếng Dương Châu, hắn mà đứng đây thì y hệt cái đèn trong đêm tối, từ trên xuống dưới đều toát ra khí thế “mau bắt ta đi”. Diệp Thế An lên thuyền, Liễu Ngọc Như đứng chờ ở cổng bến tàu. Chẳng mấy chốc, Thẩm Minh chạy tới nơi. Hắn nhìn thoáng qua Liễu Ngọc Như, vừa lau mặt vừa hỏi, “Sao ngươi còn đứng đây?” Liễu Ngọc Như nhìn binh lính và thương gia xung quanh mình. Vì không cho thuyền chạy nên thương gia càng lúc càng cãi vã ầm ĩ với binh lính. Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, mưa lác đác rơi tí tách. Liễu Ngọc Như mua cây dù ở cửa tiệm kế bên rồi cầm dù đi về phía lối vào bến tàu. Liễu Ngọc Như liếc mắt thấy một nam nhân cường tráng dẫn đầu nhóm thương nhân đang giận dữ hò hét với quan binh. Nam nhân này nói giọng phương Bắc, tính tình táo bạo, quan binh bị hắn quát thét đâm ra bực bội bèn giận dữ rút đao, “Rống cái gì mà rống? Không cho đi là không cho đi, ngươi gào thét với ta thì được ích gì? Ngươi miệt thị triều đình, chán sống hả?!” “Thương nhân các ngươi chuyên môn làm chuyện thiếu đạo đức như mua cao bán thiếu, chịu nói chuyện với các ngươi là đã coi trọng lắm rồi. Các ngươi đừng chọc giận quan gia, chúng ta mà nóng nảy lên sẽ chém các ngươi một đao, khéo bá tánh còn vỗ tay tán thưởng!” Lời này vào tai, Liễu Ngọc Như đứng một bên cười. Thanh âm nàng dịu dàng, lạnh nhạt, “Thế nên máu khô ở Dương Châu từ nửa năm trước chưa rửa sạch, Dương Châu lại định tiễn đưa những linh hồn mới à?” “Bà nương này nói bậy gì đó!” Quan binh kia thấy Liễu Ngọc Như là nữ tử liền tức giận xông tới. Thẩm Minh vội vàng ngăn cản quan binh, cười làm lành, “Quan gia, đây chỉ là một tiểu cô nương, ngài đừng chấp nhặt.” Liễu Ngọc Như ra vẻ sợ hãi, liên tục xin lỗi. Mọi người thấy nàng ăn nói khép nép, trong lòng bừng bừng lửa giận. Liễu Ngọc Như thở dài khuyên nhủ, “Mọi người đừng tranh chấp nữa, nói gì cũng vô dụng thôi. Mọi người hãy quay về thuyền, ta đi chờ người nhà đây.” Nói xong, Liễu Ngọc Như ung dung rời đi. Quan binh vừa nhìn các thương nhân vừa cười lạnh lẽo, “Cả đám người mà chả hiểu chuyện bằng một tiểu cô nương, nghe thấy chưa, nói gì cũng vô dụng hết!” Mọi người im lặng, song những lời này lại khắc sâu vào lòng bọn họ. Liễu Ngọc Như thoáng quan sát sắc mặt của mọi người ở đằng sau, nàng khẽ nói với Thẩm Minh, “Ngươi đi thổi thêm lửa, trông xem bọn họ có định chống đối quan phủ. Nếu có, ngươi hãy giúp họ nghĩ cách. Lát nữa khi thuyền chạy cần có người chỉ huy để thuyền đi theo trật tự, bằng không chả cần quan binh đuổi bắt thì thuyền đã chìm hết. Phải có người dẫn đầu chỉ huy phương diện này.” “Đã hiểu.” Thẩm Minh gật đầu, âm thầm tính toán. Thiên hạ rung chuyển nửa năm nay, lá gan mọi người lớn hơn rất nhiều. Nói là kinh doanh nhưng thương gia đi buôn bán khắp trời nam biển bắc thì ai mà chưa gặp qua đao và máu? Sự kiện ở Dương Châu vĩnh viễn là rào cản trong tâm trí mà thương nhân không vượt qua được. Hiện giờ vô duyên vô cớ bị nhốt ở đây, mọi người đều sợ hãi. Bến tàu hiện có mấy ngàn người dừng chân. Mọi người có thuyền có hộ vệ, đa số lại không phải người Dương Châu, chỉ cần bọn họ rời đi thì sẽ như chim bay thỏa sức trên trời cao. Những đại nhân đi từ bắc vào nam này, khi ở địa bàn của mình cũng được người ta cung phụng. Bây giờ bọn họ bất an, còn bị quan binh làm nhục, nên lời của Liễu Ngọc Như đi vào lòng và khiến họ hoàn toàn trầm mặc. Nói cũng vô dụng thì cái gì mới có tác dụng? Trong lòng mọi người đều có đáp án. Thẩm Minh lại gần, thấy mấy thương đội đang nói chuyện, hắn khoanh tay trước ngực rồi cười, “Ta bảo này, mọi người muốn hợp tác không, chúng ta cùng nhau thương lượng nhé?” Liễu Ngọc Như quan sát trong chốc lát, dõi theo Thẩm Minh rời đi cùng người khác liền biết Thẩm Minh đang thương lượng với bọn họ. Nàng không để ý nữa mà đứng ở lối vào bến tàu, chứng kiến dòng người liên tục đổ lại đây. Những người này đều từ trong thành chạy ra, có bọn họ gia nhập thì bến tàu càng rối loạn nặng nề. Liễu Ngọc Như che dù, một thân áo tơ trắng, điềm nhiên đứng tại chỗ, tựa như vạch ra một mảng trời đất thong dong lẫn yên bình. Liễu Ngọc Như phát hiện bên trong đám người có một nữ tử che kín đầu, được người khác che chở mà chen lấn đi giữa biển người. Cách đấy không xa, Lạc Tử Thương cưỡi ngựa, dẫn theo người gấp rút đuổi theo. Y trở về Vương phủ thu xếp xong xuôi mọi việc, đẩy tam công tử Vương phủ Vương Linh Tú ra ổn định lòng người rồi lập tức chạy tới bến tàu. Y biết rõ Diệp Thế An không trùng hợp bỏ trốn đúng hôm nay. Chủ mưu kế hoạch giá lương thực nhất định có gặp gỡ Diệp Thế An nên hai người mới hành động cùng một ngày. Diệp Vận cũng tuyệt đối chẳng phải nhất thời phẫn nộ giết Vương Thiện Tuyền, muốn thì đã giết từ lâu chứ sao phải chờ đến bây giờ. Nàng ấy làm vậy để ép y quay về, để giữ chân y. Trong lúc người của Lạc Tử Thương lại đây, những thương nhân đang căng thẳng kia không thể chịu nổi nữa. Bọn họ sớm bàn bạc rằng không làm thì thôi nhưng đã làm thì làm tới cùng. Nam nhân cường tráng mà hồi nãy gào thét quan binh dẫn đầu chém giết một tên canh giữ mỏ neo rồi hung hăng chuẩn bị cho thuyền chạy. Nam nhân kia có năng lực, hắn chỉ huy mọi người cho thuyền xuất phát lần lượt. Liễu Ngọc Như thấy Diệp Vận vội vàng chạy đến, sau đó thấy ám vệ đang che chở nàng ấy đột nhiên kéo nàng ấy vào chỗ tối. Liễu Ngọc Như ngước nhìn Lạc Tử Thương ngồi trên lưng ngựa đi thẳng tới đây, rõ ràng y có mục tiêu muốn nhắm vào. Liễu Ngọc Như nhanh chóng đến chỗ Diệp Vận đang trốn. Nàng tới trước mặt Diệp Vận, thị vệ bên cạnh Diệp Vận rút đao ra theo phản xạ. Liễu Ngọc Như tức khắc lên tiếng, “Là ta.” Diệp Vận ngẩn người, Liễu Ngọc Như cởi áo ngoài rồi khoác lên người nàng ấy. Nàng đưa giấy tờ tùy thân cùng giấy thông hành cho Diệp Vận và nhanh chóng dặn dò, “Ca của ngươi đang chờ trên chiếc thuyền số mười ba. Ngươi vòng ra phía sau ngôi nhà này, con hẻm thứ năm ở đối diện thuyền nhưng phải đi một đoạn mới tới được. Ngươi mà xuất hiện thì chắc chắn Lạc Tử Thương sẽ nhìn thấy, lúc đó ta sẽ thu hút sự chú ý của Lạc Tử Thương. Trong lúc ta và y nói chuyện ngươi hãy lên thuyền ngay.” “Ngươi…” “Đi mau lên.” Liễu Ngọc Như xoay người cầm ô bước ra bên ngoài, nàng đi ngược dòng người. Lạc Tử Thương cưỡi ngựa tới bến tàu, y vừa mới thấy Diệp Vận nhưng trong chớp mắt nàng ấy lại biến mất. Song y biết Diệp Vận nhất định đang ở đây. Giờ phút này, toàn bộ quan binh và thị vệ của thương nhân đã xông vào ẩu đả nhau. Các con thuyền được chỉ huy nên tuần tự rời bến, tiếng ra lệnh giận dữ của y mất hiệu quả giữa sự hỗn loạn. Người quá đông, y không thể cưỡi ngựa đi vào nên dứt khoát xoay người xuống ngựa rồi chen lấn giữa đám người. Y đã thấy Diệp Vận, chỉ cần bắt được Diệp Vận thì ít nhất có thể bắt được Diệp Thế An! Y lao về phía trước, ra sức đẩy người. Ngay lúc ấy, có người bỗng đụng nhẹ vào y. Kế tiếp là một tiếng hô vừa quen thuộc vừa ngạc nhiên truyền đến, “Ô, Lạc công tử?” Lạc Tử Thương quay đầu lại. Nữ tử mặc áo tơ trắng, bung dù đứng giữa màn mưa tí tách. Khuôn mặt tươi cười của nàng không hợp với hoàn cảnh xung quanh, nó dịu dàng lại bình thản. Lạc Tử Thương nhíu mày, “Ngươi là?” Liễu Ngọc Như nâng tay che khuất nửa bên mặt, nhã nhặn cười, “Lại gặp nhau rồi.” Thấy nửa bên mặt này, Lạc Tử Thương mới nhận ra, “Là ngươi? Ngươi ở đây làm gì?” “Không tìm được người nên định rời đi nhưng ai ngờ hôm nay loạn quá, đành phải quay về.” Lạc Tử Thương gật đầu, y quay đầu rồi nói, “Đã vậy tiểu thư cứ đi trước, tại hạ còn việc quan trọng, cáo từ.” Lạc Tử Thương định đi, Liễu Ngọc Như thấy Diệp Vận sắp lên được thuyền nên dưới tình thế cấp bách, nàng túm lấy tay áo Lạc Tử Thương, “Lạc công tử.” Lạc Tử Thương quay đầu, ánh mắt mang theo sát khí. Liễu Ngọc Như che dù trên đầu y, ôn hòa nói, “Đêm dài mưa nặng hạt, thiếp thân ở gần đây, công tử cầm dù đi.” Nguồn: Lạc Tử Thương hơi sửng sốt. Liễu Ngọc Như đặt dù vào tay y, nàng thoáng khom lưng rồi xoay người rời đi. Lạc Tử Thương dõi theo bóng lưng nàng, trong nháy mắt, y cứ ngẩn ngơ nhìn. Thị vệ đứng cạnh vội nhắc, “Công tử?” “Tiếp tục tìm.” Lạc Tử Thương quay đầu lại, giọng nói lạnh lùng, “Lập tức điều động binh lính tới đây trấn áp những người này.” Dứt lời, Lạc Tử Thương cầm dù, tiếp tục tìm kiếm trong biển người. Liễu Ngọc Như đi sang bên cạnh rồi mau chóng tới phòng chờ đối diện thuyền. Khi thuyền sắp nhổ neo, Liễu Ngọc Như tính toán thời gian chuẩn xác, nhanh chân vọt đến cạnh thuyền. Diệp Thế An đứng ở đầu thuyền, thấy Liễu Ngọc Như lại gần, hắn vội vươn tay kéo nàng lên. Lạc Tử Thương ở trên bến tàu chợt quay đầu lại. Y thấy thuyền lớn chậm rãi rời bến, trên thuyền lớn, một nữ tử mặc áo tơ trắng đứng cạnh một thanh niên ở đầu thuyền. Thanh niên trông cực giống Diệp Thế An, còn nữ tử chính là người mới nãy bắt chuyện với y! Trong đầu Lạc Tử Thương nhanh chóng hiện lên những lần nói chuyện với Liễu Ngọc Như. Nữ tử cầm quạt tròn xấu hổ cười trong nhà tranh, nữ tử thong dong che dù đứng ở bến tàu. Ngày mưa nhưng nàng không khoác áo ngoài, chỉ mặc lớp áo mỏng. Nàng nói mình phải quay về nhưng giờ đang ở trên thuyền, còn người đứng cạnh trông rất giống Diệp Thế An. Một nữ tử không có người nhà, đến đây tìm tình lang quen biết ở Thương Châu, giờ không tìm thấy thì sao lại rời đi?! Nàng là thiên kim, lúc trước còn thấy nô tỳ nhưng hồi nãy đơn độc đứng ở bến tàu. Mà khoảnh khắc nàng đâm vào y sao có thể trùng hợp đến thế? Xâu chuỗi toàn bộ manh mối, Lạc Tử Thương đột nhiên phản ứng dữ dội. “Ngăn chiếc thuyền kia lại!” Y hét to, “Mau lên!” Nhưng không kịp nữa rồi. Người bên y vốn không đủ khả năng ngăn cản một chiếc thuyền lớn đã giương buồm xuất phát, chưa kể xung quanh hỗn loạn nên tiếng nói của y không tới được tai người khác. Y chen lấn giữa đám người mà phóng về phía chiếc thuyền lớn kia. Liễu Ngọc Như cũng thấy Lạc Tử Thương, nhìn bộ dạng y thì nàng biết ngay đối phương đã nhận ra chân tướng. Nàng thoáng sững sờ, không ngờ đối phương phát hiện nhanh như vậy. Song hiện giờ nàng đã lên thuyền, Lạc Tử Thương chẳng làm gì được nàng. Nàng đứng ở đầu thuyền, mỉm cười nhìn Lạc Tử Thương đang truy đuổi. Nàng chẳng biết đối phương có nghe thấy tiếng mình không, nàng nâng tay vái chào hắn từ xa và cất cao giọng, “Lạc công tử, không hẹn ngày gặp lại.” “Ngươi đứng lại cho ta!” Lạc Tử Thương buộc phải dừng bước bên bờ biển, y thét lên. Nhưng Liễu Ngọc Như chỉ vẫy tay rồi xoay người đi vào khoang tàu. Diệp Thế An đi cùng nàng vào khoang tàu, Diệp Vận ngồi bên trong; nàng ấy đã cởi áo ngoài, trên người còn dính máu. Thấy Diệp Thế An và Liễu Ngọc Như, Diệp Vận ngẩn người. Lát sau, nàng ấy chợt nhào tới ôm Diệp Thế An, run rẩy mở miệng, “Ca…” “Đừng sợ.” Diệp Thế An vỗ vỗ lưng Diệp Vận, kiên định nói, “Ca ca ở đây.” Diệp Vận nhắm mắt, môi dưới run rẩy, nàng ấy không nói câu nào. Sau một hồi, nàng ấy òa khóc, thanh âm xé trời. Diệp Thế An nhất thời tay chân luống cuống, hắn ngẩng đầu nhìn Liễu Ngọc Như. Nàng chỉ lắc đầu, làm tư thế “giữ im lặng”. Diệp Thế An bất lực, đành dùng thân người cứng đờ cho Diệp Vận dựa vào để thỏa sức khóc. Khi Diệp Vận khóc đủ rồi, Liễu Ngọc Như đỡ nàng ấy lên giường đi ngủ. Diệp Thế An lẫn Liễu Ngọc Như đều không ngủ được nên đi lên boong tàu. Mưa tạnh khiến thuyền chạy vững vàng hơn nhiều. Đứng giữa gió đêm, Liễu Ngọc Như cười nói với Diệp Thế An, “Sau này huynh tính đi đâu?” “Đã tới U Châu thì sẽ ở lại đấy.” Diệp Thế An nhìn về phía trước, “Phạm thúc thúc là vị quan tốt.” “Ta quên mất,” Liễu Ngọc Như cười, “phụ thân huynh có quan hệ thân thiết với Phạm đại nhân.” Diệp Thế An cười cười, hơi có vẻ chua xót. Liễu Ngọc Như thở dài, nàng nhìn người đứng trước mặt mình. Người này khác Cố Cửu Tư; Cố Cửu Tư sẽ khóc, sẽ nói thành lời, thẳng thắn và chân thành, không hề giấu giếm. Nhưng người này từ nhỏ đã được nuôi dưỡng thành trụ cột, hắn không chấp nhận mình lộ ra vẻ chật vật hay mềm yếu dù chỉ là thoáng qua. Nàng muốn an ủi song lực bất tòng tâm nên chỉ có thể mỉm cười, “Nói đên đây, Vận nhi hình như hiểu lầm huynh rất sâu. Ta nhớ rõ Vận nhi từng bảo trong lòng huynh chỉ có con đường làm quan, là một ca ca lạnh tâm lạnh tình. Nhưng giờ xem ra nàng ấy hiểu lầm rồi.” “Thật ra cũng không phải hiểu lầm.” Diệp Thế An cúi đầu nhìn mặt nước quay cuồng trong bóng đêm, hắn nhàn nhạt đáp, “So với những người khác, ta quả thật không biết cách ở chung với muội muội. Từ nhỏ ta đã chẳng bầu bạn bên muội ấy, ta chỉ biết nếu muội ấy gặp chuyện thì ta che chở là được. Đây là lòng tin cũng như trách nhiệm.” “Có ca ca như huynh cũng đủ rồi.” Liễu Ngọc Như cười, “Hồi còn nhỏ ta thường xuyên nghĩ sao mình không có ca ca như huynh.” “Hồi còn nhỏ,” Diệp Thế An hơi tò mò, “muội không thấy ta tẻ nhạt à?” “Sao ta lại thấy vậy được?” Liễu Ngọc Như kinh ngạc. Diệp Thế An mím môi cười, “Vận nhi nói ta là kẻ chán ngắt.” “Thế thì huynh không hiểu nàng ấy rồi,” Liễu Ngọc Như bật cười, “nàng ấy thường khoe khoang huynh lợi hại cỡ nào.” Nếu Diệp Vận không tô vẽ Diệp Thế An thành người hoàn mỹ như vậy thì năm xưa nàng sẽ chẳng nảy sinh tâm tư kia. Nhớ tới tâm tư mình ngày trước, nàng không khỏi cảm thấy buồn cười. Diệp Thế An nhìn biểu cảm của nàng liền biết nàng nhớ đến chuyện cũ. Hắn không thể không hỏi, “Muội ở với Cố Cửu Tư ổn thỏa chứ, hắn có bắt nạt muội không?” Nhắc đến Cố Cửu Tư, Liễu Ngọc Như không nhịn được liền nở nụ cười. Môi nàng mấp máy, “Huynh cảm thấy sao?” “Vậy là không có,” Diệp Thế An gật gù. Hắn lưỡng lự giây lát rồi nói, “Thật ra, việc này là ta phụ lòng muội…” “Không không không,” Liễu Ngọc Như vội xua tay, cười nói, “ta phải tạ ơn huynh không cưới ta mới đúng.” Diệp Thế An ngẩn người. Liễu Ngọc Như cảm thấy lời mình nói không thỏa đáng lắm bèn nhanh chóng giải thích, “Chắc huynh cũng đã nhìn ra tính ta chẳng phải tiểu thư khuê các. Lúc trước ta chỉ giả bộ thôi, ta mà gả vào Diệp gia là lừa gạt bản thân cũng như mọi người.” “Gả cho Cửu Tư,” Liễu Ngọc Như hơi ngượng ngùng mỉm cười, “ta cảm thấy thật hạnh phúc. Ta không cần giữ quy củ, cũng chẳng cần làm bộ làm tịch. Tuy ban đầu ta rất bất mãn nhưng nếu huynh tiếp xúc với hắn sẽ biết hắn là người tốt cực kỳ.” Liễu Ngọc Như nghĩ nghĩ liền cảm thấy lời mình nói vẫn chưa ổn lắm bèn thêm vào, “Ý ta là…” “Ta hiểu mà.” Diệp Thế An biết nàng sợ hắn không vui nên cắt ngang lời nàng, “Thật lòng thì ta coi muội giống như Vận nhi, cả hai đều là muội muội của ta. Nếu không làm chậm trễ duyên phận của muội và muội được sống tốt thì ta yên tâm rồi.” Diệp Thế An thở dài, “Bây giờ bằng hữu thuở nhỏ chẳng còn lại mấy người. Ngọc Như,” hắn chân thành nói, “ta hy vọng chúng ta đều sẽ sống thật tốt.” Lời này khiến Liễu Ngọc Như mím môi, nàng gật đầu đáp, “Phải. Chúng ta sẽ sống thật tốt.” Thuyền lặng lẽ đi giữa trời đêm không gió không trăng. Liễu Ngọc Như quay đầu sang chỗ khác, trong nháy mắt, nàng bỗng nhớ tới Cố Cửu Tư. Nhớ vô cùng. Ba ngày sau khi Liễu Ngọc Như rời đi, Lạc Tử Thương dùng thủ đoạn mạnh mẽ cứng rắn ổn định Dương Châu. Hầu hết người của Liễu Ngọc Như đã trốn thoát nhưng vẫn sót một người sơ ý bị Lạc Tử Thương bắt được. Y tra tấn tàn nhẫn người này một đêm mới tường tận chân tướng. Lạc Tử Thương nghe xong Liễu Ngọc Như đột nhập vào Dương Châu thế nào, gây sóng gió ra sao, rồi dùng cách gì rời Dương Châu mà mặt xanh mét. Y không thể tin nổi, luôn miệng chất vấn, “Thật sự không có ai đứng sau nàng?” “Không có…” Người bị bắt thở hổn hển, “Liễu phu nhân vốn là nhân vật lừng lẫy ở Vọng Đô, chẳng phải nữ tử bình thường.” Lạc Tử Thương im lặng. Y trầm mặc đứng dậy, sai bảo người bên cạnh, “Giết.” Dứt lời, y ra ngoài rồi về thư phòng. Y ngồi bất động trên ghế, tay cầm khẩu cung, đầu óc lặp đi lặp lại cảnh tượng Liễu Ngọc Như đứng phía sau giật dây hết thảy; từ Thanh Châu, Thương Châu, đến Dương Châu. Y cảm nhận nhiệt huyết sôi trào ở từng mạch máu và có loại khoái cảm không tên sinh sôi trong lòng. Y đặt tay lên chiếc dù kế bên mình, chậm rãi nhả ra cái tên mới biết đến nhưng đã khắc sâu vào óc, “Liễu Ngọc Như.” Lúc này, Cố Cửu Tư đang ngồi bên trong phủ nha. Hắn ngừng bút, ngẩng đầu nhìn chòng chọc người đến thông báo, “Ngươi lặp lại lần nữa?” “Phu nhân để thuyền chở tiền bạc lẫn lương thực và những người khác về trước, đồng thời nhắn ngài hãy đến Quảng Dương đón ngài ấy.” Cố Cửu Tư nắm chặt bút, kiềm chế cảm xúc mà gian nan hỏi, “Tại sao nàng ở lại?” Đối phương nhìn ra Cố Cửu Tư phẫn nộ nên im thin thít. Cố Cửu Tư nhìn hắn, giọng lạnh lùng, “Nói!” “Phu nhân muốn cứu người.” “Hiện giờ nàng đang ở bên ai?” Cố Cửu Tư siết chặt bút, hắn cảm thấy cảm xúc của chính mình đã gần chạm đến cực hạn. “Diệp…Diệp đại công tử Diệp Thế An.” Cái tên này rốt cuộc khiến Cố Cửu Tư không nhịn nổi nữa, hắn đột ngột quăng bút và gầm lên, “Nàng làm càn!” Lời tác giả Cố Cửu Tư (rút đao): Ta cảnh cáo những nam nhân khác không ai được đuổi theo.