Trường phong độ

Chương 36 : cầu mong muôn nơi nhà cao cửa rộng

Tiếng khóc của Cố Cửu Tư ngưng bặt. Liễu Ngọc Như nhìn người nằm trên mặt đất mà quát mắng, “Bây giờ ngươi khóc có ích gì? Ngươi khóc thì công công có thể trở về? Dương Văn Xương có thể trở về? Ngươi tự khinh bỉ bản thân, sa sút tinh thần đến mức này, thì có thể thay đổi mọi chuyện? Cố Cửu Tư, vô dụng thôi! Ngươi không làm được!” “Ngươi cần nhìn trước mắt mình,” giọng Liễu Ngọc Như nghẹn ngào, “ngươi còn có ta, còn có nương của ngươi, ngươi cứ nhìn trước mắt mình xem còn ai. Ngươi nói mình hối hận, mình xin lỗi công công, vậy hiện tại thì sao? Ngươi cứ khóc lóc rồi tự trách như vậy mãi, về sau ngươi lại mở mồm nói mình hối hận không đối tốt với ta, với nương của ngươi sao?!” “Ngươi muốn báo thù thì báo thù.” Liễu Ngọc Như ngồi xổm xuống, túm lấy cổ áo hắn, bắt hắn phải nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời đang chứa đựng nước mắt của nàng. “Ngươi muốn thay đổi cái gì, muốn thực hiện cái gì, muốn có được cái gì, đều phải dựa vào chính mình. Cố Cửu Tư, con đường này của ngươi có ta đi cùng, ngươi sợ gì chứ?” Cố Cửu Tư im lặng, hắn ngơ ngác nhìn Liễu Ngọc Như. Rất lâu sau, hắn đột nhiên vươn tay ôm chầm lấy nàng. Hắn chẳng nói câu nào, chỉ nhắm nghiền mắt, dường như mọi tiếng nức nở đều dần dà bị ép xuống. Bọn họ cứ giữ mãi tư thế như vậy. Thật lâu sau, Liễu Ngọc Như thấy cảm xúc của Cố Cửu Tư đã ổn định, nàng liền đỡ hắn đứng dậy. Nàng múc nước giúp Cố Cửu Tư lau mặt, lúc này Cố Cửu Tư mới hoàn hồn. Hắn nhìn nàng, trầm ngâm hồi lâu rồi cất tiếng, “Ngày mai ta muốn về Dương Châu.” Liễu Ngọc Như dừng tay trong giây lát mới cúi đầu đồng ý. Nàng ra ngoài đổ nước, khi trở về, nàng rốt cuộc vẫn hỏi, “Ngươi đi cướp ngục?” “Không.” Cố Cửu Tư quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khàn khàn nói, “Đi đưa tiễn.” “Hắn tự nguyện quay về, ta có thể mang hắn đi nhưng lại chẳng thể đưa cả nhà hắn đi cùng. Hắn lựa chọn con đường này, ta dĩ nhiên không thể ép buộc hắn.” Liễu Ngọc Như lặng thinh. Mất một lúc lâu nàng mới thở dài, “Nhà hắn đã bỏ ngoài tai lời khuyên của hắn, đúng không?” “Trước giờ nhà hắn vốn thấy hắn chướng mắt.” Thanh âm Cố Cửu Tư nghẹn ngào, “Hắn chắc dẫn mẫu thân chạy trốn, thu xếp ổn thỏa cho bà rồi mới trở về.” “Hắn thật khờ.” Cố Cửu Tư cười, nước mắt rơi xuống, “Quá khờ.” Liễu Ngọc Như lẳng lặng ngồi cạnh bên, nàng nắm lấy tay hắn. Tối hôm đó, Cố Cửu Tư gần như thức suốt đêm. Hắn kể Liễu Ngọc Như nghe về Cố Lãng Hoa, về Dương Văn Xương và Trần Tầm, về thuở ấu thơ của hắn. Hắn nghiêm túc, tỉ mỉ nhớ lại chuyện liên quan đến họ. Hắn nhớ rõ mọi thứ, thậm chí nhớ cả ngày đầu tiên gặp Dương Văn Xương; hắn cười nhạo quần áo thêu hoa cúc của vị tiểu công tử làm nương hắn tức điên. Sáng hôm sau, hắn dậy rất sớm. Hai người cải trang, gắn râu, nhìn không ra diện mạo ban đầu. Cố Cửu Tư mặc đồ trắng toàn thân, cùng Liễu Ngọc Như về Dương Châu. Tới thành Dương Châu, Cố Cửu Tư đến tửu lầu yêu thích của Dương Văn Xương rồi mua một vò Xuân Phong Tiếu mà hắn thích nhất. Sau đó hắn và Liễu Ngọc Như đứng chờ ở cửa đại lao. Vương Thiện Tuyền yêu cầu toàn bộ dân trong thành tới xem hành hình nên trên đường đã có rất nhiều người. Đến đúng giờ, Cố Cửu Tư lẫn Liễu Ngọc Như liền thấy Dương Văn Xương. Ngày hôm ấy, trời đây mây. Từ sáng sớm, mây đen đã bao phủ phía trên thành Dương Châu. Đứng trong lồng sắt, Dương Văn Xương mặc trang phục tù nhân và mang theo gông cùm. Sắc mặt hắn khá xấu, thoạt trông có vẻ tiều tụy, song hắn vẫn giữ vẻ cao ngạo như từ trước tới nay. Thấy người đứng xem, hắn cười thành tiếng, “Ồ, có thể khiến nhiều người đến tiễn đưa vậy thì xem ra Dương mỗ chẳng phải kẻ tầm thường.” Người ở đây chả có ai lên tiếng, nô bộc của Dương gia đứng trong đám đông khẽ khóc thút thít. Xe ngựa chở Dương Văn Xương hướng tới cửa chợ, nhưng không ai ném đồ vào hắn như thường đối đãi với tù nhân. Mọi người im lặng chăm chú dõi theo hắn, tựa hồ đang đưa tiễn một anh hùng mà không thể diễn tả bằng lời. Dương Văn Xương cứ như chả có chút sợ hãi. Đi được nửa đường, hắn bỗng cất tiếng hát vang. Liễu Ngọc Như và Cố Cửu Tư vẫn luôn cúi đầu đi theo. Giữa dòng người, bọn họ nghe thiếu niên kia cất cao giọng hát ca khúc quen thuộc, như thể trở lại ngày xưa khi họ cùng nhau cưỡi ngựa dạo phố. Hắn hát: Quân bất kiến Hoàng Hà chi thủy thiên thượng lai; Hắn hát: Ngũ hoa mã, thiên kim cừu[1]; Hắn hát: Trừu đao đoạn thủy thủy canh lưu, cử bôi tiêu sầu sầu canh sầu[2]. Hắn vừa nghêu ngao hát, vừa nhìn xa xăm giữa làn mưa phùn. Hắn càng hát, tiếng khóc xung quanh càng vang. Khi hắn quỳ xuống dưới lưỡi đao, hắn không còn hát những thơ từ mang khí phách của thiếu niên. Lần đầu tiên trong đời, hắn nhớ đến những câu thơ vô cùng nặng nề. Hưng thịnh, bá tánh khổ; diệt vong, bá tánh cũng khổ. Đám đông bu lại, người Dương gia khóc không ngừng. Vương Thiện Tuyền ngồi phía trên, sai bảo huyện lệnh tuyên án hành vi phạm tội của Dương Văn Xương. Mưa tí tách, tí tách rơi xuống. Chờ huyện lệnh đọc xong hành vi phạm tội của Dương Văn Xương, Liễu Ngọc Như tìm một ăn mày để hắn cầm Xuân Phong Tiếu do Cố Cửu Tư mua đặt trước mặt Dương Văn Xương. Dương Văn Xương ngẩn người nhìn vò rượu kia. Lát sau, hắn cười sằng sặc. Hắn thò đầu ra, uống từng ngụm rượu một. Sau khi hắn uống hết, Vương Thiện Tuyền hỏi, “Dương Văn Xương, còn lời nào muốn nói không?” “Có.” Dương Văn Xương ngẩng đầu nhìn về phía đám đông như đang tìm kiếm ai. Ánh mắt hắn dừng lại ở Liễu Ngọc Như và Cố Cửu Tư, nhưng chỉ trong giây lát hắn liền dời tầm mắt. Hắn cất tiếng, “Dương Văn Xương ta từng cho rằng việc thế gian không liên quan đến mình. Bản thân chả hỏi đến những việc đó, cứ cưỡi ngựa xem hoa liền có thể sống cả đời phong lưu. Nhưng hôm nay ta mới biết, đời người giống như giọt nước; dòng nước chảy về phương nào, ngươi cũng bị cuốn theo. Mọi người đều đau đớn giãy giụa trong dòng nước, chẳng ai trốn thoát.” “Nếu có kiếp sau, sẽ sớm vào đời, cầu mong muôn nơi nhà cao cửa rộng,” Dương Văn Xương nghẹn ngào, “học trò nghèo khắp thiên hạ ai ai cũng nở nụ cười.” Lời này vừa thốt nên, rất nhiều người mắt đều đỏ hoe. Cố Cửu Tư lặng lẽ nhìn hắn, chẳng hề nói tiếng nào. Sau một đêm gào khóc, hắn trở nên cực kỳ bình tĩnh. Hắn dõi theo đứa bạn chơi cùng từ thuở nhỏ này, dõi theo hắn cất tiếng cười to, dõi theo lưỡi đao vung lên rồi đầu người lăn xuống và máu tươi phun trào đầy đất. Chưa khoảnh khắc nào khiến hắn nhận thức sâu sắc ý nghĩa của thời loạn tới vậy. Cũng chưa có giây phút nào làm hắn hiểu rõ muôn nơi nhà cao cửa rộng là một nguyện vọng cấp bách và chân thành đến thế. Năm xưa lúc đọc sách, khi nghe câu này hắn chỉ cảm thấy câu từ thấm đượm nỗi bi thương hào hùng. Nhưng hiện tại, hắn lại cảm thấy từng con chữ kéo theo nỗi đau thấu tận xương tủy. Mưa không ngừng rơi, người xung quanh dần giải tán. Người Dương gia vừa khóc vừa nhặt xác, còn hắn cùng Liễu Ngọc Như cứ đứng mãi ở góc khuất. Đợi đến lúc xung quanh chẳng còn bóng người, cơn mưa nặng hạt đang gột rửa vết máu của Dương Văn Xương, hắn mới bước ra phía trước. Hắn quỳ gối trên mặt đất, đặt tay lên vũng máu tươi. Liễu Ngọc Như đứng cạnh bên nhìn hắn, Cố Cửu Tư để cho bàn tay ướt đẫm hỗn hợp máu tươi cùng nước mưa. “Văn Xương,” hắn cất tiếng, “lên đường bình an, ta sẽ giúp ngươi thực hiện nguyện vọng.” Cầu mong muôn nơi nhà cao cửa rộng, học trò nghèo khắp thiên hạ ai ai cũng nở nụ cười. Cố Cửu Tư quỳ trên mặt đất, trịnh trọng dập đầu lạy ba cái. Sau đấy hắn đứng dậy nắm lấy tay Liễu Ngọc Như rồi bỏ đi mà chẳng hề ngoái đầu lại. Liễu Ngọc Như đi phía sau hắn, Cố Cửu Tư vô cùng bình tĩnh. Bọn họ đối phó xong lính canh cổng liền rời thành Dương Châu, bên ngoài cổng thành có xe ngựa họ đã mua. Vì Cố gia trốn theo đường thủy nên giờ Vương Thiện Tuyền giám sát tàu bè chặt chẽ hơn, phải sở hữu văn kiện mới nhất do quan phủ cấp mới có thể đi đường thủy. Vì vậy Liễu Ngọc Như và Cố Cửu Tư quyết đoán từ bỏ kế hoạch đi đường thủy mà chọn đường bộ thay thế. Bọn họ mua xe ngựa, khi tới Dương Châu thì xe dừng bên ngoài còn xa phu chờ họ quay lại. Giờ bọn họ đã trở về, Liễu Ngọc Như lên xe ngựa kiểm kê hành lý, Cố Cửu Tư ngồi cạnh xa phu học cách điều khiển xe ngựa. Hắn học rất nhanh. Khi xa phu đưa bọn họ đến thành trì tiếp theo thì hắn gần như đã học xong. Hai người ở trong thành một đêm, phí phòng trọ không tăng song phí ăn uống lại cao hơn rất nhiều. Lúc vào phòng, Cố Cửu Tư thấy nàng mặt ủ dột liền hỏi, “Sao vậy?” “Tiền ăn mà cứ thế này thì sợ chúng ta không đến được U Châu.” Cố Cửu Tư ngẩn người, hắn mím môi, “Có khoản nào tiết kiệm được thì hãy cố gắng tiết kiệm.” “Đành vậy chứ biết sao giờ,” Liễu Ngọc Như thở dài thườn thượt. Cố Cửu Tư chỉ gật đầu. Ban đêm, hai người ngủ chung, Cố Cửu Tư đưa lưng về phía nàng nên Liễu Ngọc Như không biết hắn ngủ rồi hay vẫn thức. Nàng nghĩ ngợi một lát rồi vẫn duỗi tay ôm lấy hắn từ đằng sau. Nàng lo lắng nói, “Nếu khổ sở thì cứ nói ra, ngươi đừng cố chịu đựng như vậy.” “Ta không sao.” Cố Cửu Tư nhẹ nhàng bảo, “Ngươi đừng lo.” “Cửu Tư,” Liễu Ngọc Như dựa đầu vào lưng hắn, gian nan mở miệng, “ngươi như vậy khiến ta sợ lắm.” Cố Cửu Tư không đáp lại, hắn lẳng lặng nhìn màn đêm. Hắn biết rõ Liễu Ngọc Như sợ hãi lẫn lo lắng cái gì, song hắn chẳng nói nên lời. Hồi lâu sau, hắn rốt cuộc lên tiếng, “Ngọc Như, không phải là ta không muốn khóc. Chỉ là ta bỗng nhiên không khóc được.” Hắn vẫn nhìn vào đêm tối với vẻ mặt chết lặng, “Sống trên đời, trước sau gì cũng lớn lên. Ngươi đừng lo, ta chỉ…” “Ta chỉ trưởng thành thôi.” Lời này khiến Liễu Ngọc Như nhịn không được mà ôm chặt Cố Cửu Tư. Nàng nghĩ nhiều người cả đời đều không lớn lên. Nàng ước gì đời này bọn họ được sống như trước kia; người khác có mắng hắn bất tài, ăn chơi trác táng, ngạo mạn tùy hứng, không coi ai ra gì đều được. Vẫn tốt hơn so với hiện tại. Nàng muốn khóc nhưng giờ không thể khóc, vì vậy nàng cắn chặt răng để khỏi quấy nhiễu hắn. Cố Cửu Tư cảm nhận được tâm tình của nàng, hắn xoay người lại ôm nàng vào lòng rồi thở dài nặng nề. “Ngọc Như,” hắn thấy mắt mình đau xót nhưng vẫn nói, “ngọc thô dĩ nhiên chân thật, nhưng ngọc được mài giũa có nét đẹp của riêng nó. Ngươi đừng khổ sở vì ta, ai sống trên đời cũng phải trải qua chuyện này. Ta đã nếm trải và vẫn nhớ rõ những điều tốt đẹp, vậy là đủ rồi.” “Thật ra Văn Xương nói chẳng sai; đời người như giọt nước, làm gì có nơi nào gió yên biển lặng đúng nghĩa để chúng ta chỉ lo thân mình? Ta mà không đứng dậy, người khác phải tới đỡ ta. Nếu thế thì cứ để ta đứng lên đi.” Cố Cửu Tư nhắm nghiền mắt, thống khổ nói, “Đời này, ta không muốn trải qua nỗi đau bất lực đến lần thứ hai.” “Ta hiểu mà…” Liễu Ngọc Như lên tiếng, “Ta hiểu.” Tối hôm đó, hắn ôm nàng suốt không hề buông tay. Liễu Ngọc Như không biết hắn sưởi ấm nàng, hay coi nàng tựa viên đá nóng để sưởi ấm chính mình. Sáng hôm sau, bọn họ dậy sớm; Cố Cửu Tư điều khiển xe ngựa, Liễu Ngọc Như ngồi trong xe. Tuy họ dư dả phí đi đường nhưng Liễu Ngọc Như không biết tình hình phía trước nên chả dám ăn nhiều. Cố Cửu Tư vội vã lên đường nên Liễu Ngọc Như đút cho hắn ăn từng miếng một. Sau ba ngày, bọn họ ra khỏi Hoài Nam và đặt chân lên đất Thanh Châu. Ở giữa Dương Châu và U Châu là hai châu khác – Thanh Châu cùng Thương Châu. Vừa đến Thanh Châu, bầu không khí rõ ràng bất ổn; lưu dân xuất hiện khắp nơi, kết bè kết nhóm đi trên đường. Hai người đi hết buổi sáng, tới chạng vạng mới thấy được thành trì đầu tiên. Cố Cửu Tư cùng Liễu Ngọc Như vào thành, sau khi hỏi giá nhà trọ xong thì phát hiện nhà trọ nào cũng hét giá cao lạ lùng. Liễu Ngọc Như và Cố Cửu Tư suy tính một lát rồi quyết định cùng nhau ngủ trong xe ngựa. Khi mua mấy cái màn thầu từ chủ nhà trọ, Cố Cửu Tư tiện thể bắt chuyện, “Bên ngoài lưu dân nhiều như vậy, đều vì chiến tranh mà tới đây sao?” “Có vì chiến tranh, cũng có từ Thương Châu tới.” “Thương Châu?” Cố Cửu Tư nhíu mày. Đối phương gật đầu, “Đúng vậy, Thương Châu. Ây da, năm nay Thương Châu gặp hạn hán lớn, lại thêm chiến tranh, triều đình cũng không quản lý được nên lưu dân ở khắp nơi.” Chủ quán than thở, Cố Cửu Tư không hỏi han gì thêm. Hắn cùng Liễu Ngọc Như mang theo màn thầu trở về xe ngựa. Hắn thở dài, “Đường phía sau sợ là sẽ càng khó đi.” “Không còn cách nào khác.” Liễu Ngọc Như cau mày, “Quanh đây chẳng có thuyền, chỉ có thể dùng đường bộ.” Cố Cửu Tư gật đầu, không nói nhiều nữa. Mấy ngày kế tiếp, càng đến gần Thương Châu thì lưu dân càng nhiều. Đường phố thường xuyên có lưu dân túm tụm quanh xe ngựa. Những lưu dân này liều mạng đuổi theo xe ngựa mà lớn tiếng ăn xin. Liễu Ngọc Như và Cố Cửu Tư không dám cho lương thực nhưng có nữ nhân chặn ngay trước xe ngựa, Cố Cửu Tư buộc phải dừng lại. Liễu Ngọc Như ở bên trong nghe thấy liền nóng nảy lao ra, giận dữ nói, “Buông ra!” Đối phương ôm đứa trẻ, mặt cắt không còn giọt máu. Nàng ấy khẩn cầu nhìn Liễu Ngọc Như, khàn khàn van xin, “Phu nhân, con ta mới hai tuổi, xin ngài rủ lòng thương xót…” Tay Liễu Ngọc Như khẽ run. Nàng nhìn người trước mặt, miệng mấp máy muốn lên tiếng đồng ý. Nhưng chính lúc ấy, ở đằng trước, từ trong một chiếc xe ngựa phú thương đột nhiên ném ra màn thầu. Mọi người đều vọt qua, Liễu Ngọc Như chứng kiến bọn họ như phát điên mà nhào lên tranh giành. Phú thương chỉ là một thiếu niên, hắn thấy lưu dân bò lên xe ngựa của mình thì hoảng sợ nói, “Màn thầu đều cho các ngươi hết, sao các ngươi lại có lòng tham không đáy như vậy?!” Lưu dân hoàn toàn chả đoái hoài tới hắn. Liễu Ngọc Như trơ mắt nhìn càng lúc càng có nhiều người tiến lên lật ngược cỗ xe ngựa kia. Vị thiếu niên nọ bị lôi xuống dưới, mọi người giật lấy quần áo của hắn, sau đấy hắn dần chìm giữa biển lưu dân. Liễu Ngọc Như thống khổ nhắm mắt lại. Cố Cửu Tư cũng không đành lòng xem tiếp. Bọn họ đều hiểu rõ thiếu niên này quá mức ngây thơ và lương thiện. Phần lớn mọi người khi đối mặt với sống chết thì còn ranh giới cuối cùng nào đáng được nhắc đến? Những người này đều là thú hoang đã đói tới phát điên; nếu tỏ ra yếu đuối rồi bị họ bao vây thì sao còn đường sống. Liễu Ngọc Như đưa đao cho Cố Cửu Tư, giọng nàng khàn khàn, “Nếu có người chặn xe, ngươi đừng mềm lòng.” Cố Cửu Tư cụp mắt xuống, thì thào, “Ta hiểu.” Hắn giắt đao bên hông. Nữ tử kia quay lại, Cố Cửu Tư đột ngột rút đao ra quát, “Muốn sống thì cút ngay!” Nữ tử kinh hãi, mọi người nhìn đao trong tay Cố Cửu Tư. Hồi lâu sau, họ dần giải tán để nhường đường. Liễu Ngọc Như ngồi thở dốc trong xe ngựa, lòng nàng phát hoảng. Làm kẻ ác đâu dễ như vậy? Nếu bản tính vốn lương thiện, nếu là người tốt từ tận xương tủy, hành động thế này sẽ lập tức bị lương tâm khiển trách rồi đứng ngồi không yên. Nguồn: Đêm xuống, Liễu Ngọc Như và Cố Cửu Tư không dám ngủ trong xe ngựa nữa nên trú chân tại một khách điếm. May là giờ khách điếm chẳng đắt đỏ lắm, chỉ lương thực mới có giá cao. Ban đêm, Liễu Ngọc Như gặp ác mộng. Nàng mơ thấy con của nữ nhân gặp lúc sáng lớn tiếng khóc oa oa, khóc đến tắt thở. Nàng ấy ôm con, nước mắt hòa lẫn máu chảy ra từ mắt, khàn cả giọng gào, “Ngươi hại chết con ta! Ngươi hại chết con ta!” Liễu Ngọc Như bừng tỉnh. Nàng thét chói tai, Cố Cửu Tư liền ôm nàng vào lòng. “Đừng sợ,” Cố Cửu Tư vừa ôm nàng thật chặt vừa trấn an, “Ngọc Như đừng sợ, ta ở đây.” Liễu Ngọc Như thở hổn hển. Nàng chật vật ngẩng đầu nhìn Cố Cửu Tư, hoảng loạn nói, “Ta mơ thấy nữ nhân kia…” “Nàng ấy đã chết… Hình như đã chết…” “Ngọc Như!” Cố Cửu Tư hét lớn một tiếng đánh thức nàng. Liễu Ngọc Như ngây dại nhìn hắn, mất một lúc thì nước mắt nàng trào ra. “Thật xin lỗi…” Nàng đau tới khóc thành tiếng, “Ta không biết mình bị gì nữa, ta… Thật xin lỗi…” Bản thân nàng chẳng biết mình đang xin lỗi ai, hay tại sao lại khóc. Cố Cửu Tư cũng không hỏi, hắn chỉ lặng lẽ nhìn nàng khóc. Khi nàng quá hoảng loạn, hắn vội ôm lấy nàng rồi bất giác cúi đầu hôn lên trán nàng, dịu dàng bảo, “Không sao đâu, Ngọc Như. Có ta ở đây thì chả ai tổn thương ngươi được. Ta ở đây.” Liễu Ngọc Như rốt cuộc bình tĩnh lại, nàng câm lặng dựa vào Cố Cửu Tư. Sau đấy, nàng khàn khàn lên tiếng, “Không thể dùng xe ngựa nữa, nó sẽ trở thành mục tiêu bị nhắm đến.” Cố Cửu Tư hiểu ý Liễu Ngọc Như. Hắn đồng ý. Ngày thứ hai, bọn họ bán gấp xe ngựa. Họ không lấy bạc mà đổi thành rất nhiều lương thực. Cố Cửu Tư thậm chí còn đổi lấy mội túi rượu, hắn đeo trên đai lưng để chuẩn bị cho mọi tình huống. Hai người bán ngựa rồi bắt đầu di chuyển theo lưu dân. Bọn họ ngụy trang thành lưu dân giống như đúc; cùng đứng ven đường xin cơm từ phú thương, ăn mặc thì rách rưới. Vượt qua được một nửa Thương Châu, bọn họ phát hiện người ngày càng ít, nắng ngày càng gay gắt, khắp nơi đều là đất đai khô nứt. Thành trì ở Thương Châu không cho vào, bọn họ liền cùng lưu dân đợi ngoài cửa thành. Đêm rất lạnh, hai người dựa vào nhau để sưởi ấm. Liễu Ngọc Như thỏa sức tưởng tượng với hắn; bọn họ khi nào sẽ tới U Châu, tới rồi thì muốn làm gì. Liễu Ngọc Như đói bụng, lâu rồi nàng không ăn thịt nên nàng miêu tả, “Ta muốn mở tửu lầu, làm lão bản, mỗi ngày đều được ăn ngon.” “Ta muốn ăn thịt Đông Pha[3], thịt thăn chua ngọt, đậu hũ Ma Bà[4]…” “Thật ra ta cũng thích ăn cay, muốn mời đầu bếp đất Thục…” Cố Cửu Tư nghe Liễu Ngọc Như nhắc mãi cũng đói. Chờ mọi người ngủ hết, hắn lén lấy một miếng bánh nhỏ từ trong lòng ngực đưa cho Liễu Ngọc Như. Liễu Ngọc Như cầm bánh muốn chia cho hắn. Miếng bánh lớn chưa bằng bàn tay, Cố Cửu Tư lắc đầu, “Ta ăn rồi, ngươi ăn đi.” Liễu Ngọc Như chả tin, “Ta chưa hề thấy ngươi ăn, ngươi ăn lúc nào?” Cố Cửu Tư cười, “Nãy ta lén ăn, động tác nhanh nên ngươi nhìn không kịp.” Liễu Ngọc Như giơ tay đẩy nhẹ đầu hắn, “Ngươi nghĩ ta ngốc à.” Nàng chia bánh làm hai, mỗi người một nửa. Hai người không dám ăn quá nhanh nên chỉ cắn từng ngụm nhỏ. Sao trời ngoài thành sáng ngời. Bầu trời đêm phối hợp với ve kêu ngày hè cùng gió đêm nhẹ thổi tạo nên vẻ bình yên kỳ lạ. Liễu Ngọc Như dựa vào Cố Cửu Tư, đôi mắt ngắm nhìn bầu trời sao. Nàng nhai kỹ miếng bánh trong miệng, “Nhiều năm rồi ta mới ngắm sao.” “Trước kia ngươi hay ngắm sao?” “Ừm.” Liễu Ngọc Như thẳng thắn kể, “Khi còn nhỏ, lúc nào rảnh rỗi ta đều rất thích ngắm sao. Ta muốn biết sống trên ngôi sao là thần tiên hay người đã khuất vì ta từng có một đệ đệ.” Liễu Ngọc Nhiên đột nhiên kể chuyện này, Cố Cửu Tư hơi bất ngờ. “Hả?” hắn bật thốt. “Sau đó thì sao?” “Không có sau đó.” Liễu Ngọc Như thở dài, “Nương ta bảo chuyện ngoài ý muốn nhưng ta cảm thấy là thiếp thất cha ta làm.” “Ta thực chất rất sợ loại nam nhân tam thê tứ thiếp,” Liễu Ngọc Như nói. Nàng chợt nhớ tới cái gì nên vội giải thích, “Không phải do ghen tỵ, ta cảm thấy chỉ là thành thân mà đôi lúc chẳng giữ nổi mạng sống. Nữ nhân ở hậu trạch một khi đã tàn nhẫn thì thật đáng sợ.” “Yên tâm đi.” Cố Cửu Tư cười khẽ, “Ta sẽ không có tam thê tứ thiếp.” “Lại còn mong có à.” Liễu Ngọc Như vô thức nói, “Hiện giờ một miếng bánh còn phải chia, nếu có nhiều người thì biết làm sao?” Cố Cửu Tư cứng họng, hắn nhịn không được mà nói, “Tuy tình hình hiện tại hơi tệ nhưng tương lai sẽ tốt hơn.” Liễu Ngọc Như mím môi cười. Cố Cửu Tư có chút mất hứng, hắn cảm thấy Liễu Ngọc Như không đem lời hắn nói để ở trong lòng. Vì vậy hắn bảo, “Ngươi đừng xem thường ta. Chờ ta đến U Châu sẽ đi kiếm chức vị, sau này ngươi theo ta nhất định cơm no rượu say, muốn gì ăn nấy.” “Trong lòng ngươi, ta chỉ biết ăn à?” “Ngươi còn biết tiền bạc nữa.” Liễu Ngọc Như dựa vào Cố Cửu Tư, nghe hắn nói vậy nàng liền thấy vui vẻ. Hai người im lặng trong chốc lát, Liễu Ngọc Như đột nhiên nói, “Nếu, ta nói nếu thôi nha, đến giây phút cuối cùng của chúng ta, khi không phải ngươi chết thì chính là ta chết, ngươi có nhường miếng bánh hay ngụm nước cuối cùng cho ta không?” Cố Cửu Tư ngẩn người, Liễu Ngọc Như thở dài, “Sao ta lại hỏi cái này nhỉ? Ngươi đừng để ý, ta…” “Ta không biết,” Cố Cửu Tư mở miệng đáp. Liễu Ngọc Như ngẩn ra, nàng không biết tại sao trong lòng cảm thấy hơi khó chịu nhưng nàng vẫn hiểu. Song ngay sau đó, nàng nghe Cố Cửu Tư nói, “Hiện giờ ta chẳng những muốn nhường cho ngươi miếng bánh lẫn ngụm nước cuối cùng, mà còn hy vọng có thể róc thịt cho ngươi ăn, rút máu cho ngươi uống, dù mất mạng cũng muốn đưa ngươi về U Châu.” “Nhưng lòng người khó dò.” Cố Cửu Tư đưa mắt nhìn về phía trước. “Thề thốt rất đơn giản, nhưng vào khoảnh khắc quyết định kia liệu có làm được hay không?” “Ta không biết.” Hắn quay đầu lại cười, “Có lẽ chỉ đến thời khắc ấy mới biết được. Chuyện mà ta không nắm chắc, ta sẽ chả bao giờ hứa hẹn.” “Nhưng ngươi yên tâm, cái gì ta đã đáp ứng thì ta sẽ làm được.” Lời tác giả Sau khi hai người đến U Châu sẽ bắt đầu nghịch tập ngay. Yên tâm, cha Cố chưa chết. Chú thích [1] Khúc này Dương Văn Xương đang hát bài thơ Thương Tiến Tửu (Mời uống rượu) của Lý Bạch. Bài này từng được Cố Cửu Tư hát tặng sinh nhật Liễu Ngọc Như, xem lại chương 29 để đọc bản dịch nghĩa. [2] Rút dao chém nước, nước càng chảy; nâng chén tiêu sầu, sầu càng sầu. Trích từ bài thơ Tuyên Châu Tạ Diễu Lâu Tiễn Biệt Hiệu Thư Thúc Vân của Lý Bạch. [3] Đây là tên món ăn trứ danh của ẩm thực Trung Hoa được chế biến từ thịt heo; người Việt vẫn thường gọi là thịt kho tàu. [4] Hay còn gọi là đậu hũ Tứ Xuyên. Đậu hũ Ma Bà do người phụ nữ tên Trần Ma Bà sáng tạo, từ đấy dân gian lấy tên người phụ nữ đó đặt cho món ăn này.