Trường phong độ
Chương 19 : vương vinh
Cố Cửu Tư ngất xỉu, toàn phủ loạn cào cào.
Giang Nhu cùng Cố Lãng Hoa tranh thủ thời gian chạy tới, nhìn Cố Cửu Tư gầy đi trông thấy chỉ trong vài ngày liền đau lòng không chịu nổi.
Giang Nhu tìm Liễu Ngọc Như, thận trọng khuyên nhủ, “Ngọc Như à, mọi chuyện đều không thể nóng vội. Đứa nhỏ này của ta từ bé đến giờ chẳng biết khổ là gì, con ngay lập tức bắt nó vất vả thế này sợ sẽ xảy ra chuyện mất.”
Liễu Ngọc Như thở dài. Nàng biết Cố Cửu Tư chưa từng nếm trải gian khổ nhưng không ngờ hắn yếu đuối như vậy. Nhìn qua thấy hắn sức lực dồi dào thế mà nói xỉu là xỉu, quả thật hiếm gặp. Nàng cúi đầu, “Bà bà nói đúng, Ngọc Như biết sai rồi.”
Liễu Ngọc Như đã nhượng bộ, Giang Nhu cũng không tiện nói nhiều. Nhưng quan sát vẻ mặt của Liễu Ngọc Như, bà biết nàng tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc. Bà nhìn Cố Cửu Tư nằm trên giường mà lòng đau khôn xiết, bà từ tốn nói, “Ngọc Như, thật ra trên đời này có rất nhiều con đường để đi, không nhất thiết là phải đọc sách. Cửu Tư không phù hợp với con đường đó, con cũng đừng ép nó.”
“Vậy hắn phù hợp với cái gì?” Nghe bà nói vậy, Liễu Ngọc Như chăm chú nhìn Giang Nhu.
Giang Nhu bị hỏi đến nghẹn họng.
Liễu Ngọc Như lặp lại, “Bà bà cảm thấy lang quân phù hợp với con đường nào?”
Giang Nhu trầm mặc, Liễu Ngọc Như thử dò hỏi, “Võ nghệ lang quân cao cường, hay là để hắn nhập ngũ?”
“Không được, không được,” Giang Nhu lập tức phản bác, “nhà chúng ta chỉ có mình Cửu Tư, chiến trường hiểm ác, lỡ có gì bất trắc…”
“Bà bà,” Liễu Ngọc Như thở dài, “người ở trong lòng con là một nữ nhân vô cùng thông minh. Tại sao cứ chuyện liên quan đến lang quân thì người lại nhìn không thấu?”
“Không theo võ thì chỉ có thể theo văn; dù làm buôn bán hay làm quan, có ngành nào không cần đọc sách? Đã đọc sách, đương nhiên phải chọn con đường tốt nhất để đi. Bây giờ ở thành Dương Châu, hộ phú thương nào chẳng có con cháu trong gia tộc đi làm quan? Lang quân không có huynh đệ ruột thịt, mai sau nếu hắn không tham gia thi cử thì phải dựa vào đường huynh đường đệ đi thi. Những thân thích này đều ở Đông Đô, hai người ở Dương Châu xa xôi lại cũng đã lớn tuổi, đến ngày lang quân chèo chống Cố gia, họ sẽ nể mặt Cửu Tư sao?”
Lời này khiến Giang Nhu im lặng, Liễu Ngọc Như chậm rãi nói tiếp, “Coi như nể mặt thì lang quân cũng chỉ là một thương nhân, địa vị suy cho cùng vẫn thấp kém. Công công bà bà là nhà giàu nhất Dương Châu, nhưng nếu cữu cữu muốn mang lang quân đi Đông Đô thì hai người cũng bất lực. Thay vì dựa dẫm người khác, chi bằng tự lực cánh sinh, người hãy cân nhắc vì tương lai của lang quân. Người nghĩ xem, hôm nay hắn khổ sở như vậy chính là vì thuở niên thiếu sống quá mức vô ưu vô lo. Đời người rất công bằng; nếu cần chịu khổ mà không gánh lấy thì tương lai phải trả giá gấp đôi. Người thấy đạo lý này có đúng không?”
Giang Nhu lắng nghe. Sau một hồi, bà thở dài rồi gật đầu, “Con nói đúng.”
“Hơn nữa,” Liễu Ngọc Như nhấp ngụm trà, “lang quân thật ra rất thông minh. Những ngày qua, con quan sát thấy tài năng của lang quân không thua kém ai. Nên con hy vọng về sau công công bà bà đừng nói lang quân không thể làm gì. Không có gì là không thể cả. Trong lòng con, nếu hắn thành trạng nguyên lang thì con cũng chả thấy kỳ quái.”
Giang Nhu lẳng lặng nhìn Liễu Ngọc Như, nàng cúi đầu, “Nhi tức nhất thời nóng vội nên nói năng mạo phạm.”
“Không sao.” Giang Nhu thở hắt ra, “Con nói phải, ta và Lãng Hoa quá mù quáng. Con hãy chiếu cố nó thật tốt.”
Nói rồi Giang Nhu đứng dậy vỗ vỗ bả vai Liễu Ngọc Như. Bà dịu dàng bảo, “Con là đứa bé ngoan. Ta rất yên tâm khi Cửu Tư lấy con.”
Trong lòng Liễu Ngọc Như thoáng rung động.
Nàng cụp mắt xuống, cảm thấy có chút vui vẻ.
Nàng chỉ mới mười lăm tuổi, vẫn thấy sung sướng khi được trưởng bối ca ngợi.
Song mặt nàng không biểu lộ, nàng cung kính tiễn Giang Nhu ra ngoài. Lúc đến cửa, Giang Nhu chợt mở lời, “Chờ Cửu Tư khỏe lên, sau khi hai đứa lại mặt, con cũng dành chút thời gian để ta dẫn con đi xem cửa hàng.”
Liễu Ngọc Như ngẩn người.
Sản nghiệp Cố gia khổng lồ, mình Cố lão gia không quản được nên có một bộ phận là do Giang Nhu trông coi. Ở những nhà khác thì đây là chuyện rùng rợn khi để thê tử quản lý sản nghiệp và cùng người ngoài nói chuyện làm ăn, nhưng ở Cố gia thì chuyện này hết sức bình thường.
Liễu Ngọc Như biết, dẫn nàng đi xem cửa hàng chính là bước đầu tiên để nàng tiếp nhận việc kinh doanh.
Giang Nhu…muốn nàng cũng buôn bán giống bà sao?!
Tim Liễu Ngọc Như đập thình thịch.
Nàng bình tĩnh đồng ý rồi kính cẩn đưa tiễn Giang Nhu.
Nàng đè ép sự kích động trong lòng, quay trở lại phòng thì thấy Cố Cửu Tư đã tỉnh. Hắn mở to mắt, đờ đẫn nhìn nóc giường.
Liễu Ngọc Như đến bên cạnh Cố Cửu Tư, nàng ngồi lên mép giường, tay phe phẩy quạt, “Lang quân thấy khá hơn chưa?”
Cố Cửu Tư mở miệng kèm tiếng thở dài, “Ta ổn rồi, giờ tiếp tục đọc sách hả?”
“Hôm nay cứ nghỉ ngơi đã.” Liễu Ngọc Như cười nói, “Ta nghe ngươi tâm sự.”
“À,” sắc mặt Cố Cửu Tư hờ hững, “ta không muốn nói chuyện.”
“Vậy ngươi nghe ta tâm sự.”
Liễu Ngọc Như chống cằm rồi dựa vào Cố Cửu Tư. Cố Cửu Tư bị nàng trêu chọc, hắn cười nhìn nàng, “Da mặt ngươi dày thật đấy.”
“Nương của ngươi để ta cùng đi xem cửa hàng.”
Liễu Ngọc Như cố gắng kiềm chế cơn phấn khích nhưng khuôn mặt tươi cười không che giấu được gì. Cố Cửu Tư cảm giác được nàng đang vui bèn quay đầu lại, “Thì cứ đi xem, sao phải phấn khởi thế?”
“Ta đoán bà muốn ta phụ giúp việc buôn bán,” Liễu Ngọc Như tưởng Cố Cửu Tư không hiểu liền bổ sung thêm.
Cố Cửu Tư “hả” một tiếng, hắn vô tâm đáp, “Chỉ là buôn bán thôi mà? Ngươi mừng rỡ đến vậy à?”
Nói xong hắn đột nhiên nhớ tới thân phận của Liễu Ngọc Như tại Liễu gia, hắn lập tức hiểu rõ. Hắn nghĩ nghĩ rồi mới nói, “Nương ta để ngươi đi theo xem chừng là muốn coi ngươi có khả năng không. Chẳng phải ngươi muốn ta đọc sách làm quan sao? Sản nghiệp nhà chúng ta chung quy không thể bỏ phí, nên chắc bà nghĩ về sau ta làm quan thì giao toàn bộ sản nghiệp Cố gia cho ngươi.”
Nghe vậy, Liễu Ngọc Như trợn tròn mắt, “Ngươi nói… Ngươi nói…”
“Trong tương lai, Cố gia hoàn toàn thuộc về ngươi.” Thấy bộ dạng khiếp sợ của Liễu Ngọc Như, Cố Cửu Tư bỗng vui sướng. Hắn nghiêng người, tay chống cằm, miệng cười cười, “Sao, mừng muốn xỉu rồi hả?”
Liễu Ngọc Như im thin thít. Nàng hít sâu vài lần, lo lắng hỏi, “Ngươi nghĩ ta làm được không?”
Cố Cửu Tư ngẩn người, lần đầu tiên hắn nhìn thấy dáng vẻ thấp thỏm của Liễu Ngọc Như. Hắn bật cười.
Thấy hắn tự dưng cười, Liễu Ngọc Như bực bội dùng tay đẩy hắn, “Ngươi cười gì đấy?”
“Liễu Ngọc Như,” hắn cao hứng nói, “ngươi cũng có ngày hôm nay nhỉ?”
Hóa ra không chỉ mình hắn bất an khi đối mặt với những thứ bản thân chẳng biết rõ.
Liễu Ngọc Như nhịn không được mà nhéo Cố Cửu Tư. Hắn vội vàng lui vào trong giường trốn nàng, mồm kêu to, “Ai da, đau đau đau. Cô nãi nãi tha ta đi, ngươi lợi hại nhất, hung dữ nhất…”
Liễu Ngọc Như bị hắn chọc cười, vừa cười vừa nhéo hắn. Cố Cửu Tư trốn tránh một hồi, nhịn không được nữa bèn bắt lấy tay nàng, “Được rồi, đừng nhéo nữa, ta thua.”
“Buông tay!” Liễu Ngọc Như hung hăng nhìn hắn.
“Vậy ngươi không được nhéo ta.”
Cố Cửu Tư thả tay nàng ra, Liễu Ngọc Như “hừ” một tiếng rồi rời giường. Nàng nói với hắn, “Ngươi nghỉ ngơi đi, hai ngày tới thu xếp thời gian cùng ta lại mặt.”
Phong tục của Dương Châu là lại mặt ngày trăng tròn, hiện giờ cũng sắp đến ngày phải đi.
Cố Cửu Tư bắt chéo hai tay để sau đầu. Nhìn Liễu Ngọc Như ngồi trước gương, hắn lười biếng cất tiếng, giọng ôn hoà, “Ngươi đừng lo.”
Tay đang gỡ trâm của Liễu Ngọc Như thoáng dừng lại, Cố Cửu Tư ngáp, “Ngươi yên tâm. Ngươi lợi hại tới mức quản nổi ta thì dăm ba cái cửa hàng ngươi cũng quản được tất.”
Nghe vậy Liễu Ngọc Như mới hiểu Cố Cửu Tư đang nói chuyện nàng tiếp nhận công việc kinh doanh.
Động tác nàng dừng một chút. Lát sau, nàng cụp mắt xuống rồi mới lên tiếng, “Ừm.”
Sau bao ngày Cố Cửu Tư rốt cuộc được ngủ ngon giấc. Hôm sau, Liễu Ngọc Như thấy tinh thần hắn khá ổn bèn cho người đưa thiệp đến Liễu gia và cùng Cố Cửu Tư lại mặt.
Trên đường về nhà, Liễu Ngọc Như liên tục dặn dò Cố Cửu Tư, “Tới nhà ta ngươi nói ít thôi, chỉ cần tỏ vẻ đối xử tốt với ta là được.”
Cố Cửu Tư gật đầu, nghiêm túc nói, “Yên tâm, ta đảm bảo giữ thể diện cho ngươi.”
“Có việc này…” Liễu Ngọc Như cau mày, Cố Cửu Tư đưa mắt nhìn nàng. Liễu Ngọc Như trầm ngâm, “Ta muốn đứa con nhỏ nhất của thiếp thất Trương Nguyệt Nhi được nuôi dưới danh nghĩa mẫu thân ta, ngươi…”
Liễu Ngọc Như ngập ngừng rồi lại nói, “Thôi quên đi.”
Nàng nghĩ Cố Cửu Tư cũng không làm được chuyện phức tạp như vậy.
Cố Cửu Tư liếc mắt một cái liền hiểu nàng muốn làm gì. Hắn bĩu môi xoay đầu đi, không nói nhiều nữa.
Cố Cửu Tư đưa Liễu Ngọc Như về lại mặt, vừa tới cổng chính Liễu gia, Liễu Ngọc Như đã thấy Liễu Tuyên lẫn Tô Uyển đứng ở cổng. Trương Nguyệt Nhi và Vân Vân đứng phía sau hai người.
Nhiều năm trôi qua, đây là lần đầu tiên Tô Uyển quay về vị trí này. Liễu Ngọc Như thấy thì biết thời gian qua mẫu thân sống khá tốt. Mắt nàng ửng đỏ, đầu hơi cúi, nàng chợt cảm nhận được Cố Cửu Tư cầm tay nàng. Trước mặt bao người, hắn dùng vẻ mặt trìu mến nói, “Sao phu nhân khóc? Nàng không khỏe à?”
Liễu Ngọc Như: …
Không, ai cần ngươi giả vờ tình thương mến thương như vậy.
Nhưng nàng không thể khiến Cố Cửu Tư mất mặt nên đành gượng cười, nhẹ nhàng đáp, “Ta khóc vì quá vui khi được gặp phụ mẫu.”
Nàng cùng Cố Cửu Tư tiến lên, cung kính hành lễ với Tô Uyển và Liễu Tuyên.
Cố Cửu Tư nghiêm trang hành lễ làm Liễu Tuyên thở phào nhẹ nhõm. Ông ta nghe nói tác phong Cố Cửu Tư tùy tiện nên lo lắng hắn sẽ vả mặt ông ta ngay trước đám đông. Ai ngờ Cố Cửu Tư lại cho ông ta thể diện như vậy, ông ta tức khắc vui vẻ hơn nhiều, vội vàng tiếp đón Cố Cửu Tư vào nhà.
Thế là Cố Cửu Tư đi cạnh Liễu Tuyên, Liễu Ngọc Như đỡ Tô Uyển, người một nhà vui mừng bước qua cổng chính Liễu gia.
Cố Cửu Tư một lòng một dạ muốn giữ thể diện cho Liễu Ngọc Như, vì vậy trong bữa cơm hắn luôn gắp đồ ăn đưa nàng, hỏi han ân cần. Thấy mọi người ngồi ở bàn liếc nhìn nhau, mặt Liễu Ngọc Như đỏ bừng còn Cố Cửu Tư vẫn hết sức vô tư, khiến hạ nhân đứng cạnh lén cười. Trương Nguyện Nhi thầm khinh thường, cảm thấy Cố Cửu Tư thật chả có chút quy củ nào, song đồng thời bà ta chẳng thể ngừng hâm mộ. Tô Uyển thấy Liễu Ngọc Như được đối tốt như thế liền cúi đầu để người khác không thấy đôi mắt đỏ của bà.
Ăn cơm xong, Liễu Tuyên kéo Cố Cửu Tư đi uống rượu.
Vì không kỳ vọng gì nhiều vào Cố Cửu Tư nên chỉ cần hắn cư xử đàng hoàng một chút thì Liễu Tuyên đã thấy hắn cực tốt. Còn Tô Uyển dẫn Liễu Ngọc Như về phòng, kể cho nàng nghe tình hình gần đây, “Hiện giờ Trương Nguyệt Nhi dốc toàn lực đối phó Vân Vân, suốt ngày ầm ĩ với phụ thân con. Phụ thân con thấy các nàng liền đau đầu nên thường xuyên tới chỗ ta.”
“Ta không cảm thấy gì, ông ta có tới hay không ta cũng chẳng quan tâm. Nhưng mọi người thấy ông ta coi trọng ta thì đối xử với ta tốt hơn nhiều.”
“Nhưng còn con,” Tô Uyển nhìn Liễu Ngọc Như, lo lắng nói, “Cố đại công tử đối với con…”
“Khá tốt.” Nghe bà nói, Liễu Ngọc Như vừa cười vừa bảo, “Nương, con người Cố Cửu Tư tốt hơn nhiều so với mấy lời đồn đãi, hắn rất tốt với con.”
“Khi ở nhà,” Tô Uyển ngượng ngùng chỉ đại sảnh, “nó cũng vậy sao?”
Liễu Ngọc Như đỏ mặt, gật gật đầu, nhỏ giọng đáp, “Người yên tâm, hắn thật lòng thương con.”
“Vậy là tốt rồi.” Tô Uyển thở phào gật gù, “Nữ nhân được trượng phu sủng ái thì cả đời không phải lo gì cả.”
Liễu Ngọc Như im lặng cười.
Lúc trước nàng thấy Tô Uyển nói không sai, hiện tại lại chẳng thể tán thành. Tuy nhiên nàng biết Tô Uyển đã sống như vậy cả đời, muốn thay đổi cũng quá khó, vì vậy nàng chỉ vừa cười vừa trò chuyện cùng bà. Sau một hồi, nàng nhớ tới ý đồ hôm nay về lại mặt bèn nói, “Bây giờ cảm tình giữa người và phụ thân tương đối tốt, người nên nhân cơ hội này tính toán vì tương lai. Con nghĩ rồi, những lời bà bà nói hôm đó không phải vô lý; người không có nhi tử thì hãy xem xét việc nhận con thừa tự. Nếu đoạt con của Vân Vân, con sợ nàng ấy sẽ buồn lòng. Đứa con nhỏ nhất của Nguyệt di nương chưa đầy hai tuổi, hay là hôm nay con bàn chuyện này với phụ thân, người nghĩ sao?”
“Con ra mặt…sợ không ổn?”
Tô Uyển hơi lo lắng, Liễu Ngọc Như thở dài, “Người không thể ra mặt. Hiện tại vốn dĩ phụ thân thích ghé chỗ người vì cảm thấy người chân chất, không tranh không đoạt. Nếu người mở miệng nói chuyện này, e rằng phụ thân sẽ không vui.”
Tô Uyển trầm mặc không đáp. Liễu Ngọc Như nghĩ nghĩ, “Người đừng lo, có Cửu Tư ở đây, phụ thân dù bất mãn cũng chẳng dám nói gì.”
Tô Uyển và Liễu Ngọc Như trò chuyện suốt buổi trưa. Đến giờ cơm chiều, khi mọi người đang tán gẫu, Liễu Ngọc Như thấy Trương Nguyệt Nhi ôm con liền cười bảo, “Vinh đệ sắp hai tuổi rồi nhỉ?”
Nghe Liễu Ngọc Như nhắc đến nhi tử, Trương Nguyệt Nhi tức khắc tự tin hơn nên cũng cười đáp lại, “Phải, sắp hai tuổi rồi.”
“Đã biết nói chưa?”
“Chưa nói được hoàn chỉnh, nhưng biết gọi nương.” Trương Nguyệt Nhi giục Liễu Vinh, “Vinh nhi, nào, kêu nương cho mọi người nghe đi.”
Đứa bé tuôn ra một tràng âm thanh lít nhít nhưng không phát âm được hoàn chỉnh từ nào. Cố Cửu Tư phì cười, thấy Trương Nguyệt Nhi quay lại nhìn thì cúi đầu nói, “Xin lỗi, đứa nhỏ này mắc cười quá, ta không nhịn nổi.”
Mọi người: …
Liễu Ngọc Như lãnh đạm nhìn Cố Cửu Tư, hắn lập tức thu lại ý cười mà ngồi nghiêm chỉnh.
Chi tiết nhỏ này lại khiến Tô Uyển thật sự yên lòng. Thấy sắc mặt Trương Nguyệt Nhi khó coi, Liễu Ngọc Như vội hòa giải, “Di nương đừng so đo với hắn, Cửu Tư tính tình như trẻ con.”
“Cố đại công tử trời sinh thẳng thắn,” Trương Nguyệt Nhi miễn cưỡng cười, “ta so đo làm gì.”
“Nguyệt di nương có hai nhi tử, Ngọc Như nhìn mà vô cùng hâm mộ. Ngọc Như trộm nghĩ, hiện giờ Ngọc Như đã gả ra ngoài, mẫu thân cũng nên có người chiếu cố. Phụ thân, người thấy đúng không?”
Liễu Ngọc Như nhìn về phía Liễu Tuyên, tay ôm nhi tử của Trương Nguyệt Nhi bất giác siết chặt. Liễu Tuyên nghe Liễu Ngọc Như nói bèn gật gù, câu trả lời của ông ta ngoài dự kiến của mọi người, “Con nói phải, mẫu thân con cũng nên có nhi tử.”
“Hay là như vậy,” Liễu Tuyên nói thẳng, “Nguyệt Nhi, giao Vinh nhi cho phu nhân nuôi nấng đi.”
“Lão gia!” Trương Nguyệt Nhi sợ hãi kêu lên, “Này… Này… Vinh nhi còn nhỏ…” Đầu óc bà ta hoạt động cực nhanh, bà ta vội nói, “Nó không rời xa ta được!”
“Nguyệt di nương nói chuyện thú vị thật,” Cố Cửu Tư biếng nhác mở miệng, “nam nhi nhà ai không thể rời xa nương của mình? Đứa nhỏ kia không nhu nhược vậy đâu. Di nương, không cần vòng vo nữa, giao con cho đại phu nhân nuôi dưỡng đi.”
Trương Nguyệt Nhi nghe vậy thì hiểu ngay Cố Cửu Tư đang ngầm mỉa mai bà ta không có tầm mắt. Trương Nguyệt Nhi nghiến răng, thầm hận bản thân mấy năm qua đối tốt với Liễu Ngọc Như và Tô Uyển nên mới tạo cơ hội cho bọn họ lội ngược dòng.
Bà ta nên sớm giết chết Tô Uyển, hay tùy tiện gả Liễu Ngọc Như làm thiếp thất cho lão già họm hẹm nào đó, để hai mẹ con nàng cả đời không ngóc đầu lên nổi.
Nhưng giờ nói chuyện này đã quá muộn, bà ta chỉ có thể ôm con khóc lóc ầm ĩ.
Liễu Tuyên thấy bà ta náo loạn trước mặt Cố Cửu Tư liền nổi giận, kêu người kéo bà ta đi. Sau đó ông ta bàn chuyện con thừa tự với Tô Uyển, giữ lại Cố Cửu Tư uống rượu thêm lát nữa, rồi mới để Liễu Ngọc Như và Cố Cửu Tư trở về.
Chờ tới lúc lên xe ngựa, Liễu Ngọc Như tò mò hỏi, “Sao hôm nay phụ thân ta dễ nói chuyện vậy?”
Nàng vốn nghĩ muốn Liễu Vinh làm con thừa tự thì phải tốn thời gian ồn ào cãi vã. Cố Cửu Tư dùng tay chống đầu, tựa người lên cửa sổ, cười nói, “Ngươi khen ta đi.”
Liễu Ngọc Như nghe hắn nói thế bèn quay đầu lại. Nàng nhìn thấy công tử mặc áo đỏ, tóc buộc quan vàng, ánh trăng dừng lại trên làn da trắng sứ khiến nó tựa như đang tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Nụ cười lười nhác của hắn thấm đẫm chất phong lưu, khiến Liễu Ngọc Như hoảng hốt trong nháy mắt.
Thấy Liễu Ngọc Như không nói gì, hắn vươn tay vẫy vẫy nàng, “Thất thần cái gì? Khen ta đi.”
“Sao phải khen ngươi?”
Liễu Ngọc Như phục hồi tinh thần, cảm thấy hơi mất tự nhiên bèn quay đầu sang chỗ khác, dùng quạt tròn quạt cho chính mình. Cố Cửu Tư phủi phủi quần áo, vô cùng tự hào bảo, “Buổi chiều ta có đề cập chuyện này với cha ngươi.”
“A?” Liễu Ngọc Như quay lại nhìn hắn, hiếu kỳ hỏi, “Ngươi đã nói gì?”
“Ta nói là thê tử nhà giàu đều có nhi tử, không có thì cũng muốn nhận con thừa tự. Nương ngươi một thân một mình khiến ta lo lắng.”
“Ta vốn định tặng rất nhiều quà cho tiểu cữu nhưng đáng tiếc ngươi không có đệ đệ. Nếu đem đồ tặng cho con của thiếp thấp, chèn ép nương của ngươi, lòng ta lại không vui.”
“Chỉ vậy thôi?” Liễu Ngọc Như ngẩn người.
Cố Cửu Tư nhướn mày, “Chứ ngươi muốn sao?”
“Ngươi nói vậy, có phải hơi…” Liễu Ngọc Như châm chước tìm từ, “thẳng thắn quá?”
“Nên ta mới bảo,” Cố Cửu Tư dùng quạt chọc nhẹ cái trán của nàng, khóe miệng mang theo ý cười, “ngươi nghĩ nhiều quá. Ngươi nghĩ tại sao bao nhiêu năm qua cha ngươi chưa hưu nương của ngươi?”
Liễu Ngọc Như nhíu mày, do dự đáp, “Vì hưu thê…cũng không phải chuyện vẻ vang gì?”
Cố Cửu Tư thở dài, dùng ánh mắt nhìn đứa ngốc để liếc Liễu Ngọc Như. Hắn nói thẳng, “Cha ngươi cần thể diện chắc? Ông ta không hưu nương ngươi hoàn toàn vì bà là thiên kim tiểu thư của Tô gia ở Tô Châu. Nếu hưu bà, ông ta còn có thể cưới nữ nhân danh giá như vậy sao? Sẽ có được cữu ca đắc lực như vậy sao? Thế nên, cha ngươi sủng Trương Nguyệt Nhi nhưng với điều kiện là không đắc tội Tô gia. Nếu nương ngươi sớm làm ầm lên thì cha ngươi còn dám sủng Trương Nguyệt Nhi vậy à?”
Liễu Ngọc Như nghe Cố Cửu Tư giải thích, nàng chần chừ nói, “Nam nhân…cũng tính kế nhiều thế sao?”
“Nam nhân cũng là người.” Cố Cửu Tư cười nhạo, “Là người sẽ tham tiền tài, khát khao quyền lực. Trong lòng cha ngươi, nữ nhân sao sánh bằng? Hiện giờ ông ta muốn bám lấy Cố gia nên tất nhiên sẽ tốt với nương ngươi. Ta đã yêu cầu rõ ràng, chỉ cần để nhi tử được nuôi dưới danh nghĩa của nương ngươi, ta sẽ tặng đồ cho ông ta. Cố gia chúng ta thích tùy tiện tặng đồ chắc? Cha ngươi đều tính toán hết rồi.”
Liễu Ngọc Như không nói câu nào, Cố Cửu Tư phe phẩy quạt chờ Liễu Ngọc Như khen hắn. Đợi hoài chẳng thấy Liễu Ngọc Như phản ứng, hắn bất mãn nói, “Sao ngươi im thin thít thế?”
“Cố Cửu Tư.” Lần này Liễu Ngọc Như không gọi hắn là lang quân. Nàng ngước mắt nhìn cái người cà lơ phất phơ ngồi đối diện mình, không khỏi vừa kinh ngạc vừa tán thưởng, “Ngươi…ngươi thật lợi hại.”
Chí ít ở lĩnh vực dò xét lòng người thì Cố Cửu Tư thông thạo hơn nàng rất nhiều.
Hắn suy nghĩ vô cùng đơn giản. Luôn nhìn vào bản chất sự việc, bỏ qua quy tắc lẫn những thứ che mắt bên ngoài, lần nào cũng trực tiếp đánh đến điểm yếu của đối phương.
Cố Cửu Tư đối phó dạng người giống Liễu Tuyên dễ như trở bàn tay. Nhưng với Liễu Ngọc Như, người không có cùng mạch suy nghĩ như hắn, hắn không thể nào xuống tay.
Cố Cửu Tư nghe Liễu Ngọc Như khen liền nhướn mày. Hắn đặt tay trên cửa sổ, kiêu ngạo nói, “Kêu phu quân đi.”
Liễu Ngọc Như nghe vậy bèn thích thú ngồi xổm cạnh Cố Cửu Tư, nàng đấm chân lấy lòng hắn, “Phu quân, ngươi quá lợi hại. Ngươi nhận xét một chút về Trương Nguyệt Nhi cho ta nghe đi, ngươi thấy bà ta thế nào?”
“Trà.” Cố Cửu Tư thấy Liễu Ngọc Như nịnh nọt, tâm trạng cứ bay bay. Liễu Ngọc Như nhanh tay rót trà cho hắn, đôi mắt đầy mong đợi. Cố Cửu Tư uống ngụm trà, nhìn ánh mắt sùng bái của Liễu Ngọc Như mà không nhịn cười được.
“Liễu Ngọc Như,” hắn cười cười, “ta phát hiện ngươi co được giãn được nha.”
“Đúng thế,” Liễu Ngọc Như lập tức nói, “người làm chuyện lớn nhất thiết phải quyết đoán như vậy.”
Cố Cửu Tư cười ha ha thành tiếng, kéo nàng ngồi cạnh hắn.
Hắn hứng chí thì bắt đầu nói chuyện trên trời dưới biển, Liễu Ngọc Như hỏi gì hắn cũng cho nàng biết ý kiến của bản thân.
Từ Trương Nguyệt Nhi, Vân Vân, đến cả những người hắn quen biết.
Thời gian vừa qua, Liễu Ngọc Như để phu tử dạy hắn tình hình thiên hạ, trong lòng hắn chắc cũng có suy nghĩ riêng. Liễu Ngọc Như thấy hắn say nên gì cũng nói liền nhịn không nổi mà hỏi, “Vậy ngươi cảm thấy Lương Vương là người thế nào?”
Nghe đến cái tên này, ánh mắt Cố Cửu Tư hiện lên một tia lạnh lẽo. Hắn cười lạnh lùng, “Loạn thần tặc tử, sau này chắc chắn sẽ tạo phản.”
Liễu Ngọc Như giật mình, nàng còn muốn hỏi tiếp thì hai mắt Cố Cửu Tư đã nhắm nghiền. Hắn dựa vào thành xe, mất hứng nói, “Ta muốn ngủ, đừng làm phiền.”
Liễu Ngọc Như dụ dỗ thế nào hắn cũng nhất quyết không nói thêm nữa.
Nhưng lời hắn nói lại khắc sâu vào lòng Liễu Ngọc Như.
Liễu Ngọc Như nằm trằn trọc trên giường, mất ngủ cả đêm. Sáng sớm hôm sau, nàng ngồi xổm cạnh Cố Cửu Tư, bắt đầu lay hắn dậy, “Cố Cửu Tư, Cố Cửu Tư.”
Cố Cửu Tư đưa tay bịt lỗ tai, bất mãn lẩm bẩm, “Không phải bảo cho ta nghỉ ngơi sao? Ta mệt lắm, mệt vô cùng, buồn ngủ nữa…”
“Ngươi trả lời ta vấn đề này, ta sẽ để ngươi ngủ.”
Cố Cửu Tư che tai lại, giả bộ không nghe thấy gì. Liễu Ngọc Như kéo tay hắn, vội hỏi, “Tại sao ngươi nói Lương Vương sẽ tạo phản?”
“Hửm?” Cố Cửu Tư mơ màng mở mắt ra, “Ta nói thế à?”
“Phải,” Liễu Ngọc Như khẳng định, “ngươi đã nói vậy.”
Cố Cửu Tư gian nan suy nghĩ. Mất một hồi hắn mới mở miệng, “Nói đại đó…”
Liễu Ngọc Như: …
Nhìn sắc mặt Liễu Ngọc Như, Cố Cửu Tư biết mình không thể ngủ tiếp. Hắn ngồi dậy, mệt mỏi nói, “Ta chỉ cảm giác Lương Vương quá giả tạo. Ông ta có binh quyền, luôn suy nghĩ vì hoàng đế, còn để người nhà làm con tin; nếu đã trung thành như vậy thì giao luôn binh quyền đi. Ngươi xem, trong hai năm nay ông ta ra trận ba lần, lần nào cũng kêu gọi triều đình tăng số lượng binh lính. Khi phân tích trận chiến, ta thấy rất nhiều cơ hội có thể đánh một lần là diệt gọn địch nhưng ông ta lại không làm thế. Ngươi nghĩ nguyên nhân nằm ở đâu?”
“Thế nên ta bắt đầu suy nghĩ liệu có khả năng ông ta đủ sức đánh thắng kẻ địch bên ngoài nhưng sợ bị vắt chanh bỏ vỏ. Bản thân ông ta biết hoàng đế nghi ngờ mình nên cũng dần suy xét mưu phản, có điều hiện giờ thời cơ chưa chín muồi mới đành giả vờ nghe lời. Sau đấy ông ta cố ý khiến nước Trần xuất binh quấy rầy biên cảnh, rồi thông qua mấy trận đánh cưỡi ngựa xem hoa này để tăng binh lực cho mình.”
“Sao ngươi biết ông ta chỉ cần đánh một lần là có thể diệt gọn địch?” Liễu Ngọc Như tò mò.
Cố Cửu Tư thở dài, “Hồi trước đi sòng bạc, ta gặp được nhiều người tới từ đất phong của Lương Vương, họ kể ta nghe về tình hình bên đó. Ta cũng đoán mò thôi chứ không chắc chắn.”
Liễu Ngọc Như im lặng, Cố Cửu Tư giơ tay ôm đầu. Lát sau, hắn nhìn nàng, “Còn gì muốn hỏi không? Không có thì để ta ngủ.”
“Ngủ đi.”
Liễu Ngọc Như giơ tay ấn đầu hắn xuống gối.
Đầu vừa chạm gối, hai mắt Cố Cửu Tư lập tức nhắm lại.
Say rượu thật dễ khiến đầu đau nhức.
Liễu Ngọc Như nghiền ngẫm lời Cố Cửu Tư nói. Sau một thời gian quen biết, nàng cảm thấy phần lớn những gì Cố Cửu Tư nói đều ít nhiều có lý. Hắn bảo mình đoán mò nhưng Liễu Ngọc Như thấy so với nhiều người nghiêm túc phân tích tin tình báo thì còn chuẩn xác hơn.
Suy cho cùng, tin tình báo có thể giả nhưng lời nói tùy tiện ở sòng bạc thì không.
Liễu Ngọc Như suy nghĩ trong chốc lát, bên ngoài truyền đến giọng Ấn Hồng, “Thiếu phu nhân, đại phu nhân cho gọi ngài.”
Liễu Ngọc Như hoàn hồn, vội vàng rửa mặt rồi đến đại sảnh. Giang Nhu đang chờ nàng, thấy Liễu Ngọc Như bà liền cười, “Tới đây, ăn sáng xong ta dẫn con đi xem cửa hàng.”
Liễu Ngọc Như cúi đầu đáp ứng rồi ăn cơm với Giang Nhu. Giang Nhu hỏi thăm chuyến đi về nhà mẹ đẻ của nàng cùng Cố Cửu Tư, sau lại hỏi đến lịch trình sau này của nàng. Bà bảo, “Đợi tới khi Cửu Tư quen đọc sách thì con không cần thường xuyên trông chừng nó làm công khóa nữa, bớt chút thời gian cho việc kinh doanh đi.”
“Con xin nghe bà bà.”
Ăn sáng xong, Giang Nhu liền dẫn nàng đi cửa hàng. Bà giới thiệu nàng với mọi người trong cửa hàng, giảng giải cặn kẽ cách thức cửa hàng vận hành.
Tiêu chí mỗi cửa hàng, phương thức lợi nhuận, nguồn hàng…
Giang Nhu chẳng hề giấu giếm, liệt kê toàn bộ cho Liễu Ngọc Như. Lúc tới cửa hàng do bà phụ trách, Giang Nhu lấy sổ sách ra hướng dẫn nàng. Sau đó bà nói, “Bây giờ đúng dịp kiểm toán hàng năm, con hãy giúp ta tra lại toàn bộ sổ sách.”
Liễu Ngọc Như hơi sửng sốt. Tuy trong lòng thấp thỏm nhưng vẫn đồng ý vì nàng biết Giang Nhu đang kiểm tra nàng.
Khi nàng trở về, Cố Cửu Tư không có nhà. Nàng hỏi thì mới biết Cố Cửu Tư ra ngoài chơi.
Lâu rồi Cố Cửu Tư không gặp bằng hữu nên nàng cũng chẳng quản. Rửa mặt xong, nàng ngồi xuống cạnh bàn, bắt đầu đọc sổ sách. Cuối cùng nhịn không nổi liền gục đầu trên sách mà ngủ.
Cố Cửu Tư chơi nguyên ngày, tinh thần vô cùng phấn chấn. Vừa về nhà đã thấy Liễu Ngọc Như gục đầu trên bàn, tay cầm sổ sách, bên cạnh là bàn tính. Cố Cửu Tư ngẩn người, hắn lại gần lay nàng, “Liễu Ngọc Như, dậy nào, lên giường ngủ đi.”
Liễu Ngọc Như mơ màng mở mắt ra, trông có vẻ rất buồn ngủ.
Cố Cửu Tư thấy ánh mắt nàng bèn thở dài, hắn hiểu cảm giác đang cực kỳ buồn ngủ mà bị đánh thức. Thế nên hắn dứt khoát khom lưng, cẩn thận bế Liễu Ngọc Như.
Liễu Ngọc Như còn nhẹ hơn trong tưởng tượng của hắn, hắn ôm nàng đi về phía giường. Đôi mắt Liễu Ngọc Như lờ đờ hé mở, thấy khuôn mặt Cố Cửu Tư thì nàng nhỏ giọng hỏi, “Ngươi về rồi à?”
Nàng không mắng hắn.
Đây là ý nghĩ đầu tiên của Cố Cửu Tư. Hắn hí hửng lên tiếng thúc giục, “Đừng nói chuyện, mau ngủ đi.”
Liễu Ngọc Như ậm ừ rồi lại nhắm mắt, nàng mệt tới mức chỉ muốn ngủ.
Cố Cửu Tư đặt Liễu Ngọc Như lên giường, đắp chăn cho nàng, sau mới đi qua phòng cách vách để rửa mặt. Trong lúc tắm rửa, hắn nhịn không được mà hỏi Mộc Nam, “Hôm nay thiếu phu nhân làm gì để mệt mỏi như vậy?”
“Đại phụ nhân dẫn thiếu phu nhân đi làm quen cửa hàng.” Mộc Nam sớm đoán được Cố Cửu Tư sẽ hỏi nên đã tìm hiểu kỹ, “Nghe nói đại phu nhân giao việc kiểm toán năm nay cho thiếu phu nhân.”
Cố Cửu Tư ngỡ ngàng, hắn biết thời điểm kiểm toán hàng năm là lúc nương bận rộn nhất. Hắn không khỏi cảm thán, “Giao cho nàng chuyện quan trọng vậy sao?”
“Đúng vậy.” Mộc Nam vừa đấm lưng cho Cố Cửu Tư vừa đáp, “Mọi người đều nói đại phu nhân đang bồi dưỡng thiếu phu nhân. Nói không chừng sắp tới chuyện trong nhà đều do thiếu phu nhân định đoạt.”
“Hiện tại còn không phải do nàng quyết hết à?”
Cố Cửu Tư trợn trừng mắt.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn vẫn mở miệng nói, “Nàng vừa giám sát ta đọc sách, vừa quản lý sổ sách, vậy chẳng phải rất vất vả sao?”
Dĩ nhiên là vất vả.
Từ đây trở đi, mỗi ngày Liễu Ngọc Như đều dậy sớm hơn gà và ngủ trễ hơn chó.
Nàng không đốc thúc Cố Cửu Tư, hắn cũng chẳng làm phiền nàng, chỉ ngoan ngoãn đọc sách. Ấn Hồng giúp Liễu Ngọc Như trông chừng Cố Cửu Tư, bảo rằng gần đây hắn khá nỗ lực; tuy thỉnh thoảng có làm việc riêng nhưng vẫn cố hết sức kiềm chế để không vượt quá giới hạn.
Liễu Ngọc Như gật đầu, về sau không đặt nặng chuyện trông coi hắn nữa. Nói cho cùng, nàng không thể quản Cố Cửu Tư cả đời. Nàng mở đường còn có đi đến cùng hay không thì phải tùy thuộc vào bản thân Cố Cửu Tư.
Ban đầu nàng xem sổ sách tương đối chậm, sau này tiến bộ hẳn. Mỗi ngày nàng tính xem các món nợ có đúng hay không, rồi đi cửa hàng kiểm kê. Mỗi lần đi mất cả ngày, lúc trở về đã là đêm hôm khuya khoắt. Đôi lúc chưa hết việc thì đành thức trắng đêm để hoàn tất. Cố Cửu Tư thường ngủ trên đệm dưới đất, dõi theo ngọn đèn dầu luôn lập lòe sau bức bình phong.
Trước giờ hắn chưa từng gặp cô nương nào nỗ lực đến thế, kỷ luật đến thế, nghiêm khắc với bản thân đến thế.
Bóng hình cô nương giữa ánh nến ấm áp kia dừng lại trong đáy mắt hắn, chậm rãi thấm vào sinh mệnh hắn, nhưng vào thời điểm ấy hắn vẫn ngây thơ chưa nhận ra.
May mà nàng dần dà quen việc.
Liễu Ngọc Như làm nhiều liền quen tay. Giang Nhu bắt đầu dạy nàng bàn chuyện làm ăn; trước dẫn nàng đi theo, sau để nàng tự đi.
Có vị thương nhân đến từ U Châu xa xôi muốn mua vải dệt. Đây đúng là sở trường của Liễu Ngọc Như vì nhà nàng vốn chủ yếu cung cấp vải vóc, nên thương vụ này được giao cho nàng. Hôm đó thời tiết đẹp, nàng cùng Mộc Nam và Ấn Hồng đến phòng đã đặt để gặp khách.
Đối phương tên Chu Diệp. Nghe nói phụ thân hắn nhậm chức trong quân doanh tại U Châu nên đôi lúc hắn sẽ mua sắm giúp quân đội. Đợt vải này chính là chuẩn bị cho mùa đông năm nay ở U Châu.
Liễu Ngọc Như phỏng đoán người này hẳn đã lớn tuổi, chứ không sao được giao làm chuyện lớn như vậy. Nên khi vào phòng bao, nhìn thấy một thanh niên xấp xỉ hai mươi tuổi, Liễu Ngọc Như ngẩn người.
Đối phương sở hữu khuôn mặt anh tuấn mang theo sự rắn chắc đặc trưng của nam tử phương Bắc, là người có vẻ đẹp kiên cường.
Hắn thấy Liễu Ngọc Như, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc. Song hắn che giấu cảm xúc cực tốt để đứng lên hành lễ với Liễu Ngọc Như. Liễu Ngọc Như ép xuống sự thấp thỏm trong lòng rồi giới thiệu bản thân, “Chu công tử, thiếp thân là Liễu Ngọc Như, nhi tức của Giang lão bản. Hiện giờ cửa hàng Giang thị tạm thời do ta tiếp quản nên ta sẽ cùng ngài trao đổi về lần mua bán vải vóc này.”
“Cố thiếu phu nhân tuổi còn trẻ đã đảm nhiệm trọng trách, hiển nhiên có khả năng phi phàm.” Đối phương nhanh nhạy khen tặng Liễu Ngọc Như rồi bình thản mời nàng ngồi.
Chu Diệp dễ nói chuyện, tính tình ôn hòa. Khi thương lượng giá cả với Liễu Ngọc Như, hai người đều thuộc dạng làm ăn đàng hoàng nên khá hợp ý.
Thảo luận cụ thể số lượng, giá cả, phương thức vận chuyển xong, hai bên ký khế ước rồi lại hàn huyên một phen. Đến giờ phải về, Chu Diệp nhìn sắc trời mà lịch sự nói, “Để ta đưa thiếu phu nhân về.”
“Không cần đâu.” Liễu Ngọc Như cười cười, “Ta có mang theo gia đinh, Chu công tử không cần lo.”
Chu Diệp gật đầu, nhưng vẫn đưa Liễu Ngọc Như xuống lầu. Đi chưa được vài bước, Liễu Ngọc Như đã nghe thấy tiếng cười ồn ào từ hành lang truyền đến, “Ơ, tiểu nương tử nhà ai đây? Ban ngày ban mặt sao lại cùng nam nhân khác đi từ phòng bao ra, câu kết làm bậy à?”
Tiếng kêu này vừa thốt ra, không gian xung quanh tức khắc an tĩnh. Mọi người dựa theo tiếng nói mà quay đầu lại thì thấy một nam nhân đang đứng trên hành lang.
Người nọ khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, miệng luôn mồm to tiếng. Gã có vẻ uống say, chân đứng chẳng vững, hai má đỏ bừng.
Liễu Ngọc Như quay đầu theo mọi người, ánh mắt nàng vừa nhìn đến thanh niên kia thì cả người tức khắc cứng lại. Trước đây nàng chưa từng gặp gã, nhưng gương mặt này lại không hề xa lạ với nàng.
Là Vương Vinh.
Nàng nhớ rõ gã chính là Vương Vinh, là kẻ trong giấc mộng của nàng bị Cố Cửu Tư đánh gãy chân nên ghi hận muốn giết Cố Cửu Tư!
Nàng ngừng thở rồi lập tức phản ứng, xoay mình kéo người đứng cạnh rời đi.
Song Chu Diệp lại đứng yên tại chỗ. Hắn không biết kẻ kia là ai nhưng hắn làm người chính trực liền cất tiếng, “Công tử ăn nói cẩn thận. Ta và vị phu nhân này chỉ bàn chuyện buôn bán, không làm gì vượt khuôn phép, trưởng bối trong nhà đều biết. Công tử đừng nói lời dơ bẩn.”
“Ồ,” Vương Vinh mở miệng, giọng điệu mang theo hàm ý sâu xa, “trưởng bối trong nhà cho phép làm những chuyện này à.”
Gã nhấn mạnh “làm những chuyện này”, ai cũng nghe ra ý tứ mờ ám trong đó. Thấy sắc mặt Chu Diệp khó coi, Liễu Ngọc Như hạ giọng nhắc nhở, “Chu công tử, đây là con cháu quan lại, đừng động vào gã. Cây ngay không sợ chết đứng, công tử không cần chọc vào kẻ phiền toái.”
Chu Diệp lạnh lùng “hừ” một tiếng, hoàn toàn chẳng để vào mắt bốn chữ “con cháu quan lại”. Liễu Ngọc Như liếc nhìn hắn, chợt nhớ hình như Chu Diệp cũng xuất thân quan lại. Nàng mím môi, “Chu công tử, đi thôi, đây là Dương Châu.”
Nghe đến đây, Chu Diệp do dự trong chốc lát rồi mới quay đầu đi.
Lúc này Vương Vinh đã đi xuống, gã lớn tiếng gọi, “Tiểu nương tử à, nàng đừng đi. Nàng hầu hạ vị công tử này thì cũng chơi với ta một lát nhé?”
“Vương công tử,” Mộc Nam tiến lên che chắn Liễu Ngọc Như, cung kính nói, “phu nhân chúng ta là thiếu phu nhân Cố gia, mong công tử hãy tôn trọng.”
“Ngươi nói là Cố gia thì ta phải tin à.” Vương Vinh cười mỉa, “Ai biết có phải giả mạo không?”
Nói rồi Vương Vinh liền lại gần ngắm nghía Liễu Ngọc Như, “Nhìn qua tưởng là món ăn đạm bạc, nhưng nhìn gần lại mang hương vị khác.”
Vương Vinh dùng quạt nâng cằm nàng lên, Liễu Ngọc Như siết chặt nắm tay, đứng thẳng lưng, giọng lạnh lùng, “Vương công tử, hôm nay ta đã nói rõ thân phận của mình, nếu ngươi còn mượn rượu giả điên tức nghĩa ngươi muốn vả mặt Cố gia. Ngươi không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho Vương đại nhân, chờ đến lúc sổ vạch tội được đưa tới Đông Đô thì chẳng biết Vương công tử có chịu nổi bị gậy đánh ở nhà không!”
“Ngươi!”
Vương Vinh nâng cây quạt định quất nàng thì Chu Diệp đã bắt được. Hắn lạnh lùng nói, “Vương công tử, thân là con cháu quan lại phải biết kiềm chế bản thân để làm gương tốt. Ngươi nhất quyết mượn rượu giả điên thế này là đang tính toán đối địch với Cố gia?”
Vương Vinh không đáp lại. Gã trừng mắt nhìn Chu Diệp, tựa hồ đang cân nhắc lời của hắn.
Sau một hồi, gã hậm hực rồi đột nhiên giơ tay che đầu, trưng ra vẻ mặt của người bị đau đầu, “Ai da, say quá mức, không thấy rõ mặt người. Người đâu, mau tới đỡ ta.”
Chờ Vương Vinh đi mất dạng, Liễu Ngọc Như mới thả lỏng tay.
Nàng thở hắt ra rồi xin lỗi Chu Diệp, “Chu công tử, lần này liên lụy đến ngài, khiến ngài rước phải phiền phức.”
“Không sao.” Chu Diệp xua tay, “Gặp kẻ bại hoại như thế thì dù hôm nay không phải thiếu phu nhân, Chu mỗ cũng sẽ chẳng bàng quan đứng nhìn.”
“Vương gia sở hữu thế lực lớn ở Dương Châu. Hiện giờ gã không thể động chạm ta tất sẽ gây rối cho ngài, ngài nên mau chóng rời Dương Châu. Ta sẽ lo chu đáo chuyện vải vóc, ngài cứ yên tâm.”
Thấy Liễu Ngọc Như áy náy, Chu Diệp cười nói, “Không sao, gã cũng chẳng dám đụng đến ta.”
Liễu Ngọc Như lộ vẻ lo lắng, Chu Diệp ngẩng đầu nhìn trời, “Thiếu phu nhân, tốt nhất để ta đưa ngài về.”
Vẻ mặt Chu Diệp không chấp nhận Liễu Ngọc Như từ chối, nàng đành bất đắc dĩ thở dài và gật đầu rồi lên xe ngựa.
Chu Diệp cưỡi ngựa bảo vệ Liễu Ngọc Như trở về Cố phủ. Liễu Ngọc Như suy tư không biết lát nữa sẽ báo lại việc này thế nào với Giang Nhu.
Trong lòng nàng có chút sợ hãi, cũng có rất nhiều uất ức. Nàng không biết liệu Giang Nhu từng gặp chuyện như vậy chưa, làm buôn bán luôn cần ra ngoài thương thuyết. Nhưng trong kinh doanh, không thể lúc nào cũng nữ nhân bàn với nữ nhân, nam nhân bàn với nam nhân. Mà những thương vụ lớn luôn là chuyện bí mật, phải đơn độc đàm phán. Nam nữ ở chung một phòng, dù có gã sai vặt hay nha hoàn thì vẫn sẽ bị người ta đàm tiếu, không biết Giang Nhu xử lý thế nào. Còn Vương Vinh tự nhiên sao lại gây sự? Nàng uy hiếp Vương Vinh như vậy, sau này liệu có nảy sinh rắc rối…
Vô vàn ý nghĩ hỗn loạn trong đầu Liễu Ngọc Như. Xe ngựa chậm rãi hướng về Cố gia, lúc sắp tới, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng thúc ngựa quen thuộc.
Liễu Ngọc Như nghe thanh âm quen thuộc đang vội vã thúc ngựa, nàng nhanh chóng xốc lên màn xe. Đúng lúc ấy, Cố Cửu Tư mặc áo tơ trắng cưỡi ngựa chạy ngang qua.
Liễu Ngọc Như ngẩn người, vội vàng gọi hắn, “Cố Cửu Tư!”
Cố Cửu Tư chả hề dừng lại, đưa lưng về phía nàng mà nói, “Ngươi về nhà đi!”
Liễu Ngọc Như thoáng hoang mang. Nàng ngăn lại một người trong đám gia đinh cưỡi ngựa đuổi theo Cố Cửu Tư, nôn nóng hỏi, “Đại công tử đi đâu?!”
“Đại…đại công tử nghe bảo Vương Vinh khinh khi thiếu phu nhân,” gia đinh thở hổn hển, gấp gáp nói, “bèn lấy ngựa trong nhà, kêu muốn đi đánh gãy chân gã!”
Gia đinh vừa dứt lời, mặt Liễu Ngọc Như trắng bệch.
Chu Diệp ở bên cạnh cười cười, “Hóa ra đó là Cố đại công tử, đúng là thiếu niên khí phách. Thiếu phu nhân đừng lo, đại công tử chắc chỉ nói vậy thôi, ầm ĩ một trận là xong ấy mà.”
“Không đâu.” Liễu Ngọc Như phục hồi tinh thần, gấp rút ra lệnh, “Đi ngăn đại công tử lại, nhanh lên!”
Nàng bình tĩnh hít thở, nói với Chu Diệp, “Chu công tử, tính tình phu quân nhà ta dữ dằn, ta phải đi xem. Đa tạ ngài đã đưa tiễn, hẹn ngày khác gặp lại.”
Chu Diệp chần chừ giây lát rồi gật đầu, “Thiếu phu nhân bảo trọng.”
Liễu Ngọc Như lên tiếng trả lời xong bèn ngồi vào xe ngựa nói với xa phu, “Mau đuổi theo đại công tử.”
Đuổi không kịp, chân Vương Vinh sẽ thật sự bị đánh gãy.
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
31 chương
51 chương
51 chương
118 chương