Trường phong độ

Chương 138 : đây là lần đầu tiên ta được người khác kỳ vọng, ta không thể phụ lòng ông ấy

Cố Cửu Tư chạy một mạch ra ngoài, vừa tới cửa đã thấy Lý Ngọc Xương đứng chờ tại đó. Hắn hổn hển thông báo, “Tìm trên quan đạo đến Đông Đô!” Lý Ngọc Xương gật đầu, xoay người đi ra lệnh cho thuộc hạ. Thẩm Minh đang trên đường tìm kiếm, sau khi nhận được tin báo, hắn dừng lại suy nghĩ. Nếu Tần Nam chọn quan đạo, chắc chắn ông chẳng đơn độc đi. Làm vậy dễ bị kiểm tra mà còn nguy hiểm nữa, vậy ông chỉ có thể ẩn nấp trong thương đội tới Đông Đô. Thẩm Minh lập tức tìm danh sách thương đội rời thành trong ngày hôm nay. Ngoại trừ quãng thời gian Tần Nam đang làm việc thì sau khi hắn phát hiện ông mất tích, có tổng cộng hai thương đội ra khỏi thành. Thẩm Minh lại điều tra giấy tờ đăng ký của thành viên thương đội nhưng không thấy tên Tần Nam. Nếu thế thì khả năng cao là Tần Nam giả mạo giấy tờ. Thẩm Minh chẳng hề chần chừ mà dẫn người đuổi theo thương đội. Đêm xuống, hắn đuổi kịp hai thương đội. Thẩm Minh trực tiếp bắt người tới truy vấn mới biết có người tên Lạc Nam theo thương đội bọn họ rời khỏi thành rồi tự đi một mình. Dựa vào thông tin kiếm được, Thẩm Minh lần theo dấu vết đến một khách điếm. Hắn chưa bước vào khách điếm đã nghe thấy tiếng đánh nhau từ xa. Thẩm Minh chỉ huy đội ngũ của mình tiến lên, xa xa có người nhảy từ lầu hai xuống và lăn một vòng trên đất rồi chạy như điên về phía rừng núi. Đôi mắt Thẩm Minh vẫn cực kỳ sắc bén giữa đêm tối, hắn liếc một cái liền nhận ra người nọ là Tần Nam. Hắn phi nước đại, lấy mũi tên từ hông ngựa rồi lắp lên cung bắn liên tiếp mười phát, thay Tần Nam đối phó với đám sát thủ đang truy lùng ông. Nhưng Tần Nam cũng chẳng ngoái lại nhìn, ông bất chấp tất cả mà chạy như điên vào trong núi. Thẩm Minh lệnh cho thuộc hạ, “Dọn sạch đi.” Sau đấy hắn cưỡi ngựa đuổi theo Tần Nam. “Tần đại nhân!” Thẩm Minh vừa đuổi theo vừa hô to, “Đừng chạy, ta là Thẩm Minh!” Những lời này chả khiến Tần Nam quay đầu lại, thậm chí ông chạy còn mau hơn. Thẩm Minh thầm chửi một tiếng rồi tăng tốc. Tần Nam dốc hết sức chạy, tuy tốc độ Thẩm Minh nhanh hơn nhưng khoảng cách ban đầu giữa hai người quá xa nên trong thời gian ngắn không thể đuổi kịp. Tần Nam xông thẳng lên đỉnh núi, Thẩm Minh theo ông tới bên cạnh một vực sâu khiến ông không thể đi tiếp. Thẩm Minh thở phì phò, dùng tay quạt quạt và đứng nói, “Chạy, chạy nữa đi.” Tần Nam ôm một cái bọc, sắc mặt căng thẳng tột độ. Tóc tai ông bù xù, hoàn toàn mất dáng vẻ nghiêm trang lạnh nhạt thường ngày. Thẩm Minh nhìn bộ dạng ông mà chả nhịn cười được, “Ngài là quan văn nhưng chạy giỏi thật, lục nghệ[1] của quân tử có dạy chạy bộ hả?” Tần Nam lặng thinh, Thẩm Minh nghỉ đủ rồi bèn đứng thẳng dậy, “Được rồi, cùng về với ta nào. Ta không tới giết ngài để cướp đồ nên đừng lo.” “Ngươi hãy thả ta đi.” Tần Nam rốt cuộc mở miệng, ông dùng ánh mắt điềm tĩnh nhìn Thẩm Minh, “Ta không thể trở về.” “Nếu ta thả thì ngài sẽ đi đâu?” Thẩm Minh nói thẳng, “Ngài tưởng chúng ta không biết ngài nắm giữ cái gì? Chắc chắn là bằng chứng, Phó Bảo Nguyên cũng đã nói hết với Cửu ca. Ngài hà tất vượt ngàn dặm xa xôi tới Đông Đô cáo ngự trạng[2]? Cửu ca là người tốt, Lý đại nhân cũng là người tốt, ngài giao chứng cứ cho bọn họ thì sẽ được giúp đỡ. Hôm nay mà không có ta, ngài đi cáo ngự trạng thế này còn chả giữ nổi mạng sống đấy biết không?” “Ngươi hãy thả ta đi,” Tần Nam run rẩy lặp lại. Thẩm Minh nhíu mày, “Ta biết ngài không tin Cửu ca nhưng chúng ta đã quen biết một thời gian. Tần đại nhân, ngài hiểu tính ta, ta dùng tính mạng đảm bảo ngài trở về sẽ bình an vô sự.” Tần Nam im lặng, Thẩm Minh tiếp tục, “Ngài có lẽ không hiểu Cửu ca…” “Thế ngươi hiểu chắc?” Tần Nam nói thẳng, “Ta không hiểu hắn nhưng ngươi thì hiểu à? Ngươi biết hắn là loại người nào không? Kẻ đứng sau hắn là ai? Hắn có mục đích gì, kẻ đứng sau hắn có mục đích gì? Ngay cả khi ta tin Cố Cửu Tư,” Tần Nam kích động gào lên, “làm sao ngươi dám chắc hắn không phải một quân cờ? Ngươi biết cữu cữu hắn là nhân vật thế nào không? Ngươi mới là kẻ ngớ ngẩn khi bắt ta trở về!” “Sao ngài có thành kiến với Cửu ca dữ vậy?” Thẩm Minh không hiểu. “Ta chẳng biết Giang đại nhân là người thế nào nhưng Giang đại nhân là Giang đại nhân, Cửu ca là Cửu ca. Ta tin Cửu ca có thể phân biệt thiện ác đúng sai, nếu Giang đại nhân sai thì Cửu ca sẽ chả thiên vị. Tại sao ngài muốn coi hai người ấy là một chứ?” Thẩm Minh mím môi, hắn biết những lời này không đủ cho Tần Nam nới lỏng cảnh giác. Song xưa nay hắn vốn vụng về, đâu biết nói gì để đả động lòng người. Hắn ấp úng mãi rồi đành bảo, “Ta nói ngài cũng không tin. Nhưng chúng ta tới Huỳnh Dương đã lâu ngày, Tần đại nhân cũng là người trải qua mưa gió, chẳng lẽ ngài không dùng mắt để nhìn rõ đúng sai?” “Đôi mắt sẽ gạt người.” Vẻ mặt Tần Nam hết sức nghiêm túc. Thẩm Minh cười nhạt thành tiếng, “Mắt mù, tâm cũng mù?” Tần Nam sững sờ. Thẩm Minh thấy nét mặt ông giãn ra bèn thầm lặng tiến về trước một bước và tiếp lời, “Tần đại nhân, tình hình Đông Đô rất phức tạp. Không tính đến vô vàn hiểm nguy trên đường đi, dù ngài tới Đông Đô thì cũng chả biết chứng cứ sẽ rơi vào tay ai. Tại sao không giao cho Cửu…” Chưa nói xong, Thẩm Minh đột ngột xông về phía trước. Tần Nam nhận ra mục đích của hắn liền vội vàng lùi về sau nhưng bị trượt chân nên người ngã xuống vực. Thẩm Minh nhào tới túm lấy tay ông. “Ngài nặng quá đấy.” Thẩm Minh vừa lôi ông lên vừa cắn răng nói. Tần Nam ngửa đầu nhìn Thẩm Minh, tay cầm chứng cứ, mắt cầu xin, “Ta không thể trở về.” “Có lão tử mà ngài sợ cái gì!” Thẩm Minh rống, “Lão tử đã mang ngài về thì sẽ dùng mạng để bảo vệ ngài!” “Ngươi bảo vệ được chứng cứ không?!” Tần Nam cũng gào lại, “Ngoại trừ nhi tử, người nhà ta đều trốn tại Vĩnh Châu. Ngươi đưa ta về, bọn họ bị Vương Tư Viễn bắt giữ để đổi lấy chứng cứ thì ta phải làm sao?” “Thế bây giờ ngài có cách chắc? Nếu ngài chạy trốn mà bọn họ bị bắt, chẳng lẽ ngài không quay về?” Thẩm Minh tìm điểm tựa, đồng thời mắng Tần Nam với khuôn mặt đỏ gay. Tần Nam nghe hắn chất vấn liền chậm chạp cười rộ. “Ta không quay về,” ông lẩm bẩm. Thẩm Minh ngỡ ngàng, sau đấy hắn vỡ lẽ. Tần Nam ôm theo ý định từ bỏ một nhà già trẻ để giữ lấy chứng cứ bằng mọi giá. Nhưng con người đâu phải cỏ cây, nếu máu mủ ruột thịt thật sự bị uy hiếp thì dù có niềm tin như thế cũng không nói trước kết quả được. Ông sợ mình phải lựa chọn nên thà chẳng hay biết gì mà vượt ngàn dặm tới Đông Đô và không quay đầu lại. “Đồ nhu nhược…” Thẩm Minh hít sâu một hơi, hắn tìm được điểm tựa bèn bắt đầu lôi Tần Nam lên. “Sao có thể…” hắn nghiến răng nghiến lợi kéo Tần Nam rồi bất chợt hét lớn, “tồn tại một nam nhân buông tay người nhà mình ngay từ đầu chứ!” Hắn vừa dứt lời, Tần Nam bị hắn quăng ngã trên mặt đất. Tần Nam vừa chạm đất, Thẩm Minh bẻ tay rồi ấn ông xuống. Tần Nam cuống cuồng giãy giụa, Thẩm Minh mạnh tay đè ông lại và lớn tiếng quát, “Từ bỏ người nhà vì chuyện thế này, ngài có bệnh hả?! Ngài cho rằng đi Đông Đô có thể cứu Phó Bảo Nguyên? Ngài cho rằng đi Đông Đô có thể lật đổ bọn chúng? Ta và Cửu ca đều tới từ Đông Đô, nếu ngay cả chúng ta cũng là người xấu và không thể giúp ngài thì khắp thiên hạ chẳng ai đủ sức giúp ngài hết!” Người Tần Nam cứng đờ, Thẩm Minh bình tĩnh nói, “Trước kia ta cũng nghĩ quan viên khắp thiên hạ là cẩu quan, song sau này ta mới biết có một loại quan gọi là Cố Cửu Tư. Ngài hỏi ta vì sao tin tưởng Cửu ca đến thế, ta không thể trả lời ngài. Nhưng Tần đại nhân, ta có thể đáp ứng ngài một chuyện.” “Nếu Cố Cửu Tư thật sự là cẩu quan như ngài nói, ta sẽ dùng tính mạng hộ tống ngài đến Đông Đô cáo ngự trạng.” Tần Nam không đáp lại, Thẩm Minh từ từ buông ông ra, “Nếu ngài đi cùng ta, ta thề nhất định sẽ cứu người nhà ngài, có chết ta cũng đưa bọn họ bình an trở về.” “Tần đại nhân,” Thẩm Minh nghiêm túc hỏi, “ngài tin ta không?” Tần Nam chẳng trả lời, ông nằm trên mặt đất, đè chứng cứ dưới thân mình. Đây là cả đời người dài dằng dặc của ông và Phó Bảo Nguyên. Ông nhìn vách núi kia – tưởng chừng cuộc đời ông đã đến đường cùng vào giờ phút này. Ông nhịn không được mà ngẩng đầu lên, trên bầu trời là vầng trăng sáng ngời. Ông chợt nghĩ– Nếu Lạc Y Thủy còn sống, nàng sẽ hy vọng hắn làm gì? Vượt ngàn dặm tới Đông Đô cáo ngự trạng, từ bỏ người nhà, cô độc tiến về phía trước; hay là quay về Huỳnh Dương và đặt niềm tin vào…Cố Cửu Tư? Nghĩ đến Cố Cửu Tư, ngón tay Tần Nam khẽ run. Ông có thành kiến với hắn. Ông biết mình không thể không có thành kiến. Tần Nam hít sâu một hơi rồi nhắm nghiền mắt. Y Thủy, ta phải làm gì bây giờ? Ông tự hỏi lòng mình. Như được vận mệnh sắp đặt, trong đầu ông hiện lên những lời mà Lạc Y Thủy thường nói với ông. Ngữ điệu lười biếng, thanh âm kéo dài, mang theo vài phần ngạo mạn thầm kín – tại sao không thể? Tần Nam, trên đời này, ngươi có thể làm hay thay đổi bất kỳ điều gì mình muốn. Kể cả đồng thời giữ được người nhà cũng như bằng hữu và đạo nghĩa. Ông có thể tìm được một phương pháp vẹn toàn. “Ta sẽ về.” Tần Nam rốt cuộc cất lời, ông ngồi dậy rồi khàn khàn nói, “Ta trở về cùng ngươi.” “Hay quá!” Thẩm Minh hào hứng trấn an, “Ta đưa ngài về. Tần đại nhân yên tâm, có ta ở đây thì người nhà ngài tuyệt đối bình an vô sự.” Tần Nam không đáp trả, ông để Thẩm Minh đỡ mình dậy. Thẩm Minh vừa đi vừa trò chuyện như đang rất vui. Khi ông đã ở trong xe ngựa, Thẩm Minh cao hứng nói, “Tần đại nhân cũng quái thật đấy. Ngài để người nhà lại Vĩnh Châu còn mình tới Đông Đô, sao không đưa họ đi cùng?” “Đường đi nguy hiểm.” Tần Nam bình thản đáp, “Mẫu thân ta ốm yếu nên chịu không nổi đường xóc, hơn nữa chẳng thể mang theo nhiều người vậy. Vì thế ta đành giấu họ đi.” “Ngài không sợ tới Đông Đô thì chứng cứ vào tay kẻ xấu, còn người nhà vẫn chết ở Vĩnh Châu à?” “Đông Đô có bệ hạ,” Tần Nam bảo. Thẩm Minh chống cằm, hắn thắc mắc, “Suy cho cùng, ngài vẫn không tin Cửu ca, sao lại quyết định quay về?” “Ta không tin hắn,” Tần Nam ngước nhìn Thẩm Minh, chân thành nói, “nhưng ta tin ngươi.” Thẩm Minh ngẩn ngơ, lát sau, hắn ngượng ngùng đứng thẳng dậy. Hắn xua xua tay, muốn nói vài câu khiêm tốn nhưng chẳng biết nói sao, cuối cùng hắn vỗ vai Tần Nam rồi sung sướng tuyên bố, “Yên tâm, ta sẽ không phản bội niềm tin của ngài.” Tần Nam thấy điệu bộ hí hửng của hắn thì khóe miệng gượng gạo cong lên, xem như là ông đang cười. Thẩm Minh nhìn ông cố gắng nở nụ cười bèn chợt nhớ, “Tần Nam, nói vậy ngài coi ta là bằng hữu hả?” “Ta và ngươi không cùng một thế hệ,” Tần Nam nhắc hắn. Thẩm Minh lập tức phản bác, “Tuổi tác là gì chứ? Quan trọng là ngài đối đãi ta như với bằng hữu. Tần Nam,” Thẩm Minh nghiêm túc hẳn lên, từng câu từng chữ đều ngập tràn hứa hẹn, “nếu ngài tin ta, dù phải bỏ mạng ta cũng sẽ đáp trả niềm tin này.” Tần Nam trầm mặc một hồi mới chậm rãi cất tiếng khản đặc, “Cảm ơn.” Thẩm Minh đưa Tần Nam quay lại Huỳnh Dương. Dọc đường đi, có đến ba đợt chặn giết. May võ nghệ Thẩm Minh cao cường, hắn vừa chém giết vừa bảo vệ Tần Nam. Giữa trưa hôm sau, Thẩm Minh dẫn Tần Nam trở lại huyện nha. Lý Ngọc Xương và Cố Cửu Tư nghe người thông báo Thẩm Minh đã về bèn nhanh chóng đi đón hắn lẫn Tần Nam. Hai người dính đầy máu, trông chật vật cùng cực, Thẩm Minh vừa về liền nằm sấp xuống, “Không ổn, không ổn, trời có sập cũng phải để chúng ta đánh một giấc đã.” Lý Ngọc Xương gật đầu, Cố Cửu Tư sai người chuẩn bị đồ để họ rửa ráy. Thẩm Minh thấy Cố Cửu Tư bỏ đi thu xếp công việc bèn gọi hắn, “Cửu ca.” Cố Cửu Tư dừng lại, Thẩm Minh nói ngay, “Ta muốn ở cạnh phòng Tần đại nhân.” Cố Cửu Tư ngẩn người, thế rồi hắn nhận ra Thẩm Minh muốn che chở Tần Nam. Hắn biết Tần Nam có tư tưởng thù địch với cả đám bọn họ, ông chỉ miễn cưỡng tin Thẩm Minh. Vì vậy Cố Cửu Tư gật đầu rồi xoay người đi thu xếp. Tần Nam nghe Thẩm Minh nói vậy liền hiểu cái tên vô tư kia thật lòng muốn hoàn thành lời hứa với ông. Ông âm thầm thở phào nhẹ nhõm, Lý Ngọc Xương nhàn nhạt hỏi, “Người nhà Tần đại nhân đâu?” Câu hỏi này làm Cố Cửu Tư và Thẩm Minh nhận thức được rằng an nguy của người nhà Tần Nam là yếu tố chủ chốt trong việc Tần Nam khai hay không. Thẩm Minh nghĩ ngợi rồi đến trước mặt Tần Nam và nhỏ giọng dò hỏi, “Hay để ta đón người nhà ngài tới đây?” Tần Nam nhíu mày, Cố Cửu Tư tiến lên nói, “Nếu Tần đại nhân không chắc chắn mình đã giấu kỹ người nhà, tốt nhất hãy cho họ ở tại phủ nha để được bảo vệ ngày đêm.” Tần Nam thoáng do dự, Thẩm Minh thận trọng khuyên, “Có lẽ ngài nên nghe Cửu ca?” Tần Nam mím môi, sau đấy ông bảo Thẩm Minh cúi đầu rồi thì thầm một địa chỉ với hắn. Thẩm Minh gật đầu, “Nhớ rồi, ngài nghỉ tạm đi, ta sẽ đón bọn họ về.” “Ngươi hãy đi một mình,” Tần Nam căn dặn. Thẩm Minh lại gật, “Đã hiểu, ta sẽ đi một mình.” Tần Nam được lời khẳng định này của Thẩm Minh mới yên tâm theo người hầu rời đi. Thẩm Minh không có thời gian nghỉ ngơi, hắn chào Cố Cửu Tư và Lý Ngọc Xương rồi xuất phát ngay. Lúc đến cổng, Cố Cửu Tư lên tiếng, “Hay ta đi cùng ngươi?” “Không cần,” Thẩm Minh xua tay, “việc nhỏ thế này mình ta đi là được.” “Ngươi đi một mình có phải là hơi khinh địch không?” Cố Cửu Tư nhíu mày. “Tần đại nhân chỉ cho ngươi đi vì ông ấy nghi ngờ những người khác, sợ có gian tế trà trộn. Nhưng ngươi một thân một mình, nếu bị bám theo thì e rằng sẽ khó đấu lại. Ta đi cùng ngươi, để gặp chuyện còn giúp một tay.” “Thôi thôi,” Thẩm Minh cự tuyệt, “nếu gặp chuyện đúng như ngươi nói thì hai ta cùng đi chỉ tổ tạo ra thiệt hại lớn hơn.” Nguồn: “Ta đưa ngươi đạn báo hiệu,” Cố Cửu Tư nói, “ta chuẩn bị sẵn người, ngươi hãy lập tức phóng đạn báo hiệu nếu gặp chuyện.” “Được.” Thẩm Minh gật gù, hắn nhận đạn báo hiệu của Cố Cửu Tư rồi bảo, “Ta đi đây.” Cố Cửu Tư dõi theo hắn rời đi, sau đó chuẩn bị người để sẵn sàng ứng cứu. Thẩm Minh phi nước đại tới địa điểm mà Tần Nam tiết lộ, hắn buồn ngủ lắm nhưng chỉ đành tự nhéo mình mỗi lúc sắp gục tới nơi. Tần Nam giấu người nhà tại một thôn nhỏ vùng ngoại ô. Sau khi đến thôn này, Thẩm Minh hỏi đường người dân, vất vả lắm mới tìm được nhà Tần gia. Hắn đứng trước nhà và gõ cổng ầm ĩ. Gõ hai lần nhưng không có người trả lời làm Thẩm Minh thấy hơi lạ. Hắn nghĩ nghĩ rồi nhảy lên đầu tường, cảnh tượng bên trong tức khắc khiến hắn kinh hãi. Trong sân còn vết máu tươi, hiển nhiên nơi đây vừa diễn ra một trận chiến. Nhưng đánh nhau không kịch liệt nên chẳng phát ra nhiều tiếng động. Thẩm Minh nhanh chân vào sân, hắn tìm khắp nơi thì phát hiện hướng đi của kẻ bắt cóc. Vừa gấp vừa bực, hắn hấp tấp phóng đạn báo hiệu rồi cấp bách truy lùng theo dấu vết sót lại. Đối phương rõ ràng chỉ tới trước hắn một bước nên chắc chưa đi xa, Thẩm Minh bám theo sát sao. Kỹ năng truy đuổi của hắn cực kỳ lợi hại, song đối phương chẳng phải đèn cạn dầu. Khi trời tối, bọn chúng mất kiên nhẫn nên phái vài người cản đường Thẩm Minh rồi mang người đi. Lúc Cố Cửu Tư đến, Thẩm Minh đang bị vài người vây đánh, toàn thân hắn nhuộm máu. Cố Cửu Tư chỉ huy người xông tới, những kẻ kia xoay người bỏ chạy. Thẩm Minh hét to, “Bắt lấy chúng!” Không cần Thẩm Minh nhiều lời, Cố Cửu Tư sai người tấn công. Nhưng đối phương vô cùng dữ dội, khoảnh khắc bị bắt giữ, bọn chúng cắn nát túi độc dược. Cố Cửu Tư chưa kịp có cơ hội thẩm vấn thì bọn chúng đã thành xác chết. Thẩm Minh thấy những kẻ này ngã rạp trên mặt đất liền quay đầu phóng về phía rừng rậm, Cố Cửu Tư gọi lại hắn, “Thẩm Minh!” Thẩm Minh không đáp lại, chỉ lao tới trước. Cố Cửu Tư vọt lên túm lấy hắn mới phát hiện tinh thần Thẩm Minh bất ổn nên lập tức hỏi, “Ngươi đi đâu?” “Đuổi theo bọn chúng.” Thẩm Minh vội vàng đi tiếp. Cố Cửu Tư bám sát hắn, “Bọn chúng níu chân ngươi trong bao lâu?” “Nửa canh giờ.” “Ngươi có manh mối để tìm không?” “Không.” “Vậy ngươi đuổi theo làm gì?” Giọng Cố Cửu Tư lạnh băng. Thẩm Minh ngẩng phắt đầu lên, phẫn nộ quát, “Chẳng lẽ không làm gì hết?!” Cố Cửu Tư không đáp trả, Thẩm Minh xoay người đi vào rừng rậm, “Ta thấy bọn chúng chạy hướng này, ta muốn tiếp tục truy lùng, ta đã hứa với Tần Nam phải bảo vệ người nhà ông ấy, ta tuyệt đối không thể để bọn chúng chạy thoát, ta…” “Thẩm Minh!” Cố Cửu Tư giữ chặt hắn. “Ngươi bình tĩnh lại đi!” “Ta đã hứa! Ta đã hứa với ông ấy!” Thẩm Minh gào lên, “Đời này lần đầu tiên có người giao mạng sống cho ta.” Thẩm Minh nhìn Cố Cửu Tư, cả người hắn dính đầy máu cứ như vừa được vớt lên từ bể máu còn đôi mắt đỏ ngầu thì ngấn nước, “Ta không muốn phụ lòng ông ấy.” Cố Cửu Tư im lặng, giọng Thẩm Minh khàn khàn, “Đời này của ta, từ trước đến nay chả làm nên trò trống gì. Ta biết ai cũng nói ta xốc nổi, ai cũng nghĩ ta là thằng khờ.” “Cửu ca, đây là lần đầu tiên ta được người khác kỳ vọng.” Hắn thành khẩn nói, “Dù phải liều mạng thì ta cũng không muốn phụ lòng ông ấy.” “Chuyện này không phải lỗi của ngươi…” “Bọn chúng bám theo ta!” Thẩm Minh siết chặt đao, đôi mắt đờ đẫn nhìn xung quanh, “Giá mà ta cẩn thận hơn thì tốt… Đáng lẽ ta phải đi lòng vòng, phải cảnh giác, phải…” “Thẩm Minh, con người ai cũng có giới hạn.” Cố Cửu Tư cau mày. “Ngươi không phải thần thánh, năng lực ngươi có hạn.” “Sao ta lại hứa với ông ấy chứ?” Thẩm Minh nhìn Cố Cửu Tư, run rẩy hỏi, “Đã làm không được, sao ta còn hứa hẹn với ông ấy?” Cố Cửu Tư không trả lời hắn. Trăng sáng chiếu xuống rừng núi, gió lạnh đầu thu gào thét thổi qua. Tần Nam ngủ một giấc tỉnh lại, ông ngồi trước bàn ăn, vừa uống cháo vừa hỏi người hầu đứng đằng sau, “Thẩm đại nhân trở lại chưa?” Người hầu không đáp, hắn tiến lên rồi lấy một cái hộp từ trong tay áo ra và đặt trước mặt Tần Nam. “Tần đại nhân, thư của ngài.” Tần Nam bình tĩnh nhìn cái hộp, thậm chí trên mặt ông còn thấp thoáng sự thấu hiểu. Ông cười chua chát một tiếng rồi mở hộp ra. Trong hộp là trâm cài của mẫu thân ông, là chiếc trâm bà luôn mang theo bên mình. “Đại nhân bảo trong lòng ngài hiểu rõ,” giọng người hầu đứng phía sau thật thản nhiên, “nên và không nên nói cái gì. Đại nhân còn nhắn nhủ sức khỏe Tần lão phu nhân suy yếu vì một mình cực khổ nuôi nấng Tần đại nhân hết nửa đời người, mong Tần đại nhân hãy ghi nhớ ơn sinh thành.” Bàn tay cầm trâm của Tần Nam khẽ run. “Lão ta muốn gì? Món đồ trong tay ta?” “Đại nhân biết rõ thứ ngài đang nắm giữ,” người hầu bình thản nói, “sau khi Phó Bảo Nguyên bị xử trảm, đại nhân sẽ phái người hỗ trợ ngài đi Đông Đô cáo ngự trạng.” “Tố cáo chuyện gì?” “Cố Cửu Tư lẫn Lý Ngọc Xương từ chối tiếp nhận chứng cứ và cố ý giết hại trung thần của triều đình, việc này không xứng để Tần đại nhân đích thân tới Đông Đô cáo ngự trạng sao?” Người hầu khẽ cười, “Tần đại nhân, không ai có thể trong sạch cả đời. Đã hai mươi năm rồi, ngài và Phó Bảo Nguyên cũng nên trở thành quan viên Vĩnh Châu.” Chú thích [1] Lục nghệ bao gồm: lễ (lễ nghĩa), nhạc (âm nhạc), xạ (bắn cung), ngự (cưỡi ngựa), thư (thư pháp), số (toán học). [2] Kiện cáo lên nhà vua.