Trường phong độ

Chương 127 : phu nhân, ta bị bọn họ ép buộc!

Cố Cửu Tư đang chơi say sưa trong sân, những người khác dưới ảnh hưởng của rượu cũng phóng túng hơn hẳn. Chỉ mình Tần Nam vẫn duy trì vẻ trầm tĩnh lạc lõng với xung quanh, ông thờ ơ ngồi một góc, ánh mắt tràn ngập sự chán ghét. Trong sân ồn ào tiếng người la hét đặt cược lớn nhỏ, Cố Cửu Tư và Vương Tư Viễn ngồi hai bên chiếu bạc, mỗi người cầm một viên xúc xắc. Cố Cửu Tư vừa ngồi vừa dựa vào Thẩm Minh, hai huynh đệ đều say bí tỉ. Cầm cái chén cạn rượu rồi nhìn Vương Tư Viễn ngồi đối diện, Cố Cửu Tư ợ một tiếng, “Vương đại nhân, Cố mỗ chả khách khí nữa, lần này Cố mỗ nhất định sẽ thắng lớn…” “Công tử! Công tử!” Hắn chưa nói xong, Mộc Nam đã hấp tấp chạy vào thông báo, “Phu nhân tới.” “Ngươi nói gì?” Cố Cửu Tư lờ đờ đưa tay lên tai, lớn tiếng hỏi lại, “Nói lớn lên, ồn quá ta không nghe được.” “Thiếu phu nhân tới!” Mộc Nam cấp bách kêu. Cố Cửu Tư vẫn chưa nghe rõ, “Lớn hơn nữa, ta chả nghe thấy gì hết!” Mộc Nam hít sâu một hơi rồi gào lên, “Công tử! Thiếu! Phu! Nhân! Tới!” Lần này, không chỉ mình Cố Cửu Tư mà mọi người đều nghe được. Cả cái sân yên tĩnh lại, mọi người phát hiện Cố Cửu Tư cúi gằm đầu, toàn thân hắn cứng đờ. Hắn như bị một chậu nước lạnh hất vào mặt nên tỉnh rượu trong nháy mắt, hắn bật dậy rồi nói, “Cửa sau ở đâu? Ta muốn đi bằng cửa sau!” “Cố đại nhân đừng hoảng,” Vương Hậu Thuần thấy hắn như vậy liền trấn an, “không phải lo, ta đã sai người ngăn phu nhân ở bên ngoài. Để ta chuẩn bị xe ngựa cho ngài…” “Đại nhân, nguy rồi!” Bên ngoài truyền đến tiếng nô bộc hô to. “Cố phu nhân đã vào được!” Lời này khiến mọi người biến sắc, Cố Cửu Tư lập tức bảo, “Đừng dông dài nữa, đấy là ngươi chưa thấy khi nàng cầm đao, ngươi không ngăn nổi đâu!” Dứt lời, Cố Cửu Tư đột ngột kéo tay Vương Hậu Thuần rồi hét, “Nói mau, cửa sau ở đâu? Xe ngựa nữa! Chuẩn bị xe ngựa cho ta!” Không chờ hạ nhân trả lời, Cố Cửu Tư dựa vào hiểu biết thiết kế phòng ốc mà gấp rút chạy về phía cửa sau, hạ nhân vội vàng theo sát hắn. Chính lúc ấy, Liễu Ngọc Như dẫn theo thị vệ xuất hiện. Trong tâm trí mọi người, đích thân đến tóm cổ trượng phu dĩ nhiên là một bát phụ cao lớn thô kệch. Giây phút Liễu Ngọc Như lộ diện, ai cũng ngỡ ngàng. Đây là một cô nương điển hình vùng sông nước Giang Nam; thân mình mảnh mai, làn da trắng nõn, khí chất thanh nhã tựa cành liễu đu đưa trong gió xuân, khuôn mặt xinh đẹp như hoa sen mới nở. Nàng đẹp tới mức vừa xuất hiện đã khiến ánh mắt mọi người vô thức dõi theo. Liễu Ngọc Như bước vào rồi hành lễ với tất cả mọi người, “Bái kiến các vị đại nhân, xin hỏi phu quân nhà ta Cố Cửu Tư đang ở đâu?” Chẳng ai dám mở miệng, Liễu Ngọc Như đảo mắt nhìn thì bắt gặp Mộc Nam do chưa chạy kịp nên run rẩy trốn trong đám đông. Nàng ôn hòa cười, “Đại nhân đâu?” Mộc Nam nhắm tịt mắt, dùng khí thế liều chết để giơ tay chỉ hướng chạy trốn của Cố Cửu Tư. Liễu Ngọc Như hơi hất cằm với thị vệ, “Đuổi theo.” Thị vệ tức khắc xông vào hậu viện, Liễu Ngọc Như quay đầu lại. Chỉ cần nhìn lướt qua nàng cũng nhận ra người có địa vị cao nhất ở đây là Vương Tư Viễn. Nàng vừa cười vừa bước tới trước và kính cẩn nói, “Quấy rầy các vị đại nhân rồi.” Sắc mặt mọi người đều khó coi, Vương Tư Viễn nghẹn họng một lúc mới lên tiếng, “Cố phu nhân, tại hạ làm trưởng bối nên muốn khuyên một câu…” “Thiếp thân hiểu đại nhân muốn nói gì.” Không để Vương Tư Viễn nói hết, Liễu Ngọc Như cắt ngang lời lão ta. Nàng nâng tay vén tóc ra sau tai, nhã nhặn bảo, “Nữ tử phải hiền lương thục đức, không thể ghen tị như vậy; lúc trước bệ hạ muốn tứ hôn cho lang quân nên từng nói qua. Nhưng đây là bản tính của thiếp thân.” Lời này vừa thốt ra, không ai dám khuyên nữa. Hoàng đế còn chả đủ sức tứ hôn thì ai khuyên nổi nữ nhân này? Mọi người chợt cảm thấy thương hại Cố Cửu Tư. Bọn họ bỗng hiểu tại sao Cố Cửu Tư tránh xa các nữ tử kia và nói mình chẳng mê nữ sắc; hắn không phải đang thoái thác mà nhà hắn thật sự có một con cọp cái. Trong lúc Liễu Ngọc Như đứng ở sân trò chuyện với mọi người, thị vệ bao vây Cố Cửu Tư tại hậu viện rồi áp giải hắn đến chỗ nàng. Cố Cửu Tư uống nhiều nên đi đứng lảo đảo, khi hắn tới trước mặt nàng, Liễu Ngọc Như lẳng lặng nhìn hắn. Liễu Ngọc Như chưa nói gì, Cố Cửu Tư đã thấy nỗi sợ hãi âm thầm trào dâng. Hắn nhất thời chả màng thể diện mà nhào tới ôm đùi Liễu Ngọc Như và ấm ức khóc lóc, “Ngọc Như, không phải ta tự nguyện, ta bị bọn họ ép buộc!” Người xung quanh: … Mặt Vương Hậu Thuần hơi nhăn nhó, ông ta gượng cười, “Cố đại nhân say rồi. Đây là tiệc rượu bình thường, mọi người chỉ tiêu khiển thôi nên phu nhân nghĩ thoáng chút.” “Ta không thể nghĩ thoáng,” Liễu Ngọc Như quyết đoán đáp trả. Cố Cửu Tư tiếp tục giả đò sụt sịt, “Ta đã bảo không uống mà bọn họ còn ép, uống xong thì bị bắt đánh bài. Nàng cũng biết ta bỏ bài bạc từ lâu nên hôm nay là thật sự bị ép buộc. Bọn họ bảo không uống rượu bài bạc thì chẳng phải bằng hữu và không nể mặt người khác, ta đúng là bị ép tới đường cùng…” “Đúng đúng đúng,” Thẩm Minh hoàn hồn rồi nhanh chóng phụ họa, “tẩu tử, chúng ta bị ép đó. Những cô nương kia chả liên quan gì đến chúng ta, nhiều người vậy nhưng chúng ta thậm chí còn chẳng liếc nhìn lấy một cái.” Liễu Ngọc Như nghe đến đây bèn ngẩng đầu nhìn Vương Tư Viễn, “Theo thiếp thân biết, luật Đại Hạ cấm quan viên chơi gái và đánh bạc. Không lẽ quy củ quan trường Huỳnh Dương còn lớn hơn luật pháp thiên gia?” Vương Tư Viễn nghe Liễu Ngọc Như nói, khuôn mặt tức khắc lạnh băng. Cố Cửu Tư thầm quan sát Vương Tư Viễn, hắn cuống cuồng liếc mắt ra hiệu làm như đang nhận lỗi, “Xin lỗi Vương đại nhân, nương tử nhà ta chướng mắt ta làm mấy việc này. Khiến mọi người mất hứng, thật xin lỗi.” Nói rồi Cố Cửu Tư vội vàng đứng dậy, chắp tay hành lễ với mọi người, “Tại hạ đi đây, hôm khác gặp lại.” Dứt lời, Cố Cửu Tư lôi Liễu Ngọc Như đi. Nàng im lặng đi theo hắn, khuôn mặt đầy vẻ bực bội. Thẩm Minh lau mặt rồi cúi đầu xin lỗi mọi người, sắc mặt ai cũng bất mãn vô cùng. Vương Hậu Thuần thấy Liễu Ngọc Như và Cố Cửu Tư đã đi xa bèn nói thẳng với Thẩm Minh, “Cố đại nhân hành xử như vậy thật thiếu tôn nghiêm, phải quản chặt nữ nhân chứ.” Thẩm Minh miễn cưỡng cười, “Quản được thì đã làm từ lâu, giờ chỉ mong các vị đại nhân khoan dung thôi.” Hắn xin lỗi mọi người rồi lên xe ngựa, Liễu Ngọc Như và Cố Cửu Tư đang ngồi cạnh nhau ở một bên. Cố Cửu Tư dùng quạt nhỏ quạt cho Liễu Ngọc Như, hắn dỗ dành, “Ngọc Như nhà chúng ta thật thông minh. Nàng đến đúng lúc lắm, phẫn nộ như vậy thì sau này chả ai dám mời ta ăn cơm, quá tốt luôn.” “Tránh xa ta ra,” Liễu Ngọc Như che mũi, lạnh nhạt nói, “người chàng đầy mùi rượu.” Cố Cửu Tư rụt người lại ngay, hắn vừa tự quạt cho mình vừa cười nịnh nọt. Thẩm Minh ngồi đối diện bọn họ, hắn hất cằm về phía ngoài, “Chúng ta mặc kệ Lạc Tử Thương à?” “Quan tâm y làm gì?” Cố Cửu Tư phe phẩy quạt. “Người ta có đại sự phải làm, phái vài người theo dõi sát sao là được.” Thẩm Minh gật đầu rồi thở dài, “Thật là, mới đến đã đắc tội hết thảy quan viên Huỳnh Dương, tiếp theo phải làm sao đây.” “Đắc tội điểm nào?” Cố Cửu Tư ung dung đong đưa cây quạt. “Ta cho bọn họ xem mình có bao nhiêu nhược điểm còn gì. Bọn họ đưa tiền còn đỡ, ta nhận lấy rồi báo lên triều đình là xong. Nhưng đưa nữ nhân thì ta không thể tẩy sạch vết nhơ. Ngọc Như làm ầm lên thế chắc bọn họ cũng chẳng dám đưa nữ nhân, nhưng vì phát hiện ta sợ vợ nên khéo từ mai sẽ tìm mọi cách lấy lòng Ngọc Như.” “Vậy ta có nhận tiền không?” Liễu Ngọc Như thận trọng hỏi. Cố Cửu Tư đưa mắt nhìn nàng, “Nhận chứ, sao lại không? Chẳng những nhận mà còn phải nhớ rõ ai đưa và đưa bao nhiêu. Sau khi kiểm kê, giao nộp hết số tiền thu được cho Đông Đô để Ngự Sử Đài lẫn hoàng đế đều biết rõ. Chúng ta giăng lưới chu đáo mới bắt cá được.” “Còn Lạc Tử Thương…” Thẩm Minh vẫn không yên tâm. Cố Cửu Tư gõ quạt xuống lòng bàn tay, “Cứ theo dõi đã. Phái người trông chừng y, đừng để y giở trò.” “Ta nghĩ y sẽ không giở trò với Hoàng Hà.” Liễu Ngọc Như lắc đầu. “Y bỏ nhiều tiền tu sửa Hoàng Hà vì muốn phát triển thủy lợi Dương Châu sau này. Hơn nữa y còn đầu tư tiền vào thương đội của ta nên sẽ không tự phá hoại lợi ích bản thân. Ta chỉ sợ y khiến Cửu Tư gặp phiền toái.” Liễu Ngọc Như nhíu mày, “Bây giờ mọi người ra ngoài vẫn cẩn thận thì hơn.” Cố Cửu Tư tán đồng, hắn ngẫm nghĩ rồi nói với Thẩm Minh, “Ngươi tìm người điều tra Tần Nam.” Thẩm Minh gật đầu, “Đã rõ.” Ba người tiếp tục bàn bạc, lúc xe ngựa tới gần cổng, Thẩm Minh cười hí hửng với Liễu Ngọc Như, “Tẩu tử không giận à?” Liễu Ngọc Như không hiểu ý Thẩm Minh, nàng liếc nhìn hắn. Thẩm Minh chu môi về phía Cố Cửu Tư, “Đêm nay Cửu ca uống rượu đánh cược, lại còn…” “Ngươi cút ngay!” Hắn chưa nói xong, Cố Cửu Tư chộp lấy cái hộp ở cạnh rồi chọi hắn. Thẩm Minh cười hì hì mà bắt lấy chiếc hộp và nói nốt, “Lại còn trợ giúp nhiều tiểu cô nương nữa, oai phong gì đâu.” Cố Cửu Tư đang định tiến lên đánh hắn thì xe ngựa dừng lại. Trước khi bị tóm, Thẩm Minh nhanh chân nhảy xuống xe ngựa làm Cố Cửu Tư chỉ bắt được không khí. Hắn quay lại nhìn Liễu Ngọc Như, ngượng ngùng bảo, “Ngọc Như, nàng đừng nghe hắn nói bậy.” “Ta không nghe hắn nói bậy,” Liễu Ngọc Như đáp. Cố Cửu Tư ngầm thở phào nhẹ nhõm, hắn cười tươi rói và đang định mở miệng thì Liễu Ngọc Như đã phe phẩy quạt mà tiếp lời, “Ta thấy tận mắt.” Khuôn mặt Cố Cửu Tư cứng đờ, Liễu Ngọc Như vẫn giữ nguyên nụ cười hòa nhã, “Lang quân làm quan thì cần xã giao, sao ta lại không hiểu chứ? Chàng đừng lo.” Khi nói những lời này, trông nàng rất thật lòng nhưng không biết vì sao Cố Cửu Tư cảm thấy lông tóc dựng đứng cả lên. Ban đêm Cố Cửu Tư muốn trò chuyện với Liễu Ngọc Như nhưng do còn say nên hắn buồn ngủ khủng khiếp, chỉ nói được dăm ba câu. Bị Liễu Ngọc Như ngó lơ, hắn không chịu nổi bèn ôm nàng mà ngủ. Sáng hôm sau, Cố Cửu Tư dậy cực sớm. Lúc Liễu Ngọc Như tỉnh dậy đã thấy hắn sốt sắng bưng chậu rửa mặt tới, đôi mắt to đầy vẻ nịnh bợ, “Ngọc Như dậy đấy à? Nào, để ta hầu hạ nàng.” Vẻ mặt Liễu Ngọc Như không thay đổi, nàng mỉm cười, “Làm phiền phu quân.” Cố Cửu Tư nhanh nhẹn bưng nước vắt khăn, hắn vụng về giúp nàng rửa mặt rồi thay quần áo. Liễu Ngọc Như thấy hắn gian nan thắt đai lưng nhưng đai vẫn xiêu vẹo thì nhịn không được mà cười thành tiếng, nàng đè lại tay hắn, “Thôi khỏi, ta không giận.” Tiếng cười của Liễu Ngọc Như làm Cố Cửu Tư nhẹ lòng, hắn ôm eo nàng và nói như trút được gánh nặng, “Ta sợ muốn chết mà nàng còn cười.” “Chàng sợ gì chứ?” Liễu Nhọc Như thấy hắn thật lạ lùng. “Chàng không làm gì sai, ta có giận cũng là giận mấy quan viên kia.” Liễu Ngọc Như giơ tay chỉnh sửa cổ áo cho Cố Cửu Tư, nàng tiếc rẻ bảo, “Thế gian này thiên vị nam nhân quá mức, bước chân ra ngoài là có bao nhiêu chỗ ăn uống vui chơi. Chàng không thích vẫn có người ép chàng đi hưởng thụ, còn ta muốn hưởng thụ cũng không có chỗ để đi…” “Nàng vừa nói gì?” Cố Cửu Tư nắm được trọng điểm vấn đề, hắn khiếp sợ hỏi, “Nàng muốn hưởng thụ cái gì?” Liễu Ngọc Như cứng họng, nàng vội trả lời, “Không có gì, ta chỉ ghen với chàng thôi. Nhìn cuộc sống của chàng kìa,” Liễu Ngọc Như thở dài, “có rượu, có cờ bạc, có cô nương bầu bạn, có mọi trò vui của thế gian phồn hoa, ta…” Nàng chưa nói xong, Mộc Nam từ ngoài vào vui vẻ bẩm báo, “Công tử dậy rồi, thị vệ bám đuôi Lạc Tử Thương đêm qua tới báo tin, ngài muốn nghe ngay không?” “Nói đi.” Liễu Ngọc Như lên tiếng trước, Cố Cửu Tư cũng đồng ý nên Mộc Nam lập tức thuật lại, “Tối qua Lạc Tử Thương uống rượu cùng mọi người trong bữa tiệc, y hòa nhập khá tốt với quan viên Vĩnh Châu. Vì say rượu nên y được Tần Thứ sử đưa về.” “Hửm?” Cố Cửu Tư nhướn mày. “Có biết bọn họ trao đổi gì không?” “Người gác cổng nghe Tần Nam hẹn Lạc Tử Thương ngày mai đi tảo mộ.” Cố Cửu Tư nhíu mày. Tần Nam hẹn Lạc Tử Thương đi tảo mộ thì chắc liên quan đến Lạc Y Thủy; thân phận của Lạc Tử Thương vẫn luôn là khúc mắc trong lòng Cố Cửu Tư. Hắn phất tay, “Theo sát y.” Mộc Nam tuân lệnh, Cố Cửu Tư dặn dò thêm vài chuyện rồi để Mộc Nam lui xuống. Bị gián đoạn nên hai người không có thời gian nói chuyện thêm. Sau khi cùng nhau ăn sáng, Cố Cửu Tư dẫn Lạc Tử Thương và Thẩm Minh đến huyện nha, còn Liễu Ngọc Như đi tìm vị trí thành lập kho hàng. Huỳnh Dương nằm ở khu vực phân luồng của Hoàng Hà, mai sau nó sẽ là trạm trung chuyển lớn nhất trong kế hoạch xây dựng tuyến đường thủy của Liễu Ngọc Như. Trước tiên nàng cần tìm kho hàng để lưu trữ hàng hóa, sau đấy mua thuyền nhỏ chuyên dụng cho việc đi từ Hoàng Hà đến các kênh rạch chật hẹp. Liễu Ngọc Như cả ngày tất bật tìm kiếm địa điểm thích hợp làm kho hàng. Nơi này không thể cách bến tàu quá xa, giao thông tiện lợi, hơn hết là giá đất phải chăng. Nàng một mặt hỏi thăm giá cả khắp nơi, mặt khác tìm hiểu nhân lực của từng cửa hàng. Trong lúc nàng bận bịu, có người đến báo rằng rất nhiều quan thái thái đang ghé qua nhà. Liễu Ngọc Như nhanh chóng quay về phủ đệ, nàng thay đồ rồi bước ra sảnh ngoài. Hơn mười vị phu nhân ngồi ở sảnh ngoài, tuổi bọn họ xấp xỉ Liễu Ngọc Như; quản gia Vương phủ giới thiệu từng người một cho nàng. Thê tử của Phó Bảo Nguyên là Trần thị dẫn đầu những người này tới đây tán gẫu với Liễu Ngọc Như. Bọn họ biết cách nói chuyện giống hệt Phó Bảo Nguyên, có thể tận dụng mọi thứ để ca ngợi người khác. Liễu Ngọc Như cẩn thận xã giao, khi mọi người đã quen nhau và bầu không khí thân thiện hơn, Trần thị mời nàng dạo chơi trong vườn. Hai người vừa dạo bước vừa nắm tay nhau như đôi tỷ muội thân thiết, những người khác thì ngồi ở đằng xa. Liễu Ngọc Như biết Trần thị có chuyện muốn nói bèn hỏi thẳng, “Phó phu nhân có gì muốn nói?” “Cố phu nhân đúng là tiên nhân hạ phàm, tâm tư mấy kẻ phàm phu tục tử chúng ta đều bị ngài nhìn thấu. Ta quả thật có mấy lời muốn nói với Cố phu nhân. Ta nghe bảo lần này Cố đại nhân chủ quản việc tu sửa Hoàng Hà. Đây là đại sự, phu quân ta làm huyện lệnh hơn hai mươi năm, trong quãng thời gian ấy Hoàng Hà đã được tu sửa ba lần. Mỗi lần tu sửa xong, lúc trở về, vị đại nhân phụ trách không chỉ thăng quan mà còn phát tài. May mắn lắm luôn đấy, đúng là làm để tích đức mà.” Liễu Ngọc Như nghe xong liền lộ vẻ kinh ngạc, nàng nói đầy trông ngóng, “Tu sửa Hoàng Hà có phúc vậy sao?” “Nhất niên Hoàng Hà đạo, thập vạn tuyết hoa ngân[1].” Trần thị cười. “Trước đây việc tu sửa này như trò đùa trẻ con nhưng nghe đâu lần này triều đình rót xuống mười triệu lượng. Đây là thật à?” Lời này làm Liễu Ngọc Như ngỡ ngàng, “Nhiều thế ư?” “Cố phu nhân không biết?” Trần thị giả vờ chẳng nhận ra Liễu Ngọc Như đang diễn kịch, bà nói tiếp, “Phu quân ta bảo số tiền bỏ ra khoảng mười triệu lượng đấy. Nếu đúng vậy thì Cố đại nhân phụ trách một công trình rất đồ sộ, ít nhiều cũng cần người trợ giúp. Những người hôm nay đi cùng ta đều là phu nhân của các nhân vật quan trọng từng quản lý Hoàng Hà. Các nàng nghe Cố phu nhân tới liền muốn ghé thăm để nhờ Cố phu nhân nói tốt vài câu với Cố đại nhân.” Liễu Ngọc Như nghe và bắt đầu âm thầm tính toán. Nàng nhìn lướt qua những nữ tử oanh oanh yến yến trong phòng rồi mỉm cười, “Chỉ cần không đưa nữ nhân cho phu quân ta thì chuyện gì cũng có thể thương lượng.” Trần thị ngẩn người, sau đấy bật cười, “Ta hiểu rồi, chúng ta đã nghe kể chuyện hôm qua. Cố phu nhân làm rất tốt, chúng ta cực kỳ tán thưởng.” Liễu Ngọc Như có vẻ ngượng ngùng, nàng chỉ im lặng cười. Trần thị đến gần nàng, bà thì thào, “Phu nhân thích màu trắng hay đồ vật?” Liễu Ngọc Như vừa nghe đã hiểu Trần thị đang hỏi nên tặng lễ vật thế nào. Màu trắng hẳn là bạc, đồ vật chắc là biến tiền thành vật phẩm. Nàng suy nghĩ rồi trả lời, “Màu trắng đi,” nàng trưng ra vẻ mặt bình thản, “hãy mang đến phủ vào tối nay. Lát nữa ta sẽ trò chuyện với những phu nhân kia.” Trần thị hào hứng đồng ý rồi dẫn Liễu Ngọc Như đi gặp mọi người. Liễu Ngọc Như nhớ kỹ từng người một, mời họ dùng cơm xong mới tiễn các phu nhân này đi. Khi Liễu Ngọc Như đối phó với các vị phu nhân tại phủ đệ, Cố Cửu Tư đi cùng Lạc Tử Thương và Thẩm Minh đến huyện nha. Bọn họ thảo luận kế hoạch tu sửa với Vương Tư Viễn và Phó Bảo Nguyên. “Quá trình tu sửa Hoàng Hà đợt này kéo dài gần một năm, từ tháng bảy năm nay đến tháng bảy năm sau. Nếu tiến độ nhanh thì tốt nhất hoàn tất vào tháng tư sang năm. Quốc khố đã chuẩn bị mười triệu lượng, không thêm đồng nào cả nên mọi người nhất định phải sử dụng số tiền này cẩn thận.” Cố Cửu Tư trải bản vẽ ra và thuyết trình với mọi người. “Mười triệu lượng?” Phó Bảo Nguyên cười khanh khách. “Đủ để tu sửa mấy con đê ấy chứ.” “Chúng ta không chỉ tu sửa đê đập.” Cố Cửu Tư liếc Phó Bảo Nguyên một cái. “Công trình chia làm ba giai đoạn. Giai đoạn thứ nhất là trong tháng bảy và tháng tám phải tăng cường sức chịu đựng của toàn bộ hệ thống đê đập, chuẩn bị đối phó với lũ lớn vào mùa hè lẫn mùa thu. Trong giai đoạn này, mọi người chủ yếu gia cố đê đập có sẵn, quan sát dòng chảy để kịp thời báo cho bá tánh ở hạ lưu sơ tán, và cứu trợ thiên tai.” “Còn hai giai đoạn sau?” Vương Tư Viễn nhíu mày. Cố Cửu Tư chỉ mấy tuyến đường sông trên bản vẽ rồi điềm tĩnh nói, “Đào mương phân luồng. Nguyên nhân lớn nhất khiến Hoàng Hà liên tiếp phát sinh tai họa là đường sông không đủ bằng phẳng. Chúng ta sẽ quy hoạch đường sông một lần nữa; bẻ thẳng những khúc cong quá lớn và tăng số lượng kênh dẫn dòng để thay đổi toàn bộ hướng chảy sông Hoàng Hà. Chúng ta có bốn khúc cong lớn cần chỉnh sửa và hoàn thành vào mùa thu đông. Sau khi tu sửa, Hoàng Hà sẽ chảy từ Huỳnh Dương đến Lương Sơn, Bình Dương, Trường Thanh, Tế Nam, Tế Dương, Cao Thanh, Bác Hưng rồi đổ thẳng ra biển Bột Hải.” “Cố đại nhân,” Phó Bảo Nguyên nhíu mày, “việc khó giải quyết nhất trong thiên tai hàng năm do Hoàng Hà gây ra không nằm ở hạ lưu mà ở Huỳnh Dương. Nơi đây là khu vực phân lưu của Hoàng Hà, có khúc cong chảy xiết và mực nước cao. Ngay cả khi ngài làm phẳng hạ lưu cũng chẳng giải quyết được vấn đề lớn nhất.” “Thế nên chúng ta không chỉ thay đổi tuyến đường,” Lạc Tử Thương mở miệng, tay chỉ vào Huỳnh Dương, “quan trọng nhất vẫn là xây sửa kênh mương.” “Xây sửa kênh mương?” Vương Tư Viễn chưa hiểu. Cố Cửu Tư gật đầu, “Tiền triều từng định tu sửa kênh Biện ở Huỳnh Dương để phân luồng Hoàng Hà, nhưng kênh Biện mãi không hoàn công. Lần này chúng ta phải hoàn tất việc tu sửa kênh Biện để Hoàng Hà chảy ra sông Hoài.” Lời này làm Phó Bảo Nguyên và Vương Tư Viễn liếc nhìn nhau, Vương Tư Viễn đặt chén trà xuống rồi dùng giọng điệu cứng rắn hỏi, “Giai đoạn thứ ba là gì?” “Giai đoạn thứ ba là xây dựng cửa cống và đắp đê.” Cố Cửu Tư thản nhiên nói, “Sau khi hoàn thành tu sửa, dòng chảy của Hoàng Hà sẽ ôn hòa hơn và thuận lợi cho tàu thuyền di chuyển. Cứ mỗi mười dặm thì Hoàng Hà sẽ được thêm một cửa cống để thoát nước và ngăn chặn lũ lụt. Những cửa cống này ngày thường sẽ đảm bảo việc đi lại của tàu thuyền, đồng thời giúp tưới ruộng. Phó đại nhân,” Cố Cửu Tư ngước nhìn Phó Bảo Nguyên, hắn nhoẻn miệng cười, “nếu tu sửa thành công Hoàng Hà, mai sau Huỳnh Dương sẽ là mắc xích quan trọng. Con đường làm quan của Phó đại nhân rộng thênh thang rồi.” Phó Bảo Nguyên gượng gạo cười chả dám đáp lời, Cố Cửu Tư nhìn Vương Tư Viễn, “Vương đại nhân nghĩ thế nào?” “Rất hay,” Vương Tư Viễn gật gù, “Cố đại nhân có chí lớn làm lão hủ thấy thiếu niên quả nhiên bạo dạn. Lũ lụt sông Hoàng Hà là căn bệnh ngàn đời nhưng Cố đại nhân nghĩ mình đủ khả năng trị dứt điểm trong một năm, thật là hậu sinh khả úy.” Tuy Vương Tư Viễn đang tán dương nhưng ai ở đây cũng nghe ra sự mỉa mai trong những lời này. Cố Cửu Tư mỉm cười, “Vương đại nhân, Cửu Tư còn trẻ nên có nhiều chuyện suy nghĩ chưa thấu đáo. Nếu ngài thấy có gì vô lý thì hãy nhắc nhở ta.” “Không có gì vô lý cả,” Vương Tư Viễn thấy Cố Cửu Tư nhượng bộ bèn vui vẻ bảo, “nhưng sợ chẳng đủ tiền.” “Vấn đề tiền nong cũng đơn giản thôi.” Thẩm Minh cười toét miệng. “Bệ hạ nói triều đình bỏ ra mười triệu lượng, nếu thiếu thì lấy thuế của Vĩnh Châu bù vào. Mười triệu lượng là đủ tu sửa một con sông rồi.” “Vậy à?” Vương Tư Viễn nhấp ngụm trà, lạnh nhạt nói, “Thế thì cứ làm đi, bản quan thấy Cố đại nhân mưu tính sâu xa nên để Cố đại nhân toàn quyền phụ trách cũng tốt.” Vương Tư Viễn đứng dậy, chắp tay sau lưng và đi ra ngoài, “Giữa trưa rồi, bản quan còn bận việc khác nên không tiếp khách nữa. Về vấn đề trị thủy, Phó đại nhân,” Vương Tư Viễn liếc nhìn Phó Bảo Nguyên, “nhớ tích cực hỗ trợ Cố đại nhân, đừng để sơ suất xảy ra.” Phó Bảo Nguyên cúi đầu, luôn mồm vâng dạ. Cố Cửu Tư dõi theo Phó Bảo Nguyên đi tiễn Vương Tư Viễn, hắn nâng chén trà lên uống một ngụm. Hắn biết Vương Tư Viễn có ẩn ý, nhưng Lạc Tử Thương đang ở đây nên hắn không tiện nói nhiều. Sau khi tiễn Vương Tư Viễn, Phó Bảo Nguyên quay lại và cười nói với Cố Cửu Tư, “Cố đại nhân, hay chúng ta ăn cơm rồi hẵng bàn tiếp?” Cố Cửu Tư đồng ý, nhưng Lạc Tử Thương đứng dậy nói với hắn lẫn Phó Bảo Nguyên, “Hai vị đại nhân cứ thương lượng những vấn đề kế tiếp, báo kết quả cho Lạc mỗ là được. Lạc mỗ có chút việc riêng nên xin cáo từ trước.” Cố Cửu Tư đang nghĩ cách bàn riêng vấn đề kế tiếp với Phó Bảo Nguyên nên tất nhiên không ngăn cản khi Lạc Tử Thương chủ động rời đi. Lạc Tử Thương chắp tay hành lễ rồi bỏ đi, Cố Cửu Tư quay đầu nhìn Phó Bảo Nguyên, “Phó đại nhân,” hắn cười, “ngài có thể chỉ điểm một chút cho Cố mỗ xem bao nhiêu tiền mới đủ không?” Chú thích [1] Phóng tác từ câu tục ngữ: Tam niên thanh tri phủ, thập vạn tuyết hoa ngân. Dịch nghĩa: Vị quan thanh liêm làm ba năm cũng kiếm được mười vạn lượng bạc (tuyết hoa ngân là cách nói dân gian chỉ bạc trắng). Câu này dùng để châm biếm những quan viên tự quảng bá mình liêm khiết nhưng trên thực tế cũng bòn rút mồ hôi nước mắt nhân dân. Trần thị dùng câu tục ngữ trên vừa để bảo việc tu sửa Hoàng Hà dễ kiếm lời, vừa ám chỉ sự tham ô của quan lại.