Trường Kiếm Tương Tư

Chương 60 : Ẩn tình lưu lộ

Thẩm Ngạo Sương cả người như vệt lưu tinh thoát ra ngoài cửa sổ thật nhìn nhanh không tưởng. Thế nhưng thân pháp bà ta đã nhanh song có người còn nhanh hơn một bước. Khi chân vừa chạm đất, chỉ cảm thấy trên đầu tiếng áo xé gió lướt ngang qua, mắt hoa lên một bóng người, định thân nhìn lại thì đã thấy Khấu Anh Kiệt đứng sừng sững ngay trước mặt. Thẩm Ngạo Sương nét mặt sa sầm, trở tay rút nhanh thanh đoản kiếm ở lưng ra. – Khấu Anh Kiệt. Người quá khi người. Thẩm Ngạo Sương tay lăm lăm thanh kiếm, mặt xanh lại đầy vẻ tức giận rít lên: – Người bước tiếp một bước nữa thì chớ trách ta ra kiếm chẳng lưu tình. Khấu Anh Kiệt hừ một tiếng, cười nhạt nói: – Ai cần người lưu tình chứ? Thẩm Ngạo Sương, người cứ việc thẳng tay ra kiếm đi, xem người có thể đả thương được ta hay không? Chàng vừa nói hai tay vừa từ từ giang ra hai bên, chân phải co lên, chân trái nhón cao, cứ nhìn như thế Kim kê độc lập nhưng có điều cả thân hình chỉ trụ trên đầu ngón chân trái mà thôi. Trong làn dạ phong, thân hình Khấu Anh Kiệt cơ hồ đung đưa theo làn gió chẳng khác gì một cành liễu, quả thực một bộ tấn khởi thức xưa nay hiếm thấy. Thẩm Ngạo Sương đúng là một nhân vật nghệ cao kiến thức quảng bác, vừa nhìn bộ tấn của Khấu Anh Kiệt đã biến sắc, hiển nhiên bà ta đã hiểu thấu chỗ tinh diệu của nó rồi. Thẩm Ngạo Sương lịch duyệt giang hồ chừng như hiểu hết những môn võ công kiệt xuất của các đại môn phái trong võ lâm, đối phương chỉ cần ra thế khởi thức thì bà ta đã có thể nhận ra được lai lịch, thế nhưng với Khấu Anh Kiệt hiện tại trước mắt, Thẩm Ngạo Sương chỉ thấy được chỗ tinh xảo của nó nhưng không thể biết rõ được nó thuộc môn phái võ công nào. Cứ nhìn thân hình Khấu Anh Kiệt như đong đưa trước gió, cơ hồ muốn ngả về bên nào thì ngả không có định hướng đủ khiến cho Thẩm Ngạo Sương hơi chùn tay, giờ thì hẳn tin lời Khấu Anh Kiệt vừa thách bà ta ra kiếm không phải là không ngoa. Thẩm Ngạo Sương thầm hiểu đêm nay muốn thoát thân khỏi đây không phải là điều dễ dàng. Bà ta chỉ còn một hy vọng duy nhất đó là thi triển tuyệt học mà xưa nay bà ta luôn che đậy không để lộ ra ngoài dó là Trúc Ảnh Bà Sa kiếm pháp. Tay phải nắm kiếm, tay trái bắt quyết, kiếm nhanh về hai hướng đông nam, tây bắc, đây là định kiếm tứ phương. Khấu Anh Kiệt nhìn thấy bà ta xuất kiếm một thức ảo diệu, không khỏi tán thưởng trong lòng. Chàng vốn từng nghe nói đến tuyệt học Trúc Ảnh Bà Sa Kiếm pháp nhưng giờ mới được tận mắt chứng kiến. Thẩm Ngạo Sương đã hoàn thành khởi thức đạt đến mức thặng thừa nhất gọi là thân kiếm hợp nhất, chuẩn bị vân toàn chân khí quán trú vào kiếm thân phát huy hết uy lực của nó. Mảnh trăng thượng tuần chênh chếch đầu đông, dạ phong mang theo hàn khí thổi qua càng làm cho tại trường không khí ngột ngạt căng thẳng. Thẩm Ngạo Sương đã ra hết dự bị thủ thế nhưng bà ta vẫn còn thủ giữ, mắt nhìn chăm chăm vào người Khấu Anh Kiệt nhưng chưa chịu ra chiêu. Đương nhiên, nguyên nhân duy nhất là vẫn chưa lần ra được thực hư của Khấu Anh Kiệt, nhất thời chưa định được ra chiêu từ bộ vị nào. Khấu Anh Kiệt thốt nhiên cười nhạt một cái, từ hai mắt phát ra hai luồng nhãn quang đầy thần khí uy hiếp nhân tâm. Thẩm Ngạo Sương tay kiếm từ từ giơ cao quá đầu, kiếp chưa phát mà đã thấy ánh kiếm lấp lánh rờn rợn. – Khấu Anh Kiệt. Thẩm Ngạo Sương giọng lạnh như băng nói: – Chẳng lẽ người định tay không đấu với thanh kiếm của ta? Khấu Anh Kiệt gật đầu: – Không sai. Thẩm Ngạo Sương hừ một tiếng nói: – Khẩu khí cao ngạo lắm. Nhưng người có biết rằng kiếm pháp ta sắp thi triển bình sinh rất hiếm thấy không? Chỉ e đến ngay cả sư phụ đã chết của người là Quách Bạch Vân có sống lại cũng không dám to gan như thế, vậy mà người... Hừ. Khoa ngon không biết thẹn... e rằng người tiễn huyết đương trường mà thôi. Bà ta ngữ khí âm trầm, dằn mạnh từng tiếng một, hiển nhiên biểu hiện cơn cực giận trong lòng, nhưng bà ta vẫn kiên nhẫn giữ trầm tĩnh. Khấu Anh Kiệt nghe nói thế vẫn không tỏ ra phẫn nộ, giọng lạnh lùng nói: – Ta có biết tuyệt học Trúc Ảnh Bà Sa Kiếm Pháp này của người cao thâm mạc trắc, nhưng bằng thân pháp Ngư Long Bách Biến của ta thì e không có chút cơ may thắng nổi. – Ngư Long Bách Biến. Thẩm Ngạo Sương giật mình kêu lên: Hai mắt nhíu lại vẻ mê man nhìn tấn bộ của Khấu Anh Kiệt lúc này, giọng hơi mất bình tĩnh nói: – Ý người muốn nói đến thân pháp Ngư Long Bách Biến của... Kim Long lão nhân ư? – Không sai. Khấu Anh Kiệt cười nhạt nói: – Người rất hữu hạnh mới được thưởng thức loại võ công này. Thẩm Ngạo Sương người cứ dốc hết tuyệt học Trúc Ảnh Bà Sa kiếm pháp ra, xem có đáng là đối thủ của ta hay không? Thẩm Ngạo Sương nhất thời ngớ người ra từ khi nhập giới võ lâm thì bà ta đã từng nghe nói đến một truyền thuyết. Xưa kia một vị được xưng là Võ lâm chí tôn Kim long lão nhân từng lưu lại cho hậu thế một pho bí kíp Kim Lý Hành Ba Đồ chính vì pho mật đồ này mà trong võ lâm xảy ra không biết bao nhiêu cuộc tắm máu. Nhưng đồn đại thì nhiều mà chẳng ai nói giống ai, chung quy chỉ là người này nghe người kia nói, một đồn mười, mười đồn trăm, thêu dệt vân vân, song thực hư thế nào thì vẫn là một điều bí ẩn. Cuối cùng nhất là nghe tin pho mật đồ này đã nằm trong tay trang chủ Bạch Mã sơn trang Quách Bạch Vân, rồi mãi cho đến khi Quách Bạch Vân chết đi thì bí ẩn về pho võ lâm chí bảo này chừng như cũng mới biến mất theo ông. Hiện tại Khấu Anh Kiệt xuất hiện, không ai nghi ngờ gì nữa chàng là người duy nhất cuối cùng gặp Quách Bạch Vân, cho nên có thể tin rằng Quách Bạch Vân đã lưu tặng lại bảo thư Kim Lý Hành Ba Đồ cho chàng. Chính Thiết Hải Đường đã từng hoài nghi khả năng này, nhưng sau nhiều lần cho người điều tra không có kết quả, lão ta mới chịu gác qua chuyện này. Thẩm Ngạo Sương trước mắt hiện lại những chuyện đã qua, bà ta ngưng mắt nhìn Khấu Anh Kiệt, quả nhiên giờ mới thấy sợ sợ trong lòng. Nhưng đó chỉ là một cảm giác thoáng qua rồi biến mất rất nhanh, Thẩm Ngạo Sương gằn giọng: – Được. Đây chỉ là tự người nói ra, thực hư thế nào hì Thẩm Ngạo Sương ta phải lãnh giáo mới biết được. Xem kiếm. Miệng vừa quát dứt lời, chân nhún nhẹ, thân hình Thẩm Ngạo Sương nhanh tới trước, đoản kiếm trong tay khoác nhẹ một vòng chếch ra ngoài rồi vòng vào chém thẳng vào giữa mặt Khấu Anh Kiệt. Khấu Anh Kiệt thoáng thấy đối phương đã ra chiêu cũng không dám chậm trễ thân hình ngã nhanh sang phải. O... oo... ng Một tiếng long ngâm vang lên, thanh kiếm trong tay Thẩm Ngạo Sương rung mạnh tự phát ra âm thanh rồi kiếm một phân thành hai, điểm và cả hai hướng tả hữu bên người Khấu Anh Kiệt. Lúc này mới thấy được sự kỳ ảo của Trúc Ảnh Bà Sa kiếm pháp, kiếm đi từ thái cực biến thành lưỡng nghi, âm dương ngũ hành, hư thực bất phân, trong hư có thực và trong thực có hư. Giờ nhìn hai đạo kiếm ảnh thì chẳng làm sao phân biệt được kiếm ảnh nào thực, kiếm ảnh nào hư, quả đúng như mệnh danh pho kiếm Trúc Ảnh Bà Sa. Khấu Anh Kiệt vốn nhãn thần đã quán chỉ vào kiếm đối phương, lúc này nhận ra kiếm ảnh hư ảo bất phân thì thân hình hơi rướn lên, không một chút chậm trễ thi triển một thức trong Ngư Long Bách Biến. Kiếm ảnh lướt nhanh từ trên xuống sướt ngang qua vai, hàn khí nghe lạnh rát cả một vùng. Nên biết cao thủ ra tay, chiêu ít mà tinh, tốc chiến tốc thắng, cho nên một chiêu xuất ra là cả một khối kết tinh của tâm và trí, không dễ dàng vọng động. Cho nên một khi thấy chiêu không đắc thủ thì khả năng đối phương thừa cơ phản chiêu ngay. Thẩm Ngạo Sương thức phân quang kiếm vừa rồi là chiêu thứ mười hai trong Trúc Ảnh Bà Sa kiếm pháp, khi thấy chiêu không thành thì lập tức thâu kiếm đảo người. Khi thân hình ngã về sau thì tả cước tung ra điểm thẳng vào mặt Khấu Anh Kiệt. Đây là một chiêu hồi mã thương đề phòng đối phương truy sát, cực kỳ nguy hiểm. Quả đúng như thế, Khấu Anh Kiệt vừa rướn người tới định tấn công, nhận ra một cước cực hiểm của bà ta, thân hình ngã nhanh về sau, nhưng chung quy toàn thân vẫn chỉ trụ trên đầu ngón chân trái, không hề thay đổi. Công bằng mà nói, kinh nghiệm chiến đấu thì Khấu Anh Kiệt không sao bì được với Thẩm Ngạo Sương nhưng may chàng khi còn ở trong thâm cố tu luyện tuyệt học, may nhờ có Chu Không Dực chỉ điểm cho chàng tâm pháp lâm trận trấn định, cho dù thân bị vây hãm giữa thiên binh vạn mã thì vẫn phải trấn định tinh thần, ngũ quan bất loạn thì mới gọi là thượng đẳng công phu. Chính nhờ định tâm lực này mà khiến cho Khấu Anh Kiệt gặp nguy mà không nguy, thấy hiểm mà không hiểm, như hiện tại trước mặt chàng chừng như đã nhận ra được Thẩm Ngạo Sương đang tàng ẩn một sát chiêu khác. Quả nhiên, khi chàng vừa trụ người lại như thường thì Thẩm Ngạo Sương đã phát động một chiêu tuyệt sát càng lợi hại hơn nhiều... Chỉ thấy kiếm quang phát ra như sóng triều đông hải, nháy mắt ập tới bao trùm lên người Khấu Anh Kiệt. Chiêu kiếm này thì càng lợi hại hơn nhiều, lợi hại ở chỗ kiếm quang phân tán khiến cho đối phương không thể biết được điểm sẽ đích thực công vào bộ vị nào trên người, chỉ nghe thấy tiếng kiếm ngân lên trong không gian. Khấu Anh Kiệt không ngờ kiếm pháp của Thẩm Ngạo Sương càng ra càng hiểm như thế, trước mắt chàng chỉ thấy kiếm ảnh khắp nơi, cơ hồ có cả trăm nghìn mũi kiếm đang tấn công vào từ bốn phương tám hướng khiến cho người ta hoa mắt lên vô phương ứng phó. Nên biết, đây là chiêu kiếm tối thâm ảo, tối độc đắc nhất trong toàn bộ kiếm pháp sở học của Thẩm Ngạo Sương, bà ta vì biết đối phó với Khấu Anh Kiệt cực kỳ khó khăn cho nên mới dốc hết sức bình sinh vào chiêu kiếm này. Một chiêu kiếm mà từ khi luyện thành đến giờ, chưa một lần thi triển, Cuồng Phong Vạn Thu Đao. Nói thì chậm lúc ấy lại nhanh, thoạt nhìn thì thấy Khấu Anh Kiệt cả người bị màn kiếm bao phủ, xem chừng như không có cơ may thoát thân. Thế nhưng chính trong lúc hiểm cảnh lâm đầu ấy thì kỳ tích xuất hiện. Chỉ thấy Khấu Anh Kiệt thân hình rạp gần chạm đất, chỉ trong một cái chớp mắt biến hóa thành bảy tư thế, vừa khéo qua được thất sát chiêu thức của đối phương. Không biết vì thân pháp của Khấu Anh Kiệt quá kỳ ảo, hay do thân pháp khi thi triển quá ư giống một con cá vượt thác? Chung quy, trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Thẩm Ngạo Sương trước mắt hoa lên, Khấu Anh Kiệt như biến thành một con đại lý ngư. Bảy tư thế đảo thân không giống nhau mà chỉ xảy ra vẻn vẹn trong một cái chớp mắt thì quả là nhanh không tưởng. Xưa nay trong võ lâm kỳ nhân dị sĩ không phải là ít, nhưng người luyện thân pháp đạt đến trình độ này thì chừng như chưa nghe nói tới. Thẩm Ngạo Sương ra một chiêu thất thức tuyệt sát lại thất thủ, nói tệ hơn một chút nữa là đến lai áo đối phương cũng không chạm đến được. Với Thẩm Ngạo Sương mà nói thì đây quả là điều mà bà ta chưa từng gặp phải, chuyện diễn ra lại cực nhanh cơ hồ chưa kịp lưu lại được ấn tượng mạnh trong tâm khảm bà ta. Nhưng sự thực thì rõ ràng, thời cơ hiển hiện trong đầu Thẩm Ngạo Sương giờ đây duy nhất chỉ có một ý niệm: Chạy. Ý niệm vừa khởi thì chân đã nhún đi. Nhưng một lần đã chạy không thành thì lần này cũng chẳng thành. Khi chân vừa thoái lui một bước, đã thấy bóng người thoáng qua, Khấu Anh Kiệt toàn thân phát ra một hấp lực cực mạnh khiến cho Thẩm Ngạo Sương chân muốn chạy cũng không chạy được, đồng thời tay phất ra đánh vào cổ tay Thẩm Ngạo Sương, thanh đoản kiếm vuột bay ra ngoài rơi lăn lóc trên mặt đất. Khấu Anh Kiệt vừa ra tay là một loại liên hoàn thủ pháp, tiếp liền tả chưởng bồi thêm một chưởng nhằm thẳng vào giữa ngực Thẩm Ngạo Sương. Một chiêu này thật ra mà nói hơi tàn nhẫn khốc liệt với một nữ nhân, nhưng Khấu Anh Kiệt trong lòng cơn hận tam trượng, quá đủ để không cần suy nghĩ nhiều ngoài một ý niệm duy nhất là hạ độc thủ với người đàn bà này. Bấy giờ cứ nhìn tả chưởng đánh ra với lực đạo kinh hồn, đừng nói là Thẩm Ngạo Sương lúc này không còn cơ hội kháng cự mà đến có kháng cự nổi cũng không thoát nổi cái chết. Trong sát na ấy, Thẩm Ngạo Sương toàn thân run lên, lòng như lạnh đi, đầu óc trống rỗng, hai mắt nhắm nghiền lại, chỉ còn duy nhất một ý nghĩ chết. Nhưng chính trong khoảnh khắc nghìn cân treo mành ấy, bỗng nghe một tiếng người như từ trên đầu khóm trúc vọng xuống: – Hạ thủ lưu tình. Không được giết. Tiếp liền chỉ nghe một trận rào rào như mưa, bao nhiêu lá trúc rơi xuống lả tả. Cả Khấu Anh Kiệt và Thẩm Ngạo Sương nhất thời đều ngạc nhiên. Đúng lúc ấy thì một bóng người lướt xuống, chừng như người này xuất hiện là có mục đích, nên đáp chân vừa khéo ở ngay giữa hai người. Chân vừa chạm đất thì chưởng xuất ra vừa khéo tiếp chưởng của Khấu Anh Kiệt. Bốp một tiếng, hai chưởng tiếp nhau, người kia công lực bất phàm, thế nhưng tiếp một chưởng xong thân hình cũng chao đảo một hồi mới trụ lại được. Vô luận thế nào, người này có thể tiếp được một chưởng với toàn lực của Khấu Anh Kiệt thì đã xem như võ lâm hiếm thấy rồi. Định thần nhìn lại giờ mới thấy người này toàn thân vận huyền y, tóc vấn vải dài, hiển nhiên là một nữ nhân. Khấu Anh Kiệt vừa thoạt nhìn lại giật mình, nhất thời nghĩ ngay đến sư muội Quách Thái Linh. Thế nhưng định thần nhìn lại liền nhận ra đây là một trung niên phu nhân, hơn nữa chính thanh đoản kiếm cong cong như trăng non đeo trước ngực lập tức làm chàng nhớ lại một người bất giác la lên: – Thành... lão tiền bối... là tiền bối sao? Huyền y phu nhân cười nhạt nói: – Không sai. Chẳng ngờ người còn nhận ra ta... Thẩm Ngạo Sương lúc này từ trong tuyệt cảnh phùng sinh, thoát khỏi cái chết trong tơ hào, lập tức nhún người nhảy ra ngoài xa cả trượng, mặt xạm lại vừa giận vừa thẹn, ngưng mắt nhìn vị ân nhân vừa ra tay cứu mình, nhưng chẳng nhận ra được người này là ai. Huyền y phu nhân nhìn Thẩm Ngạo Sương gật đầu nói: – Thẩm Ngạo Sương, người đã lĩnh giáo qua rồi, có lẽ người đã nhận ra một điều Khấu Anh Kiệt không còn là Khấu Anh Kiệt năm xưa, Quách Bạch Vân hẳn ngậm cười nơi chín suối, Bạch mã môn từ nay trùng hiện chấn ưng thanh thế năm xưa, đại cục đã định, không thể vãn hồi... Thẩm Ngạo Sương nghe mấy câu này đầu mày chau lại giọng không phục: – Bà là ai mà dám buông lời đại ngôn như thế? – Thành Ngọc Sương. Huyền y phu nhân nói ra danh tánh của mình rồi hỏi: – Người từng nghe qua cái tên này chưa? Thẩm Ngạo Sương vừa nghe cả kinh, bất giác thoái lùi về sau một bước: – A. Bà là... Thành Ngọc Sương ư? Ta đã từng nghe nói đến... Thành Ngọc Sương cười nhạt nói: – Về đi. Khí số của Vũ Nội Nhị Thập tứ lệnh đã hết, nói lại với Thiết Hải Đường bảo hắn bớt gây nghiệt chướng. Thẩm Ngạo Sương ngớ người một lúc rồi cất tiếng cười khan nói: – Đa tạ bà vừa ra tay cứu nguy, Thẩm Ngạo Sương này bình sinh không thụ ân không của một ai, nhất định có ngày đồ báo. Còn có nói đến chuyện của Vũ Nội Nhị Thập tứ lệnh, hiển nhiên nằm ngoài khả năng của tiểu muội, có điều những lời này nhất định sẽ nói lại... Nói đến đó, phụng mục chuyển nhìn Khấu Anh Kiệt thần sắc lãnh ngạo tiếp: – Khấu thiếu hiệp võ công cái thế, ta đã bái lĩnh. Có điều Thẩm Ngạo Sương ta chưa bao giờ chịu phục, chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ. Cho nên lần sau nếu có duyên gặp lại nhất định sẽ cùng người tỷ thí lần nữa. Cũng có thể đến lúc ấy ta sẽ dẫn kiến với thiếu hiệp một người, hẹn tái ngộ. Nói rồi, khép người thi lễ rồi quay người định bỏ đi. – Hãy chậm. Thành Ngọc Sương đột nhiên lên tiếng gọi lại: Thẩm Ngạo Sương mỉm cười từ từ quay người lại hỏi: – Sao, Thành tỷ tỷ có gì căn dặn nữa? Thành Ngọc Sương giọng lạnh lùng nói: – Ta còn quên một chuyện, người về bảo lại với Thiết Hải Đường, nói ý của ta muốn hắn thả ra hai người. – Hai người nào? – Người cứ nói với y như thế là được. Thành Ngọc Sương giữ giọng lạnh lùng nói tiếp: – Có làm theo yêu cầu của ta hay không thì tùy hắn, thế nhưng lời ta là có hảo ý, hắn nếu như vẫn chấp mê bất ngộ, sau này sẽ gánh lấy hậu quả. Thẩm Ngạo Sương hừ một tiếng lãnh ngạo nói: – Vũ Nội Nhị Thập tứ lệnh là một đại môn hộ đương thời, có đến cả mấy nghìn đệ tử, chia là Tứ đàn, Nhị thập tứ lệnh bố trí khắp chín mươi sáu phân đà, lực lượng có khắp trong thiên hạ, cao thủ như vân. Đại tỷ thử nói xem một tổ chức hùng mạnh như thế há lại dễ bị người khác uy hiếp sao? Tôi thấy không đơn giản đâu... Nói đến cuối câu, hai ánh mắt lại chuyển nhìn về phía Khấu Anh Kiệt lại tiếp: – Vì vậy tôi khuyên những người tự cho rằng bản lĩnh cao cường nếu như muốn đối đầu với Vũ Nội Nhị Thập tứ lệnh thì phải tự lượng mình. Nếu không... hừ... Bà ta nói chưa hết câu, Khấu Anh Kiệt chẳng nhịn được giọng tức giận cắt ngang: – Đến lúc này mà người vẫn chấp mê bất ngộ. Hừ... Vũ Nội Nhị Thập tứ lệnh tuy là một tổ chức to lớn nhưng bất quá chỉ là một quân ô hợp, Thiết Hải Đường chẳng qua chỉ là kẻ chột trong đám mù, tự xưng vương xưng bá mà thôi. Ta một khi đã động đến các người thì chẳng bao giờ chịu bỏ cuộc, nhất định sẽ xóa tên Vũ Nội Nhị Thập tứ lệnh trong võ lâm giang hồ. Những lời này chàng nói rất khẳng khái, hào khí ngất trời, hoàn toàn không có một chút khoa ngôn hay uy hiếp, khiến người nghe cũng phải giật mình chấn động. Thẩm Ngạo Sương nghe những lời này tức giận đến tái mặt, chỉ thẳng tay vào người Khấu Anh Kiệt rít lên: – Khấu Anh Kiệt. Những lời này do tự người nói ra, người nhớ... Được. Chỉ mấy câu này cũng đủ chúng ta quan tâm nhiều đến người, để xem người cuồng ngạo đến đâu. Người phải nhớ câu: nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, người cứ chờ xem rồi sẽ có người thâu thập mạng người. Khấu Anh Kiệt ôm quyền lãnh ngạo nói: – Khấu Anh Kiệt ta lúc nào cũng hầu tiếp. Thẩm Ngạo Sương hốt nhiên nhún chân phóng đi. – Đứng lại. Khấu Anh Kiệt đột nhiên lại gọi giật. Thẩm Ngạo Sương chân chưa rời khỏi chỗ một bước, ngừng lại quay đầu cười nhạt hỏi: – Sao? Khấu thiếu hiệp còn có cao luận gì nữa chăng? Khấu Anh Kiệt giọng lành lạnh: – Còn một chuyện mà ta cần người phải làm ngay tức khắc. Bạch Mã sơn trang này là cơ nghiệp của sư môn, ta nhất định lấy lại, người nhanh dẫn tàn đồ của người mau rời khỏi đây, sáng sớm ngày mai nếu như còn bất cứ một tên tay chân nào của Vũ Nội Nhị Thập tứ lệnh phái đến đây thì chớ trách ta hạ thủ vô tình. Thẩm Ngạo Sương hơi rúng động, nhưng chẳng biết làm gì hơn, nuốt hận nói: – Người... quá cuồng. Được ta sẽ lệnh cho chúng, nhưng phó trang chủ có nghe theo hay không thì ta không biết. Khấu Anh Kiệt giọng lành lạnh nói: – Người bất tất phải để tâm đến Trí Đa Tinh Hứa Đạc, hắn đã không còn nữa. – Không còn nữa? Thẩm Ngạo Sương cả kinh lắp bắp nói: – Người nói thế nghĩa là sao? – Hắn đã chết. Khấu Anh Kiệt đáp thẳng không cần quanh co, Thẩm Ngạo Sương lẽ nào chẳng hiểu điều gì xảy ra? Bà ta đứng chết lặng người, tức giận dâng cao khiến cả người phát run. – Được. Thẩm Ngạo Sương cuối cùng cũng trở lại trấn tĩnh, cười nhạt nói: – Khấu Anh Kiệt. Ta và tổng lệnh chủ chờ đợi người tại Tổng đàn Vũ Nội Nhị Thập tứ lệnh trong Phong Lôi Bảo, người có dám đến đó không? – Nhất định đến. Khấu Anh Kiệt không chút suy nghĩ đáp ngay rồi ôm quyền nói: – Không tiện tiễn chân. Thẩm Ngạo Sương chẳng còn hứng gì mà ở lại đây thêm một chút nào, cười nhạt một tiếng rồi nhún mình lướt nhanh vào trong màn đêm. Ngưng mắt nhìn theo bóng Thẩm Ngạo Sương biến mất trong màn sương khuya, Thành Ngọc Sương thở dài ra một hơi, lắc nhẹ đầu nói: – Đáng tiếc. Luận võ nghệ thì nữ nhân này có thể nói là nữ trung đệ nhất lưu, chỉ có điều bản tính quá tự đại kiêu ngạo, từ sau khi lấy Thiết Hải Đường thì càng cuồng ngạo coi thiên hạ chỉ nửa mắt, chừng như duy ngã độc tôn, giờ xem ra tội nghịch hành thiên đạo sắp nhận báo ứng, chơi lửa bỏng tay, e rằng hối hận không kịp. Khấu Anh Kiệt nói: – Tiền bối nói rất đúng, chính vì thế mà đêm nay tiểu điệt ra tay đã không lưu tình. Hừ... nếu lần sau gặp lại yêu phụ này nhất định không nương tay. Ai... Thành Ngọc Sương thở hắt ra một hơi, ngưng mắt nhìn khắp người chàng một lượt nói: – Lũ trẻ các người hành động chuyện gì cũng nóng vội, Thẩm Ngạo Sương tuy làm nhiều điều ác, hành vi vô đạo, thế nhưng trước mắt chưa thể giết chết thị được. – Vì sao? – Có hai nguyên nhân. Thành Ngọc Sương nhìn chàng chậm rãi nói tiếp: – Anh Kiệt, người có biết sư phụ thị ta là ai không? Khấu Anh Kiệt ngẫm nghĩ một lúc nói: – Nghe nói hình như là môn hạ Đại Hoang Sơn Khô Trúc am chủ. Thành Ngọc Sương gật đầu nói: – Người biết thì tốt. Theo như ta biết, Khô Trúc lão quái vật rất yêu thương vị đệ tử này, tục ngữ có câu: vuốt mặt nể mũi, nói thế nào cũng nên nể mặt lão ni cô này một chút mới phải. Khấu Anh Kiệt vừa nghe không khỏi chấn động nói: – Khô Trúc am chủ vẫn còn tại thế hay sao? – Sao lại không còn? Thành Ngọc Sương cười lạt nói: – Nghe nói nhân vật cổ quái này từ sau khi mắc bệnh Hủ cốt chứng, đã ba mươi năm không tiếp xúc với một ai. Thời bà ta còn hành cước giang hồ thì là một nhân vật danh chấn thiên hạ, đến ngày sư phụ quá cố của người Quách Bạch Vân và Thiết Hải Đường đều phải khiếp nể trước uy danh người này. Năm xưa ta cũng được biết nhân vật này vài lần, cho nên biết đây là một nhân vật không dễ chọc đến. Khấu Anh Kiệt nghe nói rồi nhún vai cười cười nói: – Xưa nay tà chính không đứng chung với nhau, nếu như Khô Trúc am chủ chịu hỗn nhập vào hàng hạ lưu, theo về phía Vũ Nội Nhị Thập tứ lệnh, tiểu điệt nhất định sẽ trí mạng với bà ta một trận phân cao hạ. Sống chết không cần biết đến. – Ngươi... Thành Ngọc Sương hai mắt mở tròn nhìn vào Khấu Anh Kiệt, chừng như có một chút kinh ngạc vừa thán phục, cuối cùng cười nhẹ nói: – Phải thừa nhận võ công của người hiện tại đã đạt đến cảnh giới thông huyền nhập hóa, thế nhưng nói sao thì người vẫn còn mang thịnh khí nông nổi của tuổi trẻ. Hơn nữa... người nên biết, đương kiếm thiên hạ có không ít người có thể đối kháng được với người, những người này có thể võ công cao thâm không thua kém gì người, hoặc là mưu kế đa đoan có thể thắng người bằng mưu trí, cho nên người không thể coi thường mà không đề phòng. Những lời này biểu hiện tâm tính từ hòa của một nữ nhân, tâm tình mềm mỏng ân cần này quả thực trước nay Khấu Anh Kiệt chưa từng nhận được. Nói xong mấy câu này, Thành Ngọc Sương quay người bước đến ngồi xuống trong một thạch đình. Khấu Anh Kiệt thấy thế cũng bước theo chân bà ta. Đợi chàng ngồi xuống xong, Thành Ngọc Sương cười nhẹ nói: – Thành tựu kiệt xuất của người quả thật khiến ta phải kính phục, vừa rồi khi người đấu chiêu với Thẩm Ngạo Sương, ta nhìn từ trên cao xuống thấy rõ thân pháp trác tuyệt của người. Thật không sợ ngươi cười, trong đó có nhiều chỗ ảo diệu cao thâm mà ta nhìn không nhận ra được hết. Sau khi đối chưởng với ngươi, ta mới nhận ra người đã luyện nội công đạt tạo chỉ ngũ kí thông quan, chừng ấy đủ thấy người đã luyện qua một môn tuyệt thế công phu gọi là Phong Trụ Công. Bà ta vừa nói hai ánh mắt cứ nhìn chàng như dò xét, không để cho chàng nói dối. Quả nhiên Khấu Anh Kiệt khâm phục trong lòng, gật đầu thừa nhận: – Tiền bối cao kiến, đúng là tiểu điệt có luyện qua môn công phu này. Thành Ngọc Sương hai mắt sáng lên, vừa kinh ngạc tột độ vừa vui mừng nói: – Thế thì chẳng trách... Bà ta từ từ gật đầu nói tiếp: – Đương kim thiên hạ ta chưa từng nghe nói ai tinh luyện thông được môn công phu này, hẳn người không thể tự lần ra được môn công phu này? – Không. Khấu Anh Kiệt gật đầu đáp: – Thực ra tiểu điệt được một vị cao nhân truyền thụ cho. – Cao nhân truyền thụ? Thành Ngọc Sương chau mày rồi cười hỏi: – Vị cao nhân đó là ai? – Là... Chàng vừa định nói thật ra, nhưng nuốt lời lại uyển chuyển nói: – Là vị bái huynh của tiểu điệt. – A, thế vị bái huynh của người là ai chứ? Khấu Anh Kiệt có chút lưỡng lự, nghĩ lại vị bái huynh của mình Chu Không Dực thân thế li kỳ, chung quy không tiện nói ra. Thành Ngọc Sương nhướng mày hỏi dồn: – Sao? Chẳng lẽ có gì không tiện nói ra hay sao? – Xin tiền bối lượng thứ. Khấu Anh Kiệt cười khổ nói: – Sự thực đúng là như thế, vì tiểu điệt đã có hứa với người này sẽ không đem danh tính của vị bái huynh này nói ra cho ai biết, cho nên xin tiền bối lượng thứ. Thành Ngọc Sương mỉm cười gật đầu nói: – Thế thì thôi vậy. Ta chỉ vì trong lòng quá hiếu kỳ mà hỏi vậy thôi, thật không ngờ trong đương kim thiên hạ lại còn có một vị cao nhân như thế... đủ thấy câu nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên là không sai chút nào. Khấu Anh Kiệt chừng như nhớ ra chuyện gì bèn hỏi: – Vừa rồi tiền bối nói đến có nhiều nhân vật cực kỳ cao thâm lợi hại, chẳng lẽ những người này đều ở dưới trướng Thiết Hải Đường chuẩn bị đối phó với tiểu điệt? – Điều này thật khó nói. Thành Ngọc Sương chậm rãi tiếp: – Có điều cứ theo tình hình trước mắt mà nói, cục diện phát triển chừng như rất bất lợi cho người. Hay cũng có thể nói ngươi đã chọc giận đến bọn họ. Khấu Anh Kiệt cả kinh, trên mặt lại hiện vẻ mơ hồ không hiểu. Thành Ngọc Sương nhìn thấy sác mặt của chàng như thế, cười cười nói tiếp: – Có lẽ người còn chưa hiểu, xem ra luận võ công thì người đã liệt vào cực lưu cảnh giới, nhưng luận về kinh nghiệm giang hồ thì người còn chưa đủ. Cũng tốt... để ta nói cho người có thêm kiến thức, để khi người gặp những người này người đã có chuẩn bị không đến nỗi mạo thất thua thiệt. Cổ nhân đã nói tri kỷ tri bỉ, mới trăm trận trăm thắng. Khấu Anh Kiệt nói: – Đa tạ tiền bối chỉ giáo, tiểu điệt xin ghi nhớ. Thành Ngọc Sương nói: – Vừa rồi ta nói vài nhân vật thuộc cực lưu cảnh giới, đồng thời đủ khả năng đối đầu với người... Kỳ thực thì những đối đầu này chung quy không tránh khỏi, cho dù người không động gì đến họ thì bọn họ cũng không chịu để yên cho người đâu. – Vì sao? – Ngốc tử ạ. Cái lý này rất dễ hiểu... Thành Ngọc Sương cười nói: – Bởi vì hễ một kẻ đã xưng võ công cực thâm hậu thì không khi nào chịu dưới một người khác. Cho nên một người ở vị trí càng cao thì càng nguy hiểm là thế. – Điều này thì tiểu điệt hiểu. Khấu Anh Kiệt gật đầu đáp rồi nói tiếp: – Cây càng cao gió càng lớn, danh càng cao đố kỵ càng nhiều. Thế nhưng... câu nói này đối với những người võ công cao thâm trác tuyệt mà biết giữ mình thanh khiết, chẳng phải là cây mà không nguy, đầy mà không tràn đó sao? – Về lý thì như vậy, nhưng sự thực không hẳn thế... Thành Ngọc Sương lắc đầu cười nói: – Trong võ lâm không có ai có thể dùng nhân phẩm, trí tuệ và lý luận mà bảo vệ được tính mạng mình đến hết đời, dù người đó có cách sống mẫu mực đến đâu. Ngoại trừ người vứt hết binh khí, không coi mình là người trong võ lâm nữa. Nếu không, người sẽ phải hành động như vừa rồi, bởi vì khi còn cầm kiếm trong tay thì không thể cự tuyệt người khác khiêu chiến mình. Khấu Anh Kiệt nín lặng không nói. Thành Ngọc Sương nhìn chàng với nụ cười bí ẩn nói tiếp: – Người cứ ngẫm nghĩ xem mình có thể ở vào trường hợp ngoại lệ không. Trong giang hồ quá nhiều người không hiểu lý, chỉ cần bạo lực. Người có thể không dùng đến kiếm để giải quyết một số việc, nhưng khi thấy có người vừa thực hiện hành vi tội ác, và biết rõ người đó không bao giờ phục thiện, nếu để sống thì còn tạo ra nhiều nghiệt chướng khác nữa, ta tin rằng người sẽ không dùng lý luận với hắn một cách vô ích, và lại càng không thể chạy trốn để tội ác tiếp tục diễn ra. Thành Ngọc Sương dừng một lúc lại nói: – Có lẽ người cho rằng sư phụ người Quách Bạch Vân là một trong số ít có thể đạt tới lý tưởng mà người vừa nghĩ. Nhưng người cũng thấy đấy, sư phụ người đã nhận kết cục thế nào? Khấu Anh Kiệt vẫn nín lặng. Bây giờ chẳng những chàng không thể phản kháng mà còn nhận ra lời nói của Thành Ngọc Sương có lý. Bà ta nói tiếp: – Sau này người còn phải bôn ba trong giang hồ nhiều, sẽ thấy hết sự hiểm ác của nó. Trong bốn mươi năm qua, ta từng gặp không ít những bậc đại trí đại dũng, chỉ vì một lúc nào đó mất đi cảnh giác mà phải trả giá bằng chính sinh mạng của mình. Ta nói như vậy là quá nhiều. Nhưng có một nguy cơ mà người cần nhận thức rõ là từ khi người xuất hiện đến nay đã làm võ lâm nổi cơn sóng gió, nói rằng do người gây ra cũng không sai. – Trong giai đoạn này, cả người lẫn cường địch của mình sẽ phải trải qua những cuộc khảo nghiệm vô cùng nghiêm trọng, qua đó để thực hiện ý chí và mục đích của mình, cũng đồng nghĩa với việc bảo vệ mạng sống của mình. Đó là cuộc đấu tranh sinh tồn khốc liệt. Kẻ mạnh, kẻ thích ứng sẽ thắng và sinh tồn, kẻ yếu và không nắm được quy luật, thời cơ sẽ bi diệt vong. Lẽ đời xưa nay là như thế, trong giang hồ lại càng như thế. Không ai thoát ra ngoài quy luật đó. Khấu Anh Kiệt không ngờ Thành Ngọc Sương đặt mình vào trung tâm của cơn bão táp vừa nổi lên trong giang hồ, lòng chàng bỗng phát run. Nhưng quả tình lời bà ta nói không sai. Bất luận sau này kết quả thế nào, nhưng với sự xuất hiện của chàng đã có không ít người bị giết. Đương nhiên chàng xuất hiện cốt chỉ làm việc thiện, để đối đầu với cái ác, nhưng chàng đã phải sát nhân, đó là điều không sao tránh khỏi. Tuy sát nhân là để ngăn chặn tội ác nhưng chính bản thân việc đó đã là tội ác không thể phủ nhận được. Thấy chàng đứng ngây ra như thế, Thành Ngọc Sương thở dài nói: – Tuổi trẻ thường đầy nhiệt huyết, trong lòng người lại mang nỗi cừu hận lại có võ công kiệt xuất, đương nhiên không thể khoanh tay đứng yên. Nhưng có nhiều việc đã thuộc về quá khứ nên để cho nó qua đi. Một người không thể cứ mãi mãi sống trong thù hận. – Tại sao cứ phải bắt buộc mình nghĩ đến hận thù để cố tình quên đi lẽ sống của tuổi trẻ đáng ra là sóng trong hồn nhiên, yêu đương và hạnh phúc? Lòng khoan dung là đức tính tốt đẹp nhất của con người, cũng là cách duy nhất để tự an ủi mình. Nếu có thể, hãy khoan thứ cho một người thay vì giết chết họ, người ta sẽ thấy lương tâm thanh thản hơn. Người có muốn làm việc đó không? Khấu Anh Kiệt cảm động nói: – Lời giáo huấn của tiền bối đã làm cho trí óc của vãn bối sáng tỏ ra rất nhiều. Vãn bối xin nguyện khắc ghi những lời vàng ngọc đó. Thành Ngọc Sương hỏi: – Vậy người có thể bỏ đi lòng hận thù đối với Thiết Hải Đường không? Khấu Anh Kiệt trầm ngâm một lúc lâu rồi lắc đầu nói: – Trừ người đó ra, bất cứ ai khác vãn bối đều có thể khoan thứ. Thành Ngọc Sương nhíu mày hỏi: – Vì sao? – Vì tiên sư chết bởi tay hắn, mối cừu hận này không thể không báo. Giá như ngày xưa hai người đấu một cách công bình thì có lẽ vãn bối còn suy xét. Thành Ngọc Sương thở dài hỏi: – Người cho rằng sư phụ người bị giết một cách oan khuất chứ gì? Khấu Anh Kiệt khẳng định: – Đương nhiên. Lão nhân gia lẽ ra không đáng chết như vậy. – Vậy người nói không công bình ở chỗ nào? Thiết Hải Đường đã dùng ám khí độc để ám toán. – Hắn đã dùng Đạn Chỉ phi châm đúng không? Khấu Anh Kiệt gật đầu: – Không sai. Thành Ngọc Sương lắc đầu nói: – Đúng là Thiết Hải Đường đã có hành động không trung thực trong cuộc đấu khi dùng Đạn Chỉ phi châm để ám toán sư phụ người. Nhưng Quách Bạch Vân không phải là người thiếu kinh nghiệm đến mức không đề phòng hành động đó. Hai người đã nói rõ từ trước đây là cuộc đối đầu sinh tử, có nghĩa là song phương đều có thể dùng mọi biện pháp để lấy mạng địch nhân. Nói cho cùng, Thiết Hải Đường làm thế chung quy cũng nằm trong sự thỏa thuận ngầm. Khấu Anh Kiệt lạnh lùng nói: – Đó chỉ là cách biện hộ cho Thiết Hải Đường mà thôi. Vãn bối hoàn toàn không hiểu vì sao lại thế. Lẽ ra nên ngược lại mới phải. Thành Ngọc Sương chợt chăm chú nhìn chàng hỏi: – Có lẽ người nghe người khác nói gì đó về quan hệ giữa ta và sư phụ người Quách Bạch Vân không? Khấu Anh Kiệt gật đầu đáp: – Đúng là vãn bối có nghe nói qua. Thành Ngọc Sương hừ một tiếng nói: – Lời thiên hạ thì vô chừng. Người không thể tin vào mọi lời đồn của hạng người vô tích sự chỉ thích ngồi lê đặt chuyện. Khấu Anh Kiệt can đảm tiến sâu thêm một bước: – Nhưng có một việc mà tiền bối không thể phủ nhận. – Việc gì? Khấu Anh Kiệt bình tĩnh đáp: – Đó là tiền bối với tiên sư đã từng là phu thê kết tóc xe tơ? Ánh mắt Thành Ngọc Sương chợt lóe lên một tia khó tả phóng thẳng vào mặt Khấu Anh Kiệt, nhưng cuối cùng bà ta cũng không hành động nào, chỉ nhếch môi cười hỏi: – Người còn biết những chuyện gì nữa? Khấu Anh Kiệt không trả lời câu hỏi của bà ta mà nói tiếp: – Trong giang hồ, ngay cả người của Bạch Mã sơn trang hầu như đều tin rằng hai mươi năm trước... Thành Ngọc Sương cướp lời: – Ta đã lìa đời, đúng không? Khấu Anh Kiệt gật đầu: – Người ta đều cho là như thế. Nhưng vì sao tiền bối... Chàng dừng lại ngập ngừng một lát rồi nói: – Vãn bối nghĩ rằng nên đổi cách xưng hô, gọi lão nhân gia là sư mẫu thì thỏa đáng hơn... Thành Ngọc Sương phản đối ngay: – Người cứ xưng hô ta như trước. – Vì sao? Giọng bà ta lộ vẻ cảm động: – Ta biết người nói như vậy là thực tình nhưng ta lại thấy rằng không thỏa đáng như người nghĩ. Khấu Anh Kiệt chất vấn: – Vãn bối xưng hô theo danh phận, sao lại không thỏa đáng? Thành Ngọc Sương lấy lại giọng lạnh lùng lúc trước: – Danh phận phu thê giữa ta và Quách Bạch Vân sư phụ người đã chấm dứt từ hai mươi năm trước. Khấu Anh Kiệt buột miệng hỏi: – Vì sao? Thành Ngọc Sương nhìn chàng môi run run hỏi: – Người nhất định muốn biết việc này? Khấu Anh Kiệt cố trấn tĩnh, gật đầu đáp: – Đương nhiên, vãn bối muốn biết rõ hơn về tiên sư, nhưng nếu tiền bối thấy không tiện thì đành thôi vậy. Thành Ngọc Sương chợt thở dài nói: – Phải. Người có quyền biết rõ thân thế sư phụ mình. Hơn nữa bây giờ đã không ít người biết đến việc này, ta không muốn giấu người nữa... Tới đó mặt bà ta chợt trở nên sầu khổ, thương đau, bi thống, phẫn uất, tủi hổ, hầu như đủ mọi thứ tình cảm. Khấu Anh Kiệt không nói gì, nín lặng chờ nghe.