Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm
Chương 27
Bầu trời rất cao, tiếng gió thổi như đang than khóc, từng cụm mây lớn như đang mê hoặc ánh mắt người nhìn, có thể dùng từ mông lung để hình dung cảnh sắc hùng vỹ này. Cổ Tiểu Ma hơi choáng, bình thường vừa đứng trên Vực Đoạn Hồn đã cảm thấy nó cao tới dọa người, giờ lại càng không dám nhìn xuống, chỉ liều mạng che mắt, ôm chặt lấy tay Tử Vi.
Đột nhiên nàng ý thức được chuyện mình lại có thể tiếp xúc thân mật với thần tiên, nếu lúc về kể cho Tác Oanh và huynh đệ Đỗ gia nghe, chẳng phải sẽ khiến bọn họ ao ước đến chết sao? Sau lưng còn có cả hai vị tọa thần hộ tống, à, tuy dáng vẻ hai vị tọa thần có hơi chật vật, nhưng dù gì cũng là tọa thần tứ phương... Cổ Tiểu Ma đắc ý, thầm nghĩ phải gọi tất cả mọi người của phái Thiên Diễn đến xem, bọn họ vất vả tu luyện cả đời cũng chưa hẳn đã gặp mặt thần đế, lúc này còn mang theo nàng cưỡi mây đạp giá, thật là uy phong.
Không biết Tử Vi nhớ ra điều gì, chỉ quay đầu nhìn Cổ Tiểu Ma, tính tình hắn đơn giản, cũng không thấy ánh mắt của nàng có gì không ổn, Cổ Tiểu Ma lại có phần căng thẳng, rất sợ đột nhiên hắn sẽ rút lời không mang theo nàng đi nữa, lấy hết dũng khí nhếch môi cười với hắn một tiếng.
Qua một lúc lâu, hắn mời kịp thời phản ứng, nhìn thấy nàng cười với mình như thế, bỗng giật mình: "A."
... Phản ứng kiểu gì vậy? Đầu Cổ Tiểu Ma đầy vạch đen.
"Hình như trông nàng có vẻ khó coi hơn trước đây."
...
Không lẽ ở chung hơn hai ngày, lúc này hắn mới phát hiện dung mạo của nàng không giống Điệp An sao? Cổ Tiểu Ma không biết nên vui hay buồn, chỉ cười khẽ: "Ta đã nói từ sớm rồi, ta không phải Điệp An."
"Là nàng." Hắn gật đầu đầy chắc chắn, nghiêm túc nói: "Ta có thể cảm thấy khí tức của nàng."
Nàng gục đầu, không hiểu cảm xúc trong lòng mình là gì, đột nhiên siết chặt tay hắn, gằn từng chữ một: "Huynh nhìn ta đi."
Tử Vi có chút kinh ngạc.
"Huynh nhìn ta cho kỹ, e rằng nàng thật sự ở trong cơ thể ta… nhưng ta không phải là nàng, ta là người, có lẽ còn là yêu, ta cũng không biết đến cùng bản thân là gì... Thế nhưng, cũng không phải là nàng, không phải là Điệp An từng yêu huynh đến cuồng dại, ta nói lại lần nữa, ta là Cổ Tiểu Ma."
Nét mặt của nàng có phần bối rối: "Huynh có thể đưa nàng ra khỏi cơ thể ta không."
Tử Vi lắc đầu, chỉ kinh ngạc nhìn nàng: "Có thể nàng vốn là..."
"Ta không phải." Nàng vội dùng tay kia lấy một túi thêu ra khỏi cổ: "Huynh xem, chẳng biết tại sao ta lại xuất hiện trên Thiên Diễn sơn, trên người còn có cả vật này... Ta không phải Điệp An!"
Chu Tước và Bạch Hổ theo phía sau, kinh ngạc nhìn sự kích động của Cổ Tiểu Ma. Tử Vi mở túi thêu, vẫn là vẻ mặt ngơ ngác ấy, qua hồi lâu mới lên tiếng: "Ồ."
Ồ cái gì mà ồ, còn không mau giải thích thân phận của ta đi!
Vì vậy, Tử Vi không phụ sự kì vọng của nàng lại ngẩn người một lúc lâu, mới chậm rãi nói: "Năm đó hai mươi tám tinh tú và ba mươi sáu thần tướng đánh nàng trọng thương, Thập Phương động chủ chỉ còn bốn người, đuổi nàng đến tận nhân giới, ta muốn cứu nàng, nghĩ cách ngăn bọn họ lại, nàng bỏ chạy..." Hắn dừng một chút, quay đầu lại, nói: "Không ngờ nàng bám vào một gốc linh chi vừa có thần thức, linh lực của nàng độ cho nó năm trăm năm đạo hạnh để trưởng thành, từ đó sát khí của nàng biến mất, ngay cả yêu khí bên trong cơ thể cũng nhạt dần, làm người trong mười bảy năm..."
Hóa ra nàng thật sự là yêu.
Cổ Tiểu Ma ngẩn ra, đột nhiên vô cùng bình tĩnh.
Nàng đã từng tìm mọi lí do để trốn tránh, mấy năm nay, thứ nàng đã thấy, nghe, cảm nhận, tất cả đều không phải là một hồi ảo mộng. Mà khi tất cả chân tướng nàng từng sợ hãi bày ra trước mắt, những cảm xúc bàng hoàng chấn động kia đã biến mất không còn tăm hơi, nàng nhất định phải đối mặt với chúng.
Thiếu nữ đã từng không tim không phổi, giờ đã trưởng thành.
Là ai đã vỗ về gương mặt của nàng, nói, hóa ra chúng ta đều là quái vật.
Nàng đã có thể miễn cưỡng ra vẻ không hề hấn gì, có thể nàng đã lấy hết dũng khí để mỉm cười, nhưng hắn lại không biết, trong đôi mắt u ám kia của hắn, lại là khát vọng của nàng.
Chính là hơi ấm khi nương tựa lẫn nhau.
Cổ Tiểu Ma hơi run rẩy, ngẩng mặt lên tiếp tục cười: "Huynh xem, ta chỉ là gốc yêu linh chi Cổ Tiểu Ma, Điệp An không có ở đây."
Dường như nét mặt của nàng quá bi thương, Tử Vi lại sợ run hồi lâu, mới thở hắt ra, nói: "A, sao ngọn núi này lại cháy đen thành như vậy, thật tội lỗi."
...
Thì ra hắn trầm tư lâu như thế là vì đang tiêu hóa vấn đề này. Khóe miệng Cổ Tiểu ma lại giật giật, đột nhiên Chu Tước đằng sau lại mất tự nhiên xắn tay áo, Bạch Hổ liếc nàng, chê cười: "Đây là... tàn tích sau khi tranh đấu với yêu quái kia."
Cổ Tiểu Ma nhíu mày, không phải nói núi A Nương Ngươi chỉ xuất hiện vào buổi tối sao? Nhưng giờ rõ ràng đang là buổi trưa, trời sáng choang, núi này lại xuất hiện, nơi này hỗn độn không nói, còn bị cháy đen. Có điều như vậy cũng không sao, việc nàng đi lấy thảo dược cũng không bị cản trở.
Bốn bóng người đáp xuống, trấn Thái An yên tĩnh như đã chết, thi thể đống cương thi ở nơi này đã sớm bị Chu Tước dùng Tam Muội Chân hỏa đốt cháy sạch không còn một mảnh, trong không khí vẫn còn chút mùi thối vẫn chưa tản đi, mũi Cổ Tiểu Ma rất nhạy cảm, không khỏi bịt mũi và miệng lại, chậm rãi đi về phía trước.
Đất đá cây cối trên núi cháy đen, xung quanh chẳng còn lại gì, Cổ Tiểu Ma hơi căng thẳng trốn sau lưng Tử Vi, rất sợ tên yêu quái có thể đánh thắng cả tọa thần sẽ nhe răng xuất hiện trước mặt nàng, Chu Tước cũng khó chịu nhìn khắp bốn phía, Bạch Hổ chỉ sợ Tử Vi phát hiện ra mục đích bọn họ tới đây, ngoại trừ Tử Vi, ba người đều mang theo ý xấu riêng.
Đi được lúc lâu, âm khí trên núi mỗi lúc một dày đặc, Tử Vi nhíu mày, yêu sơn có yêu ma thì thôi, sao còn có cả âm khí.
Một hang núi, nằm ở giữa sườn núi đầy dữ tợn, đợi chờ nuốt chửng những con người ngu ngốc.
Đáng tiếc lúc này lại là hai vị tọa thần, một vị đại đế, còn thêm một kẻ nửa người nửa yêu.
Đoán chừng mấy vạn năm qua cũng không có mẻ tổ hợp nào như thế.
Tử Vi nghiêm túc bước vào, Cổ Tiểu Ma còn chưa kịp sợ hãi, đã buộc lòng phải đuổi sát.
Trong động đen kịt, cũng may có mái tóc mềm mại của Tử Vi đang tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt phía trước. Sau khi Cổ Tiểu Ma đáp xuống đất đã không còn bám lấy tay hắn, có điều lúc này trên người không có bội kiếm, có nguy hiểm cũng chỉ có thể hét chói tai, lập tức cảm thấy cả người không còn chút sức lực nào.
Nàng đi một hồi, đột nhiên cảm thấy dưới chân mềm hẳn, nghi ngờ cúi người nhìn xuống, chỉ cảm thấy tròn tròn nhớp nháp, không thấy rõ. Đợi đến khi Chu Tước đến gần, triệu ra một hỏa cầu trên tay, lại phát hiện đó là nhãn cầu vẫn chưa nát, nhất thời toàn thân tê dại, vội vàng nhảy ra, sau lưng lại như đụng phải vật gì, bỗng nhiên quay đầu lại, thiếu chút nữa đã nôn tại chỗ.
Đó là một bộ xác thối toàn thân đầy giòi bọ, lúc này khi có ánh lửa sáng ngời mới phát hiện xung quanh đều là xác thối như vậy, vặn vẹo trên vách tường, hơi thở hôi thối toát ra, dứt khoát tràn về phía trước, khiến người ta hoài nghi không biết liệu đây có phải con đường dẫn tới địa phủ hay không.
Cổ Tiểu Ma sợ hãi bắt lấy vạt áo của Tử Vi, run rẩy nói: "Chuyện này... sao..."
Tử Vi lại nhíu mày, Chu Tước và Bạch Hổ cũng không có phản ứng gì lớn, dù sao, họ đã từng thấy cảnh tượng còn tàn khốc hơn nơi đây. Bạch Hổ khịt mũi, ngạc nhiên nói: "Âm khí nặng hơn rồi..."
"Tên yêu quái kia đang chơi đùa kiểu gì vậy?" Chu Tước khó chịu nói, muốn nhanh chóng tiến lên tra rõ ngọn ngành, thế nhưng Cổ Tiểu Ma còn ở phía trước, hai người vẫn còn kiêng kị nàng, nói gì cũng không dám lại gần, chỉ dám đi phía sau, đi được nửa nén hương, rốt cuộc cũng nhìn thấy ánh sáng.
Mấy người đứng trước cửa ra, chỉ cho rằng ở đầu khác của động sẽ là cảnh máu tanh tàn khốc hơn, nhưng không ngờ nơi đây khói bếp lượn lờ, chợ phiên ầm ỹ, giống hệt trấn Thái An.
Chỉ có một điểm khác biệt duy nhất, một nửa thân thể của bách tính, đều trong suốt.
Đúng là một tòa tử hồn thành.
"À..." Đột nhiên Tử Vi mở miệng.
Chu Tước, Bạch Hổ và Cổ Tiểu Ma nhìn hắn đầy kì vọng, đợi hắn giải thích hiện tượng kì lạ ở đây.
"Vừa rồi hai bên động đều là xác thối ư..." Hắn kinh ngạc nói.
...
Ba nữ tử mất hết sức lực gục đầu xuống, phản ứng chậm chạp, ngốc cỡ nào cũng phải có mức độ nhất định chứ...
Đầu Cổ Tiểu Ma đầy vạch đen, Tử Vi đi về phía trước, nàng vội vàng đuổi theo.
Nàng đi một lúc lâu, càng cảm thấy thật quỷ dị, nụ cười trên mặt mọi người nơi đây đều đến từ tận tâm, từ quán bánh tiêu chiên nhỏ, đến tiểu thương nơi buôn bán hỗn độn, mua đồ, cò kè mặc cả, xiếc kịch chơi đùa náo nhiệt, vô cùng sinh động, không khác cuộc sống bình thường bao nhiêu.
Thậm chí Cổ Tiểu Ma còn thấy được vị đại nương đã từng mắt đi mày lại với Úc Lưu, lúc này đang ngồi sau quầy gảy bàn tính, vẻ mặt rất thanh thản. Nàng không biết mình đang có cảm giác gì, đã chết một lần, nhân sinh lại tiếp tục ở nơi này, người nhà và thân hữu vẫn còn, thứ vứt đi chỉ là một cái xác... Niềm hạnh phúc như thế, thật sự là vĩnh cửu sao?
"Tiểu... Ma Cô?"
Nàng nghe thấy có người đang gọi, không khỏi cảm thấy kì lạ mà quay đầu, bỗng mắt trừng lớn, kích động đến mức giọng nói cũng run lên: "Qủy chết đói!"
Thư sinh kia cầm một quyển sách trong tay, ngồi trong tửu lâu, mắt lộ ra vẻ mừng rỡ.
Huyền Âm giáo, biệt viện Thấm Thủy.
Hắc y nam tử đứng trước cửa, chậm rãi nói: "Tệ xá đơn sơ, công tử đã quen rồi chứ?"
Một lát sau, một giọng nói lười biếng vọng ra từ trong phòng: "Đã quen, có điều không có rượu, thật sự không vui."
....
Đúng là đã quên chuẩn bị cơm cho hắn, nhưng vị Long thần chuyển thế này còn muốn uống rượu nữa sao? Dù là Mạnh Trạch Hư cũng có chút cạn lời, chỉ khẽ nói: "Tại hạ lập tức căn dặn chuẩn bị rượu và món ngon cho Úc công tử."
"Rất đa tạ." Người trong phòng như vừa trở mình, cúi đầu nói: "Nếu có cơ hội, ta mong có cơ hội gặp hữu hộ pháp của các ngươi một lần."
Mạnh Trạch Hư hơi ngập ngừng, bỗng chốc trên mặt như bị phủ một tầng sương lạnh.
"Hữu hộ pháp của tệ giáo luôn bận rộn với giáo vụ, sợ rằng không thể gặp Úc công tử."
"Thật sao?" Hắn như đã mệt mỏi, chỉ đáp: "Vậy thì không ép được."
Mạnh Trạch Hư đứng hồi lâu, cúi cùng cũng rời đi, vẻ mặt khá u ám. Đột nhiên phía trước có hai đệ tử tiến đến, kính cẩn nói: "Khởi bẩm giáo chủ, Thập Bát cô nương cầu kiến."
Hắn nhớ tới bóng dáng hồng sắc kia, lòng lại mềm đi, vừa muốn phất tay nói đã biết, lại thấy một vị đệ tử khác ấp a ấp úng cả buổi, cuối cùng cũng thấp giọng, nói: "Hữu hộ pháp... đã trở về."
Bàn tay vừa muốn vung lên đã siết chặt lại, Mạnh Trạch Hư chắp tay sau lưng, lạnh nhạt nói: "Bảo hắn tới gặp ta."
Hai vị đệ tử quỳ trên đất run rẩy một lúc, lại thấy từ xa có bóng người khoác áo choàng đen đang từ từ giáng xuống, giọng nói kia có phần quen tai: "Không nhọc giáo chủ hao tâm tổn trí, ta đã tới rồi đây."
Mạnh Trạch Hư đánh một chưởng, khí thế sắc bén, khiến hữu hộ pháp không thể không tránh đi, lại ngẩng đầu, trường kiếm trong tay Mạnh Trạch Hư đã kề ngay cổ hắn, sát khí đen tuyền được điều động, khuôn mặt như ngọc thạch của Mạnh Trạch Hư nhìn như trong suốt.
"Đại trượng phu hành sự không câu nệ tiểu tiết." Mặt hữu hộ pháp ẩn trong áo choàng, giọng nói hơi có phần chói tai: "Ngươi..."
"Đừng quên." Giọng nói của Mạnh Trạch Hư vô cùng lạnh lẽo như tới từ địa ngục: "Ta đồng ý làm chức vị giáo chủ này cũng chỉ vì nàng. Nếu ngươi còn dám động đến một sợi lông của nàng ấy, ta sẽ bắt ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!"
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
85 chương
50 chương
1913 chương
90 chương
86 chương