Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm
Chương 21
Sắc trời đã sắp đến hoàng hôn, Cổ Tiểu Ma rửa mặt xong mới đi đến cây liễu lớn ở cuối trấn Thái An với Úc Lưu. Nhắc tới cũng thật kỳ lạ, trấn Thái An này nằm cạnh một khe suối, phía trước như một nơi hỗn độn vô tận, bị khe suối kia chia cắt, không thể thấy được gì. Cổ Tiểu Ma nhìn chằm chằm vào khe xuối kia, dường như đang hi vọng sẽ có một con cá béo nhảy ra khỏi dòng suối ấy.
"Ta đói quá." Nàng cau mày nói.
Úc Lưu tựa lên cây liễu, nói cho có lệ: "Ngoan đi, chờ chúng ta có được Huyết Tây Thảo rồi thì ta mời ngươi ăn cá hố.”
Cổ Tiểu Ma trừng mắt quay về phía Úc Lưu, không biết lời của hắn là thật hay giả, khó có được lúc Úc Lưu mỹ nhân chịu an ủi người ta một lần như vậy, thật sự rất đáng mừng.
Hắn cứ đứng đó, đôi mắt màu lục dưới ánh hoàng hôn lại càng trong suốt, ánh trời chiều cắt bóng hắn thành những đường nét tuyệt đẹp, bên người như được gắn thêm chút ánh sáng, những sợi tóc bị ánh mặt trời nhuộm nhạt màu nhẹ nhàng tung bay theo gió, dưới màn trời, yên tĩnh, khép mình, rồi lại đẹp đến động lòng người.
Đúng là đẹp mắt.
Cổ Tiểu Ma chỉ nhìn lướt qua hắn một chút, nhưng sau đó lại cứ tiếp tục nhìn, căn bản không thể dời tầm mắt.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Nữ tử mặc y phục xám tro ngồi bên tảng đá lớn, ngái ngủ gục đầu xuống như đang ngủ gật. Một cơn gió lạnh thổi qua, nàng hơi run lên, lúc này mới hơi có chút thanh tỉnh, vừa dụi mắt vừa ngáp, nói: "Ta ngủ thiếp đi... Bao lâu rồi?"
Không có người trả lời. Nàng mới mơ thấy mình đã bắt được một con cá béo, Cổ Tiểu Ma có chút tiếc nuối ưỡn tấm lưng mệt mỏi, lại thêm một cơn gió lạnh thổi qua, còn mang theo mấy tiếng rít gào mơ hồ, nàng lại giật mình, dường như càng tỉnh táo thêm chút nữa. Úc Lưu vẫn dựa vào bên cạnh gốc liễu kia, nhắm mắt dương thần.
Sắc trời mỗi lúc một tối hơn, tia sáng cuối cùng của trời chiều đang kéo dài chút hơi tàn ở nơi chân trời. Đột nhiên Cổ Tiểu Ma hiểu ra mấy tiếng gào và tiếng hít thở gấp gáp kia có ý nghĩa gì, nhanh chóng đứng dậy, vội la lên: "Úc Lưu... Những người trong trấn..."
Úc Lưu không mở mắt.
"Đừng sợ, thời điểm vẫn chưa tới."
Nói nhảm cái gì đấy, chờ đến khi thời điểm tới chắc bọn họ đã làm đồ ăn cho mấy hoạt tử nhân kia rồi. Cổ Tiểu Ma lấy bội kiếm của nàng ra khỏi tay nải, dứt khoát tuốt ra khỏi vỏ, bắt đầu đề phòng.
Tia sáng cuối cùng cố gắng giãy dụa, rốt cuộc chút ánh hoàng hôn đã bị nuốt trọn, đột nhiên hướng gió tán loạn, sát khí cuồn cuộn dữ dội truyền đến từ bên kia khe suối. Hàng mi của Úc Lưu giật giật, bỗng chốc lại mở mắt, khu vực hỗn độn phía trước như bị đao bổ ra, đất đá bay đầy trời, lúc tất cả bụi mù tản đi, đất đá giữa đường đã dạt dang hai bên, tạo thành một con đường đầy đá vụn không hợp với lẽ thường, từ từ kéo dài về phía hai người.
"Chắc đây là đường lên núi rồi." Úc Lưu cười thản nhiên.
Cổ Tiểu Ma vừa nhìn đã thấy choáng, nếu không phải là do mấy tiếng gào căm phẫn của mấy người trong trấn kia càng lúc càng gần, chắc chắn nàng vẫn sẽ tiếp tục ở đây. Úc Lưu đã đi về phía trước, Cổ Tiểu Ma vội vàng đi theo sau, tiếng bước chân lê lết của mấy hoạt tử nhân đã dần chậm lại, hình như còn có cả tiếng đánh nhau, Cổ Tiểu Ma cảm thấy hơi kì lạ, vì thế quay đầu lại nhìn thử.
Hoàng hôn đã bị dập tắt hoàn toàn, lúc này, những con người còn được coi như bình thường ban ngày không khác gì như mới chui ra khỏi mộ, vô tri vô giác tìm kiếm chút máu thịt, hai năm, trấn Thái An đã không còn một con chuột sống. Nhưng chẳng biết tại sao, những hoạt tử nhân đó lại bỏ qua Úc Lưu và Cổ Tiểu Ma, quay ngược lại về phía trong trấn, hệt như đang có thứ gì đó hấp dẫn bọn họ hơn vậy.
Cuối cùng là cái gì đây.
Cổ Tiểu Ma vừa nhìn một chút, chỉ sợ không theo kịp Úc Lưu, lại chạy lên phía trước mấy bước, tiếng đánh nhau càng lúc càng gần, thỉnh thoảng còn có tiếng kêu của nữ tử, nghe vô cùng chật vật, nhưng cũng có chút quen tai, Cổ Tiểu Ma ngẩn ra, đột nhiên có một bóng đèn lồng hồng hồng đỏ đỏ lướt qua trước mắt, lập tức nhớ ra thứ gì đó, chợt xoay người.
Thập Bát!
Trên gương mặt của hồng y nữ tử toàn là vẻ sợ hãi, bên người có mấy cánh hoa sơn trà đỏ như lửa bao quanh, nếu không phải có mấy tên hoạt tử nhân như tre già măng mọc không ngừng nhào tới thì có lẽ hình ảnh bây giờ đã đẹp đến kinh người. Nhưng dù sao mấy sợi dây leo quấn quanh đám hoạt tử thi đó cũng không có đủ lực, bắt đầu không thể khống chế được cục diện, mấy cánh hoa cũng dần thu hẹp lại trong một phạm vi nhỏ, dần hoá thành tro bụi. Thập Bát sợ đến mức hoa dung thất sắc, trong lúc kinh hoảng lại bắt gặp ánh mắt của Cổ Tiểu Ma, thất thanh kêu lên: "Cổ cô nương... Cứu... Cứu ta với..."
Cổ Tiểu Ma bước lên một bước theo bản năng, lại nghe thấy tiếng của Úc Lưu truyền đến từ xa: "Từ ngày đó khi rời khỏi tửu lâu nàng ta vẫn luôn theo dõi chúng ta, giờ chết ở chỗ này cũng là gieo gió gặt bão."
Hắn không quay đầu lại cũng có thể biết nàng định quay về. Thì ra Thập Bát vẫn luôn theo dõi bọn họ, mà nàng lại không hề hay biết gì! Khi nào thì Úc Lưu biết? Vì sao biết rồi mà không nói ra?
Mấy hoạt tử nhân kia cắn xé một lúc lâu cũng không thấy được chút huyết nhục nào, vì vậy đã bắt đầu điên cuồng hơn. Mắt thấy Thập Bát đã sắp bị đám quái vật chôn vùi, nhất thời Cổ Tiểu Ma cũng không suy nghĩ được nhiều như vậy, ném tay nải xuống đất, chỉ bỏ lại một câu: "Nàng không phải là yêu quái xấu, sao có thể bỏ nàng lại trong đám quái vật đó cơ chứ!"
Úc Lưu vẫn không quay đầu lại, hắn vẫn đứng trên con đường đầy đá vụn đó, phía trước vẫn vô cùng hỗn độn. Hắn cứ đứng như thế, có chút hoang mang, có chút tịch mịch.
Nàng lại phấn đấu cứu người đến quên mình, không hề liếc nhìn hắn đươc một lần.
Kiếm quang bay lượn nhanh chóng mở ra một đường máu. Tinh thần của Thập Bát tốt hẳn lên, mấy cánh hoa quanh người cũng bắt đầu bao chặt hơn. Kiếm Cổ Tiểu Ma dính máu, lại nhớ tới hàng chữ được viết bằng máu tươi của bà chủ trên cánh cửa kia, ánh mắt rét lạnh, xuống tay không hề lưu tình, chiêu chiêu chí mạng, trong lúc nhất thời, huyết quang ngập trời.
Mặc dù yêu pháp của Thập Bát rất khá, nhưng chống đỡ lâu như thế, lại không hề có bất cứ thuật pháp công kích mạnh mẽ nào, đã sớm không thể địch lại, hiện nay cũng chỉ có chút kiếm pháp của Cổ Tiểu Ma để phụ trợ, có điều Cổ Tiểu Ma chỉ có thân thể máu thịt bình thường, chém giết nửa canh giờ, tay cũng đã mềm nhũn, mùi máu tươi nồng nặc đã kích thích bản năng của những con quái vật này. Một người một yêu không dám tham chiến tiếp, từ từ lui về phía khe suối kia.
Đột nhiên có một móng vuốt kinh người thò ra khỏi mặt đất, bắt lấy Cổ Tiểu Ma, Thập Bát tung dây leo lại bị móng vuốt đó xé rách, mắt thấy đã sắp đâm đến giữa lưng của Cổ Tiểu Ma, nhưng nàng đã sợ đến sững người, đứng bất động tại chỗ.
Bỗng nhiên thanh quang chợt loé, Long Tiên Hương trở nên nồng hơn trong phút chốc, Úc Lưu vươn tay phải ra, chặn một kích chí mạng thay cho Cổ Tiểu Ma, cười tủm tỉm nói: "Các ngươi đến đây đi, bọn họ không dám tới gần ngọn núi này."
Hắn nói rất thản nhiên, hệt như mấy người này chỉ là những kẻ qua đường, lại giống như thứ mà móng vuốt kia xuyên qua không phải là tay hắn, máu tươi chảy xuống ào ạt. Lòng Cổ Tiểu Ma căng thẳng, xoay người lại chém đứt móng vuốt kia rồi kéo Thập Bát chạy về phía khe suối, Úc Lưu không thèm chớp mắt, rút móng vuốt kia ra khỏi tay phải của mình rồi bước nhanh theo.
Qủa nhiên hoạt tử nhân không dám đi qua dòng suối này, chỉ đứng từ xa gào về phía bọn họ.
Cổ Tiểu Ma thở hổn hển, kiếm cũng rơi trên mặt đất, trên người nhuộm đầy vết máu, thoạt nhìn vô cùng chật vật. Nàng còn chưa kịp đứng vững, vừa quay đầu lại đã đâm sầm vào Úc Lưu, suýt chút nữa khiến hắn phải ngã vào khe suối kia.
"Ngươi có nặng lắm không?" Nàng vội vàng hỏi.
Úc Lưu nhíu mày: "Cũng không nặng, nhưng nếu ngươi đâm vào ta lần nữa, vậy thì khó nói đấy..."
Thập Bát lau mồ hôi trên trán, son phấn trên mặt đã nhem nhuốc khắp nơi, thoạt nhìn vô cùng buồn cười. Nàng tiến lên từng bước, móc một bình sức ra khỏi ngực, khẽ nói: "Đa tạ Cổ cô nương và công tử đã cứu giúp, đại ân không thể nào cảm tạ hết, đây là linh dược trị thương của Hoa tộc chúng ta, xin công tử vui lòng nhận cho."
Úc Lưu thờ ơ gật đầu, không hề nhìn Thập Bát lâu hơn chút nào, cũng không trách nàng ta vì đã theo dõi bọn họ. Cổ Tiểu Ma nhận lấy bình, chưa suy nghĩ gì đã đổ một đống thuốc hồ ra tay, xé tay áo Úc Lưu ra xoa lên vết thương của hắn. Chỉ thấy trên cánh tay trắng như tuyết rắn chắc có ba lỗ máu xuất hiện bất ngờ, đây vốn không phải là thứ mà cánh tay hoàn mỹ này nên có. Lòng Cổ Tiểu Ma rất khó chịu, tuy mùi hương của dược tản ra khắp bốn phía, nhưng động tác của nàng lại rất thô lỗ, không hề có chút dịu dàng tỉ mỉ nào khiến Úc Lưu phải cau chặt mày.
Nàng xé vạt xiêm y màu xám tro của mình, nghiêm túc bao vết thương của Úc Lưu lại, cả cánh tay phải nhanh chóng trở thành một cái bánh chưng, không hề có chút mỹ cảm. Cổ Tiểu Ma vô cùng hài lòng gật đầu một cái, nói tiếp: "Được rồi, chúng ta phải đi đâu tiếp đây?"
Úc Lưu vẫn chưa thể tiếp nhận được việc đột nhiên cánh tay phải của mình lại biến thành một cái bánh chưng, vừa thương tiếc cho hình tượng thoát tục của bản thân, vừa liếc nàng một cái: "Không cần đi, chúng ta không lên được nữa rồi."
"Tại sao?" Nàng và Thập Bát cùng thốt lên. Úc Lưu lại cười: "Quay đầu lại nhìn một chút."
Thập Bát cả kinh kêu một tiếng, đâu còn thấy được dòng suối ở sau lưng nữa? Chẳng biết từ lúc nào, bên người đã sớm bị mấy tảng đá lớn lộn xộn kia bao quanh, đá vụn dưới chân cũng biết mất, thay vào đó là sự yên tĩnh đến vô tận.
"Huyền Thiên giáo phát hiện ra chúng ta rồi." Úc Lưu thản nhiên nói.
Cổ Tiểu Ma vội vàng nhặt bội kiếm và tay nải ra từ trên mặt đất lên, chỉ sợ hai thứ này cũng sẽ nhanh chóng biến mất theo đất đá vụn ven đường. Yêu khí như ẩn như hiện bắt đầu lan tràn nơi không trung, nàng hít hít mũi, đột nhiên có một cảm giác vô cùng quen thuộc.
"Thiên Cẩu sao?" Nàng nói có chút không chắc chắn.
Bất chợt yêu khí bên góc phải ở phía trước có chút động tĩnh lạ thường, ánh mắt Cổ Tiểu Ma lạnh đi, cầm kiếm đâm tới, dường như đã đâm trúng thứ gì đó, nhưng trên mũi kiếm lại không có vết máu. Úc Lưu cố gắng nâng tay trái lên thử, thoạt nhìn hết sức bình tĩnh, nhưng rất có thể là do tay phải bị băng bó quá chặt mà không thể động đậy được.
Thập Bát kéo Cổ Tiểu Ma, tay phải vừa lật, đột nhiên có một đoá hoa sơn trà đỏ lửa xuất hiện trong lòng bàn tay. Nàng nhẹ nhàng đặt hoa lên mặt đất, hoa sơn trà nhanh chóng mọc rễ nảy mầm, lan ra xung quanh trong chớp mắt.
Sắc mặt Thập Bát rất nghiêm túc, Cổ Tiểu Ma có chút căng thẳng nhìn chằm chằm vào nàng, không nhịn được mà muốn nhắc nhở nàng lau mặt mình một chút, nhưng hiển nhiên lúc này không phải là thời cơ tốt. Úc Lưu nhìn lướt qua, khẽ nói: "Bên kia."
Cổ Tiểu Ma còn chưa kịp hỏi bên kia là ở đâu, Thập Bát trầm giọng lên tiếng: "Mới lúc nãy là góc phải phía trước, giờ là bên trái."
Đột nhiên trong không khí có thứ gì đó đang ngầm rục rịch. Cổ Tiểu Ma lui về phía sau từng bước, vừa chạm phải tay của Úc Lưu đã cầm lấy theo bản năng, bỗng chốc lại cảm thấy có chút không ổn, muốn buông ra đã bị Úc Lưu nắm lại thật chặt. Khoé môi hắn cong lên, sau đó dùng tay áo nhẹ nhàng che mặt nàng, nói: "Nín thở."
Cổ Tiểu Ma như nghe được tiếng vang của vạn mã trên trời cao, lúc này cũng không cần phải suy nghĩ, ngoan ngoãn bế khí. Trong nháy mắt, không biết thứ gì đã đánh tới, thân thể của nàng bay ra ngoài, không ngừng chao đảo trong không trung, tiếng hét chói tai của Thập Bát vang lên từ bên cạnh, lòng Cổ Tiểu Ma cả kinh, chẳng qua nàng vẫn đang nắm tay Úc Lưu, cũng không cần phải sợ hãi quá nhiều.
"Hoa yêu?" Giọng nói lạnh như băng của Thiên Cẩu vang vọng từ bầu trời. Cổ Tiểu Ma trợn mắt, xuyên qua tay áo của Úc Lưu, chỉ thấy khoảng không hỗn độn trước mặt mình đã bị tách ra, khắp nơi đều là cát bụi, ba người như đang ở trong sa mạc, đoá hoa sơn trà của Thập Bát đã bị héo, dần úa tàn trong đống cát, hoá thành tro bụi.
Dù Cổ Tiểu Ma không hề có chút thuật pháp nào, nhưng nàng cũng hiểu, đây là kết giới.
Là Nghịch Thổ Hồi Thiên của Thiên Cẩu. Kết giới vững chắc nhất trong truyền thuyết.
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
85 chương
50 chương
1913 chương
90 chương
86 chương