Trường học Vampire
Chương 9 : - 22
Chương 21
Vậy là những ngày mùa thu mát mẻ đã đi qua, tôi đã nhập học được gần một tháng, hôm nay là ngày lập đông, thời tiết lạnh vô cùng, từng cơn gió bấc ùa về đem theo hơi lạnh cùng những bông tuyết trắng xóa.
Tuyết gần như bao phủ khắp nơi từ trong ra ngoài, trên sân trường, trên các lối đi và cả trên những nóc nhà cổ kính, rêu phong.
Tôi xoa xoa tay vào nhau ngước mắt ra ngoài cửa sổ nhìn những bông tuyết trắng tinh khôi, lòng chợt cảm thấy vui vẻ. Cũng giống như các vampire khác, mùa đông luôn là mùa yêu thích của tôi.
Những đêm mùa đông thường kéo dài, ánh nắng mặt trời cũng bớt chói chang hơn, đối với các vampire mà nói được sống trong thế giới ít ánh sáng mặt trời quả là điều hạnh phúc.
Cộp...cộp…
- Các học viên đứng.
Tiếng hô dõng dạc của Mika đột nhiên vang lên khiến tôi giật mình thoát khỏi giấc mộng, vội đứng lên cúi đầu chào cô dạy sử:
- Các em ngồi xuống, giở trang 224 bài lịch sử các dòng tộc vampire thuần chủng ra._ Cô Azuki dạy môn lịch sử vampire lên tiếng.
- Vâng ạ…
Những tiếng dạ vâng râm ran nổi lên, tôi ngoan ngoãn mở trang 224 ra, hình ảnh về những vampire thuần chủng thời xưa khiến tôi khẽ rùng mình, suýt nữa là gập sách lại.
Họ vẫn đẹp một cách kiêu sa nhưng những ông tổ của dòng vampire Nhật này có một làn da gần như trong suốt, đôi mắt thì toàn một màu đỏ như máu nhìn rất đáng sợ….
- Các em, trật tự nào, trước khi vào bài, cô muốn hỏi là em Akatsuki (Kai) có đến lớp không?
Tôi giật mình nhìn sang bên cạnh, rõ ràng là hôm nay hắn cũng lặn đâu mất tiêu rồi
- Dạ thưa cô không ạ!_ Mika lễ phép đứng lên nói.
- Tốt, bây giờ chúng ta sẽ vào bài, đáng lẽ ra những kiến thức này không được sử dụng trong chương trình giáo dục dành cho vampire cấp C nhưng vừa qua hội đồng vampire đã đưa ra quyết định cho một phần lịch sử về vampire thuần chủng vào sách dạy vam C để chúng ta hiểu hơn về dòng thuần chủng cũng như tổ tiên của vampire Nhật.
Những tiếng râm ran lại nổi lên, các học viên trong lớp có vẻ rất thích thú trước mảng đề tài mới lạ này.
- Chúng ta hãy chú ý vào sách đồng thời nhìn lên bảng, như các em đã biết vampire chúng ta xuất phát từ dòng thuần chủng, họ được ví như vua của loài vampire. Đối với xã hội vam Nhật Bản, dòng tộc thuần chủng lâu đời nhất và được xem là mở đầu cho các dòng vampire về sau là hai dòng tộc Hondo và Akatsuki.
Cô Azuki dừng lại một lát rồi ngó xuống chỗ ngồi của Kai như để khẳng định chắc chắn một điều rằng cậu ta không có trong lớp rồi mới hắng giọng nói tiếp:
- E hèm...theo lịch sử kể lại, thì vì một lí do nào đó mà hai dòng tộc này trở lên thù ghét nhau, hàng ngàn năm trải qua họ vẫn tiếp tục chém giết và coi nhau như kẻ thù…
- Thưa sensei* theo như em biết thì hiện tại hai gia tộc đó rất thân thiết với nhau và còn kết thành thông gia nữa mà_ một cô bạn có mái tóc thắt bím đột nhiên đứng dậy hỏi.
- Đúng vậy, chuyện họ thù ghét nhau là của hàng ngàn năm về trước, nhưng do thời gian đã qua quá lâu sự thù hận cũng dần tan biến, nên hai bên gia tộc đã mở cuộc họp đưa đến quyết định giảm hòa và bàn bạc trở thành thông gia của nhau, xem đó như một mối liên kết thân thiết…_ Cô Azumi gật đầu nhẹ nhàng nói
" Cái mối quan hệ thông gia mà cô Azumi nói đến có phải là do bố mẹ của anh Tooya cưới nhau không nhỉ? Hà…Thảo nào mà anh ấy được xem như Kingdom, một vampire mang trong mình dòng máu của hai gia tộc thuần chủng lớn nhất là Hondo và Akatsuki. Nếu thế thì mẹ anh ấy và bố mẹ của Kai chắc chắn là anh em của nhau rồi…."
Tôi gật gù nghĩ thầm rồi bỗng thấy buồn cười, thì ra đây là lí do tại sao cô Azumi phải hỏi xem Kai có trong lớp không, chắc là cô ấy sợ hắn ta tức lên, chém cho cô mấy phát thì xong.
- Khoan đã thưa sensei, em còn muốn hỏi một điều _ một cậu bạn có mái đầu vuốt keo đen bóng đột nhiên đứng dậy hỏi.
- Em muốn hỏi gì vậy Ban?_ Cô Azumi khẽ cười hỏi.
- Thưa sensei, em nghe nói là nguyên nhân gây ra cuộc chiến tranh của hai gia tộc thuần chủng này có liên quan đến một loại hoa, có đúng thế không ạ?_ Cậu bạn đầu vuốt keo tiếp tục hỏi.
- Cái này, em nghe ở đâu vậy, chuyện này không phải chuyện đùa đâu, dù biết tôi cũng không thể nói cho các em biết được, vì nó không thuộc phạm vi môn Lịch sử_ Cô Azumi khẽ nhíu mày nói.
- Cô ơi, kể đi, kể đi mà…
Những tiếng kêu thống thiết của lũ học viên bên dưới vang lên nghe như tiếng những oan hồn đòi mạng. Cô Azumi, khẽ nhăn mặt nhìn những đôi mắt cún con long lanh của lũ trẻ bên dưới thở dài nói:
- Không được, cô không thể kể cho các em nghe được, đây là môn lịch sử chứ không phải môn sinh học
- Cô ơ…iii_ Lũ học viên bên dưới (bao gồm cả tôi) lại kéo dài giọng, ngước khuôn mặt chạy xệ như sắp mếu của mình lên nhìn cô Azumi, khiến cô động lòng, khẽ chép miệng thở dài nhăn trán suy nghĩ một lúc lâu sau rồi nói:
- Thôi được, cô chỉ biết một chút thôi, loài hoa đó có tên là pureblood, xuất phát từ người Hi Lạp cổ đại, nghe nói nó được tạo ra từ chính máu và xương thịt của ông tổ vampire trên hành tinh này, nó có màu đen tuyền giống màu máu của vampire, 5 cánh úp lại trông giống một bông hoa tuylip, dòng nhựa đang chảy trong người nó chính là dòng máu thuần chủng nguyên thủy nhất có độ độc cực mạnh.
Cô Azumi dừng lại, khẽ ngó quanh quất một hồi rồi tiếp tục nói:
- Nó được xem như biểu tượng của dòng thuần chủng, trong tư dinh của các gia tộc này loài hoa pureblood được trồng ở các nơi linh thiêng nhất, hàng ngày đều được tưới máu của thuần chủng để duy trì sự sống. Nó còn được xem là loại thuốc hữu hiệu nhất của vam thuần chủng nhưng...
- Nhưng sao hả cô ?
- Ừm nhưng nó lại là thứ thuốc độc kinh khủng nhất đối với các vampire khác, nếu ăn phải nó, chúng ta sẽ phải chết đau đớn, trong tích tắc thân xác sẽ hóa thành tro.
Cô Azumi khẽ nói trên trán toát cả mồ hôi hột, khuôn mặt hơi xanh, không hiểu sao lúc đó, đôi chân tôi lại tự động đứng dậy, lấy hết dũng khí tôi hỏi nhỏ:
- Thưa sensei?
- Sao vậy em?_ Cô Azumi và tất cả các vam khác đều nhất loạt quay ra nhìn tôi.
- Em muốn hỏi, nếu những vampire lai mang trong mình một nửa dòng máu thuần chủng khi ăn phải loài hoa đó có làm sao không ạ?
Cô Azumi nhìn tôi khẽ gật đầu khoát tay ra hiệu cho tôi ngồi xuống từ tốn nói tiếp:
- Đối với các vam có một nửa máu thuần trong người khi nuốt phải Pureblood sẽ không chết ngay mà phải hôn mê từ một dến hai tháng, nếu không có biện pháp chữa trị kịp thời cũng sẽ không thể sống nổi, nhưng theo như những gì mà tôi đã biết thì chưa có phương thức nào có thể chống lại loài hoa độc này….
- Thế lí do tại sao nó lại là nguyên nhân gây ra chiến tranh của hai tộc Hondo và Akatsuki vậy sampai?_ một vài tiếng nói từ dưới vọng lên.
- Hừm….cái này thì tôi cũng không rõ, có lẽ chỉ những người sống lâu đời trong hai tộc đó mới có thể biết thôi_ Cô Azumi khẽ nhíu mày nói.
Leng keng…leng keng…
Đúng lúc ấy tiếng chuông báo hết h vang lên, cô Azumi khẽ gật đầu với cả lớp rồi nhanh chóng xách cặp đi ra ngoài.
Đang trong tâm trạng rối bời vì những điều vừa nghe được trong buổi học hôm nay tôi chợt giật mình khi thấy khuôn mắt dịu dàng của Mika đang kề sát mặt.
- Ủa? Mika sao vậy?_ tôi ú ớ kêu lên.
- Yume, tôi nhờ cậu một việc được không? Vừa nãy cô Azumi có bảo tôi đưa tập hồ sơ này cho thầy Mori là giáo viên của khu A, nhưng giờ tôi lại phải đi xin chữ kí của cô Momo dạy sinh nên không thể đi được, cậu giúp tôi nhé?
- Ừm được thôi_ tôi gật đầu mỉm cười cầm tập hồ sơ, kéo cao cổ áo, bước ra ngoài.
Dãy nhà khu A hôm nay đột nhiên lại ít đèn điện, bóng tối bao trùm khắp nơi, tiếng gió rít cùng cơn lạnh thấu xương khiến tôi khẽ rùng mình, cảm giác như có ai đó đang đi theo tôi vậy tôi sợ hãi nghĩ rồi…đột nhiên:
_ BỐP…_một âm thanh ròn tan vang lên.
Tôi cảm thấy đầu óc choáng váng, mặt đất như tối sầm lại, tôi đau đớn đưa tay lên sờ đầu trong vô thức rồi ngất lịm đi.
============================================
[i]* sensei: Trong tiếng Nhật dùng để gọi các thầy cô giáo[/i]
Chương 22
[i]* Chú thích:
Sa-ma: Từ ngữ tôn kính dùng để gọi bề trên.
Sempai: Từ dùng để gọi đàn anh.
Kun : Từ dùng để gọi một cậu bạn trai (vd Kai - kun )[/i]
----------------------------------------
Trên nền tuyết lạnh cô đơn, máu và nước mắt của em cứ tuôn rơi, em chờ anh đến, em ước được nắm lấy bàn tay anh lúc này mong mỏi, khắc khoải, từng giây, từng phút nhưng sao…anh không đến
---------------------------------------
_ÀO…_ một dòng nước lạnh đột ngột xả xuống mặt khiến tôi rùng mình, khẽ cựa quậy, cảm thấy toàn thân đau buốt, tay chân không cử động nổi, cả khuôn mặt tôi gần như bị đóng băng.
- Còn không chịu dậy?_ Đang trong cơn mê man chợt tôi giật mình khi nghe thấy một giọng nữ cao vút đột nhiên vang lên, liền sau đó là một cú đạp thật mạnh vào bụng khiến tôi tối tăm mặt mày.
Dù đau đến ứa nước mắt nhưng tôi vẫn cắn răng để không bật khóc khẽ hé mắt ra nhìn, định đứng dậy nhưng không nổi, toàn thân đã bị dây gai quấn chặt, trên người chỉ còn độc chiếc áo cánh trắng mỏng manh, hai cánh tay tôi bị gai đâm vào máu tứa ra thấm sang chiếc áo trắng.
Tôi cắn răng cố nén đau ngước lên nhìn, đập vào mắt tôi là những gương mặt lạnh lùng, vô cảm, sự ghét bỏ, khinh bỉ thể hiện rõ trong đôi mắt của họ.
- Rima sa-ma, giờ tính sao đây? Chị định làm gì con nhỏ này?
- Cứ bình tĩnh._ một giọng nói nhẹ nhàng nhưng cực kì thâm hiểm vang lên, nhanh như chớp một cô gái có mái tóc dài và đôi mắt màu xanh nước biển xuất hiện ở ngay bên cạnh tôi, ả nắm tóc tôi dựng dậy, rồi dùng đôi mắt xanh quyến rũ của mình nhìn tôi chằm chằm mỉm cười gian ác hỏi:
- Ngươi có biết chiều hôm nay mình vừa làm chuyện gì không?
Tôi thở hổn hển, cố gắng để không òa lên khóc vì đau, mấp máy môi nói:
- Chị… là ai? Sao tự dưng lại bắt tôi ra đây?
- Ta là ai ư? Điều này ngươi không cần biết. chỉ cần người không quên một điều rằng đừng có bén mảng đến gần Tooya sempai .
- Anh Tooya??_ Tôi ngạc nhiên kêu lên.
_ BỐP..._ một cái tát nháng lửa đột nhiên giáng xuống khuôn mặt tôi, cô nàng mắt xanh nheo mắt cay độc, gằn giọng nói:
- Tên của anh ấy là thứ để cho ngươi có thể thoải mái gọi ư, đồ cấp C láo toét.
- Vậy ra chị đưa tôi đến đây là vì anh Tooya?_ Tôi cắn răng hỏi.
- Hừ, một con bé cấp C mà dám ôm anh ấy, ngươi có biết thân phận của mình là gì không hả?
- Phì, ha ha…._ tôi hơi ngớ người ra một lát rồi khẽ bật cười khan, cảm thấy chuyện này thật điên rồ.
- Ngươi cười cái gì? Dám coi lời nói của ta như một trò đùa à?_ Ả gằn giọng nói, đôi mắt khẽ ánh lên tia lửa giận.
- Tôi cười vì hóa ra một vampire thuần chủng như chị cũng thật hèn hạ, ghen tuông và đánh người một cách vô cớ, vì lí do gì mà chị nghĩ rằng một vampire cấp C như tôi thì không thể đến gần các vampire thuần chủng.
- Ha ha, ngươi thú vị hơn ta tưởng đấy, chết đến nơi rồi còn mạnh miệng.Ta nghĩ người đừng có ôm mơ mộng nhiều, đối với anh Tooya, ngươi chỉ là một con nhỏ thấp hèn thôi.
- Nếu đúng thế thật thì đối với tôi chị cũng chẳng khác gì chỉ là một bà chằn thấp hèn_ tôi cười khẩy đáp lại.
- Ngươi…Tốt thôi, nếu như đã muốn thì ta sẽ cho ngươi nếm mùi đau khổ.
Ả buông tay ra khỏi tóc tóc, hất mạnh tôi xuống nền tuyết rồi nhẹ nhàng đứng dậy khẽ gật đầu nói với những vampire bên cạnh là tay chân của mình:
- Xử nó đi.
- Vâng ạ!_ những tiếng dạ ran vang lên rồi ngay sau đó họ vây quanh tôi, ra sức đánh đập tôi, mồm liên tục c-h-ử-i rủa như để hả cơn giận.
- Cho mày chết, cho mày chết.
- Đồ vam C láo toét
.
.
Những cú đập, cú đá cứ liên tiếp dội xuống người tôi, những cây doi gai được vung lên thi nhau quất xuống, khiến da thịt tôi tứa máu, đau đến độ thấu xương, nước mắt và máu hòa làm một rơi xuống nền tuyết trắng tinh khôi.
Tôi nằm co quắp như một con tôm, hứng chịu những đòn roi giáng xuống cơ thể mình, cảm thấy toàn thân như bốc cháy, nền tuyết trắng nay đã bị nhuốm máu, cái lạnh cắt da như cứa sâu vào vết thương.
Đến lúc tưởng chừng như tôi không thể chịu nổi được nữa thì một giọng nói đột nhiên vang lên.
- Dừng lại…
Những cú đập cú đá và chiếc roi gai đang liên tiếp giáng xuống người tôi chợt khựng lại. Tôi như người mất hết tri giác, đau đớn ngất đi.
--------------------------------------------------------------
Rima nhìn cô gái vừa bước đến xẵng giọng hỏi:
- Ngươi đến đây làm gì? Không phải nhiệm vụ của ngươi xong rồi sao Mika Hintana?
- Xin chị hãy dừng lại, hành hạ cậu ta như thế là đủ rồi, nếu còn đánh tiếp sẽ gây ra án mạng đấy.
- Ồ, gì đây? Hối hận à? Ban đầu chính ai là người đã mạnh miệng bảo ta phải xử con nhỏ đó thật nặng tay vào? Bây h sao lại quay ra mèo khóc chuột vậy?_ Rima kéo dài giọng nhếch mép khinh bỉ nói.
- Không phải…chỉ là tôi không muốn chị làm quá lố thôi_ Mika lúng túng nhìn dáng người dính đầy máu đang nằm co quắp trên nền tuyết lạnh nói.
- Hừ, không cần ngươi nhắc, miễn con nhỏ đó không chết là được, đừng nhiều lời. Nếu thấy hối hận thì ngay từ đầu đừng giúp ta có phải hơn không?_ Rima nhướn mày nói.
- Tôi không hối hận, vì Kai tôi có thể làm mọi thứ, kể cả việc phải loại bỏ người bạn của mình_ Mika cứng rắn nói.
- Tốt, nếu thế thì ngươi không nên can dự vào chuyện ta xử nhỏ đó như thế nào nữa, chẳng lẽ ngươi muốn con nhỏ này cướp mất Akatsuki của ngươi?
- Không, không bao giờ._ Mika vội lắc đầu quầy quậy nói.
- Ha ha, phải như thế chứ, ngươi thật giống ta đấy, thôi ngươi đi đi.
Mika gật đầu, cúi chào cô gái thuần chủng rồi nhìn Yume lần cuối khẽ thì thầm:
- Không phải lỗi của tôi, là do cậu tự chuốc lấy, tôi sẽ không xin lỗi cậu đâu.
Xong cô quay đầu bỏ đi thẳng mặc cho dáng người nhỏ bé đang nằm quằn quại trên tuyết chờ mong một ai đến cứu.
-------------------------------------------------------------
_ ÀO…_ một dòng nước lạnh ngắt lại vô tình xả xuống người tôi, toàn thân tôi bị nước làm cho đông cứng lại, tôi cắn răng cố mấp máy môi, mở mí mắt nặng trịch ra nhìn , khuôn mặt lạnh lùng của ả thuần chủng đập vào mắt khiến toàn thân tôi đau đớn.
- Sao hả? có đau không? Đây mới chỉ là đòn cảnh cáo thôi đấy, nếu ngươi mà còn dám đến gần anh Tooya thì tôi sẽ cho ngươi nuốt hoa Pureblood của nhà Ôatsu đấy.
Tôi căm phẫn nhìn cô ả, nhưng không thể thốt lên lời, cả người đã mất hết sức lực, đau đau quá.
Cô ả nhìn dáng vẻ bất lực của tôi, cười khẩy rồi quay sang đám tay chân lạnh lùng nói:
- Tránh ra.
Đợi khi đám đàn em tản ra xa, cô ta khẽ hất đầu, vung tay lên, dùng sức mạnh của mình tạo ra trên nền tuyết một cái lỗ rồi hả hê nói:
- Vất con nhỏ xuống đó rồi lấp tuyết lại, chỉ để chừa phần thân và đầu, nhanh.
Đám vam tay chân dạ ran vâng lời rồi kéo đến xốc tôi dậy và vất xuống cái hố lạnh lẽo, sau đó chúng thi nhau lấp tuyết lại cho đến khi chỉ còn chừa phần thân và đầu của tôi nổi lên rồi mới hả hê bỏ đi để lại những tràng cười khả ố.
.
.
Toàn thân tôi đông cứng lại vì cái lạnh trong trời mùa đông giá rét, tuyết trắng rơi ngày càng dầy, tuyết không có mùi sao tôi lại ngửi thấy mùi máu, tuyết trắng xóa sao tôi lại thấy nó có màu đỏ, phải chăng tôi đang bị ảo giác.
Từng cơn gió lạnh cứ thi nhau quất vào người tôi như những đợt roi mây luân hồi.
Cả người tôi tê cứng, muốn mấp máy môi gọi người đến cứu nhưng không thể, tôi bất lực nhìn những bông tuyết lặng lẽ rơi, nước mắt nóng hổi tuôn trào…có ai, có ai đến cứu tôi không?
"Trời thật lạnh…
Tuyết…trắng tinh khôi.
Sao nó lại trắng đến thế?
Thứ tuyết này là gì?
Tuyết không thể đỏ…
Vậy thì tất cả màu đỏ này…đến từ đâu?"
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
10 chương