Trường học Vampire

Chương 5 : - 13

Trường học Vampire - Chương 11 - 12 - 13 Chương 11   _ RẦM… Tôi không kịp phản ứng gì ngoài việc kêu thét lên, cả người bay vào bàn tiệc bên cạnh, chén đĩa, li rượu để trên bàn vỡ tan tành, những mảnh thủy tinh sắc nhọn thi nhau cắm vào chân vào tay tôi, máu tứa ra xối xả, bộ đồng phục trắng lấm lem máu. Mọi người xung đều bàng hoàng, sợ hãi, người nào cũng vội vã bịt chặt mũi lại, cố nín thở và đứng tản ra, không ai dám đến gần tôi cả. Toru nhìn trân trân nhìn vào cảnh tượng đang diễn ra trước mắt rồi vội vã chạy đến bên cạnh tôi, ngó những vết thương trên người tôi, òa khóc nức nở: - Huhuhu Yume ơi….tôi xin lỗi, tất cả cũng chỉ tại tôi..huhuhu phải làm sao đây? Làm sao đây, máu chảy nhiều quá..huhuhu…. Tôi đau đến mất cảm giác, cả người như bị tê liệt, cố gắng chống bàn tay không bị thương của mình xuống và ngồi dậy, nhìn Toru cười yếu ớt: - Không sao đâu, cậu đừng lo, những vết thương này có là gì đối với một vampire. - Còn nói không sao…cậu đang chảy rất nhiều máu kìa…huhuhu, tất cả cũng chỉ tại tôi bất cẩn, tôi vô dụng, tại sao tôi lại làm đổ rượu vào giầy của Hajim sa-ma chứ…huhuhu._ Toru nói trong tiếng nấc, rồi dùng tay tự đánh vào mình. - Sao lại trách cậu, muốn trách thì phải trách xã hội vampire quá bất công, đã để cho những tên hèn hạ như hắn chà đạp lên chúng ta_ tôi giữ lấy tay Toru cứng rắn nói rồi quay ra nhìn thẳng vào mắt hắn không hề e sợ. Thấy vậy Hajim tức giận nhìn tôi trừng trừng, rồi ngay lập tức sải bước đến chỗ tôi bị ngã. - Tránh ra…_ hắn hét lên rồi thô bạo hất Toru sang một bên, ngồi xuống bên cạnh tôi, bóp thật mạnh cằm tôi hất lên nói: - Giỏi lắm, chết đến nơi rồi mà còn mạnh miệng. Tôi cắn thật chặt môi, bàn tay nắm chặt một miếng thủy tinh, trừng trừng nhìn hắn, rồi nhân lúc hắn không để ý, tôi dùng chút sức lực cuối cùng vung tay lên định đâm thẳng miếng thủy tinh vào người hắn, nhưng tiếc là đã bị hắn phát hiện ra và nhanh như chớp hất mạnh mảnh thủy tinh vỡ trên tay tôi khiến nó văng ra xa. - Cô nghĩ mình có thể làm gì được tôi trong cái bộ dạng này…. Hắn ta gằn giọng nói rồi cầm lấy bàn tay bị thương của tôi, khẽ liếm máu trên đó, đôi mắt đỏ au lộ rõ vẻ ham muốn tột cùng. Tôi sợ hãi thở hổn hển, muốn đẩy hắn ra nhưng không thể, tay và chân tôi đều không thể cử động nổi, đúng vào lúc ấy, đột nhiên có tiếng nói vang lên ở đằng sau: - Hajim, cậu đang làm gì vậy? Nghe thấy tiếng nói, Hajim vội dừng lại, quay người ra nhìn, tôi thấy vai hắn run lên bần bật.  May quá…Tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm, liếc mắt nhìn người vừa phát ra tiếng nói. Đúng lúc ấy, người kia cũng quay ra nhìn tôi, đôi mắt đen huyền đẹp như pha lê ánh lên sự đau đớn, xót xa. Dù đau nhưng tôi vẫn cố mỉm cười lẩm bẩm trước khi ngã xuống vì mất quá nhiều máu: " Là anh ấy… may quá, mình được cứu rồi" Nhanh như cắt, Tooya đã xuất hiện ở ngay bên cạnh tôi, dịu dàng lau đi vệt máu trên mặt tôi lo lắng hỏi: - Em không sao chứ? - Vân..g em không sao, chỉ hơi đau chút thôi, anh đừng bận tâm…. - Ừm…vậy em nằm đây chờ ta, ta phải đi giải quyết một số chuyện đã_ anh ấy dịu dàng nói rồi quay sang Toru_ Em hãy chăm sóc cho Yume nhé. Sau đó Tooya sempai nhẹ nhàng đứng dậy khẽ ngoắc tay ra hiệu cho Hajim lại gần, hắn ta nhìn Tooya bằng đôi mắt lấm lét sợ hãi, từ từ bước đến rồi vội vàng cầu xin: - Anh Tooya, em sai rồi, xin anh hãy tha thứ cho em…. Đôi mắt của Tooya khẽ ánh lên tia lửa giận dữ, anh ấy nhẹ nhàng đi đến bên Hajim từ tốn nói: - Không cần phải sợ hãi thế đâu, ta nghĩ mình sẽ không làm cậu bị thương… - Dạ! Em cảm ơn anh…_ Hắn ta rối rít cảm ơn, cười phào nhẹ nhõm - …Bởi vì ngay lúc này đây, ta sẽ GIẾT cậu…._ Tooya nói nốt câu rồi ngay lập tức dùng tay tạt một cú thật mạnh vào mặt Hajim khiến cả người hắn bắn văng vào tường… Mọi người xung quanh đều bàng hoàng trước cảnh tượng trước mắt, ai nấy đều sợ hãi đến không thốt lên lời. Tôi nắm thật chặt tay mấp máy môi muốn gọi anh Tooya nhưng không tài nào thốt lên lời….đột nhiên có một vòng tay nhẹ nhàng nhấc bổng tôi lên, mùi hoa anh đào thơm thoang thoảng.  Tôi mệt mỏi hé mắt ra nhìn, là Kai…Ủa? lẽ nào tôi bị ảo giác, nhưng mái tóc màu bạc đầy ma mị đó, khuôn mặt đẹp như tranh đó không thể lẫn vào đâu được, nhưng…nhưng sao hắn lại xuất hiện ở đây? Lại còn bế tôi nữa chứ.  Trong phút chốc, tim tôi bỗng đập thình thịch, mặt đỏ cả lên, tay nắm chặt lấy vạt áo hắn lắp bắp nói: - Cậ..u sao..lại? - Đừng hiểu lầm, chẳng qua là tôi muốn nhanh chóng tống khứ cô vào bệnh xá thôi. Mùi máu của cô xộc ra khiến tôi không tài nào nuốt nổi cơm_ hắn lạnh lùng cau có nói, rồi tiếp tục lướt đi. Haiz cái giọng nói đang ghét này thì đúng là của hắn rồi, nhưng thôi lúc này tôi chẳng rảnh mà đôi co với hắn….đau quá, tôi nghĩ rồi buông thõng bàn tay, mệt mỏi ngất đi trong vòng tay lạnh lẽo của Kai…     Chương 12   Tôi cựa mình thức dậy, mùi ete xộc vào mũi khiến tôi có cảm giác đắng họng, chỗ vừa bị mảnh thủy tinh cứa vào đau nhói. - Ui..da_ tôi kêu lên khe khẽ rồi cựa mình trở dậy, chợt tôi phát hoảng khi thấy một người con trai đang ngồi bên cạnh giường mình, ngủ ngon lành.  - Anh Tooya._ tôi nhíu mày nhìn rồi khẽ bật thốt lên. Tooya đang ngồi trên chiếc ghế đệm đặt sát giường tôi, hai chân bắt chéo, tay vòng trước ngực. Dáng người đĩnh đạc không tỏ vẻ gì là đang ngủ gật, nhưng đôi mắt anh ấy lại khẽ nhắm hờ.  - Đẹp quá…_ Tôi ngẩn người say sưa ngắm nghía khuôn mặt đẹp tựa như hoa ấy rồi không kiềm chế được khẽ kêu lên. Sống mũi cao, thanh tú, lông mi dài và dầy che phủ cả quầng mắt, lông mày đẹp như được kẻ chỉ. Người con trai trước mặt tôi mang một vẻ đẹp siêu phàm thoát tục và khó cưỡng lại. - Em nhìn đủ chưa?_ Tiếng nói trầm ấm đột nhiên vang lên khiến tôi giật mình, suýt ngã lộn tùng phèo, vội đưa tay lên trước ngực chặn lấy trái tim. Tooya từ từ mở mắt liếc nhìn tôi, nở nụ cười dịu dàng ấm áp.  AAAAAAA…Ngại chết đi được, tôi nhăn nhó nghĩ thầm rồi vội vã phân bua: - Em đâu có nhìn anh, em nhìn con chim ngoài kia ấy chứ_ tôi nói rồi chỉ tay ra bên ngoài. - Ừm,Ta biết, ta cũng đâu có nói là em nhìn ta, sao chưa chi đã vội khai thế?.. ha ha._ Tooya nhìn tôi bật cười nói. - Anh…anh…_ tôi tức tối kêu lên, vung tay quật mạnh vào không khí nhưng…. - Ui da_ tôi bật kêu lên rồi vội ôm lấy cánh tay của mình, khuôn mặt lộ rõ vẻ đau đớn. Thấy vậy Tooya vội đứng bật dậy, ngồi xuống bên cạnh tôi, cầm tay tôi lên lo lắng hỏi: - Em sao vậy, có đau lắm không? Nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của anh ấy, không hiểu sao tôi thấy có cảm giác rất thân thuộc. Giống như trước đây tôi đã từng được thấy khuôn mặt này rồi Tôi nghĩ thầm rồi cắn môi cố nén đau, lè lưỡi nói: - Em đùa anh đấy, chẳng đau chút nào cả hì hì…. Không ngờ câu nói đùa của tôi lại khiến Tooya bực mình, anh ấy nhìn tôi chằm chằm khẽ nhíu mày tức giận nói: - Đừng có nói dối, đau lắm đúng không? Sao em lúc nào cũng bất cẩn thế? Em có biết một vampire mà bị mất nhiều máu sẽ nguy hiểm như thế nào không? - Hì hì…Không sao đâu, em luôn như thế mà, đối với em mà nói việc bị ngã và chảy máu là chuyện xảy ra như cơm bữa thôi_Tôi cười lấp lửng nói. - Đừng có nói một cách xuề xòa như vậy, nếu như hôm nay không được băng bó kịp thời thì có lẽ ta đã phải cho em hút máu để giữ mạng rồi. Không hiểu sao em lại không thể nào ngồi im một chỗ được, lúc nào cũng gặp phải những nguy hiểm không đáng có…_ Anh Tooya nghiêm khắc nhắc nhở. Tôi nhìn khuôn mặt lạnh te của anh ấy, vừa sợ vừa khó hiểu. Vội nuốt nước bọt ừng ực, rụt rè hỏi: - Anh Tooya…anh đang giận sao? Tooya quay lại nhìn khuôn mặt lo sợ của tôi, khẽ thở hắt ra một cái rồi dịu dàng nói: - Thôi, em nằm nghỉ đi, ta sẽ ra bảo y tá thay băng tay cho. Máu thấm ra rồi kìa. Nói đoạn anh ấy nhanh chân sải bước về phía cửa, để tôi ở lại với một mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu: Sao anh ấy lại lo lắng cho tôi vậy nhỉ? Rõ ràng tôi và anh ấy mới chỉ gặp nhau chưa được bao lâu, tại sao lại nghĩ cho tôi nhiều đến thế? Còn nữa, tại sao khi nhìn thấy anh ấy tôi lại có cảm giác rất thân quen vậy nhỉ?  "Rốt cuộc thì anh có quan hệ gì với em vậy Tooya...?? " ----------------------------------------------- _BỊCH_ ui da… - Sao vậy Yume? Chảy máu rồi kìa, đau lắm phải không? - Huhuhu…anh Tooya ơi, Yume đau quá…huhuhu… - Anh đã bảo rồi mà, sao em cứ thích chạy nhảy linh tinh thế? Ngồi yên một chỗ bên cạnh anh không được sao? - Không. Ngồi im một chỗ chán lắm chả khác nào con búp bê cả.  - Vậy…em làm con búp bê của riêng anh không được sao? - Búp bê…của riêng anh? - Ừ…riêng anh mà thôi. ---------------------------------------------------- - Vẫn biết suy nghĩ đó là ích kỉ, nhưng ta vẫn muốn em mãi là con búp bê nhỏ của riêng ta, để ta có thể giữ em trong vòng tay của mình mãi mãi. Vì sao em luôn khiến ta bất an vậy Yume, 10 năm trước và cả bây giờ vẫn luôn như vậy…     Chương : 13   Ánh nắng mặt trời bên ngoài chiếu vào qua khe cửa khiến tôi giật mình tỉnh giấc. Hiện tại trong bệnh xá chỉ còn mình tôi. Toru và Mika có lẽ cũng đã về kí túc xá để ngủ rồi. Cô đơn quá…. Tôi buồn bã nghĩ rồi với tay lấy cái nạng cố gắng tập đi cho quen. Sau một hồi vật vã với cái chân đau, tôi chống nạng đi đến bên cửa sổ và mở toang nó ra. Ánh nắng ban mai cùng làn gió dịu dàng mang hơi thở của thiên nhiên phả vào mặt khiến tôi khoan khoái dễ chịu hít một hơi thật sâu rồi hướng mắt xuống khuôn viên sau bệnh xá ngắm cảnh, chợt tôi giật mình reo lên: - A…súng trắng_ Tôi cố nhoài người ra ngoài để ngắm. Trên dòng suối nhỏ chạy dọc trong khuôn viên, những bông súng trắng nở rộ, màu trắng mộc mạc tinh khiết của nó khiến tôi mê mẩn khẽ kêu lên thích thú: - Đẹp dã man…chẹp.. mình phải ngắt một bông mới được. (ý thức bảo vệ môi trường chỉ bằng con ruồi) Tôi chép miệng, suy nghĩ một hồi rồi mím môi quyết tâm chinh phục những bông sung trắng.  Tôi chống nạng mở cửa lò dò bước ra ngoài, cố gắng đi thật nhẹ để không bị phát hiện ra là mình đang trốn trại xí lộn trốn bệnh (híc).  Sau gần chục phút vật vã với cái chân chết tiệt, cuối cùng tôi cũng đã dừng chân trước con suối nhỏ và đứng đó ngẩn ngơ ngắm nhìn vẻ đẹp của thiên nhiên.  Màu trắng tinh khiết của những bông súng nổi bật trên nền lá xanh trong đập vào mắt khiến đầu óc tôi mụ mẫm, cảm thấy trong người tràn trề nhựa sống. Quên cả mệt mỏi nhanh chóng đi đến bên dòng suối ngồi thụp xuống, vươn tay cố với lấy bông hoa. Nhưng hỡi ôi cánh tay tôi quá ngắn không tài nào với tới được dù là bông hoa gần nhất. Tôi cay đắng than thầm rồi mím môi vừa đọc ca dao (tự chế) vừa vươn tay cố với hoa: - Súng ơi, súng ởi, súng ời Súng cho ta vặt ta mời súng ăn… Không hiểu bông súng có biết tiếng người không mà sau khi nghe tôi hát ca dao nó liền ngoan ngoãn vâng lời để cho tôi cắt cổ. Nhìn bông súng nằm gọn trong tay mình tôi sung sướng giơ hai tay lên reo hò ầm ĩ, tiện thể…ném luôn cái nạng xuống suối (sặc). _BÕM_ âm thanh trong trẻo này vang lên khiến tôi đờ đẫn cả người. - OMG…_ Tôi hoảng kinh kêu lên rồi vội vàng vất bông hoa súng sang một bên nhòm xuống dòng suối trong vắt nhìn cái nạng giờ đã xa mãi xa. Tôi cắn răng lỗ lực kéo nó trở lại, nhưng vô ích. Cuối cùng quá uất ức tôi ngồi bệt xuống kêu lên thống thiết: - Đen gì thì cũng phải có mức độ thôi chứ, bất công quá ông trời ơi! Giờ thì mình đi về phòng bằng cách nào đây..huhuhuhu… Đang trong cơn đau khổ vật vã, chợt tôi nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên ở phía sau: - Ngu ngốc… Tôi giật mình cắn cả vào lưỡi, tim suýt vọt ra ngoài. Đau đớn đến độ nước mắt tuôn trào vội quay đầu lại để tìm ra cái kẻ láo toét nào giữa thanh thiên bạch nhật dám hù dọa con gái nhà lành. Nhưng ngó nghiêng một hồi lâu mà vẫn chẳng thấy ai. Tôi bắt đầu cảm thấy rờn rợn, dù là một vampire chính cống nhưng tôi vẫn sợ ma lắm. Con ma ở thế giới vampire chắc còn kinh dị ở thế giới người nhiều. Tôi nghĩ mà trong đầu đã vẽ ra những hình ảnh đáng sợ. - Đừng có diễn cái bộ mặt cá chết trôi ấy nữa, trong ngu lắm…. Lại là cái giọng đáng ghét ấy, lần này thì tôi không kiềm chế được kêu lên: - Này..con ma kia, tao không rảnh để đùa với mày đâu nhé, biến đi trước khi tao cho ăn tỏi và nhốt mày trong cái thánh giá. _Phụp…_ ngay khi giọng nói oanh vàng thỏ thẻ của tôi vang lên, con ma đó từ trên cây nhảy phụp xuống, tôi giật mình sợ hãi kêu thét lên: - Á….Ông ma ơi, ông tha cho con, con biết lỗi rồi, huhuhu. - Cô có bị điên không đấy? Ai là ma ở đây hở con nhỏ kia??_ một giọng nói lạnh lùng pha chút tức giận vang lên. Tôi vội nuốt nước bọt ừng ực, ngẩng mặt lên nhìn, lại cắn phải lưỡi lần nữa ú ớ nói: - Ủa, K..ai sao cậu lại…. - Đừng có nhìn tôi bằng cái mặt ngu ngốc ấy_ hắn lạnh lùng nhíu mày nhìn tôi nói. Tôi mím môi cố kìm lại cơn giận dữ vô biên. Hắn đúng là cái đồ điên có thâm niên, dở từng hơi thở, giường ấm áp có thì không nằm cứ thích đi nằm ngủ trên cây, đã thế rảnh hơi lại đi nhát ma người ta nữa chứ. Bực cả mình, không dưng lại bị mắng là ngu, tức ơi là tức. Tôi cau có nghĩ thầm tức giận định quạt cho hắn một trận lên thân nhưng chợt nhớ ra cái nạng đang ở dưới nước chưa được vớt lên.  "Tay dài thế kia, chắc là với tới được…" tôi nhìn cánh tay của hắn gật gù nghĩ thầm, rồi cố dằn lòng, nở một nụ cười cún con: - Kai này…sẵn đang rảnh, cậu giúp tôi lấy cái nạng lên được không? Tôi nói rồi chỉ tay xuống sòng suối, hắn nhíu mày nhìn tôi rồi lại nhìn cây nạng, nén tiếng thở dài rồi nhanh chóng lướt đến bên cạnh tôi (không phải là ma mới lạ) ngồi xổm xuống nhẹ nhàng với lấy cái nạng dễ như bỡn rồi đưa qua cho tôi. Tôi nhìn hắn thở phào nhẹ nhõm, sung sướng nở một nụ cười khuynh nước đổ thành, nhưng đáp lại nụ cười của tôi, hắn chỉ nhíu mày tỏ vẻ khó chịu. nhìn hắn rồi chẳng biết lấy đâu ra cái dũng khí, mạnh dạn dùng ngón tay trỏ khẽ kéo hai hàng lông mày đang nhíu lại trên mặt hắn dãn ra. Hắn có vẻ ngạc nhiên trước hành động táo bạo của tôi, mặt cứ đần ra trông đến là ngu. Tôi cười hì hì khẽ bỏ tay xuống nói: - Đấy, như thế có phải đẹp không? Lúc nào cũng nhăn nhó, chỉ cần cậu bớt nhăn nhó đi một chút là sẽ đẹp trai chẳng kém anh Tooya đâu. Không ngờ, câu nói vui vẻ của tôi lại khiến hắn nổi giận, tiện tay vất luôn cái nạng ra giữa dòng suối gằn giọng nhìn tôi bực tức nói: - Hừ…nếu vậy thì đi mà bảo anh Tooya của cô lấy nạng cho. Xong hắn đứng phắt dậy, đút tay vào bọc quần lạnh lùng bước thẳng. Tôi thì vẫn chả hiểu gì cả, mặt cứ đần ra hết nhìn hắn rồi nhìn cây nạng dưới nước gào lên uất ức: - Đồ thất đức, cậu làm thế mà xem được à? Có thằng con trai nào như cậu không hả? Đã nhặt lên cho người ta rồi còn ném đi, điên thì cũng phải có mức độ thôi chứ, đồ máu lạnh, quân giết ngươ…. Nhưng tôi chưa kịp nói hết câu thì hắn đã quay phắt người lại, lạnh lùng nhìn tôi bằng đôi mắt tóe lửa, phăng phăng bước đến chỗ tôi…. " Tiêu con rồi" Tôi nhìn hắn hoảng loạn nghĩ thầm rồi run cầm cập lấy tay ôm lấy đầu nhắm tịt mắt lại chuẩn bị tư thế chịu đòn, nhưng mãi một lúc lâu sau mà tôi vẫn không thấy động tĩnh gì cả, chợt…. _ÙM…._nghe tiếng động mạnh tôi giật mình quay đầu lại nhìn, Kai đang nhảy xuống con suối lội ra giữa dòng nhẹ nhàng vớt cây nạng lên rồi ném nó trước mắt tôi, bỏ đi không nói một lời, tôi nhìn theo hắn rồi lại nhìn cây nạng trước mặt khẽ bật thốt lên: - Đúng là đồ kì cục… ----------------------------------------------- - Mình điên thật rồi, không hiểu tại sao mình lại bỏ cả đêm ngồi trên cây chỉ vì lo lắng cho con nhỏ đó…vậy mà cô ta lại còn nói " sẽ đẹp trai chẳng kém anh Tooya" nữa chứ. Bực…bực kinh khủng, muốn đánh một ai đó quá._ Kai vừa đi vừa tức giận nghĩ, khuôn mặt lạnh lùng trở lên cau có, khó coi. ----------------------------------------------- Sau một hồi vất vả cực nhọc, cuối cùng tôi cũng trở về với căn phòng trong bệnh xá trên tay là một bông súng trắng tuyệt đẹp.  Vừa mở cửa bước vào, tôi chợt giật mình khi thấy một người con trai đang ngồi bắc chân trong phòng, giơ hai ngón tay lên mỉm cười thật tươi chào tôi: - Hi, baby my love!!!