Cuối đông, một tia nắng vàng hiếm hoi khẽ xiên qua tán lá tỏa bóng xuống mặt đất lạnh lẽo. Kai nằm trên chiếc ghế ghỗ dưới gốc cây hoa anh đào cổ thụ đang thời kì trổ mầm non. Chiếc bóng của cậu lờ mờ trên mặt đất. Khẽ đưa tay lên môi Kai chợt bật cười, cảm giác như vị ngọt từ nụ hôn ngắn ngủi hôm ấy vẫn còn đọng lại trên đầu lưỡi. … - Quác…quác…quác…_ Một âm thanh chướng tai đột nhiên xuất hiện trong bầu không khí tĩnh lặng. Con quạ đen xấu xí từ đâu bay đến, nó liên tục vỗ cánh bầm bập vào nhau và rít lên nhưng âm thanh chói tai. Kai khẽ nhíu mày tỏ vẻ khó chịu rồi cầm một viên sỏi liệng trúng người con quạ. - ÓE…_ Con quạ rống lên thảm thiết rồi rơi bộp xuống đất, máu từ cổ tuôn ra xối xả. Viên sỏi nhỏ không biết do vô tình hay cố ý đã cắt đứt động mạch của nó. Kai nhìn con quạ đang nằm thoi thóp trên mặt đất, thở hắt ra một cái rồi từ từ đứng dậy lạnh lùng nói: - Ông ra đây đi, không cần phải thăm dò tôi bằng cái thứ xấu xí này đâu. - Hừ…Xem ra ngươi vẫn luôn như vậy, lạnh lùng và tàn nhẫn. Đến con quạ cũng không tha mạng._ Người đàn ông bước ra từ sau thân cây cổ thụ, khuôn mặt như được đúc ra từ một khuôn với Kai, chỉ có điều trên khuôn mặt đó đã điểm vài nếp nhăn và tàn nhan thể hiện rõ sự lão hóa theo thời gian. Đôi mắt dài và sắc lẹm của ông ta ánh lên vẻ gian ác. - Như nhau cả thôi.Tôi nói rồi, tôi sẽ không lương thiện với bất cứ thứ gì liên quan đến ông. - Haha, vẫn là cái thái độ chống đối ngu ngốc ấy. Ta nghĩ ngươi nên hiểu làm như vậy chẳng có ích gì cho ngươi cả, nó sẽ chỉ khiến ngươi thất bại thê thảm hơn mà thôi. - Đừng vòng vo nữa, ông tìm tôi có việc gì nói mau. - Ta đến đây chẳng phải vì thương nhớ gì ngươi đâu. Chỉ là vì ta với trách nhiệm của một phó chủ tịch hội đồng vampire đến nhắc nhở ngươi đừng có hành động khinh suất nữa. Có phải người vừa mới ra tay hạ sát một vampire cấp E không?_ Ông Kotoshi lạnh lùng hỏi, đôi mắt đen khẽ nheo lại. - Trừ khử loại cặn bã của xã hội đó thì có gì là sai?_ Kai nhướn mày hỏi lại. - Không sai nhưng cũng không được phép, trừ khi ngươi là người của hội đồng vampire, nếu không ngươi không có quyền được tự do sinh sát như thế. - Ra vậy. Nếu thế thì bắt tôi đi, tôi không chống cự đâu. Dù sao thì tôi cũng đang háo hức muốn được ăn cơm tù của hội đồng vampire các ông._ Kai nói với vẻ bất cần. - Yên tâm đi, ngươi sẽ không bị bắt hay xử phạt gì đâu. Vì đây là lần đầu tiên lại rơi vào trường hợp bất đắc dĩ nên ngươi chỉ bị nhắc nhở thôi. Nhưng nếu còn có lần sau thì chắc chắn ta sẽ là người đầu tiên giao nộp ngươi cho hội đồng vampire tối cao. Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi như vậy thôi. Tốt nhất là đừng có làm gì để xấu mặt ta. Kotoshi lạnh nhạt nói rồi quay đầu định bỏ đi. Nhìn theo bóng người cha độc ác và đầy thủ đoạn của mình, Kai không kiềm được lòng lên tiếng hỏi giật lại: - Giết một vampire cấp E đã phải vào tù vậy thì một người đang tâm giết chính vợ mình sẽ bị xử phạt như thế nào? Nghe câu hỏi của thằng con trai bất hiếu, ông Kotoshi giật mình quay đầu lại nghi hoặc hỏi: - Ngươi nói thế là có ý gì? Giết vợ mình là sao? - Điều này người rõ nhất là ông mới phải. Có đúng không ông Kotoshi Akatsuki? - Đừng có ăn nói linh tinh, đây không phải là chuyện cho một thẳng trẻ người non dạ như ngươi phát ngôn linh tinh đâu._ Kotoshi lạnh lùng quát. Kai nhìn người cha ruột của mình, cay đắng nói: - Ông vẫn như vậy, luôn cho rằng mình một tay che cả bầu trời coi những người khác chỉ là lũ vô dụng. Nhưng ông đã nhầm, ông có thể che mắt được ai chứ không che mắt nổi tôi đâu. Những việc làm xấu xa bỉ ổi của ông từ lâu tôi đã nhìn thấu. - Câm mồm, đồ con bất hiếu, sao ngươi có thể ăn nói như vậy với cha mình hả?_ Kotoshi nghiến răng hét lên, đôi mắt đỏ ngầu long sòng sọc. - Những gì tôi nói đều là sự thật. Cái ngày của 10 năm về trước ấy. Ngày mà ông tiễn mẹ tôi "đi", tôi đã nhìn thấy tất cả. Những gì ông đã làm ngày hôm đó cả đời này tôi cũng không quên. - Ngươi…ngươi…cấm nói bậy. - Haha, nói bậy? Được thôi, vậy tôi hỏi ông mẹ tôi đang ở đâu?_ Kai bật cười khan cay đắng hỏi. - Mẹ ngươi…Bà ta còn ở đâu được chứ. Chắc chắn là đang hạnh phúc ở thế giới con người rồi._ Kotoshi nheo mắt thản nhiên nói. - Im ngay…Đồ nói dối_ Kai bật hét lên giận dữ_ Đến giờ này mà ông vẫn còn có thể đang tâm đổ hết mọi tội lỗi cho mẹ tôi sao? Hạnh phúc ư? Phải rồi, có lẽ giờ này bà ấy đang hạnh phúc ở trên thiên đàng đấy. Một người cả đời dành hết tình yêu cho ông thì làm sao có thể bỏ đi theo con người được chứ? Sự thật là bà ấy chưa từng phản bội ông, phản bội gia tộc. Người ngoại tình người phản bội ở đây chính là ông… Kai gằn giọng nói rồi chỉ thẳng tay vào mặt Kotoshi.Sự giẫn dữ của cậu khiến cây cối xung quanh bị đóng băng. Kotoshi khẽ nhíu mày trừng mắt lên nhìn Kai, gằn giọng nói: - Ngươi không được ăn nói xằng cuội. - Hừ, đừng tưởng tôi không biết gì cả. Ông yêu con dâu của gia tộc thuần chủng Hondo, cũng chính là em gái của ông và mẹ tôi Maria Akatsuki, người đã được gả cho Lathan Hondo (xem lại tập truyện lúc Yume đọc gia phả). Việc hai người vụng trộm bị mẹ tôi phát giác. Để bịt đầu mối ông đã không ngần ngài giết mẹ tôi rồi lập hiện trường giả tạo ra một vụ bỏ trốn đổ hết mọi tội lỗi lên đầu bà, một con người vô tội Kai lạnh lùng nói, môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt. Khuôn mặt cậu bình thản nhưng trái tim thì như bị ai cào xé đau đến thấu tâm can. Kotoshi thực sự bàng hoàng trước những gì mà Kai nói. Ông ta hơi lùi ra đằng sau, lông mày khẽ giật giật. Trên trán mồ hôi rơi tí tách. - Làm sao, làm sao mà…?_ Ông ta giật mình kêu lên - Ngạc nhiên lắm phải không? Chắc ông không thể ngờ rằng những việc làm xấu xa, bỉ ổi của mình lại bị một thằng nhóc 5 tuổi nhìn thấy phải không? Haha, đúng là nhân tính không bằng trời tính. Nhưng tôi vẫn biết rốt cuộc thì tại sao? Vì cớ gì mà ông nỡ đối xử như vậy với mẹ tôi, người đã yêu ông suốt cả cuộc đời. Ông nói đi…_ Kai gầm lên, đôi mắt cậu hằn lên những tia đỏ rực. - Những lời nói này đều không đúng sự thật. Người phản bội là mẹ ngươi, không phải ta. Ta không làm gì sai cả…_ Kotoshi trừng mắt nói rồi vội vã bỏ đi như sợ nếu còn ở lại đây thêm một phút nào nữa chắc chắn ông ta sẽ ngã quỵ. Kai nhìn theo bóng Kotoshi đã khuất, bật cười thành tiếng. Bàn chân của cậu dường như không thể đứng vững được nữa. - YA…CHẾT ĐI… Cậu ngã khụy xuống rồi hét lên, dộng mạnh nắm đấm xuống mặt đất. Những mảng đá thạch được nát dưới nền đất vỡ nứt ra tạo thành một lỗ hổng lớn. Máu từ tay Kai tuôn ra xối xả. Đau, thật sự rất đau. Trái tim cậu như đang vỡ ra làm trăm mảnh, nỗi đau thể xác không thể thấm vào đâu so với nỗi đau tinh thần. Kí ức của 10 năm về trước lại ngập tràn trong trí óc như những mũi dao nhọn hoắt đâm sâu vào trái tim vốn đã đóng thành băng của Kai. ---------------------------------------------------- Tôi đưa tay lên bụm miệng, ngồi bệt xuống sau một gốc cây phong. Nước mắt đã lăn dài trên gò má. Sau khi đi lấy thuốc ở bệnh xá về, tình cờ ngang qua đây tôi đã được chứng kiến cuộc đụng độ của hai cha con Kai. Tất cả những gì nghe thấy được qua cuộc nói chuyện của họ đã khiến tôi vô cùng bàng hoàng. Tôi nhìn theo bóng dáng cô độc của Kai đang quỳ trên nền đá lạnh mà thấy vô cùng xót xa. Còn nỗi đau nào lớn hơn nỗi đau tận mắt nhìn thấy cha mình giết mẹ nữa chứ. Thà rằng hắn đừng nhìn thấy, thà rằng cứ để hắn tin rằng mẹ hắn đã bỏ đi theo con người có lẽ còn bớt đau hơn. Chỉ là một người ngoài cuộc khi biết được sự thật này tôi còn thấy đau lòng. Vậy thì Kai, hắn sẽ đau đến mức nào? Tôi nghĩ rồi nhẹ nhàng đứng dậy, lau sạch nước mắt trên mặt rồi bước đến bên cạnh hắn. Trông hắn lúc này chẳng khác gì một con mãnh thú bị thương, đôi mắt màu tím bạc trừng lên giận giữ Kì lạ là tôi không hề thấy sợ hãi cứ từ từ tiến đến chỗ hắn. Nghe thấy tiếng bước chân, Kai giật mình ngẩng đầu. Hắn có vẻ ngạc nhiên khi thấy tôi xuất hiện. Đôi mắt màu tím như dịu lên, trong khoảnh khắc một tia nhìn ấm áp chợt lóe lên trong mắt hắn. Nhưng đó chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi. Bởi ngay sau đó hắn đã cụp mắt xuống rồi lạnh lùng quay đầu sang hướng khác, không thèm đếm xỉa đến tôi. Thu hết can đảm, tôi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Kai. Dùng chiếc khăn tay của mình lau máu cho hắn. Khi bàn tay của tôi vừa chạm vào những ngón tay lạnh giá của Kai, hắn liền giật mình quay đầu lại. Đôi mắt tím nhìn tôi trừng trừng. Tôi bị cái nhìn của hắn làm cho sợ hãi nhưng vẫn một mực không bỏ tay ra. Bất ngờ hắn nổi giận hất mạnh tay tôi và hét lên: - Cút đi…Đừng có thương hại tôi… Theo đà của cánh tay, tôi ngã dúi ra đằng sau. Lưng đập vào cạnh bồn cây đau đến ứa nước mắt. Dù có bị đối xử phũ phàng nhưng tôi vẫn không hề thấy tức giận, bởi tôi biết tôi đau một thì hắn đau gấp triệu lần. Tôi nghĩ rồi như một đứa trẻ ngoan cố nhất quyết giữ lấy bàn tay hắn lau sạch máu trên đó rồi vừa làm vừa kể lể: - Đừng có tự hành hạ bản thân mình nữa. Dù cậu có là một vampire thuần chủng tối cao, sức mạnh vô biên. Nhưng nếu cứ tiếp tục đổ máu như thế này thì bản thân cậu sẽ gặp nguy hiểm đấy. Chưa kể những con côn trùng đáng ghét còn có thể xâm nhập vào người cậu một cách bất hợp pháp, xong rồi, sạch rồi… Tôi nói rồi khẽ mỉm cười kéo tay hắn đứn dậy đi đến bên chiếc ghế gỗ dưới gốc cây hoa anh đào rồi ấn hắn ngồi xuống. Lần này hắn không tỏ vẻ giận dữ, cũng không bày đặt hất tay tôi ra chỉ ngoan ngoãn bước theo tôi, để mặc cho tôi kéo đi. Có lẽ tôi đúng là truyền nhân của Võ Tòng giết hổ xí lộn cứu hổ rồi, hehe. Ngồi bên cạnh hắn mà tôi cảm nhận một luồng khí lạnh và âm u đang bao trùm cả không khí. Bất giác tôi thấy cả người như đang run lên cầm cập. Khẽ quay đầu ra len lén nhìn hắn, tôi chợt giật mình cắn cả vào lưỡi khi bắt gặp ánh mặt lạnh lùng của hắn đang chiếu thẳng vào mình. Tôi còn chưa kịp định thần lại sau ánh mắt ấy thì hắn đã đột ngột ngả người nằm xuống, đầu gối vào đùi tôi tự nhiên như một con ruồi. Trước hành động bất ngờ của hắn. Tôi hoảng kinh vội ú ớ kêu lên: - Ơ…này… - Một chút thôi, tôi muốn ngủ… Hắn nói đơn giản rồi nhanh chóng nhắm mắt lại làm một giấc ngon lành. Ngồi nhìn hắn ngủ mà tôi thấy tim mình đập thình thịch, hai bàn tay trở lên thừa thãi hơn bao giờ hết. Đây là lần đầu tiên tôi được ngắm khuôn mặt hắn gần như vậy, thật sự là đẹp, một vẻ đẹp lạnh lùng, quyến rũ đúng thực là tạo hóa của thiên nhiên. Tôi nghĩ rồi bất giác mỉm cười, đột nhiên thấy nhớ đến khuôn mặt của Tooya sempai. Hai người này hình như có rất nhiều điểm tương đồng trên khuôn mặt. Mũi này, lông mày này rồi còn cả…môi nữa. Thực sự rất giống. Đang trôi trong dòng suy nghĩ miên man, chợt tôi giật mình khi thấy một chiếc vòng màu bạc lấp ló sau cổ áo Kai. Người như hắn mà cũng đeo vòng cổ ư? Tôi nghi hoặc nghĩ rồi lấy hết dũng khí nhẹ nhàng cầm chiếc vòng lên xem. Dây vòng không có gì đáng nói. Nó khá nhỏ được làm từ vàng trắng, được nối với nhau bằng những mắt xích, trên mỗi mắt xích đều được khắc chứ "Kai". Nhưng điều đặc biệt là viên đá treo ở dây vòng. Nó giống như một viên ngọc thạch màu xanh dương, trong suốt. Viên đá không có hình thù rõ ràng, trông nó chẳng khác gì một mảnh vỡ từ chiếc bình thủy tinh nào đó. Nó chẳng có gì đặc biệt vậy thì Kai đeo viên đá này để làm gì nhỉ? Lại còn có vẻ rất nâng niu nữa chứ. Tôi nghĩ rồi chợt giật mình suýt thì hét toáng lên khi thấy bàn tay lạnh lẽo của Kai đang nắm chặt lấy tay mình. Hắn khẽ nhíu mày một cái rồi không mở mắt ra nhìn tôi, lạnh lùng nói: - Đừng đụng vào thứ này… Biết ý, tôi vội vàng giật tay mình ra rồi ngượng ngùng đưa lên gãi đầu, cảm thấy đùi mình đang tê rân rân. Hình như đối với hắn chiếc vòng này có một vị trí cực kì quan trọng. ----------------------------------------------------- Cuộc nói chuyện của hai bố con Kai không chỉ có một cô gái biết mà có đến hai người. Còn một người nữa đang mang trong mình mối tình thầm nặng không được đáp trả. Nếu người Kai yêu là một cô gái thuần chủng xinh đẹp giỏi giang thì chắc chắn Mika sẽ buông tay, chấp nhận mất Kai. Nhưng cậu ấy lại chọn trao trái tim băng giá của mình cho một con nhỏ cấp C không hề xứng đáng. Ko những vậy, cô ta còn có mối quan hệ lằng nhằng với Kingdom Tooya và cậu chủ của gia tộc thuần chủng Hayate -Takeshi. Điều này khiến Mika không thể chấp nhận được. Bằng mọi giá cô phải khiến Yume biến mất. Nhưng cô sẽ không ngu ngốc đi làm theo mấy cách gây đổ máu như của Rima Ôatsu mà cô sẽ có kế hoạch của riêng mình. Mika nghĩ rồi quay đầu bước vào trong. "Em biết mình đang làm sai, yêu anh nhưng lại đang cứa sâu vào vết thương của anh. Dù vậy em vẫn phải làm, vì yêu anh, chỉ vì yêu anh mà thôi, ước gì anh có thể biết đến sự tồn tại của em…"