Trường học Vampire

Chương 16 : - 35

Chương 34 _ Lích chích…lích chích… Tiếng động nho nhỏ vang lên bên tai khiến tôi giật mình choàng tỉnh giấc, con chim chích bé nhỏ đang đậu trên vách đá bên cạnh khẽ tròn mắt nhìn tôi rồi vội vã sải cánh bay đi. Tôi ngơ ngác gãi đầu gãi tai rồi dụi dụi mắt ngó quanh quất cố tìm kiếm dáng người quen thuộc nhưng đáp lại cái nhìn của tôi chỉ có những vách đá im lìm, lạnh lẽo. - Hắn bỏ đi rồi ư?_ tôi nhíu mày lẩm bẩm tự hỏi rồi ngó xuống bên dưới thấy chiếc áo cánh trắng có dính vài giọt máu của Kai đang nghị trị trên người, tức mình tôi vò nát nó rồi ném sang một bên. - Đồ độc ác, đồ dã man, sao có thể để một cô gái "chân yếu tay mềm" như mình ở dưới vách đá chứ? Huhuhu sao số tôi lại khổ như thế này. Tôi gào lên rồi cứ ngồi bệt tại chỗ độc thoại trong vòng "một phút" sau đó tự động đứng dậy trèo lên vách đá. Đến lưng chừng vách tôi đột nhiên dừng lại suy nghĩ một lúc rồi vội nhảy xuống bên dưới cầm lấy chiếc áo của Kai mặc vào người cho tiện. Dù sao thì tôi cũng không đành bỏ lại một chiếc áo xịn như vậy dưới cái sơn cốc hẻo lánh này. Thôi thì cứ coi như đang là tích đức cho con cháu cố gắng vác nó lên vậy. Mùi hương hoa anh đào hòa quyện với mùi máu trên áo của Kai như đang quấn lấy cơ thể khiến trái tim tôi xao xuyến, trong phút chốc cái lạnh tỏa ra từ nó khiến tôi khẽ rùng mình, lạnh gáy. Tôi bám vách bước lên trên mặt đất hít hà bầu không khí trong lành của núi đồi. Khẽ rùng mình một cái, tôi nhanh chóng cởi chiếc áo của Kai ra, rồi nhìn nó càu nhàu: - Hừ, đúng là chủ nào vật nấy, áo gì mà lạnh như áo ma vậy. Tôi nghĩ rồi vò chiếc áo trong lòng bàn tay mình khẽ hướng mắt về phía trung tâm Tôkyo thở dài não nề. Cuối cùng thì kì nghỉ tháng cũng kết thúc, mấy ngày ở nhà dường như tôi đã quên đi thân phận của mình, quên đi nơi mà tôi cần phải trở về, nơi chỉ dành cho những *vampire* - Lanci…mình phải trở về đó thôi. Tôi khẽ thì thầm rồi quay đầu rảo bước về nhà, những khó khăn, những nguy hiểm nào còn đang chờ tôi phía trước đây? _Phụp… Một dáng người thanh tú từ trên cây nhảy phụp xuống, đôi chân tiếp đất một cách nhẹ nhàng. Cậu khẽ phủi bụi trên áo rồi hướng đôi mắt tím lạnh lùng của mình nhìn theo bóng cô gái đang khuất dần, thở một hơi dài mệt mỏi nói: - Con nhỏ này, làm mình không thể ngủ được. Haizz… Hôm sau khi màn đêm đã buông xuống, tôi xách va li cùng hàng trăm hàng nghìn vampire khác bước vào cánh cổng gỗ sồi của học viện Lanci, ngôi trường lại trở về với cái vẻ náo nhiệt của nó, những tiếng bước chân dồn dập vang lên không ngớt, người nào người tay xách nách mang, khuôn mặt lộ rõ vẻ hài lòng. Đang lơ ngơ trong sân trường, chợt tôi giật mình khi thấy một vật thể lạ đang lao về phía mình cùng với đó là tiếng hét lanh lảnh: - YA Yume… Toru lao đến chỗ tôi với tốc độ tên bắn, cô nàng nhảy lên ôm chầm lấy cổ tôi, hôn chùn chụt khiến tôi một phen sởn gai ốc. Vội vàng gỡ tay Toru ra tôi rùng mình nhăn mặt nói: - Khiếp quá, suýt nữa thì cậu cho tôi về chầu ông tổ rồi đấy. - He he, lạnh lùng thế, tại bạn nhớ quá thôi mà_ Toru cười lí lắc. - Ừ thì nhớ, hại chết bạn xong thì ngồi trước bàn thở ngắm ảnh bạn cho nhớ luôn một thể_ tôi đùa rồi cũng cúi xuống hôn vào cổ Toru một cái thật kêu khiến cô nàng cười tít mắt. - Ủa? Mika đâu rồi?_ tôi lên tiếng hỏi rồi vội nguẩy đầu ngó nghiêng xung quanh. - À đang ngồi ủ ê trong kí túc xá kia kìa_ Toru chán nản chép miệng nói - Là sao?_ Tôi ngơ ngác hỏi lại, có chuyện gì vậy nhỉ? - Hừm, hình như là vì trong kì nghỉ Kai không có ở tư dinh của tộc Akatsuki nên con nhỏ mới buồn, chẹp, không hiểu là Kai bỏ đi đâu nữa. _ Thịch…. Nghe nhắc đến Kai, tôi bỗng giật thót cả người, mặt đỏ bừng lên vì ngượng. Trong phút chốc tôi có cảm giác mình giống như người vừa bị bắt quả tang ăn vụng vậy. Thấy biểu hiện khác thường của tôi, Toru bèn quay qua khẽ lay lay vai gọi: - Ủa? Cậu sao vậy Yume? Không khỏe ở đâu à? Tôi giật mình khẽ chơm chớp mắt ngây thơ rồi vội bật cười xuề xòa: - Không sao, không sao. À, cậu vào kí túc trước nhé, tôi phải đi rửa cái mặt đã. Tôi trả lời lấp liếm rồi vội kéo va li bước thẳng. -------------- Toru nhìn theo bóng con bạn khẽ trố mắt ngạc nhiên: - Ủa? Sao lại rẽ hướng Đông nhỉ? đấy là kí túc xá khu A mà? ------------- Tôi nhắm mắt nhắm mũi vừa đi vừa lan man suy nghĩ, những điều Toru nói là sao? Kai không về nhà là vì đến chỗ tôi ư? Còn Mika nữa tại sao cô ấy lại buồn nhỉ? Có khi nào…Mika thích… _BỐP… Vì mải suy nghĩ linh tinh nên tôi không chú ý đường đầm sầm vào một người, chiếc vali rơi xuống đất kêu đánh rầm. - Xin lỗi, xin lỗi…tôi không cố ý. Tôi nhăn nhó đưa tay lên xoa xoa cái mặt rồi vội vã cúi đầu xin lỗi rối rít. - Yume… Một giọng nói trầm ấm đột nhiên vang lên khiến tôi giật mình vội ngẩng đầu lên nhìn. Người con trai đang đứng trước mặt tôi hai tay khoanh trước ngực phong thái đĩnh đạc, một vẻ đẹp trời phú vừa dịu dàng vừa u uẩn nhưng cũng có nét đáng sợ. Đôi mắt đen huyền nhìn tôi đầy chăm chú tựa hồ như bầu trời về đêm sâu thăm thẳm . - Tooya sempai_ Tôi ngẩn ngơ một hồi rồi lắp bắp nói ngượng ngùng cúi đầu xin lỗi_ Anh không sao chứ? Xin lỗi anh tại em không để ý. Tooya nhìn khuôn mặt đỏ ửng của tôi khẽ bật cười nói: - Không sao. Nhưng em về nghỉ cuối tháng có vui không, hôm đó xin lỗi em vì ta chưa chào tạm biệt đã bỏ đi. Nghe nhắc lại chuyện đó, tôi bỗng thấy giận dỗi, nguẩy mặt đi chỗ khác khẽ nói: - Em nào có quyền trách anh, anh muốn đi thì đi muốn về thì về cần gì phải nói với em. Nhìn khuôn mặt xị ra của tôi, anh Tooya khẽ mỉm cười dịu dàng xoa đầu tôi mắng: - Ngốc…hơn ai hết em là người duy nhất trên đời này có quyền trách ta đấy. - Ơ…_ Trước câu nói lạ lùng của Tooya tôi kinh ngạc tròn mắt nhìn, khuôn mặt bỗng đỏ ửng lên, thế là thế nào nhỉ? Tôi là người duy nhất ư? Bắt gặp cái nhìn lạ lùng của tôi Tooya cười nhẹ nhàng rồi vội chuyển chủ đề khác: - Phải rồi, em có việc gì mà đến đây vậy? - Ơ, ừm…em định vào nhà vệ sinh rửa cái mặt_ tôi thật thà nói. - Vậy ư? Thế thì em có thể mượn nhà vệ sinh trong phòng ta đấy_ Tooya khẽ cười nửa đùa nửa thật nói. - Hửm? Sao cơ ạ?_ tôi ngơ ngác hỏi lại rồi vội quay đầu ngó nghiêng xung quanh, tấm bảng với dòng chữ to đùng "KÍ TÚC XÁ CẤP A" đập vào mắt khiến tôi giật mình hoảng hốt kêu lên: - Thôi chết, em nhầm đường. "Mình đúng là ngu mà, lúc nào cũng hành động ngu ngốc trước mặt anh ấy" tôi nhăn nhó lẩm bẩm rồi tự vỗ tay vào đầu mình ngượng ngùng quay người định bỏ đi. - Khoan đã… Một bàn tay dịu dàng đột nhiên vươn ra kéo tay tôi giữ lại. Tôi hơi giật mình vội quay đầu xuống ấp úng hỏi: - Có…có chuyện gì vậy ạ? - Nơ của em sắp tuột rồi kìa. Tooya nói rồi nhẹ nhàng xoay người tôi lại, dùng những ngón tay trắng muốt của mình dịu dàng thắt lại chiếc nơ trên cổ tôi. Những ngón tay dịu dàng của anh ấy lướt trên áo khiến trái tim tôi đập thình thịch liên hồi, mặt đỏ bừng lên vì ngượng. Khoảnh khắc ấy mọi vật xung quanh như đóng băng, kim đồng hồ ngừng quay, từng phút từng giây như chậm lại. Tôi như người lạc vào cõi mê, cứ đứng nguyên tại chỗ mặc cho những ngón tay mảnh khảnh ấy dịu dàng lướt đi trên cổ áo. - Xong rồi. Tôi như người vừa thoát khỏi cơn mê vội vàng xách cái va li cắm đầu bỏ chạy quên cả chào tạm biệt. Huhuhu sao mà tim tôi lại đập mạnh thế này? Chắc chắn là anh ấy có nghe thấy rồi, ngượng quá huhu… ---------------------------------------- Cách đó không xa có hai cô gái đang đứng theo dõi cảnh tượng đó từ nãy đến giờ, khuôn mặt họ khẽ ánh lên vẻ giận dữ đáng sợ. - Rima sa-ma, con nhỏ đó…_ Cô gái cấp độ bạc lên tiếng dò hỏi. - Im đi, không cần nói nhiều ta tự biết, ngươi đã đưa hắn vào trót lọt rồi chứ?_ Cô gái có khuôn mặt đẹp lên tiếng, giọng nói lạnh lùng phát ra sát khí. - Dạ vâng, em đã cho hắn giả dạng làm người khuân đồ cho sa-ma để vào đây rồi, hiện hắn đang đợi lệnh ở phía sau khu nhà hiệu bộ cũ bỏ hoang. - Tốt, một vampire như hắn chắc chắn sẽ hút sạch máu của con nhỏ đó, như vậy thì ta không cần động tay vào mà cũng có thể tiêu giệt nó một cách dễ dàng. - Đúng vậy thưa sa-ma. - Hừm, bây giờ còn một việc cuối cùng nữa_ Rima đăm chiêu nói. - Việc gì vậy sa-ma? - Ngươi hãy gọi Mika Hintana đến đấy cho ta_ Rima khẽ nhếch môi nói, đôi mắt khẽ ánh lên vẻ gian tà, vì Tooya sa-ma vì tình cảm 10 năm của mình, cô có thể làm bất cứ điều gì, kể cả…giết người. Chương 35 Tôi ngồi bó gối nhìn những vampire đang lướt vèo vèo trước mặt, tự cảm thấy bản thân mình thật quá yếu kém. Chả là hôm nay thầy Hiroshi có việc bận nên chúng tôi có tiết tự học môn thể dục. Vì thế mà các cô gái trong lớp đã tổ chức một cuộc thi bóng rổ chuyên nghiệp. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi thấy các vampire chơi bóng rổ, đúng là được mở rộng tầm mắt. Ngày xưa ở trường trung học của loài người tôi luôn được coi là cây bóng rổ số một của trường vì xét cho cùng cột lưới ở đó chỉ cao tầm hai mét mà thôi. Còn đối với môn bóng rổ của vampire thì sao? Gần chục mét là con số tôi có thể ước chừng về cái cột lưới ấy. Với chiều cao này nó đòi hỏi ở người chơi phải có sức bật cực cao và khả năng nhanh nhẹn tuyệt đối, mà những tố chất ấy thì hình như tôi không được mẹ di chuyền cho thì phải híc híc. Những cái bóng sượt qua sượt lại cùng hàng loạt tiếng vụt vèo liên tục vang lên trong không khí khiến tôi không khỏi hoa mày chóng mặt. Dù vậy tôi vẫn cố nghển cổ nhìn theo quả bóng nâu đang được chuyền qua chuyền lại trên tay các cô gái xinh đẹp một cách lẹ làng. Đây không phải là loại bóng bình thường như bóng da hay bóng hơi, nó có kích thước nhỉnh hơn quả bóng rổ một chút, được làm từ hợp chất sắt nặng khoảng hơn chục kí, bề ngoài bọc một lớp da nâu có tính đàn hồi cao. Đang bận nghĩ không biết cái đầu nhỏ bé của mình sẽ thành ra thứ gì nếu bị quả bóng kim loại kia đập trúng thì tôi chợt giật mình khi thấy Toru mồ hôi nhễ nhại đang ngồi ngay bên cạnh, con nhỏ thở hổn hển với tay lấy chai nước có pha chút máu đà điểu uống một hơi. Khẽ quệt tay lên mép Toru quay ra nhìn tôi giả vờ ngạc nhiên hỏi: - Ủa? Sao cậu không ra chơi, đau chân à hay không biết bật cao? (đồ bạn đểu). Sẵn buồn bực trong lòng giờ lại bị chém đểu tôi quay sang lừ mắt nhìn nó rít lên: - Hừ, tôi bị câu đá đểu của cậu ngáng gãy chân đấy. - Haha đùa thôi mà, đừng giận, ở đây thiếu gì người không chơi được bóng rổ chứ. _ Toru vỗ vai tôi cười hỉ hả. - Biết vậy nhưng sao cùng là vampire mà các cậu lại có thể bay nhảy như vượn thế? Còn tôi thì… lè tè như gà ấy._ tôi ủ rũ nói. - Haha mới vậy mà đã tự ti rồi thì khi chứng kiến giải bóng rổ của các vam thuần chủng trong Lanci cậu sẽ như thế nào?_ Toru bật cười nói. - Bóng rổ dành cho vampire thuần chủng?_ tôi ngạc nhiên hỏi lại. - Ừ cứ hai năm một lần học viện sẽ tổ chức cuộc thi "bóng rổ purelood", tất cả những vampire thuần chủng đều có thể tham gia. - Ủa? vậy thì chia đội thế nào?_ Tôi ngạc nhiên hỏi. - À, vì số lượng thuần chủng trong học viện không nhiều nên hình thức thi sẽ là một chọi một. Quán quân trong mấy năm gần đây đều thuộc về Takeshi sempai của Volt đấy. - Vậy còn… - Cậu muốn nói đến Kai - kun và Tooya sempai chứ gì?_ Tôi chưa kịp thắc mắc thì Toru đã nhanh miệng cắt ngang, giọng điệu rất chi là tinh tướng. - Ừ, chẳng phải họ là hai vampire mạnh nhất sao? Không lẽ trong môn bóng rổ này lại kém đến thế?_ Tôi gật đầu hỏi tiếp. - Không phải thế đâu, chỉ tại họ chưa bao giờ tham gia cuộc thi bóng rổ này thôi. - Tại sao vậy? - Ai biết, chắc tại họ không thích. Nhưng mà tôi có thể khẳng định một điều…_ Toru lấp lửng nói. - Điều gì? - Nếu hai người này mà cùng nhau đăng kí tham gia thì chắc chắn sẽ có một trận thư hùng xảy ra trên sân bóng rổ, chà…đến lúc đó thì không biết ai sẽ giành chiến thắng đây nhỉ?_ Toru chống cằm mơ màng nói. Tôi nhíu mày định quay sang hỏi Toru thêm một số điều nữa thì chợt giật mình bởi giọng nói nhẹ nhàng của Mika vang lên ở ngay bên cạnh: - Toru, Toko gọi kìa, vào nhanh đi… - Èo, nhanh thế? Mới ngồi nghỉ có chút thôi mà?_ Toru uể oải than vãn nhưng vẫn đứng dậy chạy về phía sân bóng. Tôi và Mika cùng nhìn theo bóng Toru khẽ chép miệng rồi bật cười. Với tay lấy chai nước Mika lên tiếng hỏi tôi: - Sao cậu không ra chơi? - Tôi không biết chơi_ Tôi lắc đầu thành thật nói. - Ừm, vậy giờ cậu có bận việc gì không?_ Mika hỏi tôi, đôi mắt hơi sáng lên. - Không, tôi chẳng bận gì cả. Nhưng sao cậu lại hỏi vậy?_ Tôi ngơ ngác hỏi lại. - Tốt quá, cậu có thể giúp tôi việc này được không? Quả bóng tụi tôi đang chơi bị tróc da, cậu vào nhà kho sau dãy nhà hiệu bộ cũ lấy giúp tôi quả bóng khác được không? Năn nỉ đó, quả bóng kia cầm khó quá_ Mika làm bộ mặt cún con nhìn tôi, đôi mắt long lanh như sắp khóc. - Ờ được thôi, cậu cứ vào chơi đi, tôi đi lấy chốc đem ra cho_ Tôi cười khì rồi đẩy Mika về phía trước. - Cảm ơn cậu nhiều lắm, vậy tôi vào chơi trước nhé, tụi nó réo dữ quá_ Mika cười thật tươi nói rồi vẫy vẫy tay với tôi nhanh chân chạy vào sân bóng. Tôi cũng cười đáp trả rồi quay đầu rảo bước về phía nhà kho sau dãy nhà hiệu bộ cũ trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác sợ hãi khó hiểu. -------------------------------------- - Ủa? Yume đi đâu vậy?_ Toru đẩy quả bóng sang cho Mika rồi nhìn theo Yume ngạc nhiên hỏi. - À, cậu ấy mắc vệ sinh_ Mika trả lời lấp lửng, rồi nhảy bật lên cao nhẹ nhàng thảy quả bóng vào rổ. - Ya, hay lắm Mika. - Tuyệt vời! - Vào rồi, giỏi lắm. . . Những tiếng khen ngợi vang lên không ngớt, một cô bạn cùng đội vỗ vai Mika cười thật tươi rồi cầm lấy quả bóng trong tay bật xuýt xoa: - Quả bóng này hay ghê, chơi mấy năm rồi mà không tróc da nhỉ? - Ừ_ Mika nhỏ giọng gật đầu rồi chợt cảm thấy trái tim mình đau nhói, khẽ hướng mắt về phía dãy nhà hiệu bộ bỏ hoang, cô tự nhủ thầm: "Yume, xin đừng trách tôi, mặc dù tôi cũng rất quý cậu, nhưng thành thực mà nói cái tình bạn ít ỏi đó không thể nào sánh với tình yêu mà tôi dành cho Kai trong suốt 15 năm qua được…" ---------------------------------------- Tại phòng của Tooya Hondo _ Cộc..cộc..cộc… - Vào đi Anuka._ Tooya bình thản lên tiếng, bàn tay vẫn mải nghịch ngợm chiếc mỏ của con quạ Cupid? Một chàng vampire quý tộc nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào rồi kính cẩn cúi đầu dợm nói: - Anh Tooya, hình như trong học viện có mùi của vam cấp E. - Ta biết, đó là lí do tại sao ta lại gọi cậu đến đây. Hãy nhanh chóng cho người xử lý hắn gọn ghẽ đi, tốt nhất là đừng gây ra vụ lùm xùm gì đáng tiếc. - Vâng, em biết, em sẽ tìm cho ra tên vampire cấp E đấy, nhưng có cần phải điều tra xem hắn là do ai sai đến không ạ? - Không cần, ta đã biết người ấy là ai, chỉ cô ta mới có thể nghĩ ra mấy cái trò ngu ngốc này, vì vậy cậu chỉ cần lặng lẽ xử lí hắn thôi , nhớ là không được để cho mọi người biết, sự xuất hiện của một vampire cấp E trong trường chắc chắn sẽ gây ra sự hoang mang sợ hãi._ Tooya đăm chiêu nói, bàn tay trắng muốt vẫn mải mê vuốt lông con Cupid. - Vâng, anh thật biết nghĩ sâu xa, em sẽ đi làm ngay. - Khoan đã, mùi của tên đó phát ra từ đâu?_ Tooya đột ngột lên tiếng hỏi. - Dạ hình như là sau dãy nhà hiệu bộ cũ. - Ừm, khá gần sân thể dục nhỉ, vậy cậu hãy cho người kiểm tra xem có lớp nào học gần đó không rồi giải tán, bảo họ về lớp trước để tránh gặp phải sự cố đáng tiếc, những tên vam cấp E này sẽ không từ một cái gì đâu. - Em biết rồi, thưa anh. Chàng trai tên Innuka kính cẩn cúi đầu rồi vội vã bỏ đi. Tooya nhìn theo khẽ thở dài rồi lại quay sang con quạ nhíu mày mắng: - Sao mày lại ốm ngay lúc này hả? Ta thực sự rất lo cho Yume, không biết con bé có làm sao không? Tên vampire cấp E ấy… Rima, rốt cuộc thì cô ta lại định giở trò gì nữa đây?