CHƯƠNG IX: MỘC - THỔ VÀ MẢNH GHÉP THỨ HAI (P.2) "Giữa thực vật và đất có một mối liên quan chặt chẽ, hay chính xác hơn là sự sinh tồn không thể thiếu trong tự nhiên. Muốn học cách điều khiển, trước hết ta phải hiểu bản chất thực sự của chúng. Tương tri sẽ gắn kết chúng với ta, dùng tâm để xác định sức mạnh ở tần số nào." Tiếng giảng dạy của ngài Hondo cứ lảng vảng trong đầu Nami. Cô ngồi thẫn thờ trước hiên, khuôn mặt ủ dột, bàn tay khẽ vân vê cuốn sách mà Gonta tặng. "Những gì cần học đều ở trong đây. Dùng lí trí và đầu óc, ta tin nó sẽ giúp ích rất nhiều cho cháu." Tất cả chỉ có vậy thôi sao? Ngài ấy tưởng cô là một phù thủy siêu cấp chắc, một cuốn sách tầm thường rơi vào tay một kẻ tầm thường, như vậy sẽ thành cái gì? Một mớ giấy bỏ đi nếu phải nói thẳng. Yukiko bước tới, ngồi xuống cạnh cô cười nhẹ. - Sẽ không quá khó nếu em hiểu được chúng. - Vươn cánh tay trái, một chuỗi dây leo bỗng bám lấy chị. Yuki vuốt ve bọn chúng, như cách Nami vuốt ve Bé Yêu. Chị coi chúng là con, và chúng tôn chị là mẹ. - Nếu em vẫn không hiểu được chúng thì sao hả chị Yuki? - Nami buồn bã lên tiếng, ánh mắt se lại một màu đỏ nhạt. Vỗ vai cô em gái bé nhỏ, Yuki xua tay như kêu đám dây leo kia đi. Ngay lập tức, chúng liền về vị trí ban đầu. Chị nheo mắt nhìn Nami tủm tỉm. - Thấy chưa. Chỉ cần em lắng nghe trái tim mình nói, em sẽ biết chúng muốn gì. Yuki đặt tay lên ngực trái Nami. Phải nói thế nào nhỉ? Có chút thẫn thờ, có chút rung động đập đều ở đó, rất nhẹ, rất êm. Rồi cô nhìn thấy Riuzo từ đằng xa. Cậu mỉm cười với cô, một nụ cười đúng nghĩa sát gái. Thịch... Và tim lại lỡ nhịp. Yuki vẫy tay chào Riuzo. Cậu đến gần hai cô gái, vẫn lễ phép cúi đầu trước đàn chị, song quay sang Nami đang ngu nga ngu ngơ ngắm cậu đắm đuối. Riuzo cười thầm trong bụng,con kênh xanh xanh cuối cùng bờ đê cũng vỡ. Cậu biết, cô đã "say" cậu. Một dấu hiệu khiến cậu không biết nên cười hay nên khóc. Phải, cậu chờ ngày này từ "rất" lâu rồi, nhưng hình như nó đến không đúng lúc. Nửa tiếng trước cha cậu - quốc sư Tsutoshi vừa gọi báo, ánh sáng từ quả cầu thủy tinh của nữ hoàng đang phát sáng trở lại. Tức là nàng ấy - công chúa Libra đã xuất hiện. Ngặt một nỗi, ánh sáng đó còn quá yếu ớt để truy tìm ra tung tích công chúa. Điều duy nhất cha nói với cậu, công chúa học tại Witchcraft, mặc dù là non yếu nhưng linh khí hoàng gia của công chúa tỏa ra rất mạnh ở trường phù thủy. Xem ra sắp tới cậu phải đích thân đi một chuyến rồi đây, thật hiếm khi cha muốn cậu nhúng tay vào chuyện hoàng tộc, nhưng vì an toàn thân phận công chúa, cậu nhất quyết phải đi. Gió khẽ lướt qua tai Nami, cô giật mình bừng tỉnh, tự vả vào má mấy cái tát thật mạnh để trấn an tinh thần đang bị xuống cấp nặng nề vì tên khốn nào đấy. - Chuyện gì vậy? - Trở về vẻ mặt băng lãnh, Nami lạnh căm hỏi. Trông Riuzo cũng chẳng khác gì, cậu trưng cái mặt thớt ra trước Nami, hờ hững nói. - Tôi phải về gấp rồi. Cô gật đầu một cách thờ ơ. Yuki cảm thấy hôm nay trời hơi lạnh (má ơi đang mùa hè) nên cáo từ vô trong trước. Riuzo bất cần nhìn cô, cái nhìn chất đầy nỗi cô quạnh. Bụp... Và cậu biến mất giữa không khí. Nami ngước mặt cười khổ. Rốt cuộc cô bị sao thế này. Riuzo đi rồi, cậu ta đã bỏ rơi cô. Buồn là cảm xúc duy nhất tồn tại trong cô lúc này. Cô ôm chặt cuốn sách, gục mặt xuống đầu gối, trái tim khẽ nhói lên một đợt. Cắn chặt môi, Nami kìm nén nước mắt. Riuzo lại lạnh lùng với cô. Cậu có biết cô ghét điều ấy lắm không, đồ tảng băng di động. *** Cáo từ hai cha con nhà Hondo, Nami quay về ngôi biệt thự đã cắt vụn mười bảy năm tuổi thơ của mình. Căn phòng bị đảo lộn, đồ vật nằm ngổn ngang, giấy rác bay tá lả, chăn ga gối nệm rách tươm như miếng giẻ lau nhà, tất cả chỉ vì mở cuốn sách cấm. Bé Yêu rục rịch trong tủ, rủ rỉ bộ cánh rồi lượn đến đậu vai cô. Nami yêu chiều vuốt vuốt chiếc mũi bé xinh của chú, khóe miệng khẽ nhướn một tia cười nhẹ, rất mong manh, rất gượng gạo. Thay ra bộ đồ ngủ ban sáng, Nami đi dép bông, đặt Bé Yêu trên vai và thong thả bước xuống lầu. Mẹ kế đang ngồi xếp mạc trượt, Kiyomi cùng các gia nhân khác nhìn cô bằng ánh mắt sợ sệt, họ nhớ rất rõ khuôn mặt cô khi tức giận, y như một con quỉ đòi mạng chứ không phải là Nanami hiền lành dễ bắt nạt. Xuống tới bếp, nhất loạt gia nhân cúi đầu cung kính. - Nhị tiểu thư buổi sáng tốt lành. Nami gật đầu hài lòng, sau đó tiến về bàn ăn sáng, để lại hai mẹ con Kiyomi mặt mũi đen xì. Bóc một hộp sữa cho Bé Yêu, cô từ từ nhấm nháp bữa sáng đi kèm một cốc trà sữa nóng. Chướng tai gai mắt, Kiyomi không cam, con nhỏ oshin hết mực ngoan ngoãn bên chị ta năm xưa nay đã trèo lên đầu, cưỡi lên cổ chị. Như bị thù hằn che mất lí trí, Kiyomi bước tới, tay cầm ly nước cam đang uống dở và... Ào.o.o.o.o.o.o... Một cơn mưa nước cam dội thẳng lên đầu Nami. Đám giúp việc hoảng hốt bịt miệng, đứng nép sát vào nhau trước khi cơn thịnh nộ của Nami bùng nổ. Họ ném cái nhìn căm phẫn xen lẫn tức tối về Kiyomi, đã bị cô dạy ột bài học mà vẫn chưa biết sợ. Mẹ kế cũng bàng hoàng chả kém, bà ta sấn đến lôi con gái ra sau tỏ vẻ trách mắng vì cái tội liều mạng. Kiyomi nén run sợ, mặt hếch lên trời ra chiều " mày là cái thá gì mà tao phải sợ ". Trong nhà thấp thoáng mùi tử khí, phân tử ô xi đang dần đóng băng, mọi người nhìn cô quên cả hít thở. À, không phải quên mà là không dám hít. 1 giây... 2 giây.... 3 giây..... Cạch........ Nami bỏ chiếc thìa trên tay, phần mái rủ hờ che đi khuôn mặt chết chóc đan xen cái nhìn đáng sợ của cô. Đặt chú dơi lên lại vai, cô trở về phòng với cơ thể ngập tràn hương hàn khí nghìn năm. Đám gia nhân thở phào nhẹ nhõm, như vừa trút được một tảng đá to lớn đè trên lưng họ. Mẹ kế hơi nheo nheo mày, song quay qua con gái nhắc nhở. - Kiyomi à, tránh xa con nhỏ đó ra, nó không phải là người đâu. Cứ đợi cha con về, hai ta sẽ dạy cho nó một bài học. Kiyomi đỏng đảnh hừ mũi. - Oshin mà dám trèo cao. Đợi cha về, con nhất định sẽ trả thù cũ lẫn thù mới. Nami đóng cửa, tiếng hai mẹ con vẫn còn lảng vảng bên tai, rõ ràng là cô đang ở tít lầu ba, hai người đó thì nói thầm, chẳng hiểu vì sao cô lại nghe được. Đôi khi, Nami vẫn hay thắc mắc về những khả năng đặc biệt tự nhiên mình có, và lí do cô có thể trở thành phù thủy trong khi cô chỉ là một con người bình thường như bao người khác. Không còn gì ngoài đống hỗn chiến, Nami khóa trái cửa, cả người trượt dài xuống cánh cửa phòng, cô co rúm, mặt gục trên đầu gối, hai tay vòng lấy hai bả vai, run lên từng đợt. Cô đơn, trống vắng, hiu quạnh, mệt mỏi, đó là tất cả cảm giác trong cô bây giờ. Nước chảy róc rách xuyên mỗi khe đá nhỏ, hàng cây xào xạc cùng vũ điệu của gió, khẽ sượt qua lớp da mỏng manh mịn màng, cuốn theo từng lọn tóc bay lên. Nami ngẩng mặt, mọi thứ hoàn toàn biến đổi, không còn căn phòng bừa bộn, chẳng còn tiếng chửi rủa chói tai. Nơi đây chỉ có gió, có nước và có cây. Trời xanh trong vắt, mây trắng bấp bênh như giữa đại dương bao la. - Công chúa, người đến rồi ư? - Bỗng, trong rừng cây bước ra hai người phụ nữ cực kì xinh đẹp. Một người có tròng mắt màu xanh, da trắng như tuyết, khoác trên mình bộ váy dạ hội xanh lá lộng lẫy, mái tóc đen óng xõa dài, và tay cầm quyền trượng ngọc lục bảo. Người kế bên mang nước da ngăm đen, đôi đồng tử nâu khói cuốn hút, mình mặc váy dạ hội nâu sẫm, và tay cũng cầm quyền trượng ngọc bích nâu. Nami ngơ ngác, nhìn quanh một lượt, có vẻ đây là một khu rừng. - Hai người...là ai? - Cô đứng dậy hỏi, rủ bỏ đi dáng vẻ yếu đuối. Người phụ nữ da trắng mỉm cười, song cả hai nhất tề quì một gối, cúi mình kính cẩn. - Thần là Mộc. - Thần là Thổ. Rồi đồng thanh một tập. - Tham kiến công chúa điện hạ. Nami thộn mặt chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng cô nghe rõ, họ tự xưng là Mộc và Thổ, nghĩa là...hai người này, chính là hộ pháp của nữ hoàng Maria sao? - Mọi người đều là... phù thủy? - Nami nghi vấn hỏi. Cả hai lại đồng thanh tập hai. - Dạ, vâng... thưa công chúa. Xua tay quầy quậy, cô phũ phàng bác bỏ. - Cháu không phải công chúa. Đừng gọi cháu công này chúa nọ nữa, hai cô mau đứng lên đi. Hai người nhìn cô thắc mắc. Song cũng đứng hết dậy. Cuồng phong chợt nổi lên dữ dội, theo phản xạ, Nami giơ tay che mắt. Người phụ nữ da đen nhìn cô. Họ hiểu cô chưa biết sự thật về thân phận cô. Lần này đến đây, mục đích của hai người họ là chắp vá kí ức, đánh thức sức mạnh Thổ - Mộc trong cô, nhưng chưa phải là bây giờ. Giơ cao hai cây quyền trượng một nâu một xanh, hai người họ mờ dần vào không khí, cung kính cúi đầu từ biệt Nami. Phốc một cái, mọi thứ trở lại yên bình. Nami phủi bụi trên người, đưa mắt tìm hai vị hộ pháp hồi nãy. Chẳng có ai cả, họ đã biến mất, không một dấu vết. Lại thế nữa rồi. Giống như những giấc mơ, tất cả cứ gọi cô là công chúa. Tại sao vậy? Cô không hiểu, rốt cuộc giáo sư Sena muốn cô học kĩ thuật điều khiển các thuộc tố để làm gì? Chả nhẽ, còn có điều gì mà cô chưa biết?