CHƯƠNG XIX: HOÀNG TỬ LỬA VÀ CÔNG CHÚA ÁNH SÁNG (P.1) Chàng hoàng tử đánh thức công chúa bằng một nụ hôn tình yêu đích thực, và hai người sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi. Nami thấy cuốn truyện của Ayane tặng thật nhàm chán. Cái gì mà nụ hôn tình yêu, toàn viễn cảnh mơ mộng, chắc nàng ta đang trông chờ bạch mã hoàng tử tới rước. Thôi đi, chỉ cần đọc tới khúc Bạch Tuyết bị mụ phù thủy hạ độc là Nami đã tức điên lên rồi, tại sao những kẻ ác độc đều bị gắn với hai chữ phù thủy, phù thủy thì đã sao? Cô là phù thủy nhưng cô vẫn tốt đấy. Aiza, đúng là loài người chỉ biết đổ lỗi cho những nhân vật mà họ nghĩ không có thật. Về tới Tokyo cũng đã cuối chiều, Nami thong thả kéo lê vali đi dạo quanh công viên Yoyogi, chú dơi tím nhểnh chiếc mũi ướt át cọ cọ vô sau gáy cô. Nami khúc khích vuốt ve đầu nó. Thực chả muốn về nhà chút nào, cứ nghĩ tới cái không khí âm u, giọng điệu chanh chua của Kiyomi và ánh mắt khinh bỉ của lũ người làm, Nami chỉ muốn ở luôn trong trường cho hết hè, nhưng cha cô - ngài Otto Hagasawa lại không thích cô "bỏ rơi " nhà cửa. Tản bộ qua các hàng cây anh đào xanh mướt, Nami điềm đạm hít thở mùi hương con người thuần chủng, Yoyogi là công viên lớn nhất Tokyo, nơi lí tưởng ột chuyến picnic hoặc ngắm phong cảnh đẹp, thường thì mùa xuân là mùa công viên đẹp nhất, có hoa đào nở rộ, điểm xuyết cùng sắc vàng rực của hàng bạch quả. Mọi người vui vẻ đi bộ, tập dưỡng sinh và một số còn vẽ tranh sơn dầu. Cuộc sống chuyển động không ngừng nghỉ, mỗi chỗ cô đi qua, người ta lại đồng loại ngoái nhìn. Vì sao ư? Vì con vật kì lạ trên vai cô và cả vì sắc đẹp kiêu sa nhưng không quá cầu kì câu lệ của cô. Một nàng thơ với mái tóc đen dài bay nhẹ trong gió, khuôn mặt trắng hồng không chút tì vết, và cả ánh mắt hững hờ mang hơi thở lạnh giá, cô là như vậy. Tối... Phố nhà giàu vẫn đèn điện sáng chói như mọi khi, hai bên đường cây trồng xanh tốt, được cắt tỉa tỉ mỉ nom cực thích ứng. Nami lê vali dọc theo đường về nhà, khung cảnh cũng chẳng có gì thay đổi, ngoài ngôi biệt thự Hagasawa tĩnh lặng giờ đang mở nhạc ầm ĩ. Nami đẩy cổng bước vào, trước mặt cô là hàng loạt con xe đắt tiền, xa xỉ đủ chủng loại, tiếng hò hú, nhạc sập xình, mùi rượu quyện cùng xì gà khiến Nami nhức mũi, chú dơi tím bên cạnh cũng sợ hãi mà nép sâu hơn vào phần tóc cô. Đặt hành lí trước cửa, Nami bàng hoàng nhìn chính ngôi nhà cô đã ở trong suốt mười bảy năm gắn bó. Đồ ăn ngập khắp bàn ghế, vụn pháo dây, hoa kim tuyến, bóng bay và vô số đèn neon đủ màu treo đầy trên tường. Ngôi biệt thự yên lặng năm xưa nay đã người đông như kiến, con trai tóc tai bặm trợn, con gái ăn mặc lỗ lòa,hơn hết, bọn họ còn uống rượu và lắc lư điên cuồng. Bỗng, xa xa tiến đến một cô giúp việc trẻ, cô ta nhìn Nami một lượt từ trên xuống dưới, sau đó kính cẩn lên tiếng . - Dạ, vị tiểu thư đây tới dự tiệc ạ? - Tiệc? - Nami không dám tin vào tai mình, nhà cô biến thành nơi mua vui từ lúc nào vậy, chả lẽ cha không hề biết chuyện nhà cửa ra sao. Hagasawa vốn là một gia tộc cao quí, sao có thế bày ra ba thứ này. Tức giận xen lòng căm phẫn, Nami phóng tia nhìn băng lãnh vô lũ người chơi bời bên trong, làm cô giúp việc kế bên không liếc mà cũng phát run. Bất chợt, phía ngoài cửa đi vào hai cô gái, mặt mũi chét đầy phấn tới trắng hếu cả ra, y phục mong manh đến mắt thường có thể nhìn xuyên thấu. Thấy có con nhỏ đứng chắn lối vào nhà, một cô gái tóc xoăn đanh mặt quát, tính mở miệng thì cô ta nhận ra, con nhỏ đứng đó chính là oshin của Kiyomi hôm cắm trại. Cô ả hừ mũi khinh khỉnh, ném cái mùi chanh chua vô người Nami. - Phải nhỏ oshin của Kiyomi không nhỉ? Lại xách giùm cái giỏ lẹ coi. Tiếng ả vang vọng tới chói tai, cả đám người đang nhảy nhót tưng bừng bỗng khựng lại ngó cô gái ngoài cửa. Lời xì xầm bắt đầu to dần, chữ oshin Kiyomi như dồn dập đâm thủng màng nhỉ Nami. Mấy vị công tử con ông cháu cha lắc đầu chép miệng liên tục, họ tiếc nuối thay Nami với ý nghĩ, trông đẹp thế mà phải làm oshin. Kiyomi cùng bạn trai đang quấn quít lấy nhau trong phòng, không nghe tiếng hú hét nữa, chị ta liền bật dậy xem có chuyện gì bên ngoài, anh chàng bạn trai trên giường lưu luyến nhả môi Kiyomi. Ra khỏi phòng, Kiyomi đánh lại chút phấn hồng, chỉnh chu quần áo, rồi kiêu ngạo bước từ lầu hai bước xuống, chiếc váy không dây hồng phấn tôn lên mảng vai trắng mịn của Kiyomi. Chị ta nhìn Nami bất ngờ, nhưng sau đó nét mặt lại trở về trạng thái tư tỉnh ban đầu. Ả tóc xoăn lớn tiếng quát. - Con oshin kia, còn không mau xách giỏ cho tao. Phớt lờ sự giận dữ của ả, Nami từ tốn kéo vali vào nhà. Ả xấu hổ nghiến răng trèo trẹo. Thấy bạn mình bị "bắt nạt", Kiyomi trợn mắt chửi bới. - Mày điếc hả con kia. Không thấy bạn tao kêu gì à. Mới đi có một năm mà đã quên mất vị trí của mình rồi ư? Thứ rác rưởi như mày, tốt nhất nên ngoan ngoãn phục vụ tụi tao. - Nói đoạn, Kiyomi khoanh tay trước ngực, hếch mặt về chỗ cô ả lúc nãy - Biết điều mau làm việc mà oshin nên làm đi, như vậy tao sẽ ày ăn cơm. Đám thiếu gia tiểu thư ném cái nhìn thương hại về Nami, ả bạn lúc nãy được đà lấn tới. - Nhanh lên còn có cơn ăn. Ha ha ha.... Và một loạt tiếng cười đồng đảng rộ lên. Kiyomi trên lầu nhếch mép khinh bỉ nhìn xuống cô. Nami nắm quai vali, phần mái chéo che đi đôi mắt đang nhuốm màu đỏ. Cô lạnh lùng nói. - Cút. - Một từ ba chữ nhưng cũng đủ để đóng băng không khí nơi này. Kiyomi kinh hãi, khóe môi bỗng dưng giật giật. - M...mày...mày... Ả tóc xoăn chống nạnh đay nghiến. - Cái thứ thấp hèn mà còn đòi ra oai trong nhà chủ. Mày đúng là chán sống rồi. Kế đó là hàng loạt âm thanh lăng mạ xỉ vả vang lên, một số đứa con gái còn chỉ chỏ, quẳng cho cô những cái liếc xem thường. Nami đứng trân trân giữa ngôi nhà to lớn, trước sự chửi bới, coi khinh của lũ nhà giàu. Và lần này, cô không thể kiềm chế được nữa. Cơ thể cô tỏa hàn khí cực mạnh, không gian xung quanh, đều bị cô nhấn chìm trong nỗi sợ hãi. Chú dơi cụp tai, khép đầu vào đôi cánh. Kiyomi lùi vài bước, đưa cánh tay run rẩy chỉ vô mặt Nami. - M... mày... sao mày dám... - CÚT. Nami đột ngột hét lên, toàn bộ bóng đèn bỗng vỡ choang, lũ con gái kinh hoàng la toáng, đám con trai không từ mà bỏ chạy. Cả căn phòng ngập trong bóng tối. Kiyomi run lẩy bẩy, chân tay mềm nhũn, lết đi không nổi. Nami hít thật sâu, song quay sang cô giúp việc đang co rúm bên cạnh, khẽ cười nhẹ lên tiếng. - Hagasawa Nanami, cô có thể gọi tôi là nhị tiểu thư. Tôi cho các người một tiếng để giọn dẹp. Cô giúp việc sợ sệt ngẩng đầu, lập cập nhìn Nami lễ phép. - V...vâng..t..thưa cô..cô... chủ. Nhìn quanh nhà một lượt, Nami hững hờ xách vali, búng nhẹ ngón tay, một chùm sáng nhỏ chợt xuất hiện. Đã gần chín giờ tối, Nami cảm thấy buồn ngủ, cô xoa đầu chú dơi trên vai, sau đấy nhấc chân lên lầu ba - nơi căn phòng mà cha thiết kế riêng cho cô, hay chính xác hơn là phòng của cô đang tọa lạc. Lướt qua Kiyomi một cách thờ ơ, Nami chẳng buồn liếc chị ta một cái, loại người như chị ta, thật chả xứng ở trong ngôi nhà này. Muốn ức hiếp cô ư? Xin lỗi, cô không phải Nami của ngày xưa nữa rồi. Món nợ với chị ta, hè này cô sẽ trả từ từ. ( Aiza, giờ mới viết xong đây. M.n đọc truyện zui zẻ, nhớ cmt ủng hộ truyện, có ý kiến gì thì ns để t/g rút kinh nghiệm nk) Đón đọc phần hai: Có phải là hẹn hò?