Trưởng Đích

Chương 7 : Bị phạt

Bạch thị không thích Thẩm thị, nhưng đối với Phó Minh Hà lại thật lòng thương yêu. Bà chỉ sinh ba người con trai, trưởng tử Phó Kỳ Mạnh chỉ sinh được một mình Phó Minh Hà, con thứ Phó Kỳ Huyền có vợ cả chỉ sinh được một mình Phó Minh Hoa, tam phòng Chung thị sinh được hai trai ba gái, nhưng đáng không lọt vào mắt bà. Hôm nay lúc Phó Kỳ Huyền đánh nha hoàn làm hắn, Bạch nhất thời lo lắng, lúc đó Phó Minh Hà bước lên muốn nói gì với bà, thật ra bà đều biết. Nhưng trong tình cảnh lúc đó, bà chưa kịp nói chuyện với nói chuyện với Phó Minh Hà, thì con bé đã đỏ mắt mà chạy ra ngoài, mặc dù trong lòng Bạch thị không vui, nhưng cũng phái Thường ma đi dỗ dành, nhưng bà lại không ngờ Thường ma ma trở về nói Phó Minh Hà cãi nhau rùm beng với Phó Minh Hoa ở trước cửa viện mình. "Để nó sao chép Nữ giới mười lần, trước cuối tháng giao cho ta, mười ngày không được ra khỏi viện." Bạch thị mặt âm trầm, lắc đầu. Mà lúc này Phó Minh Hoa bị Phó Minh Hà đánh vào tay cũng vừa về tới viện của mình. Bích Vân thay nàng cởi áo khoác ngoài dính tuyết, lấy khăn để nàng lau tay, thấy tay nàng còn ôm cổ tay, không khỏi nhớ đến cảnh ở trước cửa viện Bạch thị, mím môi nói: "Cánh tay nương tử bị thương?" Phó Minh Hoa lắc đầu, nàng mặc dày, sức lực Phó Minh Hà lớn bao nhiêu? Nàng cố ý để nàng ta đánh đó. Nàng nhận lấy chén trà Bích La đưa tới, miệng cong lên: "Đau cũng không tính là đau, nhưng chắc chắn Phó Minh Hà sẽ khó chịu." Phó Minh Hà luôn không ưa nàng, mỗi lần gặp nàng đều gây phiền phức. Hôm nay rõ ràng Phó Minh Hà bị uất ức ở chỗ Bạch thị, nhưng lại cứ phát giận lên người mình. Phó Minh Hoa biết nàng ta ghét nhất chính là thân phận trưởng nữ của mình, mỗi lần mình vừa gọi muội muội, nàng ta nhất định trở mặt. Hôm nay nàng làm bộ dáng ôn nhu muốn mặc áo khoác giúp nàng ta, quả nhiên Phó Minh Hà liền đưa tay ra hất. Nếu không có Phó Minh Hoa nhúng tay, chắc là Phó Minh Hà sẽ bị đại nha đầu Bích Hồng đuổi kịp, thấy lạnh sẽ mặc thêm áo, nhưng với hành động của Phó Minh Hoa, theo tính cách nàng ta, chắc chắn sẽ không mặc nữa. Ngay trước mặt Thường ma ma, nàng ta lại duỗi tay đánh mình, mặc dù Bạch thị yêu thương nàng ta, nhưng nàng ta không có quy củ như vậy, cho dù Bạch thị bất công, cũng sẽ trách phạt. "Chờ coi là được." Phó Minh Hoa ngồi nghiêng trên ghế quý phi, đôi chân lạnh lẽo co rút lại, ít khi lộ vẻ nhỏ bé, nhẹ giọng nói. Bích Vân thay nàng kéo thảm đắp lên đùi, trong phòng im lặng. Nàng dậy sớm đã đi đến thỉnh an trưởng bối, bây giờ còn chưa dùng bữa. Quy củ Tân Đường một ngày hai bữa, bình thường sẽ chờ sau khi nàng thỉnh an xong mới dùng bữa Tuy là Phó gia mới nổi, nhưng đã giàu sang ba mươi năm, cũng bắt đầu học theo điệu bộ quý tộc. Bên cạnh Phó Minh Hoa ngoại trừ bốn đại nha hoàn, còn có nhũ mẫu mà Tạ thị từ Tạ gia ở Giang châu đưa đến để sắp xếp bữa ăn hàng ngày cho nàng, ngoài hai bữa cơm ra, mỗi ngày đều nấu nhiều những món điểm tâm và canh có tác dụng dưỡng nhan. Chỉ là gần đây nhũ mẫu Giang thị trở về Giang Châu một chuyến, đã đi hơn mười ngày, e rằng hơn nửa tháng nữa mới trở về. Lúc này Phó Minh Hoa mới thỉnh an xong trở về, Lục Vu phụ trách bữa ăn của nàng đã đi xuống an bài. Bọn nha hoàn đưa bữa sáng tới, đầu kia bà tử tiến đến nói Phó Minh Sa tới rồi. Đám người Bích Thanh trong phòng cũng không bất ngờ, thời gian qua Phó Minh Sa và Phó Minh Hoa luôn thân với nhau. Nàng ấy là thứ nữ của Phó Kỳ Huyền, trong nhóm tỷ muội Phó gia đứng hàng thứ năm, do thông phòng Hà thị sinh ra. Hà thị vốn là nha hoàn của Tạ thị, trước đây lúc Tạ gia gả nữ nhi đến Lạc Dương, nàng ta là một trong những nha hoàn Tạ thị yêu thích. Trước đây khi Tạ thị gả vào Phó gia, Tạ gia đã chuẩn bị bốn nha hoàn thông phòng, ngoại trừ Hà thị, mấy người còn lại cũng nhìn ra Phó Kỳ Huyền có mới nới cũ, không phải là người thiện lương, bởi vậy lúc đó đều nguyện ý hầu hạ bên người Tạ thị. Chỉ có Hà thị không cam lòng bỏ lỡ phú quý, dung mạo bà ta xinh đẹp, hơn nữa Tạ gia vốn muốn đưa Hà thị đến bên người Tạ thị chính là chuẩn bị cho Phó Kỳ Huyền, bà không cam lòng gả cho quản sự suốt đời làm hạ nhân, bởi vậy thừa dịp Tạ thị có thai liền đến câu dẫn Phó Kỳ Huyền. Nhưng cũng may mắn, một lần liền có tin vui. Hà thị cho rằng cả đời mình có chỗ dựa, không nghĩ đến qua mười tháng hoài thai lại sinh ra nữ nhi. Mà lúc này Phó Kỳ Huyền đã có người mới trong lòng, chỗ nào còn nhớ đến bà? Thế tử gia Trường Nhạc Hầu Phủ cho đến bây giờ cũng không hề thiếu nữ nhân. Cho nên cuối cùng, ngay cả một danh phận Hà thị cũng không có, liền muốn quay về nịnh bợ Tạ thị. Nhưng nơi nào Tạ thị cho bà ta chỗ tốt, bà ta hận nữ nhi không phải nhi tử, đối với nữ nhi chẳng quan tâm. Lần đầu tiên Phó Minh Hoa thấy Phó Minh Sa, nàng ta như con mèo con, bị trông nom đến da trắng nõn, thân thể còn gầy hơn Phó Minh Hoa, chỉ nhỏ hơn Phó Minh Hoa sáu tháng, nhưng so với nàng lại thấp hơn nửa cái đầu. Thật ra Phó Minh Hoa là người lạnh nhạt, tỷ muội khác phòng không ít, ngoại trừ Phó Minh Hà, nàng đối với ai cũng không lạnh không nhạt. Nhưng dù sao Phó Minh Sa cũng sống chung viện nàng, đoán chừng Hà thị ở sau lưng sai khiến, sợ mẹ con hai người bị Phó gia lãng quên, muốn mưu tính chút lợi ích từ nàng. "Thêm đôi chén đũa." Phó Minh Hoa gọi Phó Minh Sa, nàng ta mặc áo màu xanh biếc vừa cũ vừa mới, để lộ gương mặt nhỏ nhắn lạnh đến trắng bệch, đôi môi ướt át lạnh đến tím đen, chân mang đôi giày thêu đơn bạc, cả người lạnh đến run rẩy. Chỉ là khi nhìn đến Phó Minh Hoa, nàng ta có chút cứng nhắc cong khóe môi, lộ ra hai lúm nhỏ bên mép. Nàng ta có chút khiếp sợ đi tới chỗ Phó Minh Hoa, Phó Minh Hoa giơ tay kéo nàng ta, tay mềm mại ấm áp của nàng càng làm tay Phó Minh Sa lạnh lẽo như tuyết. Phó Minh Sa theo bản năng nắm tay Phó Minh Hoa, chỉ là rất nhanh muốn giằng tay ra, đại nha hoàn Bích La bên người Phó Minh Hoa nhanh chóng đưa ra ấm lô, trong phòng đốt địa long, một lúc sau gương mặt mới hồng hào trở lại. "Trời lạnh thế này nên ở trong phòng." Nha hoàn nhanh chóng đưa chén đũa tới, Phó Minh Sa nhút nhát không dám cầm, đến khi Phó Minh Hoa bảo nàng ta cầm đũa, gò má nàng ta mới hiện hai đám mây đỏ, ngoan ngoãn nói tạ ơn. "Ngũ nương tử nhớ đại nương tử nên muốn đến thăm." Đại nha hoàn Bích Như bên cạnh Phó Minh Sa nói, Phó Minh Sa có chút ngượng ngùng liếc mắt nhìn Phó Minh Hoa, thấy nàng không có vẻ tức giận mới lén thở ra. Trên bàn nhỏ bày mấy món ăn sáng cùng điểm tâm, những thứ này đều là đầu bếp riêng của Tạ thị đưa qua chuyên nấu cho Phó Minh Hoa, mỗi món đều vô cùng tinh xảo, trong đó có mấy món điểm tâm dưỡng sinh được truyền thừa mấy trăm năm của Tạ gia, những thứ này là kho báu của Tạ gia, cho dù Bạch thị thèm thuồng cũng không có.