Trường dạ vị ương
Chương 52
Tưởng Tiệp xoay người, trong màn đêm vắng lặng, đôi mắt cậu vẫn tỉnh táo mở to. Cậu vòng tay xuống dưới gối lần tìm quyển tạp chí, ngón tay dưới gối nhẹ nhàng vuốt qua vuốt lại trang bìa, trên đó là tấm ảnh chụp Chu Chính lúc phỏng vấn, gương mặt anh vẫn toát ra cái vẻ tự cao tự đại trông rất muốn đánh kia, Tưởng Tiệp nghĩ nghĩ một lúc, tủm tỉm cười. Không phải, không phải, là Chu Chính quyết đoán tự tin, khí khái phi phàm, chỉ mình anh mới có được diện mạo oai phong ngời ngời như thế. Ánh mắt cậu liếc sang góc tạp chí, nơi đôi tay đang khoanh lại trước ngực của anh. Tại đầu ngón út tay trái kẹp ở khuỷu tay, dưới ánh đèn flash rọi xuống, hơi lóe lên chút sắc bạc, tuy không rõ ràng lắm nhưng Tưởng Tiệp vẫn có thể nhận ra, kia chính là chiếc nhẫn bạch kim “Trường Dạ Vị Ương”.
“Sao đã đi làm rồi? Hết sốt chưa?” Giọng Tiểu Chung qua điện thoại tỏ rõ sự quan tâm.
“Ờ, tôi khỏi rồi.” Tưởng Tiệp nghiêng đầu kẹp điện thoại, tay bận bịu ghim đống tài liệu vào với nhau.
“Vậy từ giờ đừng nhớ hắn ta nữa đấy, đừng có làm tình làm tội bản thân.”
“Làm gì nghiêm trọng vậy?”
Thực ra hầu hết mọi lần Tưởng Tiệp đều có thế khống chế, chỉ lần nào dồn nén quá mức, cơ thể cậu mới nổi dậy biểu tình.
“Bao giờ tan ca? Tôi khao ông một bữa.”
“Không được, tôi hứa với ba là sẽ về nhà ăn cơm rồi.”
“Vậy à? Để lần sau vậy! Ông liệu mà ăn cho no, ngủ cho kĩ vào.”
“Ông nghĩ tôi là heo chắc?”
“Đừng có ngắt lời, hút ít thuốc thôi, cũng đừng nghĩ ngợi linh tinh.”
“Rồi rồi! Mấy tên đàn ông lấy vợ xong đều lắm lời vậy hả?”
“Tôi còn chưa nói hết đâu! Ông cũng đừng làm báo cáo hộ đồng nghiệp nữa, bọn họ lại càng được thể lợi dụng cái tính thật thà của ông!”
“Thôi xì tốp, giờ tôi đang ở cơ quan! Không có thời gian nghe ông giáo huấn đâu. Nói chuyện sau nhé!”
Tưởng Tiệp dở khóc dở cười, gác máy, xếp giấy tờ vào trong tủ tài liệu ở trên bàn làm việc. Anh đồng nghiệp Steven đi ngang qua tươi cười bảo:
“Jay, tan ca rồi! Chúc cậu có một buổi tối vui vẻ nhé!”
“Vâng, em cám ơn.”
Tưởng Tiệp mỉm cười đáp lại.
Trời vẫn còn lạnh, tiệm Cường Ký chuyên bán các món cháo súp đông nghịt khách. Bên ngoài cửa sổ nơi bán hàng đang có một đoàn người dài nối đuôi, vì nước súp đã được chuẩn bị xong xuôi trước đó nên công đoạn đóng gói rất mau lẹ, không cần phải chờ lâu đã mua được rồi. Tưởng Tiệp đang đứng trong dòng người, nghĩ đến bản báo cáo mình làm hôm nay, hình như số liệu có sai sót ở đâu đó. Đột nhiên phía đối diện có một tiếng gọi khẽ:
“Tưởng Tiệp?”
Tưởng Tiệp ngẩng đầu, bắt gặp một ánh nhìn nhã nhặn lịch sự. Thì ra là Giang Sơn. Trong tích tắc cậu thoáng khó xử, không biết phải phản ứng như thế nào. Nhưng rồi Giang Sơn lại chủ động bắt chuyện trước:
“Trông cậu gầy đi nhiều đấy, đã bình phục hẳn chưa?”
“Ừ,” Tưởng Tiệp gật đầu, “Tại sao…anh lại ở đây?”
“Tôi đến thắp….” Giang Sơn ngập ngừng một chút, “À, đến Hồng Môn có chút việc.”
“Đến…thắp hương cho Thẩm Binh phải không?”
Giang Sơn gật đầu, “Hôm nay là sinh nhật ba mươi tuổi của cậu ấy.”
Tưởng Tiệp cúi xuống, ngực hơi quặn lại, nhưng lặng thinh không nói gì.
“Tôi tiện đường mua chút cháo cho Chính ca luôn, gần đây anh ấy rất thích ăn món này. Lần trước để người khác đi mua nhưng lại mua nhầm, làm Chính ca cáu um cả lên, nên lần này tôi phải đích thân đi mua đấy.”
Tưởng Tiệp liếc hộp giấy trong tay Giang Sơn, ngoài vỏ có đề dòng chữ “Cháo cá tuyết”. Cậu nhớ Chu Chính rất ghét ăn cháo cá, anh nói mùi vị của nó tanh kinh khủng mà.
“Anh ấy vẫn khỏe chứ?”
“Ai cơ? Chính ca ấy hả? Khỏe. Dạo trước anh ấy mê câu cá lắm, cứ tưởng có thể tu thân dưỡng tính, giảm bớt cái thói nóng nảy tồi tệ kia, ai dè đâu vẫn vào đó. Ha ha ha.”
Tưởng Tiệp chăm chú lắng nghe từng từ từng chữ Giang Sơn nói, có hơi ngơ ngẩn.
“Anh muốn mua gì?” Tưởng Tiệp không chú ý một chút mà đã thấy tới lượt mình, cậu cũng quên béng món mình định mua.
“Thế nhé!” Giang Sơn vỗ vỗ vai Tưởng Tiệp, “Chính ca vẫn đang ở Phần Dạ chờ tôi! Cậu nhớ giữ gìn sức khỏe!”
Tưởng Tiệp nhìn Giang Sơn nhanh chóng bị hai bóng người mặc áo đen chắn mất, từ từ khuất dần trong màu trời xám xịt.
“Anh ơi, anh chọn được món nào chưa?” Nhân viên phục vụ hỏi Tưởng Tiệp lại lần nữa.
Tưởng Tiệp phục hồi tinh thần: “À vâng, cho tôi cháo cá tuyết, cám ơn.”
***
Tối hôm đó, bệnh ho khan của Tưởng Tiệp bộc phát, ho đến mức không thể thở nổi, toàn bộ khoang ngực đau tức dữ dội giống như bị rút cạn không khí, hít thở càng lúc càng khó khăn. Tưởng Tiệp không mang thuốc theo, ba cậu phải chạy tới căn nhà cậu thuê để đem thuốc về cho cậu uống, nói thế nào ông cũng không yên tâm để cậu ở một mình, cứ nhất nhất giữ cậu ở lại. Lăn qua lộn lại đến quá nửa đêm, mỗi lần ho là ngực lại đau đớn như thể muốn bóp vỡ mạch máu. Sao lại như vậy? Tai sao trái tim lại đau đớn đến mức này? Tưởng Tiệp trằn trọc nằm trên giường, trở mình hết lần này đến lần khác, người mệt mỏi rã rời, cậu rất buồn ngủ, mắt cũng nhắm chặt vào không thể mở ra, nhưng cơn ho quấy nhiễu dai dẳng kia lại ngăn không cho cậu say giấc. Cuối cùng cơ thể không chịu đựng nổi nữa, Tưởng Tiệp ôm ngực, cuộn mình lại rơi vào mê man, chỉ cảm thấy bàn tay của ba mẹ không ngừng xoa xoa vầng trán mình, giọng nói lo lắng của hai người vọng đến hư hư ảo ảo:
“Làm sao bây giờ? Thằng bé sốt rồi.”
“Có cần đi bệnh viện không?”
“Cho nó uống thuốc hạ sốt xem sao đã.”
Dần dần, ngay cả một chút tỉnh táo cuối cũng cũng tiêu tan hết, cả vũ trụ bỗng trở nên an tĩnh lạ kì, âm thanh gì cũng không còn nữa. Chỉ còn sót lại ánh mặt trời vĩ đại trên cao, giữa những vầng sáng rực chói lòa mà nó tỏa ra, từ từ hiện ra một bóng hình cao ngất,
“Anh đến để chào tạm biệt em.” Người đó nói.
“Vì sao lại phải chào tạm biệt?”
“Không thể ở cùng nhau nữa thì nên nói tạm biệt không phải sao?”
“Lần trước chúng ta vẫn chưa nói ư?”
“Phải.”
“Vậy được,” Tưởng Tiệp nói, “Em có thể yêu cầu anh một việc không?”
“Lại còn phiền phức thế? Em nói đi!” Tuy rằng không thấy rõ gương mặt người ấy, nhưng Tưởng Tiệp chắc chắn đôi lông mày dày rậm kia đang nhăn vào.
“Anh trả chiếc nhẫn kia lại cho em đi! Anh đeo không hợp, anh không thấy nó thít chặt vào tay sao?”
“Em đúng là tên nhóc hám tiền! Không phải anh cho em rồi sao?”
“Đâu có! Em thấy anh vẫn đeo trên ngón út mà.”
“Rõ ràng anh đưa cho em rồi! Em tìm kĩ lại chút đi!” Nói xong bóng dáng ấy bắt đầu tan biến trong luồng ánh sáng, mỗi lúc một nhạt dần.
“Này! Anh đừng đi! Này! Anh để nó ở chỗ nào? Sao em không tìm thấy? Này! Này!!!
Lúc Tưởng Tiệp tỉnh lại đã là chiều ngày hôm sau. Ba mẹ chị gái đều ngồi bên, thấy cậu tỉnh lại, mẹ cậu suýt nữa thì khóc òa lên:
“Ơn trời, cuối cùng nó cũng tỉnh lại rồi.”
“Ba mẹ mời bác sĩ đến khám, bác sĩ nói nếu không tỉnh lại thì phải đưa đi bệnh viện. Con ho dữ dội suốt cả đêm, gần sáng lại còn phát sốt mê sảng, dọa cho mọi người một phen sợ mất mật.”
“Sáng nay chị nhận được điện thoại của mẹ liền cuống cuồng chạy tới ngay. Tiểu Tiệp, em ốm nặng như vậy, hay là cùng ba về quê ở mấy ngày, nơi đấy không khí trong lành, rất thích hợp để dưỡng bệnh, em xem em gầy đến mức nào rồi? Để ba chăm sóc em một thời gian, bao giờ khỏe mạnh thì hãy về đây.”
Tưởng Mẫn nói, “Chị cũng đã gọi điện thoại tới ngân hàng xin cho em nghỉ một tuần rồi.”
“Quê nào cơ?”
“Nhà họ Lâm có một trang trại ở miền Nam, lái xe tới đó mất ba tiếng đồng hồ. Nơi ấy rất yên tĩnh, môi trường cũng tốt, cơ thể này của em cũng đến lúc phải tĩnh dưỡng cho cẩn thận.”
“Không đi có được không?” Tưởng Tiệp cảm thấy thân thể bắt đầu lấy lại được chút sức lực, ngoại trừ thấy uể oải ra thì những cảm giác khó chịu khác không còn nữa. “Em đã đỡ rồi mà.”
“Chỉ về quê một thời gian ngắn thôi!” Ông Tưởng nói, “Ba con mình cùng đi, mấy năm nay ba cũng luôn tay luôn chân lo buôn bán ở cửa hàng, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có, lần này coi như con và ba đi nghỉ đi! Chỉ hai ba con mình thôi, không có ai khác, được không?”
Ba cậu rất ít khi yêu cầu việc gì, Tưởng Tiệp cũng mệt đến mức không nghĩ nổi gì nữa, đành nghe lời mọi người đồng ý về quê.
Ở trên xe, Tưởng Tiệp vừa định mở radio lên, ông Tưởng đã thò tay ấn nút tắt ngay lập tức.
“Có CD không, nghe nhạc đi! Radio phát toàn tiếng anh, ba nghe không hiểu lắm.”
Tưởng Tiệp nghĩ dù sao cũng không phải mình lái xe, bèn lọ mọ tìm, nhưng trong con xe Toyota của ba cậu chẳng có đĩa nhạc nào cả.
“Vậy để con dò đài tiếng Trung xem có được hay không nhé!” Tưởng Tiệp đành phải gợi ý.
“Không cần,” Ông Tưởng lập tức ngắt lời,” Không nghe cũng được! Con nói chuyện với ba đi.”
“Dạ,” Tưởng Tiệp cảm thấy biểu hiện của mọi người trong nhà mình đều rất kì quái, “Nhưng mà con hơi mệt.”
“Vậy con ngủ một giấc đi, tỉnh lại là sẽ đến nơi.”
Đúng như lời ba cậu nói, khi Tưởng Tiệp ngủ dậy thì bọn họ đã đến khu trang trại nhỏ. Ai mà nghĩ chỉ sau ba giờ đồng hồ đi xe, từ Chicago sầm uất náo nhiệt đã biến thành nơi nông trại vắng vẻ không có lấy một bóng người này.
“Nơi này không phải yên tĩnh hiu quạnh quá sao?” Tưởng Tiệp nghĩ thầm.
Bởi vì đêm qua ốm nặng, cậu không tránh được cảm giác mệt mỏi, đi ngủ rất sớm, cả đêm không mộng mị, ngủ thật ngon. Sáng hôm sau khi vừa tỉnh giấc, Tưởng Tiệp thấy ba mình đang nói chuyện điện thoại ở ngoài sân.
“Ngoài đó lạnh lắm!” Cậu nói với ông Tưởng vừa đi vào trong nhà, “Ai gọi vậy ba? Sao ba không nghe luôn ở trong này?”
“Mẹ con gọi hỏi xem tình hình con sao rồi. Ba thấy hiếm lắm con mới được ngủ được một bữa ngon như thế nên sợ đánh thức con dậy. Ba chuẩn bị bữa sáng rồi, con đợi chút để ba bưng ra.”
“Để con giúp ba! Ba đến đây là để nghỉ ngơi mà, đừng làm nhiều việc thế.” Tưởng Tiệp hỏi, “Ở đây không có TV sao?”
“Người nhà họ Lâm không ai ở ngôi nhà này cả, tuy lắp truyền hình cáp nhưng không đóng tiền nên không thu được kênh nào hết.”
Cháo và dưa muối được bày lên bàn, ông Tưởng biết con mình rất thích bữa sáng kiểu Trung Quốc.
“Ăn xong con đi mua tờ báo, ba có muốn mua thứ gì không?”
“Không cần. Mua báo để làm gì? Toàn viết đi viết lại mấy thứ gì gì đó. Đọc chán lắm!”
Tưởng Tiệp chợt khựng lại, cảm thấy trái tim trong lồng ngực mình như muốn nhảy bật ra, cậu đặt bát đũa trong tay xuống, nghiêm mặt nhìn ba mình:
“Ba nói đi! Đã xảy ra chuyện gì rồi? Việc gì mà cả nhà phải cách ly con ở một nơi xa xôi hẻo lánh thế này? Tại sao phải cách ly triệt để như vậy? Ba, có phải đã có chuyện gì xảy ra với Chu Chính không?”
Truyện khác cùng thể loại
96 chương
55 chương