Phỏng đoán chân tướng sự việc luôn là điều khiến con người ta mệt mỏi nhất, nhưng một khi sự thật được phơi bày, mọi thứ lại dễ đối mặt hơn ta tưởng. Tưởng Tiệp quay lại thấy Chu Chính đang bước từng bước đến phía mình, liền nói với Lâm Nguyên đứng đằng sau: “Lên xe, mau.” Lâm Nguyên quét nhìn bốn phía một lượt, chắc chắn trong bóng tối đang có rất nhiều nòng súng phục sẵn chĩa về phía Tưởng Tiệp và hắn, hắn túm lấy tay Tưởng Tiệp, nhưng lại bị cậu giật ra: “Em bảo anh lên xe ngay, nhanh lên!” Nói rồi cậu đẩy mạnh Lâm Nguyên vào trong xe. Lâm Nguyên lập tức xoay mình nhảy lên ghế lái, hét to mấy tiếng với Tưởng Tiệp, nhưng hét cỡ nào cậu cũng không buồn để ý đến hắn, chỉ đứng nguyên tại chỗ chờ Chu Chính đến. “Hắn ta có thể đi đâu được?” Chu Chính liếc nhìn Tưởng Tiệp, giơ tay bật hộp quẹt trước mặt cậu, rọi sáng khuôn mặt thanh tú như sứ, đôi mắt Tưởng Tiệp trong bóng đêm xinh đẹp tựa như hai hồ nước trong veo yên ả. “Thả Lâm Nguyên đi! Em ở lại.” Tưởng Tiệp không hề trốn tránh, nhìn thẳng vào con ngươi lạnh như băng của Chu Chính, gương mặt anh vẫn thâm trầm như vậy, không mang theo một chút cảm xúc nào. Chu Chính nghiêng mình về phía trước, châm đầu thuốc trên môi vào ngọn lửa bên sườn mặt, rồi tiện thể ghé vào tai Tưởng Tiệp thầm thì: “Em nghĩ Chu Chính mà em biết sẽ thả Lâm Nguyên đi sao?” Tưởng Tiệp khẽ lắc đầu. “Vậy mà em vẫn còn muốn thử.” Cơn thịnh nộ trong câu nói của Chu Chính khiến cho ai nấy đều cảm thấy rét run, giọng anh cũng cao lên hẳn, “Tưởng Tiệp, em coi anh là cái gì? Em thật sự cho rằng anh có thể vì em mà để cho Thẩm Binh bỏ mạng vô ích ư?” “Không phải vậy…” Tưởng Tiệp ngắt lời, máu nóng trong khoang ngực dâng lên cuồn cuộn, nhưng đối diện với dáng vẻ khinh thường của Chu Chính, cậu chỉ biết lặng thinh. Qua một lúc lâu, cứ mỗi lần cố gắng lấy hết can đảm để giải thích với Chu Chính, thì đến phút cuối cậu đều bỏ cuộc, nói lý lẽ với người khác vốn là việc rất khó, huống chi người kia đã để tất cả ngoài tai. Tưởng Tiệp kề sát vào Chu Chính, giọng run run, “Coi như là em cầu xin anh, làm ơn cho Lâm Nguyên một con đường sống, em sẽ ở lại, tùy anh xử lý em thế nào cũng được.” Con người Tưởng Tiệp trước giờ luôn cao ngạo, bình thường không dễ dàng chịu thua ai, mở miệng cầu xin Chu Chính càng là chuyện không tưởng, trong lòng Chu Chính trào lên một thứ cảm giác quái dị, dù biết không nên, nhưng anh vẫn không thể nào kìm xuống được sự đố kị: “Em vì cái thằng hèn hạ ấy mà hạ mình cầu xin anh?” Chu Chính vung tay tát vào má phải Tưởng Tiệp, một tiếng “bốp” chát chúa vang lên giữa đêm khuya yên tĩnh vào tai ai cũng rõ rành rành. Tưởng Tiệp vẫn giữ nguyên gương mặt bị đánh lệch sang một phía, nửa bên mặt chỉ thoáng chốc đã sưng tấy lên. Cậu và Chu Chính động tay động chân với nhau không chỉ một hai lần, nhưng đánh vào mặt thế này thì đây là lần đầu tiên, một nơi nào đó trên thân thể cậu dường như cũng đang âm ỉ đau nhức. Tưởng Tiệp dùng mu bàn tay quệt quệt khóe miệng, đôi lông mày nhíu khẽ, miệng cậu rỉ máu rồi. “Anh thả Lâm Nguyên đi, em sẽ từ từ giải thích với anh, nếu anh giữ lại cái mạng cho hắn, không phải vẫn còn đầy cách khiến hắn sống không bằng chết sao?” “Không cần cậu dạy dỗ tôi, Tưởng Tiệp, đêm nay Lâm Nguyên phải chết ở chỗ này! Cậu cũng đừng hòng đi đâu cả!” Vừa nói Chu Chính vừa nâng tay lên, trong tay là một khẩu súng màu bạc, nhưng vừa mới nhắm thẳng về phía Lâm Nguyên thì trên cổ lập tức cảm thấy lạnh lẽo, đè ngay dưới động mạch cổ chính là con dao găm Chu Chính tặng để Tưởng Tiệp mang theo phòng thân. Bấy giờ những người tới cùng Chu Chính đang đứng xung quanh mới bắt đầu có phản ứng, Giang Sơn tiến lên phía trước vài bước, lại vội dừng lại khi nghe thấy tiếng Tưởng Tiệp: “Đừng tới đây, thả Lâm Nguyên đi! Tôi sẽ ở lại! Giang Sơn! Anh mau thả Lâm Nguyên đi!” Không hiểu vì sao mà trong đôi mắt Giang Sơn đột nhiên toát lên một nỗi thương cảm, anh ta không nói năng gì, chỉ đứng yên nhìn từ phía xa. Tưởng Tiệp không để vuột mất giây phút Giang Sơn thoáng lưỡng lự, tối nay nếu muốn chạy thoát, e rằng chỉ có thể tìm được đường rút từ Giang Sơn mà thôi. “Hôm nay nếu không có lệnh của Chu Chính này, ai cũng không được phép thả Lâm Nguyên. Tưởng Tiệp, cậu có gan thì ra tay đi, để xem dao của cậu nhanh hơn, hay đạn của tôi nhanh hơn, cậu có dám đánh cược không?” Không gian xung quanh dường như ngưng đọng lại, tiếng rì rào của lá cây cũng lặng hẳn đi. Mọi ánh nhìn đều dồn hết vào hai con người đang giằng co căng thẳng. Chu Chính nhận ra đôi mắt luôn bình tĩnh của Tưởng Tiệp cuối cùng cũng lộ ra vẻ hoảng hốt, bàn tay cầm dao không ngừng rung lên, đôi môi cũng không thể khống chế nổi va đụng lẩy bẩy, cả người cậu chông chênh như đứng trên bờ vực của sự đổ vỡ. Chu Chính càng được đà rướn mình về phía trước, Tưởng Tiệp kêu lên, kinh hãi rụt tay về: “Đừng, đừng ép em, Chu Chính, em không muốn làm vậy, em không muốn.” “Mẹ kiếp, tự tay cậu kề dao vào cổ tôi, giờ lại còn giả bộ? Tưởng Tiệp, cậu thật sự chọn Lâm Nguyên?” “Không phải! Tưởng Tiệp ngoài Chu Chính ra sẽ không chọn ai cả! Anh biết là em sẽ không rời bỏ anh, Chu Chính, em xin anh, em xin anh, thả Lâm Nguyên đi rồi chúng ta tính kế trả thù sau có được không? Có được không? Chu Chính?” Nhìn gương mặt ngày ngày luôn tươi cười rạng rỡ là thế, giờ khắc này lại sợ hãi hoảng loạn cầu xin mình, Chu Chính lạnh lùng đáp: “Không được! Tưởng Tiệp, kết cục ngày hôm nay là do em tự mình chuốc lấy!” Nói xong, Chu Chính lùi lại, né khỏi mũi dao của Tưởng Tiệp, bàn tay cầm súng rung lên một cái, ngón tay kéo cò vào trong, đột ngột bên tai nghe thấy tiếng Tưởng Tiệp hét lên thất thanh: “Đừng!” Cùng với đó là một luồng sáng lóe quét tới phía cổ tay Chu Chính, Chu Chính theo trực giác dịch tay đi, phát súng bắn chệch sượt qua cửa kính xe, nhưng cổ tay không tránh khỏi mũi dao sắc bén, bị cắt trúng động mạch, máu bắn ra bốn phía tuôn ào ào như suối. Chu Chính cảm thấy Tưởng Tiệp thoắt cái đã nhào tới phía sau mình, một lần nữa cổ anh lại bị con dao dính máu kề sát, bị ép phải quay mặt về phía Giang Sơn: “Anh muốn nhìn Chu Chính chảy máu đến chết sao? Giang Sơn! Để Lâm Nguyên đi! Chu Chính không gắng gượng được lâu nữa! Mau thả Lâm Nguyên đi!” Trong lòng Giang Sơn hiểu rõ hơn bất cứ ai, giết hay không giết Lâm Nguyên đã không còn quan trọng, dựa vào khả năng của Chu Chính, khống chế Tưởng Tiệp là việc dễ như trở bàn tay, nhưng anh lại để mình đổ máu, chẳng qua là muốn dồn ép Tưởng Tiệp, anh muốn thử xem cậu sẽ quyết định ra sao khi bị đẩy đến chân tường. Giang Sơn có chút thông cảm cho Tưởng Tiệp, cậu vốn dĩ vô tội, nhưng lại bị cuốn vào giữa những tranh chấp tối tăm không bao giờ có hồi kết này, cuối cùng bị ép phải dùng chính đôi tay mình để giết chết tình cảm của bản thân, tất cả mọi chuyện, cũng chỉ có thể trách tâm của Tưởng Tiệp không đủ cứng rắn mà thôi! Giang Sơn phất tay: “Thả hắn đi!” Tảng đá trong lòng Tưởng Tiệp rốt cuộc cũng buông xuống, cậu nhìn về phía Lâm Nguyên, thấy hắn vẫn đơ ra không nhúc nhích: “Đi đi! Anh còn chờ gì nữa! Đi mau!” Lâm Nguyên cũng lớn tiếng gào lại, giọng rất khó nghe, giống như tiếng quạ đang gừ gừ than khóc, nhưng hắn kiên trì không bỏ cuộc, âm thanh phát ra dần dần rõ ràng hơn, những âm tiết méo mó cũng đã có thể nghe hiểu được: “Đừng ở lại! Tưởng Tiệp, đi theo anh! Mau qua đây! Qua đây!” Tưởng Tiệp nhìn cánh tay máu chảy dầm dề của Chu Chính, lòng nặng trĩu, cậu thét to với Lâm Nguyên: “Anh đi đi! Nhanh!” Lâm Nguyên vốn định cho xe chạy về phía Tưởng Tiệp, nhưng lại dừng lại, khi nhìn sâu vào đôi mắt cậu, hắn biết sự lo lắng trong đáy mắt ấy không phải là dành cho hắn. Cuối cùng Lâm Nguyên đành đánh vô lăng, chiếc xe lao đi như bay ra con đường nhỏ, băng băng chạy về phía thị trấn. Vừa thấy xe khuất dạng, Tưởng Tiệp quăng mạnh con dao xuống đất, hai tay nắm chặt lấy cổ tay Chu Chính, mãi khi dòng máu đang phun ra chảy chậm lại trong lòng cậu mới nhẹ nhõm thở phào : “Anh phải đến bệnh viện, phải khâu lại vết thương rồi truyền máu nữa…A..” Chu Chính không nể tình đá thẳng vào bụng Tưởng Tiệp, phân nửa câu nói vừa thốt ra lập tức bị cơn đau xé ruột xé gan ép nuốt ngược trở vào. Tưởng Tiệp co quắp giống như con tôm đổ nhào xuống đất, cậu đau đến mực thở hổn hển, lăn lộn khuỵu ở một bên, đầu tì trên mặt đất ghồ ghề sỏi đá, ho khù khụ. Giọng nói của Chu Chính vang lên mơ hồ xa xôi: “Tôi về trước, cấm ai được động vào cậu ta! Tôi muốn đích thân tính sổ!”