Đêm khuya, trên dãy hành lang dài hun hút của bệnh viện, không gian tĩnh lặng không bóng người, mùi thuốc khử trùng nồng nặc xông lên tận mũi, khiến cho đầu óc Tưởng Tiệp bất giác mê mang. Ba cậu leo cầu thang đụng phải người khác, té nhào một cái, bị nứt xương chậu, vừa nhận được điện thoại cậu liền tức tốc chạy tới, ban đầu tưởng là phải phẫu thuật, sau bác sĩ lại nói không cần thiết. Lúc này Tưởng Tiệp đang ngồi trên băng ghế dài ngoài phòng bệnh, mũi chân chạm đất, toàn thân mỏi nhừ ngả về phía sau. Vai nâng lên kẹp lấy chiếc điện thoại, cậu nghiêng đầu nói, “Ngày mai hộ lý mới đến làm việc. Em cũng không thể để chị em vác bụng bầu ngủ ở đây suốt đêm được!” “Có cần anh qua đó không?” Chu Chính phía bên kia đầu dây hỏi. “Anh đừng đến, anh rể em đang ở đây! Hai người mà lao vào đánh nhau, em không đủ sức can nổi đâu.” “Hắn ta ở đó làm gì?” Giọng của Chu Chính hơi chút bực dọc, “Hắn không cần về nhà chăm sóc vợ mình à?” “Tối nay chị ở nhà với mẹ em, sáng mai hai người sẽ cùng tới bệnh viện.” “Ờ, có em trực rồi, Lâm Nguyên tới làm gì nữa?” “Bác sĩ phẫu thuật là do anh ấy giới thiệu, tẹo nữa Lâm Nguyên sẽ về, ngày mai anh ấy còn phải đi làm mà.” “Vậy thì được, ở bệnh viện có chỗ ngủ không? Nghe giọng em thều thào như sắp tắt thở đến nơi rồi ấy!” “Ha ha ha,” Tưởng Tiệp thoáng bật cười, “Anh không tới náo loạn thì còn lâu em mới tắt thở được, thôi thôi, không thèm nghe anh nói nữa, sáng mai em về.” Tay xoay xoay chiếc điện thoại nhỏ, Tưởng Tiệp nghe thấy tiếng bước chân vọng từ cuối dãy hành lang tới. Chỉ một lát sau, Lâm Nguyên với dáng người cao to đã đứng chắn trước mặt cậu, trong tay còn cầm theo một cái túi giấy. Tưởng Tiệp ngẩng đầu: “Anh về từ lúc nào vậy?” Lâm Nguyên ngồi xuống bên cạnh Tưởng Tiệp, lấy hộp cơm từ trong túi giấy ra: “Em ăn chút gì đi, nhìn sắc mặt em không được tốt lắm.” “Ừ,” Tưởng Tiệp nhận lấy mở nắp ra, là món ăn đêm mà cậu yêu thích nhất, cháo cá tuyết của tiệm Cường Ký. Cậu dùng chiếc thìa súp tiện dụng đi kèm, múc từng muỗng từng muỗng một, ăn rất yên lặng. Điểm khiến cậu ngưỡng mộ nhất ở Lâm Nguyên, chính là anh rể cậu hoàn toàn không bận tâm gì đến tình huống khó xử lần trước giữa hai người, mặc dù hôm ấy cậu không nể nang vạch trần tất cả, nhưng tối nay Lâm Nguyên vẫn đối xử với cậu như trước kia, tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra, khiến cho Tưởng Tiệp có chút khó xử. Đang mải suy nghĩ, cậu bỗng thấy cơ thể của Lâm Nguyên hơi dịch sát vào mình, bèn tự động ngồi nhích ra, né đi bàn tay đang định chạm lên mặt. “Trên miệng em dính cháo kìa,” Lâm Nguyên thấy Tưởng Tiệp tỏ thái độ cảnh giác, đành phải đưa tờ khăn giấy ra, “Vậy em tự lau đi.” Tưởng Tiệp không cầm lấy, chỉ dùng mu bàn tay quệt quệt, lại nghe Lâm Nguyên khe khẽ thở dài: “Ngày trước em từng nói với anh, có đôi khi em thấy mình giống như cá được nuôi trong bể, nhìn ra thế giới bên ngoài chỉ thấy nó cách mình một khoảng cách nhỏ bé, vậy mà bơi mãi bơi mãi vẫn không tới nơi. Em còn nói, chỉ những lúc ăn cháo cá tuyết, em mới thấy lòng mình thanh thản, mọi chuyện không vui trên đời này đều có thể quên hết đi.” “Sao em không nhớ là mình từng nói như vậy nhỉ?” (vì em vừa ăn cháo cá đó =))) Gương mặt Lâm Nguyên lập tức ngẩn ra, biểu cảm giống như bị tổn tương mà nhìn Tưởng Tiệp, mãi lâu sau mới cúi đầu bảo: “Em không nhớ là vì em không muốn nhớ, có lẽ sau này, trong trí nhớ của em chỉ tồn tại người đàn ông kia thôi, trong mắt trong tim em đều là từng giây từng phút ở bên cạnh hắn, em bây giờ đã là của hắn ta rồi, không còn là Tiểu Tiệp của anh nữa.” Tưởng Tiệp cảm thấy cuộc trò chuyện giữa bọn họ càng ngày càng có chiều hướng nguy hiểm, vội tỏ ra thật tự nhiên: “Anh là anh rể em, gọi em là Tiểu Tiệp lúc nào chả được, em không ngại đâu.” “Ừ, Tiểu Tiệp, thật ra trong lòng anh…” “Anh rể,” Tưởng Tiệp bỗng túm chặt lấy bàn tay trái đang tiến sát đến người mình của Lâm Nguyên, mở rộng bàn tay vừa to lớn lại vừa mạnh mẽ ấy ra, nói, “Nhiều khi em nghĩ trong tay anh hẳn phải có một cục tẩy ma thuật, bao nhiêu chuyện quá khứ khủng khiếp như thế anh đều có thể vung tay là xóa sạch hết, dù đó là hiểu lầm hay cố ý, thì em và anh cũng từng có một quá khứ không vui vẻ gì. Vậy mà mỗi khi gặp em anh đều có thể tỏ ra bình thản như không. Thật ra em rất khâm phục thái độ của anh, hình như đối với anh, nếu quá khứ đã sai lầm rồi, thì chỉ cần tạo nên một khởi đầu mới tươi sáng hơn là được. Nhưng điều mà em thật sự muốn nói với anh là,” Tưởng Tiệp ngừng một chút, nỗi chán nản và đè nén không biết từ đâu kéo tới lấp đầy khoang ngực cậu, khiến cậu khó thở, hổn hển chật vật nói: “Quá khứ, hiện tại, và cả tương lai của em đều sẽ không có anh. Em là em trai của vợ anh, em cũng có người yêu của riêng mình, chỉ vậy thôi.” Nói đến đây, Tưởng Tiệp phải dừng hẳn lại, ấn chặt tay vào ngực mình, nhiệt độ cơ thể bỗng tăng cao, trái tim bên dưới lòng bàn tay như sắp sửa nhảy vọt ra đến nơi. “Tiểu Tiệp, nếu như anh đã làm tổn thương em,” Lâm Nguyên nhìn vẻ mặt nhăn nhó của cậu, “Anh thật sự xin lỗi.” “Anh..không cần…anh không cần…phải nói…xin lỗi.” Tưởng Tiệp níu chặt lấy ngực áo, cậu ngửa đầu ra sau, tim đập dồn dập từng cơn, tay chân cũng run lên bần bật, hô hấp càng lúc càng nặng nề, cậu mờ mịt trông thấy Lâm Nguyên duỗi tay ôm lấy mình, giọng nói như thể từ một nơi xa xôi vọng tới: “Em sao vậy? Tiểu Tiệp, em làm sao vậy?” Cậu rất muốn nói, em khó chịu, khó chịu quá, thật sự rất khó chịu. Thế nhưng dù đã há to miệng vẫn không thể thốt lên nổi tiếng nào, mọi sức lực kẹt cứng trong cổ họng, toàn bộ cơ thể đều bị bóp nghẹt, chỉ còn tiếng trái tim điên cuồng, đang thình thịch, thình thịch đập vang rền trong lồng ngực trống rỗng của cậu. Trong cơn mê man, Tưởng Tiệp cảm thấy dường như Lâm Nguyên ôm mình bước vào cầu thang máy, trước mắt là những hình ảnh mờ ảo nhạt nhòa không màu không sắc, ý thức đứt quãng giống như bức tranh ghép hình bị nghiền nát vụn, trong tích tắc một luồng ánh sáng vụt lóe lên, rồi bóng đêm lại đổ ập xuống, tựa như ai đang dùng diêm để đánh lửa, làm cho những cảnh tượng diễn ra chập chà chập chờn không liền mạch. Hình như có người tiến lại gần, âm thanh như gió thoảng qua mặt nước, “Tên cậu là gì? Cậu là ai?” “Chu Chính là ai?” “Địa điểm ở đâu? Mấy giờ?” Tưởng Tiệp chìm sâu vào tận cùng của hoảng loạn và sợ hãi, cậu không biết chuyện gì đang diễn ra, không suy nghĩ nổi bất cứ điều gì, chỉ mơ hồ nghe được tiếng mình liên tục gào thét: “Tôi không biết! Tôi không biết! Tôi không biết! Tôi không biết!” Cậu lắc đầu quầy quậy, xung quanh u ám tờ mờ, nguồn sáng duy nhất phát ra là từ phía sau bóng đen kia, cậu bị ép phải nhìn về phía nó, âm thanh vẫn xa xôi vô định giống như từ trường hút chặt lấy cậu: “Đúng rồi, cứ làm như vậy, nhìn tôi đây này, đừng quay đi chỗ khác, nhìn tôi đây này.” “Không, tôi không muốn nhìn,” trái tim Tưởng Tiệp điên loạn đập, “Tôi không muốn! Tôi không muốn! Chu Chính anh đang ở đâu? Chu Chính? Chu Chính?” Bóng đen tiến đến, để lộ ra một gương mặt hoàn toàn xa lạ, nhìn chằm chằm vào cậu. Tưởng Tiệp quay đầu đi, né khỏi ánh mắt của hắn, nhưng lại bị hắn ta ghìm chặt cằm lại, một mũi kim tiêm dài ngoằng dần dần kề sát vào cậu. Cổ Tưởng Tiệp nhói lên một cơn đau buốt lạnh lẽo, nhưng rồi chỉ thoáng sau, tất cả ý thức đều tan vào hư vô trong một luồng sáng trắng. Âm thanh văng vẳng trong đầu cuối cùng cũng lùi thật xa, “Chu Chính…cứu em…” Tưởng Tiệp choàng tỉnh dậy, một đôi tay giữ lấy người cậu, rồi sau đó giọng nói lo lắng của mẹ vang lên: “Con làm sao vậy? Gặp ác mộng à?” Bàn tay mềm mại của mẹ áp lên trán cậu, “May quá, hạ sốt rồi. Đừng sợ, vừa rồi chỉ là mơ thôi!” Nói rồi bà Tưởng đỡ con mình nằm xuống: “Người thấy khó chịu sao không nói với mẹ? Lại còn để mình té xỉu ở hành lang, may mà có anh rể con ở đó, hơn nửa đêm nhận được điện thoại, mẹ với chị con liền vội vã tới viện ngay, bị con dọa cho sợ gần chết.” Thì ra là mộng. Thì ra tất cả, đều chỉ là một giấc mộng. Tưởng Tiệp từ từ điều hòa nhịp thở hổn hển của mình, có thể cảm nhận rõ trái tim vẫn đang rung lên liên hồi trong lồng ngực, cậu tựa vào tay mẹ nhấp một chút nước, cả người hơi thả lỏng ra, ngẩng đầu lên thì thấy Tưởng Mẫn bước vào, “Mẹ ơi, ba tỉnh rồi, mẹ tới viện xem ba một chút đi! Để con trông Tưởng Tiệp cho.” Tưởng Tiệp nhìn Tưởng Mẫn đi tới bên cửa sổ, kéo rèm cửa ra, thì ra giờ đã là buổi sáng. “Có muốn ăn chút gì không? Hay là đợi lát nữa?” Tưởng Mẫn khệ nệ ngồi xuống mép giường, dùng khăn ướt lau mặt cho Tưởng Tiệp. “Sao đổ nhiều mồ hôi thế này? Em thật là, bị sốt mà cũng không nói với ai một tiếng, tối qua lại còn ăn đồ linh tinh nên cơ thể mới không chịu nổi. Anh rể em áy náy muốn chết luôn, cũng tại anh ấy mua cá cháo tuyết không tươi cho em, hại em ăn xong nôn thốc nôn tháo.” Tưởng Tiệp cố nhớ lại tất cả mọi chuyện tối qua, kí ức giống như bị ai đó cắt khuyết mất một mảnh lớn. Cậu ấp úng nói: “Em vừa mới mơ một giấc mơ rất đáng sợ.” “Đồ ngốc, mơ thôi mà cũng sợ tới mức này, mặt cắt không còn giọt máu rồi kìa.” Tưởng Mẫn đặt khăn mặt xuống, vừa định đứng lên, bỗng bị em trai mình bật dậy ôm chặt lấy, vùi đầu vào ngực mình, cả người run lẩy bẩy, giọng nói cũng ngập tràn sự sợ hãi tột độ: “Chị, em sợ lắm. Em thực sự rất sợ. Em phải làm sao bây giờ?” Tay của Tưởng Mẫn nhẹ nhàng luồn vào mái tóc đen của em trai, dịu dàng vuốt ve, “Mọi thứ trong mơ chỉ là giả thôi, em không phải sợ!” Cơ thể Tưởng Tiệp cũng không có vấn đề gì lớn, sau khi hạ sốt thì không còn gì đáng lo nữa, chỉ là mẹ và chị gái cậu khăng khăng không cho cậu tới chăm sóc ba, bảo rằng đã tìm được y tá chăm sóc cho ông rồi, trong bệnh viện cũng không có việc gì cần tới cậu. Chiều hôm đó, Tưởng Tiệp trở về biệt thự phía Bắc. Từ lúc đó trở đi, tinh thần cậu vẫn luôn bất ổn, ban đêm mất ngủ, ban ngày rã rời, bình thường luôn cảm thấy khó thở tức ngực. Chu Chính dường như cũng rất bận rộn, không chú ý đến sự bất thường của cậu, mãi đến một ngày, Tưởng Tiệp té từ trên bậc thang xuống, anh mới nhận ra có gì đó là lạ, “Sao dạo này em hay mất tập trung vậy? Có chuyện gì sao?” Tưởng Tiệp cũng không biết phải giải thích với Chu Chính thế nào, mà thật ra, chính bản thân cậu cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Cậu chỉ cảm thấy bất an, cảm thấy dường như mình đã quên mất một điều gì đó. Vào đúng thời điểm này khi mọi thứ đang quay cuồng hỗn loạn, một tin báo được truyền về, Thẩm Binh, đã chết.