“Tàn phế luôn đi cho đáng kiếp!” Giang Sơn ngồi bên cạnh giường, duỗi chân gác lên mép giường bệnh của Tưởng Tiệp. “Lúc được đưa vào viện, tình trạng của cậu rất tệ, ngay cả tiếng tim đập cũng không có, bác sĩ nói bóng gió rằng đừng nên hi vọng quá nhiều, Chính ca thấy thái độ bác sĩ như vậy thì cáu điên lên, không chịu gắp đạn ra, lại còn quăng đồ chửi bới loạn xạ khắp cả viện. Vết thương chờ quá lâu mới xử lí, hơn nữa khi phẫu thuật xong lại không chịu nghỉ ngơi, hôm nào cũng mò tới đây quấn lấy cậu! Thế nên mới để lại di chứng, nhưng dù sao cũng không đến nỗi tàn phế, chỉ là đi lại có hơi khập khiễng thôi, tôi biết cậu sẽ không vì vậy mà ruồng bỏ anh ấy.” “Ruồng bỏ ư, tại sao lại không? Đã già lại còn què nữa.” Tưởng Tiệp bắt bẻ, nhưng trong mắt lại ánh lên niềm hạnh phúc. “Ha ha ha! Anh ấy mà nghe được thể nào cũng sẽ nổi điên lên đó.” Giang Sơn cười giỡn, nhưng chỉ thoáng cái, gương mặt từ từ nghiêm lại, giọng nói cũng trầm xuống, nghiêm túc bảo, “Cậu thật sự đã thay đổi rất nhiều, so với cậu bé lần đầu tiên tôi gặp ở Phần Dạ ngày nào, quả thật quá khác biệt.” Nếu như không phải đã cùng Chu Chính và Tưởng Tiệp trải qua tất cả mọi chuyện, mà chỉ biết đến Tưởng Tiệp năm mười tám tuổi và Tưởng Tiệp của hiện tại thôi, Giang Sơn sẽ không bao giờ tin đây là cùng một người. “Ai rồi cũng sẽ thay đổi, mà thay đổi là chuyện tốt không phải sao?” “Ừ, là vì cậu cam tâm tình nguyện thay đổi, một khi đi theo Chính ca rồi, có thể không thay đổi ư?” Giang Sơn ngồi thẳng người dậy, liền chạm phải ánh nhìn lặng đi của Tưởng Tiệp, hắn lập tức hối hận, “Cậu không cần phải trả lời câu hỏi này đâu, ha ha, trong lòng cậu hiểu rõ là được rồi.” Từng vạt từng vạt nắng hắt xuống bên thân trái Tưởng Tiệp. Cậu lẳng lặng ngồi nơi đó, sắc mặt đã khá hơn, tóc được cắt gọn gàng, trang tạp chí đang cầm bị ngón tay cuộn lại, rồi trải ra, lại cuộn lại, rồi lại trải ra. Khoảng không trống rỗng nho nhỏ trong ngực Giang Sơn bỗng chốc bị một thứ tình cảm xa lạ xâm chiếm, dường như hắn bị ánh mặt trời thôi thúc, trong một thoáng ngẩn ngơ, Giang Sơn không kìm được mà cong nhẹ ngón trỏ, chầm chậm duỗi gần tới sườn mặt Tưởng Tiệp. Mãi đến khi nhìn thấy bóng mình phản chiếu trên gương mặt thanh tú của cậu, hắn mới dừng lại, hạ mắt xuống, mỉm cười, ngón tay đột ngột chuyển hướng lên trên, gẩy gẩy mấy sợi tóc của cậu: “A ha tóc bạc này! Giữ lấy đi! Tẹo cho Chính ca xem, để anh ấy biết anh ấy đã khiến cậu phiền muộn cỡ nào.” “Thật hay đùa vậy?” Tưởng Tiệp sờ sờ tóc mình, “Có nhiều lắm không?” “Một sợi thôi,” Giang Sơn tỉ mẩn lần mò trên đỉnh đầu Tưởng Tiệp, “Ầy, nắng chói quá nên cũng không chắc nữa, ngồi ở góc này nhìn không được rõ.” Nói rồi hắn đứng lên, “Tôi phải đi đây, không Chính ca lại nổi cơn ghen mất! Cậu nói coi, cái tên vừa già vừa què lại hay ghen đó tốt ở chỗ nào hả?” Tưởng Tiệp bật cười không đáp, nhưng trong lòng lại như đang có điều suy nghĩ. “Cứ yên tâm tĩnh dưỡng, đừng nghĩ ngợi nhiều quá!” Giang Sơn vỗ vỗ vai Tưởng Tiệp, “May mà cậu không sao, không thì đã một có một tên xui xẻo bị chôn theo cậu luôn rồi!” “Thẩm Binh sao? Anh ta…vẫn ổn chứ? Từ lúc đó đến giờ tôi vẫn chưa gặp Thẩm Binh.” “Chính ca mà ổn thì tên đó cũng ổn. Thẩm Binh hiểu cậu cũng một lòng vì Chính ca, về sau sẽ không còn thái độ thù địch với cậu nữa.” Giang Sơn nói chuyện chẳng khi nào giấu giếm, nhưng cũng không bao giờ nói quá rõ ràng, luôn chừa cho mình đường lui để xoay chuyển khi cần thiết, Tưởng Tiệp đã sớm học được cách giải mã con người Giang Sơn, bất kể anh ta nói điều gì, thực ra lại muốn ám chỉ điều gì, mười phần thì cậu cũng phải đoán đúng đến tám, chín. “Vậy còn anh, Giang Sơn?” Đôi mắt Tưởng Tiệp thẳng thắn vô tư, cậu kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của Giang Sơn. “Tôi ư?” Giang Sơn vẫn mỉm cười tỉnh rụi, “Tôi thông minh hơn ba người bọn cậu nhiều lắm, tôi chỉ sống vì mình mà thôi.” Sau khi Tưởng Tiệp tỉnh lại, vết thương của cậu bình phục tương đối nhanh, một tuần sau cậu được gia đình đưa về bệnh viện Chicago. Tuy Chu Chính cũng về Chicago cùng nhưng anh lại ở nhà Giang Sơn suốt không lộ mặt, lấy lý do cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mà đóng cửa căn hộ phía Bắc không tiếp khách, trong thời gian này chỉ có thể liên lạc với Tưởng Tiệp qua điện thoại. Bởi vậy Tưởng Tiệp liên tục bị mấy chị y tá càm ràm, cứ sau chín giờ tối là tịch thu điện thoại của cậu. Để bảo đảm Tưởng Tiệp được an toàn, Lâm Nguyên phái cảnh sát tuần tra bên ngoài phòng bệnh, người thân bạn bè sợ cậu cô đơn nên thay phiên nhau tới trò chuyện cùng cậu. Hạ Trọng Ngôn tiếp tục đảm nhận chức vụ Chủ tịch Hiệp hội Thương mại nhiệm kì tới, Tiểu Chung cuối cùng cũng được nhận vào đó làm, Tiểu Viên dọn vào nhà trọ của Tiểu Chung, hai người chính thức sống cùng nhau, Tưởng Mẫn mang thai bé thứ hai, Lâm Nguyên được thăng chức, chỉ còn cách tham vọng bấy lâu một bước cuối…Thế giới cứ lẳng lặng mà biến hóa, cuộc sống dù hữu ý hay vô tình, vẫn yên bình tĩnh lặng chảy trôi như vậy. “Cái người họ Hạ này là ai thế? Sao suốt ngày cứ gửi hoa đến cho con vậy?” Bà Tưởng bỏ hoa cũ trong bình ra rồi cắm hoa mới vào, trên cành hoa có treo một tấm thiệp nho nhỏ viết: “Chúc em sớm bình phục, khỏe mạnh. – Anh Hạ.” “À, đó là đồng nghiệp của Tiểu Chung, trước kia từng làm việc cùng với con nên cũng coi như chỗ bạn bè.” Tưởng Tiệp đã có thể xuống giường đi lại, cậu ngồi trên bệ cửa sổ, nhìn cây cao su to lớn ngoài kia, lá cây đã rụng hơn phân nửa, giữa những cành nhánh trơ trọi lộ ra một khoảng trời âm u. Có lẽ lại sắp mưa rồi. “Người đó có hay tới đây không? Sao mẹ chưa gặp bao giờ?” “Ít tới lắm, mỗi lần đều là do Tiểu Chung dẫn tới.” “Là nam hay nữ? Bao nhiêu tuổi?” “Mẹ!” Tưởng Tiệp thật sự hết cách nhìn mẹ mình, “Mẹ lại đang nghĩ đi đâu thế?” “Mẹ chẳng nghĩ đi đâu cả, sao con cứ như bị giẫm phải đuôi vậy?” Bà Tưởng vứt hoa cũ vào thùng rác, “Bọn trẻ bây giờ ghê gớm thật, hỏi thôi mà cũng không cho! Con đã ngồi ở đó nửa ngày rồi, mau lên giường nằm đi, ba nấu cho con một bát cháo rất ngon này, con ăn một chút để bồi bổ cơ thể. Người lớn đùng mà ăn như mèo thế. Ăn ít sao chóng bình phục được.” Tưởng Tiệp đành phải nghe lời mẹ trở về giường, nhận lấy bát cháo thuốc bà đưa cho: “Hồi còn trẻ mẹ có cằn nhằn suốt như thế này đâu!” “Mẹ già rồi, trước kia luôn mong con và chị con trở thành người giỏi giang xuất sắc, nhưng giờ chỉ muốn hai đứa sống vui vẻ bình an, không gì quan trọng hơn điều này.” Bà Tưởng thấy con trai mình ngoan ngoãn ăn cháo nên cũng không nói gì thêm, đợi đến khi cậu ăn xong mới hỏi: “Sau khi ra viện con định sẽ ở đâu?” Mọi người trong gia đình vẫn chưa bàn bạc về nơi ở sắp tới của Tưởng Tiệp, nhưng bà Tưởng nghĩ chắc con trai bà đã có tính toán riêng. “Con muốn dọn tới ở cùng Chu Chính.” Tưởng Tiệp đáp vậy để xem thử ý mẹ cậu, cậu biết dù mẹ đã chấp nhận sự thật rằng cậu là người đồng tính, nhưng công khai việc mình muốn ở chung với người yêu thế này cậu vẫn cảm thấy rất xấu hổ. Chẳng ngờ mẹ cậu lại vui vẻ đồng ý: “Được, sau khi Tiểu Chung dọn ra ngoài, phòng trọ của con và nó cũng đã bị trả lại. Ba con đã tới lấy hết đồ hộ con rồi, đang để ở nhà. Khi nào con muốn dọn đồ đến chỗ Chu Chính thì đưa cho ba mẹ địa chỉ, ba mẹ sẽ mang tới đó cho con.” “Không cần đâu ạ,” Tưởng Tiệp được mẹ quan tâm thì lại cảm thấy lo lắng, “Để con tự về lấy được rồi.” “Không được! Sau khi xuất viện con phải nghỉ ngơi cho tốt, lần này bị thương rất nghiêm trọng. Hay con sợ cho mẹ biết địa chỉ rồi thì mẹ sẽ tìm tới quấy rầy hả?” “Không phải vậy,” Mặt Tưởng Tiệp đỏ phừng lên, “Nơi đó xa lắm, con không muốn cả hai phải vất vả đi đi về về.” Có nhiều chuyện, hay đúng hơn là đại đa số mọi chuyện, khi phải đối mặt với sự sống và cái chết, chúng đều trở nên bé nhỏ chẳng đáng gì. Miễn còn sống, còn yên ổn khỏe mạnh là được, cho dù không sung sướng hạnh phúc, nhưng ít ra vẫn còn có thể phấn đấu thay đổi. Sống là con đường dẫn tới hi vọng, chỉ tiếp tục sống thì mới có hi vọng. Chính vì vậy tuy vừa trải qua một phen quanh quẩn giữa bờ vực sống chết, nhưng rất nhiều trở ngại giữa cậu và Chu Chính đã được phá bỏ, cái này gọi là trong họa có phúc. Tưởng Tiệp nhận thuốc từ tay cô y tá, uống xong xuôi mới ngoan ngoãn nộp điện thoại ra. “Chúc ngủ ngon.” Cô y tá cầm lấy điện thoại di động, tắt đèn. Tưởng Tiệp mở to mắt trong bóng tối, những lời mẹ nói với cậu hồi chiều từ từ lặp lại bên tai. “Chu Chính nói gì thì nói vẫn là người trong giới xã hội đen hỗn tạp, tàn nhẫn độc ác hơn người bình thường. Bây giờ cậu ta đối xử tốt với con, thương con yêu con, nhưng cũng không đảm bảo rằng sau này sẽ luôn là như vậy. Con người ta luôn luôn thay đổi, trong xã hội hiện giờ, dù yêu ai cũng không thể cam kết sẽ cùng họ đi đến hết cuộc đời. Mẹ cũng không biết đàn ông với đàn ông liệu có thể bền lâu được hay không, đôi khi mẹ nghĩ, con thử nói xem, cha con và người đàn ông kia liệu bây giờ có còn bên nhau? Hay là đã sớm chia tay rồi, nhưng vì xấu hổ nên không dám quay về tìm mẹ con ta?” “Mặc kệ tương lai con và Chu Chính ra sao, con cần học cách đừng quá nghiêm trọng hóa mọi thứ, đừng để kẻ khác khiến con đau lòng, đối tốt với bản thân mình mới là quan trọng nhất. Không ai có thể là dấu chấm hết của cuộc đời con, Tiểu Tiệp, con đường con đi luôn kéo dài mãi, chỉ cần con đừng bỏ cuộc.” “Mẹ không phản đối con và cậu ta đến với nhau, nhưng bất cứ lúc nào con cũng phải bảo vệ chính mình, công việc làm ăn của cậu ta, con tuyệt đối không được để mình dính dáng vào, nhưng nếu có một ngày việc đó xảy ra thật, anh rể con nhất định sẽ giúp con.” “Mẹ nói những điều đấy cũng chỉ là phòng xa thôi, cái cậu Chu Chính Chính này bây giờ đối xử với con, với gia đình chúng ta đều không có gì có thể chê trách. Cậu ta hình như quen biết rất nhiều người. Trong thời gian con nằm viện, đám bác sĩ đều nghe lời cậu ta răm rắp, còn bảo cậu Chu Chính này quen toàn tai to mặt lớn. Đáng tiếc cậu ta và anh rể con không hợp, không thì cũng có thể hỗ trợ cho nhau rồi.” Tưởng Tiệp trở mình, cậu không ngủ được. Bỗng chiếc điện thoại giấu dưới gối rung lên, cậu mừng rỡ móc nó ra, mãn nguyện nhìn cái tên Chu Chính đang nhấp nha nhấp nháy trên màn hình. Tưởng Tiệp co mình chui tọt vào chăn, đầu cũng trùm kín mít, cuộn tròn người lại ấn nút nhận cuộc gọi, giọng vui sướng tràn trề: “A lô? Muộn vậy rồi, anh còn đang làm gì thế hả?”