“Vì sao? Nếu đã không còn gì đáng lo, vì sao anh vẫn phải ẩn náu?” Tưởng Tiệp chưa sẵn sàng xa cách Chu Chính sớm như vậy. Chu Chính vỗ vỗ bờ vai Tưởng Tiệp, thì thầm vào tai cậu, “Em biết anh kiếm tiền từ đâu mà, tình hình hiện giờ em cũng rõ, sau này anh sẽ giải thích tất cả với em, em cứ liên hệ với Giang Sơn thường xuyên, cậu ta sẽ cho em biết tin tức về anh.” Tưởng Tiệp nhìn chăm chăm vào đôi mắt Chu Chính, cậu vẫn cảm thấy không an tâm,  “Anh phải hứa với em là anh sẽ không xảy ra chuyện gì hết!” “Anh hứa! Ngoan, mau đi đi.” Chu Chính nhìn Tưởng Tiệp đi theo người được cử tới đón cậu lên xe rồi mới ngồi vào xe của mình, nói với Thẩm Binh ngồi phía trước: “Đi thôi!” Nhưng xe vừa mới đi được một đoạn thì đột ngột dừng lại. Tưởng Tiệp đứng bên ngoài đập đập lên cửa kính xe. Chu Chính vội hạ kính xuống, lập tức nghe thấy cậu bảo: “Không phải anh muốn đi tuần trăng mật sao?” Tưởng Tiệp nhếch môi cười, “Đằng nào anh cũng phải trốn, chi bằng kết hợp đi nghỉ trăng mật luôn đi!”*** Bán đảo xanh mướt trải dài vào lòng hồ Michigan, thiên nhiên nơi đây đã bồi đắp nên một khung cảnh kì vĩ bao la với những con vịnh xinh đẹp. Mùa thu ở bang Winconsin tới sớm, mặc dù những cánh rừng thông khắp châu Mỹ vẫn còn xanh rì bát ngát, nơi này lại được điểm xuyết bởi những hàng phong đỏ cam nghiêng mình bên hồ nước trong veo, bóng cây hắt xuống mặt hồ cũng muôn màu muôn sắc, khoảnh khắc tươi đẹp này hết sức ngắn ngủi nên nó càng trở nên quý giá đắm say lòng người. Nơi Chu Chính ẩn náu là tài sản cá nhân mang tên Giang Sơn, nó nằm trên một hòn đảo nhỏ không người đối diện với bán đảo màu xanh biếc. Nhìn từ trên cao xuống, trông nó giống như một viên ngọc trai nạm giữa mặt hồ rộng lớn. Toàn bộ đảo được bao phủ bởi rừng cây rậm rạp, giữa đảo là một hồ nước tự nhiên. Ngôi nhà nhìn ra phía hồ, được thiết kế tao nhã mà rất rộng rãi. Tuy rằng trong phạm vi mấy chục dặm đổ lại không có bóng người, nhưng các thiết bị an ninh lắp đặt nơi đây đều thuộc loại tối tân cao cấp, hệ thống camera cài trong góc kín khiến Tưởng Tiệp gần như tin rằng ngôi nhà to uỳnh này không hề có lấy một góc chết, thậm chí cả vùng nước lớn bao quanh cũng nằm dưới sự giám sát của Chu Chính. Ngày càng ngày càng ngắn, mới hơn sáu giờ mà trời đã tối rồi, Tưởng Tiệp ngồi trên bậc thềm trước cửa, cách đó không xa là một chiếc thuyền máy nhỏ đậu bên hồ. Chu Chính đang ở trong nhà họp bàn với đội ngũ quản lý bộ phận an ninh, chiều nay Giang Sơn gọi tới nói chuyện gì đó mãi mới dập máy. Cửa phòng họp vẫn đóng rất chặt, Tưởng Tiệp ngần ngà ngần ngừ, rốt cuộc vẫn cảm thấy chui ra khỏi nhà tốt hơn, mặc dù thời tiết ngoài này hơi hơi se lạnh. Để ý một chút thì hình như bất cứ căn hộ nào của Chu Chính cũng đều trang bị phòng họp chuyên nghiệp cả! Đi trăng mật kiểu này chẳng phải hơi bị mất hứng sao? Cậu cười khổ. Ngay cả Giang Sơn cũng xa xỉ như vậy, chắc chắn Thẩm Binh cũng không kém cạnh gì. Ba anh em nhà này không biết kiếm được bao nhiêu từ súng ống đạn dược đây? Thảo nào bị điều tra là phải. Tưởng Tiệp cố gắng không quan tâm đến vấn đề này, cậu biết để có thể làm ăn lớn được như ngày hôm nay, hẳn Chu Chính phải có chỗ dựa và lá chắn hùng mạnh hậu thuẫn phía sau. Nhất định anh đã sớm tạo ra một mạng lưới quan hệ khổng lồ để làm việc cho mình cả trong tối lẫn ngoài sáng, số lượng người cung cấp tình báo cho Chu Chính nhiều vô số kể, thật ra cũng chẳng tới lượt cậu phải lo lắng cho anh, thế nhưng tại sao mỗi khi trông thấy anh cau mày, trong lòng cậu cũng thấp thỏm theo? “Núp ở đó làm cái gì thế?” Tưởng Tiệp quay đầu lại, “Họp xong rồi?” Từ chỗ tối sau cánh cửa Chu Chính đi chân trần, xách theo một đôi giày bước ra, “Sao tai em thính vậy? Anh đi chân trần mà em cũng nghe thấy?” “Ha ha, tại ngửi thấy mùi chân thối của anh đó!” Tưởng Tiệp bịt mũi. “Làm gì có?” Chu Chính giả đò cúi xuống ngửi chân mình, rồi kéo ghì lấy Tưởng Tiệp. “Cái tên đáng chết này!” “Ai bảo em bịa chuyện?” Chu Chính ngồi xuống bên cạnh Tưởng Tiệp, “Sao lại ra đây ngồi, không lạnh sao.” “Ừm, không khí bên ngoài rất trong lành.” Chân trời nhô ra một mảnh trăng lưỡi liềm cong cong, tỏa ra vầng sáng trắng nhàn nhạt. “Sao đẹp chưa kìa.” Tưởng Tiệp ngửa mặt nhìn lên trời cao, màn đêm xanh thẫm càng trải ra những ánh sao lấp la lấp lánh lóa cả mắt. “Đẹp thật! Sao lại có thể rực rỡ vậy nhỉ?” “Ở thành phố đèn đóm quá nhiều, tầm mắt luôn bị chặn lại mỗi khi ngước lên không trung, nhưng ở đây thì khác, giữa đỉnh đầu ta và bầu trời không có bất cứ thứ gì cả.” “Em muốn ngắm bao lâu tùy thích, để anh đi lấy thêm áo cho em, em mặc phong phanh quá.” Tưởng Tiệp đứng dậy, bước đến ven hồ ngồi lên một tảng đá lớn, ngoan ngoãn đợi Chu Chính, cảnh đêm đẹp thế này sao cậu nỡ lòng phụ bạc nó được? Lúc Chu Chính quay trở về, trên người anh khoác thêm một chiếc áo choàng lông chồn dài thượt. Tưởng Tiệp nhịn không nổi phì cười: “Ăn mặc kiểu gì nhìn như ông chú mới phất lên vậy?” “Em nói gì hả?” Cặp lông mày hoàn mỹ của Chu Chính dựng ngược, “Có người bảo trông anh giống Peter Đại đế, em lại bảo giống nhà giàu mới phất, sao lại khác nhau một trời một vực thế?” “À, chắc tại người kia nhìn anh chỉ thấy cả núi đô la trị giá lớn nên mới phán như thế đấy.” “Anh quản được hắn ta chắc? Em đừng có cười nữa, áo này cho em mặc!” Tay Chu Chính còn cầm theo một cái áo khác y hệt, “Chúng ta là một đôi trời sinh, không làm Peter Đại đế được thì cùng nhau làm nhà giàu mới phất vậy!” Nói xong Chu Chính phủ áo lên người Tưởng Tiệp. “Không!” Tưởng Tiệp cong mình né đi, “Em không muốn mặc, trời làm gì lạnh đến mức đấy?” “Lát nữa sẽ lạnh,” Chu Chính kéo Tưởng Tiệp lại, đem áo bọc kín người cậu ép cậu phải mặc bằng được, “Bởi vì, ha ha, ngoài cái áo này ra em sẽ không mặc thêm gì khác!” “Cái gì!” Tưởng Tiệp cảm giác cơ thể mình được bao trọn bởi tấm áo ấm áp, cậu nhìn thẳng vào ánh mắt xấu xa của Chu Chính, lập tức hiểu ra, “Anh định giở trò đồi bại à?” “Đúng rồi!” Chu Chính dám nói dám làm, trưng ra vẻ mặt gian ác. “Ở chỗ này?” “Đương nhiên, không phải em bảo nơi này sao rất đẹp sao?” “Sao đẹp thì liên quan gì?” Tưởng Tiệp nín cười, “Còn cố già mồm.” “Ngồi yên nào, Tưởng Tiệp,” biểu cảm của Chu Chính bỗng chốc trở nên dịu dàng, gương mặt này bình thường luôn luôn nghiêm túc cương nghị, thế nhưng dưới ánh sáng êm dịu đêm nay lại để lộ ra những đường nét hiền hòa, bàn tay to khỏe của Chu Chính đang giữ chắc lấy khuôn mặt Tưởng Tiệp, “Để anh nhìn em kĩ hơn một chút.” Tưởng Tiệp quả thật không cựa quậy nữa, nhìn sâu vào đôi mắt Chu Chính. Người ta thường nói tướng do tâm sinh, câu nói này thật sự rất có lý. Lông mi Chu Chính vừa thô vừa ngắn, nhưng tròng mắt phân chia đen trắng rõ ràng, vô cùng phù hợp với cá tính quyết đoán của anh. “Từ khi nào mà em đã cao bằng anh rồi?” Chu Chính vuốt ve làn tóc mềm mại của Tưởng Tiệp, đúng là chiều cao của cậu chẳng còn kém anh bao nhiêu. “Sợ anh tị nạnh nên mới vụng trộm cao lên đấy.” “Ha ha, khai mau, em còn lén lút làm gì sau lưng anh nữa hả?” Chu Chính đưa mặt lại gần, cọ nhè nhẹ chóp mũi vào mặt Tưởng Tiệp. “Tuần trăng mặt của chúng ta chính thức bắt đầu, em đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?” “Chỗ này có khán giả! Anh định biểu diễn thật đấy à?” “Đâu có ai?” Chu Chính ngoái đầu nhìn khắp xung quanh, có một con nai lớn đang tản bộ thong thả, hình như nó cũng trông thấy Chu Chính và Tưởng Tiệp, ngoẹo ngoẹo chiếc cổ quan sát bọn họ từ một vị trí không xa, cứ nán lại đấy mãi không chịu rời đi. “Nhìn cái gì mà nhìn, đi mau!” Chu Chính khom lưng nhặt một viên đá nhỏ vung tay ném về phía nó. “Ấy!” Tưởng Tiệp vội ngăn Chu Chính lại, “Anh đừng làm nó bị thương! Đây là động vật hoang dã cần được bảo vệ đó!” Con nai ở bên kia nhảy lên né hòn đá nhưng không chạy đi, vẫn ì ra tại chỗ trông về phía hai người, Tưởng Tiệp không nhịn được bật cười, “Chu Chính, con nai này kiên nhẫn thật, chẳng bù cho cái tính nóng nảy của anh!” “Hừ, không đánh được chẳng lẽ không trốn được nó sao?” Nói đoạn Chu Chính kéo Tưởng Tiệp chạy tới bên hồ. Ở đó có một chiếc thuyền máy nhỏ đang đậu, cả hai cùng nhảy lên, Chu Chính giật dây khởi động, vài tiếng xình xịch xình xịch vang lên, rồi chiếc thuyền nhỏ rẽ những đường sóng nhẹ trên mặt nước, xé đôi bóng ngược của cây cối và trăng sao, từ từ tiến ra giữa hồ. Tiếng nổ động cơ dường như làm con nai đằng kia giật mình, bỗng nó giơ vó phi như bay dọc theo mép hồ. “Nhìn kìa! Bạn của nó đó!” Chu Chính dõi về phía Tưởng Tiệp bảo, quả nhiên đối diện bên kia hồ có một con nai nữa mới tới, cả hai con cùng chạy, quấn quít sóng đôi bên nhau dưới ánh trăng như đang thủ thỉ cho nhau nghe nỗi lòng mình. “Thảo nào anh ném nhưng nó nhất quyết không chịu đi, thì ra là đang đợi bạn!” “Anh đã bảo tối nay là thời điểm hoàn mỹ để ân ái mà! Con nai kia với anh đúng là có thần giao cách cảm!” Tưởng Tiệp nhận ra con thuyền đã lướt đến giữa mặt nước, động cơ đã được tắt đi, bốn bề quay trở về với sự vắng lặng. Chu Chính nghiêng mình nằm bên cạnh cậu, hỏi: “Bây giờ hết người thấy rồi đúng không? Có thể bắt đầu chưa?” “Đương nhiên là không được! Có sao trên trời đang nhìn xuống, còn có cá dưới nước…” Đôi môi Chu Chính lập tức tiến tới áp lên, cánh tay luồn vào trong áo Tưởng Tiệp vuốt ve thân thể cậu. Hơi thở của Tưởng Tiệp dần dần trở nên nặng nề, cậu nhìn thẳng vào cặp mắt đầy dục vọng ham muốn, gần trong gang tấc của Chu Chính.  “Đừng nhìn anh như vậy, Tưởng Tiệp,” Chu Chính cảm tưởng chỉ cần một ánh nhìn chăm chú của Tưởng Tiệp thôi cũng đủ khiến anh đạt đến cao trào, “Ngoan, nhắm mắt lại.” Tưởng Tiệp nghe lời khép hai mắt. Vào khoảnh khắc này, chẳng cần mở mắt ra xem cậu cũng có thể biết được ngàn vạn vì sao như tuyết trắng trên trời cao đang rải đều xuống mặt hồ lăn tăn gợn nước, cậu biết rõ hai người họ đang chìm đắm giữa một không gian rực rỡ lung linh, cậu biết từng cơn gió đang dạo qua cành cây tán lá, cậu biết sóng nhỏ đang xô bờ đưa đẩy những loài thủy sinh, cậu biết trong rừng có đôi nai xinh đẹp đang chạy băng băng như gió, vào khoảnh khắc này, cậu biết hết tất cả, cho dù đã nhắm mắt lại. Tưởng Tiệp cũng hết mình đáp trả lại sự nhiệt tình của Chu Chính, chẳng biết từ khi nào áo quần đều đã rớt ra, hai thân thể hừng hực như lửa cháy giữa hai tấm áo choàng từ từ gắn kết vào với nhau. Bao phủ mặt hồ lấp lánh bàng bạc bên dưới, là màn hơi nước mỏng tràn dâng, âm thanh mơ hồ của thiên nhiên vọng tới rời rạc phiêu tán, vị pháp sư cai quản thời gian hình như đã ngủ quên mất rồi, thời gian lê những bước chậm chạp, mọi vật đều đứng yên ngay tại giây phút này.———————— *Thời kì vận động cải cách mà Chu Chính nói đến ở đây chính là cuộc Đại Cách mạng văn hóa Vô sản của Trung Quốc do Mao Trạch Đông phát động và lãnh đạo (1966-1976). Mục tiêu chính của cuộc cách mạng là loại bỏ những phần tử “tư sản tự do” để tiếp tục sự nghiệp đấu tranh của tầng lớp cách mạng. Những thành phần tư sản, tiểu tư sản, trí thức chân chính đều bị quy kết là kẻ thù của giai cấp, là phản cách mạng, bị tịch thu tài sản, tù đày, bị tra tấn tàn bạo, chia lìa người thân, bị tàn sát giết hại…Nhân dân đấu tố, giết chóc nhau vì những nguyên nhân mà họ cho rằng đi ngược lại với lý tưởng Đảng Cộng sản, thể hiện sự thù hằn giai cấp, đáng phải bị trừng trị. Đất nước biến động hỗn loạn, chính trị, văn hóa, xã hội và các giá trị đạo đức đều bị ảnh hưởng nặng nề.