Tại số 648 đường Guinness là một ngôi nhà ba tầng lát gạch đỏ, nó nằm thu mình trong một ngõ nhỏ giữa phố Tàu phồn hoa, tựa như một giọt nước lạc đường nơi đại dương sâu thẳm. Đêm nay đường rất vắng, mọi người đều ngồi trước ti vi chờ đợi câu trả lời, trên không trung thi thoảng lại có trực thăng tuần tra bay qua. Đứng dưới ánh đèn mờ mờ trước cửa, Chu Chính nhẹ nhàng cầm lấy tay Tưởng Tiệp. Người mở cửa là một ông già hơn sáu mươi tuổi, vừa thấy Chu Chính ông ta liền gật đầu chào, sau đó nghiêng mình để Chu Chính và Tưởng Tiệp bước vào trong. Thẩm Binh không theo cùng, đứng ngoài nói chuyện với mấy vệ sĩ. Căn nhà được thiết kế theo lối đô thị điển hình, hao hao nhà của ba mẹ Tưởng Tiệp. Vừa bước qua ngưỡng cửa là tới ngay phòng khách, cầu thang ở một bên. Chu Chính không dừng lại mà dẫn Tưởng Tiệp đi tiếp lên trên tầng. Tầng hai gồm hai phòng ngủ và một phòng khách, tầng ba hơi giống gác lửng, ngăn ra làm ba buồng ngủ nhỏ. “Đây là nơi ba bọn anh ở hồi bé.” Chu Chính vừa nói vừa đẩy cánh cửa ở giữa ra, nắm tay Tưởng Tiệp bước vào. Trong phòng có một chiếc giường gỗ, một bàn nhỏ kê sát cửa sổ. Nóc nhà xây theo kiểu gác lửng nên hơi nhọn, trên đó treo một chiếc quạt máy cũ kĩ. “Anh ở chỗ này năm năm.” Tưởng Tiệp ngồi xuống bên cạnh Chu Chính, đưa mắt quan sát xung quanh. Nơi này hẳn được thường xuyên dọn dẹp, đồ đạc tuy đã rất cũ rồi nhưng đều sạch bong. Chu Chính đứng lên giường, với tay mò mẫm một vị trí bí mật trên trần nhà một lúc lâu, sau đó khẽ nở nụ cười, “Ha, vẫn còn.” Đó là một khẩu súng lục bằng gỗ, bên trên có khắc mấy nét chữ non nớt: “Chu Chính.” Tưởng Tiệp cầm lấy khẩu súng, nó chỉ nhỏ bằng nửa bàn tay cậu, các góc đều đã mòn vẹt đi, đây hẳn là món đồ chơi Chu Chính yêu thích nhất hồi đó. “Anh tự làm hả?” Tưởng Tiệp ngẩng đầu nhìn sâu vào đôi mắt trầm lắng của Chu Chính. “Cha anh tặng cho anh.” Chu Chính men theo khe hở trên thân súng tách nó ra làm hai, bên trong không có gì, chỉ kẹp một tấm ảnh đen trắng. Trên ảnh là một gia đình năm người, Tưởng Tiệp nhìn kĩ, chỉ có duy nhất một cậu bé nhưng trông cũng không giống Chu Chính. “Ảnh chụp gia đình anh đấy. Không tìm được anh phải không?” Chu Chính chỉ vào bụng mẹ mình trong bức hình. “Lúc ấy anh chưa ra đời đâu! Đây là cha anh, trông cha con anh giống nhau lắm đúng không?” “Ừ,” Tưởng Tiệp gật đầu, thật sự rất giống, nếu không phải người đàn ông trong hình đã tầm bốn, năm mươi tuổi, Tưởng Tiệp nhất định cho rằng vị mặc quân phục nét mặt uy nghiêm này chính là Chu Chính! “Đây là mẹ anh?” Người phụ nữ trong ảnh trông rất dịu dàng, gương mặt thông minh, vóc người khá nhỏ nhắn, chỉ cao đến vai cha Chu Chính. “Phải, còn đây là chị hai, chị ba và anh trai anh.” Các anh chị của Chu Chính trông đều giống mẹ, chỉ mỗi Chu Chính là thừa hưởng khuôn mặt và khí chất của cha. “Cha anh là quân nhân à?” “Ừ, sau cuộc kháng Mỹ viện Triều thì ông được đề bạt lên làm Tướng. Khi anh năm tuổi, đất nước đang trong giai đoạn vận động cải cách, nhân dân khốn khổ đủ đường. Ai cũng bảo về già có con là may mắn, nhưng cha anh thì xui xẻo không để đâu cho hết.” Nhìn nét mặt Chu Chính như đang nói đùa, nhưng trong mắt anh lại là vẻ hờ hững, anh chậm rãi châm một điếu thuốc. “Từ nhỏ anh đã theo mọi người trong nhà ra nông trường lao động. Mẹ hay kể cho bọn anh nghe cuộc sống ở Bắc Kinh ngày trước vui vẻ hạnh phúc ra sao, mẹ còn kể mỗi khi cha đi câu cá cùng các chiến hữu, anh trai anh lại quấn riết lấy ông đòi theo, chị hai thì thích nhất là được chưng diện, còn chị ba suốt ngày bắt nạt mấy anh lính cảnh vệ trong nhà. Mẹ nói quãng thời gian này rồi sẽ kết thúc, cả nhà có thể được trở về Bắc Kinh, sống cuộc sống như trước kia. Nhưng tình hình càng ngày càng tệ, cha anh bị chết không minh bạch, hai chị gái cũng nối tiếp nhau mắc bệnh qua đời, sau đó, anh trai anh bị thương nặng do đá đè khi đang làm việc, ở nông trường vốn đã thiếu thốn bác sĩ thuốc men, gia đình anh lại bị quy là con cháu của phần tử phản cách mạng, lai lịch không trong sạch, nên không một ai sẵn lòng cứu giúp. Anh trai anh nằm bệt hai ngày cuối tuần rồi ra đi. Cuối cùng mẹ anh phát điên, một sáng nọ thức dậy, anh thấy bà treo cổ trên cây táo trong sân nhà. Anh thường tự hỏi, nếu như mẹ anh thật sự tin rằng mọi gian khổ rồi sẽ qua đi, vì cớ gì bà lại bỏ cuộc như vậy? Khi ấy còn nhỏ, anh không hiểu được, có những thời điểm, con người ta sống hay chết cũng chẳng còn khác nhau mấy. Hôm nay lúc  tưởng em bị chôn vùi dưới đống gạch vụn, trong khoảnh khắc, anh thật sự nghĩ mình đã chết rồi.” Đầu điếu thuốc lốm đốm những tàn đỏ, lập lòe giữa bóng đêm rồi tắt lụi. Tưởng Tiệp vỗ vỗ lên mu bàn tay Chu Chính, có những lúc cậu cảm thấy Chu Chính hành động quá độc ác, quá máu lạnh, không có tí tình cảm nào, liệu có phải vì hồi bé anh đã chứng kiến quá nhiều cảnh sinh ly tử biệt cho nên cảm xúc đối với sinh mạng con người mới trở nên nhạt nhẽo như thế? Có lẽ trong lòng anh, bóng ma tuổi thơ vẫn mãi đeo bám không buông. “Thầy tướng nói anh bản mệnh vững vàng, Hồng thúc thì bảo anh được ông trời che chở, không chết được. Sau đó anh tới ở cùng với nhà Giang Sơn, gia đình cậu ta cũng phải đi cải tạo, có điều tình cảnh khá hơn nhà anh một chút. Mấy năm sau quả thật bọn anh được về Bắc Kinh, nhưng người lớn trong nhà không có lòng tin với cục diện chính trị, họ liền nhờ một người bạn làm trong lãnh sự quán Mỹ đang ở Trung Quốc tên Vu Hiệp dẫn cả ba bọn anh sang Mỹ, giao cho Hồng thúc.” “Tại sao lại là Hồng thúc?” Tưởng Tiệp hỏi. “Gia đình Giang Sơn và gia đình Hồng Thúc chơi thân với nhau mấy đời, cha Hồng thúc và ông nội Giang Sơn là học viên cùng khóa tại trường quân sự Hoàng Phố, mặc dù sau này mỗi người phục vụ một chủ nhưng họ vẫn là bạn rất thân. Nghe đâu nhà Giang Sơn có quan hệ mật thiết với chính quyền nước ngoài nên bị coi là mục tiêu trừng trị. Em đang nghĩ tại sao lại giao con mình cho xã hội đen phải không? Chính quyền trong nước không tường tận tình hình ngoài nước, hơn nữa, Hồng thúc vẫn có điểm khác xã hội đen.” “Ừm, em hiểu, anh cũng thế.” “Lại có ai nói gì với em hả?” “Đâu có, em tự đoán mò thôi.” “Đoán thì được, đừng cố tìm hiểu làm gì. Tưởng Tiệp, biết nhiều quá cũng không có lợi cho em. Anh không nói với em cũng là để bảo vệ em. Thôi, nói chuyện công việc lúc này mất hứng quá! Em biết vì sao hôm nay anh đưa em tới đây không?” Tưởng Tiệp lắc đầu, nhưng rồi cậu lại chỉ vào tấm ảnh bên trong khẩu súng lục mà đùa: “Trước hết là dẫn em về gặp mặt bố mẹ anh, sau đó kể cho em nghe quá trình anh trưởng thành, tiếp đến có phải nên đưa sính lễ không?” Chu Chính cười sang sảng, “Em điểm nào cũng tốt, chỉ mỗi tội quá thông minh!” Nụ cười trên mặt Tưởng Tiệp chợt đông cứng lại khi Chu Chính chìa tay ra, dưới ánh trăng, một chiếc nhẫn bạch kim giản dị hiện ra trên lòng bàn tay anh. “Đừng sợ, anh không cầu hôn em, anh chỉ muốn ghi nhớ ngày này, cám ơn em, đã sống vì anh.” Tưởng Tiệp dùng hai ngón tay đùa nghịch chiếc nhẫn, giả bộ thở dài: “Haizz tiếc quá, anh bỏ lỡ một cơ hội tốt rồi.” “Em nói vậy là sao?” Chu Chính thắc mắc. “Thật ra nếu anh cầu hôn, em cũng sẽ đồng ý.” “Nói rồi không được nuốt lời.” Chu Chính bắt ngay lấy ngón áp út bên trái của Tưởng Tiệp, xỏ luôn nhẫn vào. “Em nói gì cơ?” “Em nói em chấp nhận lời cầu hôn của anh.” “Anh!” Lúc này Tưởng Tiệp mới phát hiện ra ý cười ma mãnh lộ ra nơi khóe mắt Chu Chính, “Anh là đồ lừa đảo! Anh vừa bảo cái nhẫn này là để cám ơn… ngốc thật sao em lại xúc động vì mấy lời nói của anh cơ chứ!” Môi Chu Chính lập tức chặn lại những lời tiếp theo của Tưởng Tiệp, trong lòng anh nhủ thầm: “Anh chẳng cần thứ gì hết, trừ em ra.” “Chu Chính, em không chịu được, anh dừng lại được không?” Tưởng Tiệp đã bải hoải đến nỗi ngay cả ngón tay cũng không thể động đậy, âm thanh thốt ra nghe như những tiếng rên rỉ. Chu Chính đang bận rộn ở bên dưới cậu liền ngẩng đầu lên cười đắc ý: “Em chịu thua chưa? Xem còn dám mạnh miệng nữa không.” Nói rồi Chu Chính áp người lên, cắn vào cổ Tưởng Tiệp hai cái, hai dấu hôn đỏ rực không phụ mong đợi tức khắc hiện ra.