Mùa thu năm nay hình như tới sớm, bầu trời trong trẻo xanh vời vợi. Tưởng Tiệp đứng trước cửa sổ, trông xuống lớp lớp nhà cửa san sát nhau bên dưới, chen chúc quây cụm một chỗ, nhìn như một khu rừng rậm, chỉ có vài cây cao vọt lên mới có thể chia sẻ ánh nắng ấm áp và vòm trời bao la. Shankin quả nhiên tiêu tiền như nước, mạnh tay tậu hẳn một tầng văn phòng của Trung tâm Thương mại Thế giới để làm trụ sở công ty. Tưởng Tiệp cứ nghĩ trụ sở chỉ đang trong giai đoạn khởi động, nhưng khi đến nơi cậu mới biết mọi thứ đều đã hoàn thành, hoạt động của công ty cũng đang đi vào quỹ đạo. Nhìn không khí bận rộn xung quanh, nhân viên không ngừng lượn qua lượn lại, Tưởng Tiệp thầm bội phục năng suất làm việc của Shankin. Từ lúc đặt chân đến New York đã gần một tuần nhưng cậu vẫn phải cắm mặt ở đây từ sáng đến tối, Shankin quả không hổ danh vị sếp chuyên vắt kiệt sức cấp dưới, trả một ngày tiền lương thì cũng bắt nhân viên làm đủ không thiếu xu nào. Lúc đầu Tưởng Tiệp còn áy náy vì phải bỏ Chu Chính ở khách sạn một mình, nhưng rồi cậu phát hiện Chu Chính hình như còn bận hơn cả cậu nữa, đến bóng dáng cũng mất tăm, hai người ngay cả chút thời gian gần gũi nhau cũng không có. “Này, Jay, đang nghĩ ngợi gì vậy?” Shankin đập đập lên vai Tưởng Tiệp: “Nghĩ gì mà ngẩn người ra thế?” “À, không có gì. Công việc buổi sáng chú giao cháu làm xong rồi, cháu đã nộp lại cho Davy.” “Nhanh vậy sao? Cậu nhóc, lâu lắm rồi tôi mới gặp được người nhanh nhẹn như cậu đấy. Sau bữa tiệc mừng khai trương tối mai, thời gian thực tập ba tháng hè của cậu cũng kết thúc, công ty sẽ có một phần thưởng dành cho cậu! Vậy nhé, hôm nay về nghỉ ngơi cho tốt! Trong bữa tiệc ngày mai, hi vọng cậu có thể phát biểu vài câu tốt đẹp về đợt thực tập vừa qua. Sự hợp tác giữa chúng ta mới chỉ bắt đầu thôi, nhóc Phương Đông đẹp trai ạ.” Shankin nói đầy ẩn ý. “Chú Shankin,” Tưởng Tiệp gọi với theo Shankin đang định rời đi, “Chu Chính là khách hàng quan trọng như thế, sao chú lại giao cho cháu?” Shankin nhún vai, “Cả hai đều là người Trung Quốc, giao tiếp sẽ thuận lợi hơn! Và sự thật đã chứng minh là tôi đúng.” “Chỉ vậy thôi?” “Thế cậu còn cho rằng vì sao nữa?” Shankin vừa nói vừa nhìn đồng hồ đeo tay, rồi sực nhớ ra điều gì, “Ờ, phải rồi, sáng mai cậu có thể tới sớm hơn một chút không? Tôi có một nhiệm vụ đặc biệt cần giao cho cậu?” “Mấy giờ ạ?” Tưởng Tiệp cười khổ trong lòng, mới nãy còn bảo tối nay mình về nghỉ ngơi cho tốt mà, sao quay đi quay lại đã quên luôn rồi. “Tám giờ được không?” “Không vấn đề.” “Tốt, để khen ngợi sự hợp tác của cậu, tôi sẽ trao trước phần thưởng cho cậu, cậu đi vào đây với tôi.” *** Vừa bước xuống taxi, Tưởng Tiệp đã trông thấy Thẩm Binh đứng ở chỗ hẹn, anh ta đi tới phía cậu. “Chính ca đang đợi cậu trên thuyền đấy!” “Thuyền gì cơ? Anh ấy có nói gì trên điện thoại đâu.” “Du thuyền, đến New York mà không du lịch ngắm cảnh trên sông thì quá phí phạm.” “Du thuyền của Chu Chính á? Không phải vì tối nay nên anh ấy mới mua đấy chứ?” Thẩm Binh bật cười, tuy Thẩm Binh rất ít cười nhưng khi cười lên trông lại rất đẹp: “Chính ca đúng là xa xỉ thật, nhưng chưa đến mức hết thuốc chữa như thế, là một người bạn của Chính ca chủ động cho anh ấy mượn.” “Ồ, anh ấy có người quen ở New York hả? Các anh có vẻ rất quen thuộc nơi này.” Tưởng Tiệp vừa đi theo Thẩm Binh vừa nói. “Chính ca chưa nói với cậu ư, bọn tôi từng lăn lộn ở New York vài năm.” “Thật sao?” Tưởng Tiệp nhớ Chu Chính từng kể với cậu một vài chuyện quá khứ của anh, trí nhớ cậu rất tốt, nếu cậu không có ấn tượng gì về việc này thì tức là Chu Chính chưa hề nói với cậu, “Nhưng mà, anh ấy từng nói muốn dẫn tôi đến thăm một nơi.”