Trường Dạ Vị Ương - Hiểu Cừ
Chương 27
“Cậu ấy từng bị ốm nặng, chắc lúc đó dùng thuốc đặc trị nên hiện giờ kháng sinh không có tác dụng,” vị bác sĩ được mời tới khám nói, “Nếu như không có hồ sơ bệnh án, vậy cần phải liên lạc với bác sĩ điều trị cho cậu ấy trước kia.”
Chu Chính cau mày nhìn Tưởng Tiệp nằm trên giường, khuya rồi mà cậu vẫn sốt cao không hạ, ngay cả bác sĩ cũng bó tay. Lúc này Tưởng Tiệp đang nghiêng mình nằm cuộn tròn trong chăn, không nói lời nào, chỉ mở to mắt đăm đăm nhìn Chu Chính.
“Có điện thoại của bác sĩ điều trị cho em lần trước không?”
Tưởng Tiệp lắc đầu, ngước mắt nhìn đồng hồ treo tường, thều thào nói, “Muộn lắm rồi.”
“Biết muộn sao vẫn còn sốt hầm hập để người khác phải lo sốt vó thế này?”
Tưởng Tiệp trề môi, “Không phải là vì bị anh đánh sao.”
“Còn dám vừa ăn cướp vừa la làng?” Chu Chính chỉ chỉ vào khóe miệng xanh tím của mình, “Đánh người không đánh mặt, ngay cả chút đạo đức này mà em cũng không có.” Anh đi đến bên giường đẩy Tưởng Tiệp dịch vào trong rồi ngồi xuống bên cạnh cậu, “Nói mau, phải làm sao bây giờ?”
“Em đã bảo không sao, anh không nghe thấy hả, em hay sốt vặt kiểu này lắm, chỉ ngủ một giấc là sẽ khỏe lại thôi.”
Chu Chính cúi đầu, dịu dàng xoa xoa trán Tưởng Tiệp, nhiệt độ có vẻ đã giảm đi thật, “Em thật sự không muốn gọi bác sĩ ư? Tại sao vậy?”
“Em bị sốt do tâm lý, có uống thuốc hay tiêm cũng không tác dụng. Có nước không, em khát.”
“Để anh đi hỏi Giang Sơn.” Chu Chính nhảy xuống giường, “Anh cũng không quen nơi này lắm.”
“Giang Sơn cũng ở đây ư?” Tưởng Tiệp hơi bất ngờ.
“Đây là nhà cậu ta, không ở đây thì ở đâu?” Chu Chính mở cửa bước ra ngoài.
Lúc chiều Tưởng Tiệp bị sốt cao co rúm người lại, chỉ biết Chu Chính dùng rèm cửa bọc lấy mình rồi lén “trộm” ra khỏi công ty, còn vận chuyển đến nơi nào thì cậu cũng không để ý, thì ra là đến nhà Giang Sơn. Tưởng Tiệp ngó nghiêng xung quanh một lát, đồ đạc trong phòng đều mang phong cách cực kì hiện đại, chuẩn gu của Giang Sơn rồi. Chẳng mấy chốc Chu Chính quay về, cầm theo ly nước đưa cho cậu. Cậu nhận lấy, hỏi:
“Sao tự nhiên lại đến chỗ này?”
“Căn hộ ven hồ anh bán rồi, buổi chiều gấp quá nên anh đưa em đến đây luôn.”
“Ừa,” Tưởng Tiệp uống nước liền một mạch, đầu cậu ban nãy nặng như đeo chì nhưng giờ đã nhẹ nhàng hơn, người cũng không cảm thấy khó chịu nữa, quả thật ai đó còn có công hiệu hơn cả thuốc mà! Cái miệng nhỏ ừng ực uống nốt chỗ nước sau lớp ly thủy tinh bất giác cong lên mỉm cười.
“Nãy em bảo…cái gì mà…sốt vì…khụ khụ…sốt do tâm lý cơ?”
“Di chứng để lại, dần dần rồi sẽ đỡ thôi.”
“Ngoài cái đó ra thì còn di chứng gì nữa không?”
“Còn nhiều lắm!” Tưởng Tiệp nhìn vẻ mặt vừa mới dịu xuống của Chu Chính lại lập tức nghiêm trọng trở lại, khúc khích bật cười, “Hù anh chút thôi! Trừ vấn đề đó ra thì em ổn, chỉ là lúc nằm trong viện hôm nào em cũng tự nhủ, chắc ngày mai, ngày mai anh sẽ đến thăm em.” Tưởng Tiệp thở dài nói, “Thế nhưng có bày khổ nhục kế cũng vô dụng, khi ấy anh đã quyết sẽ không dây dưa gì với em nữa đúng không?”
Chu Chính phát hiện gương mặt của Tưởng Tiệp tuy vẫn ửng hồng vì cơn sốt nhưng cặp mắt lại vô cùng minh mẫn, tình trạng của cậu bây giờ đã khá hơn buổi chiều rất nhiều, anh suy tư một lúc, cuối cùng đánh bạo hỏi thẳng,
“Sốt do tâm lý là sao? Có phải mỗi khi nhớ đến anh là em lại phát sốt không?”
Giữa không gian tĩnh lặng có thể nghe thấy được một âm thanh vỡ vụn, Tưởng Tiệp không đáp, chỉ chống hai tay ngồi tựa vào đầu giường, cậu cảm thấy ánh mắt của Chu Chính đang tham lam dán trên người mình, quét một đường từ dưới lên trên, nhưng khi đến cổ áo thì chần chừ không tiếp tục. Một luồng nhiệt chợt trỗi dậy, thậm chí còn cháy bỏng hơn cả trận sốt khi nãy, nó bắt nguồn từ đầu dây thần kinh mỏng manh nhất rồi từ từ dâng cao, càng lúc càng cuồn cuộn mãnh liệt khiến cậu không thể nào kháng cự nổi. Tưởng Tiệp phải dùng tiếng thở nặng nề của mình để dìm ngọn lửa dục vọng đang trướng căng trong cơ thể xuống.
“Em, cứng rồi.”
Chẳng biết từ khi nào gương mặt Chu Chính đã tiến đến sát bên tai Tưởng Tiệp, hơi thở nhẹ nhàng của anh phả vào da thịt cậu dễ chịu đến mức không thể diễn tả bằng lời. Tưởng Tiệp chầm chậm quay đầu lại ngắm nhìn tỉ mỉ đường nét cứng cáp của Chu Chính, đây chính là khuôn mặt ngang tàng vẫn xuất hiện trong giấc mơ của cậu hàng đêm, sống mũi cao, bờ môi ngang ngạnh, còn có vết sẹo trắng nhạt lờ mờ nơi thái dương. Tuy người đàn ông trước mặt hiện tại mặt mũi hơi bầm dập một tí, nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp trai không thể phủ nhận.
“Anh cũng vậy.” Ngón tay Tưởng Tiệp bao lấy chỗ nọ của Chu Chính, không mạnh không nhẹ vờn nghịch xung quanh.
“Cuối cùng anh cũng biết vì sao em sốt rồi.” Hai tay Chu Chính luồn vào trong áo Tưởng Tiệp, giữ lấy vòng eo nhỏ nhắn nhưng mềm dẻo cứng cáp của cậu, “Là vì dục hỏa đốt người phải không?”
“Anh nói vậy thì chính là như vậy đấy!”
Chu Chính hơi giật mình, mỗi khi ở trên giường Tưởng Tiệp luôn ngượng ngùng mất tự nhiên, anh phải mất một lúc lâu mới có thể khơi dậy được dục vọng của cậu, không hiểu sao đêm nay mọi chuyện lại xoay chuyển 180 độ như vậy? Môi Chu Chính ấn lên đôi môi Tưởng Tiệp, vừa mới chạm nhẹ thôi đã cảm thấy ngọn lửa dục vọng của Tưởng Tiệp như muốn phá tung lồng sắt mà ồ ạt tràn ra, anh hơi lui người về phía sau, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cậu:
“Không phải…từ lúc đó đến giờ em vẫn cấm dục đấy chứ?”
Mặt Tưởng Tiệp càng đỏ rực lên gợi tình:
“Có vài lần…không nhịn được…mỗi lúc như thế…em đều hận muốn giết anh.”
Gương mặt của Tưởng Tiệp và Chu Chính gần như tì sát vào nhau, giọng nói của hai người đều nhường chỗ cho tiếng hít thở dồn dập, khuôn mặt đối phương nhòa cả đi bởi cự li quá ngắn, thứ rõ ràng duy nhất chính là cả hai đều không thể nhẫn nại thêm một giây phút nào nữa. Chu Chính nâng lưng Tưởng Tiệp lên, ép cơ thể mình lên người cậu, hai thân thể ướt đẫm mồ hôi quấn quít lấy nhau giữa ánh đèn mờ ảo, điên cuồng mà dành trọn tình yêu cho nhau. Đêm đen thăm thẳm, nhưng những vì tinh tú vẫn lấp lánh trên trời cao, càng khiến cho bóng đêm bao phủ khắp trần gian trở nên dày đặc vô tận.
***
Mặt trời trải xuống những tia nắng vàng rực rỡ, làn gió thoảng qua mặt hồ cuốn theo hơi lạnh từ thiên nhiên, mang đến không khí dịu mát hiếm hoi giữa ngày hè. Chu Chính nhìn Tưởng Tiệp bên kia đường đang vừa cẩn thận lách qua dòng xe cộ vừa mỉm cười thật tươi về phía mình, nụ cười rạng ngời lóa mắt ấy chỉ thoáng chốc đã ở ngay trước mặt.
“Anh đã nhận được fax chưa?” Vừa lên xe Tưởng Tiệp đã hỏi ngay, “Bản dự thảo sau khi chỉnh sửa ấy!”
“Có sự thay đổi về điều khoản.”
“Anh đầu tư số tiền lớn như vậy, tiền hoa hồng có thể được giảm đi, vả lại mặc dù anh không đứng ra quản lí nhưng vẫn nên nắm lấy quyền chủ động, đề phòng bất cứ khi nào Shankin đưa ra quyết định sai lầm thì anh luôn có quyền bác bỏ. Bản dự thảo lần trước em đưa anh xem có hơi khắt khe, em báo cáo với cấp trên là anh không hài lòng, cho nên có vài chỗ được sửa đổi.”
“Này,” Chu Chính cợt nhả, “Em là đang tiếp tay cho người ngoài đấy hả!”
“Em chẳng theo phe ai hết.” Tưởng Tiệp cười, “Mà nếu anh nhiều tiền không có chỗ tiêu thì cũng đừng đưa cho Shankin làm gì, ông ấy giàu nứt đố đổ vách rồi, nên để đấy cho những ai thật sự cần giúp đỡ.”
“Sớm biết thế thì hợp tác với em luôn, em lại có cơ hội thực hành chuyên môn nữa.”
“Không được, em chỉ là sinh viên, hiểu biết của em có hạn, sao bằng được bậc lão luyện như Shankin! À đúng rồi, Shankin nhờ em hỏi anh xem tổ chức buổi kí hợp đồng tại New York được không, ông ấy vừa chuyển trụ sở chính sang New York, tính ra anh chính là khách hàng lớn đầu tiên kí kết hợp đồng tại đó đấy!”
“Để anh suy nghĩ đã.” Chu Chính giơ tay nhìn đồng hồ, “Muốn đi đâu ăn? Ăn xong anh đưa em về.”
Truyện khác cùng thể loại
59 chương
96 chương
164 chương
12 chương
32 chương
25 chương