Trường Dạ Vị Ương - Hiểu Cừ
Chương 22
Tiệm sandwich Jimmy Zhang nằm ở đoạn giao nhau giữa đường St.Lawrence và Catherine. Gian ngoài của cửa hàng được lát gạch đỏ theo phong cách cổ xưa cuối thế kỉ 19, trước cửa trồng mấy cây ngô đồng cao lớn thẳng tắp, cành lá rậm rạp che khuất ánh mặt trời, mang đến một không gian mát mẻ hiếm có giữa mùa hè. Dưới bóng cây là vài chiếc bàn nho nhỏ, đám người đang tụm năm tụm ba ngồi ăn đều là học sinh sinh viên đã được nghỉ hè. Tưởng Tiệp đứng dưới tàng cây, cảm nhận từng cơn gió khẽ khàng thổi qua làm lay động ngọn cây, bầu trời xanh thẳm một màu trong văn vắt.
Cậu có hẹn ăn trưa cùng với Tiểu Chung, nhưng cái thói cao su của tên kia có chết cũng không sửa nổi. Tiểu Chung tên đầy đủ là Chung Gia Cường, du học sinh Đài Loan, trước kia lúc Tưởng Tiệp đánh đàn cho dàn hợp xướng thì quen cậu ta. Năm ngoái sau khi đi học trở lại, đúng lúc bạn cùng phòng của Tiểu Chung tốt nghiệp, vì thế Tưởng Tiệp liền dọn vào ở cùng, chia nửa tiền phòng với Tiểu Chung. Nơi trọ là tầng hai của một ngôi nhà ốp gạch đỏ cách trường học rất gần, đến Jimmy Zhang cũng chỉ mất mười phút đi bộ. Gần đây tên nhóc kia mới có bạn gái, chỉ chờ đến cuối tuần là lại xin xỏ chút không gian riêng dành cho hai người. Có điều hai người họ “làm việc” chẳng thèm nể nang, bất kể phòng ngủ, phòng khách, hay thậm chí cả phòng bếp, cả hai cũng hăm hở giải quyết nhu cầu ngay tại trận, khiến Tưởng Tiệp không tránh cũng không được, vì vậy cậu thường lâm vào tình cảnh có nhà mà không thể về. Cũng may khi kì nghỉ hè đến, công việc thực tập khiến cậu bận rộn mất ăn mất ngủ, cuối tuần hầu như đều phải ở lại tăng ca.
Tháng 5 năm 2001, đáng ra phải tốt nghiệp rồi nhưng vì giữa chừng nghỉ học một năm nên giờ Tưởng Tiệp mới hoàn thành năm thứ ba đại học, may sao cậu được Steve Shankin – “Bàn tay vàng” của giới đầu tư tuyển vào doanh nghiệp Shankin làm thực tập sinh trong đợt nghỉ hè. Cấp dưới của Shankin đều là những người xuất sắc nhất trong số những người xuất sắc, ít nhiều đều có tính kiêu ngạo, không ai muốn hướng dẫn cho người mới đến. Tưởng Tiệp thận trọng từ lời nói đến hành động, nhờ có trí tuệ thiên phú và năng lực vượt trội, cậu nhanh chóng bắt nhịp được với mọi thứ, bản kế hoạch đầu tư bất động sản giữa tháng sáu càng khiến Tưởng Tiệp bộc lộ rõ tài năng của mình, vì thế Shankin phá lệ đưa cậu lên làm trợ lý riêng cho ông ta, mục đích chính là để giữ cậu bên cạnh, đích thân chỉ bảo. Tin tức Shankin tự mình dẫn dắt thực tập sinh lan đi nhanh chóng khiến cho các vị chuyên gia trong ngành cũng cực kì tò mò về cậu nhóc Tưởng Tiệp này. Shankin nổi tiếng là kẻ tham công tiếc việc, khi nào ông ta cho phép thì khi ấy Tưởng Tiệp mới được tan ca. Ngay cả quốc khánh là ngày nghỉ toàn dân mà Tưởng Tiệp cũng chẳng dám mơ mình sẽ được nghỉ, ai mà ngờ, Shankin lại cho phép cậu được nghỉ lễ như mọi người:
“Này nhóc, giờ ai cũng đang nhìn chằm chằm cậu, cậu mà ngất ở chỗ của tôi, người ta lại lên án tôi chà đạp nhân tài mất!”
Tưởng Tiệp quá hiểu tính Tiểu Chung nên cậu không về thẳng phòng trọ mà gọi điện hẹn Tiểu Chung ra đây ăn trưa. Lâu lắc rồi mà vẫn chưa thấy tên kia đến, xem chừng ở nhà đúng là không chỉ có mình cậu ta. Tưởng Tiệp ngó đồng hồ thêm lần nữa, đã sắp một giờ rồi, khi bụng cậu đã đói đến mức liên tục co rút, tên Tiểu Chung với cái đầu nhễ nhại mồ hôi cuối cùng cũng xuất hiện.
Truyện khác cùng thể loại
171 chương
40 chương
11 chương
8 chương
112 chương
27 chương