Dưới sự rình rập đe dọa của bè lũ Kawakami, Chu Chính hủy bỏ rất nhiều hoạt động công khai, ngay cả trụ sở Hồng Môn Chí Công hội cũng ít đến hẳn, mọi sự vụ của Hồng Môn đều giao cho Phó Hiểu Niên phụ trách. Giang Sơn thì đang tất bật lo nốt khâu cuối cùng để du thuyền khai trương kịp ngày, tối nào cũng đến căn hộ ven hồ bàn bạc với Chu Chính đến tận khuya. Mặc dù Chu Chính chỉ quản lý mọi việc từ xa, nhưng cũng hiếm khi nào thực sự rảnh rỗi, đợt này Tưởng Tiệp chưa vào năm học mới nên hai ngày thứ bảy chủ nhật ít ỏi cuối tuần rốt cuộc lại trở thành dịp đầu tiên bọn họ dành trọn cả ngày bên nhau trong suốt quãng thời gian quen biết tương đối lâu của hai người. Tưởng Tiệp đã khắc phục được chứng sợ nước, tốc độ học bơi của cậu khiến Chu Chính phải tròn mắt thán phục, anh nghĩ hẳn cậu cũng rất có tốt chất học võ. Ai dè ngay cả đòn cầm nã và tán đả đơn giản cậu cũng không thực hiện được, so với thần đồng Tưởng Tiệp khi học bơi thì quả thật y như một người khác. Dần dần Chu Chính cũng phát hiện ra, Tưởng Tiệp ỷ vào giác quan nhạy bén của mình, phản ứng rất nhanh, lực ra đòn cũng không tệ, có điều không đủ nhẫn tâm, đến thời khắc quyết định lại buông tay cố tình đánh chệch mục tiêu, đây đúng là điển hình của kiểu đầu voi đuôi chuột. Vì muốn kích động ý chí chiến đấu của Tưởng Tiệp, Chu Chính cố tình quật ngã cậu mấy lần, thoạt tiên Tưởng Tiệp còn bấm bụng cho qua, lồm cồm bò dậy học tiếp, nhưng càng về sau số lần ôm sàn càng nhiều, cậu bắt đầu kháng nghị. “Hôm nay đến đây thôi có được không?” Tưởng Tiệp ngồi lì dưới sàn nhà, không chịu đứng dậy. “Em nhận thua rồi?” Chu Chính nhìn cậu, khoanh tay cười. “Em không muốn học.” Tưởng Tiệp cau mày, “Bị ngã đau lắm.” “Bao giờ em tập giỏi, lợi hại rồi thì sẽ không bị người ta quật ngã nữa, khi ấy sẽ hết đau. Học võ có ai mà không phải chịu khổ?”­ “Đến lúc em giỏi rồi, em đánh người ta thì người ta không đau chắc? Em không sợ khổ, nhưng phải chịu khổ để làm đau người khác, em thấy không cần thiết.” Chu Chính dở khóc dở cười, ngồi xổm xuống, nhìn Tưởng Tiệp đang bóp bóp cánh tay: “Thế em không định phòng thân hả?” Chu Chính kéo tay Tưởng Tiệp, lôi cậu đứng lên: “Anh đích thân dạy em là vì sợ người khác dạy sẽ không nương tay, nếu như là Thẩm Binh, có khi giờ em tàn phế rồi.” Công sức luyện võ cả ngày dài coi như đi tong, bởi vì ngày hôm sau toàn thân Tưởng Tiệp như bị tháo khớp, không lết nổi khỏi giường. Chu Chính cũng thử dạy Tưởng Tiệp dùng súng, nhưng cậu nhất quyết không đồng ý, ngay cả sờ vào súng thôi cũng không chịu, nói chi đến chuyện bắt cậu dắt súng theo mình. “Nhỡ cướp cò làm bị thương người khác thì sao? Em cũng đâu phải dân xã hội đen, em không cầm cái này ra ngoài đâu.” Đầu Tưởng Tiệp lắc nguầy nguậy như trống bỏi. Hết cách, Chu Chính đành phải dùng đến biện pháp phòng thân cuối cùng, anh đưa cho Tưởng Tiệp một con dao găm, tuy nhỏ nhưng được chế tác rất tinh xảo. “Kẻ địch sẽ không đề phòng những vũ khí nho nhỏ kiểu này, nhưng mà, em nhìn đây,” Chu Chính nắm lấy tay Tưởng Tiệp, cho cậu xem nút bấm bằng ngọc thạch trên chuôi dao, nhấn ngón tay cậu một cái, “Phách!” lưỡi dao bật ra thêm khoảng 30 phân nữa, Tưởng Tiệp suýt thì đánh rơi cả con dao, giật bắn mình kêu lên. Chu Chính ấn thêm một lần, lưỡi dao thu về, trở thành con dao găm nhỏ như cũ, anh nói: “Quan trọng nhất là phải tránh thu hút sự chú ý của đối phương, nếu như khoảng cách đủ gần, kể cả em không đâm mạnh thì lực của lưỡi dao khi bật ra cũng đủ lấy mạng kẻ địch.” Tưởng Tiệp nhìn con dao đã quay lại với kích cỡ nhỏ xinh như lúc trước, nó mang một vẻ đẹp cổ điển, lóe lên ánh sắc lạnh băng: “Khi lưỡi dao không bật ra trông thật đẹp. Em nhất định phải dùng nó sao?” “Anh cũng mong em không phải dùng đến nó, nhưng khi cần dùng thì không được phép do dự. Lòng hại người có thể không có, nhưng lòng phòng người thì nhất định phải có, để hôm nào anh bảo Thẩm Binh dạy cho em một khóa phòng thân.” Khi Thẩm Binh đến, Tưởng Tiệp đang quy củ ngồi ở bàn, nét mặt hơi căng thẳng. Cậu đã dọn lên tầng trên ở, gian phòng nhỏ tầng dưới tu sửa lại thành phòng đọc sách dành riêng cho cậu. “Sao phải căng thẳng?” Thẩm Binh lên tiếng hỏi. “Không vì sao cả, chưa bao giờ ở một mình với anh như thế này, tôi cảm thấy không quen.” Trong cảm nhận của Tưởng Tiệp, Thẩm Binh giống như một bức phông nền, nơi nào có Chu Chính thì nơi ấy có Thẩm Binh. “Cậu sợ tôi?” “Không, chỉ là tôi không quen.” Tưởng Tiệp nhấn mạnh vào hai chữ ‘không quen’. “Tôi cũng nghĩ thế, đến người hung dữ nhất cậu còn không sợ nữa là.” Dạo gần đây tính khí nóng như lửa của Chu Chính lại thăng lên một cấp độ mới, có vài lần dù ở trước mặt Tưởng Tiệp cũng chẳng buồn che giấu, việc này trước đây không mấy khi xảy ra. Thẩm Binh ngồi xuống đối diện với Tưởng Tiệp, “Thời gian này Chính ca hở ra là nổi nóng, có gây lộn với cậu trận nào không?” “Ừ, tâm trạng anh ấy không vui, nói năng cục cằn thô lỗ, nhưng cũng không có trận cãi vã nghiêm trọng nào.” “Tính tình anh ấy như vậy, đâm ra chẳng có ai dám nói ‘không’ trước mặt anh ấy, cậu đừng để bụng, Chính ca không có ý trút giận lên cậu đâu. Ở trong lòng anh ấy cậu rất đặc biệt.” Tưởng Tiệp cảm thấy những lời Thẩm Binh nói có chút là lạ, không giống với Thẩm Binh của thường ngày. Mối quan hệ giữa cậu và Chu Chính ngay cả cậu cũng không thể làm rõ, mà Chu Chính cũng không cho cậu thời gian để nghĩ ngợi. Chính vì thế, Tưởng Tiệp nghĩ nên để mọi việc thuận theo tự nhiên, ai dè những người xung quanh cứ luôn tìm cách khuyên bảo cậu, như thể họ rõ ràng lắm vậy. Cũng may Thẩm Binh không quên nhiệm vụ của mình, nhanh chóng đi vào nội dung chính: “Tôi nghe Chính ca nói cậu không muốn học võ, súng cũng không chịu cầm, không biết nên dạy cậu biện pháp phòng thân nào mới tốt.” Cách nói chuyện của Thẩm Binh và Giang Sơn không giống nhau, giọng Thẩm Binh khi nói không hề có ngữ điệu lên xuống, chỉ bình thản đều đều. Thẩm Binh cũng chẳng cần biết Tưởng Tiệp có hiểu hay không, cứ giảng thao thao bất tuyệt, đến lúc cuối mới hỏi một câu: “Cậu nhớ được bao nhiêu?” Tưởng Tiệp nghĩ bụng, anh căn bản cũng chẳng muốn tôi nhớ hết đúng không? Ngoài miệng lại bảo, “Cũng tương đối.” “Nhớ kĩ cũng không ích gì, quan trọng khi gặp chuyện không được phép hoảng sợ, phải ứng phó mau lẹ mới được. Giống như vụ lần trước ở bãi đỗ xe, cậu đứng ở chỗ đó rất nguy hiểm có biết không?” “Tôi biết.” Thẩm Binh có vẻ hơi do dự, nhưng rồi cũng bật ra câu hỏi: “Cậu đi theo Chính ca, vậy mà đối với mấy tình huống kiểu này không có chuẩn bị gì sao?” “Hả?” Tưởng Tiệp bị Thẩm Binh hỏi bất ngờ không phản ứng kịp, “Thực ra tôi không muốn rơi vào những tình huống như vậy.” “Mỗi đồng xu đều có hai mặt, những gì Chính ca mang đến cho cậu cũng thế, có tốt đẹp, thì ắt cũng có tồi tệ.” Thẩm Binh không nói gì thêm, nhiều lời không phải là tính cách của hắn. Hắn bước tới bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, không gian chìm vào yên lặng. “Không phải anh nói nếu không có việc gì thì đừng nên đứng cạnh cửa sổ, nhỡ đâu lại thành bia ngắm sao?” Tưởng Tiệp ngồi ở phía sau lên tiếng. “Đây là vị trí cao nhất trong phạm vi xung quanh, có thể quan sát được tất cả các mái nhà. Những kẻ bắn lén luôn chọn góc bắn từ trên xuống dưới, song cậu nói đúng, không nên đứng trước cửa sổ.” Thẩm Binh xoay người, trên mặt thoáng mang theo một nụ cười mỉm, “Tôi cứ nghĩ cậu không chú ý lắng nghe.” “Ha, anh đang kiểm tra bài tôi đấy hả!” Tưởng Tiệp cũng cười cười, hỏi Thẩm Binh, “Chưa có tin tức gì về Kawakami sao?” “Kawakami luôn nhằm lúc bọn tôi mất cảnh giác mà tấn công, hiện giờ gã chỉ có một cơ hội duy nhất, nên tạm thời sẽ không ra tay. Bên này vẫn còn đồng bọn của Kawakami yểm hộ cho gã, bởi vậy lùng ra gã cũng không dễ dàng.” “Chu Chính sợ Kawakami?” “Chính ca không sợ ai hết. Vấn đề ở chỗ gã núp mình trong tối, cũng không biết sẽ tấn công từ hướng nào. Tốt nhất cậu đừng giống Phó Hiểu Thanh làm liên lụy đến Chính ca.” Lông mày của Tưởng Tiệp giật giật, Giang Sơn từng nói với cậu, Thẩm Binh và Hiểu Thanh như nước với lửa, giờ Thẩm Binh nhắc đến tên Hiểu Thanh khiến Tưởng Tiệp có hơi bất ngờ, cậu không nhịn được buột miệng hỏi: “Là vì Hiểu Thanh, nên anh mới không thích Hiểu Niên sao?” Thẩm Binh quay đầu nhìn Tưởng Tiệp, “Cậu ta nói với cậu không ít chuyện nhỉ!” “Hiểu Niên hay tâm sự với tôi, anh ta không nhắc gì đến anh. Nhưng tôi đoán người trong lòng Hiểu Niên chính là anh.” “Cậu ta không nói cho cậu biết lí do tôi không ưa cậu ta sao?” “Hiểu Niên nói anh thích phụ nữ, nhưng tôi nghĩ không phải vì thế.” Ánh mắt thâm trầm của Thẩm Binh dừng lại trên gương mặt bình thản của Tưởng Tiệp, hắn không thoải mái nói, “Cậu cứ lo cho bản thân mình trước đi!” Đúng là Tưởng Tiệp không còn thì giờ quan tâm đến người khác, bởi quãng thời gian hòa hợp giữa cậu và Chu Chính không kéo dài được bao lâu, rốt cuộc cả hai cũng phải đối mặt với vấn đề muôn thuở mà các cặp tình nhân đều gặp phải khi sống chung. Lẽ nào vì thấy cậu nhận được quá nhiều hạnh phúc nên các vị thần cai quản địa ngục mới muốn nguyền rủa cậu? Mới quyết định lấy đôi ba phần hạnh phúc của cậu đi? Đôi lúc Tưởng Tiệp không kìm được mà nghĩ như vậy. Ngày nối ngày tiếp tục trôi, Chu Chính vẫn trong trạng thái dễ bị kích động, mặc dù ngoài miệng anh không nói gì nhưng Tưởng Tiệp cảm thấy Chu Chính đang gặp phải rắc rối, chắc Kawakami lại gây cho anh một trở ngại đau đầu mới. Con rết trăm chân, đập hoài không chết, có lẽ Chu Chính đã đánh giá thấp mức độ nguy hiểm của Kawakami. Chu Chính khi phiền muộn rất nóng nảy và cục cằn, không kiểm soát nổi cảm xúc của mình. Khi nhắc đến vấn đề Tưởng Tiệp nên nghỉ học một thời gian, cả hai nói nguyên cả buổi chiều mà vẫn chưa xong.         “Em không muốn nghỉ học.” Tưởng Tiệp tỏ rõ ý kiến của mình, không bực tức, nhưng cũng không có ý thương lượng. “Ở trường học không an toàn, nhỡ Kawakami ra tay với em, người của anh cũng không làm gì được.” “Gã ta dám lao vào lớp bắt trói em trước mặt mọi người sao?” “Việc này khó có thể nói trước.” Chu Chính chưa bao giờ kiên nhẫn như vậy, từ trước tới nay bao giờ cũng là anh ra lệnh cho người khác, không ai dám ý kiến này nọ, đừng nói đến việc anh phải dùng lời lẽ để thuyết phục ai, vậy mà giờ anh đã mỏi mồm khuyên bảo Tưởng Tiệp cả chiều, cả hai vẫn cứ ông nói gà bà nói vịt, mãi không thỏa thuận được với nhau, Chu Chính rốt cuộc cũng khùng lên: “Em tạm thời ở nhà một học kì, dù sao tiến độ học hành ở trường của em cũng nhanh hơn người khác, nghỉ học không mất mát của em cái gì cả. Em sợ mất học bổng sao? Anh trả tiền học phí cho em là được chứ gì?” “Không phải là vấn đề tiền nong.” Tưởng Tiệp không bực bội hay nổi cáu, nhưng cậu vẫn giữ nguyên ý kiến của mình, cứng đầu kinh khủng. Cái thái độ chẳng nóng chẳng lạnh này của Tưởng Tiệp làm Chu Chính rất khó chịu, giống như đang nện vào lò xo vậy, dù nện mạnh cỡ nào, lò xo vẫn nảy ngược về như cũ, anh không nén nổi cơn giận quát to: “Thế thì là vấn đề gì? Sao nói chuyện với em vất vả vậy? Anh nói gì thì em cứ nghe, làm theo lời anh bảo khó khăn lắm sao?” Tưởng Tiệp mím chặt môi, thở dài một tiếng, Chu Chính biết đây là mình giận cá chém thớt, có lẽ vụ Kawakami gây cho anh áp lực quá lớn, trong lòng vốn đã rất bực bội, chẳng bằng mượn dịp này mà trút hết ra. Vừa nghĩ vậy, Chu Chính liền cảm thấy ngọn lửa giận trong lồng ngực bắt đầu lan rộng, anh như bị thôi thúc, muốn khơi dậy cả ngọn lửa trong lòng Tưởng Tiệp: “Em sao vậy? Nghiến răng nghiến lợi cái gì, không có gì để nói sao? Sao mà phải nín nhịn? Có gì thì nói ra, đừng có làm cái bản mặt như thế, rõ bực mình!” “Anh có tiền thì giỏi lắm sao?” Giọng của Tưởng Tiệp cũng cao lên, “Ai nhờ vả anh, ai cần anh nuôi?” “Nhờ vả tôi? Cậu do người ta tặng cho tôi, không phải tôi nuôi thì là gì? Lại còn phải để tôi nhắc cho cậu nhớ? Nếu đã không thích ở lại đây, thì cút cho tôi!” Trên đỉnh đầu giống như có sấm sét nổ vang, trước mắt Tưởng Tiệp đột nhiên tối sầm, cả căn phòng trở nên yên ắng, ngay cả tiếng nước rỏ ra từ chiếc vòi chưa khóa chặt trong phòng bếp giờ phút này cũng rõ ràng đến mức inh tai. Gương mặt Tưởng Tiệp tái mét, cậu một mực cúi đầu, ngực không ngừng phập phồng lên xuống, chỉ đứng lên thôi mà hai chân cũng run rẩy. Cậu không do dự bước ngay ra khỏi phòng, trước khi mở cửa, gần như nghiến răng nghiến lợi mà nói với Chu Chính: “Anh là đồ khốn nạn!”