Trường dạ dư hỏa
Chương 207 : Một buổi tối không yên tĩnh 2
Một tiếng bịch vang lên, bên trong vang lên tiếng vật nặng ngã xuống đất.
Hai gã tổ viên hành động chờ thêm vài giây, rồi cẩn thận tiến vào trong phòng.
Bọn họ nhanh chóng dẫn Hùng Minh đã hôn mê ra ngoài.
Có người biết Hùng Minh đi tới nhìn thoáng qua, rồi nhanh chóng đứng thẳng dậy:
"Báo cáo, chính là mục tiêu không sai!"
Người dẫn đầu khẽ gật đầu, vung tay:
"Dẫn về thẩm vấn."
Ngay sau đó anh ta nhìn quanh một lượt, ra lệnh rành mạch rõ ràng:
"Đội sinh hóa xử lý chất khí gây mê còn sót lại. Đội trợ giúp thì trấn an cư dân khu vực này. Những người khác lập tức rút lui!"
...
Trong một căn phòng ở khu Quản lý, tầng thứ năm của tòa nhà dưới lòng đất.
Hùng Minh tỉnh lại, phát hiện mình đang ngồi sau một chiếc bàn, hai tay bị còng lại trên tay vịn hai bên của chiếc ghế dựa.
Bên kia của chiếc bàn là một người đàn ông trung niên trông khá điềm tĩnh.
Quần áo trên người gã bị lột sạch, đeo đủ loại dụng cụ y tế di động hệt như nhân loại đã được cải tạo điện tử trong lời đồn vậy.
Mà ở bên cạnh còn có thiết bị cấp cứu chuyên dụng.
"Các người sợ tôi vậy ư?" Tâm tình kinh hoảng uất nghẹn của Hùng Minh đột nhiên có chút giảm bớt.
Gã không ngờ một bề tôi của thần như gã mà lại bị bắt dễ dàng như vậy.
Lúc ấy gã còn chưa kịp làm gì cả.
Nhìn đôi mắt cứng đơ như khắc gỗ của Hùng Minh, người đàn ông trung niên kia bình tĩnh thong dong đáp:
"Có một câu tục ngữ thế này, lo trước khỏi họa."
Hùng Minh im lặng hai giây, rồi chợt cười nói:
"Các người muốn biết cái gì?"
"Hửm?" Người đàn ông trung niên kia thể hiện sự nghi ngờ của mình.
Hùng Minh vốn định dựa ra sau, nhưng lại bị còng tay hạn chế hành động, chỉ có thể ngồi im không đổi tư thế, cười nói:
"Tôi nghĩ rằng không có bất cứ một tổ chức nào lại từ chối sự quy hàng của một tân nhân loại. Với các người mà nói, năng lực của tôi và quá trình tôi lấy được năng lực này chắc chắn rất hữu dụng."
Người đàn ông trung niên im lặng một hồi rồi nói:
"Anh rất tỉnh táo. Là thành viên của giáo đoàn, không phải là anh nên rất cuồng nhiệt sao?"
Hùng Minh cười đáp:
"Tôi chỉ thờ phụng Tư Mệnh. Các thành viên khác của giáo đoàn không liên quan gì tới tôi."
Người đàn ông trung niên chầm chậm thở hắt một hơi, nói:
"Vậy anh hãy nói đi, Thánh sư Thất Đầu là ai? Anh còn biết thân phận thực sự của Thánh sư nào?"
Không chờ Hùng Minh trả lời, ông ta nói thêm một câu:
"Đừng nói dối. Anh cho rằng một tổ chức lớn như công ty mà lại không có người thức tỉnh nào khác sao?"
Sắc mặt Hùng Minh biến hóa, gã tỏ ra nghiêm túc:
"Nếu đã quyết định, tôi sẽ không giấu diếm gì hết."
...
Số 12 khu C tầng 349, nhà Tưởng Bạch Miên, tiếng chuông vui tai vang lên.
Trần Tín Ngôn nói trước khi Tưởng Bạch Miên đứng dậy:
"Đây là hẳn là cuộc điện thoại cho tôi."
"Xem ra là có tin tốt." Tưởng Bạch Miên mỉm cười.
Trần Tín Ngôn lập tức cầm chiếc điện thoại dây trên bàn nhỏ bên cạnh, rồi báo cáo qua thân phận của mình.
Sau một lúc lẳng lặng lắng nghe, anh ta để điện thoại xuống, quay sang nói với Tưởng Bạch Miên:
"Đã xác định được thân phận của Thánh sư Thất Đầu. Quản lý camera giám sát Trương Tử Thông của Ủy ban Chiến lược, nhân viên cấp D9."
"Quản lý camera giám sát? Quả nhiên..." Tưởng Bạch Miên thì lại không hề kinh ngạc chút nào.
Cô đã sớm nghi ngờ có thành viên giáo đoàn Sinh Mệnh Tế Lễ ẩn náu trong bộ phận giám sát, hơn nữa cấp bậc không thấp.
Bằng không thì Hùng Minh không có khả năng nắm rõ sự vận hành của camera theo dõi, thiết kế ra một phương án nghe có vẻ hoàn hảo. Bằng không lúc Thẩm Độ đi tố cáo cũng không bị phát hiện đúng lúc như vậy.
Mà sở dĩ cuộc đối thoại giữa Thương Kiến Diệu và cô không xảy ra vấn đề, là vì mỗi lần bọn họ đều nói chuyện trong phòng của tổ điều tra thế giới cũ, ở nơi không có camera theo dõi.
Hiện giờ vấn đề duy nhất là giáo đoàn Sinh Mệnh Tế Lễ đã làm thế nào mà khiến Thẩm Độ phát bệnh đúng lúc.
Trần Tín Ngôn nhìn thấy nét mặt Tưởng Bạch Miên, bèn mỉm cười hỏi:
"Có phải cô đã có suy đoán từ trước rồi không?"
"Có suy đoán, nhưng không dám khẳng định, có quá nhiều chuyện không thể giải thích, cho nên tôi mới không cho tổ viên tiếp tục điều tra, làm thế sẽ rất dễ bị lộ." Tưởng Bạch Miên khẽ dời mắt, nói: "Khó trách Người dẫn đường nói Thánh sư vẫn luôn chú ý mọi người, những lời này đúng là có ý nghĩa sâu xa thật..."
Nói tới đây thì cô đột nhiên nhớ tới một chuyện:
"Lúc Thương Kiến Diệu đi tìm Hùng Minh là tán gẫu ở bên ngoài, xung quanh chắc chắn có camera!"
Trần Tín Ngôn ừ một tiếng:
"Yên tâm, lúc tôi tới đây thì đã có đồng nghiệp đi bảo vệ anh ta rồi."
...
Thương Kiến Diệu ngồi sau bàn học bên cửa sổ, dựa vào ánh sáng đèn bên ngoài đường cúi đầu xem xét kỹ quần áo của mình.
"Rách lúc nào vậy?" Hắn ấn lên một lỗ nhỏ trên ngực trái, lẩm bẩm.
Đột nhiên, hắn như có cảm ứng, bèn ngẩng đầu lên.
Hắn thấy một bóng người nhảy vọt tới.
Đó là một người phụ nữ trung niên, mặc chiếc áo sợi tổng hợp, khuôn mặt méo mó cực độ, cơ thể khom còng nghiêm trọng.
Đôi mắt bà ta đục ngầu, kín đầy tơ máu, hệt như một con dã thú đang phát cuồng.
Nhậm Khiết.
"Người dẫn đường" Nhậm Khiết.
...
Trong phòng làm việc của quản lý, bộ phận giám sát trực thuộc Ủy ban Chiến lược.
Một tiếng rầm vang lên, các thành viên cụm hành động trực thuộc tầng quản lý phá vỡ cửa.
Nương theo ánh đèn bên trong, bọn họ nhìn thấy một bóng người.
Bóng người này mặc áo màu đen, quần dài màu đen và giày da cũng màu đen, treo trên trần nhà, vì động tĩnh phá cửa mà cơ thể khẽ lắc lư.
Truyện khác cùng thể loại
112 chương
1884 chương
32 chương
67 chương
89 chương
37 chương
39 chương