Trưởng công chúa, ngài quá bá đạo!
Chương 17 : ngày thứ nhất bị làm khó dễ
Hôm sau, Sơ Hạ liền thu thập xong đồ đạc chuẩn bị đến Hoàng Loan Cung của Mẫn quý phi, Sơ Hạ chậm chạp thu thập hành trang, tận lực vì bản thân mà làm chậm nhất có thể.
Nhưng mà cung nữ Hoàng Loan Cung tên là Nhược Thủy sáng sớm đã tới rồi, Sơ Hạ phảng phất bộ dáng hận không thể chết sớm một chút.
"Sơ Hạ... "
Trước khi Lăng Sơ Hạ rời đi, Sở Sương Thiển một thân bạch y đứng ở sau lưng cô, hô lên một tiếng làm cho Lăng Sơ Hạ hoàn hồn lại. Quay đầu lại, vẫn là Sở Sương Thiển dung nhan cao ngạo lạnh lùng tuyệt sắc, có lẽ Lăng Sơ Hạ nhìn thấu được nàng muốn nói lại thôi, hơn nữa dưới đáy mắt nàng còn mang chút tâm tình lo lắng nữa.
"Vạn sự tiểu tâm."
Chỉ có người có năng lực nhìn thấu sự tình như Sở Sương Thiển mới lộ ra vẻ mặt như thế, Lăng Sơ Hạ minh bạch, lần này đi Hoàng Loan Cung, hành sự nhất định phải tiểu tâm, vạn sự phải nhẫn nại.
"Thuộc hạ biết."
Lăng Sơ Hạ nhìn vào ngọn lửa nóng rực trong mắt Sở Sương Thiển, khó có thể nhận ra sự lo lắng, lòng của cô cảm thấy một hồi đau nhức rồi lại một hồi ấm áp, nhưng mà cô không muốn suy nghĩ nhiều, liền quay đầu lại, tiếp tục bước đi.
Trước cửa Lãnh Nguyệt Cung là Nhược Thủy một thân lục y, người cũng như tên, dung mạo của nàng vô cùng xinh đẹp, thứ gây ấn tượng lớn nhất với Lăng Sơ Hạ chính là đôi mắt to trong veo như nước của nàng, phảng phất như có vòng xoáy khổng lồ sẽ hút người ta vào đó, thứ hai chính là má lúm đồng tiền, nàng cười với Lăng Sơ Hạ, cười một cách vô hại nhìn không ra một tia hiểm độc.
Ấn tượng đầu tiên của Lăng Sơ Hạ đối với Nhược Thủy kỳ thực không tệ, nhưng ngại vì nàng là người của Mẫn quý phi cho nên vô luận như thế nào cũng không nên có hảo cảm với nàng.
"Xin chào, Sơ Hạ muội muội."
Thanh âm rất ôn nhu, tựa như tơ tằm, êm dịu mà thanh thúy, nghe vào rất thuần khiết.
"Xin chào, Nhược Thủy tỷ tỷ."
Lăng Sơ Hạ gật đầu với nàng, lộ ra nụ cười tiêu chuẩn, chỉ thấy trên khuôn mặt tươi cười của Nhược Thủy là hai lúm đồng tiền nhìn qua giống như một thiếu nữ ngây thơ vậy.
"Sơ Hạ muội muội cười lên thật là dễ thương."
Nói xong, Nhược Thủy vẫy vẫy tay với cô, Lăng Sơ Hạ liền đi tới bên cạnh nàng.
"Đi thôi, chúng ta trở về Hoàng Loan Cung, mấy ngày này, ta sẽ cho ngươi hiểu rõ quy củ của Hoàng Loan Cung."
Lăng Sơ Hạ "Ân" một tiếng, liền đi theo Nhược Thủy, nhưng mà cô cũng có chút luyến tiếc, quay đầu lại cũng nhìn không thấy thân ảnh Sở Sương Thiển ở Lãnh Nguyệt Cung, ngược lại là Hắc Tâm đứng ở cửa đưa mắt nhìn cô, không có nụ cười phúc hắc, không có ánh mắt đùa giỡn, nàng chỉ yên lặng đứng nhìn, khoảng cách quá xa, cô nhìn không ra cảm xúc của Mặc Tâm, nhưng đại khái cũng có chút là lo lắng a!...
Hoàng Loan Cung gần như nằm ở tận đầu kia của Lãnh Nguyệt Cung, Lăng Sơ Hạ theo Nhược Thủy đi rất lâu mới đến, trên đường đi Nhược Thủy thoải mái trò chuyện với Lăng Sơ Hạ, thế nhưng nửa phần không có nói tới quy củ của Hoàng Loan Cung.
"Đến rồi."
Nhược Thủy đứng ở trước cửa Hoàng Loan Cung, Lăng Sơ Hạ nhìn ba chữ Hoàng Loan Cung rồng bay phượng múa to lớn ở trên nhất thời có chút hoa mắt, những ngày khó khăn sắp tới rồi.
"Lúc này nương nương chắc vẫn chưa dậy đâu, trước tiên ta mang ngươi đến phòng của mình đổi thân xiêm y nha!!"
Nhược Thủy nói, thanh âm vẫn ôn nhu như cũ, nàng mang Lăng Sơ Hạ đi tới trước một loạt gian phòng đơn sơ, sau đó tiến vào căn nằm ngoài cùng bên tay phải.
"Đây là phòng của ngươi."
Nhược Thủy đẩy cửa gỗ ra, bên trong đã được quét dọn sạch sẽ, hơn nữa trên giường còn có một bộ xiêm y màu xanh lục, xem ra Nhược Thủy đã chuẩn bị mọi thứ chu đáo hết rồi.
"Không biết phòng của Nhược Thủy tỷ tỷ ở đâu vậy?"
Kỳ thực Lăng Sơ Hạ cũng chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi, vậy mà Nhược Thủy đứng ở sau lưng cô lại trầm mặc, nàng buồn bực quay đầu, hơn nữa mặt của Nhược Thủy có chút hồng.
Nhược Thủy người này sao đột nhiên lại đứng yên không nói gì hết vậy, hơn nữa... sao mặt lại đỏ lên thế? "Việc này ngươi không cần biết, nửa canh giờ nữa nương nương chắc sẽ thức dậy, ngươi mau nhanh tay lẹ chân đi, ta ở ngoài cửa chờ ngươi."
Nhược Thủy nói xong liền đi ra, lưu lại Lăng Sơ Hạ đang ngổn ngang trong gió... Sao mình có cảm giác dường như vừa nãy mình đã hỏi sai vấn đề rồi.
Lăng Sơ Hạ nhanh chóng thay xiêm y, sau đó liền ra ngoài cửa tìm Nhược Thủy, cô đẩy cửa ra, chỉ thấy Nhược Thủy ngẩng đầu 45 độ ngửa mặt nhìn lên bầu trời, một bộ dáng rất ưu thương, Lăng Sơ Hạ đột nhiên cảm thấy, tính cách Nhược Thủy có thể không giống như nụ cười rực rỡ của nàng đâu.
"Nhược Thủy tỷ tỷ."
Lăng Sơ Hạ kêu nàng một tiếng, Nhược Thủy phục hồi tinh thần, con ngươi lúc đầu còn giăng kín một tầng ưu thương trong nháy mắt sáng lên, giống như vừa đeo lên chiếc mặt nạ người vậy.
"Đi thôi, phải tới tẩm cung của nương nương đợi trước, thuận tiện ta nói cho ngươi biết quy củ của Hoàng Loan Cung." Dọc theo đường đi, Nhược Thủy nói liên tục những quy củ của Hoàng Loan Cung, nói rất tỉ mỉ, ngược lại không giống như người muốn hại cô.
Mẫn quý phi sẽ ngủ vào giờ hợi, giờ Thìn rời giường, trong khoản thời gian đó không được ồn ào náo động.
Lúc Mẫn quý phi ăn điểm tâm không thích bị quấy rầy, chỉ lưu lại Nhược Thủy hầu hạ.
Giờ Tỵ Mẫn quý phi sẽ đi thỉnh an Sóc Đế.
Sau đó, Mẫn quý phi sẽ xử lý việc vặt vãnh ở lục cung, tắm rửa thay y phục đều do Nhược Thủy phục vụ.
Buổi trưa Mẫn quý phi sẽ nghỉ trưa, thời gian này không thể quấy nhiễu.
Mà nhiệm vụ chính của Lăng Sơ Hạ là nghe theo phân phó của Mẫn quý phi khi nàng xử lý việc ở lục cung, còn rất nhiều chuyện còn lại đều do Nhược Thủy phụ trách.
Hoàng Loan Cung có rất nhiều người, trong đó đa số đều là làm việc vặt, chân chính chỉ có một mình Nhược Thủy là cung nữ thân cận nhất, bây giờ thì có thêm mình nữa.
Kỳ thực chính mình cũng không được coi là cung nữ thân cận đâu, chỉ có thể coi là quỷ xui xẻo đang chờ bị hành hạ thôi.
"Còn có chuyện này..."
Lăng Sơ Hạ thẳng người nghe Nhược Thủy phân phó.
"Nếu như trong tẩm cung nương nương truyền ra thanh âm gì, nhớ không hỏi không quản."
Nhược Thủy vừa nói như thế, toàn thân Lăng Sơ Hạ rùng mình một cái, da gà mọc đầy người...
Thanh âm gì? Chẳng lẽ là chuyện ma quái? Không phải đâu! Kinh khủng như vậy sao?
Nói xong Nhược Thủy cùng Lăng Sơ Hạ liền đi tới trước tẩm cung chờ, chỉ thấy Nhược Thủy thay đổi thành dáng vẻ bất ty bất kháng Lăng Sơ Hạ cũng không dám nói nhiều nữa, đành đứng ở một bên làm người vô hình.
Một lúc lâu sau, bên trong truyền đến một thanh âm quyến rũ.
"Nhược Thủy, vào đây."
Thanh âm lười biếng vang lên, phảng phất chút yêu tinh câu nhân, Lăng Sơ Hạ không khỏi rùng mình một cái, cái bà Mẫn quý phi này nhất định là một nữ nhân yêu mị.
Nhược Thủy lặng lẽ đi vào, mở rộng cửa, đóng cửa, động tác liền mạch lưu loát.
Lăng Sơ Hạ cứ đứng như vậy...thời gian trôi qua...
Trong tẩm cung dường như truyền đến một ít thanh âm, nhưng Lăng Sơ Hạ lại không nghe rõ, hình như là thanh âm nỉ non, lại giống như tiếng ngâm thống khổ...
Lăng Sơ Hạ nhất thời bị dọa, vụ gì nữa đây! Ban ngày ban mặt mà cũng có chuyện ma quái hay sao!!?
Lăng Sơ Hạ run rẩy từ đầu tới chân, nhưng không có bất kỳ người nào phân phó nên cô không dám tự ý ly khai, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục đứng như vậy, qua chừng nửa canh giờ, cửa tẩm cung mới mở ra.
Lăng Sơ Hạ tò mò ngẩng đầu lên nhìn, hình ảnh trước mắt không khỏi làm cô kinh diễm một phen.
Hình ảnh của Mẫn quý phi trong lòng cô hoàn toàn sai lầm, bởi vì Mẫn quý phi căn bản không phải là nữ nhân yêu mị gì đó, ngược lại dáng dấp phi thường có tiên khí, giống như là người đang bay xuống trong bức họa vậy!
Cô quan sát sơ lược Mẫn quý phi, nàng đắp một lớp phấn nhẹ, đôi mắt nhu hòa trong như nước, khóe miệng mang theo nụ cười, thoạt nhìn rất ôn hòa, nhưng một người có khuôn mặt thoát tục như vậy mà thanh âm lại quyến rũ, hơn nữa còn có rất nhiều lời đồn đãi ác độc nữa!
Lăng Sơ Hạ đột nhiên nhớ tới một câu nói, nữ nhân xinh đẹp, đều mang nhiều gai.
"Ngươi chính là Lăng Sơ Hạ?"
Mẫn quý phi đi tới, theo phía sau là Nhược Thủy, Lăng Sơ Hạ không dám ngẩng đầu lên, cô cũng nhìn không ra tâm tình bây giờ của Nhược Thủy.
"Dạ."
Mẫn quý phi đến gần, dùng ngón tay trỏ nâng đầu Lăng Sơ Hạ lên, đột nhiên cảm thấy ngón tay Mẫn quý phi có chút lành lạnh, hơn nữa trên người của nàng còn truyền đến một mùi hoa lài thanh đạm.
Lăng Sơ Hạ lúc này mới thấy rõ bộ dáng của Mẫn quý phi, nữ nhân đã hơn ba mươi tuổi lại nhìn cứ như mới hơn hai mươi thôi, không có bất cứ dấu vết của năm tháng nào lưu lại ở trên mặt của nàng, dáng dấp tràn đầy tiên khí như vậy thảo nào được Sóc Đế sủng ái như thế.
"Dung mạo cũng không tồi."
Khóe môi Mẫn quý phi nâng lên nở ra một nụ cười, Lăng Sơ Hạ nhìn ra được đó là tia cười lạnh, trong lòng phảng phất một tia cảnh báo, cuộc sống tương lai không dễ chịu đâu.
"Năng lực cũng không nhỏ."
Những lời này để lộ nhiều điều lắm, Lăng Sơ Hạ cố gắng hạ ánh nhìn xuống thấp nhất, lúc này không nói lời nào có lẽ là tốt nhất.
"Lại đây a!"
Mẫn quý phi mang theo Nhược Thủy cùng Lăng Sơ Hạ tiến vào một cái Tiểu Phật Đường bên trong Hoàng Loan Cung, bên trong trưng bày mấy Phật tượng, trong lư hương còn lượn lờ khói nhẹ, phía bên phải của Phật Đường có một cái bàn gỗ, bên trên có văn phòng tứ bảo.
"Ngươi giúp Bổn cung sao mười lần Kinh Pháp Hoa đi! Ba ngày sau Bổn cung phải đến Ngọc Quan Âm Tự cầu phúc."
Trong lòng Lăng Sơ Hạ lộp bộp vài cái, quyển Kinh Pháp Hoa to dày như vậy còn bắt sao mười lần, đkm ngươi đùa với ta đó hả!
"Dạ...dạ..."
Lăng Sơ Hạ chảy mồ hôi lạnh trả lời, cô luôn cảm thấy đây chỉ là việc nhỏ, sợ rằng còn có nhiều việc còn khó khăn hơn sẽ thi nhau đổ lên người cô nữa.
"Nếu như sao không xong, Bổn cung... "
Mẫn quý phi nhìn Lăng Sơ Hạ đang nơm nớp lo sợ lộ ra một tia cười lạnh, sau đó liền cùng Nhược Thủy đi ra, lưu lại Lăng Sơ Hạ ở trong Phật Đường nho nhỏ này...
Lăng Sơ Hạ thở dài, đi tới trước bàn mài mực, bắt đầu thời gian sao kinh đau khổ.
Cũng không biết qua bao lâu, không người nào đến bắt chuyện với mình, bụng lại đói, tay lại mỏi, thời điểm Lăng Sơ Hạ cảm giác bản thân sắp chết đói ở trong Phật Đường thì Nhược Thủy đẩy cửa ra bưng thức ăn tới.
"Sơ Hạ."
Nàng dùng thanh âm ôn nhu gọi Sơ Hạ một tiếng, Sơ Hạ ngửi được mùi thơm của thức ăn lập tức lên tinh thần.
"Đây là bữa trưa của ngươi, xin lỗi vừa rồi có việc phải xử lý, cho nên mới tới muộn."
Nhược Thủy bưng thức ăn đến trên bàn Lăng Sơ Hạ đang ngồi, lộ ra một nụ cười ngọt ngào, Lăng Sơ Hạ vừa định cảm tạ Nhược Thủy, đã thấy môi Nhược Thủy có điểm sưng, hai gò má có hơi ửng đỏ.
"Nhược Thủy tỷ tỷ ngươi bị sao vậy? Không thoải mái à?"
Nhược Thủy né tránh ánh mắt Lăng Sơ Hạ, cười cười nói không có việc gì, nhưng khuôn mặt lại càng đỏ hơn, nàng dặn dò vài câu, đại khái chính là Lăng Sơ Hạ phải ở đây sao kinh trong hai ngày, rồi sẽ có người đưa thức ăn tới các loại, sau đó liền rời đi.
Nhược Thủy này sao lại kỳ kỳ quái quái như thế, lúc thì rực rỡ như ánh mặt trời, lúc thì lòe lòe nhấp nháy như vậy. Lăng Sơ Hạ cũng không muốn suy nghĩ nhiều, cầm đũa lên ăn ngốn nghiến, đúng là đói bụng lắm, lúc cô còn ở Lãnh Nguyệt Cung điểm tâm bữa trưa cơm tối một bữa cũng không thiếu, vừa mới tới Hoàng Loan Cung liền bị mất bữa điểm tâm.
Đột nhiên cô lại nhớ tới Trưởng công chúa yêu nghiệt kia... Không biết hiện tại có phải nàng đang vội vàng phê duyệt tấu chương hay không, hay đang mệt mỏi nhắm mắt dưỡng thần?
Truyện khác cùng thể loại
131 chương
344 chương
214 chương
59 chương
15 chương
104 chương
56 chương