Trường Cấp Ba Sơn Hải
Chương 64
Toilet không có người, Quý Tinh Lăng lúc đầu còn tưởng rằng Lâm Cạnh do ngại tầng này không sạch sẽ, cho nên đi lên tầng khác. Hắn lấy điện thoại ra gọi điện, qua nửa ngày lại là Vu Nhất Chu nhận:“Không tìm được người? Điện thoại của cậu ấy ở trong túi, em thấy là anh liền nhận.”
Quý Tinh Lăng nói: “Không, tao đi lên lầu khác tìm thử.”
Vu Nhất Chu thật sự khó có thể hiểu hành vi tiểu học đi vệ sinh mà phải cùng nhau đi như vậy, răng đau mà nói: “Anh sương sương là được.”
Quý Tinh Lăng “Há” một tiếng, vừa mới chuẩn bị xoay người rời đi, dư quang lại thoáng nhìn đến cái gì có màu nâu nhạt trên mặt đất.
Là quà tặng móc chìa khóa của cửa hàng tiện lợi buổi sáng.
Quý Tinh Lăng khẽ nhíu mày, ngồi xổm xuống nhìn kỹ, sợi dây treo đã bị giật đứt, trên đầu con Koduck bị vỡ một mảng, và đồ treo rơi xuống bên cạnh rõ ràng là mới, cái mác còn chưa được tháo ra. Lâm Cạnh có một tật xấu, nếu quá nhàm chán thì sẽ tìm thứ gì đó để nhéo, khi đến thăm triển lãm văn hóa dân gian, cái mác này hẳn là đã bị cậu chà đạp cả một đường, nhàu nát đến mức chữ in trên đấy đã mờ gần hết.
……
Vu Nhất Chu còn đang nhai kẹo cao su, cậu ta lười biếng nhận điện thoại: “Anh lại có chuyện gì ——”
“Kêu tất cả nam sinh đi tìm Lâm Cạnh, mỗi một tầng toilet, nhanh lên!”
Vu Nhất Chu ngẩn người, đứng thẳng người hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Tìm được người trước hẵng nói.” Quý Tinh Lăng cũng đang hướng trên lầu đi. Trung tâm thương mại tổng cộng bảy tầng, phòng vệ sinh không ít, “Tao lên tầng cao nhất.”
Nghe ra được sự nôn nóng trong lời nói của hắn, Vu Nhất Chu không dám qua loa, lập tức chạy đến quán game triệu tập nam sinh, lại chạy đến đối diện viện bảo tàng cũng kêu về một đám. Vương Hoành Dư đang đứng dưới bóng cây xem camera, đột nhiên liền thấy một đám nhãi con lớp 11-1 giống như thủy triều xông ra viện bảo tàng, hô lớn chạy về phía trung tâm thương mại, cũng bị phương thức trốn học quang minh chính đại hoàn toàn không đem chủ nhiệm lớp để vào mắt làm cho chấn kinh, tức giận thổi bộ râu mình trừng mắt: “Làm gì đấy! Quay về hết cho thầy!”
“Thầy Vương, Lâm Cạnh mất tích rồi ạ.” Có nam sinh báo cáo, “Vu Nhất Chu bảo bọn em hỗ trợ tìm người.”
Vương Hoành Dư trừng lớn đôi mắt: “Lâm Cạnh mất tích gì cơ?”
Kỳ thật dựa theo ý của Quý Tinh Lăng, là muốn để mình tìm thử trước, cho dù nhìn thấy con Koduck bị vỡ, cũng không thể chứng minh cái gì, lỡ may không phải thì sao. Nhưng Vương Hoành Dư không biết được, nghe được học sinh mình không tìm thấy, ông cũng ngốc, một bên nói với Lý Mạch Viễn cùng Vi Tuyết ở chỗ này duy trì trật tự, bảo các bạn còn lại đừng có chạy loạn, rồi bản thân chạy nhanh đến quán game.
Bảo vệ đi lên hỏi: “Mọi người muốn làm gì?”
“Tồi là giáo viên trường cấp ba Sơn Hải.” Vương Hoành Dư trả lời, “Lớp tôi có học sinh chơi game trên lầu sáu, hiện tại không tìm thấy người, cậu phụ trách ở nơi nào?”
Vừa nghe có người trong trung tâm thương mại mất tích, bảo vệ không dám qua loa, nhanh chóng đưa ông tới bộ phận an ninh. Quý Tinh Lăng cũng được Vương Hoành Dư gọi điện thoại bảo đi xuống, hai người cùng nhau đi kiểm tra, phát hiện địa điểm Lâm Cạnh xuất hiện cuối cùng là ở toilet, đi vào liền không trở ra.
Vương Hoành Dư hỏi: “Bên trong có máy theo dõi không?”
Giám đốc bộ phận an ninh lắc đầu, trung tâm nào dám đi vào toilet để lắp camera, ông suy đoán:“Đối diện toilet là lối thoát lửa, có phải là xuống cầu thang không?”
Quý Tinh Lăng lắc đầu: “Không có khả năng, bọn cháu đều ở bên ngoài chờ, cậu ấy xuống lầu làm gì?”
Giám đốc bộ phận an ninh không đáp được, chỉ có thể sắp xếp thêm người đi tìm, còn nói cho đài phát thanh trong trung tâm thương mại, khiến bạn học với Lâm Cạnh sau khi nghe được cấp tốc đi tới phòng bảo vệ tầng năm. Nhìn thì quá khoa trương, Quý Tinh Lăng lại không kiên nhẫn đợi được, trực tiếp đẩy cửa chạy ra bên ngoài.
Vương Hoành Dư chạy nhanh đuổi theo hỏi: “Em lại muốn đi làm gì!”
Thiếu niên chạy nhanh như gió, trong nháy mắt liền biến mất ở chỗ ngoặt.
Vương Hoành Dư tức giận đến đau đầu, gọi liên tiếp mấy cuộc điện thoại, thông báo tất cả những gì cần nói, mới đi cùng bảo vệ tiếp tục đi tìm người.
Quý Tinh Lăng chạy xuống theo lối thoát, hắn đã kiểm tra hết bảy lầu, lối đi lên sân thượng được treo bởi một cái khóa rỉ sét lớn mà đáng ra không nên ở đó. Trong khi chạy xuống cầu thang, mỗi tầng của lối đi an toàn dẫn đến các tầng khác nhau và bãi đậu xe ngầm từ B2 đến B5, nếu cứ cẩn thận một chỗ một chỗ tìm lên có khi cả ngày cũng không tìm được người
Cho nên hắn trực tiếp trở về Giang Ngạn Thư Uyển, gõ cửa hai cái: “Cô Khương!”
1302 không có người, Khương Phân Phương hẳn là đi siêu thị, Quý Tinh Lăng quen cửa quen nẻo ấn mật khẩu, đi vào phòng tắm sao chép sữa tắm Lâm cạnh thường dùng rồi rời đi.
Trong cửa hàng AJ thời thượng, lão Từ đang nghe rock and roll, đột nhiên thấy một đoàn sương đen đâm vào cửa sổ, điện tỏa đến mức không khí xung quanh đều chuyển sang màu xanh, tức khắc hồn phi phách tán mà đứng lên, đôi tay bảo vệ kiểu tóc màu đỏ mới được làm xong: “Có chuyện cứ nói, yêu cầu gì anh cũng có thể đồng ý!”
Quý Tinh Lăng đi thẳng vào vấn đề: “Bạn gái anh đâu?”
Lão Từ giả bộ hồ đồ: “Người nào?”
“Địa lang.”
“Ồ, ngày hôm qua mới vừa chia tay, hiện tại là bạn gái cũ.”
“Mang em đi tìm chị ấy.”
Lão Từ không chịu: “Em tìm cô ấy làm gì, bọn anh chia tay thật sự khó coi, cô ấy cứ chấp nhất bảo anh ngoại tình, nữ nhân này vừa dã man vừa không nói đạo lý em có biết hay không, a!”
Câu “A” cuối cùng không phải có cảm giác nói ra, mà là đầu anh ta đã bị điện nổ mạnh. Cuối cùng lão Từ ngầu ”nạnh nùng” lại biến về kiểu tóc rock&roll, vẻ mặt đưa đám xuất hiện trước cửa nhà bạn cái cũ:“Xin em, giúp đứa em trai này hộ tôi.”
Chi gái xinh đẹp mới vừa tỉnh ngủ?
Địa lang là yêu quái có khứa giác nhạy nhất, truyền thuyết kể rằng bộ tộc này thậm chí có thể ngửi thấy mùi mặt trăng.
Thật hay giả tạm thời không quan trọng, nhưng lần này lý do chị gái xinh đẹp cùng Lão Từ khốc chia tay, thật ra là bởi vì cô ngửi được mùi nước hoa trên người bạn trai. Mặc dù Lão Từ đã đưa tay lên thề để giải thích 800 lần, đó chắc là mùi của người tiền nhiệm chưa được rửa sạch.
Địa lang dựa vào cửa, nhìn thiếu niên hoảng loạn trước mặt từ trên xuống dưới:“Em muốn tìm ai, bạn gái?”
……
Lâm Cạnh trên đầu được che lại bởi túi ảãi đen, tay chân được cột chặt, trên xe lại hay xóc nảy, đã điên đến cả người tê rần —— cũng không thể nói là chỗ nào đau, giống như toàn thân đều đau. Khoảng thời gian trước điên cuồng tra tư liệu về yêu quái để xây dựng tuyến phòng thủ tâm lý còn chưa kịp dùng trên người bạn trai, đã phát huy tác dụng ở nơi này, ít nhất có thể khiến thầy giáo Tiểu Lâm sau khi tận mắt nhìn thấy đuôi rắn của yêu quái, còn có thể bảo trì bình tĩnh phân tích tình huống hiện giờ.
Xe đã đi được một đoạn thời gian rất dài, hơn nữa còn không dừng bởi vì đèn xanh đèn đỏ, vậy hẳn là đang đi trên đường cao tốc. Cậu chỉ là không hiểu yêu quái vì sao lại muốn bắt cóc mình, phản ứng đầu tiên chính là, chẳng lẽ là vì uy hiếp Quý Tinh Lăng? Hoặc là ai đó yêu thầm Quý Tinh Lăng?
Có thể là bởi vì khi còn nhỏ dùng phim thần tượng thay thế 《 Thomas cùng những người bạn 》, Lâm Cạnh tư duy ở phương diện này có chút kỳ diệu, “Tình nhân bắt cóc trong đó chia người một phương đi cứu trực tiệp một phương hộ trợ” thuộc về thể loại cẩu huyết ghê gớm, có năm bộ thì cậu cũng đã xem được bốn bộ, mà Quý Tinh Lăng mặc kệ là gia thế diện mạo hay là trình độ kiêu ngạo đều rất giống nam chính bá đạo, quả thực hoàn mỹ xứng đôi.
Đang miên man suy nghĩ, xe hình như rẽ vào một góc, rồi lại bỗng nhiên dừng lại.
Lâm Cạnh đang nằm trên ghế phía sau, không có chỗ mượn lực nào, cả người lăn về phía trước rồi ngã xuống
Mà so với Lâm Cạnh càng thất điên bát đảo chính là tài xế Toan Dữ, ông hoảng loạn mở cửa ra, lao ra liền ngồi xổm xuống ven đường nôn khan nửa ngày, thiếu chút nữa cả mật cũng phun ra. Thấy ông có một bộ dáng như gặp quỷ, người đang ở ven đường chờ lại thiếu chút nữa bị ông ta đụng phải cũng không mắng, chỉ sôi nổi đi lên hỏi: “Mày khẩn trương quá mức sao?”
[Thất điên bát đảo – Cuống quít và lộn xộn đến cực độ vì hoảng hốt.]
“Thằng nhóC kia, thằng nhóc trong xe kia.” Toan Dữ nhận một chai nước, sau khi súc miệng xụi lơ mà ngồi dưới đất, “Rốt cuộc là cái thứ gì, tao sắp bị nó khiến cho cả hình người cũng không duy trì được.”
“Thật sự trâu như vậy sao?” Một người khác nửa tin nửa ngờ, sau khi mở cửa liền lôi Lâm cạnh ra,
Dưới chân dẫm không ít đá, Lâm Cạnh lảo đảo đi phía trước hai bước, dựa vào thanh âm phán đoán, đội bắt cóc này ít nhất cũng có năm đến sáu người, hơn nữa còn là nam nhân thành niên. Kịch thiếu nam thiếu nữ thanh xuân cẩu huyết xem ra không xuất hiện, cho dù thầy giáo Tiểu Lâm không muốn thừa nhận, cũng chỉ có thể thừa nhận, lần này bản thân thật sự đã gặp được một vụ án bắt cóc tỉ mỉ.
Lâm Cạnh không quá xác định Quý Tinh Lăng có thể nhìn thấy được con Koduck xui xẻ kia không, hay là đã bị dì lao công quét đi rồi, nhưng lúc ấy tình huống khẩn cấp, thật sự không thể để lại được nhiều manh mối. Cậu bị người nào đó đẩy xuống trên sô pha, dây thừng không ai cởi ra, băn keo dán trên miệng cùng túi vải đen trên đầu cũng không ai tháo, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy có người ở bên ngoài gọi điện thoại.
Toan Dữ lúc vừa rồi ói mửa sau một lần, đã hoàn toàn hỏng, đi cũng không đi nổi, đã bị người khiêng về phòng nghỉ ngơi rồi. Yêu quái khác cũng không dám đến ần Lâm Cạnh, không hiểu được tên nhóc này vì sao linh lực lại mạnh như vậy, chỉ đứng xa xa nhìn cậu.
“Lão đại.” Trong đó một người gọi điện thoại, “Người trói đã tới, chỉ là lão Lục quá sức, chỉ có lái xe chở tên nhóc kia về, đã thiếu chút nữa đi mất nửa cái mạng.”
“Người còn ổn không?” Nan nhân bên đầu dây kia hỏi.
“Vẫn ngồi như vậy, không khóc không nháo không giãy giụa, hẳn là đã dọa ngốc, anh chừng nào thì lại đây?”
“Buổi tối ngaỳ kia, nhớ để thằng bé uống nước.”
“Yên tâm đi, khát không chết được.” Nam nhân sau khi cúp điện thoại, vặn nắp một chai nước khoáng, sau khi về phòng tháo túi vải đen trên đầu Lâm Cạnh, lại xé băng dán ngoài miệng cậu, “Uống nước.”
Lâm Cạnh không biết có chuyện gì, đương nhiên không chịu há mồm, toàn bộ đều theo cằm chảy vào cổ áo. Nam nhân không kiên nhẫn, lỗ mãng bóp cắm cậu đổ xuống hơn nửa chai, nhìn chằm chằm cậu sau khi nuốt xuống toàn bộ, mới ném xuống bình rỗng rời đi.
Lâm Cạnh ho khan nửa ngày. Kỳ thật nước không có mùi gì lạ, nhưng ở trong tình huống này, phật nhảy tường cũng có thể uống thấy ghê tởm. Nhưng tốt xấu gì thì băng kéo ngoài miệng cũng đã được xé ra, vì thế cậu thử thăm dò hỏi một câu: “Các anh muốn làm sao?”
Không ai trả lời cậu, bởi vì căn nhà này căn bản không có người, bọn bắt cóc đều ở bên ngoài đợi.
Lâm Cạnh giả vờ nho nhã lễ độ nửa ngày, cuối cùng tự giác câm miệng.
Báo chí thường lưu trữ tin tức xã hội rằng các con tin đã trốn thoát trước khi cảnh sát đến, nhưng đó cũng là trên tin, mình trước khi đến ít nhất cũng phải nói đôi câu với bọn bắt cọc, dùng kỹ thuật diễn làm đối phương lơ là, mới có thể tranh thủ cơ hội trốn đi. Chứ hai mắt một màu đen, tay chân còn không động đậy được như này thì cơ bản không trốn được.
Lâm Cạnh cân nhắc một chút, lại gân cổ lên la một câu: “Tôi muốn uống nước.”
Lúc này quả nhiên thực mau liền có người đáp.
Lâm Cạnh phối hợp há miệng uống hơn nửa bình, vừa định nắm chặt thời gian nói chuyện, thì tất cả nước còn đang trong chai nước đều rơi xuống đất một cái thật mạnh, giày cậu ướt hết.
Đối phương dường như không để ý chạy ra ngoài, bước chân còn vội vàng.
Lâm Cạnh: “……”
Lâm Cạnh hít sâu một hơi: “Tôi lại khát!”
Ngoài cửa sổ có người bốc hỏa “Thằng nhóc mày cố ý đùa chúng tao sao, tìm chết có phải hay không?”
“Không.” Lâm Cạnh trả lời, “Bởi vì tôi khẩn trương.”
Ngữ địệu của cậu vừa run lại vừa sợ, bọn bắt cóc cũng bị hù, không biết chủng loại này có phải trong lúc khẩn trương sẽ thiếu nước hay không, sợ hãi thật có khi sẽ chết, đành phải một lần nữa đi vào rót nước. Lâm Cạnh thật ra là muốn bớt thời giờ hỏi mấy vấn đề, cùng loại như “Mấy người muốn bao nhiêu tiền”, “Tôi khi nào mới có thể đi”, tận lực ra vẻ bản thân không gan lớn cơ trí như vậy, kết quả đối phương chỉ trả lời “Không biết”, hơn nữa mỗi lần đều rời đi rất nhanh.
Dạ dày Lâm Cạnh phồng lên, cảm thấy mình sắp biến thành một con sứa.
Bị ép với nhu cầu sinh lý, cậu không thể không lại lần nữa hé miệng, kết quả bên ngoài vừa lúc tiến vào một người, vì thế tùy tay để chai nước vào.
“Khụ khụ!” Lâm Cạnh đột nhiên không kịp phòng ngừa, sặc đến nước mắt trào ra, gian nan mà nói, “Không phải, anh trai, em muốn đi toilet.”
Đối phương vứt bình nước xuống mặt đất: “Thì ở chỗ này mà tiểu”
Lâm Cạnh: “……”
Lâm Cạnh: “Em có khiết phích!”
Đáp lại cậu chính là tiếng đóng cửa, khiết cái rắm.
Lâm Cạnh nóng nảy, lúc này là thật sự nóng nảy, cậu thật sự rất muốn đi WC. Vì thế ngoài cửa sổ vài người cứ trơ mắt nhìm con tin của mình giãy giụa đứng lên, thẳng tắp đi về phía trước tung tăng nhảy nhót, quả thật không khác cương thi trúng tà, vì thế hai mặt nhìn nhau, tên nhóc này điên rồi?
Nhảy nhót sau hai lầ, mặt thầy giáo Tiểu Lâm càng thêm trắng bệch: “Tôi muốn đi WC!”
“Tôi muốn đi WC!”
“Nhanh lên!”
Vài người lại tiếp tục ngồi về, ồ, chỉ muốn đi WC a.
Thì tiểu đi.
Không ai phản ứng cậu.
Kết quả lại nghe trong phòng truyền đến một câu: “Nếu không tôi sẽ không bao giờ uống nước nữa.”
“……”
Phắc!
Bọn bắt cóc hung hăng ném tàn thuốc, vào cửa lôi kéo người ném vào WC.
Lâm Cạnh cơ bản đã nắm được nhược điểm của mấy tên tâm thần này:“Cởi dây thừng trên tay tôi, bằng không tôi liền tuyệt thực nước”
“……”
Tay bị trói lại hồi lâu tê mỏi, Lâm Cạnh xoa nhẹ thật lâu mới đỡ hơn được, lại kéo xuống cái túi trên đầu, nhìn xung quanh, toilet này không có gương, không có cửa sổ, chỉ có một bóng đèn thấp mờ, cùng với một cái bồn cầu có thể làm khiết phích tự sát tại chỗ.
Bọn bắt cóc ở bên ngoài đứng hồi lâu, bên trong vẫn cứ yên tĩnh, vì thế đá đá cửa: “Mày chơi tao sao?”
Lâm Cạnh cũng muốn sụp đổ: “Chỗ này quá bẩn, tôi tiểu không ra!”
Bọn bắt cóc phục, thật sự phục.
Sau năm phút dài dòng, Lâm Cạnh rốt cuộc bước chân run run chậm chạp đi ra, cậu thật ra rất có ý thức tự bảo vệ mình, có thể là sợ nhìn thấy mặt đối phương sẽ bị diệt khẩu, lại để cái túi về đầu mình.
Vì thế bọn bắt cóc cũng không trói hai tay cậu lại nữa sau khi đẩy cậu lạighế sô pha, ném bên cạnh cậu một chai nước: “Thành thật đi!”
Lâm Cạnh đã xác định, từ miệng nhóm người này chắc chắn không hỏi được tin tức hữu dụng. Cậu cầm chai nước làm bộ muốn uống, đặt ở trên đùi từ khe hở của túi nhìn, chỉ là một chai nước không có nhãn bình thường, nhìn không ra là cái gì, nhưng chi phí đóng gói không đắt lại kỳ lạ, hẳn là không phải sản phẩm của con người.
Vì sao cứ hy vọng mình uống nước như vậy? Lâm Cạnh khó hiểu, móng tay nhẹ nhàng cào cào chai nước.
Thành phố trên không, Kỳ Lân nhãi con đang cõng con địa lang có hình thể gấp đôi mình, ở giữu tầng mây nhanh chóng bay qua.
“Nhanh như vậy xác định không thành vấn đề?”, Hắn có chút lo lắng, sợ đối phương sẽ để sót một mùi hương.
“Lo mà đi đường của em đi.” Địa lang còn muốn nhanh chóng xong hơn cả hắn, làm một chị gái nóng bỏng như thế, còn để tiểu nhãi con vị thành niên cõng như vậy, cộm đến mức bụng không thoải mái thì thôi, áp lực tâm lý còn thật lớn. Tổng cảm thấy lão nương có phải lại béo thêm năm cân hay không, chứ sau lại có thể ép đối phương đầy đầu là mồ hôi, thở hổn hển như vậy.
Bảo vệ trong trung tâm thương mại, trường học cùng đồn công an đều đang tìm, ủy quản yêu cũng đã để người đi tìm, cứ thế tìm từng nơi.
Khi đi ngang qua một vùng ngoại ô, mũi của địa lang hít hít hai lần:” Dừng”
Kỳ Lân nhãi con phanh gấp, bên người cuốn thành gió xoáy, làm những tầng mây dày đặc chia thành những áng nhỏ.
Mà cùng lúc đó, Lâm Cạnh đang cách áo lông, nhẹ nhàng vuốt chiếc nhẫn cũng lá cây trước ngực.
Hơi hơi nóng lên.
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
9 chương
107 chương
26 chương
4 chương