Trường Cấp Ba Sơn Hải
Chương 11
Sau tiết thu ở Cẩm Thành luôn đổ mưa, trong không khí buổi sáng đã tăng thêm mấy phần khí lạnh. Quý Tinh Lăng bình thường không bao giờ chịu mặc đồng phục đàng hoàng, cũng khó có được lúc kéo khóa quy củ lên đến cổ áo. Đến lúc Lâm Cạnh cầm dù từ phòng 1302 đi ra, đại thiếu gia đang dựa vào cửa thang máy, trong miệng ngậm hộp sữa bò, tùy tiện lướt báo trên Sơn Hải dị văn —— báo tiếng anh. Sau mấy đêm thức cả đêm bù đầu với tiếng Anh, hắn phát hiện mình quả nhiên vẫn là như dự liệu, hoàn toàn không hiểu cái gì.
Mấy tên yêu quái nước ngoài phần lớn là lạ, ngoại trừ con thú ngoài hành tinh bautatsch-ah-llgs, còn có quái vật rắn tám đầu tám đuôi Kojiki Yamata no orochi, quả thực liếc mắt một cái là thấy choáng váng. So sánh như vậy, Tinh ca quyết định trở về với từ đơn thi đại học, ví dụ như từ abnormal thân thiết đơn giản.
“Sớm.” Lâm Cạnh chào hỏi.
“Cậu có khỏe không?” Quý Tinh Lăng ném hộp sữa bò rỗng vào thùng rác, tùy tay ấn thang máy xuống, “Hôm nay tài xế nhà tôi có việc, nên ngồi xe của trường với cậu.”
Lâm Cạnh “Ừ” một câu, lại hỏi: “Kiểm tra xong có rảnh hay không? Mời cậu ăn cơm.”
“Tối nay không được, tôi phải tranh thủ đi Vạn Hòa.” Quý Tinh Lăng nói.
Lần trước bởi vì Cát Hạo đột nhiên nở hoa, chậm trễ chuyện lấy hàng, ông chủ đã gọi ba bốn cuộc điện thoại tới thúc giục.
“Là Vạn Hòa cao ốc sao?” Lâm Cạnh cảm thấy tên này có chút quen, “Nơi đó có phải có cửa hàng AJ hay không, hẳn là còn rất nổi tiếng.”
“Cậu nói là do Từ ca rêu rao hả?” Quý Tinh Lăng có chút ngoài ý muốn, “Buổi tối tôi đi tìm anh ấy, cậu cũng có đặt hàng sao?”
“Không có, sắp có sinh nhật của một người bạn nên tôi muốn đi chọn quà.” Lâm Cạnh nói, “Lần trước thấy anh ấy chụp cửa hàng đó trên trang xã hội, hình như rất thích một đôi giày thể thao.”
Cha mẹ Lâm Cạnh đều là bác sĩ, bận rộn công việc đến không thoát thân được, cho nên phòng và nhà ở Cẩm Thành đều là giao cho dì cũng bạn bè giúp đỡ. Lần này vừa vặn là sinh nhật của Lưu Hủ, ít nhiều cũng có phần nhân tình.
“Vậy cậu có thể đi với tôi.” Quý Tinh Lăng nói, “Tôi cùng Từ ca là người quen cũ, vừa lúc ở đó có cửa hàng thịt nướng không tồi, cậu thích ăn không?”
“Đều được.” Lâm Cạnh đứng ở chỗ rẽ của lầu bung dù, “Đi vào.”
Mưa bụi mềm mại kéo dài, rơi vào hồ bơi ở tiểu khu cũng chỉ là một vòng gợn sóng rất nhỏ, cơ bản giống như không có. Quý Tinh Lăng đẩy dù về phía cậu, rất ngầu nói: “Cậu che đi, tôi không cần.”
Kết quả vừa dứt lời, những hạt mưa nhỏ biến thành những hạt mưa nặng hạt, giội thẳng xuống dưới cực ồn ào.
Lâm Cạnh hỏi: “Vậy hiện tại còn muốn không?”
Tinh ca yên lặng dịch đến phía dưới dù, giơ ngón tay giữa lên trời.
Đậu má, Ứng Long (1) ông có phải có bệnh hay không!
(1):Xích Điểu – Chúc Long, 2 loại linh thú đã được kết hợp cùng nhau, tạo ra một loài kỳ thú, gọi là Ứng Long, với hình dáng tựa như rồng, lại mang thêm đôi cánh dài, có khả năng điều khiển mưa gió.
Trong xe của trường đã ngồi đầy người, có chút ầm ĩ quá mức, cơ mà cũng bình thường, trước khi kiểm tra luôn muốn phá lệ phấn khởi một ít. Nhưng đến lúc Quý Tinh Lăng bắt đầu xuất hiện, tất cả những lời ríu rít tự động biến thành lặng ngắt như tờ, cũng không biết là do chuyện đại thiếu gia người có địa vị cao lại nhân nhượng trước người có địa vị thấp tự mình ngồi xe buýt đưa đón của trường này quá chấn động, hay là sợ âm thanh nói chuyện quá lớn sẽ bị đánh.
Quý Tinh Lăng nghi hoặc: “Tài xế vì sao cứ nhìn tôi vậy, phải mua vé sao?”
“Không cần.” Lâm Cạnh đưa cho hắn một cái tai nghe, “Nghe nhạc đi.”
“Cái gì nhạc?” Quý Tinh Lăng tùy tay đeo vào.
Giọng nữ trong tai nghe rất quen thuộc, nghe tiếng Anh.
Trong chuyện“Trợ giúp học sinh đứng thứ nhất từ dưới lên làm quen với việc học”, thầy giáo Tiểu Lâm vẫn rất cẩn trọng.
Bởi vì thời tiết chuyển lạnh, những cái quạt cũ kĩ của lầu ngô đồng rốt cuộc cũng có thể đình công, những cơn gió nhè nhẹ từ cửa sổ tiến vào, thổi qua người rất thoải mái.
Giáo viên giám thị là một ngày một đổi, vào cửa thấy trên bục giảng để hai cái bàn học, còn tưởng rằng là có học sinh không nghe lời gây chuyện gì, yêu cầu nghiêm túc phòng bị, cho nên cũng không để cho bọn họ dọn về.
“Lão Tôn, phòng chúng ta tại sao lại thiếu một thí sinh?”
“Hẳn là Nhạc Thăng, em ấy bệnh nên phải tạm nghỉ học một năm, buổi sáng tôi vừa vặn gặp được thầy Lưu, hàn huyên vài câu.”
“Phải không vậy, vậy hẳn là bệnh rất nghiêm trọng.”
Quý Tinh Lăng nghe vậy khẽ nhíu mày, mang yêu quái thành niên vào vườn trường quấy rối, quả thật trái với《 luật yêu quái trị an xử phạt 》, nhất thiết phải tiếp thu giáo dục cùng giao nộp tiền phạt, nhưng hình như cũng không đến mức tạm nghỉ học một năm, chẳng lẽ đối phương còn có việc nào nữa, lần này thuộc về tái phạm cho nên phải xử lý nghiêm trọng?
Hắn tính sau khi thi xong, lại đi tìm chủ tiệm tạp hoá kia hỏi thăm.
Tiếng anh là do chủ nhiệm lớp tự mình ra bài thi, Lâm Cạnh xem sơ qua một lần, cảm thấy độ khó không tính thấp. Đề nghe thứ nhất có rất nhiều từ, hơi không chú ý trọng điểm liền sẽ bay đi chân trời. Ngày hôm qua môn toán đã có hai đề nhiều điểm chưa làm được, không còn chỗ để tiếng Anh mất điểm nữa, cậu tập trung tinh thần, ở trên giấy viết bản thảo nhanh chong nhớ kỹ.
Quý Tinh Lăng bên cạnh tuyệt bút vung lên, tiêu sái chọn “c”, sau đó tự tin tràn đầy chuẩn bị nghe đề tiếp theo.
Dư quang vừa vặn thoáng qua một màn này của thầy giáo Tiểu Lâm: “……”
Cậu vì sao bây giờ đã lật bài thi rồi, cậu rốt cuộc đang nghe cái quỷ gì.
Hai giờ qua thật sự mau, sau khi giáo viên rời khỏi, Quý Tinh Lăng gõ gõ cái bàn: “Chỗ cũ, cửa hàng Nhật Bản?”
“Được, lần này tôi mời cậu.” Lâm Cạnh thu dọn cặp, “Cậu cảm thấy tiếng Anh thế nào?”
“Còn có thể.” Quý Tinh Lăng khoe khoang, “Tuy rằng viết văn không hiểu nổi, nhưng tôi viết đầy đủ, còn rất chỉnh tề!”
“Có thể đạt tiêu chuẩn không?” Lâm Cạnh hỏi.
“Không khác lắm, nếu giáo viên chấm bài thi có thể hạ thủ lưu tình.” Quý Tinh Lăng ra sức tưởng tượng tốt đẹp một chút, “Tôi tốt xấu gì cũng viết rất nhiều, cậu có dạy tôi mà, toán học cũng có thể đưa ra giải pháp bằng cách viết một ‘quan điểm’ từ mình. Tôi rất thích ăn cà rốt. Hơn nữa tôi đã nghe carrot nhiều lần, vì vậy tôi đã chọn agriculture [nông nghiệp]. Cơ mà tại sao David đến Trung Quốc để học cách trồng cà rốt?”
“…… Ừ.”
“Thật vậy hả, sao tôi lại thấy biểu tình của cậu giống như không đúng lắm.”
“Quý Tinh Lăng.”
“Hửm?”
“Bằng không tôi mời cậu ăn một bữa đắt.”
“……”
Thẳng đến lúc ngồi vào cửa hàng, Tinh ca vẫn như cũ không thể hiểu được, vì sao mình chỉ là khom lưng nhặt cục tẩy và sửa câu, đề nghe đã từ đề thứ hai biến thành đề thứ ba, xưa nay Trung Quốc học kỹ thuật tàu cao tốc từ chuyên gia David nước Đức, làm sao có thể biến thành đầu bếp giảng giải làm sao để chế biến cà rốt thịt băm.
Lâm Cạnh an ủi hắn, dù sao lần này tiếng Anh rất khó, mọi người khẳng định không thi tốt được.
“Cậu nắm chặt thời gian học lại một chút nữa, hơn nữa cho dù tổng điểm không được 400, chỉ cần xếp hạng tăng cao, cô vẫn sẽ cao hứng.”
Đại thiếu gia mất cả hứng thú ngậm chân cua: “Ồ.”
David, cái tên nghe liền biết không phải người tốt.
Trở về nước Đức ăn carrot của ông đi thôi!
Sau khi ăn cơm xong, ông chủ lại mang cho hai người trà lúa mạch mới, phía dưới còn lò lửa rất nhỏ, “Ùng ục ùng ục” nấu.
Quý Tinh Lăng nhìn vài trang lịch sử, ngẩng đầu thấy người đối diện đã gục xuống bàn ngủ rồi, liền đi tìm người phục vụ xin một cái chăn.
Hai giờ rưỡi, đồng hồ báo thức từ điện thoại đúng giờ vang lên. Lâm Cạnh hoạt động gân cốt ngồi dậy, mắt buồn ngủ mông lung nhìn người đối diện nửa ngày, nghi hoặc đặt câu hỏi: “Cậu đây là cái tạo hình phụ nữ Gipsy gì?”
“Cậu có thể không nói hay không.” Quý Tinh Lăng ném tấm chăn sang một bên, bên trong là áo ngắn tay duỗi tay ra, “Đưa áo cho tôi.”
Lâm Cạnh lúc này mới phát hiện trên người mình được đắp bởi một cái áo khoác đồng phục khác.
“Không phải cậu có khiết phích sao, tôi thấy tấm chăn này hẳn là có không ít khách dùng qua, xám xịt.” Quý Tinh Lăng cầm cặp lên, “Đi.”
“…… Ồ.”
Mưa ngoài cửa vẫn còn rơi, tí tách tí tách, bất tri bất giác đã mù mịt.
So với bài thi Tiếng Anh buổi sáng thì lịch sử tổng lại tốt hơn rất nhiều, có thể nói là nhẹ nhàng vui sướng hết 150 phút. Sau khi nộp bài thi lúc tiếng chuông vang lên, Quý Tinh Lăng cầm đáp án của học bá dò lại, lần thứ hai đối với tiền tiêu vặt bốc cháy niềm tin tưởng.
“Chúng ta làm sao đi Vạn Hòa?” Lâm Cạnh hỏi.
“Ngồi tàu điện ngầm, bằng không từ nơi này đi qua nơi đó có một đoạn quá dốc.” Quý Tinh Lăng nói, “Tôi trước tiên gửi WeChat cho Từ ca hỏi một chút, cậu là muốn đôi nào ở aj?”
“Cái này, đôi Travis Scott này.” Lâm Cạnh muốn đem hình ảnh gửi hắn, lại nhớ tới hai người còn chưa có thêm bạn bè.
Travis Scott
//
<img alt="" data-cfsrc="https://assets.bwbx.io/images/users/iqjWHBFdfxIU/i0yQdemAane4/v1/1000x-1.jpg" style="display:none;visibility:hidden;"/><img alt="" src="https://assets.bwbx.io/images/users/iqjWHBFdfxIU/i0yQdemAane4/v1/1000x-1.jpg" data-pagespeed-url-hash=333325103 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Quý Tinh Lăng chủ động đưa màn hình điện thoại tới trước mặt cậu: “Này, cậu quét tôi đi.”
Tình nghĩa bạn học càng tiến thêm một bước, thực đáng giá ăn bữa thịt nướng để chúc mừng.
Tuyến tàu điện ngầm số 1 phải đi qua Công ty tài chính và luôn đông đúc đến chết người trong bất kỳ khoảng thời gian nào. Đến lúc hai người bước xuống, đôi yeezy 350 trên chân Lâm Cạnh đã bị dẫm thành bầu trời màu đen đầy sao, giá trị con người thuận lợi tăng lên.
Yeezy 350
<img alt="" data-cfsrc="https://khogiaythethao.vn/wp-content/uploads/2019/02/adidas-yeezy-350-v2-ceam-white-sf-2.jpg" style="display:none;visibility:hidden;"/><img alt="" src="https://khogiaythethao.vn/wp-content/uploads/2019/02/adidas-yeezy-350-v2-ceam-white-sf-2.jpg" data-pagespeed-url-hash=733002634 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Quý Tinh Lăng giải thích: “Tôi thật sự không biết sẽ đông như vậy.”
“Tôi biết.” Lâm Cạnh sửa sang lại một chút đồng phục.
“Hở, cậu biết vì sao lại không nhắc nhở tôi một chút?”
“Tôi là nói tôi biết cậu còn chưa ngồi tàu điện ngầm được vài lần, không phải nói tôi biết tuyến tàu điện ngầm số 1 sẽ rất đông, cậu vì sao lại cảm thấy tôi sẽ biết chuyến đó rất đông, rốt cuộc ai trong chúng ta mới là người địa phương.”
“……”
“Biểu tình này của cậu có phải thể hiện cho lại bị tôi vòng đi vào hay không?”
“Tôi dựa vào việc cậu đừng kỳ thị người khác được không!”
“Vậy cậu lặp lại một lần nữa.”
“Câm miệng cậu đi.”
“Tôi vừa mới ngồi tàu điện ngầm, đừng đụng đầu tôi!”
Càng không muốn! Quý đại thiếu gia ỷ vào chiều cao của mình, ôm lấy người không buông tay, bản tính giáo bá lộ ra đầy đủ.
Hai người một đường đùa giỡn, rước lấy vô số ánh mắt hâm mộ.
Tuổi này a, cho dù ngu ngốc cũng không lấn át được thanh xuân tốt đẹp.
Từ tàu điện ngầm cãi cho đến Vạn Hòa, còn phải đi đến lúc còn năm phút đồng hồ nữa là tới. Sau cơn mưa trời rất tối, đèn đường đã sáng lên, đèn với hình dạng đóa hoa ngọc lan đáng yêu.
Hoa ngọc lan
<img alt="" data-cfsrc="https://hoadepviet.com/wp-content/uploads/2019/10/hoa-ngoc-lan-4.jpg" style="display:none;visibility:hidden;"/><img alt="" src="https://hoadepviet.com/wp-content/uploads/2019/10/hoa-ngoc-lan-4.jpg" data-pagespeed-url-hash=703411026 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
“Từ ca nói hiện không có hàng ở aj, bất quá có thể đặt, một tuần là có thể lấy được.” Quý Tinh Lăng lắc lắc di động, “Được chưa?”
“Không thành vấn đề.” Lâm Cạnh nhìn phía trước, “Chỗ đó hình như có tiệm thuốc, tôi trước mua hộp thuốc hạ sốt, giọng nói khi bị cảm không thoải mái cho lắm.”
“Cậu thật sự bị cảm?” Quý Tinh Lăng thuận miệng hỏi.
Lâm Cạnh nghe không hiểu: “Cái gì nói tôi thật sự bị cảm, ngày hôm qua không phải cậu đã giúp tôi mua thuốc sao?”
“Con mèo đen kia là miêu yêu.”
“Cái gì?”
“Mèo Kim hoa, cậu hẳn là nghe qua rồi chứ?” Hai tay Quý Tinh Lăng đút túi, nghiêng về một phía bên đường một bên nói, “Ngày hôm qua tôi không nói là sợ dọa đến cậu, con yêu quái kia sẽ ăn thịt người, đối phó với tiểu thực vật như cậu lại càng dễ dàng. Bất quá không cần lo lắng, nó đã dùng một mạng để giúp cậu giải mị thuật, cũng đã bị đội yêu quái duy trì trật tự tạm thời trông giữ, bước tiếp theo hẳn là sẽ chuyển giao về ngục.”
“Quý Tinh Lăng.”
“Hửm.” Khen tôi, ngay bây giờ.
“Cậu rốt cuộc đang nói cái gì vậy, vì sao tôi đến một câu cũng nghe không hiểu.”
“……”
Lâm Cạnh thử độ ấm của hắn, ừm, bình thường.
Vậy khả năng cậu không sao cả, là tôi phát sốt.Kojiki Yamata no orochi
<img alt="" data-cfsrc="https://conmuamuaha31.files.wordpress.com/2020/04/unnamed.jpg" style="display:none;visibility:hidden;"/><img alt="" src="https://conmuamuaha31.files.wordpress.com/2020/04/unnamed.jpg" data-pagespeed-url-hash=4177401297 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
9 chương
107 chương
26 chương
4 chương