Tô Tháp Sau khi cha mất, An Lộc Sơn quả thật không làm khó chúng ta nữa, cũng chấm dứt lệnh giam giữ. Ta bán hết gia sản, mua một tiểu viện nơi ngoại thành u tĩnh, cùng nương và vài người hầu không chịu rời đi dọn vào. Tuy ta nguyện dùng toàn bộ tiền của chạy chữa cho nương, nhưng người đã mất hết ý chí sống còn như bà chỉ ngày càng suy yếu. Tỷ tỷ đã theo gia đình chồng đến nơi thật xa để tránh chiến loạn, ngay cả tang cha cũng không thể dự, trong bức thư nhà đẫm nước mắt, tỷ ấy báo cho ta rằng hai tháng trước tỷ đã sinh bé trai thứ hai. Ta nói với nương chuyện này. Trên gương mặt xám xịt tiều tụy của người cuối cùng cũng rạng rỡ đôi chút. “Ta thành bà ngoại rồi sao?” Nương cười vui vẻ, “Vậy là năm nay cũng nghe được tin mừng từ một người.” Thế cục vẫn rối ren như trước, Đột Quyết dường như có ý chiếm đóng, hào kiệt trong thành Trường An nhiều lần ám sát kẻ cầm đầu phản quân, các cuộc đàn áp xảy ra liên tục để rồi đổi lại ý chí phản kháng ngày càng dâng cao. Hoàng đế thoái vị trở thành thái thượng hoàng, thái tử đăng cơ trở thành tân đế, đổi niên hiệu thành Chí Đức. Tuy chúng ta đã có tân đế, nhưng phụ cận Trường An vẫn chìm trong bầu không khí tuyệt vọng đáng sợ như trước. Tiết Hàm gửi một bức thư ngắn, trăm qua ngàn lại mới đến được tay ta, ẩn ý bảo ta rằng, hắn hiện đã trở lại quân đội của Quách Tử Nghi, đi theo ông đến Sóc Phương[14] ở phía Bắc thảo phạt phản quân. Người đưa tin là một tiểu ca bán đậu hủ có đôi mắt sáng ngời lộ ra ngoài chiếc khăn trùm đầu rách rưới. Cậu hỏi ta: “Muốn hồi âm cho tướng quân không?” Ta suy đi nghĩ lại, ngàn lời vạn ý nhưng chẳng thể viết được gì. Tiểu ca là người thông minh, cười bảo: “Tiểu nhân hiểu mà. Cô nương cứ yên tâm.” Tiết Hàm như con diều giấy thoát khỏi tay ta, càng ngày càng cao, càng ngày càng xa. Ta đứng dưới hiên nhà nhìn về phương Bắc, trời ây thấp, cảnh vật tiêu điều, tứ phía mênh mang. Quản gia vào thành dò la, về nói ta hay, sau khi tù trưởng Đột Quyết A Sử Na làm lễ rút quân về Sóc Phương, nội thành hỗn loạn vô cùng. Vốn Kinh Triệu doãn[15] Thôi đại nhân Thôi Quang Viễn mang theo đám quan lại chạy đi tìm Hoàng đế nương tựa, lại được phong thành Ngự sử đại phu kiêm Kinh Triệu doãn, phái đi bờ Bắc sông Vị triệu tập quan lại và dân chúng chạy nạn. Lão quản gia nói với ta: “Chiến hỏa tại Trường An sớm muộn cũng bùng nổ lại. Hiện tại đi vẫn kịp. Bằng không đến lúc đó chỉ có thể chờ chết. Tất cả những gì lão nói đều có lý, thế nhưng năm nay bệnh của nương đến sớm hơn năm khác. Ngày thường chỉ phát vào ban đêm, nhưng cả ngày hôm nay người ho không ngớt. Cứ kéo dài như thế, trong lúc vô giác mùa thu đã qua, không khí mát lạnh sau những trận mưa thu. Nương vẫn nằm trên giường, sốt nhẹ không dứt, người gầy đến chẳng thể tả được. Ta ra khỏi tiệm thuốc, cúi đầu đi về phía cổng thành. Buổi sáng trời đổ mưa, đường sá lầy lội dính ướt gấu váy. Phản quân ngựa đẹp áo sang[16] rêu rao khắp phố, xua đuổi dân chúng đang tấp nập bận rộn. Ta gian nan di chuyển về trước trong đám đông, đột nhiên một người va mạnh vào ta, thuốc rơi khỏi ngực, vương đầy mặt đất. Ta kinh hãi, vội vàng ngồi xuống nhặt. Thuốc dính bùn đất ta cũng chẳng quan tâm, cố gom thật nhiều vào ngực, chỉ thoáng sau cả người đều là bùn. Mọi người chen chúc xô đẩy, bỗng chốc có người dẫm vào tay ta. Cơn đau nhức ấy lan từ đầu ngón tay đến tận sâu trong lòng. Rồi ngay lúc đó, lưng bị một người xô tới, ta ngã nhào trên mặt đất giữa dòng người. Tiếng vó ngựa dừng lại bên tai, kéo theo âm thanh hí vang trong trẻo. “Kẻ không có mắt nào dám cản đường!” Giọng nữ kiêu ngạo giận dữ cất lên. Ta đưa lưng về phía nàng ta, nhạy cảm nhận ra một cơn gió ác đang hướng đến. Né chẳng được, đành nhanh chóng nhắm mắt lại. Lưng ta không phải chịu đựng cơn đau trong dự tính. Ta mờ mịt mở mắt trong tiếng hít sâu của người khác, quay đầu về sau. Một thân người cao gầy che khuất bầu trời đang vươn tay nắm lấy chiếc roi da nọ. “Thất ca?” Cô gái nhỏ kinh ngạc nói. Ta híp mắt muốn nhìn kỹ người đã cứu ta. Người nọ đột nhiên vồ lấy ta. Đôi tay to lớn giữ chặt hai bờ vai, lay thật mạnh khiến ta hoa cả mắt, chẳng phân biệt được phương hướng. “A Mi! Là ngươi! A Mi!” Âm thanh quen thuộc mà lạ lẫm. Ta kinh ngạc nhìn người con trai với đôi mắt sâu và gương mặt đẹp tựa thiên nhân ấy. Trang phục người Hồ lộng lẫy sang trọng, chỉ mới một năm nhưng vẻ non nớt trên mặt đã biến mất. Phong thái nhanh nhẹn dũng mãnh của người đại mạc cuối cùng cũng thể hiện hết trên người y. Người này… “?” Kích động chẳng thể kềm chế, một tay vươn đến ôm ta vào ngực. “Ta tìm được ngươi rồi! Rốt cuộc ta đã tìm được ngươi rồi!” Trước mắt bao người, ta hốt hoảng kinh ngạc. Ngược lại Tô Tháp như chú chim sẻ hân hoan bay lượn, ôm ta không buông. “Ta vừa đến Trường An đã đi tìm ngươi, cơ mà bọn kia bảo sau khi cha ngươi qua đời, các ngươi đã dọn đi. Ta không có tin tức của ngươi, vội chết được, sợ rằng ngươi không ai che chở, gặp nguy hiểm trong thời loạn thế. Hiện tại thật tốt, ta cuối cùng đã tìm ra ngươi. May mắn ngươi không sao!” Y buông ta ra, xem kỹ một lần, lại ôm lấy ta. Ta ngây người mặc kệ hành động của y, vẫn chưa kịp phản ứng. Y nâng ta dậy, muốn kéo ta lên ngựa. “Điện hạ?” Thuộc hạ của y cuối củng chẳng nhịn được, lên tiếng nhắc nhở. Nhờ tiếng gọi này, ta đã hoàn hồn lại sau cơn khiếp sợ. Ta vùng người khỏi tay Tô Tháp. “A Mi?” Ta hung hăng trừng y, để rồi chợt buốt lòng bởi bộ trang phục Hồ hoa lệ. Tô Tháp giương tay muốn túm ta lại, ta xoay người, lẫn vào đám đông, nhanh chóng bỏ lại y. Ta không ngờ sẽ gặp lại Tô Tháp trong tình cảnh đáng mỉa mai như vậy. Khi bé ấu trĩ, hai đứa trẻ vô tư cùng nhau, nhiều lúc ta còn thân mật với y hơn cả Tiết Hàm. Y bị bọn trẻ con giàu có ức hiếp, ta giúp y đánh nhau; ta trốn nhà đi chơi, y cho ta mượn đôi vai trèo tường. Rõ ràng là chuyện cũ, sau cơn chiến loạn, lại tựa như từ kiếp trước. Kết quả là vài ngày sau, quản gia hớt hải chạy đến tìm ta, bảo rằng có một Thất điện hạ nào đó đến thăm. Trừ Tô Tháp còn ai đây? Ta thấy y bên ngoài, nhưng không mời y vào. Hai kẻ một trong một ngoài, mắt to mắt nhỏ trừng nhau. Tô Tháp rất không biết xấu hổ, cười tươi như hoa: “Nơi này khó tìm quá. Sao ngươi lại đến nơi xa như thế? Đúng rồi, ta mang thuốc đến này. Không phải bệnh tình bá mẫu quan trọng hơn sao?” Ta sầm mặt nói: “Chúng ta đã có thuốc, không dám phiền điện hạ.” Ta muốn đóng cửa, Tô Tháp vội vàng vươn tay chặn lại: “A Mi!” Ta thở dài, dù sao cũng là bạn cũ. Ta buông lỏng tay, hỏi: “Một năm qua thế nào?” Tô Tháp tự giễu: “Nói thẳng ra, ta nào phải trời sinh phú quý. Ta là con hoang, huynh đệ nếu không phải người thì chết kẻ thì đần, ta đâu được ngày hôm nay.” Ta nói: “Hiện tại ngươi hoàn toàn phú quý rồi, ta đây trèo cao không nổi.” Tô Tháp cười khổ: “Từ khi nào ngươi có khái niệm về phú quý vậy?” Ta châm biếm: “Nước mất nhà tan, ta không thể không học được từ phú quý!” Tô Tháp ngượng ngùng lo lắng: A Mi, ta không có lựa chọn. Ta là con của ca nữ, từ nhỏ khổ cực, ngươi đều biết cả. Ta muốn trở nên nổi bật, ta muốn tạo dựng công danh, chỉ cha mới có thể cho ta cơ hội. Ngươi hiểu mà.” Trong lòng ta dấy lên lửa giận: “Ngươi gầy dựng công danh trên sự suy bại của Đại Đường ta. Lũ phản quân các ngươi, đánh đuổi hoàng đế chúng ta, đồ sát con dân chúng ta. Chính các ngươi đã hại cha ta tuyệt thực tự vận, khiến mẫu thân đau ốm liệt giường, khiến cả nhà ta sinh ly tử biệt! Ngươi muốn ta hiểu? Cái thứ chó má nhà ngươi!” Tô Tháp bị ta mắng đến sững sờ, thật lâu mới cười bảo: “Ngươi vẫn như thế…” Ta thở hổn hển, dập mạnh cửa lại. Tô tháp gõ cửa bên ngoài: “A Mi! Ngươi mở cửa đi! Chúng ta khó lắm mới gặp nhau, có gì từ từ nói mà!” Ta gài then cửa, vào nhà nấu thuốc cho nương. Tô Tháp đứng ngoài gõ cửa thật lâ, chẳng biết rời đi lúc nào. Lão quản gia ra xem, trở về đưa ta một túi lớn, bên trong là các loại thuốc trân quý, nói là ở bên ngoài cửa.” Ta đưa tay định ném ra ngoài, thế nhưng nghĩ đến nương ở trên giường, cắn răng rút tay về. Tô Tháp chẳng bỏ cuộc, cứ dăm ba hôm sẽ tìm đến cửa, luôn luôn đặt lại các loại thuốc quý. Khiến ta dùng không được mà ném cũng không xong, rất là phiền não. Nương hỏi: “Nghe nói gần đây có một người Hồ đến tìm gặp con?” Ta tức giận: “Y tìm nhầm người.” Nương nhìn ta hồi lâu, thở dài ngao ngán: “Là ta liên lụy con. Nếu không vì bệnh tật, chúng ta đã sớm về Tứ Xuyên, con cũng không bị tên người Hồ kia quấn lấy.” Ta nằm trước ngực người, lặng nghe tiếng tim đập yếu ớt, cảm giác rằng người càng ngày càng xa ta. Một thời gian sau Tô Tháp thừa lúc ta ra ngoài ngăn đón ta. Ta bất đắc dĩ, có một số việc tốt nhất nên nói rõ. Ta bảo y: “Tô Tháp, ta chẳng còn là ta ngày trước, mà ngươi cũng thế. Chúng ta coi như chưa từng quen biết nhau, gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình[17] thôi mà?” Tô Tháp nghe ta nói xong, vẻ mặt cô đơn, cứ như bị ta tổn thương vậy. Ta đang nghi hoặc, lại nghe y nói: “Sao có thể xem như chưa từng quen ngươi? Gặp được ngươi, là duyên phận đời này của ta.” Trời ạ! Ta vô cùng bất lực: “Nghiệt duyên hử?” Y ấm ức: “Tại sao ngươi chỉ thấy mối thù quốc gia?” Ta nổi trận lôi đình: “Nếu ta đích thân giết cha ngươi, ngươi thấy thế nào?” Tô Tháp rầu rĩ nói: “Ta vẫn sẽ yêu ngươi như cũ.” “Láo toét!” Ta buột miệng không suy nghĩ. Tô Tháp lại cười rầu rĩ: “Ta yêu ngươi. Dù ngươi chẳng khuynh quốc khuynh thành, dù ngươi chẳng biết nữ công thi thư, dù ngươi thô lỗ xấc xược. Ta vẫn yêu ngươi. A Mi chẳng bao giờ khinh xuất thân của ta, vẫn luôn đối đãi ta thật tình. Sau này ta quen rất nhiều cô gái khác, tất cả họ đều vì thân thế tài phú của ta, chỉ có ngươi vẫn giữ vẹn tấm lòng son.” Lời nói cảm động như thế, có thể khiến trăm hoa nở rộ giữa trời đông lạnh giá. Ta vừa bùi ngùi, lại vừa khinh thường, vô cảm bảo: “Lòng ta không chứa nổi ngươi.” “Tiết Hàm ư?” Nét lạnh lùng hiện lên trong mắt Tô Tháp, “Nếu hắn tốt thế, ngươi còn ở đây chịu khổ à?” Ta đáp lại một cách mỉa mai: “Ta khổ, không phải nhờ phúc của các ngươi? Xéo về tái ngoại[18] của các ngươi đi, cuộc sống của chúng ta ắt tốt hơn!” “A Mi!” Tô Tháp nắm lấy tay ta, “Đi với ta nhé? Bệnh của nương ngươi ta sẽ thỉnh danh y chữa trị. Chúng ta đến tái ngoại, sống những ngày ung dung tự tại.” Ta tức giận giẫy tay y ra: “Chúng ta thà chết mục nơi đây còn hơn ở cùng với kẻ đã phá hoại quốc gia chúng ta, cút ngay đồ sát hại con dân của chúng ta.” Sau khi cãi nhau, Tô Tháp không đến nữa. Ta nghĩ y bận rộn công vụ rồi, đến nơi vắng vẻ nhỏ bé này của chúng ta còn nghe được tin Viễn Vương tạo phản.” Sau trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm ấy, Trầm gia lại sinh ly tử biệt. Ta chứng kiến khoảnh khắc cuối cùng của cha, cũng chứng kiến nỗi đau nương phải chịu. Chẳng có gì tàn nhẫn hơn việc phải trơ mắt nhìn người mình thương yêu phải cận kề cái chết. Giống như rõ ràng biết trước mặt là vách núi, thế mà chẳng thể lùi lại. Nương gần kề tử thần, nhưng cõi lòng người đầy vui mừng. Người nói với ta: “Con đừng đau buồn, ta đi tìm cha con thôi. Sau khi ta mất, con đi tìm tỷ tỷ của con đi. Khi Tiết Hàm trở về, hai đứa cứ thành thân.” Khuôn mặt tiều tụy nhưng xinh đẹp tuyệt trần của người mang theo nụ cười, an tường nhắm mắt lại. Lúc đưa tang, Tô Tháp đến. Lần này y đã học được cách nói chuyện khẽ khàng, quần áo đơn giản, bước vào hậu đường tìm ta. Y nói với ta: “A Mi, lấy ta nhé. Ta mang ngươi rời đi.” Ta bình tĩnh nhìn y, bảo: “Năm đó từ biệt, hai ta đã không còn cơ hội.” Tô Tháp nghe xong, chỉ cười dịu dàng, giữ chặt tay ta, “Ta nguyện từ bỏ tất cả, ngươi sẽ theo ta chứ?” Ta ngẩng đầu cười rộ,”Vì sao ta phải đi theo một tên nghèo mạt hai bàn tay trắng?” Tô Tháp kinh ngạc, ngẫm nghĩ cẩn thận, cười khổ không thôi. Ta cầm chặt tay y: “Tô Tháp, đạt được ngày hôm nay không dễ dàng, đừng vì tư tình nhi nữ làm hỏng tiền đồ. Từ bỏ dễ dàng lắm sao, những kẻ bị ngươi giẫm dưới chân để leo lên vị trí này sẽ đơn giản tha cho ngươi sao? Ngươi sống sót thế nào trong lũ sói đói cọp dữ, ngươi hiểu rõ nhất.” Tô Tháp nhìn thật sâu vào mắt ta, từng đoạn ký ức thời bé thơ vui đùa lần lượt hiện lên trong đầu cả hai. Rất lâu, y cất lời: “A Mi năm đó sao biết được thế đạo nhân tình. Nàng ấy thiện lương ngây thơ, trong sáng thật thà, chưa bao giờ biết toan tính. Gặp lại người đã đổi thay.” Ta quay đầu đi: “A Mi năm đó đã chết trong khói lửa chiến tranh.” Tô Tháp cười đắng chát, “Tiết Hàm có gì tốt chứ?” Ta thật sự không biết trả lời vần đề bên trên, chỉ đành đáp: “Tất cả đều do số mệnh.” Tô Tháp chậm rãi ôm ta vào ngực. Y nói bên tai ta: “Sau này có bất cứ khó khăn gì, cứ đến tìm ta. Nếu không thể chịu được Trung Nguyên nữa, hãy đến tái ngoại với ta.” Sau đó y thật sự quay về tái ngoại. Tân đế lấy lại Trường An, phản đảng thua cuộc trốn chạy. Tô Tháp đã chuẩn bị từ trước, sớm rút khỏi. Khi ấy ta đã bước vào cuộc sống thanh tịnh, bắt đầu tu luyện pháp thuật theo con đường chính quy. Muôn dân trăm họ mang ý nghĩa khác hẳn trong mắt ta. Trước khi đi Tô Tháp gửi ta một bức thư, hẹn ngày gặp mặt. Lần ấy ta không xuất hiện. Ta đề khí nhảy lên cành cây, ẩn nấp sau những phiến lá, nhìn y đợi từ buổi trưa đến khi mặt trời ngả về Tây. Thuộc hạ nhiều lần thúc giục, cuối cùng y cũng lên ngựa quất roi, lưu luyến rời đi. Đọng lại trong ký ức của ta, là bóng lưng cô đơn nuối tiếc nọ. Đêm đó ta mơ một giấc mơ kỳ quái. Trong mơ Tô Tháp mặc một bộ quần áo trang trọng tao nhã, đầu đội kim quan, phong thái trang nghiêm, mà lời nói lại dịu dàng nồng ấm. Y hỏi ta: “Nàng vẫn nhớ ta chứ?” Ta thật thà lắc đầu, “Ngươi là ai?” Y hiển nhiên không phải Tô Tháp. Y buồn rầu bất đắc dĩ: “Tịnh Sơ, nàng vẫn vô tâm vô phế như vậy.” Ta mất hứng, “Sao vừa mở miệng lại mắng người?” Y lại hồi tưởng vẩn vơ, “Nàng vốn hiếu thắng, tính tình kỳ quái, khinh ghét Tiên giới thanh cao giả tạo, thà rằng đơn độc trồng thảo dược tại đỉnh Tử Vi. Nàng cho rằng ta là kẻ lạnh lùng vô cảm luôn tổn thương người khác. À, ta là Hắc Đế trong tứ Đế, có trách nhiệm quản lý yêu ma hạ giới, ta sao có thể không lạnh lùng chứ?” Ta kềm không nổi cắt lời lải nhải của y: “Cuối cùng ta đắc tội ngươi chỗ nào?” Y nói tiếp: “Lấy lòng nàng chẳng dễ chút nào, tốn hết thủ đoạn mới đạt được vị trí chưởng quản dược ti cho nàng, mà nàng lại chẳng cảm kích. Cái tên Huyền Minh kia cùng lắm là tận dụng chức vụ giúp nàng tưới nước cho khoảnh sân nhỏ, thế là trong mắt nàng chỉ có hắn.” (Huyền Minh là vũ thần aka thần mưa) Vẻ mặt cô đơn của y, nhìn thấy lại khến lòng ta khẽ động, cảm xúc quen thuộc tựa như dây cung bị kéo căng. “Ngươi là…” Ta cố gắng nhớ lại. Y quay đầu cười với ta: “Mỗi một đời, hai người đều chẳng thể bên nhau, thế nhưng mỗi một đời, nàng chỉ yêu mỗi hắn. Tình cảm ấy sâu sắc đến vậy sao?” Ta im lặng nhìn y. Y cười tự giễu: “Ta yêu nàng, ta vĩnh viễn không tổn thương nàng. Thế nhưng trách nhiệm của ta khiến ta không thể không nhìn cảnh nàng rơi vào phàm trần chịu khổ. Nhưng ngay cả khi ta phạm luật trời hạ phàm đến chiếu cố nàng, nàng vẫn chẳng quan tâm.” Lời nói kiên cường nhưng ẩn chứa sự yếu ớt và ưu thương của y khiến ta vô cùng khó chịu. Người con trai tuần mỹ tràn đầy khí chất vương giả ấy để lại nụ cười mất mát, quay người biến mất trong vầng sáng bạc.” Ta tỉnh lại, vẫn mờ mịt không hiểu, đem giấc mơ này kể với Thanh Tâm sư thái. Bà nghe xong, cười bảo: “Cô bé ngốc, đó là duyên phận kiếp trước của con đấy!” Lại thì thào tự nói, “Khó trách tuệ căn hơn người, thì ra là có tiên căn.” Khi đó ta hoàn toàn không để chuyện này trong lòng. Sư thái còn nói: “Theo lời con kể, vị bằng hữu kia hẳn sắp phải trở về nơi của y rồi.” Ta hiểu chệch đi, nói: “Y về rồi.” Tuy sinh trưởng tại Trường An, nhưng thảo nguyên mới là nhà y. Thế nhưng không lâu sau, ta nghe được tin, rằng Thất vương tử của tù trưởng Đột Quyết sau khi trở về đã sốt à chết.” Ta lặng người rơi lệ trong nỗi thương xót. Nhớ đến lời sư thái từng nói, hiện tại mới hiểu được ý nghĩa. Trong lòng nhẹ nhõm. Đỗ Thiếu Lăng từng viết: “Nhìn hoa hoang dại sầu rơi lệ; chim kêu hoảng sợ hận biệt ly[19].” Những năm về sau của ta dường như được xâu chuỗi lại bởi những lượt ly biệt khổ sở đau xé ruột gan.